Chap 8.3

Hắn thở hỗn hễn xoa đôi mắt sưng vù đầy tơ máu đi vào nhà vệ sinh. Đã mấy tuần liên tiếp hắn tăng ca đến tối muộn. Làm một ông chủ cuồng công việc để che mắt nhân viên, che đi dáng vẻ tinh thần sa sút, yếu ớt đau khổ của mình.

Nhìn dáng vẻ tiều tụy của mình trong gương, hắn chỉ biết cười tự giễu. Khang Nghĩa Kiện tâm cao khí ngạo, nhã nhặn hào hoa của ngày hôm qua bỗng dưng biến hóa thay đổi không ngờ. Là hắn sao? Hai mắt thâm quầng, râu ria lỏm chỏm trên càm và trên mặt. Hốc mắt hõm sâu, môi khô nức nẻ. Hắn bàng hoàng không dám tin, người trong gương kia không phải hắn!

Phải rồi!

Bởi đã không còn ai lén để một vài chiếc bánh quy vào túi áo hắn, không còn một hộp cơm trưa ngon miệng cất kỹ trong cặp tap. Mỗi ngày hắn đều không có khẩu vị, thường nhịn đói đến khuya mới chịu ăn một bữa cơm khó nuốt.

Bởi không còn ai mỗi ngày tỉ mỉ ủi quần áo hắn đến phẳng phiu, nên quần áo hắn mặc mỗi ngày đều nhăn nhúm khó coi, lúc cần xã giao liền luống cuống sai người mua một bộ mới...

Bởi không còn ai mỗi ngày vì hắn chuẩn bị nước nóng cùng kem dưỡng, dao cạo, nên mỗi ngày sinh hoạt cá nhân đều lộn xộn không có quy luật. Dần dần trở nên nhếch nhác khó coi.

Hắn xoa mi tâm mở chiếc điện thoại vừa mới sạc đầy pin. Vẫn giống ngày hôm qua, có rất nhiều tin nhắn và gọi nhỡ của cậu, mỗi tin nhắn hắn đều xem, nhưng không một lần dám nhìn cậu hay trực tiếp trả lời với cậu.

Đã mấy tháng trôi qua, nhưng cậu vẫn cứ kiên trì như vậy, thật ngốc nghếch, thật khiến hắn rất lo lắng.

Cậu không biết để dựng lên một bức tường giữa cậu và hắn, hắn đã phải dằn vặt hạ quyết tâm rất nhiều lần, nhiều lúc muốn buông xuôi để chạy theo con tim, ngay lúc này, hắn vẫn còn khát khao cơ thể cùng hơi thở của cậu, hắn sợ mình sẽ không thể chịu được nữa.

Trong lúc miên mang trong mớ suy nghĩ hỗn độn, điện thoại lại rung lên, số liên lạc quen thuộc, âm thanh thông báo quen thuộc, nhưng dường như không giống ngày hôm qua. Ngày hôm qua của hôm qua và hôm qua nữa, nó reo rất lâu, reo mãi chẳng chịu ngừng, nghe thanh âm ấy hắn bỗng nhiên thanh tĩnh cùng yên bình lạ lùng. Hôm nay lại không như thế, quái lạ, tựa như con chim chỉ hát một lần rồi biến mất không còn thanh âm, hắn chăm chú lắng nghe hết một lần rồi lại một lần cũng đã thành thói quen, lúc này tiếng chuông chỉ reo đúng một lần rồi tắt lịm khiến hắn thấy vô cùng khó chịu, nôn nóng trừng đôi mắt đỏ bừng nhìn vào màn hình di động đang dần tối lại. Thần kinh căng thẳng khiến hắn không ngừng đau đầu. Bỗng nhiên xuất hiện tin nhắn thoại, hắn không nghĩ ngợi, hấp tấp nhấn chấp nhận.

Ngay lập tức thanh âm của cậu vang lên, giọng nói mềm nhẹ dịu dàng đã bao lâu rồi hắn chưa nghe thấy, hắn nín thở, hồi hộp chờ đợi cậu lên tiếng.

Hai tay cầm điện thoại run rẩy, giọng của cậu, thanh âm mềm mại nhu hoà lúc này đây bỗng trở nên ưu thương cùng yếu ớt, tựa kẻ sắp ra đi thều thào lời cuối. Cái ý nghĩ ấy vừa loé lên trong đầu, hắn đột nhiên hoảng hốt vô cùng. Mãi đến khi giọng của cậu đã ngừng, hắn vẫn còn sợ hãi, hai hàng nước mắt đã làm ướt nhoè đôi gò má hốc hác, dù lúc này hắn có mệt mỏi đến đâu cũng gượng mình vực dậy, tức tốc gọi tài xế đến đưa mình trở về 'nhà'.

Trong mắt hắn hiện tại, đã không còn cái gì sĩ diện cùng thành kiến, cái gì sợ hãi buông xuôi. Hắn chỉ biết, nếu lúc này không gặp cậu, hắn sẽ phát điên mất, nếu không gặp cậu, cả đời này hắn sẽ phải hối hận...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top