1.

Tiếng kèn của chiếc xe buýt đang tiến vào trạm dừng đón khách khiến Đới Manh chú ý. Cô đã đứng đây đợi khoảng mười lăm phút rồi, trong đầu thì tràn ngập những dòng suy nghĩ mông lung về cuộc sống đang diễn ra gần đây, nó không còn suôn sẻ như những ngày đầu cô vừa đến thành phố xa hoa lộng lẫy này.

Cùng với một vài người khách khác bên cạnh, cô nhanh chóng lên xe sau khi đã lấy lại được sự tập trung của mình. Đới Manh không có quá nhiều đồ để mang theo ngoài chiếc balo trên lưng, sợi dây mang biểu tượng của thủy thủ mặt trăng đong đưa theo từng nhịp bước đi.

Một cô gái diện toàn màu đen trên người lại có thứ màu hồng xinh xắn đó thật khiến người ta phải nhìn một cách thắc mắc, nhưng sau khi nhìn họ lại quên mất sự đối lập đó mà chỉ chú ý đến sự lạnh lùng đẹp đẽ của đối phương. Cặp kính tròn trên gương mặt góc cạnh, mái tóc dài đen nhánh bên dưới chiếc mũ nhỏ cũng màu đen, đôi mắt vừa long lanh lại vừa sắc lạnh, một tổng thể của con người mạnh mẽ nhưng vẫn không thiếu sự dịu dàng vừa đủ.

Đới Manh chọn cho mình một góc sát kính để có thể quan sát con đường bên dưới. Mùa đông đang đến, hàng cây thưa thớt lá lại càng thấy được sự cằn cỗi và khắc nghiệt của nhiệt độ bên ngoài. Hôm nay cô chỉ mặc blazer, cô đã quá quen với không khí lạnh của mùa này.

Tuyết vẫn chưa rơi.

Sau khi ổn định chổ ngồi, tâm trí cô lại quay về những ngày tháng cũ xa xưa, những ngày tháng vui vẻ và thân thương mà cô nguyện lặp đi lặp lại cả đời mình để không bao giờ quên đi dù chỉ một câu chuyện nhỏ.

.

.

Một nơi nào đó, 6 năm trước.

"Tiểu Đới, nếu con không đi ngay bây giờ thì sẽ trễ chuyến xe buýt đến trường học đấy" - bà Đới vừa lấy áo khoác vừa đóng gói hộp đồ ăn trưa mà mình vừa làm xong cho cô con gái. Mặc dù đã học năm cuối của cấp ba nhưng cô vẫn là con gái nhỏ được cưng chiều của ba mẹ.

"Con đi đây, mama không cần đi cùng con ra trạm xe đâu, con lớn rồi mà." - Đới Manh trong bộ đồng phục bận rộn mang giày và nói khi bà Đới đang kéo khóa chiếc áo ấm, chuẩn bị tư thế đưa con gái ra trạm xe buýt như khi cô học tiểu học.

"Mẹ vẫn là nhìn con lên xe một tí mới cảm thấy yên tâm." - bà phản bác.

"Nhưng con đã 18 tuổi rồi, bạn con mà thấy chúng nó sẽ cười con mất thôi." - Đới Manh ủ rũ nói. Cô không cảm thấy khó chịu vì sự quan tâm thái quá này, nhưng mà thực sự là quá đáng khi đối xử với cô như một nhóc cấp một đang tập đến trường một mình.

"Giai Kỳ hôm nay có đi cùng con không?"

"Em ấy chắc đang đợi con ở trạm xe rồi. Muộn rồi, con đi nha." - không đợi bà Đới đi theo, Đới Manh đã đóng lại cánh cửa sau lưng mình và một mạch chạy thật nhanh ra khỏi sân nhà.

Không khí lạnh vuốt lên làn da khiến Đới Manh có phần tỉnh táo hẳn. Cô hít lấy bầu không khí trong lành của buổi sáng đầu đông, hít vào thở ra hít vào thở ra, cô thích thú nhìn hơi thở mình thoát ra lại bị nhiệt độ thấp đóng băng hình thành từng mảng như khói bay lên trời.
Nhà cô cách trạm xe đến hơn 100 mét, nếu không chạy thật nhanh e rằng sẽ không kịp mất, với cả còn Kiki đang đứng chờ mình, phải nhanh chóng đến sưởi ấm cho em ấy thôi. Nghĩ là làm, cô tăng thêm tốc độ lên đôi chân.

"Phù, thật mệt chết a, mới sáng sớm đã phải vận sức như vậy, thật muốn chết người a~"

"Chị có thể nào bớt than vãn được không?"

Đới Manh giật mình khi có người nào đó đang nói chuyện với cô. Nhìn qua vai đã thấy có một người cũng đang hì hục chạy bên cạnh.

"Tiểu Ngôn, em mà cũng đi trễ à?" - Đới Manh ngạc nhiên, cô giảm tốc độ lại để cả hai có thể chạy song song với nhau.

"Em không thể đi trễ sao?"

"Bình thường Dụ công binh không bao giờ đi trễ cả."

"Chị chắc chứ?"

Đới Manh nhướng mày nghi hoặc, Dụ Ngôn là con người có tính kỷ luật rất cao, em ấy sẽ không thể nào như cô vì thức muộn nên bị trễ học. Không bao giờ.

"Chị nghĩ là chị chắc rồi đó. Hay em cố tình đợi Đới Manh xinh đẹp đây để đi cùng?"

Dụ Ngôn đảo tròng mắt thay lời đáp. Em quá mệt mỏi để có thể đáp trả cái con người hay tự luyến này.

"Nhanh đi." Dứt lời Dụ Ngôn tăng tốc, Đới Manh thấy vậy dù có muốn nói chuyện thêm một tí cũng phải đạt được tốc độ của Dụ công binh. Cả hai người chạy như một cuộc thi ai nhanh nhất đến trạm xe. Cũng may là xe buýt vẫn chưa đến giờ xuất phát.

"Giai Kỳ!" - Đới Manh vừa đến đã thấy Kiki đang đứng đợi với trang bị đầy đủ áo ấm trên người. Hứa Giai Kỳ là bạn thanh mai trúc mã của Đới Manh, em ấy nhỏ hơn Manh hai tuổi nhưng vẫn cùng hội chơi với nhau rất thân thiết.

"Ayo mạ ơi, hai người vì cái gì giờ này lại mở cuộc thi chạy vậy?" - Tôn Nhuế đứng phía sau Kiki chồm ra nhìn hai người một lớn một nhỏ đang chống tay thở dốc.

"Chào cô gái họ Hứa và cô gái họ Tôn" - Dụ Ngôn sau khi lấy lại được hơi thở đã đứng thẳng dậy, buổi sáng đúng là không nên đi trễ nha, mặc dù không than vãn nhưng mà cũng mệt chết em rồi.

"Nhuế ca, không lạnh sao mà chỉ mặc mỗi đồng phục vậy?" - Đới Manh tỏ ra khâm phục độ da dày của Tôn Nhuế, hèn gì trình độ ghẹo gái của cậu ấy lại cao như vậy.

"Đứng vào đây là ấm ngay ấy mà."

Đới Manh nghe vậy cũng đứng lại gần bọn họ, nhưng có phải do cô mất cảm giác rồi hay không mà chẳng thấy ấm lên tí nào cả.

"Tớ có thấy ấm lên đâu? Lừa tớ à?"

"Cậu không thấy gì sao? Mặt trời đứng sừng sững ở đây còn không thấy ấm?" - Tôn Nhuế chỉ tay vào Kiki mà nói. Thực Đới Manh chỉ muốn tán lên cái làn da dày của ai kia một cái.

Hứa Giai Kỳ quá quen với sự trêu ghẹo của Nhuế ca rồi, cô mỉm cười kéo Đới Manh lại sát bên cạnh mình và kéo chiếc áo len rộng lớn đang mang trên người choàng qua cô ấy.

"Ấm hơn chưa?"

Đới Manh ngại ngùng gật đầu, đúng là ấm thật nha. Cũng may là cô chưa làm điều tàn bạo gì với Tôn Nhuế. Nhưng mà nhìn vẻ mặt đó đang cười cợt mình thì nếu không phải đang trong vòng tay mỹ nhân, chắc chắn Đới Manh sẽ dùng đôi tay này kéo cái miệng ấy căng ra hết cỡ.

Dụ Ngôn đứng đó và không nói gì, chỉ bâng quơ nhìn xung quanh chờ xe đến. Em đã trang bị đầy đủ áo ấm rồi nha, trong áo đều có túi giữ nhiệt ở hai bên.

"Đứng bên cạnh em còn ấm hơn này". Dụ Ngôn nội tâm nói vậy nhưng vẫn là không nói ra lời.

Xe buýt đến, mọi người nhanh chóng lên xe tìm vị trí ngồi quen thuộc. Đương nhiên Đới Manh và Giai Kỳ lại ngồi chung với nhau. Dụ Ngôn ngồi ở ghế đơn phía trên hai người, và Tôn Nhuế thì ngồi ghế sau.

Tới trạm kế tiếp, bạn học Triệu và bạn học Ngu của Giai Kỳ cùng với bạn học Tăng của Đới Manh lên xe. Chiếc xe mười phút trước còn yên ắng thì bây giờ lại náo nhiệt thêm bội phần vì mấy trò con nít của họ Tôn. 

"Tăng Khả Ny, tớ thấy có một người rất hợp với chiều cao của cậu."

"Ai?"

"Cột điện."

*bốp

.

Xe buýt vừa đến trước trường thì cũng đã gần giờ vào tiết học đầu tiên, mọi người nhanh chóng chia tay nhau và tản về khu lớp học của mình.

Vì lớp học cùng khu với nhau nên Dụ Ngôn và Đới Manh lại đi chung một đoạn.

"Chúng ta ăn trưa cùng nhé, chị sẽ đến lớp đón em" - Đới Manh thấy Dụ Ngôn một mình lủi thủi, nghĩ rằng em ấy chưa có đủ thời gian quen bạn mới cùng lớp nên mở lời trước.

Dụ Ngôn chỉ gật đầu, gương mặt trầm tư như có điều gì muốn nói, hoặc có điều gì đó làm em phân vân có nên nói hay không.

"Em ổn chứ?" - Đới Manh cầm tay của em ấy quả nhiên thành công trong việc lấy sự chú ý. Dụ Ngôn nhìn ngây ngốc gương mặt người đối diện mình rồi nhanh chóng cúi xuống dùng tốc độ ánh sáng lấy ra hai túi giữ nhiệt từ áo trên người nhét vào tay của Đới Manh.

"Em không lạnh, chị giữ lấy đi." - Dụ ngôn nói xong liền co giò chạy nhanh về lớp không kịp cho Đới Manh nói thêm câu gì khác. Cô dùng hai tay giữ lấy túi giữ nhiệt áp vào hai bên mặt của mình.

"Nhiệt độ này chẳng phải quá nóng rồi sao?"

Tăng Khả Ny và Tôn Nhuế nãy giờ như hai người vô hình giả vờ như cột điện xem phim tình cảm.

"Ayo mạ ơi, cậu có thấy không bạn học Tăng? Tớ đây lạnh gần chết có mỗi bộ đồng phục thì lại chẳng ai thương tình."

"Dụ cô nương thật là khả ái quá đi. Dụ công binh hôm qua bảo tớ im mồm bây giờ ở nơi đâu?"

.

.




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top