6
Thời gian lắc lắc lư lư mà trôi qua.
Cuộc đời học sinh tiểu học của Hyunjin quả là thoải mái đến muốn nổ tung.
Mỗi ngày đánh điện tử với Changbin đến khuya, lên lớp ngủ có Felix yểm trợ, ngay cả sách bài tập trước giờ cậu cũng chưa từng sờ đến.
Học tra thả bản thân sau đó thu hoạch vui vẻ, là điều người bình thường không tưởng tượng nổi.
Hoa quế trên nhánh cây ngoài cửa sổ phòng học nở rồi lại rụng, thời gian tiểu học bình bình đạm đạm thoáng qua trong chớp mắt.
Mấy năm ngắn ngủi, các bạn nhỏ trong lớp đều cao hẳn lên.
Hyunjin nhớ rất rõ, cậu dậy thì muộn, sắp lên lớp chín mới bỗng nhiên cao lên, đời trước từ tiểu học đến cấp hai, trên cơ bản cậu đều đứng ở ba vị trí đầu của đội ngũ nam sinh.
Đời này thế mà giống y chang, một centimet cũng không cao thêm.
Trơ mắt nhìn cả đám tiểu đậu đinh lớp tiểu học đều cao hơn mình, thậm chí ngay cả Felix đứng lên cũng cao hơn cậu. Hyunjin sắp buồn đến chết.
Người lùn làm thủ lĩnh là không có uy nghiêm!
Cậu là một trùm trường lăn lộn hai đời, thế mà mỗi lần xếp hàng đều xếp thứ nhất thứ hai. Chuyện này còn mặt mũi nào?!
Thế là ngày nào cậu cũng nhảy dây hai ngàn cái mệt gần chết, căn bản không cần mẹ cậu nhắc nhở, chủ động uống viên canxi uống sữa tươi, đáng tiếc hiệu quả quá mức nhỏ bé.
Mỗi lần xếp hàng, Hyunjin vẫn mặt không biểu cảm đứng vị trí đầu tiên hàng thứ nhất.
Hôm ấy khai giảng lớp ba, cô Kim suy xét đến vấn đề các bạn học dáng cao và một vài bạn bị cận không nhìn rõ bảng đen, xáo trộn vị trí của tất cả các bạn học để xếp lại.
Cô làm một bảng sắp xếp, có mục đích chuyển bạn học thấp lên phía trước.
Mà bạn học xếp sau hoặc là dáng cao, hoặc là nghịch ngợm gây sự.
Hyunjin được xếp ở hàng thứ nhất như trong dự đoán, đối diện với vị trí trung tâm của bục giảng.
Thực sự là, quá, khuất, nhục.
Ngồi ở hàng thứ nhất, ngay dưới mí mắt của giáo viên, Hyunjin muốn ngủ hay làm việc riêng cũng không được. Sẽ bị giáo viên làm phiền chết.
Hơn nữa cũng không có người chịu thương chịu khó giúp cậu bao che làm chuyện vặt —— Hyunjin quay đầu nhìn thoáng qua Felix ngồi ở hàng cuối cùng, Felix cúi đầu, đang làm bài tập.
Sau hai năm, Felix tựa như nẩy nở một chút, nó cắt tóc ngắn, lộ ra hai gò má trắng nõn gầy gò, nhờ tóc đen làm nền, có vẻ hơi lạnh nhạt.
Mấy năm nay các bạn học đều từ từ quen với sự khác biệt của Felix, không còn ôm tò mò với nó nữa, vả lại bản thân Felix trầm mặc ít nói, hầu như không cười, lúc đôi mắt đen láy nhìn người hơi âm trầm, khiến người ta cảm thấy như có gai ở sau lưng, các bạn học cũng không muốn chơi với nó.
Hyunjin nghĩ, bây giờ để nó một mình chắc là không có vấn đề gì.
Con cái mà, sớm muộn gì cũng phải độc lập.
Cậu cũng chỉ có thể quan tâm Felix mấy năm tiểu học này, về sau thành tích Felix càng ngày càng tốt, chắc chắn không học cùng trường với cậu.
Lúc này,Han Jisung tìm được vị trí của mình trên bảng sắp xếp, sau khi nhìn thấy bạn cùng bàn mới là Hyunjin, khuôn mặt của cậu hơi đỏ, lề mà lề mề ngồi xuống.
Những đứa trẻ lớp ba, đã có chút hiểu biết sự khác biệt cảm giác tiếp xúc với nhau.
Bắt đầu chú ý đến cùng phái hoặc khác phái trông đẹp trai hay đẹp gái lại thú vị như nào.
"Hyunjin, cậu muốn ăn đồ vặt không?" Jisung ngồi xuống, sau đó ngại ngùng mất tự nhiên nói chuyện với Hyunjin: "Tớ có xoài khô."
Hyunjin cầm bút vẽ người nhỏ trên giấy, nghe tiếng ngẩng đầu, sau khi phát hiện bạn cùng bàn mới của mình là Jisung, cậu nghĩ ngợi, nói: "Được."
Jisung lấy xoài khô chia sẻ với cậu.
Jisung là nam sinh nhưng lại trông thanh tú đáng yêu nhất lớp, khuôn mặt nhỏ mắt to, má phính, da lại mịn màng còn được người khác yêu thích hơn ngôi sao nhí trên tivi.
Có khá nhiều nam sinh trong lớp đều thích nói chuyện với cậu, mặc dù cách bọn quỷ ấu trĩ này bày tỏ yêu thích là túm chặt tóc của Jisung, chọc Jisung khóc.
Changbin cũng lặng lẽ từng nói với Hyunjin, cậu ta rất thích Jisung, còn bảo Hyunjin hỗ trợ nghe ngóng sở thích của Jisung.
Hyunjin vốn không muốn thò một chân vào việc nhỏ này,
Cậu biết Changbin sớm muộn gì cũng sẽ ở bên Jisung.
Đời trước bọn họ đã là một đôi, còn rất ngọt ngào, Hyunjin đặc biệt về nước tham gia đám cưới của họ, cũng bị Jisung nâng hoa ném trúng.
Nhưng mà nếu Jisung trùng hợp trở thành bạn cùng bàn của cậu, cậu sẽ thuận tiện giúp Changbin.
Felix ngồi ở hàng cuối cùng làm đề một lúc, sau đó hơi ngước mắt lên, nhìn về phía Hyunjinn.
Hyunjin đang nói chuyện với bạn cùng bàn mới của cậu, nhìn từ phía sau, có thể trông thấy gò má của cậu. Hình như cậu đang cười, mắt cong lên.
Felix đếm thời gian trong lòng, mắt nhìn đề bài, đại não lại giống như thắt nút, không sắp xếp ra được mạch suy nghĩ để giải đề.
Ba phút rồi, Hyunjin đang nói gì với Jisung vậy?
Lúc này, cái ghế bên cạnh Felix bị kéo ra, một nữ sinh ngồi xuống.
Felix nghiêng đầu, hờ hững liếc nhìn bạn cùng bàn mới. Nữ sinh vốn định chủ động nói với nó một câu, lập tức bị ánh mắt của nó dọa trở về.
Cô hơi xấu hổ luống cuống nói: "Tớ, tớ ngồi ở đây..."
Felix không nói gì, nó duỗi tay nắm lấy thành ghế, chuyển cái ghế vào trong, im lặng từ chối bạn cùng bàn mới. Nữ sinh hơi tủi thân đỏ mắt, nhỏ giọng nói: "Là cô Kim để tớ ngồi ở đây."
Felix đè cái ghế lại, ngang bướng không cho cô bé ngồi, thấp giọng nói: "Đi ra."
Nữ sinh đỏ mắt đi ra ngoài.
Lúc này Felix mới chậm rãi buông cái ghế ra, nó lại không kìm lòng được nhìn bóng lưng Hyunjin.
Tại sao không ngồi ở đây chứ?
Felix rũ mắt.
Nó đã giúp Felix giữ lại chỗ ngồi.
Cô Kim nghe nói Felix không chịu ngồi chung với người khác, đau cả đầu.
Bình tĩnh mà xem xét, cô Kim rất đau lòng Felix, đứa trẻ cơ thể không trọn vẹn trong quá trình trưởng thành bao giờ cũng trải qua nhiều bất bình hơn. Chưa kể Felix còn thông minh như vậy, mới lớp ba đã giải được đề thi Olympic toán của lớp sáu, điều này khiến cô Kim càng giữ vững ý nghĩ cố gắng bồi dưỡng nó.
Cô đặc biệt sắp xếp cô gái có tình tình dịu dàng ngoan ngoãn nhất ở trong lớp ngồi cùng bàn với Felix, không ngờ Felix lại cứ thế mà làm nữ sinh người ta khóc.
Cô Kim nghĩ đi nghĩ lại, vẫy dành thời gian, nói chuyện riêng với Felix.
"Lixie, em không muốn ngồi chung với Yuna à?" cô Kim ngồi xổm trước mặt Felix, dịu dàng hỏi: "Vậy em muốn ngồi chung với ai, có thể nói với cô không?"Felix nhẹ nhàng móc đường vân lốp xe, mi mắt rung động mấy lần.
Nó không thích nói chuyện, đối với ai cũng là bộ dáng lạnh lùng thờ ơ. Ngẫu nhiên cô Kim nhìn thấy vài lần nó lộ ra vẻ mặt khác biệt, đều là khi ở cùng Hyunjin.
Cô Kim thở dài trong lòng: "Lixie vẫn muốn ngồi với Sam, đúng không?"
Felix đột nhiên ngước mắt, trong mắt hình như có ánh sáng.
Cô Kim lại khó xử.
Đứa trẻ Hyunjin này rất lanh lợi hoạt bát, cô cũng thích. Đáng tiếc cậu nhanh nhẹn quá không chịu bị quản thúc, còn luôn bảo Felix làm bài tập giúp cậu, thậm chí khi đi học, Felix cũng không nghe giảng, chơi trò chơi nhỏ với Hyunjin.
Cô Kim cũng cân nhắc rồi mới tách bọn họ ra ngồi.
Cô cảm thấy điều này đều tốt cho hai đứa trẻ.
Cô do dự trong chốc lát, tìm cái cớ nói: "Sam ngồi đằng sau sẽ không nhìn thấy bảng."
Felix hiểu ý của cô.
Ánh sáng trong mắt dần dần dập tắt, nó nói khẽ: "Vậy em, một mình. Không cần bạn cùng bàn."
Cô Kim đàng phải đồng ý.
Lớp họ có tổng cộng bảy dãy ghế ngồi, sắp xếp theo "hai ba hai".
Sau khi sắp xếp lại vị trí, bạn học cả lớp đều phát hiện chỉ có Felixa ngồi cạnh cửa không có bạn cùng bàn.
Nó giống như bị thế giới cô lập ở bên ngoài, ngồi ở nơi hẻo lánh nhất, yên ắng không tiếng động.
"Sam ới!" Nghỉ giữa tiết, Changbin bám vào cửa lớp Hyunjin gọi cậu: "Tiết sau là thể dục, đi mau, đi cướp bóng!"
Hyunjin: "Đi ngay, tao đi tiểu trước, mày đi cướp bóng."
Tâm tư Hyunjin xoay một cái biết tỏng Changbin đang nghĩ gì, chủ động hỏi Jisung: "Jisung, cậu có muốn xem bọn tôi chơi bóng không?"
Jisung được rất nhiều nam nữ sinh hoan nghênh, cho nên một số học sinh trong lớp đều hơi bài xích cậu. Mỗi lần có tiết thể dục, Jisung đều chơi với bạn bè ở lớp 2.
Jisung vui vẻ đồng ý: "Được."
Cậu thích chơi chung với Hyunjin và Changbin.
Tuy rằng Hyunjin trông ưa nhìn, nhưng lười nhác lại không thích phản ứng với người khác, lúc nổi giận còn hơi đáng sợ. Nếu mà so sánh Jisung thích Changbin hơn, Changbin luôn luôn làm trò mèo, đặc biệt thú vị.
"Vậy cậu với Changbin đi đòi bóng trước, tôi xuống ngay đây."
"Ừ ừ."
Hyunjin đến nhà vệ sinh đi tiểu, lúc đi ngang qua lớp vô thức liếc nhìn vào trong.
Tiết sau là thể dục, các bạn học đều kết bạn thành nhóm xuống lầu, trong phòng học trống trải. Chỉ có một mình Felix vẫn cô cô đơn đơn ngồi đó.
Hyunjin nhìn thấy nó đang làm bài tập từ cửa sau, trên bàn để hai quyển sách thi đấu. Từ năm ngoái Felix đã bắt đầu tham gia các cuộc thi kiến thức.
Olympic toán vốn là lớp bốn mới bắt đầu học, chỉ có trẻ em thành tích trội nhất đầu óc thông minh mới có thể vào lớp Olympic toán của trường, đi tham gia cuộc thi toàn thành phố.
Mà lớp hai Felix đã vào lớp Olympic toán, cho tới nay đều là người có thành tích tốt nhất.
Cuộc thi năm ngoái, Felix còn đạt được điểm tối đa duy nhất trong thành phố, nghe nói giáo viên Olympic toán vừa mừng vừa sợ đến sắp điên rồi.
Hyunjin vốn muốn gọi nó cùng xuống để thả lỏng một chút, ngẫm nghĩ vẫn thôi đi, không làm phiền nó.
Hiếm khi Felix tìm được chuyện thích làm, cần gì phải bảo nó đến bãi tập ngồi ngơ ngác nhìn đứa trẻ khác chơi đùa chứ.
Lớp bọn họ ở tầng hai, bãi tập của trường học ở dưới lầu.
Gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lướt qua, đưa mùi hoa quế lưu lại trên đầu cành vào phòng.
Felix nghe thấy tiếng nói nói cười cười trên bãi tập, lại giống như đến từ một thế giới khác, nó chau mày rũ mắt, chuyên chú làm đề.
"Hyunjin! Truyền cho tao!"
Tiếng hét cao vút đột nhiên truyền đến, ngòi bút Felix vạch một cái, gần như vạch ra một nét chữ cứng cáp trên giấy mỏng.
Nó nhìn bài thi sững sờ hai giây, cuối cùng vẫn buông bút xuống, đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, hai tay chống bệ cửa sổ, hơi tốn sức đứng lên, nhìn xuống bãi tập dưới lầu.
Hyunjin dẫn bóng chạy trên sân, dường như người khoác ánh nắng, rực rỡ chói mắt.
Tầm mắt của Felix một tấc không rời mà theo sát Hyunjin, hầu như chớp mắt cũng không chớp.
Lại vào một quả rồi, Hyunjin huýt sáo, đụng vai với đồng đội: "Được đấy anh bạn nhỏ!"
Đồng đội là người lớp khác bị Hyunjin kéo cho đủ số, cậu ta không biết Hyunjin là người hung dữ một lời không thích hợp sẽ đánh người, nhếch miệng cười: "Không ngờ trông mày lùn thế kia, chạy cũng nhanh phết!"
Hyunjin: "???"
Cậu lại muốn chửi người, tương lai bố mày cao một mét tám đấy!
Một mét tám!
Một! Mét! Tám!
Changbin vội vàng lôi cậu đi trước khi cậu nổi khùng.
Hyunjin chơi bóng rất tốt, mặc dù lâu lắm rồi không chơi, hành hạ một đám nhóc vẫn đủ.
Đội kia toàn bộ quá trình gần như bị cậu dẫn chạy, chạy thở hồng hộc, suýt nữa tắt thở.
Bên Hyunjin hoàn toàn thắng lợi.
Các nữ sinh vây xem vui vẻ vỗ tay reo hò.
Hyunjin và Changbinđập tay một cái, lúc đi ngang qua một đám nam sinh, nghe thấy nam sinh kia cắn răng nghiến lợi nói: "Hyunjin, mày đừng quá đắc ý, có bản lĩnh thì một đấu một."
Hyunjin dừng bước lại, nhìn nam sinh kia, cảm thấy khá quen, sau một lát nhớ ra, đây không phải Yoseok sao.
Yoseok lớn hơn cậu và Changbin hai tuổi, lúc Hyunjin đang học nhà trẻ, Yoseok đã lên tiểu học.
Sau đó nhà Yoseok dọn đi, sau khi Hyunjin nhập học cũng chưa từng nhìn thấy cậu ta.
Bây giờ mới biết hóa ra Yoseok cũng ở trường tiểu học thực nghiệm.
Hyunjin khẽ nhếch khóe miệng, giọng điệu lười nhác lại khiêu khích: "Không phục à? Vậy mày cứ đợi xem, đợi tao rảnh rỗi lại đấu với mày."
Mắt Yoseok tràn đầy tức giận, cảnh tượng mấy năm trước bị Hyunjin đùa nghịch xoay như chong chóng lại hiện lên, cậu ta nhất thời hận vô cùng, không hề nghĩ ngợi liền đá một cú tới, Hyunjin không phòng bị, bị Yoseok đạp ngã trên mặt đất.
Rất nhiều người kinh ngạc hô lên.
Felix vừa nhìn thấy Hyunjin ngã xuống đất, vẻ mặt lập tức căng thẳng, nó ngồi trở lại xe lăn, hoảng hốt đẩy xe lăn xuống lầu. Động tác của nó vội quá, mạnh mẽ đâm tới cầu thang trước mặt.
Trước kia mỗi ngày đều do cô Kim giúp nó xuống lầu, mấy bậc thang ngắn ngủi, giờ phút này giống như là rãnh trời nằm ngang trước mặt Felix.
Nó cắn chặt hàm răng, ngón tay liên tục run rẩy, trong lòng có con quái vật đang gào thét đến là tan nát cõi lòng —— nó là đồ phế vật, Hyunjin bị ngã, nó lại ngay cả cầu thang cũng không xuống được.
Hyunjin vẫn luôn giúp nó, quan tâm nó, nói chuyện với nó, còn cười với nó.
Nhưng làm sao nó lại vô dụng đến vậy?
Felix như thể bị một cảm xúc điên cuồng nào đó nắm chặt, nó không rên một tiếng, lại giống như phát điên mà đập chân phải không lành lặn của mình, trong mắt tuôn ra sự thù hận thấu xương và tuyệt vọng, gần như chôn vùi cả người nó.
"Ôi...!" Một cô giáo đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, giật nảy mình, sau khi nhận ra Felix, cô nhanh chóng tiến lên ngăn Felix lại.
Felix bỗng nhiên túm lấy cổ tay giáo viên, dùng sức đến độ giáo viên cũng đau hít ngược một hơi.
"Em muốn đi xuống," Felix liên tục lặp lại: "Em muốn đi xuống."
Cô giáo tưởng rằng nó có việc gì gấp, vội vàng giúp nó đi xuống lầu.
Khi Felix vội vã tới bãi tập, Hyunjin đã đè Yoseok xuống đánh một trận.
Lúc giáo viên thể dục chạy tới can ngăn, Hyunjin vẫn chưa hết giận lại đá một phát vào mông Yoseok.
Các bạn học nhao nhao một đám, trong lúc hỗn loạn, Felix nhìn thấy một vệt đỏ tươi gai mắt.
Khuỷu tay của Hyunjin chẳng biết bị mài rách da từ lúc nào, máu thấm ra ngoài, Jisung ở gần cậu nhất lập tức lấy khăn trong túi ra, quấn lên vết thương của Hyunjin.
Chẳng mấy chốc Hyunjin được mấy người vây quanh đưa đến phòng y tế.
Felix ở bên ngoài bãi tập không nhúc nhích.
Nó chậm chạp thầm nghĩ, bên cạnh Hyunjin có rất nhiều người.
Về phần nó có xuất hiện hay không, có ở đó hay không, hình như căn bản không có ảnh hưởng gì đến Hyunjin. Felix xin nghỉ ốm, một thời gian dài không đi học.
Hyunjin lại nhìn thấy nó lần nữa, là lúc khai mạc cuộc thi Olympic toán cúp Hua Luogeng.
(Hua Luogeng hay Hua Loo-Keng là một nhà toán học và chính trị gia người Trung Quốc nổi tiếng với những đóng góp quan trọng cho lý thuyết số và với vai trò là người lãnh đạo nghiên cứu và giáo dục toán học tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa)
Thành tích tiểu học của Hyunjin khá tốt, cũng thuận lợi trúng tuyển lớp Olympic toán của trường. Nhưng cái môn Olympic toán này ấy mà, cậu là cái rắm cũng xem không hiểu, rồi biến thành làm hậu cần. Nói đơn giản, là trông giữ món đồ tùy thân giúp các bạn học đi thi.
Có thể danh chính ngôn thuận trốn học, cho dù là hậu cần, Hyunjin cũng vui vẻ.
Giáo viên dẫn đội Olympic toán là cô Kim, cô thuê chiếc xe buýt đưa các học sinh đến nơi thi đấu.
Đi đến lối vào địa điểm, bọn họ đã thấy Felix đang ngồi ở đó, trên đùi đắp tấm thảm mỏng, hoàn toàn như trước đây, nó ưỡn lưng thẳng tắp, làn da lâu dài không nhận được ánh mặt trời trông giống tráng lớp men, có chút cảm giác lạnh như băng không có tình người.
Hyunjin nhìn thấy nó sau đó bước nhanh tới, gọi từ đằng xa: "Con trai!"
Felix nghe thấy giọng cậu, ngẩng đầu lên rất nhanh, sau vài giây mất tiêu cự ánh mắt đã yên lặng nhìn cậu.
Trên người Hyunjin treo bình nước của mấy bạn học, cậu vừa cất bước chạy giống như con trai ngốc nhà địa chủ, đợi cậu tới gần, Felix lặng lẽ rũ mắt xuống, tay vô thức nhẹ nhàng kéo tấm thảm, giống như muốn che kín gì đó.
Hyunjin chạy tới gần thở dốc một hơi trước, sau đó vặn bình giữ nhiệt của mình ra: "Canh xương hầm, còn nóng, cậu muốn uống không?"
Đây là canh buổi sáng mẹ Hwang hầm, bây giờ thời tiết lạnh dần, cô luôn đổi nhiều kiểu nấu canh cho Hyunjin uống.
Mùi vị thơm ngon xông vào mũi, Felix không kìm lòng được nhìn thoáng qua, rồi nói: "Không cần."
Hyunjin biết Felix thèm, nhưng ngại xin canh của cậu, sợ cậu không có để uống.
Cậu kín đáo đưa bình giữ nhiệt của mình cho Felix: "Tôi không thích uống canh này. Mẹ tôi nói phải uống hết, cậu giúp tôi nha."
Felix do dự một chút, lúc này mới nhận cái bình, thấp giọng nói câu cảm ơn. Hyunjin hỏi nó: "Bây giờ cơ thể cậu sao rồi? Xin nghỉ ốm thời gian dài như thế, rất nghiệm trọng à?"
Felix nói: "Không nghiêm trọng, vẫn ổn."
Hyunjin nhìn sắc mặt nó, không khác gì bình thường, cũng yên tâm hơn.
Chẳng lâu sau, cô Kim đến đẩy nó, cùng đại đội ngũ tiến vào địa điểm thi đấu.
Hyunjin đi theo, có loại tâm thái của cha già đưa con đi thi đại học, mặc dù cậu biết với thực lực của Felix chắc hẳn không để trận thi đấu này vào mắt, nhưng cậu vẫn dặn dò: "Lúc thi không khát thì đừng uống nước nha, biết không?"
Felix kéo lốp xe lại, không chịu đi phía trước, đợi Hyunjin nói xong nó mới chậm rãi buông lỏng tay ra.
Hyunjin không thể đi vào, nhìn vào trong qua cánh cửa sắt, Felix cũng vẫn luôn xoay người, tay còn kẹp bánh xe không cho cô đẩy.
Cô Kim bật cười, hai đứa trẻ này làm sao giống như bị cô cưỡng ép chia rẽ vậy.
Cô bất đắc dĩ, an ủi Felix nói: "Lixie, thi xong rồi có thể đi ra, Sam đợi ở bên ngoài, sẽ không đi."
Felix không nói lời nào, tay đã từ từ buông lỏng ra, đổi lại nắm chặt bình giữ nhiệt của Hyunjin.
Cô Kim đã quen với sự im lặng của nó. Ngoại trừ Hyunjin, cô gần như chưa bao giờ nhìn thấy Felix nói chuyện với ai, thế giới của nó khép kín mà lạnh như băng, chỉ phá vỡ một góc với một mình Hyunjin.
Cô Kim đã từng lo lắng, đứa trẻ Felix này có phải có vấn đề về tâm lý không. Nhưng cô căn bản không có cách nào giao lưu với Felix, bất kể cô kiên nhẫn cỡ nào dịu dàng cỡ nào mà hỏi nó, Felix cũng không chịu nói thêm một câu.
Các bạn học đi vào địa điểm thi theo thứ tự.
Cô Kim đẩy Felix lên vị trí của nó, vốn là định lấy đi bình giữ nhiệt đựng canh xương hầm, Felix ôm chặt không thả, cô cũng chỉ đành tùy theo nó. Lại cẩn thận dặn dò vài câu như cẩn thận xem đề, mới rời khỏi địa điểm thi, ra bên ngoài đợi.
Thời gian thi là nửa tiếng, cô Kim dẫn Hyunjin đến một cửa hàng đồ uống ở gần đó, gọi cho cậu cốc ca cao nóng.
Đợi cuộc thi kết thúc, bọn họ lại trở về cửa đợi các bạn học của Olympic toán.
Đề thi lần này khó, bọn nhỏ đi ra cả đám đều mặt mày ủ rũ. Ngoài thời gian học chúng nó còn phải dành thời gian đối phó với các cuộc thi, có ít thời gian thả lỏng vui chơi hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều, sau khi được đặt kỳ vọng cao tự nhiên áp lực cũng lớn hơn.
Felix đi ra muộn nhất.
Hyunjin nhìn thấy biểu cảm bất biến của nó, biết ngay nó căn bản không cảm thấy có gì khó khăn, đi tới giúp nó đẩy xe lăn, cười nói: "Chắc chắn cậu lại là thứ nhất, lợi hại ghê."
Đời trước Hyunjin biết Felix học rất lợi hại, cũng không biết nhiều lắm, bây giờ mới tự cảm nhận được, trí thông minh của người này cao bao nhiêu. Nếu như không phải chân phải tàn phế hạn chế nó, nó vốn nên là thiên chi kiêu tử.
Đi đến trước xe buýt, cô Kim khom lưng nói: "Lixie, trở về cùng bọn cô, được không?"
Felixa nhìn Hyunjin, trong mắt có chút ánh sáng, sau đó nó gật gật đầu.
Cô Kim mới mang thai không lâu, cơ thể không có sức lực gì, vốn muốn nâng Felix lên xe, sau khi thử một chút vẫn có phần mệt mỏi.
Hyunjin vội vàng nói: "Cô ơi, để em cõng bạn ấy đi, em có sức."
Nói đoạn, Hyunjin khoác tay Felix lên bả vai mình, muốn cõng nó lên xe, Felix lại đột nhiên phản ứng cực lớn mà giãy giụa, nó cắn chặt môi sắc mặt trắng bệch, giống như bị điện giật, không muốn Hyunjin cõng, kiên quyết lùi lại.
Nó không có bắp chân bên phải, bình thường cũng hiếm khi đứng thẳng, cơ bắp ở chân thoái hóa teo lại, vừa rời khỏi điểm chống đỡ, đã nặng nề té ngã trên mặt đất.
Một tràng thốt lên, bạn học trên xe cũng nhao nhao bám vào cửa sổ để nhìn.
Cô Kim vội đến đỡ nó, đỡ dậy mới phát hiện toàn thân nó đều đang run rẩy.
Hyunjin cũng mông lung, chẳng qua cậu chỉ muốn cõng nó thôi mà, bình thường giữa con trai chơi đùa nhốn nháo, cõng một chút cũng chả việc gì. Felix này là làm gì?
"Lixie? Không sao chứ? Có bị ngã đau không?" Cô Kim vội vàng kiểm tra trên người nó có bị thương hay không.
Trên mặt Felix toàn là bụi bặm, nó rũ mắt xuống, tránh né ánh mắt của Hyunjin, giống như là gian nan duy trì một chút tự tôn cuối cùng của mình, có dùng sắc lôi kéo quần muốn tận khả năng che giấu khiếm khuyết của bản thân.
Cô Kim đã cảm nhận được gì đó, cô nói với Hyunjin: "Sam à, em lên xe trước đi."
Hyunjin dạ một tiếng, một bước quay đầu lên xe.
Cậu không biết có phải trong lúc vô tình nào đó đã làm tổn thương Felix.
Cuối cùng Felix không trở về cùng bọn họ.
Sắc mặt nó trắng bệch kiên trì muốn một mình ở đấy chờ bảo mẫu đến đón, cô Kim đành phải nhờ ông bác ở phòng bảo vệ trông giúp.
Felix đưa mắt nhìn xe buýt lái đi, càng ngày càng xa.
Một mình đó đợi ở cổng, trong tay nắm chặt bình giữ nhiệt của Hyunjin.
Hồi lâu, nó nhắm mắt lại, hàm răng cắn đến đau nhức, hốc mắt cũng chua xót từng đợt.
Nó không hề muốn trở thành phiền phức của Hyunjin.
Ngay cả bảo mẫu lấy tiền lương chăm sóc nó cũng sẽ ghét bỏ người tàn phế như nó, nếu để cho Hyunjin dìu nó cõng nó, một ngày nào đó Hyunjin cũng chê phiền.
Hơn nữa Hyunjin có rất nhiều bạn bè, thêm một nó hay ít đi một nó, căn bản không khác gì.
Nó không quan tâm người khác nhìn nó thế nào. Nhưng vừa nghĩ rằng Hyunjin có thể sẽ ghét bỏ nó, tiếp đó rời xa nó, nó đã cảm thấy sắp không thở nổi, đau đớn giống như thủy triều đón đầu đánh tới.
Nó thật sự... rất muốn nhanh chóng đứng lên.
Từ đó về sau, Felix vẫn chưa từng đến trường.
Lúc thi cuối kỳ, chỗ ngồi của nó cũng trống, may mà thi tiểu học cũng không quan trọng mấy, ngày thường thành tích của Felix đã đặc biệt tốt như vậy, bởi vì bệnh thi thiếu mà thôi, trường học căn bản sẽ không chuyện bé xé ra to. Trong lúc nghỉ đông, Hyunjin bắt đầu tập đi xe.
Bây giờ cậu còn nhỏ tuổi, chỉ có thể đến sân bãi chạy xe go-kart của trẻ em.
Minho cũng thích xe, hai anh em ăn nhịp với nhau, mỗi ngày chạy trên sân luyện lái xe.
Cứ như vậy chơi suốt một kỳ nghỉ đông, gần đến đi học lại, Hyunjin mới nhớ ra mình vẫn chưa làm bài tập.
Trước kia có Felix làm giúp cậu, Hyunjin đã lâu lắm rồi không đụng tới bút, bỗng nhiên phải làm mấy quyển bài tập nghỉ đông dày thế kia, cậu cũng sắp tuyệt vọng mà lấy đầu đập đất xem xem có thể xuyên về đời trước hay không.
Hyunjin chạy đi tìm Changbin, Changbin và cậu đức hạnh gần như nhau, cũng chỉ làm một ít, hai người mặt mày ủ rũ bắt đầu thức đêm chép bài tập.
Cũng mặc kệ có chính xác hay không, dù sao điền hết chỗ trống bên trên, là được rồi.
Vào ngày báo cáo học kỳ mới, trong phòng học hò hét ầm ĩ.
Tổ trưởng đang thu bài tập, rất nhiều bạn học vẫn đang vùi đầu múa bút thành văn.
Bài tập ngày thường Hyunjin làm rất tốt, trăm phần trăm chính xác, rất nhiều bạn học tôn sùng bài tập của cậu như Kinh thánh. Lần này lại có người đến hỏi chép bài tập của cậu, Hyunjin nghĩ thầm dù sao Cô Kim nhiều nhất là xem chữ viết, cô đang mang thai, không có nhiều thời gian rảnh như vậy để phê duyệt bài tập của học sinh, sẽ không có chuyện gì.
Cậu đưa sách bài tập cho các bạn học truyền tay nhau chép vào.
Chẳng bao lâu, một cô giáo cao cao gầy teo cầm danh sách đi vào phòng học của lớp 3-1.
Đây là giáo viên mới trước giờ mọi người chưa từng thấy, bọn họ còn tưởng là cô đi nhầm phòng, cảm đám đều nhìn cô.
Gương mặt cô giáo gầy gò, xương gò má hơi cao, lúc không cười rất nghiêm túc cứng nhắc. Cô đứng trên bục giảng nói: "Chào các bạn học. Cô Kim xin nghỉ thai sản, ở nhà nghỉ ngơi, kế tiếp do cô làm giáo viên chủ nhiệm lớp số một chúng ta, cô tên Choi Garam ( cô Choi ), các em gọi cô là cô Choi."
Các bạn học nhìn nhau, thật sự không dám lên tiếng. Mặt mũi cô Choi chẳng phải bình dị gần gũi, hơn nữa vừa nhận lớp số một, phải lập uy, cô càng không cười nói tùy tiện.
"Bài tập nghỉ đông của các em cô sẽ kiểm tra kỹ càng, hy vọng các em đều nghiêm túc với việc học, học tập không phải vì thầy cô, vì cha mẹ, mà là vì tương lai của chính các em."
Hyunjin: "..."
Má ơi.
Các anh em... xin lỗi.
Ai có thể ngờ đột nhiên tới chuyện này? Cậu cũng không phải cố ý hại các đồng bào đâu!
Hyunjin có phần chột dạ nhìn quanh bốn phía, quyển bài tập của cậu bị truyền tay nhau đến đâu cũng không biết, đại khái có rất nhiều người đã chép rồi.
Này phải làm sao???
Đến ngày hôm sau, vừa nhìn thấy sắc mặt cô Choi âm trầm bước vào lớp, Hyunjin biết ngay chuyện lớn không ổn.
Quả nhiên, cô Choi nặng nề ném một chồng sách bài tập trong tay lên bàn, cả lớp đều bị tiếng vang này dọa sợ.
Cô Choi quét mắt một vòng, đẩy kính nói: "Bài tập nghỉ đông lần này, có một phần lớn bạn học cũng không nghiêm túc làm, tỷ lệ lỗi cao, đáp không đúng hỏi, kỳ lạ hơn là, rất nhiều người sai đều sai chung một chỗ, cùng một đề toán đơn giản, trong lớp lại có mười tám bạn học làm sai."
Hyunjin giơ tay lên.
Cô Choi nhìn cậu: "Em muốn nói gì?"
Hyunjin: "Thưa cô, em muốn đi tiểu."
Cô Choi: "Nhịn đi. Em cũng là một trong mười tám người này."
Hyunjin: "..."
Cô Choi điểm danh mười tám bạn học này ra, toàn thể xuống dưới tòa nhà dạy học đứng phạt một tiếng. Các bạn học đều đứng thẳng rồi, các thầy cô bạn học khác đi vào tòa nhà dạy học đều nhao nhao nhìn về phía họ, Hyunjin thừa dịp Cô Choi không có đây, đặc biệt tích cực nhiệt tình nói: "Các bạn học! Chào mừng quay lại trường! Học kỳ mới diện mạo mới! Chúng tớ là đội nghi thức, chuyên ở đây chào đón bạn học quay lại trường!"
Các bạn học: "..."
Tuy nói là phạt đứng, nhưng cô Choi cũng không nhìn chòng chọc bọn họ, chỉ là phạt nhỏ cảnh cáo lớn mà thôi, cho nên các bạn học mới đầu kinh hồn bạt vía, sau đó dần dần thả lỏng ra, bắt đầu nói chuyện phiếm với các bạn đứng chung.
Hyunjin vừa nghỉ đông là không dậy sớm, lúc này đứng cũng hơi buồn ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy có người nhắc tới mình.
"Vốn là tại Hyunjin, nếu không phải nó, chúng ta có thể bị phạt à?"
Hyunjin lập tức tỉnh táo.
Cậu tự trách, không có vấn đề gì. Nhưng người khác muốn trách cậu, xin lỗi, không được.
Cậu chính là bá đạo không nói lý lẽ.
Cậu quay đầu nhìn lại, người nói chuyện là Hongki, cậu càng thấy buồn cười, không hề đè ép nhẹ giọng, cất giọng nói: "Hongki, mày lặp lại lần nữa tao nghe xem?"
Lần này Hongki cũng không sợ: "Là mày làm bài tập vớ vẩn hại bọn tao bị phạt đứng."
Hyunjin rời khỏi chỗ đứng, đi đến trước mặt Hongki, bình chân như vại nói: "Sao tao nghe không hiểu mày có ý gì nhỉ? Nếu mày không chép sách bài tập của tao, mày có thể đứng ở đây? Tao cũng rất khó hiểu, con người mày bình thường không ưa tao, sao mày cũng không ghét luôn bài tập của tao chứ? Còn chép không sai."
Hongki nhất thời nghẹn lời, nhìn cậu chằm chằm.
Các bạn học vội vàng kéo họ ra, sợ họ đánh nhau trước mặt mọi người.
Lần trước Hyunjin đánh nhau với Yoseok lớp lớn, đã viết bản kiểm điểm, lại xảy ra chuyện gì bị ảnh hưởng không tốt lắm.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở dưới bậc thang của đại sảnh tòa nhà dạy học.
Có người khuyên can trong lúc vô tình liếc qua, lập tức kinh ngạc trợn to mắt.
"Ê, các cậu nhìn, kia... là Felix của lớp bọn mình à?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top