TRÁI TIM GÀO THÉT!!!!
Vũ không vội trả lời, anh đứng ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại chập chờn sáng , bởi một cái tên, cái tên không ít lần anh đã định bấm máy:
- Cô đổi ý nhanh hơn tôi tưởng, nhưng không sao sớm hay muộn cũng tốt hơn là không? Dù sao lâu rồi tôi không làm việc gì gọi là tốt đẹp! VŨ cười, cười như một người bị cúm, nghẹn lại trong cổ họng và những âm thanh phát ra nghe thật nhạt… ánh mắt anh đượm chút mây giăng mắc, xa xăm… mệt mỏi.
- Cảm ơn anh về lòng tốt bất thình lình ấy, nó không có ý nghĩa với tôi lắm, nhưng có lẽ sẽ rất nhiều người cảm ơn anh nếu anh biết làm những điều tốt đẹp đây.
- Đừng ở đó lên lớp dạy dỗ tôi, tốt nhất là cô nên nghe lời đi!
Chuông gió khẽ kêu, lách cách những ống chuông xanh kẽ đáp vào thành cửa, mơ hồ tạo nên những âm thanh lanh lảnh… Vũ nhận ra mình hơi vội vàng, anh chờ đợi phản ứng của Linh
- Tôi không phải những cô gái ngoan ngoãn của anh, đừng nói với tôi bằng giọng kẻ cả đó… Linh bắt đầu thấy máu nóng dồn lên, bức bối,…
- Đừng đặt mình lên trên người khác, về nhan sắc cũng như học thức, cô còn lâu mới bằng được họ, rốt cuộc thì cũng chỉ là con bé đi theo tôi khi thậm chí còn chưa biết tên. Cô cao quý thật!
Linh dập máy… bàn tay nới lỏng… chiếc điện thoại rơi xuống đất, vương ra những mảnh ghép, lẫn vào vùng lá vàng xào xạc dưới chân cô. Linh nhớ về buổi chiều hôm ấy, buổi chiều vô hồn cô bước theo Vũ như một người bị thôi miên,bước theo một người con trai cô không quen biết… Chỉ vì…ánh mắt? nét mặt? hay tấm lưng? Những sự giống nhau ấy làm cô bàng hoàng, rồi bối rối, đến mức thẫn thờ, để rồi tin vào những điều thật viển vông… Chẳng có thiên thần nào cả… Linh mất anh rồi, mất vĩnh viễn… Thế gian này đâu nhiều thiên thần đến thế, mà nếu có cũng đâu dành hết cho Linh. Vậy sự giống nhau? Cho cô gặp để làm gì, trên cũng con đường này, khi cô đang dần chấp nhận nỗi đau kia? Nghiệt ngã và ám ảnh. Linh ngồi sụp xuống bên đường… rồi không biết làm gì hơn… Cô ngồi lặng một lúc rồi từ từ đưa hai bàn tay bối rối ôm lấy mặt, mái tóc dài buông nhẹ che gần hết khuôn mặt nhợt nhạt, giấu đi bờ môi đang run rẩy…Bầu trời tháng năm cao vút, cái nắng đã dịu đi nét chiều mềm mại, mây lang thang ko tìm được bến đỗ, cứ chảy trôi nhẹ tênh giữa nền trời…Con đường Nguyễn Du bảng lảng trong một nỗi niềm không thể nói nên lời và thật khó diễn tả… Chỉ vài cơn gió khẽ lướt qua làm những ngọn cỏ xốn xang, cựa mình …. Tán cây bên đường lặng lẽ ngước nhìn cô gái nhỏ, xao xác nỗi xót xa, thương cảm.Và hoàng hôn buông mình chậm rãi, vương một chút nắng mỏng manh còn sót lại, khẽ dát vàng lên mặt đường phẳng mịn , lấp lánh những tia sáng thật mềm, thật khẽ…Tiếng ve khẽ râm ran, líu ríu kể cho nhau nghe câu chuyện về những người đến và đi, như vô tình, như cố ý…. Mật chiều như rót, như rơi, như tản mạn trong cảnh và thấm vào lòng người… Không, hắn không phải anh, không thể là anh, Dương của em. Người yêu em trong những ngày nắng ,những ngày mưa, khi mùa xuân đi qua dịu dàng , để mùa hè đến ngọt ngào ,diệu êm. EM biết đó không phải anh, không thể là anh. Chàng trai với anh mắt tươi vui và tiếng cười như sáng mai Hà Nội, người vẫn ở đấy trong những chiều mưa rả rich, thơ thẩn dưới hiên nhà mát hương hoàng lan và hát cho em nghe những ca từ thân thuộc:
“I’m in love .
No matter what they say, I don't care...”
Lời hát ấy mãi đi bên em, cũng mãi như status cuộc đời em…để thay anh là dòng nước mát lặng lẽ quấn quýt đôi chân xinh… Và em đã tin, vì yêu em mà anh trở lại, trở lại trong người con trai khác, có đôi mắt, có nét mặt và bờ lưng em luôn mải miết kiếm tìm…EM tin đã mình đã tìm thấy anh giữa dòng người tấp nập, em tin tình yêu đã đưa anh về bên em với vẹn nguyên những điều thân thuộc…Vậy mà, càng buông mình cho niềm tin vu vơ ấy, em càng thấy tim mình quặn lại, em đối mặt với biết bao câu hỏi không lời đáp, cứ lờ đi, cứ càng hiện hữu, càng minh chứng cho ảo tưởng trong em…Dương ah, anh về đi, trả lờii em đi, cho em một lời đáp! Em cầu xin anh! Dương ah! Em mệt mỏi, em chán chường, em thật sự sắp không chịu nổi… Cuộc đời vô tình hay nhẫn tâm với em đến vậy! Anh không còn ở bên em được nữa, hãy cứ để bài hát ấy, ánh mắt và nụ cười anh ở lại bên em, tại sao hắn ta còn xuất hiện, để em điên lên mỗi khi nhìn list điện thoại, để em vỗ về mình trong niềm mơ tưởng vẩn vơ. Tại sao hả anh, tại sao?
Linh lặng im nghe tim mình gào thét, những oan ức, tủi thân đã từ lâu không được lên tiếng… Lần đầu tiên cô buông mình cho những vết xước cào xé, rỉ máu, nhói đến run lạnh… Linh hoàn toàn không cảm nhận được nước mắt mình đang lã chã rơi,hối hả và nóng ran gò má, chỉ nghe ngân nga bên tai lời hát tha thiết ngày nào…. xót lắm, buốt lắm , những vết thương ấy đã ủ rêu xanh, một màu xanh thẫm đen như những vết máu đông lại, đặc sệt theo thời gian… Lúc này đây, Linh hoàn toàn đối mặt với bản thân, với những yêu thương dang dở, những ảo vọng và những nức nở không thành lời… Con người ta chỉ vượt qua được nỗi đau khi mở lòng đón nhận nỗi đau ấy, nhận thức nó, đừng né tránh, phớt lờ hay vỗ về nó bằng những vầng mây sáng hay hạnh phúc không có thật… Linh đang chập chững những bước đầu tiên trên con đường bước ra khỏi khoảng trời mù mịt những ám ảnh quá khứ chăng, những bước đi đầu tiên, mỏi mệt và đấy nước mắt?
Tôi vẫn ở đây hàng tuần như một thói quen đã đến mức không từ bỏ, không còn đơn thuần vì em nữa mà cả vì tôi, cho tôi…và có lẽ có một duyên phận nào đó chăng tôi thường gặp em ở đây trong những lần tình cờ hay cố ý ấy… Khi em khóc, khi em cười, cũng đôi khi em lặng lẽ nhặt một chiếc lá vàng hay tựa lưng vào xe hát, vài ba câu nghêu ngao… khóc là khi mắt ươn ướt , cười thật mỏng, kế cả bài hát cũng vang lên thật nhẹ, thật nhạt. Em cứ vẩn vơ nơi con đường thênh thang lá, chênh vênh trong những vạt nắng chiều hắt sau kẽ lá…Điều đó khiến tôi lo sợ. Còn hôm nay em khóc, khóc thật sự… Tiếng nức nở của em quyện vào gió, nước mắt em rơi ,ướt những chiếc lá vàng ươm màu nắng ,bên vệ đường… Tôi lặng lẽ nhìn em trong dáng ngồi quặn thắt...mệt mỏi, phải chăng tim em đã biết mỏi mệt. “ Linh à, hãy để trái tim em được lên tiếng một lần nữa, hãy để những vết thương được thỏa thích vùng vẫy , đừng ủ ấm, vỗ về nó, đừng tự giam mình trong những bức tường đen lạnh… Tôi tin em làm được, em mạnh mẽ hơn chính những gì em có, dạt dào như sóng, rắn rỏi như bãi cát , dầu cuộc đời chì chiết bao rạch chéo, ngang, dọc… Tôi tin vào nụ cười chói chang nắng và ánh mắt trong veo như đại dương của cô bé ,tôi gặp năm nào trên bãi biển…Cũng giống như cách tôi tin rồi sẽ có một lần em ngước lại nhìn về những chiếc lá vàng nhuộm nắng phía sau… chỉ nhìn lại không cần bước đến…
… Vũ vẫn ngồi yên đúng ở tư thê ấy từ khi cuộc điện thoại ngắt giữa chừng… Một chút tiếc nuối len vào tim anh…Giọng nói trong trẻo như gió hè, như trời xanh tháng năm ấy đọng lại trong Vũ ngọt như vị của cái rét đầu đông thơm lành,không buốt giá nhưng đủ lạnh để lưu lại trên da thịt và để nhớ…Anh lặng nghĩ về khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc nghe tim mình giật thót, cảm nhận rất rõ một luồng gió mát đang mơn man nơi tấm lưng áo đã đẫm mồ hôi, một buổi lượn phố ko mục đích…Khi anh khẽ quay mình , và em ở đó, mỏng manh trong chiếc váy trắng bay bay, xoắn xít cùng đôi chân thon dài. Em đứng gọn trong váng chiều lấp lánh, đôi mắt trong veo ươn ướt lệ nhòa, tóc em buông rơi vô tư vương vào gió… Em chỉ gọi một tiếng “Anh”, nghe như có chút nghẹn ngào,tức tưởi song vẫn bình yên đến vậy, giống như khoảng trời xanh trước mặt, chút mây vụn bông bông nơi xa tít… Mặc kệ những dòng xe đông đúc, mặc kệ người qua kẻ lại, mặc kệ những tán cây, những ngôi nhà; giây phút đó, Vũ chỉ nghe tiếng gió, mềm và êm… chỉ ngửi thấy mùi hương từ làn tóc bay bay và em giống như thiên thần bé nhỏ có đôi cánh màu xanh rất hiền ,rất mát , trên cái nền lấp lánh nắng chiều….Lời mời café buột ra rất nhanh, không nghĩ ngợi, không kịp rút lại…Vũ cũng không hiểu chính bản thân mình khi ấy, anh tin vào một buổi chiều quá đẹp cho trái tim loạn nhịp… và hôm nay, cũng không nghĩ ngợi, không kịp rút lại, Vũ yêu cầu Linh nghỉ việc…Anh lại đang làm những điều chính bản thân anh không hiểu… Bảo vệ người một đứa con gái khỏi chính bản thân anh ?
Vũ hơi giật mình vì tiếng gõ cửa đột ngột. Anh chau mày… Là Phương, cô trưởng phòng xinh đẹp, con gái một người ông bạn lâu năm của ba anh.
- Anh à,..
- Có chuyện gì không? Bây giờ vẫn đang giờ làm việc đấy? Vũ gần như quên mất một tháng nay dân tình trong công ty đang đồn ầm lên về chuyện của họ. Anh hoàn toàn không có ý niệm về chuyện đó.
- Ba em, ông ấy…
- Anh đã nói bao nhiêu lần là đừng mang ba em vào những câu chuyện của em nữa. Anh không thích ông ấy!
- Nhưng mà, ông ấy muốn mời anh dùng cơm?
Vũ hơi bất ngờ, rồi như hiểu ra, anh khẽ nhếch mép, ngả người ra sau ghế, xoay xoay cây bút , lạnh lùng:
- Để làm gi?
- Về chuyện chúng mình! Cô rụt rè đưa mắt nhìn anh, rồi cúi mặt, di di mũi giày trên mặt sàn, thở mạnh. “ Ba muốn anh ra mắt, để 2 gia đình đi lại cho thoải mái!”
Vũ đưa mắt nhìn cô gái đang co rúm trước mặt mình ngao ngán:
- Xin lỗi, nói với ông ấy là tôi bận! Tôi quá mệt mỏi với công việc rồi ,cô thấy đấy.
- Em… Anh có thể sắp xếp được không ? Ba rất muốn gặp anh. Ông ấy thật sự lo cho chúng mình mà.
- Gặp tôi để làm gì? Qua lại gì? Tôi không có nhã hứng. Về nói với ông ấy thế. Và chắc là ba tôi sẽ được mời đi ăn thay thế. Rất tiếc! tôi không thấy phiền về điều đó!
Khuôn mặt Phương trắng bệch, cô như con mèo lười bị đuổi ra khỏi nhà mà không hiểu sao mình lại bị thế.
- Em…. em nghĩ cũng đã đến lúc có thể gặp…
Vũ đứng lên, bước chân lại phía Phương, nâng khuôn mặt đang cúi gằm của cô lên, nói nhỏ vào tai cô:
- Thưa trưởng phòng,cô đang lầm tưởng điều gì đúng không ạ? Cô nghĩ tôi yêu cô thật sao? Tôi chả thấy đến lúc mình cần làm gì cả?
- Anh nói thế là sao?Mình vẫn yêu nhau mà, ba em chỉ muốn… Mặt Phương hoàn toàn không còn giọt máu, cô hốt hoảng níu lấy cánh tay Vũ.
- Tôi mệt mỏi với từ “ba em” của cô lắm rồi. Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của chúng ta, tôi và cô, hiểu chứ?
- Em không hiểu, hoàn toàn không hiểu.
- Vậy thì bây giờ cô nên học cách hiểu đi, và chạy sang phòng ba tôi ngay đi và kêu ca với ông ấy… Dù điều đó cũng vô ích thôi.
- Nhưng em yêu anh, yêu anh thật lòng, rất yêu anh!
- Giữ tình yêu đó cho riêng cô ấy, nó không có ý nghĩa gì với tôi đâu. Ra ngoài!!!
- Không, em cần anh, Vũ à, sao lại đột ngột thế được. Anh, em yêu anh!
Vũ thản nhiên, buông tay cô ra khỏi cánh tay anh, Phương ngồi bệt xuống thảm , nhỏ bé trong căn phòng rộng lớn đến cô quạnh, thảm thiết khóc lóc. Vũ lạnh lùng, xoay số phòng thư kí:
- Cậu giải quyết đống “ rác” trong phòng giúp tôi. Cậu thư kí có lẽ đã quá quen với từ “rác” được nhấn mạnh của “ Sếp”, tặc lưỡi, vội vã chạy vào phòng Vũ.
Anh lặng lẽ, đứng quay lưng lại phía cửa sổ, mặc cho những tiếng kêu khóc thê thiết của cô trưởng phòng xinh đẹp. Tay Vũ mân mê chiếc chuông gió màu xanh với những nét trổ tinh tế… Chiếc chuông gió lâu ngày, có lẽ do va đập nhiều vào thành cửa sổ để lại những vết trầy xước nhẹ nhàng khiến lớp sơn màu xanh tróc đi, còn lại chỉ là những khoảng trắng vô nghĩa… Mắt Vũ không nhìn những vết xước ấy, anh nhìn về rất xa,một khoảng không vô định giữa những vệt mây và bầu trời biếc… môi bặm lại, gương mặt không lộ chút gì dễ chịu, hoàn toàn không.
…Linh với tay, mở cánh cổng sắt đã hoen rỉ, từng vụn sắt mảnh bám vào tay cô, rồi rơi xuống nền gạch đỏ. Mùi hoàng lan bảng lảng nhẹ nhàng bay vào làm phập phồng cánh mũi. Linh thấy dễ chịu… Những giọt nước mắt trên má đã khô tự bao giờ… cô thấy lòng mình thảnh thơi như chính phút giây bên anh. Linh cảm nhận rất rõ những chuyển động khẽ khàng của mùi hương ấy đọng lại trên từng kẽ lá ngọn cây vườn… Xa xa nơi góc vườn nào đó, có một tiếng hát nhè nhẹ vang lên, rất mỏng và như tan đi trong hương vườn trong trẻo.
“Rồi một đêm sáng trong có một người đàn ông qua .Họ về xây chiếc cầu nối bờ vui gặp chị tôi dễ thương,mới xin lời cầu hôn í a chị cũng muốn lấy chồng.Cầu xây xong đã lâu không thấy người về đưa dâu”
Khàn khàn, nghèn nghẹn như chất chứa bao nỗi niềm mà chính người hát cũng không cảm nhận hết. Mẹ , lặng lẽ dưới ánh sáng vàng vọt của chiếc bóng đèn đã cũ, ánh sáng đã mờ, đã đục. Dáng hao gầy, còm cõi bên chiếc bàn thêu bằng gỗ cũ kĩ… Ánh đèn hắt đọng những tia sáng xanh xao lên gò má mẹ…Đôi tay mẹ chậm rãi lẫn thẫn nơi từng đường kim mũi chỉ…Mẹ không nhìn thấy nhưng những cánh hoa, những bức tranh vẫn cứ thế dần nở rộ, màu trắng lạnh lẽo và nhợt nhạt cứ lui dần đi trong những mảng màu khi xanh lúc đỏ. Nơi cái dáng cúi cúi, mảnh khảnh kia là sự kiên nhẫn tuyệt vời, là sức chịu đựng phi thường mà mỗi lần nhìn thấy, lòng cô lại trỗi lên một niềm xúc động khó nói lên thành lời. Nó nhẹ nhàng, thoảng qua như chính mùi hương hoàng lan trong trẻo đang phủ lên khu vườn lúc này,… Dẫu nhẹ ,dẫu thanh, mà cứ vẫn vương, lênh láng trong sâu thẳm tâm hồn cô.
- Con về rồi à? Bà không ngẩng mặt lên, chỉ quay đầu lại, dịu dàng hỏi. Linh nhớ Dương, chất giọng Hà Nội thơm lành như giọt sương khẽ rơi buổi sáng mai ấy làm cô nhớ anh, mọi lúc mọi nơi…
- Bao lâu, thì mẹ thuê xong bức này để con còn chuẩn bị tiền nua khung nhé? Linh đùa, mẹ không cười, chỉ có khuôn mặt giãn ra một chút. Đã từ lâu rồi trong căn nhà này không có những tiếng cười như ngày xưa anh có mặt ở đây. Hai người phụ nữ, là mẹ, là cô hình như không cho phép mình cười, Họ cố không nói ra, nhưng ai cũng cảm nhận rất rõ có một màn sương vô hình nào đó cứ gieo nỗi buồn vào tim họ…
- Cái con bé này, chỉ được cái tếu táo,con ăn cơm chưa? Mẹ vẫn để phần một ít canh cá đấy. Mẹ vẫn cứ nấu cho ba người nên quên mất.Con cố ăn hết nhé.! Linh cảm nhận được một nụ cười rất khẽ , lấp lánh nơi những nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ. Cái nét cười ấy thân thương mỗi khi mẹ nhắc về con trai yêu quý của mẹ… Linh thấy lòng se lại, tiếng “vâng” của cô đã có chút nghẹn ngào. Nước mắt sắp trào ra,… Cô quay mặt đi, lặng lẽ bước về phòng… bước hụt, bước vội,… rồi ào đi nhanh như chính những giọt nước mắt đang rơi dài trên má. Nóng hổi!
Căn phòng đã cũ như chính mọi thứ trong căn nhà này, sàn gỗ đầy những vết xước đã chai lì, khung cửa sổ hướng ra vườn, nơi Dương của cô ngày nào vẫn vòng tay qua cổ, ôm cô thật khẽ, hát cho cô nghe bài hát quen thuộc. Sao giờ đây, nó lạnh lẽo, tối tăm đến thế. Linh bật hết mọi bóng đèn trong phòng ,cả chiếc đèn học bé xíu nơi góc giường. Cô ngồi bệt xuống sàn nhà, ngửa cổ lên mảng trần trống rỗng phía trước… Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ngược vào trong… Vị mặn mòi gọi dậy những vết xước chưa bao giờ ngủ yên… Hình như dạo này cô hay buồn hơn trước, đa cảm và dễ xúc động hơn thì phải? Đã hơn 2 năm trôi qua, đã có những lúc thấy lòng mình chùng xuống như sắp vội quên, vậy mà giờ đây… cồn cào… nhói buốt… ớn lạnh… hơn bao giờ hết…. Linh gục xuống sàn nhà, chợt có tiếng bước chân… cô choàng dậy, lết mình lên giường… giấc ngủ chập chờn, đứt quãng, lảng vảng một bóng hình… Là Dương , không , không phải anh! Chàng trai quay lại nhìn Linh, khẽ cười, nụ cười rất nhạt và ánh mắt thẳm sâu. Hoàng Vũ!
Linh giật mình bật dậy… Không ngủ lại được nữa, cô với tay lấy quyển nhật ký được cất thật kĩ trong đáy tủ… Lâu rồi cô không viết nhật kí… Người ta nói viết nhật kí là lúc ta sống thật nhất với bản thân. Có lẽ đó lại chính là điều Linh sợ!
…
- Hi vọng là cô còn nhớ tôi! Minh Nguyệt, chủ quán café Melody mà cô từng qua với Hoàng Vũ?
-Tất nhiên là em nhớ, chào chị. Em chỉ hơi bất ngờ vì cuộc điện thoại này.
- Cô tập quen với các bất ngờ đi. Chiều nay cô bận không? Tôi mời cô đi uống café nhé?
- Vâng! Nhưng có chuyện gì đấy ạ? Em hơi tò mò.
- Chuyện gì đến rồi biết, cô đi được chứ?
- Vẫn quán chị phải không ạ?
- Không, hình như nơi đó không hợp với cô. “Nắng Sài Gòn”nhé, cho gần trường cô, tôi thì đâu cũng ok.
- ok. Em biết chỗ đó. Tầm 2h chị nhé.
- ok.
Nguyệt cúp máy hổi lâu, vẫn lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại trên tay mình rồi lại nhìn li café trước mặt,màu đen đặc như chính sự mù mịt của những bước đường tiếp theo mà cô sẽ phải đi, để anh được sống thật bình yên. Rất lâu rồi Nguyệt mới có càm giác không hiểu những gì mình đang làm là đúng hay sai nữa. Giọng nói trong veo của con bé ban nãy làm cô bất giác đau lòng. Cô nhớ lại mình ngày ấy, cũng cái thời trong veo như cô gái ấy… Những buổi tối bị chính ba cô dùng roi da quất riết vào da thịt. Đau đến quên cả khóc. Những đợt roi quất lên liên hồi, làm toàn thân cô bỏng rát như có một luồng điện đi qua. Cô nghiến rang chịu đựng không bật lên tiếng khóc vì chỉ cần cô hét lên một tiếng những đợt roi lại liên hồi. Ba cô đánh đến mức kiệt sức, không đánh nữa, thì ngồi bệt xuống nền đá, than khóc cho số phận mình, cho đến khi thiếp đi. Nguyệt lại dùng đôi tay thâm tím những vết roi cũ mới chằng chịt, kéo ông vào căn nhà xập xệ. Khi ông qua đời, cô không biết mình vui hay buồn, nước mắt không chảy nữa, có lẽ cô đã quên mất cách phải khóc như thế nào.Người phụ nữ mà cô gọi là “Bác” ấy về đón cô đi trên chiếc xe ô tô sang trọng vào một ngày đầu tháng 3 đẹp trời hiếm hoi… Nửa tháng sau cô thấy mình ở một đất nước xa lạ, cách xa quê hương cô cả nửa vòng trái đất, trong một căn phòng lộng lẫy… Đó cũng là lần đầu tiên cô gặp anh, để rồi sau đó yêu anh, bằng tất cả những gì cô có, kể cả sự kiêu hãnh và tự ti. Không cho họ biết sự thật! Đó là cách cô chọn để bảo vệ anh, người con trai duy nhất cô có thể khóc khi ở bên, người con trai duy nhất làm trái tim cô rung động.
… Không phải hơi bất ngờ, Linh ngạc nhiên đến giật mình khi nghĩ đến cuộc điện thoại rồi cuộc hẹn với Nguyệt , cô băn khoăn, hồi hộp và tự lẩm bẩm một mình để tìm lí do cho sự việt lạ lùng ấy. Nguyệt, chính xác là cô gái ấn tượng trong quán café ầm ĩ hôm ấy, chính xác là cô gái được gọi là “ con dâu bà chủ tịch”ở công ty Hoàng Gia, và cô ấy , cô gái có đôi mắt của nàng Monalisa. Nguyệt chẳng tập trung được vào đống tài liệu luận văn trên bàn cũng chẳng nghĩ được gì cho buổi thử việc đầu tiên ở vị trí trợ lí lạ lẫm ngày mai. Linh ngồi im lặng trước màn hình máy tính hồi lâu, nghĩ vẩn vơ.
ơn một giờ chiều, mặc cái nắng chang chang giữa trưa hè, Linh dắt xe ra khỏi nhà gửi xe, trong ánh mắt ái ngại của mấy bác bảo vệ. Nắng hắt xuống , táp vào mặt, vào da làm đỏ ửng hai gò má xinh xắn. Trông Linh rạng rỡ hơn trong chiếc quần jean và áo phông kẻ ngang. Bộ trang phục giản dị không che lấp đươc những đường cong quyến rũ và đôi chân dài miên man, niềm ngưỡng mộ của không ít cô gái trong trường. Làn da ngăm ngăm khiến cô trở nên đầy cuốn hút, một vẻ thu hút đặc biệt chứ không tạc tạc, xinh xinh giống nhau như nhiều cô gái bây giờ. Khi Linh khóc hay cười, buồn hay vui, những nét trên khuôn mặt lại xô kéo, tạo nên một thần thái riêng, rõ rang, sắc nét và ấn tượng…
Con đường Nguyễn Chí Thanh đông nghịt những lúc tan tầm, giờ vắng vẻ đến lạ lẫm. Những vệt nắng đáp xuống mặt đường loang lổ sắc vàng, lấp lánh cùng những viên đá nhỏ.Tiếng ve râm ran nơi kẽ lá, trong phút chốc làm Linh khó chịu. Cô hẵng còn suy nghĩ về cuộc gặp hôm nay… Và chờ đợi!
1h 55, Nắng Sài Gòn đã hiện ra trước mặt cô, quán café nổi tiếng nhìn ra con đường ngập nắng. Không hẳn có cái gì đó ở đây thu hút cô. Linh không thích những quán ở lề đường lớn, có view rộng và không gian cũng rộng. Cô thích thu mình một góc ở Đinh hay Xoan hơn. Đó là những nơi cô được phép thu mình giữa rất nhiều người khác. Linh không đủ can đảm để ở một mình vì khi ấy cô dễ buồn, dễ vẩn vơ và dễ khóc. Nhưng còn ghét hơn việc tụ tập giữa đám đông, nơi mà người ta cứ chào hỏi nhau những lời xã giao,bâng quơ, chẳng để làm gì . Cũng có lẽ vì vậy mà cô thích phi ra mỗi khi không kịp nén lòng, dằn mình trước những cào xé , rát lạnh của con tim.
Nguyệt đợi Linh ở một góc bàn phía ngoài ban công, nơi có những chậu hoa treo chênh vênh với những bông hoa li ti. Mầu tím quyện cùng sắc vàng ươm của nắng. Trông thật dịu mắt! Nguyệt lặng lẽ đặt một tay lên thành ban công, một tay khuấy đều chiếc muỗng sứ trong ly café, ánh mắt dán chặt vào những vòng nước màu nâu sóng sánh , đáp lên thành cốc rồi đáp xuống. Linh bất giác liên tưởng đến những đợt sóng biển mà cô từng tha thiết yêu. Khi ấy chưa có tai nạn nào, chưa có mất mát nào, tim Linh cũng đủ đầy , mơn mởn, không chút chai sạn, không vết xước… Linh sẽ ngồi thật lâu trên bãi biển, ngắm những đợt sóng trào lên, liếm vào bờ cát rồi lặng lẽ rời đi để lại những vệt nước mãi mới chịu khô.
- Chào chị! Xin lỗi vì em đến muộn!
NGuyệt ngước lên nhìn Linh, hơi nhăn mặt, không phải cô không nhận ra Linh, chỉ là hơi khó chịu vì một nét thật khác ở cô mà hôm nay chị mới chợt nhận ra. Nguyệt nhận thấy ở Linh hôm ấy là cô bé yếu đuối, thanh tú trong bộ váy trắng, có đôi phàn yểu điệu và lạc lõng trong sự ồn ào, hốn tạp ở Melody của chị. Còn hôm nay, ở cô có nét gì cương nghị, thẳng thắn và độc lâp. Từ vầng trán cao, nước da ngăm ngăm hay đôi mắt thăm thẳm vẫn không che dấu được một chút gì đó dữ dội, kiêu hãnh, không có lẽ là “ máu lửa”. Đây sẽ là một con bé không dễ bảo! Nguyệt là một cô gái cực kì thông minh và những va đập ở đời đã cho cô một nhãn quan sắc bén, đặc biệt trong cách nhìn người.
- Chào cô, rất vui vì cô dã đến, không phải cô đên muộn, chỉ là tôi cố tình đến sớm. Cô uống gì nào?
- Cho em một ly chanh muối.
Nguyệt quay lại nói với người phục vụ, rồi lại lặng lẽ cúi mặt xuống khuấy đều ly café sóng sánh :
- Chắc cô bất ngờ lắm vì cuộc hẹn này. Tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều trước khi gọi cho cô.
- Em cũng định gặp chị để cảm ơn về vụ ở Hoàng Gia.
- Bỏ qua vấn đề đó và để tôi nói một chút nhé. Nguyệt ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Linh… bất giác, Linh hơi rùng mình. Cô không quen đối mặt như thế này. Linh cúi xuống những bông hoa li ti , tránh ánh mắt của Nguyệt.
- Tôi vừa được nghe nói về việc chủ tịch mời cô làm trợ lí! Cô nghĩ là cô phù hợp với vị trí đó sao?
- Em không thi tuyển vào vị trí đó nhưng em nghĩ đó cũng là một cơ hôij để em thử sức mình. Ngành em học cũng phù hợp với nhiều công việc khác nhau! Linh dần lấy lại được sự tự tin.
- Nhưng nếu tôi nói cô sẽ mất nhiều hơn là nhận được, cô có còn muốn tiếp tục không. Ở hoàng gia trước đây và cả bây giờ không ai nên ngồi vào vị trí đó. Hãy suy nghĩ về điều đó.
-Tại sao lại thế à? EM muốn tìm hiều lí do. Và khi chưa biết câu trả lời, có lẽ em sẽ tiếp tục.
- Nếu tôi muốn bằng mọi cách ngăn cô vào vị trí đó thì sao? Nguyệt lại đảo qua khuôn mặt Linh, dừng lại ở đôi mắt đang mở to vừa tò mò vừa hiếu thắng.
Dương đã từng nói Linh không dễ bảo, tự Linh cũng thấy ở mình điều đó và càng trước thách thức hình như cô càng thấy mình quyết tâm, kiêu hãnh và đam mê hơn. Linh nín thở, rồi nhìn sâu vào mắt Nguyệt:
- Vậy thì em càng bằng mọi cách vào vị trí đó. Em cần biết tại sao mọi người đều ngăn cản em!
Nguyệt giật mình. Ngoài cô còn ai khác biết sự thật này.
- Còn ai ngăn cô nữa?Ai? Cô chộp lấy cánh tay Linh trên bàn, ánh mắt đăm đăm đợi câu trả lời
- Hoàng Vũ.
Nguyệt nhíu mày, rồi như hiểu ra, đôi lông mày cô giãn ra như cảm nhận một làn gió thật mát vừa lướt qua.
- Vậy cô vẫn quyết định ở lại sao?
- Dạ, em nghĩ là vậy. Còn giờ em có việc ở trường. Xin phép chị.
Linh đứng dậy, gật đầu chào , nhìn ra con đường đã kịp đông đúc hơn nhưng nắng vẫn chưa kịp tắt, có một thoáng ngao ngán. Cô dợm bước về phía cửa, không định nhìn lại. Linh thật sự muốn kết thúc chuyện này.
- Dứng lại, tôi muốn cô biết chuyện này, về Dương.
Linh giật mình, bước chân chới với, tim như ngừng đập, mồ hôi túa ra trong tích tắc, .. Cô đột ngột quay về phía Nguyệt, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc…
.
-
-
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top