những vết xước màu rêu!
Những vết xước màu rêu!
Hè, 2011
Cô vừa thở dài vừa dẫm chân thật mạnh. Những bậc cầu thang khu trọ cũ đầy những vết loang lổ , những vết xước và đôi chỗ đã mòn lẵn thản nhiên đón nhận sự bực tức vô cớ của cô …Mặc kệ cái nắng như thiêu như đốt giữa trưa tháng 7, cô phi xuống sân trường miệng lẩm bẩm chửi thầm cái ca học quái quỷ. .. bước nhanh.... Nắng táp vào mặt , rát rát và ửng lên cả một vùng má… Lại bước nhanh hơn.
Có tiếng ai đó gọi cô. Linh bước đi chưa vội trả lời.
- Không nghe anh gọi a?
Cô đưa mắt nhìn Hoàng Anh trong phút chốc không trả lời.
- Em không thấy nắng à, con gái con nứa thế đấy . Nhà E hả? Sao giờ bọn em ại học nhà E nhỉ. Anh tưởng chất lượng cao học nhà A hết mà chắc lại thiếu phòng ha?
- Vâng! Linh trả lời cho có
- Năm nay, em tốt nghiệp đã định làm ở đâu chưa?có dự định gì không? Hay đi học thêm bằng gì gì đó?
Linh ghét những câu hỏi dồn dập của anh, cô không muốn nói chuyện với ai cả, chỉ muốn một mình và đừng ai làm phiền mình cả. Cô lại cố bước nhanh hơn. Và thở dài thật khẽ. Cô thích im lặng và thở dài bất kể ngày kể đêm bất kể nắng kể mưa, bất kể người đối diện là ai đi nữa, miễn không phải anh
Tôi lặng lẽ nhìn dáng em đi. Em vẫn hờ hững như cái hôm tôi hào hứng kể cho em nghe về việc tôi sẽ học tại chức ở trường em. Cô gái ấy mạnh mẽ hơn tôi tưởng nhưng trong ánh mắt ấy tôi hiểu nụ cười với em sẽ mãi là một điều xa xỉ.
Trước mặt Linh là nhà E, khu nhà khiêm tốn ẩn mình trong một góc nhỏ của khuôn viên trường rộng lớn. Cũ kĩ. Không ai kịp để ý. Có cảm giác thật thân thuộc .Nó giống Linh. Nó cần tân trang quá nhiều! Cô cũng thế. Chân Linh khẽ bước trên những bậc cầu thang loang lổ vết rêu xanh.Tay Linh lướt qua những khoảng tường vôi trắng những mảng vữa bám lại nơi đầy ngón tay. Đầu óc cô quay cuồng . Căn phòng … Cánh cửa… ngăn bàn và bục giảng…Linh thở dốc…
Mùa Hè , 2009
- Nhanh lên Dương, biển của em kìa!
Nắng như tan ra trong tiếng cười trong veo của cô gái nhỏ. Biển sau bão bình yên đến lạ . nước biển xanh và trời như cao hơn. Tiếng gọi của cô hòa vào tiếng sóng nghe xa xăm như lời gọi từ biển khơi. Chàng trai của cô cũng mỉm cười vì một niềm vui lây lan rất đỗi trẻ con.
- Em làm như cả năm mới về quê một lần ấy, nhìn kìa như trẻ con ấy. Hi.
Linh khẽ ngoắc mắt nhìn Dương giả vờ giận dữ rồi phị mặt nũng nịu rồi cười tít cả mắt.
- Tại hôm nay có biển của em có cả anh nữa. Linh thỏ thẻ đùa mà mặt đỏ bừng lên. Một cơn gió khẽ đi qua như hân hoan cùng niềm vui 2 con người đang yêu…Tình yêu đó làm biển xao lòng ghen tị.
- Chiều nay anh sẽ đi biển với bố nhé. Hồi hộp quá . Rồi anh sẽ mang cá vè cho em xem. Dương khẽ véo má Linh, mắt nhìn về phía chân trời ẩn hiện trên làn mây xa tít tắp.
Linh sung sướng vì anh hòa nhập nhanh với nơi này. Nước biển quê cô mặn và chát , đôi lúc cũng không thật hiếu khách. Nắng miền Trung làm nước da cô ngăm đen như bao người dân ở đây. Còn Dương đã có lúc cô nghĩ cậu ấy thuộc về thế giới khác mình. Thành phố của Dương, Linh khó thích ứng thì biển của Linh hẳn cũng làm Dương khó chịu .Nhưng không , Dương cho Linh thấy sự thích thú và hào hứng thấy rõ. Anh yêu biển như yêu chính người con gái của biển . Chiều nay Dương sẽ cùng bố đi khơi, biển xa xăm sẽ đón anh vào long để anh sống trọn vẹn với biển của cô.
Biển buổi chiều vắng vẻ, chỉ vài ba chiếc thuyền động mình chuẩn bị ra khơi. Số còn lại nằm im lìm trên bãi cát dài miên man. Gió khẽ mơn man da thịt Linh. Cô hơi rùng mình. Linh thấy lây lan niềm vui của những người vợ tiễn chồng đi biển. Cô nhìn Dương trong bộ quần áo cũ mèm của bố. Anh cao hẳn lên trong đám người đi biển. Bộ quần áo nhàu nát không làm mất đi vẻ khôi ngô, làn da trắng và nụ cười rạng rỡ trên môi anh. Linh sung sướng mỗi khi ai đó khen anh, hãnh diện trước ánh mắt ngưỡng mộ của những cô gái cùng thôn rồi lại rất nhanh tự cười cái sự trẻ con của mình.
- Anh đi đây. Đợi anh về nhé.
- Anh đi cẩn thận , mang nhiều cá về nhé. Linh cười.
Dương cúi xuống hôn vào má Linh. Họ hệt như 1 đôi vợ chồng trẻ…
Nhìn con tàu lênh đênh trên bãi biển Linh đột nhiên thấy lạnh ngắt sống lưng. Một sự bất an xâm chiếm mọi giác quan trong cô…
… Linh tỉnh dậy không biết mình đang ở đâu nữa. Căn phòng trắng tinh và mẹ gục bên cạnh.Mắt mẹ mọng nước và Linh biết mắt mình cũng không khóc được nữa. Cái giây phút nhìn thi thể 2 người đàn ông cô yêu quý nhất cùng ra đi ấy ám ảnh cô đến tận sau này. Trên khuôn mặt tím tái của Dương như vẫn phảng phất nụ cười nhẹ nhàng trìu mến dành cho cô. Linh ngồi dậy nhìn ra cửa sổ rồi đột nhiên ôm đầu gào thét. Cô không biết trách ai , không biết than vãn gì, dường như sắp phát điên. Trong tiếng hét của cô nghe mặn chát một nỗi đau khôn tả xiết: Ba, Dương và Biển, tất cả tình yêu của cô giờ âm ỉ dưới lòng đại dương kia. Biển thân thương mà cô tha thiết yêu đã giằng khỏi tay cô,cướp đi của cô những điều đẹp nhất. Đó chính là điều Linh không bao giờ chấp nhận nỗi. Nước mắt điên dại rơi,như nỗi đau chắt đựng lại thành hình thành khối đè lên trái tim bé bỏng kia...Mẹ ôm chầm lấy cô với lòng kiên nhẫn vô cùng. Linh vẫn không thôi gào thét. Ánh mắt điên dại của cô dừng lại nơi khuôn mặt mẹ , mắt mẹ như quánh lại một nỗi đau không nói ra,âm ỉ nơi đáy mắt. “ Con à!” mẹ thì thầm không biết nói gì hơn. Lời của mẹ khản đục càng làm nỗi đau cào lên trong cô. Linh lại ngất đi.
Tôi đau đớn nhìn cô gái bé nhỏ của tôi điên cuồng trong nỗi đau tưởng chừng không đứng lên được. Em quằn quại. Em gào thét. Một mình trong nỗi đau đủ sức quặt ngã em. Liệu đến bao giờ nỗi bất hạnh kia mới bớt hành hạ em và đến bao giờ những vết thương mới trở thành những vết xước chai lì ẩn sâu trong tim em.
Họ gặp nhau giữa một chiều mưa xuân Hà Nội, năm đầu tiên cô xa quê học tiếp cấp ba chuyên ở đây. Mưa giăng khắp những con đường, lối nhỏ cô đi qua, mưa làm ướt mái tóc Linh vừa với tay buông xõa. Tháng 3 ẩm ướt và theo Linh có cả một chút “yếu đuối” mà cô chẳng thích chút nào. Cô nhớ quê, nhớ biển, biển mạnh mẽ và hết mình cho mỗi đợt sóng ngân. Yêu tha thiết vị mặn mòi của gió, cái rân ran của cát. Phải chăng Hà Nôị nhẹ nhàng với những cơn mưa rất mỏng ,những cơn gió rất khẽ này không dành cho cô….Cho đến khi cô gặp anh, Dương của cô, người con trai có nụ cười nhẹ nhàng, có đôi mắt tươi vui và một tình yêu Hà Nội nồng nàn… Họ yêu nhau không kể ngày kể tháng, không kể nắng kể mưa, không kể sóng biển ngân hay những cơn gió nhẹ mơ màng. Họ sinh ra để dành cho nhau…..
Tôi từng nghe về câu chuyện tình yêu rất đẹp của em. Cá nhân tôi phải công nhận rằng họ rất đẹp đôi. Ngày ấy, tôi thỉnh thoảng đến thăm em, lặng ngắm em từ căn phòng trọ của thằng bạn ở đối diện phòng em. Đôi khi em làm việc nhà, đôi khi em học bài và đôi khi em lười biếng ngồi ngẩn ngơ, nói chuyện bâng quơ với chú mèo nhà cô chủ… Cũng đôi khi em cười chào tôi,hỏi thăm đồng hương lâu đã về quê chưa… Chỉ đôi khi thôi, còn hát thì luôn chỉ ngân nga một giai điệu duy nhất:“I'm in love
No matter what they say, I don't care”…..
….. Khu nhà này là nơi 2 năm trước,cô dự thi đại học, lúc này đây trong cô lại trỗi dậy vẹn nguyên những thước phim chậm chạp khi ấy.Linh im lặng tìm góc cửa cậu ấy từng đứng, lặng lẽ nép vào chỗ của mình một năm trước nhỏ bé trước chàng trai cao lớn của cô. .. nhắm mắt lại để quay về cái cảm giác khi xưa. ....Hoảng hốt, sợ sệt và đầy âu lo..... Cái cảm giác được xiết chặt bởi bàn tay ai đó. Để bỗng thấy bình yên và được che chở. Dương không hẳn là người đa cảm nhưng cậu ấy đủ thông minh để đến bên lúc cô cần, để nuôi cho cô ước mơ cùng cậu ấy bước vào ngôi trường danh tiếng này. Tình yêu của Dương dành cho cô có lẽ cũng chỉ nhẹ nhàng, mơ màng thế... Vậy mà chỉ sau khoảnh khắc ấy một tháng cuộc sống khắc nghiệt đã cướp đi chàng trai của cô… Hàng mi khép kín không ngăn nổi nước mắt trào ra , từng giọt , từng giọt lặng lẽ rơi rồi như tràn ra đầm đìa cả 2 má cằm và đôi vai gầy rung lên theo tiếng nấc. Linh khóc cho lần đầu tiên những vết xước chai lì biết động cựa…Nước mắt như vết thương vốn ủ máu, vón cục, đông lạnh dang dở chợt bị nứt ra, ào ạt chảy…không gì ngăn lại nổi.
Linh lao ra đường , phi xe giữa con phố ồn ào. Cô khóc ,nước mắt vẫn cứ chảy như một sự bất lực. Bụi bặm. Nắng. Và ồn ào . Cô thích thế. Mỗi lần không kìm nén được hay bực tức điều gì nó lại phóng xe giữa dòng người không quen biết. Cô căm thù việc phải gặp 1 ai đó dẫu chỉ quen sơ sơ vào những lúc này… Một lần nữa trái tim lại phản bội Linh khi đưa cô trở lại con đường Nguyễn Du thênh thang nắng và vàng ươm những kỉ niệm của 2 đứa mấy ngày đầu ra Hà Nội.Dương còn nói với nó rằng: “ sau này mình sẽ mua nhà ở đây Linh nhé!” cảm giác hạnh phúc khi ấy sống dậy trong nó như mới chỉ hôm qua , hôm kia thôi. Cô nhắm mắt để những kỉ niệm có thể trôi đi….Điện thoại rung lên…Anh ở đó.
Anh vẫn ở đây. Sẵn sàng cùng em đi qua bất kể ngày, bất kể tháng, bất kể nắng kể mưa, bất kể xa xôi hay gần gũi, khi em khóc hay em cười, … và bất kể em có yêu anh không?
( Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top