Oneshot

Có một vết bẩn trên má Potter, không xa góc trái của môi hắn. Nó không đặc biệt lớn, nhưng xét cho cùng, Draco vẫn thể nhìn thấy nó (và cậu đang ngồi ở phía đối diện của cái bàn dài), nó quá to và quá phiền phức. Và gây xao nhãng. Làm cách nào để một người vốn phải học - vào một buổi chiều thứ bảy, không kém, đã bị mất tập trung bởi chính nó - một cá nhân (được cho là) đã trưởng thành, một anh hùng (theo ý một số người) và một người nói chung là rất khó chịu, có một vết bẩn hoặc không (sự thật là hầu hết mọi người đều không nhận ra nó; tuy nhiên, Draco không dễ bị lừa như vậy) đã vô tình thể hiện sự bất tài của mình bằng cách thất bại trong việc sử dụng một chiếc bút lông chết tiệt .

Và đó không phải là tất cả. Đó thậm chí không phải là điều tồi tệ nhất. Bằng cách nhìn vào nhãn hiệu trên lọ mực của Potter, Potter chính là một trong những học sinh đó. Một trong những học sinh không thực tế, giống lũ cừu đến không thể chịu nổi, có suy nghĩ rằng việc mua cả bộ dụng cụ học tập Phù Thủy Quên Lãng của anh em nhà Weasley bao gồm những sản phẩm mới có hương vị nhưng không bị giới hạn, mực ăn được, bút lông và giấy da ăn được. ("Không có gì tệ hơn là bị mắc kẹt trong một lớp học nhàm chán không có gì để ăn!" Câu khẩu hiểu mà Weasley tuyên bố. Thành thật mà nói.) Các sản phẩm ăn được đó đã đưa ra vài nạn nhân. Chỉ hai ngày trước, Hannah Abbott đã bị suy sụp hoàn toàn trong lớp Biến hình, đẫm nước mắt khi cho rằng Ernie Macmillan đã ăn bài luận của mình. Tình hình còn tồi tệ hơn khi phát hiện ra rằng cô đã sử dụng mực có hương vị dâu tây và giấy da có vị phô mai. Lớp học phải dừng vì nhóm học sinh bị buồn nôn. Và vụ việc với Neville và cái vạc ăn được của cậu ta bị lãng quên đi là tốt nhất. Draco rùng mình khi nhớ lại. Có người vẫn nghĩ rằng các sinh viên đã nhận được bài học của mình. Nhưng đây là Potter, người đang vui vẻ viết bài luận của mình (bài luận về Độc dược, Draco lưu ý, ngước cổ tới để ròm xem cuốn sách Potter dùng để viết lại các ghi chú) với - Draco nheo mắt nhìn nhãn của lọ mực - mực có vị sô cô la.

Sô cô la. Draco dừng lại suy nghĩ và nhìn chằm chằm vào má Potter. Có một vệt sô cô la trên da của Potter, ngay bên cạnh môi hắn. Phải, đó chính là điều tồi tệ nhất. Đó là điều gây mất tập trung nhất. Tất cả những gì Potter phải làm là liếm nó đi. Hắn ta chắc chắn có thể làm được bằng cách dùng lưỡi của mình.

Lưỡi của Potter. Lần này suy nghĩ của Draco tự động dừng. Sau đó, chúng tua và phát lại kịch bản giả thuyết về việc Potter liếm đi vết bẩn trên má bằng lưỡi. Với một chuyển động chậm.

Draco lắc đầu để xua đuổi nó đi. Lưỡi của Potter có lẽ không đủ dài. Hơn nữa, Draco có lẽ không nên dành thời gian nghiên cứu quý báu của mình để suy ngẫm về độ dài và tính linh hoạt của lưỡi Potter. Nhưng sau đó, một lần nữa, đây là một ngày thứ bảy, và đã muộn, và cậu thấy buồn chán, và không có ai xung quanh cả. Những người duy nhất có thể học trong thư viện vào thời điểm như thế này chỉ có thể là những sinh viên Độc Dược tệ hại không có bạn gái để đánh sự chú ý sang chỗ khác (điều đáng ngạc nhiên là loại trừ Longbottom và Weasley nhưng bao gồm Potter) và cả những Tử Thần Thực Tử đang ăn năn, lo lắng về kì thi NEWTs và tương lai của họ, (hoặc những đứa biết mình nên lo lắng tới nó và mặc dù sự thật là chúng không, vì lo lắng về những thứ như vậy khiến chúng phải chịu khủng hoảng, chúng cũng nên quan tâm tới việc được nhìn thấy là mình đang học). Vì thế, đúng vậy, điều đó có nghĩa là hai người họ đang ở một mình trong thư viện. Lựa chọn của Draco bị hạn chế: cậu có thể nhìn chằm chằm vào cuốn sách Lịch sử ma thuật của mình hoặc vào Potter. Và, vào lúc này, Potter làm cậu bực mình hơn rất nhiều. Chà, Potter làm cậu bực hơn bất cứ lúc nào khác. Đó có lẽ là lý do Draco nhìn chằm chằm vào hắn ta rất nhiều.

Nhưng có quá nhiều điều phải bực mình khi nhắc tới Potter. Tóc hắn chẳng hạn. Nó hoàn toàn hỗn loạn. Nó chắc chắn đã làm nhột mặt và cổ hắn ta, và thực sự, làm thế nào lại có người chịu đựng được một điều như vậy hàng ngày? Và quần áo của hắn. Có phải Potter hoàn toàn phải kéo tay áo lên và nới lỏng cà vạt và cởi nút trên cùng của áo sơ mi? Có phải hắn ta phải làm điều đó mọi lúc? Và hắn ta có vấn đề gì với việc mặc những chiếc áo phù hợp với dáng người mình vậy? Và trên hết, Potter trông rất bồn chồn . Hắn dường như không thể ngồi yên. Hắn vặn vẹo và đưa tay vuốt tóc; Hắn cau mày và cắn môi dưới đến nỗi nó nhô ra rất không phù hợp; Nó đỏ và ướt và Draco cảm thấy tiếc vì nó. Cậu cảm thấy rất tiếc nuối vì, cậu sẽ rất hạnh phúc nếu -

"Có lí do cho việc mày cứ nhìn chằm chằm vào tao không?"

Draco chớp mắt và nhìn xung quanh, không chắc có phải cậu đang tưởng tượng ra mọi thứ hay không. Nhưng Potter ngước lên, đôi mắt xanh lục nheo lại, và Draco nhận ra rằng, phải, Potter đã hỏi cậu.

Urgh, Draco nghĩ trong sự xao lãng. Và kính của hắn ta. Cậu đã quên mất cặp kính xấu xí của Potter. Cậu có xu hướng xóa chúng khỏi ký ức khi khuôn mặt Potter xuất hiện trong tâm trí cậu. Cậu tự hỏi liệu Potter có ngủ khi đeo chúng không. Có quan hệ tình dục, chẳng mặc gì nhưng vẫn đeo chúng.....

Lông mày của Potter nhướng lên và Draco lại chớp mắt. Potter đã hỏi một câu hỏi và hắn ta đang chờ hồi âm. Draco nên cung cấp một câu trả lời nếu cậu muốn Potter chuyển sự chú ý của mình về với bài luận. Và cậu chắc chắn đã làm. Cái nhìn của Potter thật đáng lo ngại.

"Mày có một vết bẩn trên má trái," Draco thông báo cho hắn, giọng lịch sự và nhẫn nại.

Bàn tay Potter giơ lên ​​theo phản xạ, lau má trái của mình và bõ lỡ vết bẩn.

Draco không thể cưỡng lại. "Bên trái kia cơ."

Potter suýt xoa má phải nhưng rồi đột ngột dừng lại để lườm Draco. Hắn cau có và nhìn xuống bài luận của mình một lần nữa.

Vết bẩn vẫn còn đó.

"Thực sự đấy, Potter. Tao không trêu chọc mày đâu. Nó ở ngay trên miệng của mày và ... chà, nó chỉ trông có vẻ đáng xấu hổ thôi."

Potter không nhìn lên. "Tao không có vấn đề với nó."

Có thể nghe thấy rõ tiếng thở dài của Draco. "Đừng trẻ con như thế. Chỉ cần lau đi."

Potter lờ cậu đi.

"Liếm nó đi?" Cũng đáng để thử. Rốt cuộc thì, Draco đã có giả thuyết về lưỡi của Potter, và cậu sẽ không phiền khi được ra được một số bằng chứng thực tế để hỗ trợ chúng.

Potter nhìn Draco qua những sợi tóc rơi xuống trước mắt của mình. "Liên quan gì tới mày nào," hắn nói - một cách thô lỗ - và đâm vào giấy da của mình bằng chiếc bút lông.

Draco xoa xoa thái dương. Trong tất cả những kẻ ngốc nghếch, tại sao cậu lại phải ngồi đối diện với người này? Bây giờ nó là vấn đề nguyên tắc. Potter nghĩ rõ ràng Draco đang nói dối; Draco phải cứu lấy danh dự của mình. Cậu giơ đũa phép lên và biến ra một chiếc gương nhỏ. Sau đó, là một Bùa Bay, nó bay lơ lửng gần đầu Potter.

"Đây này, hãy nhìn thử xem nếu mày không tin tao," Draco nói, khi Potter chớp mắt trước gương.

Potter nhìn cậu, dường như bối rối và thích thú, tất cả cùng một lúc. "Giả sử việc mày biết cách tạo ra những chiếc gương nhỏ xinh ngay tại chỗ là thứ gì đó có ý nghĩa. Mày đã học được điều đó trong năm đầu tiên của chúng ta? Ăn cắp? Có phải nó nằm trong gen của mày không?"

"Mày dễ bị ấn tượng đấy," Draco cáu kỉnh và, đúng lúc cậu vừa nói ra, chiếc gương biến mất. Draco nhìn chằm chằm vào khoảng không chẳng còn gì lúc này một cách tiếc nuối. "Mặc dù, thật sự, thực tế là mày không thể biến ra được một chiếc gương đơn giản có thể giải thích được rất nhiều điều đấy." Draco hài lòng khi thấy Potter mơ hồ trông có vẻ bị tổn thương, hoặc ít nhất là rất khó chịu. Hắn trở lại bài luận mà không nói một lời.

Đó là một chiến thắng nho nhỏ, Draco kết luận, nhưng không phải là một chiến thắng hoàn toàn. Vết bẩn sô cô la chết tiệt vẫn còn đó. Và gây mất tập trung hơn bao giờ hết. Hơn bao giờ hết, thực sự. Bây giờ nó đang chế nhạo Draco với sự tồn tại đơn thuần của nó.

Nó chỉ đơn giản là không thể chấp nhận được. Quyết tâm, Draco đứng dậy và cố ý sải bước về phía Potter. Với một cú vẩy đũa phép, một chiếc khăn tay xuất hiện trong tay hắn. Draco giơ nó lên trước mặt Potter, người đã cố gắng phớt lờ cậu nhưng dường như rất ngạc nhiên dù không ngẩng đầu lên.

"Lau đi," Draco nói. Ra lệnh, có thể nói là vậy.

Potter nhìn chiếc khăn tay rồi quay lại nhìn Draco, khóe miệng co giật. Chiếc khăn tay trong tay Draco biến mất với một tiếng pop.

Draco nhìn chằm chằm vào tay mình, bối rối. Khả năng làm phép của cậu không thể tệ đến vậy. Phép thuật không thể biến mất nhanh như vậy. Hai lần liên tiếp, quá nhiều. Đầu tiên là gương và bây giờ là khăn tay. Draco nhìn vào tay của Potter: cả hai đều chứa thứ khác và không có cây đũa phép nào xuất trong mắt cậu, chưa kể đến việc Potter trông hoàn toàn quá tự mãn. Điều đó có nghĩa là Potter có thể làm đồ vật biến mất bằng tâm trí của mình. Thật đáng ngạc nhiên. Và ấn tượng. Và tò mò. Tò mò theo cách khiến trái tim Draco lỡ mất một nhịp và dạ dày của cậu nhanh chóng lật một cú và dòng máu chảy trong huyết quản một cách khá thú vị ( chắc ý là rộn rạo, nhỉ? )

Draco thu hồi nhận thức của mình khá nhanh, nếu 'khá nhanh' có thể mô tả toàn bộ phút im lặng khi bị sốc. "Được rồi," hắn nói, "nếu như mày đã quá là .." Quyền lực? Ấn tượng? Hấp dẫn lạ lùng để nhìn vào? "Háo hức muốn thể hiện," cậu quyết định. "Vậy thì, chỉ cần đơn giản làm cái vết bẩn trên khuôn mặt của mày biến mất đi."

Potter mím môi - và hỡi Merlin, đó cũng là một cảnh tượng hấp dẫn - trông thật chín chắn. "Nếu thực sự có một vết bẩn trên má tao, nó cũng chẳng làm tao bận tâm đâu, nhưng rõ ràng là mày rất để ý tới nó, nên tao nghĩ mình sẽ giữ lại." Potter nhìn lên, hỏi: "Và làm sao mày có thể khiến tao dừng lại nào?"

Ngọn lửa bùng lên trong bụng Draco là cơn giận thuần túy. Không có gì ngoài sự tức giận. Vết bẩn đang tồn tại chết tiệt. Potter không có quyền nghi ngờ cậu. Nó tồn tại và nó nên bị xóa. Xóa sạch. Liếm đi. Và nếu Potter không làm điều đó. . .

Draco nắm lấy lưng ghế của Potter và cúi xuống từ từ, cố tình, nhìn đôi mắt của Potter mở to hơn. Cậu lè lưỡi và liếm ướt, hoàn toàn - sô cô la, chắc chắn, cậu kết luận. Potter không di chuyển, hắn ta thậm chí không thở, và Draco đã không biến mất như chiếc gương và chiếc khăn tay, điều đó có nghĩa là cậu đã tìm ra cách để có được thứ mình muốn. Điều đó có nghĩa là cậu không nên làm mọi việc nửa chừng. Không nên để lại mực trên da của Potter. Draco lại liếm Potter; Cậu liếm bên trái, bên phải, cậu liếm môi Potter rồi lại liếm chúng, rồi lại một lần nữa, mặc dù chúng không còn vị như sô cô la nữa. Sau đó, cậu đứng thẳng, gật đầu cộc lốc trước vẻ mặt cứng đờ, bị sốc của Potter và tự làm mình ngạc nhiên bằng cách bước đều về chỗ ngồi của bản thân.

Draco đã sẵn sàng để học lúc này. Cậu sẵn sàng nhìn chằm chằm vào cuốn sách trước mặt cậu hàng giờ. Trên thực tế, cậu có thể nhìn chằm chằm vào nó trong hết phần còn lại của năm học. Cậu thực sự có thể làm điều đó. Gia tinh sẽ mang thức ăn cho cậu, cậu sẽ ấm áp, có thể sẽ có mùi hôi, nhưng cậu sẽ không bao giờ phải nhìn lên để thấy người khác và đôi mắt màu xanh lục của người đó.

Một âm thanh nhỏ làm gián đoạn kế hoạch điên cuồng của Draco (và cậu đã định thử dựng một cái lều). Nghe như Potter hắng giọng. Hắn hắng giọng hai lần.

Ba lần.

Bốn.

Mẹ mày.

Draco nhìn lên.

Potter có một chiếc bút lông trong tay, mũi nhọn của nó hướng về phía môi hắn. Nó chạm vào môi dưới của hắn ta, làm bẩn nó bằng sô cô la trước khi nó di chuyển đến môi trên của hắn và tiếp tục như vậy. Đôi mắt vẫn mở to, Potter cúi xuống bài luận của mình một lần nữa và viết nguệch ngoạc một cái gì đó trên giấy da. Màu ửng hồng trang trí thêm cho đôi má của hắn.

Và rồi Draco phá vỡ các quy tắc của phép thuật và làm một điều chắc chắn sẽ được ghi lại trong sách lịch sử: Cậu độn thổ ngay trong những bức tường của Hogwarts. Đó là lời giải thích hợp lý duy nhất về việc cậu đột nhiên thấy mình ở ngay cạnh Potter một lần nữa, quỳ xuống cạnh ghế Potter, hai tay vuốt tóc Potter, và giữ đầu hắn giữa hai tay mình.

Nhưng lịch sử có thể chờ đợi khi có sô cô la trên môi Potter. Draco liếm nó một cách cẩn thận, sau đó hôn nó đi vì mục đích tốt. Sau đó, cậu tiến hành tìm kiếm kỹ lưỡng - bằng môi và lưỡi - để chắc chắn rằng không còn bất kỳ sô cô la nào trên má của Potter, hàm và môi, miệng và lưỡi của hắn ta; cậu thậm chí còn kiểm tra chóp mũi của Potter và làn da mềm mại nơi thái dương.

Khi kiểm tra xong, má và môi của Potter đỏ ửng và ấm lên, trước sự ngạc nhiên và thích thú của Draco, những mảnh mực sô cô la xuất hiện trên cổ Potter. Đôi mắt xanh của Potter lấp lánh tinh nghịch sau cặp kính (thực sự không xấu xí lắm) và những ngón tay của Draco lướt qua mái tóc của Potter (mềm hơn vẻ ngoài của nó), và cậu rúc mặt vào cổ của Potter (có thể nhờ vào việc Potter nới lỏng cà vạt của hắn và cởi nút trên cùng), và sau đó cậu cẩn thận hôn đi từng vết sô cô la trên da của Potter, chỉ đợi nó xuất hiện trở lại.

Giữa những nụ hôn và hơi thở hổn hển, Draco đưa ra quyết định cuối cùng là sẽ sống trong thư viện, nhưng với Potter và phép thuật tâm trí của hắn cùng với những tiếng rên rỉ lặng lẽ và chiếc quần chật nít và mực sô cô la ăn được. Áo sơ mi của Potter rơi ra và mực xuất hiện trên ngực hắn, và khi Draco liếm xuống bụng Potter, cậu thừa nhận - lặng lẽ, với chính mình - rằng những phát minh của Weasley quả thật tuyệt vời.

Potter cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top