Chap 10.1
Khang Nghĩa Kiện đã từng chinh phục nhiều cô gái, đã từng trãi qua những cuộc tình đầy ngọt ngào, có khi yêu đương rất lâu, một vài tháng, gần một năm, cũng có khi theo đuổi suốt hai ba năm, nhưng chưa bao giờ cố định duy nhất một người, hắn không nghĩ mình có thể thõa mãn khi chỉ yêu duy nhất một cô gái. Chỉ cần cảm thấy chán nản hắn liền thẳng thừng vứt bỏ, hắn tìm mọi cách để 'làm mới tình yêu' trong tim mình mỗi ngày... Ngày ấy muốn thử cùng cậu quan hệ, cũng không hẳn vì muốn trả thù một Lệ Lệ ngạo kiều, mà có lẽ vì sự khác biệt mới mẻ của cậu đã khiến hắn bị mê hoặc, theo trực giác đến gần cậu hơn nữa...
Yêu một thằng con trai... đối với thằng đàn ông đã từng nếm qua vui vẻ ngọt ngào cùng phụ nữ thành thói quen, thật sự rất khó để chấp nhận. Tựa như khi đang ăn một bàn ăn thịnh soạn mỹ vị, bỗng nhiên phát hiện một món bình dân giản dị, không thể nhịn được mà nếm thử, và rồi bị mùi vị khác lạ của nó chinh phục. Tuy rằng vẫn chưa thể hòan toàn bỏ đi thói quen ăn những thứ cao lương mỹ vị kia, nhưng cũng sẽ dần dần bị dân vị lạ lẫm kì diệu ấy hấp dẫn, chiếm hữu.
Hắn sau khi nằm viện một thời gian thì hiểu được, kỳ thật hắn sai ở chỗ không biết nắm bắt cơ hội, tự cho mình là kẻ tài giỏi thông minh, cao thủ tình trường trăm trận trăm thắng, chỉ là hắn tự mình chạy theo những thứ hào nhoáng xa xỉ không lâu bền, cuối cùng thứ quan trọng nhất của mình lại bị chúng lu mờ lúc nào cũng không hay biết.
Ngày hôm nay Lệ Lệ cũng đến, đã thành lệ, vào giờ này, sáng sớm khoảng bảy giờ có nắng, chiếu tia sáng vàng rực rỡ đầu tiên qua cửa sổ xuyên thấu kính thủy tinh, rọi lên gương mặt nhợt nhạt của cậu, cô ngồi một bên giường bệnh của cậu thất thần.
Hắn đứng bên ngoài, quan sát qua kính thủy tinh cũng thấy rõ, vẻ mặt bi thương của cô tái ngắt như thiếu ngủ, gương mặt tuy vô biểu cảm nhưng sự đau đớn ẩn trong đáy mắt quá chân thực, chỉ im lặng, nhưng hắn nghe thấy tiếng khóc thật thương tâm của cô phát ra từ đôi mắt ấy, hắn dường như cũng đang khóc, khóc đến không còn chút sức nào để rơi lệ...
Khi cô lửng thửng rời đi, hắn và cô vô tình chạm mặt, khoảnh khắc lướt qua nhau hắn bắt gặp ánh mắt khinh thường thống hận của cô, sau lưng một mảnh lạnh lẽo, hắn biết bị kẻ khác công khai chán ghét thực mất mặt, nhưng hắn cũng biết, cô hận hắn là chuyện đương nhiên, chính hắn còn không ngừng tự hận bản thân mình, huống hồ... cô yêu Chí Huân như vậy?
Hắn nghĩ đến điều đó liền thấy khó thở, nhanh chóng đến gần giường cậu ngồi xuống, chạm lên gương mặt trắng trẻo của cậu. Muốn tìm thấy thứ gì đó chứng minh hắn và cậu vẫn còn có thể ở bên nhau, còn có thể nhìn thấy, chạm đến, và nghĩ về đối phương.
Hắn nắm lấy bàn tay gầy guộc nhỏ nhắn của cậu, bao trọn trong lòng bàn tay, cúi đầu thì thầm với cậu, chẳng cần biết cậu có nghe thấy lời hắn nói hay không, mỗi ngày hắn đều đến để cùng cậu nói chuyện.
"Huân... Trời nắng rồi đây này, thật đẹp phải không, hôm nay bầu trời màu xanh rất trong, nắng vàng ấm áp lắm, em nhìn xem, nó xuyên qua cửa sổ, ghé lại trên mặt em... Có lẽ nó biết em thích nó, tôi cũng vậy... Tôi thích em... Cũng thích nắng, khi nào em tĩnh lại tôi sẽ dẫn em đi dạo, cho em thõa sức đùa với nắng, sẽ không có giống lần trước bỏ mặc em, có chịu không?"
Nói nhiều như vậy, đáp lại hắn cũng chỉ là tiếng bíp bíp vang lên từ thiết bị điện tử vô tri.
Vẫn chưa nản lòng hắn nói tiếp.
"Tôi sẽ chờ em, chờ bao lâu cũng sẽ chờ, chờ như em chờ anh về nhà vậy. Tôi đã trở về với em, cho nên,...em cũng về với tôi...được không, Huân... Đừng đi lâu quá, hãy nhanh trở lại đi, tôi sẽ không buông tay em lần nữa, ít nhất cho tôi theo cùng em."
Không được bao lâu, hắn bị gọi ra ngoài kiểm tra tình hình cơ thể. Luyến tiếc buông tay, hắn khẽ hôn lên trán, chóp mũi và nhè nhẹ lướt qua môi cậu, thì thầm:"Chờ tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top