Chương 13: Người cũ tìm đến
– Chị Phụng Anh, áo ấm mới đã phân loại và đóng thùng xong rồi, còn chăn bông cũ và áo cũ thì sao? – Một thành viên của câu lạc bộ Sức Trẻ lên tiếng hỏi khi mọi người đang cùng nhau đóng gói lại đồ dùng để chuẩn bị cho chuyến đi.
Phụng Anh cũng tham gia trong nhóm đóng gói, lại là người trực tiếp lên chương trình cho chuyến đi này nên mọi người đều coi cô là trưởng ban tổ chức của chuyến đi này. Đêm nay cả đội sẽ lên đường đi tới địa điểm làm thiện nguyện nên công việc hiện tại trở nên vô cùng bận rộn.
– Em tìm trong mấy cái túi đằng kia xem túi nào đựng bao tải loại lớn thì lấy ra. Em chia chỗ đó ra làm 26 phần rồi đóng mỗi phần vào các bao cho chị, phần nào không có chăn thì sẽ bù bằng nhiều quần áo ấm, nhất là cho trẻ con nhé. Chỗ quần áo và chăn cũ ấy là để cho các hộ trong bản người H’Mông duy nhất của xã. – Phụng Anh ngừng tay đóng gói đồ, vội vàng phân công.
– Phụng Anh, em đã thông báo thời gian cho bên phía công ty tài trợ chưa? – Huân từ đâu chạy tới, cũng có vẻ tất bật lắm, nhưng vẫn không quên hỏi cô.
Phụng Anh chợt nghĩ tới cuộc gọi ngày hôm qua với Hoàng Anh, sau đó đáp:
– Rồi anh ạ! Họ sẽ tới đúng giờ.
– Ừ, anh vừa gọi cho bên nhà xe rồi. Thời tiết trên ấy thế nào?
– Vẫn mưa phùn suốt mấy ngày nay.
– Thế thì gay nhỉ, chắc sẽ lạnh lắm!– Huân chắt lưỡi đắn đo.
– Em vừa gọi điện cho anh bí thư đoàn xã, anh ấy nói đường rất lầy lội, có lẽ chúng ta sẽ phải dừng ở ngoài đường nhựa và di chuyển vào xã bằng xe trâu. Từ đường nhựa vào tới xã khoảng bốn cây số, không an toàn để đánh xe vào tận nơi. Bên đoàn xã sẽ huy động lực lượng xe trâu và xe ba gác để chở đồ vào ủy ban cho chúng ta. – Phụng Anh dừng hẳn tay, tiến lại chỗ Huân để bàn bạc. – Anh nên gọi điện nhắc nhở các thành viên của mình mang áo ấm, chăn nhỏ và các vật dụng giữ ấm, không mang nhiều đồ đạc cồng kềnh để tránh khó vận chuyển. Chúng ta chỉ đi có hai ngày, không cần mang theo quá nhiều vật dụng cá nhân không cần thiết.
– Ừ… Xe của chúng ta không vào được, vậy ngủ nghỉ qua đêm sẽ như thế nào? – Huân băn khoăn.
– Bên xã đoàn đã bàn bạc và đề nghị đoàn chúng ta chia ra thành hai nhóm nhỏ, sẽ nghỉ nhờ tại nhà của dân bản gần đó. Em định mượn nhờ hội trường để ngủ nhưng các anh ấy nói ban đêm rất lạnh, ngủ ở nhà sàn sẽ ấm hơn.
– Vậy thì được rồi. – Huân gật gù. – Em nhớ mang theo văn bản giấy tờ để còn xin xác nhận của địa phương đấy nhé!
Thấy Huân có vẻ căng thẳng, Phụng Anh phì cười, đáp:
– Được rồi. Anh cứ yên tâm và chuẩn bị các bài phát biểu cần thiết đi.
Cũng không trách được, đây là lần đầu tiên câu lạc bộ Sức Trẻ tự tổ chức một chương trình thiện nguyện lớn như thế, Huân không lo lắng mới là chuyện lạ. Cả đoàn sẽ có mười sáu người tham gia, thêm hai đại diện từ nhà tài trợ là mười tám, vì chi phí tham gia khá cao nên các thành viên trong câu lạc bộ dù muốn đi cũng không thể tự túc được số tiền lớn như thế.
Quay đi quay lại một hồi, chỉ đạo bên này một tí, giúp đỡ bên kia một tí, lúc Phụng Anh ngẩng đầu lên thì trời đã xẩm tối. Cô nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã hơn 6h. Mọi người đóng gọn đồ đạc rồi cũng rủ nhau đi ăn, còn mình cô loay hoay đến giờ mới xong. Sắc trời đã tối đen, cảm thấy mình nên kiếm cái gì ăn trước khi lên xe nên Phụng Anh căn dặn mấy thành viên đã đi ăn về trông coi đồ đạc, sau đó cô rời khỏi hội trường.
Vừa đi vừa nghĩ xem nên ăn gì ở canteen của trường, đột nhiên cô nghe thấy điện thoại đổ chuông. Cô nhìn màn hình điện thoại, thấy số lạ thì cũng không nghĩ gì, lập tức áp lên tai trả lời như một thói quen.
– Alo.
Mãi không thấy ai trả lời, cô lại nhắc lại:
– Alo, cho hỏi ai đấy ạ?
– Phụng Anh? – Đầu bên kia có tiếng đàn ông trầm thấp vang lên.
– Vâng. Ai đấy ạ? – Cô vẫn đáp một cách từ tốn.
– Anh Quân đây. Anh đang ở cổng trường em, gặp anh một chút nhé!
Cả người Phụng Anh tê liệt như có một dòng điện vừa xẹt qua, suýt chút nữa cô buông rơi cả điện thoại.
– Làm sao anh biết số điện thoại của em? Làm sao anh biết em học ở đây?
– Thật dại dột vì ngày ấy anh đã chẳng hiểu em chuyện gì. Anh đã xem hợp đồng của em với công ty anh, nên anh biết địa chỉ và số điện thoại này của em. Đi ăn tối với anh được không?
– Xin lỗi anh em rất tiếc, chút nữa bọn em phải lên xe đi Sơn La rồi.
– Vậy sao? Anh tưởng ngày mai mới đi? Thế này, chúng ta kiếm một quán café nào đó gần đây ngồi cũng được chứ?
Phụng Anh ngần ngừ, rất muốn từ chối lời mời này. Nhưng Quân đã biết số điện thoại của cô, cũng biết cô học ở đây, lại biết cô và Hoàng Anh quen nhau, dù cô có thay đổi số điện thoại thì cô vẫn cứ phải tới trường hằng ngày, ít nhất là nửa năm nữa, không hôm nay thì hôm khác Quân sẽ lại tìm cô mà thôi.
– Anh hỏi đường vào quán café Melody ở gần canteen của trường em đi, em sẽ đợi anh ở đó.
– Được, thế đợi anh một lát nhé, anh đi gửi xe.
Phụng Anh cất điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã tối đen, vài ánh đèn vàng leo lét sáng nơi góc sân, có thể thấy rõ một lớp sương mỏng đã giăng tự bao giờ.
Cái lạnh giá thấm vào tận trong lòng, hoặc lòng người vốn đã lạnh từ lâu rồi.
Quán café sinh viên Melody nằm ngay cạnh canteen trường, thỉnh thoảng Phụng Anh hay tới đây cùng với Uyên và Mạnh học nhóm, đồ uống cũng không tính là đắt đỏ nên thường ban ngày rất đông. Nhưng vào thời điểm này thì khá thưa thớt vì đã là giáp tết, trời lại đã tối, rất lạnh và thỉnh thoảng có mưa phùn nên sinh viên nếu không về quê thì cũng rất ngại ra khỏi phòng.
Lúc Phụng Anh đẩy cửa bước vào, một bầu không khí ấm áp bủa vây lấy cô, vài người quay đầu nhìn ra rồi lại quay về với câu chuyện đang dang dở của mình. Phụng Anh cũng không tìm bàn ngay mà đi lên tầng 2. Bên trên là café bệt, không khí trên đó riêng tư hơn nhiều. Cô tháo giầy cao cổ để lên kệ sau đó bước vào căn phòng ấm áp. Cởi áo khoác và khăn đặt ở một bên, Phụng Anh tựa vào tường, nhìn ra không gian tối tăm bên ngoài qua khung cửa kính mờ mờ, trong lòng đột nhiên trống rỗng. Cảm giác muốn buông bỏ tất cả, những đam mê, mọi cố gắng, nỗ lực của bản thân bủa vây lấy cô. Buông bỏ liệu có thể tự giải thoát chính mình hay không thì cô không thể nắm chắc, cố chỉ chắc một điều, nếu vẫn tiếp tục gồng mình lên mà sống như hiện nay thì chỉ làm cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Điện thoại lại rung, cô bắt máy, bảo Quân đi lên, sau đó ngồi thẳng dậy và chờ đợi.
Chỉ chưa đầy một phút sau, cô nghe tiếng bước chân đi lên lầu, tiếng đặt giầy lên kệ, và Quân bước vào phòng. Có lẽ vừa đi làm về nên Quân vẫn còn mặc nguyên bộ đồ công sở với vest màu ghi và cà vạt màu đỏ, đây là hai màu ưa thích của Quân từ ngày trước. Phòng chỉ có hai bàn khách nên Quân nhìn thấy cô gần như ngay lập tức.
Sau khi cô bé phục vụ ghi đồ uống xong và nhường lại không khí riêng tư cho hai người, Quân mới lại đưa mắt nhìn Thạch Thảo, hay đúng hơn là Phụng Anh, cái tên thật mà đến tận ngày hôm nay anh mới biết. Hôm nay cô mặc chiếc áo len cổ tròn màu tím khiến cho nước da vốn đã rất đẹp của cô lại càng thêm sáng, quần jeans màu xanh nhạt, tóc búi cao kiểu củ hành, cô không mang một món đồ trang sức nào trên người. Quân chợt nhớ lần đầu tiên anh gặp cô. Khi ấy Quân là dân công trình đã có kinh nghiệm nên lương rất khá, lại biết cách giao tiếp nên cấp trên cũng rất quý mến. Bữa tiệc anh tới là tiệc khai trương một tòa nhà mà công ty mới xây xong, phần lớn người được mời đều là cách lãnh đạo, nhưng vì anh rất được sếp yêu quý, lại là người thiết kế và phụ trách thi công nhiều hạng mục của công trình nên cũng được sếp đề nghị dẫn bạn gái tới đó dự luôn. Anh cũng không để tâm lắm lời đề nghị của sếp về việc dẫn bạn gái tới dự tiệc, anh biết sếp chỉ nói đùa, nhưng rồi một ngày khi đang lướt web, anh đọc được một dòng mời chào rất lạ về dịch vụ cho thuê người yêu theo yêu cầu. Ban đầu cũng vì tò mò, thích thú, thêm vào việc anh đi làm bận tối ngày nên đến giờ vẫn chẳng có thời gian tìm hiểu và quen một cô gái nào, anh đã tìm đến địa chỉ công ty môi giới việc làm kia theo hướng dẫn.
Sau khi người của bên kia đưa ra vài tấm ảnh, anh lập tức chọn cô gái có đôi mắt đẹp, gương mặt xinh xắn đầy vẻ ngây thơ, lại có cái tên rất ấn tượng là Thạch Thảo, và họ nhanh chóng sắp xếp cho anh một cuộc hẹn. Đó là lần đầu tiên anh gặp Thạch Thảo. Cô bé non nớt ngày ấy, không hiểu vì một lý do đau buồn nào đó, đã buông xuôi bản thân mình, khép kín với tất cả. Hẹn hò với anh cũng là hợp đồng đầu tiên mà cô nhận được, vì thế hai người đã gặp không ít lúng túng trong lần gặp đầu tiên. Ấn tượng của Quân về cô những ngày đầu ấy chính là một Thạch Thảo ít nói, nụ cười rất buồn và phần nhiều chỉ gật và lắc trước những câu hỏi của anh. Anh đưa cô tới bữa tiệc khai trương, và ở đấy cô trở thành tâm điểm của buổi tiệc. Nhiều thanh niên trẻ không ngừng đưa mắt liếc nhìn cô, vài người quen biết Quân còn tiến tới và kín đáo hỏi Quân về mối quan hệ của hai người.
Sau bữa tiệc ấy, Quân đã đề nghị cô làm người yêu của mình.
Không ngờ, Thạch Thảo đồng ý.
Chỉ sau ba ngày hẹn hò, hai người đã làm tình với nhau tại một khách sạn hai sao ở gần ngoại thành.
Khi phát hiện ra Thạch Thảo không còn trong trắng ở cái tuổi vừa qua mười tám nữa, Quân thực sự thất vọng, còn hơn cái cảm giác hẫng hụt ban đầu khi anh cảm thấy cô không phản đối việc hai người qua đêm ở khách sạn khi chỉ mới yêu nhau được ba ngày, và vào lần thứ ba gặp nhau. Sau đó một tuần, cô dọn tới sống cùng anh tại căn chung cư mini rộng chỉ hơn bốn mươi mét vuông mà bố mẹ từng mua cho anh thời đại học.
Hai người ở bên nhau, nhưng anh chỉ coi cô như một người để phát tiết những dục vọng thấp hèn của mình. Thậm chí, sau khi nhận ra cô là người dễ dãi như vậy, anh không còn hứng thú quan tâm tới cuộc sống riêng của cô nữa, không cần biết quê quán của cô, nơi cô học, thậm chí còn không biết Thạch Thảo thực ra không phải tên thật của cô. Mỗi ngày anh đi làm, tối về sẽ đưa cô ra ngoài ăn hoặc thỉnh thoảng sẽ bỏ cô một mình nếu anh bận nhậu nhẹt bên ngoài, anh chưa từng hỏi han xem một ngày của cô như thế nào hay cô làm gì mỗi lúc không có anh? Anh chu cấp cho cô một khoản tiền mỗi tháng, cũng chưa bao giờ quan tâm xem cô dùng khoản tiền ấy vào việc gì. Sau này nghĩ lại, anh cảm thấy bản thân mình cũng chẳng ra gì khi trong đầu vẫn luôn có ý nghĩ chỉ nuôi cô như nuôi độc quyền một c-a-v-e cao cấp mà thôi.
Cuộc sống ấy kéo dài khoảng 7 tháng, cho đến khi anh quyết định cưới Thục – cô con gái cưng của sếp mình, người mà bấy lâu nay anh vẫn theo đuổi. Những tối anh về muộn cũng chính là những tối anh hẹn hò với cô gái ấy. Thục không xinh đẹp trẻ trung như Thạch Thảo nhưng vẫn có sự đoan trang của những cô gái sống nơi lầu son gác tía, được bao bọc và dạy dỗ cẩn thận. Anh luôn miệng nói muốn giữ gìn cho cô cho đến ngày cưới, điều đó làm Thục xúc động đến phát khóc, còn nói anh là người đàn ông tử tế nhất mà cô ấy từng gặp. Thực ra, không có cô ấy, Quân vẫn có một cô gái khác, luôn sẵn sàng ở bên mình hàng đêm, giúp anh phát tiết mọi ham muốn của bản thân mình. Quân chưa bao giờ dẫn Thục về nhà mình mà tự đi thuê một căn phòng trọ, thỉnh thoảng sẽ dẫn Thục về đó chơi, nhưng ở đó cái gì cũng thiếu, cũng bẩn nên cuối cùng Thục cũng chẳng muốn tới nữa. Cứ như thế, anh an toàn giữa hai mối quan hệ, hẹn hò yêu đương với Thục và quan hệ xác thịt với Thạch Thảo.
Ngày biết tin anh sẽ lấy vợ và về sống tại nhà bố vợ vì vợ anh là con một, Thạch Thảo cũng không nói gì. Cô khép cửa lặng lẽ ở trong phòng, mà đêm ấy, lần đầu tiên, hai người không ngủ với nhau. Nhìn thấy dáng vẻ lặng lẽ những ngày sau đó của Thạch Thảo, anh thật sự cảm thấy đau lòng. Đến lúc này, anh mới phát hiện ra cô mới chính là người phụ nữ khiến cho mọi bản năng đàn ông của anh được trỗi dậy, là người anh thực sự muốn ôm vào lòng mỗi lần cảm thấy mệt mỏi, là người từng ngày, từng ngày bước và chiếm cứ trọn trong trái tim anh. Anh nói cô hãy ở lại căn nhà này, hãy chờ đợi anh vài năm, khi anh đã có được vị trí chắc chắn rồi, anh sẽ bỏ Thục và quay về với cô, anh còn hứa vẫn sẽ tiếp tục chu cấp cho cô để cô yên tâm học hành. Thạch Thảo không nói gì, ngay cả ngày anh mang theo vali chuyển đi cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, nhưng dáng vẻ u buồn của cô đã ám ảnh anh cho tới tận bây giờ. Từ hôm đó tới ngày cưới, lúc nào Thục cũng kè kè bên anh khiến cho anh không thể tranh thủ về với cô được lúc nào, chỉ có thể gọi điện hỏi thăm, thấy cô vẫn bình thường thì anh cũng yên tâm một chút.
Anh đã nghĩ, người yếu đuối như Thạch Thảo, có lẽ chẳng bao giờ đủ dũng cảm để rời bỏ anh.
Trở về từ tuần trăng mật ở châu Âu, Quân lập tức tới thăm Thạch Thảo, bởi anh đã cố gắng liên lạc với cô trong suốt thời gian ở nước ngoài nhưng không được. Căn nhà lạnh ngắt, bụi đã phủ thành một lớp mỏng, mọi thứ đều ngăn nắp nhưng rõ ràng đã lâu không có bàn tay động vào. Tủ quần áo của Thạch Thảo trống trơn, hộp trang sức và nhiều món quà khác mà anh từng mua tặng cô được để lại ngay ngắn trên bàn, nhưng ngoại trừ những thứ đó ra, một bức thư hay lời nhắn gì cô cũng không để lại. Anh điên cuồng tới công ty môi giới việc làm kia để tìm chút manh mối gì về cô, nhưng họ nói cô đã nghỉ việc từ bảy tháng nay, tức là ngay sau khi quen anh rồi.
Cứ thế, Quân đã đánh mất người con gái ấy ba năm trời. Anh luôn nghĩ rằng Hà Nội bé nhỏ lắm, nhưng con người vẫn có thể lạc mất nhau lâu đến như thế.
Giờ đây, Thạch Thảo đã lại đang ngồi trước mắt anh, thản nhiên và đầy xa cách. Đôi mắt cô vẫn đẹp, nhưng cũng không còn u uất như trước, nhìn vào đó, anh thực sự không biết cô đang buồn hay vui. Vẻ non nớt, thơ ngây trên gương mặt ngày trước đã phai đi rất nhiều, cô đẹp lên. Phải, đẹp. Cái đẹp của người phụ nữ đã qua cái tuổi 18, 19 mỏng manh, e ấp như nụ hồng, dù không còn là con gái nhưng vẫn cứ run rẩy mỗi lần anh chạm vào da thịt. Vẻ thanh cao toát ra từ khuôn mặt yêu kiều ấy khiến Quân không khỏi thầm nuối tiếc. Giá như lúc này cô vẫn là của anh.
Thấy Quân nhìn mình hồi lâu mà không nói gì, Thạch Thảo cảm thấy hơi khó chịu, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ. Quân hiểu là mình vừa có hành động hơi thất thố nên vội vàng cười nhẹ, nói:
– Anh chỉ đang nghĩ không ngờ sau ba năm gặp lại, em đã thay đổi nhiều đến vậy.
Phụng Anh quay đầu nhìn anh, trong đầu cô thoáng qua những hình ảnh của quá khứ, rồi cô nhấp một ngụm nước ấm, lắc đầu:
– Chuyện đã qua lâu rồi, cũng không cần thiết phải nhắc lại.
– Ừ. Mấy năm nay em sống tốt chứ?
– Em vẫn sống tốt, cảm ơn anh. – Phụng Anh trả lời, cô cảm thấy nếu cứ thế này, câu chuyện sẽ càng lúc càng trở nên nhạt nhẽo, bèn hỏi – Còn anh thì thế nào?
– Anh cũng bình thường, đã đứa thứ hai rồi. – Quân cười khẽ, có chút ngượng ngùng trên mặt. – Vợ anh muốn sinh liền để sau này đỡ vất vả. Phải rồi, hôm nay bọn em đi từ thiện, chắc Hoàng Anh cũng đi cùng em chứ?
– Vâng, lát nữa anh ấy sẽ qua! – Phụng Anh gật đầu.
– Ừ, Hoàng Anh rất được, tương lai cậu ấy sẽ còn tiến xa hơn nữa. Cậu ấy có tốt với em không?
– Anh ấy rất tốt.
– Chắc chắn là không tệ như anh? – Quân lại cười gượng. – Thật đáng xấu hổ là đến tận hôm nay anh mới biết thì ra tên thật của em không phải Thạch Thảo. Ngày đó em là người thân cận nhất bên anh, nhưng anh lại chẳng biết một chút gì về em cả. Anh…
– Chuyện cũ đã thuộc về quá khứ, anh không cần phải bận lòng. Anh đã yên ấm, em rồi cũng sẽ ấm êm. Chắc đến giờ anh cũng đã nhìn ra rằng ngày ấy mỗi chúng ta đều quyết định đúng cho con đường đi của mình? Từ lúc anh xuất hiện, em không giấu diếm Hoàng Anh điều gì cả. Em không cảm thấy xấu hổ cho việc đó.
– Thực ra… – Quân đang định giải thích thì đột nhiên Phụng Anh lại có điện thoại nên anh lặng yên để cho cô nghe.
Hình như là Hoàng Anh gọi, chỉ thấy cô nói ngắn gọn mấy câu, sau đó đọc địa chỉ này, sau đó thì cúp máy.
– Hoàng Anh gọi à?
– Vâng, anh ấy chuẩn bị từ nhà tới đây, bọn em sẽ đi ăn trước khi lên đường.
– Ừ, vậy anh cũng không làm phiền em lâu. Em chịu gặp anh nghĩa là em đã đồng ý bỏ qua những tổn thương ngày trước anh gây ra cho em rồi. Anh hy vọng em sẽ không chạy trốn và cắt đứt liên lạc với anh như trước đây nữa.
Dĩ nhiên khi Phụng Anh đồng ý gặp riêng anh, Quân biết là cô đã chẳng còn vấn vương gì mình nữa. Nếu cô hận anh, hoặc vẫn còn tình cảm với anh như trước đây, chắc chắn cô sẽ lại tiếp tục chạy trốn anh, hoặc nếu có gặp, cũng sẽ chẳng thản nhiên như thế được.
Cô gái bé nhỏ ngày ấy đã thực sự trưởng thành rồi!
Quân cũng không muốn Phụng Anh tỏ ra khó chịu với mình nên anh hoàn toàn không hỏi sâu vào cuộc sống riêng tư của cô, cũng không nhắc lại quá khứ, anh chỉ hỏi han về chuyến thiện nguyện lần này, và đề nghị nếu cô muốn tổ chức những chương trình như thế này nữa thì anh cũng có thể giúp. Ngoài việc là giám đốc công trình ở NASSCO, anh cũng đã thành lập một công ty riêng về tư vấn xây dựng, hoàn toàn có thể giúp đỡ cô mà không đòi hỏi thủ tục quá phức tạp như NASSCO. Ngồi thêm được chừng hai mươi phút thì Phụng Anh lại có điện thoại, lần này cô thưa máy rồi nhanh chóng tắt đi, đút nó vào túi da đeo chéo bên hông, sau đó mỉm cười nói với anh:
– Thôi, hẹn anh lúc khác, em phải đi rồi. Tầm 8h xe sẽ tới nên bọn em phải tranh thủ đi ăn, sau đó còn về để chuyển đồ lên xe.
– Ừ… – Quân nghe vậy thì cũng chỉ biết thở dài trong lòng, anh đứng dậy và bước theo cô.
Quân thanh toán tiền xong, bước ra ngoài thì thấy Phụng Anh đang đứng với Hoàng Anh ở trước sân để xe của quán. Trong lúc Phụng Anh quàng khăn lên cổ thì anh đội mũ bảo hiểm cho cô, sau đấy mới quay sang nhìn người đàn ông đang đi tới.
– Chào anh! – Hoàng Anh bắt tay Quân tươi cười, không hề tỏ ra khó chịu khi thấy anh hẹn bạn gái của mình ở đây, dường như họ rất tin tưởng nhau.
Quân bắt tay, cũng cười đáp một câu xã giao, sau đó mang theo nỗi buồn nhè nhẹ trong lòng, nhìn theo chiếc xe máy của Hoàng Anh đi xa rồi, anh mới thở dài và đi về chỗ mình đỗ xe ô tô.
– Em ăn gì mà như hổ thế, ăn từ từ thì có chết được đâu? – Hoàng Anh nhìn Phụng Anh ngoạm một miếng pizza lớn và nhai nguồm ngàm thì nhắc nhở.
Từ sau chuyến về quê anh cách đây mấy hôm, khoảng cách giữa Hoàng Anh và cô cũng tự nhiên gần hơn rất nhiều. Có lẽ, Phụng Anh không cảm thấy ngượng ngập nữa và anh không nghĩ tới tình cảm mâu thuẫn trong lòng nữa thì tự nhiên mối quan hệ sẽ trở nên vô cùng tốt đẹp.
– Em nhịn đói từ sáng, lại bê đồ, đóng gói cả buổi chiều, anh có biết là em đói hoa cả mắt rồi không? – Phụng Anh phồng má trợn mắt, vừa ăn vừa nói với anh.
Thật khó mà tưởng tượng, một cô gái luôn tỏ ra điềm đạm và có phần lạnh lùng như Phụng Anh lại có lúc sống động như thế này ở trước mắt anh, Hoàng Anh thích thú nghĩ.
– Cả người em toàn bụi bẩn bám đầy, mà cũng không có thời gian về thay quần áo nữa. Thôi kệ, ở bẩn mấy hôm vậy. Mà em tưởng bọn anh đi hai người, còn chị gì nữa mà? – Phụng Anh lại hỏi tiếp.
– À, Hạnh, cô ấy là bạn anh, nhưng mà… – Hoàng Anh cười cười, sau đó cúi sát về phía cô, hạ giọng nói – Em nên tránh xa cô ấy ra một chút nhé!
– Sao thế? Chị ấy cũng thích anh à?
– Không, tất nhiên là không. – Hoàng Anh lắc đầu. – Anh dặn em thế vì bạn anh chỉ thích những cô gái đẹp.
– A… – Phụng Anh há hốc mồm, hơi rùng mình một cái, mắt trợn tròn mà nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện.
Rồi cô khó khăn nuốt miếng bánh đang ăn vào, quên cả nhai tiếp khiến cho cổ họng bị nghẹn. Nhấp vội một ngụm cô ca, sau đó cô đưa tay vuốt vuốt ngực, vội vàng hít lấy hít để.
– Sao thế? Sợ à?
– Không… không… chỉ là bạn anh làm em nhớ tới một người bạn khác của em. – Phụng Anh xua tay, bối rối giải thích.
– Phải rồi, ông Quân kia tìm gặp em làm gì thế? Anh ta có làm phiền em không, nếu không anh sẽ nhắc anh ta giữ khoảng cách. Dù sao thì trong mắt anh ta, anh vẫn là bạn trai của em?
– À, anh ấy xin lỗi chuyện ngày trước thôi. Sau này nếu không có chuyện em cũng chẳng gặp lại làm gì. – Phụng Anh nhún vai.
– Ừ… – Hoàng Anh nhẹ đáp, gương mặt chợt trở nên trầm ngâm.
Khi Phụng Anh nói tới “chuyện ngày trước”, anh lại chợt nghĩ tới chuyện của mình. Anh là người không dễ buông bỏ quá khứ, vì vậy những lời Trang nói hôm tới nhà anh không khác gì dao cứa vào lòng anh cả. Dù có thể không để nó biểu hiện ra ngoài, nhưng anh luôn cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng mỗi khi nhớ lại những câu nói đó.
– Phải rồi. Chút nữa khi mọi người tập trung, anh cũng đừng nói chuyện với em nhiều quá nhé! Mặc dù bây giờ em là cầu nối giữa nhà tài trợ và Câu lạc bộ, nhưng em vẫn cảm thấy không thoải mái nếu cứ bị Uyên nhìn chòng chọc vào đâu. Cậu ấy rất nhạy cảm.
– Đừng lo lắng những chuyện vô nghĩa, anh sẽ nói rõ với Uyên về suy nghĩ của anh. Cô ấy không thể vì có tình cảm đơn phương với anh mà có quyền giận dữ với bất kỳ cô gái nào gần anh được.
– Nhưng em không phải là cô-gái-bất-kỳ nào, em là bạn thân của cô ấy. – Phụng Anh nhún vai. – Giá như cậu ấy có thể để ý một chút tới những người khác ngoài anh thì tốt. Bây giờ em mới hiểu tại sao cậu ấy lại không nhận lời yêu của bất kỳ ai.
– Thế sao? Anh hấp dẫn như vậy ư?
– Không phải vì anh hấp dẫn, yêu đơn phương vốn chỉ là một sự cố chấp mà thôi, cố chấp trong tâm tưởng, cố chấp trong trái tim, nên dù tình cảm đã phai nhạt thì vẫn cố chấp không muốn thừa nhận. Thực ra, có lẽ cậu ấy vốn cũng hiểu được cái kết của mối quan hệ giữa hai người.
– Em có vẻ hiểu rõ về tình yêu nhỉ?
– Không, là hiểu rõ về sự cố chấp. – Phụng Anh lắc đầu, cười nhẹ. – Bởi em cũng đã từng cố chấp như cậu ấy.
Hoàng Anh nhìn cô, thấy một chút nỗi buồn xẹt qua đáy mắt Phụng Anh thì cũng không cười cợt nữa. Anh lấy thêm một miếng pizza đưa cho cô, sau đó cũng tự mình cầm lấy một miếng để ăn. Anh muốn biết về những nỗi buồn đó của Phụng Anh, nhưng có lẽ, càng biết nhiều về cô, anh lại càng cảm thấy không thể không quan tâm, không thể rời xa cô được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top