CHƯƠNG 3 NHỮNG NGÀY KHÔNG TÊN (𝑻𝒉𝒆 𝑫𝒂𝒚𝒔 𝒐𝒇 𝑨𝒃𝒂𝒏𝒅𝒐𝒏𝒎𝒆𝒏𝒕)


Những ngày tiếp theo trôi qua như một dòng chảy lặng lẽ. Lâm An Vy vẫn tiếp tục cuộc sống thường nhật của mình: đi làm, về nhà, và thỉnh thoảng ghé vào quán cà phê ấy. Nhưng có một điều gì đó đã thay đổi. Cô không còn cảm thấy nặng nề như trước, dù những mảnh vỡ trong quá khứ vẫn còn đó, vẫn ám ảnh cô mỗi đêm. Những ngày không tên vụn vỡ đó dường như đã vơi đi trong cô.

Những ngày không tên là khoảng thời gian mà cô sống trong sự im lặng mênh mông. Mỗi sáng thức dậy, căn nhà vẫn nguyên vẹn như cũ, nhưng không khí đã đổi khác. Dường như mọi thứ trong nhà, từ chiếc ghế bành trong phòng khách đến từng chiếc cốc tách trên bàn, đều đã mất đi ý nghĩa của mình. Cô không còn nhìn chúng với ánh mắt thân quen, mà là một sự vô cảm lạ lẫm. Mọi thứ chỉ là đồ vật, chỉ còn lại chức năng đơn giản của chúng trong một không gian trống rỗng.

Vào những ngày này, không có khái niệm thời gian. Thời gian như trôi qua trong sự ngập tràn của suy nghĩ, nhưng không thể làm gì ngoài việc đứng yên. Những dòng ký ức mơ hồ về ngày xưa – khi mọi thứ còn trọn vẹn, khi niềm vui còn vẹn nguyên – cứ chồng chất lên nhau trong tâm trí cô, nhưng lại không thể khiến cô tìm lại được mình. Cô đã mất đi một phần của chính mình trong những tháng ngày đầy đau khổ đó, và giờ đây, không thể quay lại. Những gì đã qua như những ngày không tên, không thể nhớ hết, không thể quên được.

Và rồi, có một hôm, cô thấy mình dừng bước trước một quán cà phê lạ lẫm. Quán đã đóng cửa, nhưng khung cửa sổ vẫn phản chiếu hình ảnh của cô. Trong ánh sáng yếu ớt của chiều tà, cô nhìn thấy bóng dáng mình, nhưng không phải là mình trước đây. Đó là một người không còn biết cách yêu thương, không còn biết cách cười, nhưng cũng không thể dừng lại được. Một nỗi đau cũ như vết thương hằn sâu trong tim.

Cô rời khỏi quán, bước vào một con đường vắng. Cảm giác trống rỗng lại đổ ập đến, nhưng lần này, cô không khóc. Cô đã học cách không khóc, không cho phép bản thân rơi vào sự yếu đuối. Cô hiểu rằng, dù thế nào, những ngày không tên này vẫn phải tiếp tục trôi qua.

Vào buổi tối, cô lại ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Cô nhận ra rằng những ngày không tên này không hề vô nghĩa. Chúng là một phần của cuộc sống, một phần không thể thiếu trong quá trình chữa lành. Dù cho có đau đớn, dù cho có trống vắng, cô vẫn tiếp tục sống, vẫn tìm kiếm một lối ra, dù nó có thể mơ hồ đến đâu.

Một tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Khi mở cửa, cô thấy một người phụ nữ đứng đó – một người hàng xóm cũ, người mà cô chưa từng nói chuyện nhiều. Bà mỉm cười nhẹ nhàng, đưa cho cô một đĩa bánh quy còn ấm.

"– Mọi người đều có những ngày không tên, con ạ. Nhưng nếu không có những ngày như thế, thì làm sao chúng ta biết được mình có thể mạnh mẽ đến đâu?"

Cô nhận lấy đĩa bánh, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu

Có lúc, cô tưởng mình đã bỏ rơi tất cả – những ước mơ, những niềm tin, những hy vọng. Nhưng rồi, một giây phút nào đó, những mảnh ghép rơi xuống, và cô nhận ra, dù cho mọi thứ đã thay đổi, cuộc sống vẫn không thể ngừng lại. Những ngày không tên có thể kéo dài mãi mãi, nhưng ít nhất, cô biết rằng, không phải mình cô phải trải qua những ngày như thế. Và dù cho chẳng ai có thể thay đổi quá khứ, ít nhất, trong những ngày không tên ấy, cô có thể học cách sống lại lần nữa.

Vì trong những ngày không tên đó, cô học được một điều: dù sự mất mát đau đớn đến đâu, con người luôn có thể học cách đứng dậy, học cách tiếp tục sống, dù không phải trong những ngày hoàn hảo hay trọn vẹn. Và hy vọng, dù nhỏ bé, vẫn là động lực để cô tìm lại chính mình.

Chỉ có điều, con đường ấy không hề dễ dàng.

Những ngày tiếp theo sau cuộc gặp gỡ tại quán cà phê, Lâm An Vy cảm thấy mình như bị cuốn vào một cơn lốc cảm xúc. Cô vẫn đi dạy, vẫn về nhà, vẫn ngồi một mình trong căn phòng nhỏ với những bức tranh chưa hoàn thiện. Nhưng có một điều gì đó đã thay đổi. Cuộc gặp gỡ với Minh Dương đã khiến cô không thể ngừng suy nghĩ. Không phải suy nghĩ về một chàng trai luôn tò mò hỏi han, chỉ đơn giản là suy nghĩ về những gì anh ấy nói, về nhận định của anh ta về cuộc sống này. Tất cả đều khiến cô cảm thấy như có một cánh cửa nào đó đang hé mở, dù cô chưa dám bước qua.

Một buổi chiều, cô quyết định đi dạo. Con đường quen thuộc dẫn cô đến công viên nhỏ gần nhà. Những chiếc lá vàng rơi lả tả trên lối đi, tạo nên một khung cảnh đẹp nhưng đượm buồn. Cô ngồi xuống chiếc ghế dài, nhìn những đứa trẻ chơi đùa xa xa. Tiếng cười vang lên rộn rã, nhưng cô lại cảm thấy mình như đang đứng ngoài cuộc sống ấy.

"Cậu lại ngồi một mình à?"

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. An Vy quay lại, thấy Minh Dương đứng đó, tay cầm hai cốc cà phê. Anh mỉm cười, ánh mắt ấm áp nhưng không hề tò mò hay xâm phạm.

"Tôi tình cờ đi ngang qua và thấy cậu ngồi đây. Nghĩ là cậu có thể muốn một cốc cà phê."

Cô nhìn anh, lưỡng lự một chút, rồi gật đầu. Minh Dương ngồi xuống bên cạnh, đưa cho cô một cốc. Hương cà phê thơm nồng lan tỏa trong không khí, xua tan đi cái lạnh se sắt của buổi chiều thu.

"Cậu thường đến đây à?" Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng.

"Thỉnh thoảng." Cô đáp ngắn gọn. "Khi tôi cần một chút yên tĩnh."

Minh Dương gật đầu, không hỏi thêm. Anh nhìn ra xa, nơi những đứa trẻ đang chơi đùa. "Tôi thích những khoảnh khắc như thế này. Nó khiến tôi nhớ đến những ngày thơ ấu, khi mọi thứ đều đơn giản và nhẹ nhàng."

An Vy khẽ liếc nhìn anh. Cô nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên anh nhắc đến quá khứ của mình.

"Cậu có nhớ nhiều về thời thơ ấu không?" Cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ.

Minh Dương mỉm cười, nhưng nụ cười ấy mang một chút gì đó buồn bã. "Có chứ. Nhưng không phải lúc nào cũng là những kỷ niệm đẹp. Mẹ tôi mất khi tôi còn nhỏ, và từ đó, mọi thứ đã thay đổi."

Cô im lặng, cảm nhận được nỗi đau trong giọng nói của anh. Có lẽ, họ không khác nhau nhiều như cô từng nghĩ.

"Cậu biết không," anh tiếp tục, "tôi đã học cách sống với nỗi đau ấy. Nhưng đôi khi, tôi vẫn cảm thấy mình như đang bị mắc kẹt trong những ngày không tên, những ngày mà tôi không biết mình đang sống vì điều gì."

An Vy nhìn anh, ánh mắt đầy đồng cảm. Cô hiểu cảm giác ấy quá rõ. Những ngày không tên, những ngày mà cô chỉ tồn tại chứ không thực sự sống.

"Nhưng rồi tôi nhận ra rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng cần phải có ý nghĩa." Minh Dương quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy chân thành. "Đôi khi, chỉ cần chúng ta sống và cảm nhận thôi, đó đã là một điều kỳ diệu."

Cô khẽ mỉm cười, lần đầu tiên sau rất lâu, cô cảm thấy mình được thấu hiểu.

Họ ngồi đó, cùng nhau nhìn ngắm thế giới xung quanh. Những chiếc lá vàng rơi xuống, tiếng gió xào xạc, và cảm giác ấm áp từ cốc cà phê trong tay. An Vy nhận ra rằng, có lẽ đây chính là khoảnh khắc mà cô đã chờ đợi từ lâu. Một khoảnh khắc không cần phải giả vờ, không cần phải che giấu.

Khi mặt trời dần khuất sau những tòa nhà cao tầng, Minh Dương đứng dậy.

"Tôi nên đi rồi." Anh nói, giọng nhẹ nhàng. "Nhưng tôi hy vọng cậu sẽ không ngại nếu chúng ta gặp lại nhau."

An Vy gật đầu. "Có lẽ vậy."

Khi Minh Dương rời đi, cô ngồi lại một mình, lòng tràn ngập những cảm xúc khó tả. Có lẽ, những ngày không tên của cô đã bắt đầu có một cái tên. Và cái tên ấy, dù chưa rõ ràng, nhưng đã mang lại cho cô một chút hy vọng.

Cô đứng dậy, bước đi dưới ánh đèn đường vừa bật sáng. Những ngày không tên vẫn còn đó, nhưng giờ đây, cô đã có thể nhìn thấy một tia sáng le lói phía trước. Và có lẽ, đó là tất cả những gì cô cần để bắt đầu một hành trình mới.

Tối hôm đó, về đến nhà, An Vy mở cuốn sổ ký họa của mình. Cô bắt đầu vẽ lại những ký ức của mình: ngôi nhà cũ, khu vườn của bà ngoại, và cả những nỗi đau mà cô đã cố gắng quên đi. Những nét vẽ của cô trở nên mạnh mẽ hơn, như thể cô đang giải phóng chính mình khỏi những xiềng xích của quá khứ.

Cô nhận ra rằng, có lẽ đây chính là bước đầu tiên để cô tìm lại chính mình. Những ngày không tên vẫn còn đó, nhưng giờ đây, cô đã có thể nhìn thấy một tia sáng le lói phía trước. Và có lẽ, đó là tất cả những gì cô cần để bắt đầu một hành trình mới.

Những ngày không tên của Lâm An Vy đã bắt đầu có một cái tên. Và cái tên ấy, dù còn mơ hồ, nhưng đã mang lại cho cô một chút hy vọng. Cô biết rằng, hành trình phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất, cô đã có thể bước đi mà không cần phải giả vờ. Và có lẽ, đó chính là điều kỳ diệu nhất mà cô có thể tìm thấy trong những ngày không tên này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top