Chương 14: Áo ấm mùa đông

Một cơn xóc nẩy làm Phụng Anh từ trong giấc ngủ tỉnh dậy. Ngoài bác lái xe vẫn đang tập trung điều khiển vô-lăng, cả xe đều đã ngủ rồi, không còn ồn ào và vui nhộn như khi mới rời khỏi thành phố nữa. Cô bật sáng màn hình điện thoại, đã gần hai giờ sáng. Nhiệt độ trong xe tương đối ấm áp nhưng mọi người vẫn phải đắp chăn mỏng mang theo cho đỡ lạnh, vậy cũng đủ biết ngoài trời hiện tại lạnh tới cỡ nào. Phụng Anh cựa mình, hơi nhúc nhích người cho đỡ mỏi, lâu lắm rồi cô mới lại ngồi trên xe đi một chặng dài thế này. Trước đây, khi đi tiền trạm cô cũng đi xe giường nằm chứ không phải ngồi. Nhìn lên phía trước, ánh đèn xe khiến cô có thể thấy rõ sương mù đang giăng mờ mịt, cả xe như đang bơi trong biển mây vậy. Giờ này chắc xe đã đi sang địa bàn Sơn La rồi. Ban đầu cô nhẩm tính khoảng sáu giờ sáng sẽ tới Sông Mã, nhưng nếu sương dầy như thế này thì có lẽ phải tới bảy, tám giờ mới tới nơi được. Phụng Anh kéo mép chăn đang rơi xuống sàn xe, không ngờ người bên cạnh cô cũng khẽ cựa mình.

Vừa lên xe, Uyên đã kéo Hoàng Anh tới ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Hoàng Anh cũng chẳng có lý do gì để từ chối nên cũng vui vẻ ngồi xuống cạnh cô. Nhưng chỉ được một lát thì Hạnh chạy từ dưới cuối xe lên, cười nói với Hoàng Anh:

– Này ông, tôi say xe, đổi chỗ cho tôi đi.

Thì ra vì lên xe chậm nên Hạnh ngồi tuốt ở hàng ghế sau, gần những hàng ghế mọi người chất đồ đạc. Thấy Hạnh vừa nói vừa khẽ nháy mắt với mình thì anh biết cô nàng đang giở trò muốn tách anh ra khỏi Uyên. Cô nàng này có tính hễ thích cô gái nào thì đeo bám không thôi, còn hễ đã không thích thì tìm mọi cách chọc phá cho bằng được. Hoàng Anh cười cười, sau đó đứng dậy và đi về phía cuối xe, Hạnh lập tức ngồi ngay vào chỗ của anh và nhe răng cười với Uyên đang cười hơi gượng gạo ở bên cạnh.

Hoàng Anh vừa ngồi xuống thì Phụng Anh mới lên xe, cô vừa chạy đi lấy xôi và bánh mì nóng cho mọi người ăn đêm. Tất nhiên, ngoài ghế bên cạnh Hoàng Anh thì cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, vì thế sau khi nhìn về phía anh bằng một ánh mắt bối rối, cô cũng phải bước xuống. Hoàng Anh thấy người ngồi cạnh mình là cô thì càng trở nên vui vẻ. Phụng Anh lừ mắt với anh một cái khi thấy anh cười tươi như hoa, căn bản cô không biết đây thực ra là trò quỷ của Hạnh để tạo điều kiện cho hai người chứ không phải chủ kiến của anh.

– Anh thề anh không biết là sẽ ngồi cùng với em! – Hoàng Anh ghé tai cô thì thầm sau khi xe bắt đầu chuyển bánh.

– Đừng ngồi sát em như thế. – Phụng Anh huých khuỷu tay vào sườn anh, hạ giọng oán thán.

– Trời lạnh như thế, ngồi sát cho ấm. – Hoàng Anh giả vờ nhăn nhó vì đau, sau đó lại cười rất quỷ quyệt. – Phải rồi, anh quên không mang theo chăn, chút nữa em cho anh đắp chung với nhé!

– Không, em đã dặn trước rồi, anh không mang thì tự chịu đi. Với lại chăn của em nhỏ lắm.

– Có sao đâu, chúng ta ngồi gần lại thì sẽ vừa thôi. Được rồi, anh sẽ cho em tựa vào vai anh ngủ, còn em phải cho anh đắp chăn chung. Có đi có lại mới toại lòng nhau. Thế nào?

– Đừng hòng. – Phụng Anh bĩu môi, sau đó quay ra ngoài cửa sổ không thèm nói gì với anh nữa.

Sau đó, suốt hơn hai tiếng đồng hồ tiếp theo, chủ nhiệm Huân cùng các thành viên của câu lạc bộ đã làm cho không khí tình nguyện ở trên xe sôi lên sùng sục với các bài hát về tình nguyện. Huân đánh đàn trên xe, còn các thành viên khác thì thi nhau giành mic hò hét. Đến gần 11h đêm, khi bác tài nhắc nhở mọi người nên yên lặng để bác tập trung lái xe vì đường bắt đầu có nhiều sương mù, lúc ấy cả bọn mới chịu thôi. Ai cũng biết, ngày mai sẽ là một ngày vô cùng vất vả, nếu không ngủ đủ giấc thì sẽ không có sức để hoạt động, thế nên cả bọn đều ngoan ngoãn nghe lời và chìm vào giấc ngủ. Phụng Anh cũng vận động cả một ngày nên cô đã ngủ từ sớm rồi. Sau một hồi giằng co thì cuối cùng, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô cũng ngoan ngoãn cho Hoàng Anh dùng chung chăn của mình, nhưng tuyệt đối cứng đầu không chịu dựa vào vai anh ngủ dù anh đã ra sức mời mọc, dụ dỗ đủ kiểu.

– Không ngủ à? – Hoàng Anh chợt hỏi, thì ra anh vốn chưa ngủ hẳn nên khi Phụng Anh động đậy là anh đã biết rồi.

– Tự nhiên tỉnh giấc thôi. – Phụng Anh khẽ đáp, cô không muốn đánh thức mọi người xung quanh dậy. Cũng may hai người ngồi ở ghế cuối nên lúc nói chuyện cũng không làm ảnh hưởng đến ai.

– Lạnh thật! Anh cứ nghĩ cùng lắm nó chỉ như ở quê anh! – Hoàng Anh lầm bầm trong miệng. – Còn may là anh nghe em, mang theo cả áo bông và hai đôi tất, nếu không chắc ngày mai sẽ chết cóng mất.

– Anh chịu khó ngủ đi. Ngày mai sẽ rất bận, dù anh có là đại diện nhà tài trợ cũng không thoát khỏi việc phải mang vác đồ đạc đâu.

– Thì anh có nói sẽ không làm đâu. Hay em nghĩ anh không mang vác nổi mấy cái đống đồ nhẹ tênh kia?

– Nặng hay nhẹ ngày mai anh sẽ biết. – Phụng Anh cười nhạt, có vẻ cô rất không tin vào vẻ ngoài ‘hùng hổ dọa người’ của Hoàng Anh cho lắm.

– Cỡ như em anh vác không vấn đề gì. – Hoàng Anh thì thầm vào tai cô.

Phụng Anh rụt cổ lại, huých vào mạng sườn anh thêm cái nữa, cằn nhằn:

– Ngủ đi không lại đánh thức mọi người bây giờ.

– Ừ ừ… – Hoàng Anh lập tức kéo mạnh chăn làm cho phía cô bị hở ra.

Phụng Anh rùng mình một cái, trừng mắt với anh. Hoàng Anh lập tức cười, ngồi dính sát vào cô, sau đó to gan vòng tay ôm lấy vai cô, nói:

– Thế này thì có phải cả hai cùng ấm không?

Phụng Anh muốn giãy ra nhưng anh lại càng siết chặt hơn. Ngấm ngầm đấu tranh một hồi, cuối cùng cô cũng hậm hực lườm anh một cái, sau đó cứ để Hoàng Anh ôm lấy vai mình mà chìm vào giấc ngủ.

Phụng Anh thức dậy lần thứ hai khi nghe tiếng cười nói ồn ào của mọi người. Cô khẽ cựa mình, chỉ thấy cánh tay của Hoàng Anh vẫn đang ôm lấy mình, chăn được quấn chặt lên tận cổ. Thật may, ở hoàn cảnh này thì người khác nhìn vào cũng không biết được cái cảnh gần gũi đầy ám muội này giữa hai người. Cô vội ngồi thẳng dậy, cái chăn từ trên cổ tuột xuống bụng. Hoàng Anh đã thức giấc và quay sang nhìn cô.

– Dậy rồi? – Anh cười hỏi, khó khăn thu tay về. Bị cô tựa vào một đêm, cả cánh tay của anh bây giờ đã gần như không còn cảm giác gì nữa.

– Ừ… Mấy giờ rồi thế anh? – Phụng Anh ngáp dài một cái, đan hai tay vào nhau kéo căng về phía trước làm một động tác vặn mình nhẹ nhàng, sau đó mới nhìn ra ngoài trời.

– Gần bảy giờ rồi.

Ngoài khung cửa kính còn mờ mờ hơi sương, trong tầm mắt của Phụng Anh toàn là núi cao, có thể nhìn thấy rõ ràng cả mây đen mù mịt che phủ cả bầu trời. Trời không mưa nhưng cũng không có dấu hiệu hửng nắng trong ngày hôm nay. Lần nào tới Tây Bắc, Phụng Anh đều có cảm giác choáng ngợp trước những dãy núi cao vút, trọc đá, lừng lững như những người khổng lồ án ngữ nơi cửa Tây Bắc của đất nước. Cái vẻ thâm trầm mỗi ngày mưa rừng như trút, mây đen che mờ khắp các đỉnh núi càng cho cô có cảm giác như mình đã đi tới tận cửa trời, nơi mà con người chẳng thể nào đi tới được. Núi Tây Bắc cô độc như chính cõi lòng cô vậy.

– Khoảng mấy giờ mình tới nơi vậy em? – Hoàng Anh uể oải vươn vai một cái, cả người anh mỏi nhừ sau một đêm ngồi trong tư thế gần như bất động trên xe.

– Chắc hơn bảy giờ. Để em gọi báo cho các anh ở Ban chấp hành Đoàn địa phương để hỏi xem đường sá ở đó như thế nào? Em sợ là chúng ta sẽ không được ngồi ô tô vào tận trong sân ủy ban đâu.

– Sao thế?

– Đường đi vào xã là đường đất, mới mưa xong nên rất trơn và lầy lội, lại một bên là vực núi rất nguy hiểm nên chúng ta sẽ dừng ở ngoài đường nhựa, sau đó di chuyển vào trong bằng xe trâu…

– Xe trâu? – Hoàng Anh trố mắt, sau đó thích thú nói. – Lâu lắm rồi anh mới lại được ngồi xe trâu đấy. Hồi nhỏ ở quê anh cũng hay cưỡi trâu lắm.

– Nếu như thế thì đến chiều chúng ta mới có thể đi phát quà cho các hộ nghèo trong các bản được. Và sáng mai mới có thể tiến hành phát quà cho các cháu ở trường cấp I và cấp II của xã.

– Không sao, miễn là mọi người cảm thấy vui và chuyến đi này ý nghĩa, an toàn là được rồi. – Hoàng Anh động viên cô.

Đúng lúc này, Uyên từ trên đầu xe đi xuống. Thấy hai người ngồi chung ghế, chiếc chăn mỏng vẫn còn đắp hờ trên người cả hai thì trong mắt cô xẹt qua một ánh nhìn khó hiểu, nhưng cái cảm xúc ấy trôi qua rất nhanh. Cô nở nụ cười thật tươi, sau đó chìa ra ổ bánh mì và chai nước cho Hoàng Anh rồi cười nói đầy áy náy với Phụng Anh:

– Tớ tưởng chỉ có mỗi anh Hoàng Anh ở dưới này nên chỉ lấy một phần bánh mì thôi. Cậu đợi tí tớ lên lấy cho một cái nữa.

– Không cần đâu, tí tớ ăn tớ sẽ lấy. – Phụng Anh lắc đầu cười đáp lại, vừa nói cô vừa cố gắng ngồi xích người ra xa Hoàng Anh một chút. – Cậu lấy bánh cho chị Hạnh ăn giúp tớ với nhé! Tớ phải gọi cho mấy anh bên Ban chấp hành đoàn ở xã báo là chúng ta sắp tới cái đã.

– Ừ. – Uyên gật đầu, cũng không biết nói gì nữa nên lại quay trở về chỗ ngồi của mình.

– Này… làm gì mà tự nhiên em ngồi xa như anh đang mắc bệnh truyền nhiễm thế? – Hoàng Anh quay sang trêu cô.

– Được rồi, tí nữa xuống xe anh cứ chăm sóc tốt bản thân mình và chị Hạnh đi, đừng có dính lấy em là em tạ ơn anh rồi. – Phụng Anh vừa gấp chăn vừa càu nhàu, rõ ràng là Hoàng Anh đang cố tình trêu chọc cô.

– Em buồn cười nhỉ? Rõ ràng là em nói chúng ta không liên quan gì tới nhau. Anh cũng không tán tỉnh em, tại sao em lại cứ phải ngại với mọi người như thế? Hay lòng em có quỷ? – Hoàng Anh cười gian xảo, dạo này dường như anh nắm được yếu điểm của Phụng Anh nên rất thích bắt bẻ cô.

– Thế thì đã sao? – Phụng Anh buột mồm nói ra một câu, sau đó cô lập tức im bặt vì biết mình nói hớ.

Nhưng thật may là hình như Hoàng Anh không để ý, cô thấy anh vẫn đang mải gặm ổ bánh mì, sau đó mở chai nước, ngửa cổ lên mà tu ừng ực. Sau khi cảm thấy đã được ăn uống thỏa mãn cái bụng rồi, anh mới lại quay sang hỏi cô:

– Em vừa nói gì ấy nhỉ?

– Không có gì. – Phụng Anh đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, bước qua trước mặt Hoàng Anh và đi lên phía đầu xe. Cô biết nếu còn ngồi đây thì anh sẽ còn dây dưa không dứt.

Người đàn ông này thật biết cách làm suy nghĩ người ta trở nên rối loạn.

Bảy giờ mười lăm, cuối cùng xe cũng tới được đầu con đường đất để đi vào trong xã, đã có vài người đàn ông, có cả những cô gái vẫn mặc nguyên váy áo của dân tộc mình đã đứng đợi sẵn bên đường. Cũng may trời không mưa nên sau màn chào hỏi đầu tiên, đồ đạc nhanh chóng được mọi người chất lên những xe trâu, xe ba gác đã được đưa tới từ sớm.

Sau khi đồ đạc đã được chất gọn lên xe, một vài thành viên cũng được đưa lên chiếc xe trâu cuối cùng để đi vào trong xã, một vài người ngồi sau mấy chiếc xe minsk đi trước. Còn lại vài người không thể lên hết được nên đành đứng lại. Hạnh đã mang theo chiếc máy ảnh ngồi tót lên xe từ trước rồi, chỉ còn Hoàng Anh, Phụng Anh, Uyên, Mạnh và hai thành viên nam khác là chưa lên. Phụng Anh tất nhiên muốn nhường cho mọi người lên trước, Hoàng Anh nãy giờ cứ luẩn quẩn bên cô mãi nên cũng không lên, Uyên thì nhất quyết bám theo anh, còn Mạnh thì lúc nào cũng lo lắng săn sóc cho Uyên nên càng không muốn đi trước. Cái tập đoàn người này khiến cho Phụng Anh lúc này không biết nên cười hay nên khóc nữa. Rốt cuộc, cô vẫn phải lên tiếng nhắc nhở:

– Chúng ta cố gắng đi bộ vào trước thôi, đường vào xã khá xa, chắc cũng phải mất một lúc mới có xe quay lại đón.

– Nhưng đường lầy lội quá, hay mình cứ đợi chút đi, xe máy đi vào với đi ra thì cũng nhanh thôi. – Uyên nhìn con đường lầy lội phía trước, có phần ái ngại.

– Thôi, vận động đi cho ấm em ạ, đứng một chỗ lạnh quá! – Hoàng Anh vừa run lập cập vừa nói. Phụng Anh thầm bĩu môi trong lòng, người này thật giỏi giả vờ.

Như để chứng minh cho lời nói của mình, Hoàng Anh hùng hổ đi lên trước, men theo vệ cỏ bên đường để đi cho đỡ trơn trượt và đất cũng sẽ ít bám lên giầy hơn. Vì đất đường ở đây chủ yếu là đất sét nên một khi bám vào giầy sẽ rất khó gột rửa, đối với những đôi giầy nhiều vải một chút thì đúng là không khác gì sẽ phải mang một cục đất to đùng theo bên chân, có muốn rửa cũng không được. Uyên lon ton chạy theo sau, vừa bước lên song song với anh vừa nói:

– Ba lô nặng quá, anh đeo giúp em với nhé!

– Em mang gì mà nhiều thế, sao không mang nhẹ nhàng thôi? – Hoàng Anh đón lấy chiếc ba lô, không quên cười trêu.

– Cũng chỉ có quần áo với đồ giữ ấm thôi mà anh. – Uyên bám lấy cánh tay anh để nhảy qua một vũng nước đọng lầy lội, sau đó hai người nói qua nói lại, làm cho quãng đường vắng cũng trở nên vui vẻ hẳn.

– Phụng Anh, đi thôi. – Mạnh nhìn theo hai người, không biết nghĩ gì trong đầu, sau đó xốc ba lô lên vai và giục Phụng Anh.

– Ừ, mọi người đi cẩn thận, đi sát mép cỏ nhưng vẫn không tránh khỏi trơn trượt, tốt nhất đi sát bên mép núi, đừng đi sát bên mép vực sẽ rất nguy hiểm. – Phụng Anh gật đầu, sau đó cũng tiến lên theo Mạnh. Hai cậu sinh viên cao to thì đi sau cùng.

Phụng Anh không hiểu được, rõ ràng là vừa nãy khi thấy Hoàng Anh và Uyên cười nói vui vẻ với nhau cô còn thở phào một cái, nhưng sao giờ đã lại có cảm giác không vui rồi? Rõ ràng cô rất không thích anh cứ luẩn quẩn bên chân mình, sao bây giờ khi anh đi cùng người khác, cô lại khó chịu trong lòng chứ? Rõ ràng trong lòng cô vẫn muốn tác hợp cho họ, tại sao đến lúc họ vui vẻ với nhau rồi thì trong đầu cô lại xuất hiện hai chữ ‘không nỡ’ chứ?

Con đường đất đi vào xã tương đối nhỏ. Phụng Anh nhớ lần trước tới đây đã phải tự đi bộ tận bốn cây số để vào đó. Một bên là vách núi đá dựng đứng, cao sừng sững, những vệt vạt ngang xẻ dọc khiến cho núi lộ ra những mảng xanh xám gồ ghề, lại có những mảng trắng nhợt xen lẫn, rong rêu không thể bám nổi để sinh sống. Suốt quãng đường vào trong xã sẽ luôn có những vách núi cao như thế. Khi tới đây lần trước để tiền trạm, Phụng Anh còn được biết, có những lần đá lở từ trên núi lăn xuống chắn kín cả con đường khiến cho giao thông từ trong xã đi ra bị đình trệ hoàn toàn, mỗi lần như thế nhân dân lại phải tự ra để dọn lại đường, chứ đợi xe xúc, ủi từ ngoài vào thì không biết tới bao giờ mới có. Có những lần dọn đường do đá lở phải mất đến cả tuần. Còn có những đợt đá lớn lở lăn xuống làm con đường cũng vẹo hẳn sang bên phía vực, mọi người lại phải cùng nhau đắp đất cho đường bằng phẳng, nếu không vào những ngày mưa di chuyển qua đoạn đó sẽ rất dễ dàng gặp tai nạn và lao xuống vực núi sâu cả trăm mét bên dưới.

Bên trái vệ đường chính là vực núi sâu, lại trơ ra toàn đá và chỉ có những cây lá rộng mọc rải rác, lưa thưa trên sườn. Có thể nhìn thấy một con suối nhỏ chảy ở bên dưới, con suối ấy chảy xuôi về tận đầu xã, ở đó nó tạo thành dòng lớn hơn, vào mùa mưa nước lũ đổ về suối tạo thành một biển nước mênh mông, đục ngầu và dữ dội. Một anh bên đoàn xã nói với cô rằng, con suối ấy do dòng thác cách nơi này tầm mấy mươi cây số đổ về, tít trong những dãy núi đá sâu, nơi cuộc sống của con người không bao giờ vươn tới. Người dân trong xã thỉnh thoảng đi vào rừng tìm măng, một lần men theo con suối dữ đã phát hiện ra dòng thác lớn này. Lần trước, nếu không phải cũng tới đây vào những ngày mưa phùn thì Phụng Anh cũng quyết tâm theo chân dân bản đi vào thăm con thác ấy. Với cô, thiên nhiên Tây Bắc luôn là một nguồn cảm hứng vô tận. Cô yêu núi, yêu rừng như chính mỗi con người lớn lên ở đất này.

Xã nằm ở bên kia suối, con đường duy nhất để đi vào là một cây cầu treo bằng sắt thép có sơn màu đỏ, được làm nhờ vào một dự án cho vùng cao. Cách cầu sắt không xa vẫn còn một cây cầu treo nữa được làm từ gỗ, mặc dù đã bỏ ngỏ nhưng người dân vẫn giữ lại chứ không phá bỏ. Xã tương đối nhỏ, chỉ có năm bản, lại sinh sống rải rác nên cuộc sống nơi đây còn tương đối nghèo, khoảng 20% hộ dân của các bản sống tập trung là có điện, còn lại những bản sâu trong núi và 100% mười mấy hộ dân tộc H’Mông đều hoàn toàn không biết tới ánh sáng của đèn điện là gì. Lần đầu tới đây, Phụng Anh không khỏi bồi hồi trước cuộc sống gần như hoang dã nơi này. Vùng này toàn là núi đá, diện tích đất có thể khai thác làm nương rẫy rất ít, hầu hết nương rẫy đều nằm rất xa, vì không tiện chăm bón nên bà con thường bỏ ngỏ, tới mùa lúa chín thì đi thu hoạch mà thôi, thu hoạch được chăng hay chớ, vì không chăm bón gì nên thường mất mùa quá nửa.

Trẻ con nơi này cũng lớn lên như thế. Đứa lớn địu đứa nhỏ, đứa biết đi cõng đứa mới biết bò, quần áo tả tơi, chỉ còn nhìn ra một màu xám xám bẩn bẩn, nhàu nhĩ, rách tơ tướp khắp chỗ. Thậm chí, có nhà có tới mấy anh em, mà tất cả chúng nó chỉ có một cái quần để mặc chung, thường sẽ ưu tiên đứa được đi học. Nếu không tận mắt thấy, có lẽ Phụng Anh cũng chẳng thể nào tin, đối lập với mảng màu sáng của những áo trắng tinh tươm của học trò nơi thành thị lại là mảng màu xám ngoét của trẻ nhỏ vùng cao, xám từ nước da, từ mái tóc tới những gì chúng thấy hằng ngày.

– Này, đi cẩn thận đấy, chỗ này trơn lắm. – Mạnh đi ở phía trước, quay lại cẩn thận dặn dò.

Phụng Anh lập tức thoát khỏi trạng thái lơ đễnh, liếc mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy Hoàng Anh và Uyên đã ở cách khá xa. Xem ra họ vừa đi vừa nói chuyện nên quãng đường cũng trở nên đỡ buồn chán hơn rất nhiều.

Cả nhóm đi bộ được chừng hơn 1km thì có mấy chiếc xe minks, sau khi chở người trong đoàn về tới nơi đã quay lại để đón nhóm cuối cùng. Chỉ có bốn chiếc xe nên cuối cùng mọi người thống nhất sẽ để Phụng Anh và Uyên ngồi một xe, Mạnh và một cậu sinh viên khóa dưới tên Tuấn người nhỏ con nhất ngồi chung một xe, hai người còn lại mỗi người một xe. Mặc dù cũng có chút rợn người khi phải ngồi xe máy trong hoàn cảnh đường sá như thế này, nhưng cuối cùng cả bọn cũng đã về đến nơi an toàn. Đi dọc đường, Phụng Anh thấy đoàn xe trâu chở đồ vẫn còn cách ủy ban khoảng hai km nữa, đám sinh viên tình nguyện ở trên xe trâu hò hét không ngừng, tiếng cười rộn rã, còn vẫy tay gọi rối rít khi mấy chiếc xe minks phóng qua.

Sân ủy ban xã sau mấy ngày mưa dầm, cỏ dại đã mọc lan tràn khiến cho người đi không chú ý có thể dẫm chân lên những vũng nước đọng lớn, ngập đến nửa giầy. Nhà văn hóa của xã nằm ngay kế bên, là một căn nhà cấp bốn cũ kỹ và xiêu vẹo tới thảm hại, tường vôi đã tróc ra thành những mảng lớn nham nhở. Phụng Anh chỉ cho Hoàng Anh ngôi trường cấp 1 và cấp 2 của xã nằm trên sườn một ngọn đồi cách đó không xa. Chỉ có vài dãy nhà được xây dựng bằng gỗ và lợp mái lá, có một dãy nhà cấp bốn mới xây, đó là nhà Hiệu bộ và có một gian là nhà tập thể của ba cô giáo người miền xuôi.

Phụng Anh dẫn Huân và Hoàng Anh vào giới thiệu với ban lãnh đạo xã, sau đó đợi tất cả tập kết về sân ủy ban mới bàn giao lại cho Huân phân công nhiệm vụ cho từng người.

Hôm nay là thứ bảy, học sinh được nghỉ học, nhưng vẫn có vài đứa trẻ con nhà gần xung quanh đây đứng một góc ngó nghiêng. Chúng cùng đứng trên một mô đất cao đầu lối vào, có đứa còn địu theo em, đứa lớn dắt đứa bé, đứng nhìn những người mới tới với ánh mắt tò mò, ngơ ngác. Mùa đông nhưng trên người chúng chỉ có độc những chiếc áo cánh mỏng, có đứa mặc những chiếc áo len đã rách lỗ chỗ, đa phần đi chân đất, đôi bàn chân dính đầy đất và thâm tím tái lại vì lạnh. Mái tóc đứa nào cũng bù xù, đứa thì đỏ quạch, đứa thì vàng nâu, khét lẹt mùi của nắng cháy Tây Bắc.

Trẻ con nơi này, dù thời tiết có khắc nghiệt đến thế nào thì vẫn cứ lớn lên, hoang dại và tràn đầy sức sống như cây rừng. Vài thành viên nữ lần đầu tham gia những chương trình thế này, lúc vừa xuống xe còn rên lên vì lạnh, có người còn tự trách mình không mặc nhiều áo ấm, nhưng khi tới đây, nhìn thấy những mảnh đời nhỏ bé kia đang giương đôi mắt trong veo và lạ lẫm nhìn mình, ai nấy đều tự giác im lặng, có lẽ trong lòng đang dâng lên một cảm xúc khác.

Trao đổi và thống nhất công việc xong, mọi người bắt đầu cùng với các đoàn viên thanh niên của xã vận chuyển đồ vào trong nhà văn hóa để tạm, sau đó sẽ sắp xếp và phân loại để ngay trong buổi sáng có thể bắt đầu chia các thành viên thành các nhóm nhỏ đi vào các bản dưới sự hướng dẫn của thanh niên trong xã. Xe trâu sẽ được ưu tiên dùng cho bản người H’Mông cao và xa nhất, còn những bản khác sẽ sử dụng xe ba gác thông thường để kéo và xe máy để di chuyển.

Phụng Anh sẽ là trưởng nhóm của nhóm đi xa nhất, lên tận bản người H’Mông cách trung tâm xã gần bảy cây số. Trong đó cũng có một cụm trường học khác của xã nên ngay trong buổi chiều nay nhóm cũng sẽ phát quà và áo ấm cho các em học sinh của cụm trong đó luôn. Ban đầu cô sắp xếp Hoàng Anh và Hạnh vào một nhóm đi tới bản gần để tránh cho hai người họ, vốn chỉ quen với công việc văn phòng, bị mệt mỏi. Nhưng Hạnh, vì đam mê chụp ảnh nên lại nằng nặc muốn theo nhóm của cô lên bản người H’Mông, cuối cùng cô đành nhượng bộ, thành ra nhóm của cô lại là một tổ hợp hết sức phức tạp bao gồm cô, Hoàng Anh, Hạnh, Uyên và Mạnh. Cũng may xe trâu sẽ chở đồ lên tận nhà của trưởng bản, sau đó bà con sẽ tập trung ở đó để nhận đồ về cho gia đình mình. Vì đặc thù là các hộ gia đình của bản đều sống rải rác trên các sườn núi, đỉnh núi cao và xa nên với nhân sự ít ỏi cũng như hạn chế về thời gian, nhóm không thể thực hiện việc tới tận nhà phát quà cho các gia đình như ở các bản sống dưới thấp hơn được.

Dẫn nhóm của Phụng Anh vào bản có ba thanh niên địa phương, đều là người dân tộc H’Mông, trong đó có có Thào, một đoàn viên mẫu mực đã tốt nghiệp một trường trung cấp ở thành phố Sơn La, sau đó quyết tâm về xã để giúp địa phương xóa đói giảm nghèo. Hiện tại Thào chính là bí thư đoàn xã, hoạt động rất năng nổ. Ngày đầu tiên Phụng Anh tới đây tiền trạm, cũng chính Thào là người tiếp đón cô, sau đó cùng cô vạch ra các kế hoạch cho hoạt động này của câu lạc bộ cô. Thào chỉ hơn cô hai tuổi, da trắng bóc chứ không cháy nắng như những thanh niên khác, mái tóc loăn quăn, luôn đội một cái mũ nồi vải màu đen bất kể mưa hay nắng, mỗi khi cười sẽ lộ ra chiếc răng khểnh rất duyên. Thào cũng giỏi thổi sáo, hay múa khèn mỗi phiên chợ tình. Bạn bè bằng tuổi Thào đã có tới vài đứa con nheo nhóc, chỉ riêng Thào ý chí cao vời, muốn giúp dân có cái bụng no hàng ngày trước đã ròi mới tính chuyện lấy vợ. Mỗi phiên chợ tình, có bao cô gái muốn nhảy múa theo tiếng khèn của Thào, nhưng cái bụng hắn vẫn chẳng ưng ai. Thào vẫn đang chờ một cô gái có cùng chung chí hướng với mình chứ không phải những cô gái được nuôi lớn lên chỉ để tìm một tấm chồng tốt rồi gả đi, rồi sinh con, rồi đến khi già đi cũng chẳng biết ước mong của cuộc đời mình là gì.

Vì những người trong bản H’Mông sống ở rất cao và xa nên gần như không tiếp xúc nhiều với cuộc sống hiện đại, cuộc sống vô cùng nghèo khó và thiếu thốn, nhất là trong mùa đông này, ở những đỉnh núi cao còn thấy cả băng, sáng bước chân ra khỏi cửa có thể thấy những tầng băng mỏng kết đầy trên lá cỏ. Bên cạnh những đồ mới do NASSCO tài trợ, Phụng Anh đã giành một phần nhiều những đồ cũ xin được bao gồm chăn, tất và quần áo ấm để giành cho người của bản này. Cô không nghĩ với những gì đưa tới sẽ cho có một cuộc sống tốt hơn, cô chỉ mong họ sẽ có những mùa đông ấm hơn mà thôi.

– Anh Thào, bà con đã nhận được thông báo để đến nhận đồ chưa ạ? – Phụng Anh lên tiếng hỏi.

– Anh đã đến tận từng hộ thông báo rồi, hôm qua lại đi nhắc bà con một lần nữa, sáng sớm nay khi anh đi xuống xã đã thấy có người tới, chắc giờ mọi người tập trung đầy đủ rồi ấy. – Thào ngồi trên đống bao đựng chăn quay sang cười đáp với cô.

– Thế còn các cháu nhỏ, có được báo tới trường nhận quà không anh?

– Có, các cô giáo cũng dặn dò rồi.

– Cũng may là trời không mưa, không thì tội nghiệp lũ trẻ quá! – Phụng Anh thở nhẹ ra một hơi.

– Nhưng mà xe không vào được trường trong này đâu, chắc chúng ta phải đi bộ và vác đồ lên đấy. Đường nhỏ, lại trơn và dốc, xe không lên được.

– Không sao, chỉ cần vào được với các cháu nhỏ là tốt rồi. – Hoàng Anh ngồi ở đối diện Phụng Anh lên tiếng. Từ lúc tới ủy ban, anh đã trở nên nghiêm túc hẳn, ra dáng đúng một đại diện nhà tài trợ. Và những gì anh tận mắt thấy cũng đã khiến anh xuất hiện những suy nghĩ khác. Nếu trước đây, anh thay NASSCO đồng ý tài trợ cho Sức Trẻ vì hoạt động từ thiện thường niên của công ty, một phần vì lấy lòng Phụng Anh, nhưng giờ tới đây rồi, anh lại cảm thấy hối hận vì mình đã không mang tới nhiều hơn nữa.

– Ồ, kia có phải là hoa đào? – Hạnh reo lên thích thú và liên tục bấm máy khi nhìn thấy một vạt hoa nhuộm hồng sườn núi trước mắt.

– Đúng rồi đó chị. – Thào cũng đưa mắt theo mọi người nhìn về phía đó. – Từ đây đi lên bản còn nhiều đoạn có đào hay mơ đang nở hoa lắm. Trên đường đi vào thác thì còn có cả một rừng mơ, nở trắng một bên sườn núi.

– Ở đâu? Cách đây có xa không em? – Hạnh nghe thấy thế thì dừng bấm máy, hai mắt sáng lên, vội hỏi.

– Cũng không xa lắm đâu, chỉ độ chục cái quăng dao. – Thào tủm tỉm cười trêu.

– Có mấy cái thôi chứ gì? Thế chiều xong việc mình đi vào đấy chơi luôn nhé! – Hạnh nháy mắt, máu phiêu lưu của cô nàng đã nổi lên tới cực điểm rồi.

– Ha ha, không đi được đâu chị ơi. – Mạnh lập tức cười, giải thích. – Chục cái quăng dao của các anh ấy có khi phải đi vài ngày đấy.

– Hả? Lâu thế cơ á? – Hạnh trợn tròn mắt.

– Xa chứ. Trong ấy chỉ có núi với rừng thôi, không có dấu chân con người đâu. Chị Hạnh không biết leo núi vượt rừng thì đi cả tuần cũng chưa chắc đã tới được. – Thào cũng nói thêm. – Nếu chị vẫn thích vào rừng mơ hay đi thăm rừng đào trong núi thì ở đây ăn Tết với Thào đi, rồi Thào cùng các anh giai bản dẫn chị đi.

– Mời tui ở lại là tui ở lại thiệt đó. – Hạnh trừng mắt khi biết mình vừa bị hố nặng.

– Chỉ sợ chị không dám ở thôi. Chứ rượu mời chị lúc nào cũng sẵn cả.

– Rượu là mời đúng người rồi. Được, tui quyết định ở lại cua một anh giai bản xong rồi rước về dưới Hà Nội luôn. Ông về nói với ông già tôi là tôi ở lại đây kiếm chồng nha. – Hạnh quay sang Hoàng Anh đang ngồi kế bên mình, vỗ vai thân mật bảo.

– Tùy bà. Chắc ông cụ nhà bà phải sướng lắm khi biết bà chịu đi lấy chồng. – Hoàng Anh cũng cười đáp lại.

Hai cô gái ở bên kia, không ai bảo ai mà cùng đồng thời đưa mắt nhìn anh. Uyên thì có vẻ không thích cách Hạnh đang ôm vai bá cổ anh thân mật như thế, mặc dù cũng biết hai người là bạn của nhau nhưng Uyên không biết được những chuyện bí mật khác của Hạnh. Còn Phụng Anh lại càng trực tiếp hơn, cô nhìn thẳng vào mắt anh, không một chút giấu diếm vài ý cười trong mắt. Cô nàng này lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ và giữ khoảng cách xa cả tỷ năm ánh sáng tình cảm với anh, không ngờ cũng có lúc biểu hiện như thế. Hoàng Anh ẩy đầu của Hạnh đang ghé sát vào mình đầy mờ ám ra, sau đó cũng bặm môi trợn mắt lên đáp lại Phụng Anh. Tất nhiên việc hai người ‘đầu mày cuối mắt’ nhìn nhau như thế không thể thoát khỏi cái nhìn đầy tinh ý của Hạnh và Uyên. Trong mắt Hạnh và Uyên, rõ ràng chỉ thấy hai người kia, một người có tình, một người có ý, dù là đang trợn mắt, bặm môi trêu chọc nhau nhưng rõ ràng nếu không thể đi tới một giới hạn tình cảm nào đó thì không thể tỏ thái độ gần gũi với nhau như vậy được. Chỉ có Mạnh đang mải ngồi chơi game trên điện thoại là không thấy gì.

Hạnh khẽ huých khuỷu tay vào sườn Hoàng Anh khiến anh kêu “đau” một tiếng, rồi cũng lại quay sang trừng mắt với cô bạn của mình.

– Tròng mắt rớt ra ngoài rồi đấy. Hay ông sang đấy ngồi với hai em đi, để cậu đẹp trai kia sang ngồi với tôi. – Hạnh bĩu môi, cũng chẳng kiêng nể gì mà nói huỵch toẹt ra khiến cho cả hai cô gái ngồi bên kia đều quay đi chỗ khác đầy vẻ ngượng ngùng, mà Mạnh cũng ngẩng đầu lên ngơ ngác không biết chuyện gì vừa xảy ra.

– Phải rồi Phụng Anh, tháng ba này anh sẽ xuống Hà Nội mấy ngày đấy nhé, em có định đón tiếp bọn anh không? – Lúc này Thào lại lên tiếng, dường như không để ý đến không khí có chút kỳ quặc của nhóm người ngồi sau.

Phụng Anh như được giải vây, vội vàng cười đáp lại:

– Tất nhiên rồi. Lúc nào anh xuống thì cứ gọi cho em. Đúng rồi, anh xuống đó chơi hay có việc gì?

– Anh nằm trong danh sách đoàn viên tiêu biểu của tỉnh đi dự Đại hội Đoàn toàn quốc năm nay.

– A, thật ạ? Vậy nếu anh xuống thì nhớ gọi nhé, bọn em nhất định sẽ đón tiếp anh rồi. – Mạnh đã cất điện thoại đi, lập tức lại tham gia vào câu chuyện.

Trong lúc Thào còn đang nói chuyện với Phụng Anh và Mạnh, ngồi bên này, Hạnh cười khúc khích, sau đó ghé sát vai Hoàng Anh, nói thầm vào tai anh:

– Có đối thủ rồi kìa…

Một lần nữa, Uyên lại liếc nhìn hai người, đôi mày xinh đẹp khẽ khàng chau lại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #nd#quynh