Chương 6: Tên tôi là...

6h30 phút tối, sau khi lòng vòng một hồi, cuối cùng Hoàng Anh cũng nghĩ ra được một nơi thích hợp cho bữa tối, một nơi có không khí thật lãng mạn để ăn tối cùng Thạch Thảo.

Du thuyền hồ Tây Potomac.

Chọn ngồi ở một vị trí cạnh cửa sổ trên tầng hai của du thuyền, nơi có thể dễ dàng nhìn vào thành phố hoa lệ dưới ánh đèn, Hoàng Anh tin rằng Thạch Thảo sẽ bị chinh phục bởi lựa chọn tinh tế này. Nhưng sau đó Hoàng Anh lại cảm thấy hối hận, bởi suốt từ lúc lên tàu, Thạch Thảo chỉ chăm chú nhìn ra bên ngoài, một lần nhìn thẳng vào mắt anh cũng không có.

– Em đang nghĩ gì thế, người đẹp? – Anh lên tiếng, muốn kéo sự chú ý của cô về phía mình chứ không phải mấy thứ chết tiệt ngoài kia.

– Tôi đang nghĩ liệu có mang đủ tiền để trả cho bữa ăn này hay không?

– Đừng lo, anh sẽ trả tiền. – Hoàng Anh cười.

Anh lắc đầu, sau đó vẫy tay người phục vụ, gọi đồ ăn xong xuôi mới quay lại câu chuyện đang bỏ dở.

– Anh nghe nói em đã thôi việc ở chỗ đó? – Hoàng Anh khoanh tay lên bàn, chăm chú nhìn vào cô.

– Anh đã tới tìm tôi? – Cô nhíu mày.

– Ừ, anh đi tìm em, nên bất cứ chỗ nào có thể có cơ may tìm được em là anh đều tới. Trường học của em là một ví dụ. – Hoàng Anh nhún vai giải thích.

– Sao anh biết tôi học ở đó?

– Vì tôi từng nghe em nói em thích vẽ. Lại có một lần, ngay sau hôm đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi tình cờ nhìn thấy em đi với Uyên ở gần nhà tôi. Hôm ấy trời mưa, hai em đi xe máy nói chuyện rất vui nên có lẽ không thấy tôi.

Thạch Thảo nhớ lại, sau đó thở dài:

– Hôm ấy câu lạc bộ của chúng tôi tổ chức chương trình “Nắm xôi ấm lòng”, có tặng xôi và áo khoác cho những người lang thang cơ nhỡ, những người lao động vất vả quanh thành phố này.

Hoàng Anh cũng nhớ lại, tối hôm ấy anh có gặp một người đàn ông bán than ghé vào quán ngô nướng vỉa hè, khi ấy ông ta có nhắc tới chuyện có sinh viên tình nguyện mang tặng xôi và áo cho mình. Thì ra chính là câu lạc bộ của Thạch Thảo tổ chức chương trình đó.

– Thú thực, anh rất mừng khi tìm thấy em. Anh tìm em muốn phát điên lên cả ngày hôm nay.

Hoàng Anh nhìn vẻ mặt đang dần trở nên thiếu kiên nhẫn của cô vì sự dài dòng của mình, trong lòng cảm thấy chợt thất vọng, thì ra trong lòng cô, anh giống như thứ đồ vất đi mà cô chỉ mong cầm chổi quét đi cho khuất mắt. Lấy lại vẻ nghiêm túc, anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói:

– Anh cần em giúp. Thậm chí nếu em không đồng ý giúp, thì anh muốn chúng ta có một hợp đồng khác. – Thấy Thạch Thảo định lên tiếng, anh vội nói tiếp. – Đừng ngắt lời anh, anh biết em kiếm tiền không dễ dàng gì, anh chưa bao giờ tỏ ra coi thường những cô gái như em…

– Anh đừng tỏ ra như đã hiểu hết tôi như vậy. Những gì chúng ta từng trải qua đều chỉ là đóng kịch. – Thạch Thảo lạnh lùng đáp. – Như anh đã biết, tôi đã không còn làm công việc đó nữa, nên anh hãy tìm người khác giúp anh việc này đi thôi.

Đôi mắt của Hoàng Anh sầm lại, anh muốn làm gì đó để cô gái đối diện kia đừng tỏ ra lạnh nhạt và bướng bỉnh mãi với mình như thế. Chẳng lẽ, cô thật sự ghét con người anh tới mức ngay cả thương lượng cũng không cho anh cơ hội hay sao. Hoàng Anh đột ngột nắm lấy bàn tay cô, xuống nước:

– Coi như anh năn nỉ em, hãy giúp anh lần này nữa thôi. Nó liên quan đến mạng người đấy.

Thạch Thảo giật mình nhìn anh, không hiểu sao gương mặt cô hơi đỏ lên, vội vàng rụt tay lại. Hoàng Anh thấy mình hơi đường đột nên cũng tỏ ra bối rối, vội vàng nói:

– Đây là sự thật, bố anh nói nếu anh không dẫn được cô gái anh đã đưa tới đám cưới của Linh Trang về thì ông ấy sẽ không đồng ý phẫu thuật tim. Mà ông ấy cũng không còn nhiều thời gian nữa, nếu để nặng hơn thì có phẫu thuật cũng vô ích. – Hoàng Anh đành bịa ra một lý do để thuyết phục cô.

Nghe Hoàng Anh nói vậy, Thạch Thảo mở to mắt kinh ngạc nhìn anh, cũng không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này. Trong lòng cô luôn tự nhủ mình không được dây dưa với anh thêm nữa bởi cô thấy sợ người đàn ông này, lúc nào cũng như thỏi nam châm hút chặt lấy suy nghĩ của cô, mặt khác lại cũng không nỡ từ chối anh vì chuyện này dường như quyết định tới sự sống của một người khác. Cô rất muốn nghĩ rằng Hoàng Anh đang nói dối, chẳng có người cha nào lại lôi chuyện yêu đương của con cái ra để đặt cược với mạng sống của mình như thế, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy sự chân thành, có chút lo lắng của anh, cô thật sự không thể làm ngơ được.

Cô hít sâu một hơi, nói:

– Nói một chút về chuyện của anh đi.

Thấy cô đồng ý thoả hiệp, Hoàng Anh tỏ ra mừng rỡ, sau đó bắt đầu kể cho cô nghe về gia đình mình, về chuyện của mình và Trang đổ vỡ làm ông bà thất vọng thế nào, về bệnh tình của bố anh và những mong mỏi của gia đình dành cho anh. Hai người cứ thế người hỏi, người trả lời, không biết từ lúc nào đã gần xong bữa tối. Đến lúc hai người ăn tối xong thì cũng là lúc Hoàng Anh kết thúc được câu chuyện của mình. Sau đó anh lặng yên, đợi chờ phản ứng của Thạch Thảo. Cô im lặng hồi lâu, như để sắp xếp lại câu chuyện, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi:

– Anh nghĩ nói dối phụ huynh là một biện pháp hay sao?

Hoàng Anh hơi bối rối, nó giống như một câu chê trách hơn là một câu hỏi cần lời giải đáp. Anh nhún nhún vai:

– Anh không nghĩ nhiều như thế. Lúc này anh chỉ nghĩ tới cách nào đó để bố anh nhanh chóng đồng ý phẫu thuật thôi.

Thạch Thảo lại lặng im, cố cân nhắc những gì anh vừa nói. Sau đó cô cũng không trả lời ngay, mà lại hỏi một vấn đề khác:

– Anh quen với Uyên lắm không?

– Thực ra anh chơi cũng với anh trai của Uyên, bọn anh làm chung một công ty.

– Vậy bố mẹ hay người nhà anh, nói chung là nếu tôi đồng ý về nhà với anh, thì những người ở nhà anh biết mối quan hệ của chúng ta, có ai biết Uyên không?

Hoàng Anh nghĩ nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.

Thạch Thảo thở dài:

– Thôi được, coi như tôi vì tấm lòng của một đứa con như anh dành cho bố mình mà nhận lời. Tôi không cần tiền công gì cả, cũng chỉ là một chuyến về thăm quê thôi, ngược lại, tôi cần anh phải cam kết mấy chuyện.

– Được, em cứ nói đi. – Hoàng Anh lập tức mỉm cười, trong lòng thở phào một cái.

– Thứ nhất, tôi không muốn Uyên biết mối quan hệ của chúng ta. Vì thế, sau khi mọi chuyện xong xuôi, tôi không hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau hay còn liên hệ gì cả. Thứ hai, tôi rất mong anh có thể giúp đỡ câu lạc bộ của chúng tôi chuyến từ thiện mùa đông này. Nó rất quan trọng với nhiều người. Lúc nãy nghe anh nói với anh Huân, tôi đoán là anh có thể quyết định được việc này. Nếu anh đồng ý hai chuyện này, thì chúng ta có thể bắt đầu thoả thuận từ hôm nay. Lúc nào anh về quê, chỉ cần gọi báo trước cho tôi một, hai ngày là được.

– Không thành vấn đề. Nhưng hình như em đổi số điện thoại rồi phải không? Anh gọi số cũ của em không được.

– À, chỉ khi nào đi làm tôi mới dùng số đó. Giờ nghỉ rồi nên cũng bỏ luôn. Anh ghi số điện thoại mới của tôi vào đi. – Thạch Thảo đọc cho anh số điện thoại của cô, sau đó còn dặn dò thêm. – Nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng gọi điện hay nhắn tin gì cả. Tôi không thích phiền phức.

Hoàng Anh chỉ cười mà không nói gì nữa. Dù sao anh cũng đã đạt được mục đích, sau đó thế nào anh cũng chẳng để tâm. Mặc dù khá bị ấn tượng bởi hình ảnh mặc áo phượng ngồi đánh đàn tranh hồi chiều của Thạch Thảo, nhưng anh sẽ không dễ dàng bị rơi vào một mối quan hệ tình cảm lằng nhằng với một cô gái phong trần làm một nghề không mấy được hoan nghênh giống như cô. Nói cánh đàn ông ích kỷ cũng đúng, chẳng ai thực sự muốn yêu một cô gái đã làm người yêu của không biết bao nhiêu người, nhất là khi anh lại không thiếu những cô gái đáng giá hơn để theo đuổi. Anh luôn tự mặc định cho mình phải yêu một cô gái tương xứng với chính địa vị của mình, một cô gái trong trắng như tờ giấy, dù có khó khăn thế nào cũng không bao giờ đánh mất bản thân mình.

Trước khi hai người ra về, Thạch Thảo mới sực nhớ ra, và nói với anh một chuyện:

– Đúng rồi. Trước đây tôi đi làm thì có tên là Thạch Thảo, vốn để người ta không tìm được mình. Bây giờ tôi nghỉ rồi, cái tên ấy cũng đã cho vào dĩ vãng. Tên thật của tôi là Phụng Anh, từ nay anh cứ gọi thế đi.

– Phụng Anh? – Hoàng Anh hoàn toàn ngẩn người trước tiết lộ này, trong khi rõ ràng cô gái kia vẫn cứ điềm nhiên, dường như cô chẳng quan tâm lắm tới việc thú vị là hai người có tên giống nhau.

Thấy anh ngơ ngác một chặp rồi lại cười cười, Phụng Anh chỉ khẽ nhíu mày một cái, sau đó quay người đi ra khỏi quán trước, để mặc anh luống cuống thanh toán rồi vội chạy theo.

Hoàng Anh đưa Phụng Anh về tới gần khu nhà trọ của cô thì được yêu cầu dừng lại. Có lẽ cô gái này thực sự không muốn bị anh biết quá nhiều về đời tư nên cũng từ chối cho anh biết địa chỉ cụ thể nơi cô ở. Suốt quãng đường trở về, hai người cũng không nói gì nhiều với nhau, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Đến khi Phụng Anh trả lại mũ bảo hiểm cho anh, sau đó dợm bước đi vào trong ngõ, Hoàng Anh mới sực nhớ ra:

– À đúng rồi, anh quên không nói, hồi chiều em đánh đàn hay lắm. Em học ở đâu thế?

– Trước cạnh nhà tôi có một cô là nghệ sĩ đánh đàn tranh, chính cô ấy đã dạy cho tôi. – Phụng Anh cũng chẳng tỏ ra giấu diếm.

– Thế à? Hôm nào chơi lại cho anh nghe nhé! Hôm nay ở trong hội trường cứ mải nhìn xung quanh tìm em nên anh cũng chẳng nhập tâm được nhiều.

Phụng Anh khẽ cười, người đàn ông này thực sự rất dẻo mép.

– Khúc nhạc ấy tên gì nhỉ? Anh về tìm trên mạng nghe thử trước cũng được?

Phụng Anh ngẩn ra một chút, dường như nhớ tới cái gì, có chút ngập ngừng không muốn đáp. Nhưng cuối cùng cô vẫn trả lời gọn lỏn ba tiếng:

– Phượng Cầu Hoàng.

Sau đó dứt khoát đi vào trong, không có ý định dây dưa câu chuyện thêm với anh nữa.

Đến khi Hoàng Anh hiểu ra lý do cô ngập ngừng thì cô đã đi khuất hẳn rồi. Hoàng Anh khẽ cười, thầm nghĩ: “Phượng Cầu Hoàng. Thật là có duyên…”

Hoàng Anh về tới nhà thì cũng đã hơn 10h. Vì việc liên quan tới Thạch Thảo, từ nay phải gọi là Phụng Anh, giải quyết xong rồi, anh cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi thả lỏng người trong bồn tắm nước nóng tới nửa tiếng, anh định đọc một cuốn sách về kinh doanh trước khi đi ngủ. Sau khi chia tay Linh Trang, giấc ngủ của anh thường bắt đầu sau những cơn say, nếu không say thì cũng ở bên một cô gái nào đó, thói quen đọc sách này cũng đã bị bỏ ngỏ rất lâu rồi.

Khó khăn lắm Hoàng Anh mới nhớ ra được cuốn sách mình đang đọc dở là cuốn nào, lúc anh tìm được nó, ở trong sách vẫn còn kẹp một tờ giấy nhớ, nét chữ nghiêng nghiêng của Trang hiện lên trong đáy mắt anh: “Nhớ đi ngủ sớm anh yêu nhé!” Hoàng Anh khẽ bật cười, dường như Trang đã để nó vào đó vào lần cuối cùng cô tới đây. Ngày hôm sau, hai người có một cuộc cãi vã, rồi những ngày tiếp sau trôi qua trong lạnh lùng, xa cách, cuối cùng là một dấu chấm hết gọn gàng và đơn giản. Từ sau hôm ấy, anh không còn tâm trạng đọc sách nên không biết còn một tờ giấy nhớ thế này kẹp trong cuốn sách. Trang thường có thói quen để lại giấy nhớ cho anh. Ví dụ, ở trên tủ lạnh sẽ là: “Mùa đông rồi, đừng uống nước lạnh nữa đấy nhé!”, ở trên bàn làm việc sẽ là: “Không để tất và cà vạt ở đây, anh hãy nhớ bỏ vào máy giặt!”, ở phòng tắm sẽ là: “Đừng ngâm mình trong bồn tắm lâu quá đấy!”, ngay đầu giường ngủ sẽ là: “Đừng để nhiệt độ điều hòa thấp quá nhé!”,… Thỉnh thoảng, anh đột nhiên sẽ thấy một tờ giấy nhớ cô để ở những nơi không ngờ tới, bên trong là những lời nhắn nhủ rất nhẹ nhàng và đầy yêu thương. Sau này, khi không thể chịu đựng được cái căn phòng bốc mùi kinh dị của anh vì lâu không ai dọn dẹp, Hương đã quét dọn và thẳng tay tống tất cả vào thùng rác. Giờ đây, có lẽ mảnh giấy vô tình còn sót lại này chính là bằng chứng cuối cùng chứng minh rằng Linh Trang từng hiện hữu trong căn nhà này, từng chăm chút cho anh bằng những bữa cơm nóng hổi, hay dọn dẹp cho căn nhà luôn luôn gọn gàng.

Chẳng còn tâm trạng để đọc sách nữa, Hoàng Anh cầm điện thoại, nhắn một cái tin ngắn gọn “Anh nhớ em nhiều!”, rồi sau một hồi ngập ngừng anh cũng bấm gửi đi. Đặt điện thoại đã để ở chế độ yên lặng lên bàn, anh chui vào chăn, trằn trọc thêm một hồi rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #nd#quynh