Em.
Em đẹp, đẹp như cái ánh chiều tà hoàng hôn mang vẻ ưu buồn cùng sắc cam vô vàn ấm áp. Em toát cho mình một vẻ đẹp hồn nhiên tươi mát như tia nắng mùa thu, diệu hiền, trong sáng.
Em biết không, những lúc đôi ta đi dạo dưới tiết trời man mát của chiều mưa vừa ngớt, em chạy tung tăng, rồi mỉm cười đưa tay vén đi mái tóc đang bay theo từng đợt gió thổi nhè nhẹ, khoảnh khắc ấy em như một đoá hoa vừa nở rộ sau cơn mưa nặng trĩu nỗi buồn, làm tôi xao xuyến, rung động biết bao.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top