Hoàng Kim ngục tù 3
Y cảm nhận từng nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy mơn trớn của Vân Thận dọc theo tai, trượt qua cằm, khiến y rùng mình như bị một con rắn độc liếm láp.
Vân Thận ăn mặc chỉnh tề, nằm trên người y, tận hưởng cơ thể đang nằm dưới thân. Trừ việc xâm nhập tàn nhẫn vào sâu trong thân thể của hoàng huynh, Vân Thận hoàn toàn giữ cho quần áo mình sạch sẽ.
Gương mặt tái nhợt của Vân Cẩm run rẩy vì lạnh. Y muốn co rút lại thân thể trần truồng của mình, nhưng Vân Thận đã tàn nhẫn chặn ngực giữ chặt bắp đùi, buộc y phải chịu đựng sự xâm phạm thô bạo.
Trong khoảnh khắc đó, Vân Cẩm cảm thấy mình như một kỹ nữ trong thanh lâu, ngày đêm bị ép mở rộng chân để người ta thỏa mãn dục vọng.
Thân thể y không thể kiểm soát được, run rẩy phản ứng khi Vân Thận cắm sâu vào huyệt tâm, khiến nhục hành dần dần cứng lên. Cảm nhận sự phản ứng của cơ thể, Vân Cẩm hoảng sợ. Khuôn mặt y trắng bệch, giãy giụa dữ dội, run rẩy ngày càng kịch liệt.
Vân Thận cười nhạo, tay vuốt ve dương vật của y, ánh mắt đen nhánh nhìn xuống khuôn mặt kinh hoàng của y. "Hoàng huynh, ta hầu hạ ngươi rất tốt, có phải rất thoải mái không? Dưới thân ngươi đang rất phấn khích, chính ngươi cũng thấy thích thú chứ gì?"
Tiếng cười thấp và thanh âm chói tai vang lên, Vân Thận cúi đầu định hôn y nhưng Vân Cẩm kháng cự, tránh né.
Vân Thận cười lạnh, buông dương vật của y ra, định bóp chặt cằm y để cưỡng hôn. Nhưng ngay lúc đó, Vân Cẩm dùng hết sức đẩy Vân Thận ra, lăn xuống giường, không màng đến tình trạng hỗn độn trên cơ thể, lảo đảo chạy về phía cửa.
Vân Thận đứng lên, nụ cười lạnh nhạt trên môi, nhìn Vân Cẩm chật vật chạy trốn. Giữa háng y, côn thịt dài và đen tím vẫn còn cứng lên, chảy ra tinh dịch trắng đục lẫn với dịch trong suốt, trong ánh nến tối tăm trông thật đáng sợ.
"Mở cửa, thả ta ra ngoài, mở cửa!!"
Vân Cẩm hoảng sợ đập cửa, kéo tay nắm, nhưng bên ngoài không ai đáp lại lời kêu cứu của y.
Trong tuyệt vọng, y đập cửa mạnh hơn, nghe thấy tiếng bước chân phía sau ngày càng gần. Thân thể trần truồng của y run rẩy kịch liệt. Y ngồi sụp xuống dựa vào cửa, co quắp thân mình, ngửa đầu van xin.
"Đủ rồi, Vân Thận, buông tha ta đi, cầu xin ngươi, đủ rồi!!!!"
Một bóng ma lớn từ trên cao rơi xuống nặng nề, như một mạng lưới dày đặc hoàn toàn bao phủ lấy thân thể yếu đuối đang co quắp của y. Vân Thận cúi đầu nhìn y, đôi môi lạnh lùng châm chọc mở lời, "Hoàng huynh, sao không kêu cứu? Gọi người bên ngoài đến cứu ngươi đi, xem ai dám mở cửa cho ngươi và để ngươi bước ra khỏi đây một bước!"
Ánh mắt Vân Thận đột nhiên trở nên tàn nhẫn, bàn tay thô bạo kéo y đứng dậy, sau đó thô lỗ đẩy y dựa vào cửa.
Hơi thở nóng rực của Vân Thận phả lên vai y, lồng ngực rực lửa áp sát từ phía sau, ép chặt y vào cánh cửa. Gương mặt Vân Cẩm bị đè ép đến biến dạng, ngực mỏng manh phập phồng dữ dội trong tiếng nức nở, đôi tay yếu ớt xô đẩy, nhưng chỉ càng khiến cơ thể y áp sát vào hông xương rắn chắc của hắn hơn.
"Không, không cần, Vân Thận, cầu ngươi, bệ hạ, bệ hạ, cầu ngươi, xin ngươi tha cho ta..."
Cơn hoảng sợ dữ dội lan tỏa trong lòng y khi cảm nhận xúc cảm nóng rực quen thuộc lướt qua huyệt khẩu sưng đỏ. Đôi mông căng tròn bị kéo cao, hông bị ép xuống sâu. Vân Cẩm nước mắt đầy mặt đau khổ cầu xin, nhưng vẫn bị tàn nhẫn kéo cao mông, bày ra tư thế nhục nhã như một con chó cái, phải chịu đựng sự tàn bạo của đế vương.
"Khai ân? Hoàng huynh cầu ta khai ân?", Vân Thận cười khẽ, nằm trên người y, hôn lên bờ vai y. "Nếu hoàng huynh ngoan ngoãn mở rộng hai chân, mời ta cùng chung mây mưa, hoàng huynh muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng."
"Buông tha ta đi, bệ hạ, cầu xin ngươi, buông tha ta đi. Chúng ta đây là loạn luân! Nếu việc này bị phát hiện, hoàng gia sẽ mất hết mặt mũi! Ta sẽ sống sao nổi? Ngươi muốn ép ta đến chết sao?"
Vân Cẩm đau khổ cầu xin, khóc rống, hy vọng có thể lay chuyển đạo đức của đế vương.
"Ai dám nói? Ai có thể nói? Tối nay những người canh gác đều là câm điếc! Dù họ muốn nói, họ cũng không dám!"
Vân Thận cười hiểm độc, cắn mạnh vào vai y, răng sắc nhọn xuyên qua da thịt, khiến Vân Cẩm đau đớn ngửa đầu run rẩy. Vòng eo săn chắc của Vân Thận từ từ hạ xuống, thịt nóng bỏng phá vỡ huyệt khẩu, tiến vào sâu.
Vân Cẩm liều mạng giãy giụa, móng tay cào cấu vào cánh cửa điên cuồng, nhưng phía sau, hành thân thô dài vẫn tiến sâu vào, cuối cùng hoàn toàn bị bao phủ trong nhục động mềm mại.
Cảm giác khẩn trí bao vây lấy Vân Thận, khiến lỗ chân lông toàn thân y thư giãn, thỏa mãn thở nhẹ. Bàn tay to của Vân Thận giữ chặt sau cổ Vân Cẩm, chế trụ vòng eo y bắt đầu điên cuồng tấn công. Cánh cửa rắn chắc rung động dữ dội, Vân Cẩm nhìn thấy bóng mình trên cửa, gắt gao cắn môi không dám kêu. Mặt y nóng rát, tôn nghiêm bị phá nát bởi từng cú thâm tạc mãnh liệt của đế vương, tất cả phẩm giá đều bị ném xuống đất, nghiền nát thành bùn.
Lớp ván cửa mỏng manh không thể ngăn chặn được cảm giác thẹn thùng mãnh liệt trong lòng y. Trước mắt y, bóng mình lay động trên cánh cửa, cả cơ thể trần truồng bị đè ép, chịu đựng sự đòi hỏi vô độ của đế vương. Y cảm thấy như bị lột trần trước mặt mọi người, phải quỳ rạp xuống đất và chịu sự nhục nhã không thể chịu đựng nổi.
Môi y bị cắn chảy máu, đôi mông căng tròn liên tục bị đè ép và đánh đập, biến dạng dưới áp lực. Cái thịt lớn của Vân Thận dồn dập sát phạt bên trong , gân xanh dữ tợn nổi lên, từng cú thúc mạnh mẽ cọ xát vào thịt mềm nóng hổi.
Hai chân Vân Cẩm mềm nhũn, vòng eo run rẩy không ngừng lún sâu xuống, nếu không có cánh tay mạnh mẽ của đế vương giữ chặt, y chắc chắn đã ngã gục trên mặt đất.
Tiếng nước tí tách vang lên dưới thân hai người, chất dịch nhớp nháp không ngừng tràn ra, dọc theo huyệt khẩu chảy xuống bắp đùi và nhỏ giọt xuống sàn.
"Hoàng huynh, sao không kêu? Hay là đệ hầu hạ chưa đủ sảng khoái?"
Một cú đâm sâu và mạnh mẽ khiến Vân Cẩm run rẩy kêu lên sợ hãi, gót chân trắng nõn không ngừng co rút lại. Vân Thận cắn vào vành tai y, rên rỉ thỏa mãn, bàn tay sờ lên ngực y, bóp mạnh hai đầu vú đỏ ửng, ngón tay khác niết chặt cằm y, hai ngón tay cắm vào miệng, nhịp nhàng ra vào theo từng cú thúc của thân dưới, đâm thọc mãnh liệt.
Hầu khẩu hẹp hòi co rút lại, tiếng rên rỉ đứt quãng không thể kiểm soát tràn ra từ miệng y, nước miếng chảy xuống khóe môi, bị đầu lưỡi của Vân Thận liếm lấy, nuốt vào.
Trong cung điện rộng lớn, ánh nến leo lắt, máu đỏ tươi chảy từng giọt trên cây nến lạnh băng, những tiếng thở dốc dâm mỹ và rên rỉ vang vọng, hòa cùng tiếng va chạm của cơ thể và tiếng đập vào cửa, tạo nên một bầu không khí nóng bỏng và cuồng nhiệt.
Không ai có thể cứu y,
Trong căn phòng này, trong cung điện rộng lớn này, thậm chí trên thế gian này, không ai có thể cứu y khỏi người đàn ông tàn nhẫn đang cưỡi trên người y, đòi hỏi vô độ, người có quyền lực và địa vị chí cao vô thượng
Đúng vậy, ai dám cứu y?
Đế vương nếu muốn chiếm hữu ái nhân, ai dám ra tiếng ngăn cản?
Thế giới này đều nằm dưới chân của người đàn ông đứng sau y. Nếu người đó muốn xâm chiếm y, cầm tù y, y hoàn toàn bất lực, không thể phản kháng.
Ánh mắt Vân Cẩm trống rỗng nhìn về phía trước, tầm nhìn trở nên mờ ảo, ánh sáng nhạt nhòa, và tiếng rên rỉ thô bạo vang lên chói tai bên tai. Thân thể y bị xé rách từng chút một, cuối cùng bị làm bẩn hoàn toàn bởi dòng tinh dịch bắn vào.
Nước mắt cuồn cuộn không ngừng tràn ra từ hốc mắt, làm ướt lòng bàn tay Vân Thận khi hắn bóp chặt cằm y.
Nước mắt trong suốt chảy qua bàn tay rộng lớn, đâm vào ánh mắt đế vương, làm lộ rõ vẻ bạo ngược. Thái dương gân xanh nhấp nháy, và hắn muốn trực tiếp thao chết người trong lòng ngực.
Ngón tay cái lướt qua má ướt, Vân Thận giọng trầm thấp, âm ngoan, "Hoàng huynh, ngươi thật sự không muốn sao?"
Vân Cẩm nghẹn ngào, chậm rãi nhắm mắt lại, không tiếng động kháng cự.
Làm sao có thể muốn?
Y vốn không yêu nam tử, không thích Long Dương, huống chi người đang xâm phạm y lại là em trai ruột của mình!
Nước mắt không ngừng chảy từ khóe mắt, sự kháng cự không tiếng động lại hoàn toàn chọc giận đế vương kiêu ngạo.
Vân Thận mặt mày âm trầm, ánh mắt lộ rõ vẻ giận dữ.
Hắn rút ngón tay ra, không cho y cơ hội phản kháng, bá đạo mà lấp kín môi y, lưỡi nóng bỏng tiến vào, ngang ngược quấn lấy lưỡi mềm, đòi hỏi hung tàn.
Thân hình Vân Cẩm đong đưa, gót chân trắng nõn không ngừng bị va chạm ước lượng. Bên trong cơ thể, tinh dịch bị thô bạo đẩy ra, mềm mại nội bộ bị hung hăng thọc vào, thao làm mạnh mẽ theo nhịp hôn sâu. Quy đầu cực đại nghiền áp huyệt nhỏ, ép y run rẩy bắn ra một lần nữa.
Sự giằng co thở dốc làm tăng nhiệt độ xung quanh, không khí trở nên ngột ngạt, kèm theo tiếng hôn môi dính nhớp. Dương vât to lớn lại tiến vào tận gốc, thọc sâu, vui sướng tiết dục.
Bụng dưới cảm giác căng trướng khó chịu, khiến Vân Cẩm không ngừng rơi lệ, thân thể run rẩy co rút. Nhưng huyệt nhỏ lại không khống chế được, liên tục run rẩy, mang lại sự thỏa mãn cực hạn cho kẻ đang rong ruổi trên người y.
Vân Thận vui sướng phóng thích, sau đó buông lỏng đôi tay, thả rơi thân thể vẫn luôn bị ôm trọn. Y vô lực trượt xuống cửa.
Tinh dịch từ huyệt chảy ra, dính nhớp, dâm dịch nhỏ giọt. Vân Cẩm vô lực ngồi dựa vào cửa, bị chà đạp đến bầm tím, thân thể run rẩy, bắp đùi dính đầy chất nhầy nhụa kia.
Đế vương đưa côn thịt dữ tợn kia giơ đến sát mặt y, muốn vũ nhục y thêm lần nữa, mùi tanh nồng của dâm dịch kề bên môi.
Vị tanh nồng lan tỏa khắp cơ thể, toàn thân ngấm hơi thở của Vân Thận, trong cơ thể tràn đầy dịch của hắn.
Vân Thận ánh mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào môi trầy xước của Vân Cẩm, cúi xuống, bàn tay bóp chặt cằm, thô bạo niết mở môi, lại lần nữa tác hôn lên đó một nụ hôn mạnh mẽ.
Không muốn? Vậy thì làm sao?
Hoàng huynh của hắn không muốn, cũng chỉ có thể như con chim trong lồng bị hắn cầm tù trong hoàng cung quý giá, ngày ngày đòi hỏi, đêm đêm thừa hoan.
Tình cảm đáng quý, nhưng nếu hắn không chiếm được, thì người khác cũng đừng mơ tưởng!
Đời này, y chỉ có thể là tù nhân dưới thân hắn.
Nếu y không muốn, thì hắn sẽ thao đến y tình nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top