Chương 3: Gặp lại
Ấn tượng của Hoàng Anh về Thạch Thảo vẫn còn mới nguyên như lần đầu tiên hai người gặp nhau vậy. Vẫn quán cafe ấy, vẫn chỗ ngồi ấy, dường như Thạch Thảo cũng thực sự rất thích màu tím. Hôm nay cô cũng mặc váy màu tím nhạt, mang bông tai màu tím và trang điểm đậm đà. Chiếc váy dài tay bằng ren, bên trong là một lớp vải lót dày dặn, kết hợp với đôi bông tai đính đá thạch anh tím làm cho cô càng trở nên quý phái và luôn cho người đối diện cô cảm giác xa cách, lạnh nhạt, không thể nào tiếp cận được.
– Tại sao em lại chọn tông trang điểm này? Tôi cứ có cảm giác mình đang ngồi đối diện với nàng thiếu phụ De Cambes vậy. – Hoàng Anh chống tay dưới cằm, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ ngồi đối diện, buông một câu nhận xét.
Đúng thế, không hiểu tại sao khi nhìn Thạch Thảo, Hoàng Anh đột nhiên lại nghĩ tới nàng tử tước phu nhân De Cambes trong tiểu thuyết của Dumas cha, một người phụ nữ trẻ đẹp tuyệt, đã yêu người tình của mình bằng thứ tình yêu thánh khiết, tinh khôi nhất. Nàng có trái tim yêu đương nhiệt thành như một thiếu nữ mới lớn, nàng trung thành tuyệt đối với trái tim của mình, chống lại cả một hệ thống những rào cản, quy củ phong kiến. Hoàng Anh chưa bỏ qua bất cứ tiểu thuyết nào của Dumas, nhưng đây là truyện đầu tiên và duy nhất ám ảnh anh cho đến tận bây giờ. Anh đã nghĩ, có lẽ trên đời này sẽ chẳng bao giờ có một nàng De Cambes như thế cả, cho đến lúc này, khi ngồi đối diện với Thạch Thảo, không hiểu sao anh lại có sự liên tưởng táo bạo đến như thế.
– Rất tiếc, em không quen cô ấy. Nhưng em sẽ tìm hiểu về cô ấy sau ngày hôm nay. – Thạch Thảo nhìn anh, đôi mắt cô phẳng lặng, trong suốt, không nổi một gợn tâm tư nào.
– Em thích đọc sách của tác giả nào?
– Em không hay đọc truyện.
– À, thế em quan tâm tới loại sách gì? Ví dụ như anh thường đọc tiểu thuyết của Dumas, tiểu thuyết kiếm hiệp của Cổ Long và sách kinh doanh chẳng hạn. – Hoàng Anh nhìn cô đầy hứng thú.
– Sách về kiến trúc và du lịch. – Thạch Thảo đáp tương đối ngắn gọn.
– Em thích kiến trúc sao? – Hoàng Anh ngạc nhiên, nhưng trong lòng thì lập tức liên tưởng tới chuyện Uyên cũng đang học chuyên ngành thiết kế nội thất ở trường Mỹ thuật, cực kỳ có liên quan tới kiến trúc rồi. Có khi hai người này quen nhau thật! Anh thầm nhận định như thế.
– Một chút. Nhưng anh hẹn em ra đây chỉ để nói chuyện sách vở sao? – Thạch Thảo cau mày hỏi lại.
– À không, anh nghĩ nếu đã giả làm người yêu thì cũng phải đóng cho giống một chút. Mà như thế thì không thể quan tâm một chút tới sở thích của đối phương được. Ví như anh phải tìm hiểu xem thói quen ăn uống của em là gì, lỡ như trong đám cưới anh lại gắp cho em một món ăn mà em không thích thì sao?
– Anh yên tâm, em rất dễ nuôi. – Thạch Thảo cười nhẹ, hình như cô không tin lắm cách lý giải này của anh.
– Anh thì rất kén ăn, nhất là các món thủy, hải sản thì anh không bao giờ động đũa. Anh còn không ăn các loại rau cải, su hào, cà rốt. Anh cũng không ăn nước mắm.
– Mẹ anh nuôi anh hẳn vất vả lắm?
– Không, trước đây nhà nghèo, cơm còn không có mà ăn, kén chọn như thế thì có mà chết đói. Giờ cuộc sống đầy đủ quá mới làm con người ta dễ sinh ra những thói hư tật xấu thôi. – Hoàng Anh lắc đầu cười.
– Vậy ra anh cũng là một người dễ sa ngã?
– Không, dễ hư hỏng thôi, chứ dễ sa ngã thì nghe nặng nề quá! – Anh phá lên cười, cảm thấy cô gái này thật sự thú vị, luôn thích nói chuyện theo xu hướng khiêu khích người khác.
Thạch Thảo định nói gì, nhưng cuối cùng lại quay ra phía cửa sổ, tay lặng lẽ khuấy nhẹ tách café nâu nóng. Hoàng Anh hơi cười, sau đó mới đặt chiếc túi lớn lên bàn, bên trong là hộp đựng chiếc váy trắng anh muốn Thạch Thảo mặc khi đi dự lễ cưới của Linh Trang. Anh đẩy chiếc hộp về phía cô, sau đó nói:
– Váy của em đây, anh nghĩ nó rất hợp với em, mặc dù không phải màu em thích.
– Màu mà em thích? – Thạch Thảo vừa đón lấy chiếc hộp, vừa nhướn mày nhìn anh hỏi lại.
– Màu tím mà em vẫn mặc ấy.
Thạch Thảo mở chiếc hộp ra, chỉ nhìn mà không động vào chiếc váy chút nào, sau đó lại đậy nắp hộp lại và bỏ vào túi rồi đặt xuống chân mình. Sau đấy cô mới lại khoanh tay lên bàn, nhìn anh và nói tiếp:
– Màu em thích không phải màu tím.
– Thật à? Anh nghĩ là em phải thích nó lắm thì mới hay chọn trang phục màu đấy chứ. Cả phụ kiện cũng thế luôn còn gì.
– Một số sinh vật chọn cách thay đổi màu da để ngụy trang, tự bảo vệ mình. Còn em, em chọn những bộ đồ này để tạo cho mình sự tự tin.
– Và phong trần? – Hoàng Anh tiếp lời cô, nhưng chỉ thấy câu hỏi của mình sau đấy rơi vào một trận im lặng đầy ngột ngạt.
Cô gái này thực sự không thích đùa rồi!
– À phải, anh nghĩ cần phải đi mua cho em một bộ nữ trang phù hợp với chiếc váy này nữa. Giờ ăn trưa em có rảnh rỗi không, anh đưa em đi luôn, đầu giờ chiều anh có cuộc họp rồi? – Như sực nhớ ra, anh vội chuyển chủ đề.
– Em có thể tự đi mua được.
– Không sao, anh sẽ đưa em đi. Hay mình đi ăn chút gì đã nhé!
– Em có hẹn ăn trưa với bạn rồi, mình có thể đi luôn bây giờ được chứ?
– À, được, không thành vấn đề. – Hoàng Anh nhún vai. – Đợi chút, anh đưa tiền cho em luôn.
Hoàng Anh rút từ trong túi ra một chiếc phong bì màu trắng, bên trong có đầy đủ số tiền cho hợp đồng giao dịch lần này với Thạch Thảo. Thạch Thảo cầm lấy phong bì và cho nó vào túi xách, cũng không buồn kiểm tra xem trong đó có đầy đủ tiền hay không. Điều đó khiến Hoàng Anh lập tức cười đùa, hỏi:
– Em không kiểm tra xem đủ tiền chưa à? Lỡ anh bớt lại mấy đồng ăn quà thì sao?
– Nếu anh trả thiếu thì em sẽ mang chiếc váy này của anh đi bán. Em đoán giá trị của nó so với số tiền trong hợp đồng của chúng ta chỉ có hơn chứ không kém. – Thạch Thảo thản nhiên đáp.
Hoàng Anh có chút cảm thán trong lòng. Cô gái này đúng là không bao giờ để cho người khác có cơ hội bảo vệ mình thì phải, một chút thiệt thòi cũng phải đẩy cho người khác chứ không bao giờ nhận về phía mình.
– Mà em không hỏi anh sẽ đưa em đi đâu trong 3 tiếng sao?
– Những người đàn ông cô đơn tìm tới bọn em chỉ có ba lý do. Một là về ra mắt bố mẹ. Hai là khoe mẽ với bạn bè. Và ba là để chọc giận bạn gái hoặc vợ.
– Anh làm ở công ty nước ngoài, thỉnh thoảng vẫn phải tham gia các bữa tiệc. Giả sử như anh thuê em làm bạn gái anh để tới tham dự những bữa tiệc như thế thì sao?
– Những chỗ như thế đâu có cơ hội dành cho những cô gái như bọn em? Đó là nơi dành cho những cô gái đẹp, sang trọng, quyến rũ và có học, với những bình hoa di động như bọn em, nơi ấy hoàn toàn không thích hợp.
– Em sai rồi, ngược lại, nơi ấy không thiếu gì những cô nàng ngực tỷ lệ nghịch với trí thông minh đâu. – Hoàng Anh nhún vai, sau đó anh đứng dậy và nói. – Đi nào, anh sẽ trả em về với bạn em trước bữa trưa.
Khi Hoàng Anh trở lại NASSCO thì vừa đến giờ nghỉ trưa, mọi người đều đang hối hả rủ nhau đi ăn trưa. Thấy anh, cô nhân viên cấp dưới tên Liễu vội vàng hô:
– Sếp về rồi, bắt sếp đi khao thôi mọi người.
Mấy cô nhân viên khác cũng cười nói hùa theo trước vẻ mặt ngơ ngác đến tội của Hoàng Anh. Hoàng Anh có sáu nhân viên thì có tới bốn người là nữ thế nên lúc các cô vui vẻ hay lúc các cô tranh cãi thì đều khiến cho anh nhức đầu muốn chết.
– Sếp sắp lấy vợ mà cứ im ỉm như thế thì anh em trong phòng trở tay sao kịp được ạ?
– Nghe nói người yêu mới của sếp đẹp lắm, còn hơn cả… – Câu nói bị ngắt đột ngột bởi bàn tay của một ai đó đã nhanh nhẹn chụp lấy cái miệng vô duyên kia, chỉ còn lại mấy tiếng “ư ư” vô nghĩa.
Khi Hoàng Anh và Linh Trang còn yêu nhau, cũng có không ít nữ nhân viên tỏ ra đố kị với cô. Nhưng vì Trang đẹp, lại thực sự có năng lực nên chẳng ai có lý do gì để nói ra nói vào. Sau khi hai người chia tay, Linh Trang trở thành tiêu điểm chỉ trích của vô số bóng hồng trong công ty. Có lúc Hoàng Anh cảm thấy hả hê khi cô phải khổ sở chịu đựng những lời công kích ác ý, nhưng khi thấy cô lặng lẽ khóc, lòng anh lại mềm nhũn, mọi sự hằn học dành cho cô cũng hoàn toàn tan biến. Dù là chạy theo sự giàu sang thì Linh Trang cũng có nỗi khổ của riêng mình, cô vốn không phải là người dễ bị phù hoa cám dỗ. Nếu như anh sớm chấp nhận lời đề nghị cưới của cô, cho cô một sự an tâm, không bắt cô phải đợi anh đạt được mốc sự nghiệp như bây giờ thì có lẽ cô cũng không vội vàng chạy theo người đàn ông khác như thế.
– Các cô lại nghe tin đồn ở đâu thế? – Hoàng Anh kéo ghế ngồi xuống trước bàn làm việc của mình, tỏ vẻ hờ hững với cái tin giật gân trên trời mà anh vừa nghe được.
– Không phải tin đồn, chị Hạnh vừa công bố với tụi em thế mà.
– Gì? – Hoàng Anh từ tư thế đang ngồi dựa trên ghế bật dậy thẳng tưng. – Cô ấy lại công bố chuyện gì?
Vì biết thỉnh thoảng Linh Trang vẫn tỏ ra hối tiếc khi rời bỏ anh, nhất là sau khi anh được thăng chức, Hạnh thường chọc tức cô bằng cách tung mấy cái tin kiểu như anh có bạn gái mới, anh sắp lấy vợ, bạn gái mới của anh rất đẹp, vân vân và vê vê, thường xuyên tới mức Hoàng Anh gần như miễn nhiễm rồi. Nhưng hôm nay thì khác, giờ anh mới chợt nhớ ra nơi anh đưa Thạch Thảo đi mua nữ trang chính là trung tâm mua sắm cao cấp mà Hạnh đang làm quản lý, có thể hai người đã rơi vào tầm ngắm của cô nàng lắm chứ?
– Chị Hạnh bảo thấy anh đưa cô nào ấy đi mua nhẫn cưới ở Luxury Kingdom mà, mới sáng nay này. Chị ấy đang ở bên phòng Kinh doanh, định rủ mọi người đi ăn để chúc mừng anh đấy. – Liễu hớn hở khoe.
Hoàng Anh lắc lắc đầu, anh biết ngay là Hạnh lại đang cố tình muốn chọc tức Trang rồi. Hình như Hạnh muốn trút giận thay cho anh nên thường “vô tình” chạy sang phòng kinh doanh để thông báo những tin động trời về anh như thế. Hôm trước là thông báo anh có cô người yêu mới xinh như mộng, còn tới hôm nay thì đã phát triển tới mức “đi mua nhẫn cưới” rồi. Không biết cô nàng có ý định bày luôn ra một đám cưới giả không nữa?
– Nào nào, mọi người đi ăn thôi… A, anh trưởng phòng cũng về rồi, định lén lút cưới hỏi mà không thông báo gì cho anh em đấy hả? – Cái giọng khàn khàn của Hạnh vang lên từ ngoài cửa, khi vào tới nơi, thấy Hoàng Anh đã có mặt thì không ngần ngại tới vỗ vỗ vai anh mấy cái.
– Bà lại làm dân tình sốt sình sịch với cái tin vịt gì thế? – Hoàng Anh lừ mắt nhìn cô.
– Tin nào là tin vịt. Này, tôi có ảnh đàng hoàng nhé, có cần tôi show ra không? – Hạnh cười phá lên đầy vẻ tự tin.
– Điều bà trông thấy không hẳn như điều bà vẫn nghĩ. – Hoàng Anh lắc đầu thở dài.
– Cái gì mà không giống như điều tôi vẫn nghĩ? Hai anh chị tình tứ chọn nữ trang thế cơ mà… – Hạnh nháy mắt, sau đó ghé tai anh hạ giọng hỏi – Nhặt được em ở đâu đấy, nhìn đẹp và phúc hậu lắm, hơn hẳn cô nàng đỏng đảnh cũ của ông đấy.
Không để cho anh kịp phản bác, Hạnh ngồi thẳng dậy, sau đó hô lên với mọi người:
– Thôi đi ăn nào các bạn trẻ, phòng Kinh doanh đang đợi rồi đấy.
Rồi cô nhìn anh, nhe răng ra cười, sau đó vươn tay kéo anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi và dẫn đầu mọi người ra khỏi phòng.
Quả nhiên, nhờ cái “loa phường” Hạnh mà nguyên cả phòng Kinh doanh cũng háo hức kéo đi liên hoan chúc mừng Hoàng Anh sắp yên bề gia thất. Trước đây, Trang làm ở phòng phát triển dự án, sau này mới chuyển về phòng kinh doanh. Phòng kinh doanh và phòng nhân sự của anh lại nằm cạnh nhau, vì thế nhân viên của hai phòng tương đối thân quen, lại thêm mối quan hệ giữa Hoàng Anh và Trang nữa nên hai mà như một, tất cả đều thân nhau như người một nhà vậy. Sau này, khi Hoàng Anh và Trang chia tay rồi, đôi bên đều có chút e ngại khi gặp nhau, nhưng đấy chỉ là khi có mặt hai nhân vật chính thôi, còn nếu không có thì họ vẫn hẹn hò, đàn đúm nhau như thường.
Hoàng Anh hơi bất ngờ vì Trang cũng đi theo mọi người chứ không hề tránh mặt anh và Hạnh. Dạo gần đây, Trang có vẻ muốn hai người nối lại mối quan hệ như hai người bạn, nhưng mỗi lần có mặt Hạnh thì cô đều rất e ngại. Dường như cô sợ cái sự báng bổ không kiêng nể gì của Hạnh ở bất cứ đâu, trước mặt bất kỳ ai. Nhân viên của hai phòng gặp nhau ở ngoài hành lang, thấy Hạnh đang kéo cánh tay Hoàng Anh (đã có lúc Hoàng Anh từng nghĩ, nếu không phải Hạnh lùn hơn anh rất nhiều thì có khi cô nàng đã không kiêng nể mà khoác vai anh luôn rồi), Linh trang hơi mỉm cười gật đầu chào anh, sau đó lại cùng với một cô bạn trò chuyện như không có gì xảy ra. Thấy Hoàng Anh hơi sững bước chân lại, Hạnh lại kéo anh một cái, miệng không ngừng liến thoắng, dường như còn cố tình nói thật to để người khác nghe thấy:
– Đi nào, hay gọi luôn em yêu của ông qua đây cho mọi người làm quen đi. Đằng nào chẳng phải có bữa ra mắt.
– Đúng đấy sếp, chị Hạnh khen vợ sếp nức nở đi thôi, làm bọn em ai cũng muốn diện kiến một hai. – Một cô nhân viên phụ họa theo.
– Bậy mày, chị có bảo là vợ đâu, là em yêu thôi, chưa cưới mà vợ vợ chồng chồng còn ra cái thể thống gì. – Hạnh lừ mắt, mắng cô nàng nhanh nhảu.
Khóe môi Hoàng Anh giật giật, rõ ràng là cô nàng đang muốn nói mát Linh Trang.
Đàn bà cũng khó đỡ thật! Nhất là đàn bà ghét nhau thì càng khó đỡ.
Hoàng Anh chợt nhớ một câu mà cô giáo dạy văn của mình từng nói: “Đàn bà thường cay nghiệt với đàn bà!”, giờ anh mới thấy đúng.
Đi sau nên Hoàng Anh không biết vẻ mặt Trang lúc này như thế nào, nhưng rõ ràng cô đã hơi sững lại khi Hạnh nói câu đó. Trước đây, Trang và anh thường xưng hô vợ – chồng trước mặt tất cả mọi người, kể cả đồng nghiệp trong công ty, nên nhiều khi người ta mới nhầm lẫn rằng hai người đã cưới nhau. Đến bây giờ Hạnh lại đâm thẳng một dao vào quá khứ như thế, dù có là Hoàng Anh cũng cảm thấy trong lòng một trận đau nhói.
– Bà nói nhiều quá, tí bà trả tiền nhé! – Hoàng Anh vùng vằng với Hạnh, muốn cô bớt lời đi một chút, nếu không bữa đi ăn vui vẻ có khi lại hỏng hết mất.
– Gì? Ông có người yêu chứ có phải tôi đâu mà tôi phải trả tiền. – Hạnh trừng mắt – Có mỗi cô em mà giấu như mèo giấu… ấy thế. Nhưng cũng phải công nhận là em xinh thật, đẹp thật, ông phải vì thế mà tự hào chứ? Này, thế nãy mua nhẫn gì, chắc hẳn phải kim cương chứ?
– Không phải chuyện của bà. – Hoàng Anh lừ mắt nhìn cô đe dọa.
– Kinh… Kinh đây… Này, tôi chỉ cần đi hỏi mấy đứa nhân viên bán hàng ở đó là ra luôn, ông không phải thách nhá!
– Chị Hạnh, ăn gì bây giờ? – Đã ra tới khu ẩm thực ở tầng hai của tòa nhà, mấy nhân viên nhao nhao bàn tán, bàn tới bàn lui không thành bèn quay sang hỏi Hạnh. Mấy trò ăn uống thì Hạnh luôn là chủ chòm.
– Ăn bò bít tết đi. – Hạnh vênh mặt nhìn anh, sau đó bước vượt lên trước, dẫn cả đám người đi vào trong cửa hàng Number One, một hàng ăn rất nổi tiếng với món bò bít tết ở mấy tòa nhà văn phòng quanh đây.
Hoàng Anh lắc đầu với sự trẻ con của cô nàng, sau đó cũng dợm bước theo vào. Dường như Trang cố tình đi thụt lùi lại, khi chỉ còn anh và cô đi sau cùng, cô quay sang phía anh, cười đầy tự nhiên:
– Chúc mừng anh!
Hoàng Anh hơi cau mày, nhưng sau đó hai hàng lông mày lại giãn ra, anh cũng không muốn lên tiếng phủ nhận chuyện này. Muốn Trang phải bất ngờ trong đám cưới, nhưng Hạnh đã có lòng giúp đỡ anh thì anh cũng không chối từ. Anh chỉ nhún vai, cười đáp lại đầy lạnh nhạt:
– Cảm ơn em. Cũng nhờ em mà anh mới tìm được một người con gái tuyệt vời như thế.
Nụ cười trên môi Trang gượng gạo hẳn đi, gương mặt trang điểm của cô càng trắng bệch thành một mảng. Cô chưa bao giờ nghĩ, sẽ có lúc hai người lại xa lạ tới mức như thế này.
– Anh phải dẫn cô ấy tới dự đám cưới của em đấy nhé!
– Sẽ như ý em! – Hoàng Anh cười khẩy, sau đó bước vụt lên trước cô, tiến về phía Hạnh đang ngồi cùng với đám nhân viên của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top