Cô Vợ Câm Chương 46+47+48
Chương 46: Lục soát
- Nhung Nhung em làm gì thế,bỏ xuống..
Bất ngờ lúc này tiếng nói lạnh lùng vang lên,xen lẫn tức giận.
Nhìn xuyên qua đám người, Phi Nhung thấy Mạnh Quỳnh ,anh đang đi vào, có lẽ bên trong quá căng thẳng không ai để ý tiếng xe ngừng ngoài cổng lớn.
Mắt thấy Mạnh Quỳnh đang tiến về phía mình, Phi Nhung hé miệng, nước mắt cứ thế chảy dài lên má.Cô nức nở rồi ném miếng sành xuống sàn, lao vào lòng anh..
- Mạnh Quỳnh ,Mạnh Quỳnh anh về rồi..
Anh ôm chầm lấy cô,trái tim anh đau đớn biết là rất nhớ cô chỉ muốn ôm cô khảm lấy cô vào lòng mình.
Nhưng nhớ đến hành động tiêu cực của cô vừa rồi,Anh thật sự tức giận còn có đau lòng. Anh đẩy nhẹ cô ra nắm lấy cổ tay đang rớm máu mà trong lòng chỉ muốn giết người..
Lại không nỡ nỗi giận với đồ ngốc này, anh lạnh giọng.
- Lần sau không cho phép em làm như thế này nữa,có biết không?
Cô nhìn rõ ánh mắt đau lòng của anh, cô biết anh đang tự trách chính mình.
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Anh kéo cô qua một bên, anh nói.
- Chờ anh một chút.
Xong việc anh sẽ băng bó vết thương cho Cô.
Xoay người nhìn qua Bạch Vĩ Sơn ,toàn thân như núi băng ngàn năm, hơi lạnh tỏa ra từ người anh khiến Bạch Vĩ Sơn cũng cảm giác không khí rơi xuống âm độ..
Anh hỏi.
- Bach Vĩ Sơn đừng thử sức chịu đựng của tôi, tôi đã nhắc nhở ông nhiều lần đúng không?
Bạch Vĩ Sơn chưa kịp trả lời,Mạnh Quỳnh nhanh như chớp tiến tới, Bạch Vĩ Sơn chỉ thấy trước mặt hoa mắt, cây súng cầm trên tay bị cướp đi.Ngay đầu đau đớn, Mạnh Quỳnh dùng sức bẻ ngoặc tay ông ta ra sau.Đầu bị đuôi súng đập vào chảy máu.Thân người to lớn rất nhanh bị Mạnh Quỳnh chế trụ, khuôn mặt ăn trọn cú đấm của Mạnh Quỳnh sưng đỏ.
Cả đám thuộc hạ nhốn nháo,chỉa súng vào Mạnh Quỳnh ..
- Thả nhị gia ra..
Bạch Vĩ Sơn đau điến,lớn giọng..
- Mạnh Quỳnh mày dám, tao sẽ khiến mày trả giá..a
Chưa nói hết câu,tiếng hét đã vang lên.
Anh cười lạnh,kéo mạnh tay,cánh tay Bạch Vĩ Sơn như muốn gãy ra.
- Này..này các người không coi pháp luật ra gì đúng không?
Tình cảnh đang lúc hỗn loạn,một tóp người xuất hiện.
Đi đầu là một người đàn ông cao lớn, nước da hơi ngăm, Bạch Vĩ Sơn nhìn qua liền biết rõ là ai.
Lâm Diện nhướn mày nhìn Mạnh Quỳnh
- Còn không thả người..
Mạnh Quỳnh nhìn qua anh ta, rồi mới đẩy mạnh Bạch Vĩ Sơn ra..
Bạch Vĩ Sơn đau đớn được thuộc hạ đỡ lấy, ông ta ôm cánh tay như sắp gãy,tố giác Mạnh Quỳnh .
- Lâm Trưởng phòng sao anh lại ở đây? thật là tốt anh cũng thấy rồi đấy. Mạnh Quỳnh hung hăng như thế nào.Nếu không có anh,tôi không biết mình sẽ xảy ra chuyện gì.
Lâm Diện nheo mắt quan sát tình cảnh xung quanh, cười cười..
- Vụ án Trác Phi Hổ khá nghiêm trọng,ông ta vốn không mang quốc tịch Thái Lan. Mà..
Nhìn qua Mạnh Quỳnh một chút.
- Các nghi phạm lần này cũng thế,nên vụ án này sẽ chuyển về nước xử lý.Tôi phải bay qua đây điều tra một chút..
Bạch Vĩ Sơn vỡ lẽ,có chút không lo lắng vì trong nước thế lực Mạnh Quỳnh rất mạnh.
Ông ta cười nhẹ.
- Vâng,bố tôi mất quá bất ngờ,rất mong sớm tìm ra hung thủ..
Lúc nói câu cuối còn liếc qua Mạnh Quỳnh .
Lâm Diện nhếch môi,rồi nhướng mày nhìn Mạnh Quỳnh .
- Mạnh Quỳnh , tôi muốn lục soát nhà anh một chút.
Mạnh Quỳnh gật đầu.
- Cứ tự nhiên..
Nói rồi bồi thêm một câu.
- Tôi lên băng bó vết thương cho cô ấy.
Cứ thế anh ôm lấy cô lên lầu, để lại Bạch Vĩ Sơn với ánh mắt không cam tâm,hai tay cung lại với nhau.
Lâm Diện nhìn hình ảnh hai người khuất sau cầu thang, trong ánh mắt ẩn ý khó hiểu.
Bạch Vĩ Sơn cũng không nấn ná lại quá lâu,nói vài câu với Lâm Diện rồi rất nhanh rời đi..
Lâm Diện thong thả nhìn theo hướng xe Bạch Vĩ Sơn ,một lúc sau dời mắt liếc qua La Chí.
- Băng bó vết thương, rồi ra đây gặp tôi.
Lúc này La Chí mới chợt nhớ đến vết thương trên đầu của mình. Anh ta gật đầu chỉ dùng một chút tâm bông vội lau máu, rồi ngồi xuống ghế đối mặt với Lâm Diện.
Ngoài cửa sổ từng ánh nắng mờ ảo chiếu vào trong căn phòng. Trực chờ ngày mai,mọi thứ rồi sẽ tốt thôi.
Chương 47: Anh không cần em
Đóng chặt lại cửa phòng, Mạnh Quỳnh im lặng, nhẹ nhàng thao tác vết thương trên cổ tay của Phi Nhung .
Làn da cô rất trắng, chỉ cần nắm tay bóp quá chặt cũng để lại dấu tay hằn rõ trên da, huống hồ là một dấu cứa tuy không quá sâu nhưng cũng rách da.
Vết thương lớn nhỏ nào anh chưa trải qua, trên lưng anh chằn chịt các vết xẹo nông cạn.Nhưng anh chưa bao giờ đặt vào mắt.
Thế mà giờ đây nhìn vết thương trên cổ tay của Phi Nhung khiến anh đau lòng. Da thịt non nớt trắng mịn này anh không muốn có một dấu vết nào để lại cả.
Lúc anh dùng dung dịch rửa qua vết thương,có chút rát, Cô ứa nước mắt nhưng nhìn bộ dáng lạnh lẽo của Mạnh Quỳnh lúc giờ cô không dám hô ra miệng.Chỉ biết cắn răng,gồng người chịu đựng.
Anh làm sao không cảm nhận được,chỉ là anh có chút buồn cười,dám cầm miễng sành cứa tay mình.Nhưng bây giờ rửa vết thương lại chịu không nổi.
Mạnh Quỳnh tuy không thể nói gì, anh lặng lẽ cúi đầu thổi thổi vào cổ tay cô, cho không rát nữa.
Trái tim bé bỏng vì sự dịu dàng và ấm áp của anh đập liên hồi, cũng quên đi sự đau đớn vừa rồi.
Mạnh Quỳnh không nhìn cô,cô cũng im lặng.
Cô nhớ nhung anh cả đêm, hai mắt to tròn cứ nhìn anh đến thỏa lòng, chỉ một đêm lo sợ,trái tim treo lơ lửng đủ làm lòng cô đau đớn thế nào.
Thắt lại cái nơ băng gạc,rồi đặt nhẹ tay cô lên đùi cô.
Ngẩng đầu nhìn cô,hai mắt chạm nhau tình ý nồng đậm lan rộng vào tim.Vén mấy sợ tóc lòa xòa trước trán cô.
Anh nói.
- Xong rồi, vài ngày tới không được đụng nước.
Nhìn vết thương tuy không quá sâu trên cổ tay trắng noãn của cô.Anh ngàn lần tự trách bản thân đã về quá trễ.
Thật ra mà nói nếu hôm nay cô không làm như thế,thật lòng Bạch Vĩ Sơn có chịu ngưng tay hay không.
Rõ ràng trách cô cũng không đúng,nhưng từ việc này anh muốn cô phải học cách bảo vệ lấy mình chứ không phải làm đau mình.
Mạnh Quỳnh lúc này trong lòng không hề dễ chịu tý nào, anh kéo chăn đắp qua người cô.
- Cả đêm em không ngủ rồi,nghỉ ngơi một chút đi.
Không cần ai nói chỉ cần nhìn thần sắc mệt mỏi của cô,anh có thể đoán ra đêm qua chắc chắn cô không hề chợp mắt.
Anh thu dọn dụng cụ đặt vào ngay ngắn, vừa muốn đứng dậy, bàn tay liền bị níu lại.
Phi Nhung cảm nhận được thái độ Mạnh Quỳnh lạ lắm, anh lạnh nhạt với cô, chằng lẽ anh đang trách cô không nghe lời, không chịu về nước theo lời La Chí.
Anh quay người vỗ vỗ tay cô.
- Anh vào tắm một chút,cả đêm bẩn lắm.
Phi Nhung mặc kệ, cứ thế nhào vào lòng anh ôm rất chặt. Anh đứng cô ngồi,anh cúi đầu nhìn thiên hạ trong lòng.
Tường thành sắp xây cứ thế lung lay đổ vỡ ngay tức thì.
Mạnh Quỳnh kiềm nén cảm xúc cuối cùng của bản thân không giơ tay ôm lấy cô.
Phi Nhung dụi mặt vào lòng anh..
- Anh đừng đi,Mạnh Quỳnh anh đang giận em sao?
Nói rồi ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên chờ đợi nhìn anh, mắt hơi đỏ,sắc mặt hiện rõ sự mệt mỏi cả đêm thức trắng.
Trái tim Mạnh Quỳnh mềm nhũng, anh liền muốn đầu hàng,bàn tay đưa lên vuốt mặt cô.
- Không có, em nghỉ ngơi một chút đi.
Anh kéo hai tay cô ra nhưng chẳng biết sức lực của cô ở đâu ra,kéo thế nào cũng chẳng buông,hay vốn anh không hề dùng sức.
Chỉ đang dối người dối mình mà thôi.
Phi Nhung cố chấp lắc đầu, đã có chút nghẹn ngào.
- Em không mệt,em không muôn nghỉ ngơi. Mạnh Quỳnh anh đang sợ cái gì, anh muốn đưa em về nước đúng không.Anh không cần em nữa sao.?
Chương 48: Ai chiều theo ai?
Lần đầu trong đời Mạnh Quỳnh biết sợ hãi không phải sợ thế lực một ai đó, mà là anh sợ mất người con gái này Chẳng rõ từ khi nào cô đã ăn rễ,cắm sâu vào trái tim anh.Anh chỉ muốn bảo hộ,che chở cho cô an toàn,bình yên nhất có thể.
Rõ ràng do anh không biết kiềm chế bản thân, yêu cô,thương cô vào một thời điểm không nên chút nào.
Cái chết bất ngờ của Trác Phi Hổ thật lòng mà nói anh quá bất ngờ.Bao nhiêu kế hoạch đều xem như đổ sông, đổ biển.
Thấy anh vẫn im lặng nhìn cô nhưng không trả lời, cô mím môi thất vọng, nghĩ rằng anh im lặng vì cô nói đúng.
Bản chất vốn bướng bỉnh liền trỗi dậy, Phi Nhung đẩy anh ta, leo xuống giường..
Mạnh Quỳnh chợt tỉnh người, anh nhanh tay kéo cô lại.
- Em muốn đi đâu?
Phi Nhung đem mọi lo lắng,uất ức, tủi thân bung xỏa,cô đẩy anh ra,nước mắt dàn dụa,lạnh lùng hét vào mặt anh..
- Mạnh Quỳnh ,anh không cần tôi nữa,Bạch Phi Nhung tôi cũng không hèn mọn mà xin xỏ sự thương hại của anh có đi đâu tôi tự mình quyết định, anh yên tâm tôi sẽ không xuất hiện trước mắt anh nữa anh buông tôi ra.
Mạnh Quỳnh thở dài đau lòng,biết cô bị mình lạnh nhạt mà hiểu lầm. Anh vừa ôm vừa dỗ dành..
- Phi Nhung , anh không có không cần em, ngoan nào, trúng vết thương thì làm sao..
Phi Nhung lau nước mắt, đánh lên ngực anh.
- Tên khốn nhà anh không có lương tâm, tôi lo lắng cho anh cả đêm.suýt nữa còn....
Càng nói càng tủi thân.
- Thế mà khi anh quay về liền lạnh nhạt với tôi, còn muốn đưa tôi về nước.
Anh vừa thương vừa xót xa, anh ôm cô nghe cô mắng chửi,lần đầu Bạch Phi Nhung bộc lộ tính cách chua ngoa như thế này.
Anh lại yêu không tả xiết.
Trong lòng còn vui mừng,vì biết rõ đồ ngốc này cũng có tình cảm với anh.
- Phi Nhung đừng đánh nữa,đau tay em đấy. Nghe anh nói, anh muốn La Chí đưa em về nước vì lo lắng cho em.Về nước em mới an toàn.
- Em không cần, anh ở đâu thì em ở đó.Trừ khi anh không cần em, em sẽ không bám theo anh nữa..
Nghe mà cô nức nở phản bác, mà lòng dạ Mạnh Quỳnh bị cô nhạo nặng chẳng còn ra hình thù gì cả..
Anh hôn lên trán lên mũi đỏ au của cô,nặng nề khàn giọng.
- Đồ ngốc,sao lại không cần em, được rồi, em muốn ở lại thì sẽ ở lại. Không giận nữa được không..?
Bạch Phi Nhung nghe thế, nhìn sâu vào mắt anh.
- Thật chứ?
Mạnh Quỳnh thở dài,hôn lên môi cô..
- Thật, em muốn thế nào thì như thế đó..
Anh thua toàn tập,chẳng còn mặt mũi gì nữa cả..
Sắc mặt cô dịu xuống, ánh mắt cũng hiện rõ vui mừng.Cô nhón chân ôm lấy cổ anh..
- Mạnh Quỳnh ,em không sợ,chỉ cần bên cạnh anh em không sợ gì cả.
Mạnh Quỳnh không còn nhớ cách đây hai tiếng ở cục cảnh sát anh đã đấu tranh tư tưởng ra sao,mọi thứ trước đó mơ hồ bốc hơi nước bay sạch đâu hết rồi.
Anh cuối đầu ngậm lấy môi cô,Phi Nhung vui mừng hé môi hôn lại anh, mỗi lúc một dính chặt vào nhau. Sau sự đụng chạm mềm mại, thưởng thức mùi hương nam tính từ anh, tâm trí Phi Nhung bắt đầu hỗn loạn. Để nụ hôn sâu hơn anh một tay nâng mặt cô một tay ôm chặt người cô. Đầu lưỡi của anh tiến sâu vào, khơi gợi khát vọng bản năng ở nơi sâu thẳm nhất của linh hồn,chỉ hai người yêu nhau mới hiểu rõ nụ hôn này chất chứa biết bao tư vị tình yêu.
Lúc Mạnh Quỳnh xuống lầu đã là chuyện của nửa tiếng sau, Lâm Diện và các nhân viên cảnh sát vẫn chưa đi.
Lâm Diện ngẩng đầu nhìn dáng vẻ lấy lại sức sống của Mạnh Quỳnh .
Trong mắt anh ta mang sắc mặt khó hiểu, chỉ nói qua với La Chí.
- Được rồi, cám ơn anh đã hợp tác..
Nhíu mày nhìn Mạnh Quỳnh một chút.
- Tôi về đây, mà cậu nhớ rõ mình đang là nghi phạm.Mọi việc làm của cậu điều được phía cảnh sát giám sát. Đừng có làm càn đấy.
Mạnh Quỳnh nhếch môi, gật đầu hiểu rõ.
- Tôi biết.
Lâm Diện chừng chừ vài giây như muốn nói thêm gì đó, lại thôi rồi quay lưng rời đi với sắc mặt không tôt lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top