Chương 7: Cùng ăn trưa
Sáng hôm sau, vừa tới công ty, nhờ vài cái radio công cộng của công ty là mấy cô nhân viên nữ mà Hoàng Anh biết được Linh Trang đã đi làm trở lại, nhưng vẻ mặt cô dường như không được tốt lắm, không giống một người mới trở về sau tuần trăng mật quý giá của mình. Hoàng Anh nhớ lại tin nhắn anh gửi đi vào đúng lúc tâm trạng rối bời đêm hôm qua, trong lòng khẽ thở dài, chẳng ngờ anh cũng có lúc làm những việc buồn cười và khó hiểu như thế. Có lẽ, cái mảnh giấy nhớ vô tình sót lại kia đã đánh thức hết những cảm xúc mà lâu nay anh cố chôn giấu trong lòng chăng? Anh nghĩ Trang đã đọc nó rồi, và cô đủ tế nhị để không trả lời cái tin nhắn đó của anh. Nhưng sáng nay, vừa đặt xong lịch họp với ban giám đốc thì anh nhận được tin nhắn của Trang qua Skype. Vì nhân viên trong công ty anh thường dùng mail nội bộ và skype để trao đổi nên tất nhiên, việc anh và Trang trước đây dù hai người hai phòng nhưng vẫn thường xuyên chat với nhau. Anh đã xóa tên cô ra khỏi danh sách bạn bè vì không muốn ngày nào cũng phải đọc 1 dòng trạng thái yêu thương của Trang dành cho một người đàn ông khác.
Nhưng xóa không có nghĩa là có thể quên….
– Trưa nay em mời anh đi ăn trưa nhé! – Lời đề nghị của Trang làm anh hơi sửng sốt, mãi không biết trả lời như thế nào.
Cô đã chủ động như thế thì anh cũng không thể tỏ ra nhỏ nhen, chấp nhặt mãi được. Nhân tiện anh sẽ giải thích với cô rằng tin nhắn kia là anh nhắn nhầm. Nhưng Hoàng Anh vẫn lạnh lùng hỏi lại:
– Có chuyện gì không? Nếu là chuyện công việc thì đặt phòng họp luôn đi, cần gì phải ra ngoài cho phiền toái.
– Là việc riêng thôi. Em có việc cần anh giúp đỡ.
– Nói luôn ở đây không được sao?
– Em nghĩ mời anh bữa trưa và nói về chuyện này sẽ hợp lý hơn.
– Vậy cũng được thôi. 12h15 cùng xuống quán cafe Topical đi.
– Anh không ngại nếu bị người khác nhìn thấy chứ? – Trang ngập ngừng một hồi, cuối cùng cũng dám đề cập tới chuyện này.
– Cô là gái đã có chồng còn không sợ, tôi thì có gì phải sợ. – Hoàng Anh cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ những gì cô đã gây ra trước giờ còn chưa đủ cho người ta cười nhạo anh sao, lúc này còn tỏ ra e ngại cho anh sẽ bị bàn tán nữa.
Bị Hoàng Anh nói thẳng như thế, dường như Linh Trang cảm thấy rất tổn thương. Dù chẳng ngồi đối mặt với nhau lúc này, nhưng bầu không khí giữa hai người, ở hai nơi đều có chút sượng trân. Hoàng Anh cũng cảm thấy mình lỡ lời, nhưng cũng chẳng sao, anh không phải là người sai trước. Anh chỉ thấy Linh Trang viết một chút rồi lại xóa đi, viết một chút rồi lại xóa đi, trên khung chat cũng chỉ mãi hiện lên khung chữ “Trang is typing message” mà thôi. Thấy cô mãi không nói gì, anh đành chữa cháy:
– Buổi trưa gặp sau. Tôi phải vào họp rồi.
Nhưng vừa cầm được cuốn sổ lên, định rời khỏi chỗ, anh lại nhận được một cuộc gọi qua điện thoại bàn. Đang cảm thấy không vui nên người ở đầu dây bên kia phải giới thiệu lại tới lần thứ ba, anh mới nhớ ra là ai.
– Em Huân ở bên câu lạc bộ Sức Trẻ đây ạ! Bọn em đã chuẩn bị xong hồ sơ rồi, em muốn hỏi là chút nữa anh có rảnh không ạ, để em mang hồ sơ qua gửi anh?
– À, tôi đang chuẩn bị đi họp, hãy đem tới cho tôi vào giờ ăn trưa đi. Gửi ở chỗ bảo vệ là được.
– Vâng. Vậy chút nữa em sẽ mang tới đó anh nhé! Em chào anh!
– À, khoan đã… Khoan… – Hoàng Anh sực nghĩ tới điều gì đó, vội vàng gọi giật lại.
– Vâng? – Tiếng Huân đáp lại có vẻ ngạc nhiên.
– Hãy bảo Phụng Anh mang hồ sơ qua cho tôi, tôi sẽ xem trong giờ ăn trưa, nếu có gì cần bổ sung hay góp ý, tôi sẽ trực tiếp nói luôn với cô ấy.
– Phụng Anh ạ? Vâng, vậy em sẽ bảo cô ấy đem qua cho anh. Khoảng mấy giờ anh nhỉ?
– Cô ấy tới cứ bảo cô ấy gọi điện cho tôi, tôi sẽ bảo trợ lý đưa cô ấy lên công ty.
Dặn dò đâu vào đấy rồi, Hoàng Anh mới cười một cái thật thỏa mãn và tự tin bước vào phòng họp. Anh cười vì nghĩ tới gương mặt đặc sắc của Trang khi anh đưa cô gái xinh đẹp kia tới ăn trưa cùng hai người. Như thế vừa có thể giúp Trang giảm bớt những lời đồn thổi không đáng có, nhưng một mặt anh lại có thể chọc tức được Trang. Anh biết, hẳn là cô còn một chút tình cảm với anh, nếu không lần trước khi anh đưa Phụng Anh tới dự đám cưới của cô, gương mặt Trang đã không lúc trắng lúc xanh, lúc lại tỏ ra buồn bực như thế. Trong khi anh và Phụng Anh sắm vai một đôi tình nhân hoàn hảo nhất thì Trang lại bị xì xèo bởi người chồng già nhìn như hơn cô tới cả hai chục tuổi, lại còn lùn và xấu. Nhiều người nói rằng, Trang bỏ anh lấy chồng vì tiền chứ không phải vì tình yêu. Hoàng Anh không thích những lời bàn tán độc địa đầy sự moi móc đó, nhưng anh không thể không thừa nhận, ngoài lý do tiền bạc ra, chẳng còn có lý do gì để Trang phải cưới một người như thế cả.
Sau khi nhận một đống các kiến nghị từ các trưởng phòng khác, phòng thì muốn có thêm nhân sự, phòng thì kêu ca muốn trả lại nhân sự vì năng lực kém, cuối cùng Hoàng Anh cũng được đứng lên và rời khỏi cuộc họp. Nhìn đồng hồ, cũng đã tới giờ ăn trưa, vẫn không thấy Phụng Anh gọi gì? Chẳng lẽ cô nàng thực sự không tới kịp bữa trưa sao? Thật chán nếu chỉ có mình anh và Trang ngồi ăn với nhau, bởi anh có thể đoán được không khí bữa ăn nếu chỉ có hai người. Một người thứ ba, như Phụng Anh, sẽ giúp cho cái không khí như đông đặc ấy được giãn nở một cách nhịp nhàng, dù gượng gạo và giả dối thôi nhưng dù sao như vậy vẫn tốt hơn.
Đang cảm thấy buồn bực, vừa định về văn phòng sắp xếp lại ít tài liệu, sau đó sẽ đi xuống tầng 2 tòa nhà để gặp Trang, lúc đi ngang qua chỗ phòng chờ lễ tân, đột nhiên anh lại nhìn thấy Phụng Anh đang ngồi ở đấy. Cô mặc quần Jeans, áo len màu kem, trên cổ quàng hờ một chiếc khăn len màu ghi, ở trên tay vịn của ghế có vắt một chiếc áo khoác dầy. Cô không trang điểm, chỉ thoa một lớp son môi màu hồng nhạt, nhìn tương đối giản dị. Hoàng Anh nhận ra, dường như Phụng Anh mặc kiểu gì cũng đẹp, lúc thì kiêu sa, lúc thì sang trọng, lúc này lại rất dung dị, nhẹ nhàng. Anh không biết tại sao cô lại lên được đây, mà cũng không gọi cho anh.
– Này, sao em tới mà không gọi? – Anh lên tiếng hỏi.
Phụng Anh ngẩng đầu lên, thấy anh thì lập tức đứng dậy, vẻ mặt không mấy vui vẻ, có lẽ vì bị anh yêu cầu đích danh cô phải tới đây.
– Anh có biết…
Cô mở miệng định tức giận với anh lại bị Hoàng Anh túm lấy tay kéo đi, vừa đi anh vừa giải thích:
– Về phòng làm việc của anh rồi nói.
Sau khi kéo Phụng Anh đi qua hàng chục con mắt tò mò của đám nhân viên phòng nhân sự, cuối cùng, Hoàng Anh để cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ghế ngồi của mình, nhìn gương mặt đầy vẻ cau có của cô, muốn vươn tay ra bẹo má cô một cái lắm nhưng anh vẫn cố kiềm chế, chỉ cười hỏi:
– Sao em không gọi điện cho anh trước? Làm sao em lên được đây thế?
– Không phải nhờ phúc của bạn gái cũ của anh sao? – Phụng Anh bĩu môi nhìn anh, dường như vẫn chưa hết bực bội vì bị gọi tới đây một cách vô lý, sau đó còn phải đối mặt với một mớ rắc rối không đâu vào đâu nữa.
Nhìn vẻ mặt cáu kỉnh của cô, Hoàng Anh thật sự cảm thấy cô gái này đúng là có muôn vẻ mặt. Lúc thì nghiêm túc như một quý bà tứ tuần, lúc lại tỏ ra lạnh lùng và thanh cao như một quý cô đài các, lúc thì tươi cười hồn nhiên như một thiếu nữ chưa từng nếm trải vị đắng cuộc đời, lúc thì lại như một cô nàng đành hanh hay bực bội. Hoàng Anh tự hỏi, không biết cô gái này khi dịu dàng thì sẽ như thế nào, dù sao thì rất khó để anh có thể liên tưởng tới một cô nàng mặt lúc nào cũng lạnh như tiền với một cô nàng luôn e ấp và sẵn sàng đỏ mặt trong những trường hợp hơi nhạy cảm.
– Nếu em nghe theo lời anh, gọi anh khi anh tới thì em đã không phải rước bực mình vào người như thế, tại sao lại trút giận lên anh? – Anh nhún vai ra vẻ vô tội, trong lòng lại không ngừng thắc mắc tại sao lại có liên quan tới Linh Trang ở đây.
– Thế nếu anh không bắt tôi phải tới đây đúng lúc chúng tôi, có cả Uyên, đang họp nhóm, thì tôi đã không bị nó nhìn như thể tôi là tội đồ cướp mất người nó yêu vậy. Tôi chỉ ước tôi không bao giờ phải nhìn thấy bộ mặt đó của nó như thế thêm một lần nào nữa. – Phụng Anh thở dài, cô đang tỏ ra hết sức bực bội, nguyên nhân khởi đầu cũng là vì như thế.
Hôm nay, khi mọi người vừa kết thúc việc bàn bạc về việc tổ chức chương trình “Áo ấm mùa đông”, đang chuẩn bị rủ nhau đi ăn trưa trong canteen trường thì Huân đột ngột xuất hiện với gương mặt hết sức lo lắng, sau đó “truyền đạt” y nguyên lời của Hoàng Anh khiến cho cả Phụng Anh và Uyên đều sững ra. Uyên thì nhìn Phụng Anh bằng ánh mắt hết sức thắc mắc, trong đáy mắt có cả tá những câu hỏi đại loại như: “Sao cậu biết anh ấy?”, “Sao anh ấy biết cậu?”, “Sao tự nhiên anh ấy lại muốn gặp cậu?”… Phụng Anh không biết phải giải thích thế nào, mà có lẽ càng giải thích thì mọi chuyện càng rối hơn, nên cô im lặng. May mắn là Huân còn dặn dò thêm mấy câu, nội dung đại để là vì cô là người trực tiếp làm hồ sơ này nên cô cần phải đi để nếu phải bổ sung cái gì thì bổ sung, lúc ấy cô mới có thể rời đi mà không tiếp tục bị hành hạ bởi ánh mắt đầy tính sát thương của Uyên nữa. Chỉ một chuyện nhỏ này thôi cũng đủ để cô nhận ra rằng Uyên có tình cảm thế nào với người đàn ông kia. Không biết Hoàng Anh cố tình giả ngu không nhận ra hay thật sự không biết tới tình cảm của Uyên dành cho mình nữa. Chỉ thế này thôi cũng đã làm Phụng Anh cảm thấy lòng mình nổi sóng gió ngập trời rồi.
– Em lại sai rồi. Thứ nhất, anh và Uyên không hề có liên quan tình cảm nào với nhau…
– Thật không? – Phụng Anh nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ánh mắt sắc lẹm của cô làm cho Hoàng Anh bối rối một chút, tự nhiên lại có cảm giác mình như một bị cáo đang phải chịu sự chất vấn của quan tòa vậy. Anh hắng giọng, bối rối đáp:
– Đó là sự thật. Nếu có thì cũng chỉ ở phía cô ấy mà thôi.
– Anh chẳng cần phải giải thích với tôi làm gì, tôi cũng không có nghĩa vụ phải nghe. – Sau khi hỏi một câu với thái độ hơi quá phận, Phụng Anh lập tức chêm vào một câu phủ nhận sự liên quan của mình.
– Này, em phải có trách nhiệm với những gì mình đã hỏi chứ. – Hoàng Anh kêu lên một cách bất mãn, rõ ràng là cô đã nhìn và chất vấn anh như một cô người yêu, cuối cùng lại phủi tay như không có gì xảy ra.
– Mọi câu hỏi đều là giả định, chỉ có người trả lời mới cần chịu trách nhiệm những gì mình đã nói. – Phụng Anh khoanh tay, thản nhiên dựa vào ghế.
– Được rồi, em thắng. Anh không đấu được với miệng lưỡi sắc sảo của em. Nhưng như thế thì liên quan gì tới bạn gái cũ của anh?
– À, lúc tôi đến đây, định gọi cho anh thì gặp người đó đi xuống. Thấy tôi, chị ấy lập tức tới hỏi han, sau đó nói rằng anh đang họp, sau giờ họp hai người sẽ đi ăn trưa với nhau. Và chị ấy rủ tôi đi cùng tới quán ăn mà hai người hẹn nhau.
– Có chuyện đó nữa à? Thế em bảo sao? Rốt cuộc sao em lại lên được đây?
– Tôi nói tôi tới gặp anh không phải để ăn trưa, nên tôi không đi.
– Tốt lắm. – Hoàng Anh cười cười gật đầu. – Sau đó thì sao?
– Chắc chị ta không đành lòng nên tốt bụng đưa tôi lên tận phòng lễ tân, nói là cứ đợi anh ở đó là được.
Hoàng Anh gật gù. Nếu không phải anh muốn quay lại phòng để xem lại chút tài liệu mà đi ăn luôn theo thói quen, có lẽ Phụng Anh vẫn còn phải đợi không biết tới khi nào. Một chiêu này của Trang cũng thật cao tay, nếu không phải anh quá hiểu cô, có lẽ còn nghĩ rằng cô thật sự rất tốt bụng.
– Đây, hồ sơ xin tài trợ của câu lạc bộ Sức Trẻ đây, mong anh xem kỹ và cho chúng tôi một câu trả lời sớm. Hai tuần nữa là chúng tôi tổ chức đi rồi…
– Ừm… – Hoàng Anh đặt hồ sơ lên bàn, sau đó nói tiếp. – Cũng muộn rồi, chúng ta đi ăn thôi.
– Tôi nói rồi, tôi tới không phải để ăn trưa với anh. – Phụng Anh trợn trắng mắt, xem ra cô luôn luôn bị rơi vào trạng thái căng thẳng khi ở gần anh.
– … Sau đó anh sẽ cho em câu trả lời ngay. – Hoàng Anh chêm thêm vào một câu, chỉ như vậy cũng đủ đè bẹp sức phản kháng của cô.
Cô hít sâu vào một hơi, sau đó gật đầu bằng tất cả sự cố gắng nhẫn nhịn để không phải nổi nóng của mình:
– Được… Tôi hy vọng anh giữ lời. Nhưng anh gọi tôi tới đây, có phải muốn dùng tôi để đối phó với cô bạn gái cũ của anh hay không?
– Nếu em nghĩ như thế. Còn anh thì chỉ muốn nói cho cô ấy biết, hiện tại của anh là em, không phải cô ấy. Anh hy vọng sẽ dập tắt được những suy nghĩ viển vông của cô ấy.
– Anh nghĩ chị ấy muốn quay lại với anh sao? – Phụng Anh nhìn anh thắc mắc, sau đó còn cố nói thêm một câu nữa. – Ngay cả khi chị ấy đã có chồng?
– Anh đã yêu và ở bên cô ấy hai năm, anh đủ tự tin để nói rằng anh hiểu cô ấy hơn cả lão chồng già của cô ấy bây giờ. Và anh cũng đã làm công tác tuyển dụng nhân sự gần 5 năm rồi, nói không ngoa, nhưng anh bắt đầu cảm thấy mình càng ngày càng giống một lão hồ ly, chỉ cần để ý một chút thôi sẽ lập tức biết được đối phương nghĩ gì trong đầu. Anh còn trẻ, anh độc thân, anh lại vẫn còn tình cảm vấn vương với cô ấy, so với lão già kia, có lẽ anh chỉ thua về tiền bạc. Đàn bà thời nay, sáng ăn cơm nhà trên, tối ngủ nhà dưới là chuyện bình thường.
– Anh cũng còn yêu chị ấy, như thế quay lại chẳng phải rất tốt sao?
– Em thực sự nghĩ vậy à? – Hoàng Anh ngồi xuống mép bàn, ngay trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô hỏi.
– Không, tôi chẳng thấy nó hay ho tẹo nào. – Phụng Anh thành thật nhận xét.
– Vậy em hãy giúp tôi dứt bỏ cái suy nghĩ ấy đi. – Anh nhoẻn miệng cười, nhưng trong mắt Phụng Anh đó thật sự là một nụ cười chứa đầy âm mưu.
– Tôi nghĩ là chúng ta vẫn đang duy trì một thỏa thuận… – Phụng Anh nở một nụ cười méo xẹo, rõ ràng cô nhận ra âm mưu nguy hiểm trong lời nói của người đàn ông này.
– Được rồi, anh thừa nhận mình gọi em tới đây cũng vì suy nghĩ ích kỷ của riêng anh. Nhưng anh thiết nghĩ cũng đâu có vấn đề gì. Thứ nhất, đằng nào em cũng phải ăn trưa, ăn trưa ở trường hay tới đây ăn trưa với anh cũng là ăn, mà ăn ở đây em còn được free toàn bộ. Thứ hai, chỉ cần ăn xong một bữa trưa với anh, em đã có câu trả lời mình cần mang về cho Câu lạc bộ của bọn em, chỉ còn xem là câu trả lời của anh có thể khiến bọn em thỏa mãn được bao nhiêu phần mà thôi. Em có thua lỗ gì trong một giờ ăn trưa này đâu. – Hoàng Anh đứng thẳng dậy, nhìn đồng hồ, sau đó nói tiếp – Đã tới giờ hẹn rồi, mình đi thôi.
Thấy trong mắt Phụng Anh có một chút chần chừ, anh lại nói tiếp:
– Tự tin lên, anh nói rồi, trong mắt tất cả mọi người, hiện tại của anh là em, không phải Linh Trang. Nếu có người cần phải cúi mặt xuống thì người đó phải là cô ấy chứ không phải em. Em cứ coi như mình là bạn gái của anh đi, em được phép chua ngoa một tí, đanh đá một tí, soi mói một tí, nói chung là cứ làm mọi thứ như thể em đang ghen lồng lộn lên khi thấy người yêu của mình đi ăn với tình cũ ấy.
Phụng Anh nhìn vào đôi mắt đầy vẻ trêu chọc Hoàng Anh, đứng dậy và buông một lời ráo hoảnh:
– Đừng nằm mơ.
Sau đó cô bước ra cửa, để lại Hoàng Anh cười tẽn tò nhìn theo cô, sau đó vội vàng đi theo.
12h17 phút, cuối cùng hai người cũng bước ra khỏi cái thang máy kẹt cứng người để tiến vào cafe Topical, quán cafe mang phong cách hiện đại của phương Tây với đồ ăn nhanh đủ các loại. Bước vào cửa, Hoàng Anh hơi dừng lại để đưa mắt tìm người, sau đó lập tức nhìn thấy Linh Trang đang ngồi ở một bàn nhỏ vốn dành cho hai người. Cái tính trẻ con của cô vẫn không hề thay đổi ngay cả khi đã lấy chồng, điều đó khiến cho Hoàng Anh cảm thấy hơi tức cười. Chẳng lẽ cô cho rằng chọn một chỗ ngồi như thế sẽ làm khó cho anh và Phụng Anh được hay sao?
Hoàng Anh lập tức phớt lờ cô, chọn một chiếc bàn bốn chỗ, kéo ghế cho Phụng Anh ngồi xuống, điềm nhiên như không hề biết Trang đã có mặt ở đây. Anh còn cố tình gọi phục vụ thật to để Trang ngồi cách đó vài bàn cũng phải nghe thấy. Anh hơi liếc mắt nhìn, chỉ thấy Trang đang cắm cúi vào chiếc Ipad ngẩng đầu, đưa mắt về phía này, sau đó gương mặt cô như sa sầm lại, nhưng cô vẫn thu dọn điện thoại ở trên bàn cho vào túi xách và cầm Ipad trên tay rời khỏi chỗ đó, tiến về phía anh và Phụng Anh đang ngồi. Lúc cô đến, Hoàng Anh và Phụng Anh đang chúi đầu vào cái menu một cách thân mật, dường như cũng chẳng để ý cho đến tận khi cô lên tiếng nữa.
– Anh tới rồi à? Em chờ anh mãi.
Hoàng Anh ngẩng đầu nhìn, hơi kinh ngạc trước gương mặt có vài vết bầm còn chưa kịp tan của cô, định hỏi gì đấy mà cuối cùng lại không biết hỏi gì. Mặc dù đã trang điểm khá kĩ nhưng Linh Trang vẫn không thể giấu nổi vết thâm đen ở một bên khóe môi và cuối chân mày. Tự nhiên, Hoàng Anh lại cảm thấy mình thật độc ác khi cố tình bày ra những trò chẳng đâu vào đâu chỉ để chọc giận người con gái mà mình từng rất yêu này.
Linh Trang vẫn thản nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, hơi đánh mắt qua nhìn Phụng Anh, sau đó lại nhìn về phía anh, dường như cô chẳng hề bận tâm lắm tới ánh mắt đầy kinh nghi của Hoàng Anh dành cho mình. Ngày hôm nay, cô đã nhận quá đủ những ánh mắt soi mói kiểu đó rồi, nên bây giờ cô chẳng còn cảm thấy ngượng ngùng nữa.
– Mặt em bị sao thế? – Cuối cùng, Hoàng Anh vẫn không nhịn được, lên tiếng hỏi.
– À, em mới học lái xe. Đây là kết quả của lần đầu thử lái. May mà chỉ bị thương nhẹ… – Linh Trang cười đáp. – À, hôm qua lúc anh nhắn tin thì em ngủ rồi nên không trả lời anh được.
– Phụ nữ thường không làm chủ được tay lái những ngày đầu mới học. Lần sau em nên cẩn thận. – Hoàng Anh cố lờ đi câu nói sau của Trang, chỉ gật đầu căn dặn, sau đó lại quay sang hỏi Phụng Anh, người nãy giờ bị anh bỏ quên chỉ vì một, hai vết thâm tím trên mặt của người tình cũ. – Em đã quyết định ăn gì chưa?
– Ừm… soup bí đỏ đi. Và một phần Matcha. – Dường như chẳng để tâm tới câu chuyện qua lại ngắn gọn của Hoàng Anh và Linh Trang nên khi được hỏi tới, Phụng Anh vẫn còn đang chăm chú đọc cuốn menu, vài giây sau mới trả lời anh.
– Ăn như thế thì làm sao mà béo được. – Hoàng Anh hừ giọng, giống như một anh chàng đang quan ngại cho sức khỏe của bạn gái mình, anh còn nói thêm. – Hay em ăn thêm BBQ Fried Chicken nhé!
– Không, cảm ơn! Hôm nay em ăn chay. – Phụng Anh quay sang nhìn anh và nở một nụ cười tương đối ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại như đang tóe lửa.
“Rõ ràng là không vui mà còn làm bộ!” Hoàng Anh tự nhủ trong lòng, sau đó cũng nhún vai chiều theo ý của cô.
– Chắc chúng ta vẫn ăn combo cho hai người như mọi lần chứ anh? – Lúc này, Linh Trang lại hỏi, dường như cô đã chuẩn bị sẵn menu từ trước cho hai người rồi.
Rõ ràng biết Phụng Anh là bạn gái hiện tại của anh mà Linh Trang còn cố tỏ ra khiêu khích như thế, còn muốn gợi lại cả những thói quen trước đây của hai người, cô đang muốn làm gì đây? Hẹn anh đi ăn không phải chỉ vì muốn gợi những kỷ niệm yêu đương xưa cũ ấy chứ? Nếu hành xử như thế thì chẳng phải là Linh Trang thông minh và tinh tế mà anh từng biết nữa. Dù có muốn nối lại tình xưa và bắt đầu một cuộc tình phiêu lưu và tội lỗi với anh thì Linh Trang cũng sẽ làm một cách khôn khéo hơn nhiều. Hay sự xuất hiện của Phụng Anh đã làm thay đổi những tính toán của cô rồi?
– Không, hôm nay anh cũng ăn chay. – Hoàng Anh mỉm cười, nhã nhặn từ chối, sau đó cũng gọi cho mình một phần cơm sườn chay sốt cốt dừa và nước hoa quả.
Linh Trang bặm môi một chút, cuối cùng đành gọi cho mình một phần mì spagetti và nước sinh tố. Chọn đồ ăn xong, Linh Trang nhìn sang Phụng Anh, lúc này đang ngắm nhìn quán bằng ánh mắt tò mò. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Linh Trang, Phụng Anh cũng quay vào nhìn cô, sau đó nhoẻn miệng cười một cái, cũng không nói gì. Linh Trang đành phải mở lời trước:
– Lần trước anh Hoàng có đưa em tới dự đám cưới của chị nhưng lúc ấy nhiều khách khứa quá nên chị cũng chưa hỏi thăm được em. Em đang đi làm hay vẫn còn đi học?
Bình thường, trước mặt người khác, Linh Trang vẫn gọi Hoàng Anh là Hoàng, lúc này cô vẫn giữ cái thói quen gọi tên đó. Hoàng Anh hơi nhăn mày, nhưng cũng không phản đối, thói quen cố hữu, không phải nói bỏ là bỏ ngay được. Đến chính anh vẫn không thể bỏ được những thói quen cũ trước đây vẫn có khi còn yêu Trang đấy thôi.
– Em vẫn đang học đại học chị ạ! – Phụng Anh hoàn toàn không tỏ ra yếu thế, vẫn nhoẻn miệng cười rất tự nhiên.
Cô nàng này diễn đúng là có nghề sẵn rồi! Hoàng Anh âm thầm đánh giá, cũng để mặc hai cô nàng tự “làm quen” với nhau.
– À, thảo nào nhìn em trẻ thế! – Linh Trang gật gù. – Em học trường gì vậy?
– Em học về thiết kế nội thất!
– A, thế à, hình như em gái anh Huy cũng học cái ấy anh nhỉ? – Trang kinh ngạc thốt lên, sau đó quay sang hỏi Hoàng Anh.
Phụng Anh thầm nguýt dài, tiếng “anh nhỉ” sao mà nghe ngọt xớt khiến cô cũng phải nổi da gà.
– À, ừ, cái Uyên.
– Đúng rồi, chả có dạo cô bé ấy theo anh suốt. – Linh Trang khúc khích cười.
Phụng Anh liếc nhìn Hoàng Anh đầy thâm ý, nhưng ánh mắt này rơi vào mắt Trang lại giống như một kiểu liếc mắt đưa tình, giống như một cô người yêu đang ngấm nguýt người yêu của mình khi có người nhắc về một cô gái khác vậy. Điều này làm cho Linh Trang đang cười vui vẻ cũng phải dừng lại, đổi sang một nụ cười vô cùng gượng gạo. Cô cũng là người từng có quyền nhìn Hoàng Anh bằng ánh mắt nửa như tra hỏi, nửa như hờn ghen ấy, nhưng cô đã đẩy cái quyền ấy sang cô gái xinh đẹp ngồi đối diện kia rồi.
– Làm ơn, đừng nhìn anh bằng ánh mắt ấy nữa, anh lại tưởng em là người yêu của anh thật đấy… – Hoàng Anh không nhịn được, tranh thủ lúc Linh Trang chữa ngượng bằng cách di di màn hình Ipad xem gì đó, anh lập tức ghé sát tai Phụng Anh, thì thầm một câu như thế.
Phụng Anh lập tức đẩy anh ra, không hiểu sao gương mặt cô lại hơi ửng đỏ lên.
Hành động dường như rất tình tứ đó không lọt qua được cặp mắt của Trang, mặc dù cô đang giả bộ như nhìn vào màn hình Ipad trong tay mình. Cố lấy lại vẻ thản nhiên vốn có, cô lại ngẩng đầu, thôi không dò xét Phụng Anh nữa mà nhìn sang Hoàng Anh, nói:
– Đúng rồi, em có việc này muốn nhờ anh…
– Chuyện gì vậy. – Hoàng Anh rời mắt khỏi gương mặt ửng hồng của Phụng Anh, lấy lại vẻ nghiêm túc vốn có, quay đầu nhìn Linh Trang như chờ đợi điều cô muốn nói.
– Anh còn nhớ con bé Phương con dì út nhà em không?
Hoàng Anh như suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
– Ừ, hình như nó học trường Kinh tế Quốc dân?
– Vâng, qua Tết này nó sẽ đi thực tập. Nó muốn xin thực tập vào công ty mình. Em nghe nói sắp tới cũng có một đợt tuyển nhân viên Kinh doanh mới, anh xem có thể nhận con bé vào làm nhân viên thử việc luôn được không? Nó cũng mong muốn ra trường sẽ được vào làm tại một công ty như NASSCO. Lực học của nó thì không cần phải bàn, cả bốn năm đều xếp loại giỏi cả.
– Thực ra, em là người hiểu rõ nhất, dù có học lực xuất sắc đi chăng nữa thì sau khi ra trường, tất cả các sinh viên đều trở lại vạch xuất phát bằng nhau, đều cần phải học việc từ đầu, nhất là khi ở môi trường như NASSCO chúng ta thì kinh nghiệm thực tiễn quan trọng hơn hết. Tuy nhiên, anh vẫn sẽ cho em gái em một cơ hội cạnh tranh công bằng như mọi sinh viên đã tốt nghiệp khác, nếu em gái em qua được vòng phỏng vấn thì có thể tới thử việc ở công ty mình. Chúng ta chưa từng có tiền lệ nhận nhân viên thực tập, anh nhận em gái em coi như là trái với nguyên tắc rồi. Lúc nào công ty bắt đầu đăng tin tuyển nhân viên thì hãy bảo cô bé mang hồ sơ tới gặp anh.
Hoàng Anh đáp thẳng thừng. Không cần biết người xin việc có mối quan hệ thế nào, nhưng đã động tới công việc thì anh vô cùng nguyên tắc, không thiên vị bất kỳ ai. Đó cũng là lý do ban lãnh đạo của NASSCO rất trọng dụng Hoàng Anh. Họ luôn cần những người thực sự tâm huyết với công ty như thế.
Biết rõ tính cách của Hoàng Anh nên Linh Trang cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu cảm ơn anh. Bữa trưa nhạt nhẽo nhanh chóng trôi qua trong sự im lặng của ba người, thỉnh thoảng Linh Trang sẽ hỏi hai người một câu hỏi gì đấy, khi thì về cuộc sống riêng tư của Phụng Anh, khi thì nói về công việc tại công ty với Hoàng Anh, nhưng tuyệt nhiên cô không đả động tới mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Hoàng Anh và Phụng Anh đều trả lời cho đúng phép, thực ra cũng chẳng mặn mà lắm, thế nên bữa trưa vừa kết thúc là hai người lập tức chào Trang, lấy lý do về công ty giải quyết công việc để rút lui khỏi café Topical.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top