smoking, laughing, crying, & sobbing
sàn nhà đầy đầu lọc. dài hoặc ngắn, gần hết hoặc mới châm. vài cái còn in dấu răng vài cái lại vương cả màu môi hãy còn đang ẩm. lần này hỗn loạn hơn những lần trước rất nhiều, có cả vỏ chai bia và cả vỏ chai rượu. mọi thứ nằm ngổn ngang trên mặt đất, cửa mở toang, từng trận gió biển xông vào gian nhà nhưng không thể cuộn đi mùi hương khen khét ấy.
căn phòng tăm tối, không có một ánh sáng nào lọt vào kể cả ánh trăng. một mình jaeyi cuộn tròn trong góc phòng, ký ức, nỗi ám ảnh và giấc mơ đang từng chút, từng chút đánh vỡ hàng phòng ngự mà cô bé cố gắng xây dựng suốt bấy lâu nay. đau đớn và mệt mỏi... những xúc cảm tiêu cực cuốn jaeyi vào trong sự nghiện ngập mà cô bé muốn chối bỏ.
cô bé cố mãi, cố mãi, đã cố gắng mãi mà vẫn không thể làm được.
jaeyi lại một lần nữa thất bại trong việc cai thuốc. còn cái căn bệnh chết tiệt kia thì đang tái phát, không biết là đói hay vì căng thẳng mà dạ dày quặn thắt. không biết là gió lạnh hay mồ hôi túa ra mà jaeyi chỉ có thể càng cuộn tròn lại càng chặt hơn để ngăn sự đau đớn và lạnh lẽo.
"chị chết đi, chị phải chết đi thì tôi mới có thể sống yên ổn...."
"đánh chị con đi..... chị con không làm tốt, con phải đánh cho chị nhớ...."
"con là đứa con hoàn hảo nhất của ta..."
"seulgi về nhà tớ học bài rồi ngủ lại nhé..."
"jaeyi à cậu giỏi thật đấy, lại đứng hạng một...."
"áo của mày dính mùi đàn ông thật khó ngửi...."
"cậu thật sự làm bạn với cái con nhà quê đấy à..."
"jaeyi dùng thuốc mới được hạng một á..."
"mày hủy hoại cuộc đời tao, tất cả là tại mày...."
"tránh xa con gái tôi ra..."
"seulgi có giọng nói thật ngọt ngào... tớ thích giọng cậu lắm....."
tay túm lấy mái tóc đã bị giày vò đến nỗi rối tung lên, răng cắn sâu vào đôi môi làm máu chảy ướt cả cằm. hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má tái nhợt. đôi lông mày dính chặt vào nhau, mồ hôi rịn ra bện rện tóc tai. từ trước đến nay vẫn thế, mỗi khi jaeyi yếu ớt nhất cũng chỉ có bóng tối, mồ hồi và máu làm bạn. hoặc là đáy sông, hoặc là nước.
"tớ sẽ nhảy xuống..."
"jaeyi là đứa bắt nạt.."
"jaeyi à...."
"jaeyi là con nhà giàu, động vào nó thì đi đời luôn đấy..."
"jaeyi à, nói cho tớ biết...."
"này con jaeyi dùng quyền lực mới đỗ thủ khoa đấy..."
"jaeyi, cậu không nói gì làm sao tớ biết được cậu đang nghĩ gì...."
"jaeyi cậu ở đâu...."
"trả lời tớ đi..."
máu, nước mắt, khói thuốc.... những mảnh ký ức, những cơn ác mộng... những câu nói, những lời trách móc, những lời chửi rủa... thực tại và ảo ảnh đan xen vào nhau. tiếng nức nở ngày càng to hơn, nước mắt tràn ra nhiều hơn, hàm răng cắn chặt hơn.
"meo"
woo húc vào mặt jaeyi, sang trái và sang phải. cô ả từ đâu lao đến bên jaeyi. woo như kị sĩ bóng đêm chạy đến bên con người đang chật vật trong đau đớn. ả nhớ những lúc ả bị con mèo to lớn cắn rồi quật, cào và cấu xé, cơ thể rớm máu và đau đớn, ả cũng cuộn tròn một mình liếm láp vết thương trong góc tối tăm ở cái xó xỉnh nào đó.
cô đơn
lạnh lẽo
mệt mỏi
bị lãng quên.
nước mắt của jaeyi vương đầy bộ lông mượt của woo, ả cọ qua cọ lại kêu meo meo. jaeyi không đẩy woo ra, mắt vẫn mở dù có sưng húp lên, khi nàng mới nằm ở đây nàng vẫn luôn mở mắt. kể cả những ảo ảnh, những ký ức kia chiếm lấy tâm trí đôi mắt vẫn chưa đóng lại, trời tối om, màu đen đặc quánh bao lấy thân xác của jaeyi, woo không dừng việc dụi vào mắt, vào mặt, vào hai bàn tay.
jaeyi buông tha cho mái tóc, hai bàn tay vươn về trước rồi ôm chặt woo, nhắm mắt và khóc lớn. để mặc cho bao nhiêu cảm xúc tồi tệ nhấn chìm trong bóng tối của những nỗi đau tâm lý, những nỗi đau vật lý và những tội lỗi bẩn thỉu mà bản thân vẫn luôn kìm nén.
không biết qua bao lâu, tiếng nức nở dừng lại, máu trên cằm và trên môi đã khô, mồ hôi ngừng chảy. gió lùa quanh nhà, jaeyi cuộn tròn với woo trong vòng tay. cổ của woo chạm vào mũi của jaeyi mang theo mùi thơm của nắng trên mình woo, dễ chịu như mùi của seulgi khi nàng nằm cạnh, mùi của sự an toàn, mùi của tình thương.
jaeyi cong môi trong cái sự kiệt quệ tinh thần, cảm xúc và nỗi đau thể xác. thở ra từng hơi thở mảnh, yếu ớt. thì thầm với không trung.
"seulgi à, tớ đau, tớ mệt quá."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top