Chương 27: Để cho công bằng
Thời gian có khiến tình yêu của bạn nhạt dần chứ?
Ai đó đã ví tình yêu như nước đun sôi, đến một thời điểm nhất định sẽ nguội dần đi. Vì không muốn tình yêu nguội dần theo thời gian, tôi luôn gắng hâm nóng tình yêu của mình một cách toàn tâm. Đến một thời điểm nhất định, tình yêu sẽ dần trở thành tình thân. Gắn bó và khó tách rời.
* * *
Khoảnh khắc ráng chiều đỏ rực một góc trời, hoàng hôn trên biển buông xuống những tia nắng yếu ớt cuối ngày còn vương lại đang chống chọi với quy luật để được tỏa sáng.
Hai người chúng tôi lững thững dạo bước trên nền cát biển, từng cơn gió mát lạnh từ biển thổi đến lùa vào làn tóc tôi bay bay trong gió, bóng bắt đầu đổ dài trên mặt cát càng làm cho khung cảnh thêm phần sắc nét, đẹp đẽ và lãng mạn.
Tôi cùng cậu biết điều để cho Thiên Ân cùng Cao Viên trải qua thế giới riêng của họ, tôi tin rằng hai người họ cũng nghĩ giống chúng tôi.
Bỏ mặc những ồn ào phát ra từ những vị khách du lịch phía ngoài kia, tôi cùng cậu vẫn trầm mặc như vậy. Khung cảnh này bất giác khiến tôi nhớ đến buổi chiều thu ấy, cũng là tôi và cậu, yên lặng, trầm mặc. Cũng vẫn là thế giới hai người, ngượng ngùng như vậy, nhưng sao lúc này tôi lại cảm thấy có chút mập mờ.
Tôi bước chậm lại, để cậu đi phía trước, mở di động, đưa về phía cậu. Có lẽ do không thấy tôi đi ngang hàng, sợ bỏ rơi tôi hoặc sợ tôi chạy biến đâu mất, bất chợt Cao Dương quay lại, nhìn thẳng vào máy ảnh.
*Tách*
Hoàng hôn đỏ lựng phía sau lưng cậu, bức ảnh ngược sáng nhưng vẫn hoàn mỹ đến ngỡ ngàng. Khoảnh khắc này, tôi sẽ mãi cất giữ. Nói cho hay, lúc này cậu đòi xóa có chết tôi cũng không xóa.
- Đi thôi. Tới giờ hẹn hai người kia ăn tối rồi. - Cao Dương dảo bước về phía tôi.
Chuyện này.. Cậu ấy không đòi máy xóa ảnh à? Không giống kịch bản thường thấy chút nào. Cậu đói quá nên hồ đồ à?
- Cao Dương! - Tôi đột nhiên gọi cậu lại.
- Ừ. Sao vậy?
- Tôi... cậu... Thời gian này... cậu có chút khác. - Tôi ngượng ngùng nói.
Mặt cúi xuống, bàn chân nhỏ tôi đang ngập trong cát. Bàn chân này đã từng được cậu nâng lên bôi thuốc giúp trong tình trạng thảm hại đến đáng thương. Khi ấy các ngón chân cũng co rụt lại vì ngại ngùng như lúc này đây.
Cậu không nói gì, tôi cũng không dám nói tiếp. Tôi lo lắng sẽ lại mắc phải sai lầm, để rồi chúng tôi sẽ mãi mãi không thể tiếp tục làm bạn. Tôi vừa nói ra rồi, giờ chữa cháy bằng cách nào đây?
- Tiểu Tinh, một năm qua, cậu ổn chứ? - Cao Dương đột nhiên hỏi tôi một câu chẳng liên quan.
- Ô... ổn... tôi rất ổn... - Trời ạ, tôi vừa nói lắp. Mất mặt quá đi.
- Tiểu Tinh, đừng sợ tôi. - Đột ngột nắm lấy bàn tay tôi, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói.
Aaaaa, cậu đừng dọa tôi, Cao Dương. Tôi thực ra là đang sợ cậu cướp điện thoại của tôi. Ở đây cách khách sạn rất xa, tôi mà ngất ra cậu sẽ không khiêng nổi về đâu.
Cậu nhìn vào tôi như thể chờ đợi một điều gì đó, nhưng nói thật lúc này tôi không thể cất giấu đi sự ngượng ngùng. Chuyện gì đang xảy ra vậy, Cao Dương đột nhiên nắm tay tôi? Thật sự là nắm tay.
- Ca... Cao... Dương... cậu biết cậu đang làm gì chứ? - Ngẩng mặt lên nhìn cậu, tôi thì thầm. Đây cũng chính là câu hỏi khi ấy cậu hỏi tôi. Chẳng lẽ, không phải chỉ mình tôi có tình cảm hơn mức bạn bè với cậu? Hay chỉ là tôi đang tư tưởng nhất thời?
- Tiểu Tinh, một năm qua, tôi luôn rất nhớ cậu. Từ giây phút lần đầu nhìn thấy chỏm tóc của cậu ở phòng giáo viên, khi cậu đỏ mặt nhìn tôi ấp úng cất lời, khi cậu gãi đầu giải bài tập và cả cảm giác mềm mại khi cõng cậu trên lưng... - Cao Dương cất giọng ngày càng nhỏ lại như chẳng còn vẻ tự tin luôn hiện hữu ở cậu.
- Cậu...
Tin tức ập đến quá bất ngờ khiến tôi chẳng thể nhanh chóng tiếp thu, chỉ có thể trưng ra bộ dạng sững sờ ngốc nghếch.
- Tiểu Tinh, cậu đã trưởng thành rồi. Tôi cũng vậy. Không biết, cậu có thể... chờ tôi ba năm tiếp theo nữa không? Tôi... đã rất muốn nói những lời này với cậu, từ sớm rồi. - Cao Dương đứng đối diện tôi. Không để tôi trốn tránh, cũng không để chính cậu trốn tránh.
Tôi nhìn ra được, cậu đỏ mặt, còn có chút lúng túng. Phải rồi, lời nói của cậu còn không rành mạch dứt khoát. Đây có được coi là lời tỏ tình hay không? Tôi miên man suy nghĩ.
- Có. Những lời vừa rồi chính là lời tỏ tình của tôi. - Cậu đột ngột nói làm tôi giật mình.
Trời ạ, tôi nói thành lời sao? Vừa rồi tôi nói điều gì vậy? Cậu ấy vẫn còn đang cầm tay tôi..
- Cao Dương, điều cậu vừa nói, là thật chứ?
Một làn gió thoáng qua, tóc tôi bay nhẹ. Mái tóc này khi lần đầu gặp cậu chỉ tới ngang vai, năm nay đã dài tới thắt lưng, quả nhiên.. đất tốt. Cậu đưa tay lên vén mái tóc tôi ra sau tai, trả lời tôi:
- Tiểu Tinh, cậu tỏ tình với tôi hai lần, hiện tại, để cho công bằng, có thể để tôi lần thứ hai tỏ tình với cậu không? - Cao Dương tiếp tục nói: Tiểu Tinh, đồng ý làm bạn gái tôi, được chứ?
Lần này thì tôi đã thực sự nghe rõ ràng lời của cậu nói. Cậu ấy tỏ tình với tôi.
Nếu ai đó hỏi tôi bất ngờ được crush tỏ tình sẽ có cảm giác gì, tôi sẽ rõ ràng rành mạch mà tuyên bố, tôi thực sự đã chính thức trở thành nữ chính ngôn tình rồi. Thật đấy.
Chúng tôi chính thức trở thành người yêu cũng chỉ đơn giản như vậy. Không cầu kỳ hoa mỹ, không trải qua trăm cay nhìn đắng như bất kỳ cuốn tiểu thuyết ngôn tình nào. Mưa rơi, gió thổi, mặt trời tỏa nắng.. tất cả diễn ra một cách tự nhiên, cũng như chúng tôi đến với nhau. Chỉ đơn giản, chúng tôi dành tình cảm cho nhau, thời điểm thích hợp, và... nửa còn lại phù hợp.
Thật ra, tình yêu thực sự bắt đầu khi ta không trông chờ được đáp lại.
Tôi gật đầu đồng ý không phải bởi mù quáng do quá yêu thích cậu. Trải qua ngần ấy thời gian, tôi với cậu cũng đều đã trưởng thành hơn. Khoảng thời gian học tập khó khăn cũng đã qua, sự ngăn cách giữa chúng tôi đơn giản chỉ còn không gian địa lý. Nhưng đâu phải chúng tôi lấy nhau ngay mà sợ. Tôi chờ được, tôi tin cậu cũng chờ tôi được.
Ừ, nói thế nào nhỉ? Sau 27 chương truyện, cuối cùng cặp nam nữ chính mờ nhạt hơn cả đôi nam nam phụ cũng chính thức tỏ tình rồi kết duyên rồi. Chẳng qua thì vừa tỏ tình xong thì nam chính cũng phải bỏ lại bạn gái mà trở lại Pháp tiếp tục học tập. Chia buồn sâu sắc với nữ chính.
Tuy nhiên thì tin vui với nữ chính, cho dù nam chính có đẹp trai rạng ngời, xung quanh ong bướm nhiều vô kể, nhưng cậu ta quả là một chàng trai tốt, một lòng một dạ với cô gái ngốc nào đó. Đáng để cô gái nhỏ bỏ ra ba năm thanh xuân để chờ đợi!
* * *
- Bà xã, anh yêu em! - Ông xã tôi đột nhiên ôm chầm lấy tôi nói lớn.
- Yên nào, anh dọa con sợ rồi. - Đập mạnh vào bàn tay háo sắc nào đó.
- Ông xã, em cũng yêu anh! - Bà xã ai đó thì thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top