Chương 1: Đóa hoa màu tím
Hoàng Anh sửa lại chiếc cà vạt cho ngay ngắn, nhìn xung quanh một vòng, đảo mắt qua những con người xa lạ đang tất bật với công việc của chính họ. Những ngày giáp Tết này, có những người vô cùng bận bịu, nhưng cũng có rất nhiều người rảnh rỗi chọn cho mình một góc quán quen thuộc, cùng với ly café bốc khói, sóng sánh và đậm đà, cứ thế có thể ngồi từ sáng tới trưa. Có người chọn cách hòa mình vào thế giới ảo trên ipad hoặc máy tính cá nhân, có những người lại chọn cho mình một việc tưởng như nhàm chán, đó là nhìn người ngược xuôi trên phố, nhìn cuộc sống trôi dần theo ngày tàn tháng tận.
Những tháng cuối năm nhà nhà đều bận rộn, đua nhau chạy nước rút với các hạng mục, chỉ tiêu thì Hoàng Anh lại cảm thấy mình ít bận bịu nhất. Nếu không phải quá nhàn nhã thì anh đã không nghĩ đến nhiều vấn đề, cuối cùng đưa ra một quyết định tương đối điên rồ, đó là chuyện sẽ xảy ra sau cánh cửa kính kia không lâu nữa. Và đến lúc này, Hoàng Anh vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng cho việc ấy. Anh có thể thẳng thừng sa thải bất kỳ nhân viên nào, thế nhưng để đưa ra quyết định cho buổi gặp gỡ này, anh đã phải ngập ngừng rất lâu.
Anh chàng nhân viên trẻ tươi cười mở cửa và chào anh, sau đó hỏi anh tới một mình hay đã có bạn. Hoàng Anh đảo mắt nhìn theo thói quenrồi đáp lại:
– Tôi đã có bạn đợi trên tầng hai.
Sau đó anh dợm bước tiến về phía cầu thang.
Tầng hai dường như bố trí để dành riêng cho những người thích không gian riêng tư. Các bàn đều chỉ dành cho hai người ngồi và khoảng cách giữa các bàn cũng rộng hơn so với bên dưới. Khác với không gian ồn ào và sôi nổi với mấy bản nhạc chào xuân ở tầng một, trên này mang một bầu không khí trầm lắng, yên ả, cả không gian tràn ngập hương thơm dịu nhẹ của một loài hoa nào đó và một bản nhạc không lời anh cũng chẳng biết tên. Vài cặp đôi ngồi nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau, nụ cười của những cô gái đang ngồi trong cái không gian đầy vẻ thánh khiết này cũng trở nên vô cùng dịu dàng. Chỉ cần khẽ đảo mắt Hoàng Anh đã tìm ngay được người mà mình hẹn gặp ngày hôm nay. Đúng như ước định, cô gái ấy mặc một chiếc váy màu tím nhạt, trên vai choàng hờ hững một chiếc khăn dệt màu sậm hơn một chút. Mái tóc cô để xõa, gương mặt thon thả với sống mũi cao, hàng lông mi dài và cong, nhìn nghiêng nghiêng vô cùng đẹp. Nhìn từ xa, cô y như một bông hoa màu tím, mảnh mai, quyến rũ và đầy bí ẩn, hệt như cái tên của cô: Thạch Thảo.
Cô gái đang quay mặt ra nhìn quang cảnh bên ngoài qua bức tường bằng kính, chợt cảm thấy dường như có người đang nhìn mình nên cô quay vào. Hoàng Anh hơi sửng sốt một chút, có lẽ là do cô gái này hơi khác so với hình người ta cho anh xem, trên ảnh nhìn cô già dặn hơn rất nhiều so với con người thật trước mặt anh lúc này. Đôi mắt to tròn dưới hai hàng lông mày kẻ thẳng, bên trong ẩn chứa một chút cao ngạo và bướng bỉnh, không ngần ngại nhìn thẳng vào anh. Hoàng Anh tiến tới, kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô. Sau khi gọi đồ uống, anh mỉm cười với cô và hỏi:
– Em là Thạch Thảo phải không?
– Đúng vậy, và anh là Hoàng Anh, người muốn hẹn gặp em hôm nay?
– Trừ phi còn một ai khác cũng tên giống anh, cũng hẹn gặp em trong hôm nay, vào giờ này và cũng tại đây nữa. – Hoàng Anh nhún vai cười, vẻ tự tin khi nói chuyện với người lạ của anh luôn là một thế mạnh mà không phải bất kỳ người nào cũng có thể có được.
– Anh là khách hàng duy nhất em hẹn gặp hôm nay.
Cô gái tỏ ra không hề kém cạnh. Hoàng Anh âm thầm đánh giá, có lẽ do tính chất công việc mà tính cách cô gái này dạn dĩ hơn so với gương mặt non nớt của mình. Hoàng Anh không nhịn được nhận xét:
– Anh có cần phải đòi xem chứng minh thư của em không nhỉ? Anh không nghĩ em 22 tuổi như trong bản lý lịch người ta gửi cho anh đâu.
– Vậy anh cho là em bao nhiêu tuổi? – Cô gái tên Thạch Thảo nhếch miệng cười hỏi lại.
– Anh chỉ muốn chắc chắn, anh không thích dây dưa với trẻ vị thành niên. – Hoàng Anh nhún vai.
– Thứ nhất, khi em vào làm ở đây, bên công ty đã kiểm tra chứng minh thư của em rồi, họ không dại gì mà thu nhận trẻ vị thành niên cả. Thứ hai, dường như theo thỏa thuận ban đầu của anh với bên công ty thì em sẽ làm bạn gái của anh trong vòng ba tiếng buổi sáng vào ngày Noel tới này, không đi xa quá việc ôm hôn, như thế thì chẳng ai tống giam anh nếu như anh lỡ ôm hôn một cô bé chưa tới 18 tuổi cả đâu. – Giọng nói của Thạch Thảo trong veo có mang theo một phần châm chọc.
– OK, bỏ qua chuyện đó. Vậy là những gì anh cần em làm em cũng đã nắm rõ rồi, anh tin những cô gái có nghề như bọn em sẽ diễn xuất tốt hơn việc anh đi mượn một cô bạn nào đó của mình vào vai người yêu anh. Và theo như thỏa thuận, em sẽ mặc đồ do chính anh đưa, đồng ý?
– Không thành vấn đề, nhưng anh phải đưa trước cho em ít nhất một ngày để em còn chọn tông trang điểm cho phù hợp. – Cô gái nhún vai. – Anh sẽ phải thanh toán cho công ty tiền lệ phí và trả trước cho em 50% trong vòng một ngày kể từ lúc ký hợp đồng. Hợp đồng đây, anh xem đi, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì chúng ta cùng ký.
– Anh sẽ trả luôn cho em một triệu rưỡi, đúng theo thỏa thuận là năm trăm nghìn một giờ. Nếu em làm tốt, anh sẽ thưởng thêm cho em. – Hoàng Anh cầm lấy hai bản hợp đồng mà cô gái đẩy tới trước mặt mình sau đó xem qua thật nhanh.
– Anh không sợ trả tiền trước thì em sẽ bùng mất sao? – Thạch Thảo hơi ngạc nhiên trước bộ dạng thanh toán đầy sảng khoái của anh.
– Cứ cho là em 22 tuổi đi, thì thời gian anh ăn muối vẫn nhiều hơn em ăn cơm đấy nhóc ạ. – Hoàng Anh bật cười, đặt hợp đồng xuống bàn, sau đó rút cây bút trong túi áo ngực ra và kí vào phần dành cho mình.
– Cây Packer Duofold xanh trắng đẹp đấy. – Cô gái buông một câu nhận xét.
Hoàng Anh vừa ký vừa liếc nhìn cô, trong lòng hơi ngạc nhiên khi cô gọi được chính xác tên của cây bút này của mình.
– Em thì chỉ có bút bi một ngàn rưỡi thôi. – Thạch Thảo cười cười để lộ hàm răng đều và trắng bóc, sau đó cũng đặt bút ký vào tờ còn lại.
– Với năm trăm nghìn một giờ hẹn hò của em thì chẳng mấy chốc em có thể mua được nó. – Hoàng Anh châm chọc lại.
– Đâu phải lúc nào cũng có giá đó đâu anh. Noel mà, ngày ấy nhiều người cô đơn lắm nên phải tranh thủ mà kiếm thôi. Mà dù ngày nào cũng kiếm được với mức giá đó thì em cũng không đổ ngần ấy tiền vào để mua một cây bút đâu. – Thạch Thảo nhún vai, đưa lại tờ hợp đồng cho anh và nói thêm. – Em có điền thêm số điện thoại của em vào rồi đấy, trước ngày Noel anh nhớ đưa cho em đồ nhé!
– Anh sẽ gọi cho em sớm thôi. Tiền anh sẽ chuyển cho em thế nào?
– Bình thường thì em sẽ lấy trực tiếp khi kí hợp đồng.
– À, vậy để anh xem…
Hoàng Anh nói rồi lấy ví ra. Anh đếm được trong ví của mình, ngoài thẻ thanh toán các loại ra thì chỉ còn hơn hai trăm ngàn tiền mặt. Anh cười trừ:
– Anh không mang theo nhiều tiền như thế, hộp đựng card anh cũng để ở công ty rồi. Hay em cho anh số tài khoản đi, chút nữa về công ty anh sẽ chuyển khoản cho em ngay.
Thạch Thảo ngẩn ra, sau đó ngẫm nghĩ rồi nói:
– Vậy thôi, hôm Noel em sẽ lấy một thể cũng được.
– Em không sợ anh lừa em, xong việc rồi không trả tiền sao?
– Các bạn cùng làm với em, có người hẹn hò với khách xong, lại phục vụ anh ta cả đêm, cuối cùng xong anh ta chuồn mất. Đó là lý do bọn em luôn yêu cầu khách thanh toán trước ít nhất 50% khi ký hợp đồng. – Thạch Thảo nhún vai. – Nhưng em tin là anh không lừa em.
– Em sẽ mất nhiều thứ nếu như em quá cả tin. – Hoàng Anh cảm thấy cô gái này khá ngây thơ so với cách nói chuyện dạn dĩ ban đầu của mình. – Nhưng mà bọn em còn phục vụ cả chuyện ấy cơ à? Thế này thì khác nào kinh doanh mại dâm trá hình?
– Tất nhiên theo nguyên tắc của công ty thì không được phép. Nhưng nếu khách có yêu cầu riêng và đưa ra một mức giá phù hợp thì nhiều người vẫn tự nguyện. Số tiền này họ cũng không phải trả hoa hồng cho công ty mà có thể đút túi hết. Việc có lời như thế, ai thích làm thì làm thôi, miễn là không ai nói ra là được.
– Thế em thì sao? – Hoàng Anh đột ngột hỏi.
Đôi môi màu hồng cánh sen hơi nhúc nhích, định nói gì nhưng sau đó lại mím chặt. Đôi mắt Thạch Thảo sa sầm xuống sau câu hỏi đầy khiếm nhã đó. Hoàng Anh biết mình lỡ lời, vội vàng giải thích:
– Em đừng hiểu lầm ý anh. Anh sẽ không đòi hỏi gì quá mức hợp đồng của chúng ta đâu. Thôi, coi như anh chưa hỏi gì nhé!
– Không sao, nếu anh thực sự muốn biết cái giá của em thì có thể hỏi sau khi chúng ta kết thúc buổi hẹn hò hôm Noel tới đây. Giờ em còn cuộc hẹn khác, em phải đi đây.
Sau một phút chết lặng, cuối cùng Thạch Thảo cũng lấy lại được vẻ bình thản vốn có. Cô đeo túi xách lên vai và đứng dậy, chào anh, sau đó vội vàng rời đi như chạy trốn. Hoàng Anh cũng đứng dậy, thanh toán và đuổi theo cô ra ngoài.
– Này, em đi gì tới đây? Hay để anh đưa em tới chỗ hẹn kia nhé? – Anh đuổi kịp sau khi vượt qua mấy số nhà.
– Em có bạn tới đón rồi, cảm ơn anh. – Thạch Thảo cười và từ chối một cách nhã nhặn.
Sau đó cô bước qua anh, để lại Hoàng Anh đứng nguyên tại chỗ với mùi hương nước hoa nhè nhẹ quanh quẩn mãi không tan.
Hoàng Anh không quay lại công ty nữa vì cũng sắp tới giờ nghỉ, anh lái xe rẽ qua siêu thị mua ít đồ khô để ăn dần, cuối cùng ghé vào quán ngẩu pín nướng ở trong Phương Liệt. Quán nhìn ra hồ Rùa, lúc nào cũng đông nghẹt khách. Chỉ cần một cái bàn, một cái ghế, một chai rượu cá sấu và một đĩa tràng nhồi thịt và hành nướng thơm lừng, Hoàng Anh có thể ngồi ở đó một mình tới tận đêm khuya. Một chàng trai vừa ngấp nghé tuổi 30, sự nghiệp mỹ mãn, ngoại hình cao ráo, không đẹp trai tới mức khiến đàn bà con gái chết mê chết mệt nhưng cũng tạm gọi là ưa nhìn, và sống độc thân giữa cái thành phố phù hoa đầy cám dỗ này thì còn có thể làm gì mỗi tối nếu không phải lên bar ghẹo gái hay kiếm bạn nhậu lai rai. Mà bạn bè ở cái tuổi này, nếu không phải đã có gia đình thì cũng bận đi tán tỉnh, chăm sóc một cô em gái nào đó hoặc tất bật chuẩn bị xây dựng tổ ấm cho riêng mình, chẳng ai có thời gian dành cho một thằng đàn ông mấy tháng nay vẫn chìm trong cái tâm trạng bị người yêu đá như anh cả.
Nghĩ tới chuyện tất bật xây tổ ấm, Hoàng Anh lại cười nhạt một cái, sau đó dốc cạn ly rượu tràn trên tay. Nếu tất cả mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, có lẽ bây giờ anh cũng đã, đang hoặc sắp có một gia đình nho nhỏ, đủ đầy yêu thương và hạnh phúc lắm. Đôi khi Hoàng Anh nghĩ cuộc sống giống như một trò chơi thử thách sự lỳ lợm của con người và người nào gan nhất sẽ là người ít phải hối hận nhất. Và thường thì đàn bà, trong cái trò chơi này, sẽ là người nhanh bỏ cuộc nhất.
Cô người yêu đầu tiên của anh, một cô bạn cùng lớp đại học, xinh xắn, năng động và rất ngoan, ban đầu thằng bạn nào cũng thầm ghen tỵ với anh vì có một cô người yêu như thế. Nhưng rồi cuộc sống thành thị dần dần cuốn nàng vào những cuộc vui quên giờ lên lớp, quên cả quê hương, quên cả những bạn bè xưa cũ, rồi nàng cũng xao nhãng luôn cả anh người yêu thư sinh suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào những cuốn giáo trình dày cộp. Nàng không còn chân phương như trước, cũng chẳng còn yêu anh như trước. Cuối cùng, một anh chàng 26 tuổi bảnh bao, đi con xe SH như màu mận chín ủng, nghe nói làm ở ngân hàng đã cướp mất nàng của anh. Đến giờ Hoàng Anh vẫn không thể quên được cái cảnh nàng ngồi chênh vênh trên chiếc xe của hắn, chân vắt lên chân, tay ôm eo, ngả đầu vào vai hắn. Chiếc xe đi lướt qua anh khi anh đang ngồi bên vỉa hè với chiếc bơm xe đạp cũ kỹ của mình, đấy vốn là cái nghề đầu tiên mà anh làm khi từ quê lên học đại học. Khi họ đi qua, ánh mắt của anh và của nàng giao nhau. Anh ngỡ ngàng, còn nàng có một chút hoảng hốt, một chút sượng sùng, sau đó nàng quay đi, ráo hoảnh, vờ như anh và nàng là hai người xa lạ. Hoàng Anh cũng không một lần níu kéo, bởi anh không phải kẻ quá si tình, cũng đủ thông minh để hiểu chuyện tình cảm của hai người đã chết từ lâu rồi.
Những năm học đại học sau đó, Hoàng Anh không còn yêu ai. Từ sự đổ vỡ của mình và những thằng bạn thân, anh biết rằng, sẽ chẳng có cô gái nào chịu lấy anh nếu như anh không cho cô ta một cảm giác an toàn về tương lai. Cảm giác an toàn ấy là gì? Là tiền. Đúng vậy, chính là tiền. Vì vậy, Hoàng Anh quyết định sẽ không yêu một ai cho đến khi cảm thấy mình có đủ khả năng về tài chính để lo cho cuộc sống của ít nhất hai người.
Hoàng Anh vào thực tập ở NASSCO, một công ty bất động sản lớn và có tiếng trong thành phố, sau đó nhờ thành tích thực tập xuất sắc mà anh được tuyển vào làm tại phòng chăm sóc khách hàng của công ty. Chính ở đây, sau này anh đã gặp được Linh Trang, nàng hoa khôi của phòng phát triển dự án. Linh Trang đẹp và kiêu sa lắm, cái vẻ đẹp ấy không một bút mực nào miêu tả hay vẽ lại nổi, cho đến giờ Hoàng Anh vẫn chưa thể quên được từng cử chỉ, dáng điệu, vẻ giận dỗi hay khi nàng cười. Có lẽ, Linh Trang chính là tình yêu khắc cốt ghi tâm mà Hoàng Anh không bao giờ quên nổi. Hai người quen nhau từ khi Linh Trang bắt đầu vào công ty cách đây hơn hai năm, khi ấy dù còn rất trẻ nhưng Hoàng Anh đã là phó phòng nhân sự của NASSCO. Trong thời gian này, Linh Trang đã không ít lần ngỏ lời đề nghị cưới, còn Hoàng Anh thì muốn yên vị ở ghế trưởng phòng đã, khi đó thì tương lai của hai người mới khấm khá hơn được. Không hiểu sao, cái ghế trưởng phòng mười mươi đã thuộc về anh, cuối cùng lại giao cho một gã cà lơ phất phơ nào đó, nghe nói là con ông cháu cha của tầng lớp lãnh đạo trong công ty. Đúng cái lúc Hoàng Anh chán nản nhất vì bao nhiêu công phấn đấu của mình đều bị dìm đi một cách không thương tiếc thì Linh Trang lại một cước đá bay anh ra khỏi cuộc đời cô. Cô đá anh để lao vào vòng tay một thằng đi xe Mẹc, có biệt thự sang trọng trong khu đất đắt đỏ nhất Thủ đô. Hoàng Anh tự cười giễu chính bản thân mình vì đã đánh giá sai mức độ tham vọng của đàn bà. Bọn họ sẵn sàng đá một thằng sinh viên nghèo đi xe đạp để ngồi lên một chiếc SH lịch sự, không có nghĩ là bọn họ không một lần nữa đá cái thằng đi SH để chui vào một chiếc ô tô con sang trọng hơn. Có nghĩa là, dù anh có chuyển từ chiếc xe đạp cọc cạch thời sinh viên sang Wave tàu, rồi từ Wave sang Dylan, hay sau này có là bốn bánh, nhưng nếu anh yêu một người đàn bà tham vọng thì ả ta sẽ vẫn có thể tìm được một chiếc xe bốn bánh tân thời hơn nữa và rời bỏ anh.
Linh Trang vừa nói lời chia tay thì anh nhận được quyết định bổ nhiệm lên làm trưởng phòng nhân sự. Thỉnh thoảng, Huy, đồng nghiệp và cũng là bạn thân bao năm nay của anh ở NASSCO cười nói đùa rằng, có lẽ Linh Trang là sao chổi của anh. Anh vừa thoát khỏi sao chổi thì lập tức công danh lên vùn vụt. Hoàng Anh biết đó chỉ là một lời an ủi, vì Huy là người hiểu rõ nhất anh yêu Linh Trang sâu sắc tới mức nào. Tình yêu đó làm cho anh luôn nhói lên từng cơn mỗi lần nhớ lại. Đó là một niềm đau mà chỉ có Hoàng Anh mới thấu được đến tận cùng.
Noel này là ngày cưới của Trang với gã đàn ông giàu có hơn cô cả một giáp tuổi kia, và Hoàng Anh thuộc ban lãnh đạo của công ty, tất nhiên tên anh cũng được viết rất nắn nót và đẹp đẽ trên thiệp mời. Hoàng Anh cũng chẳng nhớ cái thiệp mời đó đã bị anh vất ở xó nào trong cơn say điên loạn khi anh mới nhận được nó nữa.
Sau khi Hoàng Anh được thăng chức, dường như Linh Trang cũng có một chút hối tiếc. Anh biết Linh Trang không hề yêu người đàn ông kia như cô vẫn cố tỏ ra trước mặt mọi người. Có vài lần cô cố gắng bắt chuyện với anh, hỏi thăm anh, thậm chí còn mạnh dạn mời anh đi ăn, nhưng Hoàng Anh đều lạnh lùng từ chối. Dù vẫn yêu cô tới phát cuồng thì anh cũng chẳng phải thằng đần độn mà không nhận ra cô hối tiếc vì cái gì. Anh cảm thấy nực cười và tội nghiệp cho người con gái đáng thương ấy. Chẳng lẽ cô cho rằng anh thực sự như một con thuyền, cô muốn kéo vào thì kéo, muốn đẩy đi thì đẩy sao?
Hoàng Anh chợt muốn trả thù người con gái ấy ghê gớm, anh muốn chứng minh cho cô thấy rằng cô đã mờ mắt như thế nào. Anh muốn cô phải hối hận trong đau đớn, tiếc nuối trong đau đớn vì đã bỏ rơi anh để chạy theo cuộc sống xa hoa phù phiếm. Đó là lý do anh chọn thuê Thạch Thảo, cô gái có vẻ đẹp hồn hậu và hấp dẫn không thua gì Linh Trang để làm bạn gái mình trong ngày cưới của cô. Thạch Thảo có đôi mắt to và đen giống Linh Trang, nhưng cách trang điểm nhã nhặn làm cho cô gái này có những nét quý phái hơn rất nhiều. Nếu không phải biết từ trước, có lẽ chính Hoàng Anh cũng cho rằng Thạch Thảo là con gái của một danh gia vọng tộc nào đó cũng không chừng.
Người ta nói, tình yêu cũng giống như chơi game, càng chơi càng nghiền, càng thua càng hăng hái phục thù. Giờ đây Hoàng Anh cũng giống như đang điên cuồng tìm mọi cách trả thù lại sự phản bội của Linh Trang vậy.
“Này, ông không quên hôm nay là sinh nhật của thằng nhóc nhà tôi đấy chứ?” Hoàng Anh đọc tin nhắn của Huy, cánh môi hơi cong lên. Thằng bạn thân của anh từ hồi đại học, đến lúc đi làm lại cùng một công ty, trong khi anh còn đang chới với giữa biển tình thì nó đã yên bề gia thất rồi. Vợ Gia Huy là giáo viên mầm non, lương ba cọc ba đồng nhưng nhiều thời gian chăm lo gia đình, với một người đàn ông như thế là quá đủ. Đứa đầu lòng của vợ chồng Huy hôm nay vừa tròn ba tuổi, ngay từ sáng sớm Huy đã gọi điện mời anh tới nhà ăn cơm tối nay. Thực ra Hoàng Anh không quên, nhưng anh cũng không muốn tới quá sớm bởi thế nào Uyên cũng sẽ là quấn riết lấy anh.
Uyên là em gái của Huy, sinh viên năm cuối trường Mỹ thuật Công nghiệp. Đó là một cô gái năng động và xinh đẹp, đủ để hấp dẫn một thằng đàn ông luôn tự nhận mình là ‘cũng không đến nỗi nào’ như anh. Thế nhưng Hoàng Anh có một quan điểm rất rõ ràng về tình cảm, anh sẽ không bao giờ tán tỉnh hay cưa cẩm ba kiểu con gái mà người đời đã đúc kết trong một câu rất chuẩn: “con thầy, em bạn, gái cơ quan”. Những cô gái nằm trong vòng quan hệ này, dù có hấp dẫn tới đâu anh cũng tuyệt đối kính nhi viễn chi. Dù vậy, việc Uyên có tình cảm với anh là điều mà cả anh và vợ chồng Huy đều thấy, thậm chí cả hai còn ra sức vun vén vào cho anh và em gái của họ. Đã vài lần Hoàng Anh cố gắng thử chấp nhận tình cảm của Uyên, chỉ là anh không thể không thừa nhận rằng trong thâm tâm anh, Uyên chỉ như một cô em gái không hơn không kém.
Hoàng Anh nhắn tin lại cho Huy, nói rằng sẽ tới ngay, sau đó lại tiếp tục với nỗi buồn của mình. Đột nhiên, anh nghĩ tới Thạch Thảo, cô gái có lối sống rất kín kẽ và tinh tế. Từ việc cô dùng loại nước hoa phù hợp với cách ăn mặc và trang điểm của mình cho tới cái cách ăn nói sắc như dao kia, có thể thấy nếu đây không phải là một người quá từng trải trong công việc này thì cũng là một người có cuộc sống vô cùng đặc biệt. Hoàng Anh không phải trai ngoan, có đôi khi anh cũng tìm đến những cô gái buôn hương bán phấn cho đỡ cô độc, và anh cũng đã nghe không ít những câu chuyện đầy hoàn cảnh của họ. Mỗi người một nỗi niềm, chỉ chung nhau ở sự tủi nhục và ê chề của kiếp làm vợ của đàn ông cả thiên hạ.
Nhà vợ Huy cũng ở trong thành phố nên vợ chồng Huy được dựa ông bà ngoại nhiều. Lúc thằng Bon còn ẵm ngửa, ông bà nội ở dưới quê có khi cả tháng mới lên thăm cháu được một lần, còn bà ngoại nó có lúc còn ở lại nhà vợ chồng Huy để chăm cháu cả tuần. Thế nên các cụ mới hay nói ‘cháu bà nội, tội bà ngoại’. Mẹ anh trước đây cũng thỉnh thoảng nói câu này khi chị gái anh thỉnh thoảng lại ôm con về gửi ông bà cả tháng vì cả hai vợ chồng đều bận đi làm. Mãi sau này khi con Bống, cháu anh, đủ tuổi đi mẫu giáo thì mới được ở gần bố mẹ.
Nếu Hoàng Anh lấy Linh Trang thì có lẽ anh cũng được nhờ ông bà ngoại lắm. Nhà Trang ở ngoài ngoại thành, đi vào thành phố mất không tới 30 phút chạy xe máy. Anh từng về nhà Linh Trang chơi không ít lần, bố mẹ cô cũng rất quý anh, không vì anh là trai tỉnh lẻ mà muốn ngăn cấm hai người đến với nhau.
Hoàng Anh rời nhà Huy trong tình trạng đầu óc quay cuồng do đã uống rượu vào trước đó, vừa rồi Huy lại khui thêm mấy lon bia ra mời. Vợ chồng Huy đều muốn giữ anh ở lại, nhưng Hoàng Anh không muốn làm phiền gia đình họ vào tối nay. Anh chạy xe ra khỏi khu chung cư cao cấp nơi gia đình Huy đang ở, vòng vèo qua vài con phố quen, cuối cùng đổ ập xuống chiếc giường nệm lạnh lẽo hơi người trong căn phòng ngủ tối om của mình.
Cả kim giờ lẫn kim phút của chiếc đồng hồ treo trên tường đều đang ì ạch bò dần tới con số 12. Ngày mới lại đã sắp sang.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top