1-5
Thật ra, hắn không để lại ấn tượng tốt với tôi lắm, còn nhớ lần đầu tiên gặp hắn, hắn ngồi trong phòng họp, vừa hút thuốc vừa loay hoay với bài interview test. Tôi phải đón xem đoạn phim quãng cáo của công ty sẽ được chiếu trên TV 3h chiều nay. Cái phòng họp rộng thênh thang mà chỉ có 2 người, tôi đứng ngồi không yên, chẳng biết phải làm gì. Tôi cũng là con nghiện thuốc lá, hắn đang hút là loại thuốc tôi đã từng hút trong suốt 4 năm đại học, mùi vị quen thuộc ấy đang lan toả thoang thoảng, khiến tôi không sao ngồi yên. Nhưng quy định của công ty là cấm hút thuốc trong giờ làm việc. Và tôi cũng đã từng hứa với các nữ đồng nghiệp không bao giờ để lại mùi thuốc lá ở bất cứ nơi nào, nên tôi phải kiềm chế lại kiềm chế. Hắn đúng là ngốc thật, bài test đơn giản vậy mà ngồi cặm cụi hết 40 phút, hắn đang định đốt điếu thuốc thứ 4, tôi thật sự không thể nào chịu đựng được nữa, tôi chỉ lên cái bảng trên tường: "đây là môi trường văn phòng, vui lòng không hút thuốc."
"vậy... vậy... cuối cùng anh cũng nói chuyện với tôi rồi." nụ cười đắc chí của hắn, tôi ghét cay ghét đắng hạng người tự tin quá mức như hắn. Từ khi hắn bắt đầu bước vào công ty, tôi đã ghét dáng vẻ tự tin ngạo mạng của hắn. Thậm chí tôi nghe chị Trương bên phòng nhân sự bảo rằng thời gian phỏng vấn cũng do chính hắn yêu cầu, trong lúc phỏng vấn thì huyên thuyên lý luận hết nửa ngày. Theo tôi nghĩ, những tên mới tốt nghiệp đại học như hắn, càng cố thể hiện sự tự tin quá mức thì càng lộ rõ ra sự thiếu chính chắn.
"Thật ra... thật ra... anh xem cái này đi!" Hắn cả gan dám đem bài test cho tôi xem, tôi cười miệng méo xệch, cũng thuộc dạng bài test đó, lúc tôi phỏng vấn vào công ty, tôi hồi hộp vã cả mồ hôi hột, vậy mà hắn dám cả gan trong trường hợp này còn dám nghĩ đến chuyện gian trá sao?
"Tôi suy nghĩ hết nửa ngày nhưng vẫn không có câu trả lời! anh giúp tôi được không?" giọng nói của hắn có vẻ đang thỉnh cầu, nhưng vẻ mặt của hắn thì không hẳn như vậy, lộ ra vẻ gì đó thật nham hiểm.
Thấy tôi không nói gì, hắn lại tiếp: "Anh niệm tình đồng nghiệp, hãy giúp tôi 1 lần, sau này có gì cần cứ sai bảo tôi!". Bài test 10 câu hắn chỉ trả lời vọn vẹn 3 câu trắc nghiệm, vã lại không câu nào đúng nữa chứ, vậy mà muốn làm đồng nghiệp của tôi? tôi lắc đầu, tiếp tục xem TV.
Hắn chỉ còn biết ngậm ngùi quay lại chỗ ngồi tiếp tục cặm cụi, trong lòng tôi hé ra một chút hứng khởi. Đúng lúc này thì bên ngoài có người gọi tôi, ra ngoài xem thì thấy sếp đang nói chuyện với chị Trương, tôi nghe thoáng qua đã đoán được họ đang bàn tán về tên nhân viên mới đang interview, chị Trương còn thêm mắm thêm muối nói thêm một tràng, tôi nghĩ thầm, tên nhóc này chắc chắn fail rồi. Không ngờ, khi tôi vừa quay lại phòng làm việc, sếp đã gõ cửa bước vào, cười và hỏi chuyện tôi: "Tiểu Hải! anh đã gặp người mới đến phỏng vấn chưa? cảm thấy thế nào?"
Tôi cười và nói: "Không phải chị Trương đã nói cho sếp nghe rồi sao?"
"Tôi có cảm giác người thanh niên này có cái gì đó rất khác thường, không chừng là một nhân tài." sếp vẫn giữ vẽ tươi cười.
"Nhưng ..." tôi đem chuyện khi nãy nói cho sếp nghe, không ngờ sếp nghe xong lại càng thích thú, mà những điều sếp dặn dò tôi làm sau đây khiến tôi cười ra nước mắt.
Tôi không thể không lén lút chạy đến phòng họp: "Những câu hỏi này tôi sẽ giúp anh."
Hắn rất bất ngờ, tròn xoe mắt ngạc nhiên. Nói thật, lúc này nhìn hắn cũng khá đẹp trai. "Sao? không cần? vậy tôi đi nhé!" Vừa nói xong tôi vội quay đi, hắn nhanh chóng níu tôi lại: "Cám ơn trước nhé!" Vừa nói xong hắn liền đưa giấy và bút cho tôi.
Tôi vừa làm bài giúp hắn, vừa nói: "Mấy câu như vậy mà không trả lời được, không biết anh tốt nghiệp bằng cách nào đây!"
"hì hì... anh dạy rất đúng." thật không thể nào ngờ tôi lại là đồng nghiệp với hạng người như vậy, thật không ngờ, nhưng mặc kể, sếp thích người như vậy biết làm sao bây giờ, hơn nữa hắn không làm chung bộ phận, lại làm ở tầng khác, chắc không liên can nhiều đến tôi, tôi nghĩ như vậy để cho lòng thanh thản hơn...
2. Quả nhiên, 3 ngày sau tôi gặp lại hắn, hôm đó công ty đã đến rất nhiều nhân viên mới, đặc điểm nổi bật của công ty là cứ mỗi buổi sáng thứ hai đầu tuần đều tổ chức buổi họp cho toàn thể công nhân viên. Hôm đó hắn mặc cái áo len màu tím, quần jeans lạc giữa đám đông quần tây áo sơ-mi, nhìn thật gai mắt, chị Trương thấy như vậy chỉ còn biết nhíu mày.
Công ty vốn không đông lắm, khoảng hơn 70 người đều ngồi tại hội trường này. Theo thông lệ, trưởng mỗi bộ phận đều phải lên phát biểu đôi lời. Tôi, một giám đốc Marketing cũng không tránh khỏi phải lên phát biểu vài lời, thật ra cũng chẳng có gì để nói. Tôi nhớ khi tôi lên phát biểu hắn ít ra cũng có chút kinh ngạc. Lúc đó tôi cũng chỉ mới tốt nghiệp được 1 năm, xem ra với một tên vừa tốt nghiệp đại học như hắn cũng không khác gì mấy, hắn kinh ngạc cũng là điều dễ hiểu thôi. Phòng marketing, cái tên nghe thật oách, chẳng qua cũng chỉ có tôi và một cô gái tên Lưu Giai.
Sau khi giám đốc các phòng ban phát biểu xong những lời vớ vẩn, nhân viên mới ít nhiều cũng phải lên tự giới thiệu vài nét về bản thân. Khi đến lượt hắn, phải công nhận rằng hắn thuộc dạng người rất lôi cuốn sự chú ý của người khác, cái tên đó vừa mở lời đã làm mọi người xôn xao hẳn lên: "Thật sự mà nói, tôi rất hài lòng về tổng thể của công ty này, nhưng có một điều tôi rất không hài lòng, các vị biết là điều gì không?"
Mọi người vừa lắc đầu vừa cười nói sôi nổi hẳn lên, hắn tiếp tục huyên thuyên:" Đó chính là người đẹp quá hiếm hoi, lại thêm mấy vị đã có gia đình, tôi tìm hiểu tỷ mỹ kỹ càng cũng chỉ có 13 người, các vị xem, có phải là quá ít không?"
Một vài nhân viên nam cũng xôn xao hùa theo, tên Châu Dương bên phòng kỹ thuật ngồi cách đó không xa cũng nói vọng qua với chị Trương Lệ, giám đốc nhân sự:" Chị đã nghe thấy chưa, giám đốc Trương, tôi trước đó đã nói rồi, chị phải tuyển thêm nhiều người đẹp cho chúng tôi chứ, hãy xem tên nhân viên mới còn chưa phải nhân viên chính thức đã bắt đầu cảm thấy lo lắng cho hôn nhân đại sự của anh ta rồi."
Để mọi người yên lặng trở lại, hắn lại tiếp:" Cho nên, 13 người đẹp này nhất định phải nhớ tên tôi." Hắn quay lên bảng viết tên của hắn "Trương Nhuệ, 21 tuổi, vừa tốt nghiệp, có thể xem là bảnh trai? có cần tôi viết thêm số phone không? sau giờ làm có thể mời tôi đi ăn cơm, lúc nào cũng sẵn sàng."
Vừa dứt lời, hắn đã viết xong số phone, ở dưới nhốn nháo hẳn lên, chờ một hồi lâu không thấy phản ứng gì, hắn lại tiếp tục cười nói:" nhưng mà thôi, nếu không tôi lại gặp phiền phức với các anh đồng nghiệp nữa." Nói xong hắn liền bước xuống, bước được khoảng 5 bước hắn lại quay lại "Xin các vị chỉ bảo, cám ơn nhiều!" Hắn khẽ cúi xuống gật đầu và cố để lại một nụ cười thật mê hồn rồi mới bước xuống.
Tôi và Lưu Giai trở lại phòng làm việc, sắc mặt cô ta vẫn còn rất hớn hở:"Sao rồi? mới sáng sớm mà mặt đã mang đầy vẽ đào hoa rồi, thích người ta rồi chứ?" tôi gặng hỏi.
"Vậy thì đã sao? anh ghen à?" Cô ta là một cô gái xinh đẹp, rất hồn nhiên vô tư và cũng là bạn thân của tôi.
"Ha... ha... thật không ngờ cô tiên nữ không màng đến hương khói chốn nhân gian này cũng đã động lòng phàm rồi, xem ra tên nhóc này thật không đơn giản, là một đối thủ đáng gờm, tôi có cảm giác ngôi vị của tôi cũng đã bị hắn cướp đi rồi!" tôi vừa cười vừa nói.
"Xin lỗi, anh Tiểu Hải, em cũng rất thích anh, nhưng em thích anh ta hơn!"
"Làm người ai lại làm như vậy chứ, một chút nghĩa khí cũng không có, hôm qua còn rất ngọt ngào với tôi, sao hôm nay lại thích người khác rồi? sau này đừng hòng tôi dẫn cô đi chơi nữa!"
Cô ta vội tỏ ra vẽ cầu hoà: "Giám đốc Âu ơi là giám đốc Âu! thật tình xin lỗi anh, hãy tha thứ cho tôi, anh đâu phải không biết, phụ nữ rất dễ dàng thay lòng đổi dạ, người đẹp như tôi lại càng không ngoại lệ, anh phải biết khoan dung chứ!"
Tôi dở khóc dở cười, cũng không nói gì thêm, giả vờ giận dỗi, lo nhìn màn hình vi tính, mặc kệ cô ta, cô ta thấy vậy bèn nói: "được rồi, được rồi, tôi pha café cho anh coi như chuộc lỗi, như vậy được chưa?"
"Cũng may cô vẫn còn chút lương tâm, tôi tha thứ cho cô lần này..." tôi cười nói.
3. Những ngày sau đó không thấy hắn ta, công ty quy mô tuy không lớn lắm, nhưng sếp tổng rất biết cách quản lý, cho nên nhân viên cũng ít thời gian rãnh rỗi. Phòng Marketing của tôi chủ yếu là tạo mối quan hệ với một số công ty media, phụ trách tuyên truyền đối ngoại. Công ty tuy nhỏ, nhưng chi phí cho việc quảng cáo rất lớn, lúc tôi mới vào, việc này đều do sếp tổng một tay lo liệu, tôi chỉ làm trợ lý của ông ta, sau này khi tôi dần quen việc, sếp cũng phần nào yên tâm, thêm vào đó ông ta còn nhiều việc phải giải quyết, nên đã giao hết việc này cho tôi phụ trách.
Phòng tôi cũng chỉ vọn vẹn 2 người, mọi khi rất bận rộn, vã lại, hắn làm bên bộ phận sales, không cùng làm chung một chỗ, nên cơ hội gặp mặt hầu như rất hiếm. Tất cả đều do Lưu Giai nghe ngóng tin tức của hắn từ các đồng nghiệp khác, như việc hắn không hài lòng với bao bì của sản phẩm, đã chạy đến phòng sếp tổng lí luận hết 3 lần, ví dụ việc hắn mặc đồ tây, thắt cravat đi làm vào ngày thứ 3 đã làm 3 cô gái bên phòng sales phải trố mắt, dần dà, hắn đã trở thành đề tài của tôi và Lưu Giai để xã stress.
Tôi vẫn còn nhớ ngày thứ 4 đi làm của hắn, Lưu Giai phải đi tham dự buổi họp báo, chỉ còn lại một mình tôi trong phòng làm việc, hắn đột nhiên gõ cửa bước vào, làm tôi giật nãy người: "Có chuyện gì không?" tôi hỏi.
"Không mời tôi ngồi à?" hắn cười nói.
Tôi vẫn ngồi yên bất động, chỉ về hướng sofa: "mời ngồi!"
"vậy... vậy... có thể mời tôi một ly nước? tôi vừa công tác bên ngoài về, khát nước gần chết đến nơi rồi." Tôi quan sát hắn một hồi, quả nhiên mặc đồ tây, thắt cravat, trông rất lịch lãm, tôi cũng đoán được hắn vừa mới từ bên ngoài về, mồ hôi nhễ nhãi, nên không thể nào không đứng dậy lấy cho hắn ly nước, hắn cười và nhận lấy:" cám ơn nhé! được uống nước do chính tay giám đốc Âu rót, tôi cũng vinh hạnh lắm chứ!"
Tôi cũng cười: "Tại anh ít ghé qua thôi, giám đốc chỉ là chức danh, tôi cũng chỉ là nhân viên như anh thôi." Tôi ngập ngừng rồi hỏi: "sao? tìm tôi có việc gì không?"
"Sự việc là như vậy, tôi muốn tìm hiểu thêm về công việc quảng cáo của công ty, người ta nói anh nắm rõ nhất vấn đề này, nên tôi mới qua đây!" hắn nhìn tôi rồi nói.
Tên nhóc này cũng tận tụy với công việc gớm, các nhân viên mới khác bên phòng sales chưa ai đặt chân vào phòng này cả, tôi suy nghĩ một hồi: "Vốn dĩ sếp tổng muốn tôi trình bày cho các anh một vài tình tiết về vấn đề này, bây giờ anh đã đến đây rồi, tôi sẽ chuẩn bị cho anh một số tài liệu, anh chờ một chút, tôi sắp xếp lại, sẽ có ngay thôi."
Hắn ta gật đầu biểu hiện sự cảm ơn, tôi cũng không nói gì, mãi mê với máy tính, được một lúc:" Anh thích nhạc cổ điển à?"
Tôi tạm ngưng trong giây lát, thấy hắn đang lục kệ CD, tôi cười nói:"Cũng tốt đấy chứ, thỉnh thoảng nghe, cảm giác cũng thấy khác lạ, anh cũng thích sao?"
"Sao tôi lại thích những thứ này được? nhưng trước đây tôi có một người bạn cũng giống anh thích loại nhạc này!"
"Bạn gái à?" tôi cười hỏi.
"Sao anh "bà tám" quá vậy?" hắn cũng cười, nụ cười của hắn khiến người ta vừa nghe là cảm thấy thật sảng khoái trong lòng, hàm răng thật đều và trắng đến nỗi có thể đi đóng quãng cáo. "Mấy cô bên phòng sales cũng thường hỏi như vậy." câu nói của hắn có vẻ đang tự tâng bốc giá trị của hắn, tôi cũng không quan tâm lắm, cười nói: "Tôi hỏi giúp cô gái ngồi bên kia thôi" tôi chỉ tay về phía bàn làm việc của Lưu Giai "Cô ta cứ suốt ngày huyên thuyên, không biết làm sao mới biết được thông tin của anh."
"Ha... ha... nếu có thời gian anh giới thiệu cô ấy với tôi."
"Dĩ nhiên rồi, tôi còn phải bắt cô ta khao 1 bữa cơm mà." tôi cười nói.
"Tiện thể nhớ gọi tôi luôn nhé, sau này có ăn "chùa" cứ gọi tôi nhé."
Máy in hình như có vấn đề, tôi nhíu mày "có lẽ do hết mực chăng? để tôi xem." nói xong tôi bèn chạy qua bên máy in. "Chắc chắn là không rồi, tôi vừa thay mực hôm qua mà!"
"Ah! không có gì, bị kẹt giấy thôi" hắn loay hoay 1 hồi đã sửa xong cái máy in, đang chờ tôi giao tài liệu, hắn cười nói: "cám ơn nhé! anh làm việc của anh đi, tôi đi đây!" Nói xong hắn bèn bước ra khỏi cửa. Tôi vừa quay lại chỗ ngồi, hắn lại đẩy cửa vào: "Đúng rồi! cám ơn anh bữa phỏng vấn đã giúp tôi!"
Tôi cười nói:" Anh đúng là tốt nghiệp đại học chứ?"
Hắn nhún vai "Dĩ nhiên!"
4. Có lẽ do hắn vừa ghé qua nên hôm đó tâm trạng tôi rất vui. Sau giờ tan sở tôi đã mua sườn non và rong biển để chuẩn bị cho món canh tối nay. Vừa bước chân vào nhà tôi đã thấy Lưu Khải đang ngồi xem TV trong phòng khách. Tim tôi bỗng nhiên thắt lại, vết thương lòng bấy lâu nay tôi đã dốc hết sức để cố quên nay đã bị xé toạc ra.
"Anh đến đây làm gì?" tôi lạnh lùng nói và cố gắng kiềm nén cơn tức giận trong lòng.
"Anh đến thăm em, lâu ngày không gặp, em sống vẫn tốt chứ?" Anh vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói với vẻ cực kỳ thản nhiên.
"Giờ này không phải anh đang ở nhà, bên cạnh vợ anh sao? mới đám cưới 1 tháng mà đã chịu không nỗi rồi à? vậy thì kết hôn để làm gì chứ?" Đối mặt với người đàn ông mà tôi đã từng yêu, tôi không thể diễn tả hết sự đau khổ tột cùng trong lòng, chỉ có thể dùng lời nói để trút hết sự hận thù với anh, quả nhiên, sắc mặt anh đã thay đổi.
"Tiểu Hải! em phải hiểu điều này, suốt đời anh chỉ yêu một mình em mà thôi..."
"Anh nói vậy nghĩa là sao? ý anh là tìm một người phụ nữ để làm bức bình phong, rồi anh lại vui vẻ hạnh phúc với người đàn ông khác ư? Lưu Khải, cho đến bây giờ em mới phát hiện anh là con người ích kỹ như vậy."
Nói xong, tôi bèn cảm nhận được sự đau khổ của anh, nhưng tôi thật sự hết cách, ngay từ lúc anh có ý định kết hôn, tôi biết rằng giữa chúng tôi đã chấm dứt, nếu tôi không yêu anh, có lẽ tôi có thể chịu đựng việc anh kết hôn, nhưng tôi biết tôi yêu anh, tôi không thể nào làm anh khó xử, phải lựa chọn giữa gia đình và tôi, như vậy sẽ khiến anh rất đau khổ và khó xử, nếu tôi vẫn tiếp tục dây dưa kết quả cuối cùng chỉ là cả 3 người đều "mang đầy thương tích".
"Tiểu Hải! em đừng đối xử với anh như vậy được không? bây giờ com tim anh đã bị dày vò đủ rồi, nếu em không thể tha thứ cho anh thì sao anh có thể tiếp tục cuộc hôn nhân này đây, anh phải đối mặt với ba mẹ anh sao đây?" Những lời nói của anh khiến lòng tôi nhói đau, thậm chí tôi có thể thấy được khóe mắt của anh đã ửng đỏ.
"Khải! anh nên hiểu rằng, chúng ta đã hết rồi..."
Anh ngồi bệch xuống sofa... Giữa chúng tôi là một khoảng không vắng lặng, sự đau khổ bắt đầu dâng trào, tôi tự nhũ với lòng: "cứ nhứ vậy, hãy buông xuôi, mối tình của 2 người đàn ông kéo dài 2 năm vậy đã đủ lắm rồi..."
"Có rượu không?" một hồi lâu anh mới hỏi tôi.
"Khải! anh về đi, em cầu xin anh!" tôi nhẹ nhàng nói.
"Anh muốn ngồi thêm 1 lúc, em yên tâm, anh không gây khó dễ cho em đâu." anh tha thiết.
Tôi rót cho anh ly rượu, "Em vào bếp làm thức ăn, anh uống xong rồi về đi nhé!" nói xong tôi bèn quay lưng đi vào bếp, trong lúc này, tôi có cảm giác khoé mắt cay cay, nước mắt bắt đầu tuôn ra, và mắt tôi đã mờ dần, từng khoảnh khắc tôi hằng nung nấu trong ký ức trong suốt 2 năm qua đang tái hiện trước mắt, tôi hiểu rằng phải mất một thời gian dài tôi mới có thể đi vào quên lãng. 2 năm trời, tôi quen thuộc hết từng bộ phận trên cơ thể anh, tôi đã sớm quen với cảm giác luôn có anh bên cạnh, trong thời gian 1 tháng trời anh rời xa, chỉ có tôi mới hiểu được tôi đã phải chịu đựng khoảng thời gian đó như thế nào, cứ như là hồn lìa khỏi xác, con người trống trãi như người đã chết!
5. "Tiểu Hải, em đừng như vậy được không? chúng ta sẽ trở lại như trước nhé!" anh đột nhiên chạy đến ôm trầm lấy tôi, hơi thở anh khiến tôi không thể nào cưỡng lại, nhưng lí trí đã mách bảo tôi rằng như vậy không được, tôi khựng lại, dốc hết tất cả tâm huyết khống chế dục vọng đang sôi sùng sục trong lòng, tôi đẩy tay anh ra, quay qua mặt đối mặt với anh, bình tĩnh và ôn tồn nói :
"Lưu Khải! anh về đi, đã kết thúc rồi, cô ấy là một phụ nữ tốt, anh không nên đối xử như vậy với cô ấy!"
"Mẹ kiếp, sao em tàn nhẫn quá vậy? chẳng lẽ tình cảm của chúng ta mong manh vậy sao?" anh đột nhiên trở nên xúc động:"Mẹ kiếp, Anh kết hôn thì đã sao? không lẽ đó là một tội ác tày trời? Anh không tin sau này em không kết hôn."
"Em không kết hôn! em sẽ không bao giờ kết hôn! ngay từ ngày em bắt đầu quen anh em đã quyết tâm suốt đời này sẽ không bao giờ kết hôn rồi." Anh vừa nói xong tôi cũng xúc động thốt lên.
Anh đột nhiên ôm trầm lấy đầu tôi, môi anh đã kề trên trán tôi từ khi nào, nhất thời tôi cũng choáng váng, không biết anh muốn gì. Khi anh quyết định kết hôn tôi đã bày tỏ rất rõ ràng và cũng đã quyết định chia tay, cứ tiếp tục dây dưa như vậy rất nguy hiểm. Nhưng khi môi anh chạm môi tôi, tôi lại không cách nào đẩy anh ra. Mỗi lần anh hôn tôi, tôi có cảm giác như những tia lửa dục vọng đang bùng cháy dữ dội trong lòng. Ngay lúc này, tôi vẫn như vậy, vẫn không thể khống chế được nỗi khát khao khi gần anh, tôi dần lùi lại, chính lúc lí trí gần như bị dập tắt, bỗng nhiên cái ly rơi xuống, vừa nghe thấy tiếng vỡ của thủy tinh, con tim tôi bắt đầu đóng băng trở lại, dùng hết sức lực đẩy anh ra và tiện thể cho anh một bạc tay.
"Anh có biết anh đang làm cái trò gì không? anh thực sự muốn làm tổn thương 1 người phụ nữ tốt như vậy sao?" tôi gào thét lên.
Anh rờ vào chỗ vừa bị tát và nổi sung thiên: "Mẹ kiếp! anh bất chấp tất cả."
Vừa dứt lời một tay anh túm lấy cổ áo tôi: "Em đừng nghĩ là sẽ rời xa anh được, anh chưa bao giờ muốn chia tay với em!" tay còn lại đã đưa vào bên trong áo tôi, tôi hoang mang, trong thâm tâm tôi biết như vậy là không được, tôi có thể ngăn chặn nụ hôn cháy bổng, nhưng lại bất lực với bàn tay đang thám hiểm trên thân thể tôi.
Cứ như vậy mà vật lộn với anh, phải công nhận anh rất khỏe, thêm vào đó đang nổi cơn điên cuồng, cuối cùng tôi cũng không thể chống cự, khi bàn tay anh tiếp xúc chỗ nhảy cảm nhất trên cơ thể, con tim tôi đã hoàn toàn đầu hàng vô điều kiện. Lúc này tôi thấy được nụ cười đắc trí hiện rõ trên mặt anh, và cũng thấy được sự hổ thẹn của tôi với dục vọng của chính bản thân mình!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top