Chương 2: Cháu gái Đường Tâm

"Tiểu Tân, Tâm Tâm hôm nay thân thể không thoải mái, hiện tại đang ở bệnh viện truyền nước biển đâu rồi, một hồi ngươi tan ca trước hết không vội chạy về đi, chúng ta ở bên ngoài tùy tiện ăn một chút, đêm nay sẽ không nấu cơm."

Trong điện thoại truyền đến một giọng nói dịu dàng, chính là chị dâu của Đường Tân, Chu Vãn Tình.

A, Tâm Tâm làm sao vậy? "Đường Tân lắp bắp kinh hãi, cuống quít hỏi.

Tâm Tâm là con gái chị dâu, tên đầy đủ gọi Đường Tâm, năm nay ba tuổi, ở Đường Tân trong mắt, Tâm Tâm giống như là con gái của mình, nhu thuận hiểu chuyện, đặc biệt khiến người yêu thích, dáng vẻ cũng xinh đẹp đáng yêu.

Không có gì, chỉ là hơi sốt, không cần quá lo lắng. "Chị dâu nói qua điện thoại.

"Vậy... hai người đang ở bệnh viện nào?"

Chúng tôi ở ngay bệnh viện Nhơn Hòa, cách chỗ anh làm không xa.

Được, em biết rồi, chị dâu.

Ngồi ở phía sau Lý Tinh Tinh sau khi nghe được, liền đem cái ghế xoay lại, hỏi Đường Tân: "Đường Đường, làm sao vậy?"

Đường Tân nói: "Tâm Tâm bị bệnh, nói là đang ở bệnh viện truyền nước muối, tôi phải nhanh qua xem.

Lý Tinh Tinh cũng a một chút, nói: "Sinh bệnh, bệnh gì, có sao không?

Đường Tân nói: "Nghe nói là sốt, không biết tình hình thế nào, tôi muốn qua đó xem ngay.

Hắn nói nhìn đồng hồ, vừa vặn là bốn giờ chiều, cách tan tầm còn có một tiếng rưỡi, vì thế nói: "Ta đi cùng Dạ Xoa xin nghỉ, đợi lát nữa sẽ không tới."

Lý Tinh Tinh nhanh chóng giữ chặt hắn, nhỏ giọng nói: "Cậu ngốc à, đi xin Dạ Xoa cái gì, trực tiếp đi là được, đợi lát nữa trở về ký tên không phải là xong rồi sao? Với cái tính Dạ Xoa kia, cậu muốn xin nghỉ với cô ấy, cô ấy lại phải lải nhải nửa ngày với cậu.

Đường tân vừa nghe không sai a, còn có thể tiết kiệm một bữa phê, vì thế hướng Lý Tinh Tinh cười cười, lén lút chuồn ra ngoài.

Bệnh viện Nhân Hòa, phòng khám chữa bệnh.

Bên trong tốp năm tốp ba tất cả đều là bệnh nhân truyền nước biển, hôm nay thời tiết mưa dầm kéo dài, nhiệt độ lúc lạnh lúc nóng, chính là thời điểm dễ dàng mắc phải đau đầu náo nhiệt nhất, cho nên bệnh nhân cũng đặc biệt nhiều, không ít người một bên truyền nước biển còn một bên không ngừng ho khan.

Ở góc đông nam phòng khám chữa bệnh, có một cô bé ba bốn tuổi, dáng dấp đặc biệt đáng yêu.Mặc một thân trang phục hoạt hình Bỉ Tạp Khâu, trên chân là một đôi giày da động vật màu hồng phấn, thắt hai bím tóc nhỏ, chỉ là một bàn tay nhỏ bé trắng noãn cắm kim muối, chu cái miệng nhỏ nhắn thoạt nhìn vẻ mặt đều là ủy khuất.

Ở phía sau tiểu cô nương ôm nàng ngồi ở trên đùi là một vị nữ tử mi mục như họa, nhìn qua cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc váy dài tố thân màu vàng nhạt thanh nhã.Mái tóc màu đen rủ xuống ngực, cuối cùng hơi có chút cuộn lại, giờ phút này lại lộ ra hơi có chút hỗn độn, đôi mắt màu đen mềm mại như nước, vô cùng yêu thương nhìn tiểu cô nương.

Mẹ, sao chú còn chưa tới, con nhớ chú lắm rồi? "Cô bé bĩu môi nói.

Chú phải đi làm, tan ca mới có thể tới thăm Tâm Tâm! Chú xem, chờ cháu cúp xong chai này, chú sẽ xuất hiện. "Mẹ cô bé nói như thế.

Cô bé nghiêng đầu nhìn trên đỉnh đầu còn lại hơn nửa bình nước muối, thở dài thật dài.

Ngồi ở bên cạnh một vị trung niên phụ nữ tựu cười ha hả nhìn nàng, đối với mẹ nàng nói ra: "Con nhà ngươi thật đúng là hiểu chuyện a, treo nước muối một chút cũng không nháo, còn lớn lên xinh đẹp như vậy, cũng không thấy nhiều đâu!"

Người phụ nữ trung niên nói chuyện ngồi bên cạnh một cậu bé năm sáu tuổi, khỏe mạnh như hổ mang, giờ phút này cũng đang treo nước muối, bất quá cậu bé này rất nghịch ngợm, lúc thì muốn ăn, lúc thì muốn chơi máy chơi game, một chút cũng không an phận.

Mẹ của cô bé liền hé miệng mỉm cười, nói: "Chị cả, chị quá khen rồi, trẻ con nào có làm cho người ta bớt lo, vừa rồi còn đang bực bội đây!"

Người phụ nữ trung niên liền vươn tay sờ sờ mái tóc mềm mại của cô bé, nói với cô bé: "Bạn nhỏ, có muốn chơi game cùng Bì Bì nhà chúng ta không, chơi vui lắm?"

Tiểu cô nương nhất thời đem đầu nghiêng một chút, tránh mở đầu thượng quái thủ, nghiêng thân thể nhìn hai mắt bên cạnh chính đang chuyên chú chơi game máy tiểu nam hài, giọng trẻ con nói ra: "Ta mới không muốn cùng chỉ biết chơi game máy tiểu hài tử cùng nhau chơi đâu!"

Đứa nhỏ này... "Mẹ cô trách cứ vuốt tóc cô, nhưng cuối cùng không đành lòng nói cô.

Lúc này, tiểu nam hài quay đầu lại, tròn tròn mắt to nhìn chằm chằm tiểu nữ hài một hồi lâu, sau đó đem trong tay màu trắng PSP máy chơi game đưa tới, rất trượng nghĩa nói: "Này, máy chơi game cho ngươi chơi!"

Cô bé nhìn máy chơi game, lại ngẩng đầu nhìn mẹ, trong miệng cắn ngón tay nhỏ tựa hồ đang suy nghĩ có nên tiếp nhận hay không.

Lúc này, trước cửa phòng khám chữa bệnh có một người đàn ông chạy vào, vội vàng đảo qua mặt mọi người, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại ở trên người cô bé.

Tâm Tâm!

Người tới chính là Đường Tân len lén từ Hoàng Phủ tập đoàn chuồn ra, một đường chạy chậm chạy tới Nhân Hòa bệnh viện, treo nước muối tiểu cô nương chính là hắn cháu gái ruột Đường Tâm, ôm Đường Tâm xinh đẹp nữ tử tự nhiên chính là Đường Tâm mụ mụ, cũng chính là Đường Tân tẩu tử Chu Vãn Tình.

Chú, chú, sao chú mới tới?

Đường Tâm chứng kiến Đường Tân đến, lập tức lớn tiếng kêu lên, về phần bên cạnh tiểu nam hài trong tay máy chơi game, hiện tại đã không trọng yếu.

Chu Vãn Tình nhìn thấy Đường Tân lúc này xuất hiện, lập tức kinh ngạc một chút, không khỏi trách cứ nói: "Tiểu Tân, ngươi như thế nào lúc này lại đây nha, còn chưa tới tan tầm thời gian đâu?"

Sau đó hắn đưa tay sờ sờ Đường Tâm trán nói, "Ai bảo chúng ta Tâm Tâm tiểu công chúa sinh bệnh đây?

Đường Tâm chớp mắt nghĩ nghĩ, sau đó cúi đầu nhìn cắm ở trên tay nước muối châm, cuối cùng nghiêng đầu nói: "Thúc thúc, Tâm Tâm tiêm một chút cũng không khóc, ngươi như thế nào không khen ngợi ta nha?"

Một câu chọc Đường Tân dở khóc dở cười, Chu Vãn Tình mở miệng nói: "Tâm Tâm, ngươi như vậy ngóng trông thúc thúc đến thăm ngươi, có phải hay không liền muốn thúc thúc khen ngợi ngươi nha? mụ mụ nói với ngươi nha, đây là không đúng biết không, biểu hiện tốt thúc thúc mới có thể khen ngợi ngươi, nhưng là không thể bởi vì muốn được biểu dương mới đi hảo hảo biểu hiện, biết không?"

Đường Tâm bị mẹ nói chu cái miệng nhỏ nhắn, cau mày không nhìn cô.

Tâm Tâm nào hiểu nhiều như vậy, đúng không? Tâm Tâm ngoan nhất, tiêm cũng không khóc, thúc thúc hiện tại liền khen ngợi ngươi, đợi lát nữa tiêm xong, thúc thúc liền mời tiểu công chúa đi ăn tiệc lớn.

Nghe được Đường Tân khen ngợi, Đường Tâm nhất thời mặt mày hớn hở, chỉ là qua không tới một phút đồng hồ, lập tức lại nghẹn miệng khóc lớn lên.

Đường Tân và Chu Vãn Tình vội vàng hỏi cô làm sao vậy, còn tưởng rằng thân thể cô không thoải mái.

Kết quả, Đường Tâm ủy khuất khuất vừa khóc vừa nói: "Mẹ, thúc thúc, tiêm thật sự rất đáng sợ, thật đáng sợ!"

Một câu trẻ con khóc sướt mướt, nhất thời chọc cười tất cả mọi người trong phòng khám.

Đường Tân kéo bàn tay nhỏ bé của nàng nói:"Tâm Tâm, chúng ta không khóc nữa, con xem nhiều chú dì, ông bà đều đang nhìn con như vậy, vừa rồi chú còn khen ngợi con đấy, bây giờ con khóc nhè rồi, không phải nói cho người khác biết chú khen sai rồi sao, vậy người khác sẽ cảm thấy Tâm Tâm tiểu công chúa một chút cũng không dũng cảm, là một cái túi khóc nhỏ sợ tiêm, Tâm Tâm, mau nói cho chú biết, con thích làm túi khóc nhỏ sao?"

Đường Tâm nhún vai lắc đầu.

Đường Tân liền nhéo nhéo nàng khéo léo cái mũi nói: "Vậy không được khóc a, ngươi xem bên kia có cái tiểu nam hài tiêm còn muốn khóc đâu rồi, Tâm Tâm không khóc, liền chứng minh so với hắn dũng cảm, dũng cảm tiểu hài tử mới có thể làm mỹ thiếu nữ chiến sĩ đúng hay không?"

Đường Tâm chớp mắt nói: "Tâm Tâm muốn làm chiến sĩ thiếu nữ xinh đẹp!

Dỗ một hồi, Đường Tâm rốt cục không khóc nháo nữa, ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi mẹ treo nước muối.

Đường Tân thấy tẩu tử càng không ngừng lấy tay xoa chính mình trắng như tuyết bắp chân, nhất thời nhíu nhíu mày, nói: "tẩu tử, ngươi đây là ngồi lâu chân tê dại đi, Tâm Tâm cho ta ôm tốt, ngươi nghỉ ngơi một hồi!"

"Cũng tốt, đứa nhỏ này bây giờ là càng ngày càng nặng, qua hai năm nữa chỉ sợ ta đều muốn ôm không nổi!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top