Chap 10.2

Trong bệnh viện, những người cùng tầng đều nhìn ra sự ái muội của hắn với người nằm trên giường kia, phải yêu thương đến mức độ thế nào mới khiến một nam nhân mạnh mẽ trở nên yếu đuối, khiến cho kẻ máu lạnh vô tình phải ôn nhu mà săn sóc. Hiển nhiên có một số người không khỏi tò mò, đến gần hỏi hắn.

"Cậu ta là ai vậy?"

Nam nhân chỉ cười nhẹ, thản nhiên nói: "Vợ tôi!"

"Ôi trời ạ, anh thích con trai sao? Gay?"

"Không!" Hắn nói bằng sự trịnh trọng và kiên định, hoàn toàn nghiêm túc: "Tôi chỉ yêu cậu ấy, tôi không phải gay!"

"Thế cậu ấy có yêu anh không? Vì sao lại đến nỗi này? " Người nọ bồi hồi đưa mắt nhìn vào trong, thiếu niên nằm trên giường bệnh thực gầy yếu, mái tóc khá dài ôm lấy sườn mặt hốc hác, hốc mắt và hai bên má hõm sâu, cơ thể ốm trơ cả xương, mặc đồng phục bệnh nhân càng khiến thân hình mảnh mai tăng thêm chút hư nhược, thậm chí cảm thấy thê lương, cậu ta thực yếu ớt, lọai yếu ớt không thuộc về nam nhân, mỏng manh như vậy thực khiến người khác thương tiếc, đồng tình.

Hắn trầm mặc hồi lâu, sau mới khẽ thở dài, vươn tay muốn chạm tới dáng người nằm trên giường kia, nhưng cũng chỉ chạm đến một tấm kính thủy tinh lạnh lẽo, môi miểm nhẹ cười chua xót, hắn nói.

"Yêu, bởi vì yêu rất nhiều nên mới như vậy... Vì yêu tôi nên mới... Thật ngốc nghếch đến đáng thương."

"..." Người nọ thấy vậy cũng không hỏi nữa, lẳng lặng rời đi, chừa lại không gian thật yên tĩnh cho hắn và thiếu niên nhỏ bé kia.

Sau khi bệnh tình khỏi hẳn, hắn đưa cậu về nhà, chuẩn bị một căn phòng đầy đủ thiết bị hỗ trợ và thuê hẳn một y tá riêng cho cậu, để có thể mỗi ngày nhìn thấy cậu, hắn dọn văn phòng của mình về nhà, trụ lại cạnh phòng bệnh của cậu, ngày ngày, hắn làm việc mệt mỏi có thể đi sang than thở với cậu, khi cảm thấy tốt hơn mới chịu rời đi...

Một ngày nọ điện thoại của cậu quanh năm im lặng bỗng nhiên reo lên, hắn nhìn dòng chữ 'cha' được cậu lưu lại, không do dự bắt máy. Người đàn ông ngoài bốn mươi, thanh âm trầm trầm thành thục, dùng gịong điệu thành khẩn và đầy từ tính gọi tên của cậu:"Chí Huân, dạo này vẫn khoẻ chứ? Đã lâu không thấy con về đây rồi a!"

Hắn không thể không thừa nhận, quan hệ của họ thực tốt đẹp, thực ấm áp, loại tình thương giống như gia đình này từ khi ba mẹ hắn mất đã không còn biết tới nữa, không còn một ai có thể khiến hắn thấy ấm áp và dễ chịu, hắn không muốn tốn sức dư thừa một câu, quyết định đến cô nhi viện ấy một lần, nói với ông ta về tình hình của cậu...

Lúc rời đi, hắn hôn cậu một lượt, thì thầm báo cáo với cậu một tiếng. "Tôi phải đi một lúc, đến 'nhà' của em, em xem, tôi định sẽ về với em ấy chứ, chỉ tại em bướng bỉnh, đi mãi không chịu về, đồ ngốc này, mau mau thức dậy rồi cùng đi với tôi, nhé!?" Im lặng thêm một lát chờ đợi, cậu không có phản ứng khác thường mới chịu đi.

Đến khi trở về, biết hết những gì thuộc về quá khứ của cậu, hắn đã đỏ mắt hét lên 'trời ơi' ở trong lòng...

Hắn cứ nghĩ hắn đã khốn nạn như vậy là cùng, chẳng ngờ đâu đối với cậu hắn còn tàn nhẫn khốn nạn hơn thế nữa, nghe những lời trách cứ cùng than thở của người cha nuôi trong cô nhi viện cha hắn đã xây, thâm tâm càng bị giày vò xé nát hơn nữa, hắn chẳng thể kiềm nổi xúc động, vừa về tới liền chạy ngay đến bên cạnh cậu, cắn răng khóc nấc.

"Huân... Mau tỉnh lại, cầu xin em... Tôi cầu xin em, cho tôi cơ hội nữa, muốn tôi trả giá thế nào tôi cũng chấp nhận, gia tài của tôi sự nghiệp của tôi, thậm chí cái mạng khốn nạn này của tôi, đều tùy em định đoạt, chỉ cần làm ơn tỉnh lại, tôi thật hối hận rồi, Huân... Làm sao bây giờ... Tôi hiện tại rất muốn lần nữa nhìn em cười, tôi nào biết nụ cười của em lại đẹp đẽ tươi sáng như vậy, nào biết nụ cười của em mỏng manh mà chua xót đau lòng như vậy... Tôi yêu em... Làm ơn cho tôi cơ hội đáp lại em lần nữa, tôi sẽ không tiếp tục ngu ngốc giày vò em..."

Một đêm đó, hắn không ngừng nỉ non bên cạnh cậu.

Hắn giữ lời hứa tiếp tục chờ cậu, mỗi ngày đều nằm bên cạnh cậu thật lâu, dù có chuyện để nói hay không cũng không muốn rời khỏi.

Thời gian vô tình như nước chảy mây trôi, hắn đón sinh nhật 27 tuổi, theo lời cha nuôi nói thì cậu không có sinh nhật, từ lúc năm tuổi cậu chưa từng có một lần tổ chức một bữa tiệc sinh nhật của chính mình, hắn quýêt định gộp ngày sinh của cậu vào, cùng cậu tổ chức một bữa tiệc thật đơn sơ mà ấm áp, chỉ có hai người.

Từ nay quyết phải cùng sinh cùng tử, sống chết bên nhau.









----
Tặng cô em cute phô mai que của toi -winkie_lzig




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top