Chương 6: Phượng Cầu Hoàng

  – Em đang ở đâu mà ồn thế? – Hoàng Anh nói như hét qua điện thoại, ở bên kia đầu dây, tiếng loa đài to đập cả vào tai làm anh phải kê điện thoại ra xa một chút.

– Anh – đợi – em – tí... – Ở bên kia, Uyên cũng hét to không kém, cố át âm thanh nhạc chát chúa gần đó.

Sau đó mấy giây, Hoàng Anh nghe tiếng nhạc nhỏ dần, tới gần nửa phút sau mới lại nghe thấy tiếng Uyên, lúc này đã rõ ràng hơn.

– Em đây ạ! Em đang ở trường. Hôm nay khoa em kỷ niệm ngày thành lập, câu lạc bộ tình nguyện của bọn em phải tới để làm công tác trật tự. – Giọng Uyên đầy háo hức khi trả lời anh.

Hoàng Anh đã từng được nghe Uyên kể rằng cô có tham gia hoạt động đoàn hội ở trường, sinh hoạt trong câu lạc bộ tình nguyện trẻ có quy mô lớn nhất trong khối các trường Đại học trong thành phố, tên của câu lạc bộ ấy là gì thì anh cũng không nhớ nổi nữa. Uyên là một cô gái năng động và giỏi giang, chỉ là Hoàng Anh không thể nào thay đổi cảm giác dành cho cô được. Cô mãi mãi chỉ là một đứa em gái trong lòng anh mà thôi.

– Anh muốn gặp em một chút để hỏi chuyện này, em có rảnh không?

– Không được anh ơi, hôm nay là hội thi văn nghệ, lớp em cũng chưa thi nữa, em không đi được đâu. Hay anh tới đây chơi đi, ở đây đông vui lắm, còn có hội trại nữa đó.

Hoàng Anh chần chừ một chút, nhìn đồng hồ trên tay, sau đó đáp:

– Vậy cũng được, để anh tới trường em. Tới nơi anh sẽ gọi em, thế nhé!

– Vâng, anh tới ngay đấy. – Uyên vui vẻ đáp, sau đó lập tức cúp máy.

Hoàng Anh đồng ý tới trường Uyên vì anh hy vọng, nếu như cô gái đi cùng Uyên hôm trước đúng là Thạch Thảo, thì có thể họ là bạn cùng lớp, hoặc cùng câu lạc bộ, có thể anh cũng sẽ gặp được cô ở đó.

Uyên tìm ra anh chỉ sau hai phút, khi anh gọi điện và nói với cô rằng anh đang đứng ở sân thể dục, trước một gian hàng đồ lưu niệm sinh viên. Khu hội trại rất rộng, và Hoàng Anh, nổi bật giữa những cô cậu sinh viên với bộ vest đĩnh đạc và chín chắn, gương mặt ưa nhìn. Vừa nhìn thấy anh, Uyên đã lập tức tiến lại, cười một cách vui vẻ:

– Em tưởng anh trêu em. Có việc gì quan trọng mà anh phải tới tận đây tìm em thế?

Hoàng Anh nhìn cô nhỏ nhắn trong chiếc áo sinh viên tình nguyện màu xanh da trời, bên trong là áo len cao cổ màu đen, cột tóc đuôi ngựa, gương mặt tươi tắn hơi trang điểm nhẹ, cả người mang một dáng vẻ năng động và lanh lợi khiến ai nhìn cũng phải yêu quý.

Nhìn lướt qua cô một chút, sau đó anh nghiêng đầu nhìn những gian trại rực rỡ cờ hoa xung quanh, sau đó nhún vai buông một câu nhận xét rất không liên quan:

– Trường em đẹp thật, lần đầu tiên anh tới đây đấy. Đúng là dân nghệ thuật, chỉ làm trại thôi cũng thấy độc đáo và tinh tế mà những sinh viên trường khác không làm được rồi.

– Hì, anh mà nhìn trại lớp em thì anh còn choáng nữa. Thôi, anh đi vào đây với em đã, sắp tới tiết mục biểu diễn văn nghệ của lớp em rồi.

– Ừ... – Hoàng Anh cũng không từ chối, dợm bước đi theo cô.

Uyên đi một mạch, dẫn anh vào trong hội trường lớn, nằm trong khu giảng đường cách đó không xa. Trong hội trường chật kín người, mang đủ loại băng rôn khẩu hiệu cổ vũ, tiếng nói cười không ngớt. Vừa bước vào, Hoàng Anh đã bị một cỗ nhiệt khí đập vào mặt, có lẽ do trong này có quá nhiều người nên không khí trở nên nóng nực hơn bên ngoài rất nhiều. Uyên rẽ qua những sinh viên đang đứng dọc hai bên hành lang vì không còn ghế ngồi, một tay kéo tay áo của anh, sau đó đi về phía những hàng ghế đầu tiên. Ở đấy, có mấy cô bé cũng mặc áo xanh tình nguyện đang ngồi xem văn nghệ, thấy Uyên dẫn theo Hoàng Anh vào thì cười chào, sau đó nhường đường cho cô đi vào trong, nơi có sẵn hai ghế trống mà Uyên đã nhận từ đầu tới giờ.

– Mấy bạn ấy cũng ở trong câu lạc bộ với em, nhưng khác lớp. – Sau khi cả hai đã ngồi xuống ghế, Uyên cười giải thích.

Ngồi ở hàng ghế thứ ba nên Hoàng Anh có thể dễ dàng quan sát sân khấu. Anh không tự chủ đưa mắt tìm kiếm một vòng, dù biết quá khó để xảy ra khả năng có thể tìm thấy Thạch Thảo giữa hàng trăm con người này, nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại nhen nhóm một chút hy vọng nhỏ nhoi.

– Sau tiết mục này là tới tiết mục múa của lớp em. Anh đừng đi đâu cả nhé, đảm bảo sẽ cực kỳ hay. – Uyên quay sang dặn dò.

– Lớp em đi cổ vũ có đông không? – Hoàng Anh tỏ vẻ quan tâm, hỏi.

– Đông chứ anh, ngoài mấy đứa ở ngoài trang trí trại thì lớp em ở trong này hết đấy. – Uyên quay đầu nhìn ra phía sau, sau đó khẽ ghé vào gần anh, nói tiếp – Cái đám mặc áo đồng phục màu xanh có chữ YOLO màu trắng trước ngực kia kìa anh. Đồng phục của lớp em đấy ạ!

Hoàng Anh đưa mắt theo hướng Uyên chỉ, quả nhiên thấy một đám đông sinh viên nam có, nữ có, đều mặc đồng phục màu xanh lá cây, chữ YOLO trắng nổi bần bật trước ngực, tất cả ngồi tụm lại ở một khu khán đài, đầu mang băng đô đỏ dán chữ trắng cũng nổi không kém. Hoàng Anh đưa mắt thật nhanh, cố gắng tìm gương mặt quen thuộc mà anh đang tìm kiếm.

– Anh, tới tiết mục của lớp em đây rồi... – Uyên vội vàng túm lấy cánh tay anh lắc lắc.

Một bản nhạc du dương nổi lên, Hoàng Anh chỉ hơi quay lên, thấy sân khấu được chiếu đèn mờ, có người từ trong cánh gà đi ra, rồi anh lại lập tức quay đầu, cố gắng tìm kiếm gương mặt quen thuộc mà từ sáng tới giờ vì cô mà anh bị xoay như chong chóng, chạy ngược chạy xuôi khắp mọi nơi. Sau cùng, dường như đã mỏi cổ, anh nén một tiếng thở dài thất vọng, lại quay lên, dự định sẽ ngồi hết chương trình này rồi kéo Uyên ra ngoài hỏi thăm một chút.

Trên sân khấu, năm cô gái mặc váy dài màu đỏ, thân áo thiết kế theo kiểu yếm, điểm những họa tiết theo hình lông chim màu vàng, trông như những nàng phượng hoàng xinh đẹp chuẩn bị vỗ cánh bay lên trời cao. Mỗi người đều mang một dải lụa đỏ trên người, càng nhìn càng thấy chói mắt. Hoàng Anh khẽ chắt lưỡi, đúng là có sự đầu tư khá kỹ lưỡng nên người xem đã bị mê hoặc ngay từ trang phục rồi.

Năm cô gái vừa ra đã lập tức ngồi thành hình tròn, chụm đầu vào nhau, nhạc dạo cũng đột ngột dừng lại, không hiểu sao hội trường cũng theo đó im phăng phắc. Hoàng Anh cảm thấy kỳ quái, đưa mắt sang nhìn Uyên như muốn thắc mắc, nhưng Uyên chỉ cười cười và lại đưa mắt nhìn lên sân khấu. Đột nhiên, lại có tiếng nhạc vang lên, nhưng không phải bản nhạc vừa nãy, nó dường như là được độc tấu từ một loại nhạc cụ vậy. Cùng với tiếng nhạc vừa vang, tấm màn nhung trên sân khấu cũng được từ từ kéo ra. Một màn khói mỏng lan ra, ánh đèn từ trên cao chiếu xuống, Hoàng Anh chỉ thấy đó là một cô gái mảnh mai đang ngồi sau một chiếc bàn, tay khẽ gẩy lên cây đàn đặt trên bàn. Người này vừa xuất hiện, cả hội trường, đặc biệt là chỗ lớp của Uyên đã reo hò ầm ĩ. Hoàng Anh không biết tại sao, nhưng vẫn cứ chăm chú nhìn lên sân khấu. Khói dần tan, điệu nhạc vẫn tiếp tục, năm cô gái ngồi trên sàn đồng loạt hất tung dải lụa đỏ của mình lên, khán giả lại một lần nữa hò reo ầm ĩ. Lúc này, Hoàng Anh mới có cơ hội nhìn kỹ cô gái kia một chút, bởi trên sân khấu, chỉ có chỗ của cô là sáng nhất. Cô mặc váy đỏ dài giống những cô gái đang múa, nhưng phần áo trên không phải áo yếm mà là váy cổ vuông, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần, tay áo dài, hơi xòe ở phần cổ tay. Cô gái vẫn cúi mặt, chăm chú đánh đàn tranh, dường như lúc này một mình cô ở riêng một thế giới.

Hoàng Anh lại bị vũ điệu thướt tha của năm cô gái thu hút sự chú ý. Bản nhạc rất hay, thực sự thích hợp với điệu múa uyển chuyển và mềm mại này, thảo nào mà Uyên lại tự tin với tiết mục văn nghệ của lớp mình như thế.

Bản nhạc vừa kết thúc, cả hội trường đã vỡ òa trong tiếng reo hò, cổ động, tiếng vỗ tay rào rào. Uyên quay sang nhìn anh, cười hỏi:

– Anh thấy hay không?

– Ừ hay. – Hoàng Anh gật đầu trả lời, muốn nhanh chóng tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện hơn là ngồi đây. – Lớp em hết tiết mục chưa? Anh em mình ra ngoài kiếm chỗ nào uống nước...

Hoàng Anh còn chưa nói hết câu thì lập tức im bặt, bởi lúc này anh hoàn toàn rơi vào trạng thái đứng hình, mắt không chớp, càng không rời khỏi người con gái mặc váy đỏ vừa bước ra khỏi nơi ngồi đàn trên sân khấu để ra chào khán giả. Anh gần như shock toàn tập, dù đã nghĩ ra mọi tình huống về việc có thể sẽ gặp lại Thạch Thảo ở đây, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại thấy cô trong hoàn cảnh này. Thạch Thảo, trong mắt anh,vẫn mỹ lệ như lần đầu gặp mặt, nhưng màu váy cô mặc trên người cùng với cách trang điểm làm cho anh có cảm tưởng cô thật giống một con phượng hoàng kiêu sa đang tự đốt cháy mình trong lửa đỏ.

Cùng lúc ấy, một cảm giác nóng rát lan tỏa khắp người, cảm giác như có ai đang dùng ánh mắt đốt cháy mình làm cho Thạch Thảo không khỏi đưa mắt về một hướng theo bản năng mách bảo. Mắt cô bắt gặp ánh mắt nửa sững sờ, nửa si mê, nửa nghi hoặc của người đàn ông mà cô đã cố gắng gạt ra khỏi tâm trí thời gian cách đây không lâu, mà người đàn ông đó, còn đang ngồi cạnh bạn thân nhất của cô, Uyên thậm chí còn đang lay lay cánh tay anh một cách thân mật. Người đàn ông ấy vẫn không rời mắt khỏi cô, Thạch Thảo bối rối quay đi, hơi mỉm cười chào khán giả, sau đó vội vã lui vào sân khấu, quên đem theo cả chiếc đàn tranh của mình.

– Anh Hoàng Anh, làm gì mà ngây ra thế, cảm nắng hoa khôi nào của lớp em rồi à? – Uyên lay tay Hoàng Anh lần nữa.

– Đâu có, tại anh đang mải nghĩ mấy chuyện. Dàn hoa khôi của lớp em đấy à, xinh nhỉ? Múa cũng dẻo, đàn cũng hay nữa. – Hoàng Anh như người trong mộng trở về với thực tại, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm vì ít nhất anh cũng chắc chắn biết được có thể tìm Thạch Thảo ở đâu.

– Chuyện, anh không thấy cả trường em reo hò khi họ biểu diễn đấy à? – Uyên hếch mặt đầy tự hào. – Mà anh vừa bảo đi uống nước ạ? Có chuyện gì thế?

– À, ừ, tự nhiên anh thấy khát. Với lại lâu rồi anh em mình cũng không đi uống nước với nhau rồi còn gì. Đi thôi, hôm nay ở hội chợ cũng có nhiều hàng quán mà. – Hoàng Anh cười, sau đó đứng dậy.

Hai người đi vòng vòng trong khu trại, cuối cùng rẽ vào một quầy bán cafe dạo. Nhận hai cốc cafe bằng giấy, Hoàng Anh đi về phía ghế đá mà Uyên đang ngồi.

– Cảm ơn anh. Mà sao hôm nay anh lại rảnh rỗi tới đây thế? Chắc phải có chuyện gì rồi? Hay ông anh trai em lại cãi nhau với chị dâu nên anh đi tìm em để giúp họ giảng hòa?

– Không, anh có việc ra ngoài, định gọi cho em hỏi cái này, em đang bận nên anh ghé qua đây luôn. – Hoàng Anh bối rối giải thích, trong đầu nghĩ thật nhanh ra một lý do nào đó để lấp liếm cho mục đích thật sự của mình.

– Ủa, vậy là có chuyện gì? – Uyên nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quặc.

– À... – Rốt cục cũng nghĩ ra được lý do to tát, lập tức cười. – Lần trước anh nghe em nói là câu lạc bộ của bọn em có làm chương trình từ thiện cho mùa đông này và cần tìm nhà tài trợ. Anh định hỏi em là bây giờ bọn em còn cần nữa không, công ty anh cũng rất muốn tham gia các hoạt động xã hội như thế này.

– Thật ạ? – Uyên tròn mắt nhìn anh đầy vẻ không tin, sau đó dường như nhận được phản hồi rất thật lòng từ mắt anh, Uyên gần như nhảy cẫng lên, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, sau đó cô nói gần như liến thoắng.- Bọn em cũng quyên góp được kha khá rồi, nhưng toàn là mọi người đóng góp lại với nhau, hoặc xin từ các cá nhân có điều kiện. Nhưng đi xin ở các công ty thì hơi khó, vì bọn em không phải một tổ chức từ thiện có quy mô đủ để PR cho thương hiệu của các công ty đó.

– Ừm, bọn anh làm cũng không đòi hỏi PR gì cả, nhưng vẫn phải kèm vài điều kiện để đảm bảo là số tiền ủng hộ có thể tới tận tay người cần giúp đỡ.

– Tất nhiên rồi, để em dẫn đi đi gặp Chủ nhiệm Câu lạc bộ nhé?

Uyên hớn hở đứng dậy, định giơ tay kéo anh đi thì đột nhiên Thạch Thảo lại xuất hiện. Cô đưa mắt liếc nhìn Hoàng Anh, sau đó mỉm cười với Uyên, coi như không hề quen biết anh.

– Uyên, Mạnh đang tìm cậu để lo chuyện ăn tối của lớp mình.

– Thế à? – Uyên ngạc nhiên, sau đó quay sang nói với Hoàng Anh – Thế anh theo bạn em tới chỗ Chủ nhiệm trước nhé, chút nữa xong việc em sẽ qua đó.

Rồi cô lại nhìn cô bạn mình, dặn dò cẩn thận:

– Đây là bạn tớ, anh Hoàng Anh. Anh ấy muốn gặp Chủ nhiệm để nói chuyện tài trợ cho chương trình thiện nguyện mùa đông của chúng ta, cậu dẫn anh ấy đi gặp anh Huân trước nhé, tớ về lớp tí rồi cũng lên với mọi người.

Thạch Thảo gật đầu thay lời đáp. Uyên không để ý tới nét mặt của Hoàng Anh lúc này, cô lập tức rời đi. Khi chỉ còn lại hai người, không khí trở nên đặc biệt cổ quái, Hoàng Anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái luôn tỏ ra lãnh đạm trước mắt mình, không biết phải nói thế nào. Trước khi tới đây, Hoàng Anh đã vẽ ra vô số tình huống hai người sẽ gặp nhau, anh sẽ nói gì với cô, nhưng đến lúc này, anh cứ như ngậm hột thị trong miệng, lúng túng mãi cũng không biết nói cái gì. Thạch Thảo cũng không nói, lạnh lùng quay người định bước đi.

– Này... – Hoàng Anh giật mình gọi, chỉ sợ Thạch Thảo sẽ lại biến mất khỏi tầm mắt mình.

Thạch Thảo dừng bước, quay đầu, ánh mắt sắc lẹm, sau đó buông một câu:

– Tên tôi không phải là Này. Và cũng đừng tỏ ra quen biết tôi ở đây.

Hoàng Anh giật mình, xua tay cười cười:

– Được được, vậy chúng ta có thể tỏ ra quen biết nhau sau khi ra khỏi trường này đúng không? Anh mời em cafe, đi thôi.

Thạch Thảo nhìn anh, trong lòng đang rất thắc mắc không hiểu tại sao trên đời này vẫn còn tồn tại người luôn tự ý chủ trương mọi chuyện như thế.

– Mà cũng sắp tối rồi, anh sẽ mời em đi ăn nhé! – Như sực nhớ ra, Hoàng Anh lại đề nghị.

– Từ khi nào chúng ta lại thân thiết với nhau như thế? – Cô cười nhạt.

– Dù gì thì anh cũng đã... ờ... ôm em rồi mà, hôm ở đám cưới ấy. – Hoàng Anh định nói từ "hôn", nhưng sau nghĩ thế nào lại sửa lại. Nhìn bộ mặt nghiêm túc của Thạch Thảo, anh hiểu bây giờ không phải là lúc bông đùa.

Được rồi, chính anh còn phải dụ dỗ cho bằng được cô một lần nữa giả làm bạn gái mình cơ mà, không thể chọc giận cô trước khi đạt được mục đích thật sự.

– Hình như anh không thật sự nghiêm túc muốn gặp Chủ nhiệm của tôi? Anh định lôi chương trình từ thiện của chúng tôi ra làm trò cười sao? Nếu đã như vậy thì tôi không cần phải dẫn anh đi nữa, chào. – Thạch Thảo lạnh nhạt nói, sau đó thật sự rảo bước đi.

Hoàng Anh vội vàng đuổi theo, túm tay cô kéo lại.

– Khoan đã, đừng có bỏ đi như thế. Có biết tôi tìm em vất vả thế nào không?

Thạch Thảo quay lại, ánh mắt có chút sửng sốt, sau đó như nhận ra tình huống hiện tại của mình, cô vội giật tay ra khỏi tay anh, lùi ra sau một bước.

– Anh tìm tôi? Anh tìm tôi làm gì? Chúng ta đâu còn ai nợ ai?

– Có chứ, em còn nợ tôi. – Hoàng Anh trợn trừng mắt, vội vàng phản bác.

– Anh cũng biết luyện công phu sư tử ngoạm nhỉ? – Thạch Thảo trừng mắt, không hiểu sao Hoàng Anh lại cảm thấy thích thú trước một Thạch Thảo thế này hơn là một cô gái luôn giả vờ khép nép, dịu dàng để diễn cho tròn vai. – Vậy nói đi, tôi còn nợ anh bao nhiêu? Sau đó anh đưa số tài khoản của anh đây, tôi sẽ trả lại tiền cho anh. Như thế chắc là hết nợ rồi chứ?

– Tôi không cần tiền. – Hoàng Anh lắc đầu.

Thạch Thảo siết chặt tay, dường như đang cố kiềm chế cơn nổi nóng của mình:

– Thế thưa anh, anh muốn gì ở tôi? Tôi nhớ là ngoài tiền ra, chúng ta không nợ nhau gì cả. Hay anh cần một cái váy y chang như thế thì cũng được thôi, trả tiền và hoa tai lại cho tôi, tôi sẽ kiếm cho anh cái váy như thế.

– Em kiếm không ra đâu, nó là váy đặt may theo thiết kế riêng. – Hoàng Anh lắc đầu cười cười.

– Vậy anh muốn tôi trả nợ như thế nào? – Thạch Thảo gần như mất kiên nhẫn, quát lên.

– Được rồi, em không cần làm người khác chú ý và thắc mắc về mối quan hệ của chúng ta đâu. – Hoàng Anh xua tay cười cười, dịu giọng – Chúng ta có thể tìm một chỗ nào đó ngồi và nói chuyện một cách bình tĩnh, được chứ.

Thạch Thảo nhìn quanh quẩn, cảm thấy nếu cứ mãi đôi co ở đây thì sẽ có người để ý tới hai người, nên hạ giọng nhượng bộ:

– Cũng được. Tôi hy vọng chúng ta dứt khoát giải quyết chuyện này trong hôm nay. Còn nữa, tôi nghe nói anh muốn gặp chủ nhiệm để nói về chuyện tài trợ cho chương trình từ thiện của chúng tôi, không phải anh chỉ nói chơi đấy chứ?

– À, tất nhiên là không. – Hoàng Anh nhún vai. – Được rồi, thế này đi, em dẫn tôi đi gặp cậu chủ nhiệm nào đó của các em đi, sau khi tôi nói xong chuyện chúng ta có thể ra ngoài.

– Vậy đi thôi. – Thạch Thảo nói rồi quay người bước đi. WebTru yenOn line . com

Hoàng Anh cười cười rồi cũng bước theo. Nhưng chỉ được vài bước, đột nhiên lại thấy cô đứng sững lại làm anh suýt mất thăng bằng mà đâm sầm phải cô. Nhìn vẻ mặt của Thạch Thảo vẫn không thôi tỏ ra nghiêm trọng, anh ngạc nhiên:

– Em còn gì muốn dặn dò nữa sao?

– Tôi muốn nhắc anh, tốt nhất đừng tỏ ra quen biết tôi, không được nhắc tới tên tôi trước mặt những người bạn của tôi, đặc biệt là Uyên. Hình như anh quen cậu ấy?

– Ừ, Uyên là em gái của bạn anh. Không sao, tôi đồng ý tất. Mình đi thôi.

Thạch Thảo thấy anh nói thế thì cũng không kì kèo gì thêm nữa, một mạch dẫn anh đi về phía một nhóm những sinh viên tình nguyện mặc áo xanh đang ngồi tư vấn cái gì đó cho những sinh viên khác. Thạch Thảo tìm một cái ghế cho anh ngồi, sau đó đi về phía một cậu sinh viên cao to, trắng trẻo, mang kính cận đang hý hoáy ghi chép cái gì đó. Cậu sinh viên ngẩng đầu lên khi Thạch Thảo lên tiếng chào, ánh mắt cậu ta nhìn cô làm Hoàng Anh phải cau mày lại, anh thực sự không thích ánh mắt đó. Thạch Thảo nói gì đó với cậu ta, chỉ thấy cậu ta lại liếc nhìn về phía anh, sau đó vội vàng xô ghế, đứng dậy và đi về phía Hoàng Anh đang ngồi. Thạch Thảo cũng đi theo.

– Chào anh! – Cậu ta nở một nụ cười thật tươi, niềm nở đưa tay ra bắt lấy. – Em là Huân, chủ nhiệm câu lạc bộ sinh viên tình nguyện Sức Trẻ của trường. Em nghe nói anh là bạn của Uyên và muốn tài trợ cho chương trình thiện nguyện sắp tới của bọn em ở trên vùng cao phải không ạ?

– Đúng rồi. Công ty của chúng tôi thường trích ra một phần lợi nhuận để làm các công tác từ thiện. Hôm trước tôi có nghe Uyên nói qua về chương trình Áo ấm...

– Áo ấm mùa đông... – Huân nhắc anh.

– À, đúng, tôi có nghe Uyên nói và biết là các cậu cũng đang đi tìm tài trợ, và tôi nghĩ là tôi có thể giúp được...

– Vâng, nếu có được sự giúp đỡ của anh thì thật tốt quá! Đúng rồi, em chưa biết tên anh? Anh làm cho công ty nào thế ạ?

– Tôi tên là Hoàng Anh, nhân viên của một công ty về bất động sản nhỏ thôi... – Hoàng Anh cười. – Ở công ty tôi cũng có phòng thiết kế, và có không ít nhân viên tốt nghiệp từ trường này ra. Đó là lý do tôi muốn dành cơ hội này cho câu lạc bộ của các cậu.

– Dạ, vâng.

– Mặc dù vậy, chúng tôi vẫn muốn các cậu đưa cho chúng tôi một Hồ sơ xin tài trợ nghiêm túc, trong đó có nói một cách cụ thể, chi tiết về chuyến từ thiện này của các cậu, thời gian, địa điểm, thành phần tham gia, đơn vị báo chí bảo trợ nếu có. Ngoài ra, hãy cho chúng tôi biết chúng tôi có thể giúp được những gì cho các cậu, ước lượng tài chính là khoảng bao nhiêu? Con số chúng tôi đưa cho các cậu có thể thấp hơn số tiền các cậu muốn, nhưng chắc chắn vẫn làm các cậu thoả mãn. Cậu hiểu ý tôi chứ? – Hoàng Anh nói một mạch, một từ cũng không vấp, nét mặt tỏ ra một cách nghiêm túc như đang trong một cuộc làm ăn thực sự.

– Vâng, em hiểu. Em sẽ gửi cho anh Hồ sơ xin tài trợ của bọn em vào ngày mai. Anh có thể cho em xin số điện thoại hoặc email liên lạc được không? Hay em sẽ gửi hồ sơ qua Uyên?

Hoàng Anh lấy từ trong túi áo ra một cái card, đưa cho Huân, sau đó nói:

– Hãy tới công ty và gửi cho tôi theo địa chỉ trên card này.

Huân trịnh trọng nhận chiếc card, sau đó gật đầu cười:

– Vâng, vậy em sẽ gửi cho anh. Chỉ là có một vấn đề, bọn em làm thiện nguyện không phải vì danh tiếng, vì thế cũng không quá thân thiết với các báo chí. Em chỉ nghĩ rằng, với số tiền để nhờ báo chí lăng xê cho mình, em có thể giúp thêm được một vài người cần giúp đỡ nữa. Em sợ là bọn em sẽ không mời được đơn vị đơn vị báo chí nào bảo trợ cho chương trình này. – Huân tỏ ra khá ngập ngừng khi nói về vấn đề này, dường như rất sợ sẽ làm Hoàng Anh đổi ý.

– Cũng không quan trọng. – Hoàn Anh lắc đầu và chậm rãi đứng dậy. – Nếu cần danh tiếng, chúng tôi cũng không tìm tới các cậu. Tôi chỉ nói là nếu có mà thôi. Cứ vậy đi nhỉ?

– Vâng. Vậy em sẽ liên lạc với anh khi nào em chuẩn bị xong hồ sơ. – Như trút được gánh nặng, Huân cười thật tươi, sau đó bèn đứng dậy theo Hoàng Anh.

Bắt tay chào cậu sinh viên xong, Hoàng Anh cũng không rời đi ngay, nói:

– Tôi còn có hẹn với Uyên, chúng tôi sẽ đi tìm cô ấy. – Vừa nói, anh vừa liếc sang Thạch Thảo, ngụ ý muốn cho Huân biết người mà anh nói trong "chúng tôi" là ai.

– Vâng. Thế anh cứ đợi cô ấy ở đây đi, em phải quay lại với nhóm. Bọn em đang làm công tác kêu gọi quyên góp quần áo và sách báo cũ cho chương trình thiện nguyện lần này. – Huân chào anh, sau đó rời đi, để lại Hoàng Anh và Thạch Thảo đứng đó.

Huân trở về chỗ rồi, Hoàng Anh gỡ ngay bộ mặt nghiêm túc của mình ra, mỉm cười nhìn Thạch Thảo, nói:

– Đi nào người đẹp, giờ tới chuyện của hai ta.

Thạch Thảo chỉ cảm thấy, cái gương mặt tươi cười này còn đáng sợ hơn là vẻ mặt khi anh ta nghiêm túc, và đột nhiên cô muốn bỏ chạy, nhưng cuối cùng không hiểu sao vẫn ngoan ngoãn đi theo anh ta, cất bước về phía cổng trường.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #xinlỗi