✨ Quãng Đường Còn Lại




[Zhihu] Quãng đường còn lại (1/..)
Tác giả: 千月ol

Trời đêm yên tĩnh, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ màu xanh trắng.

Hạ Vãn Tình thuần thục vẽ ra một con mèo đen trên máy tính bảng.

Con mèo đen đeo một thanh kiếm, kiêu ngạo đứng trên một tảng đá,nói với con thỏ trắng yên tĩnh: "Bạn có thể gặp tôi, là may mắn lớn nhất của cuộc đời bạn!"

Đây là lời nói thứ 155 trong bộ truyện tranh "Thỏ và Mèo" của cô.

Viết ra hai chữ "may mắn", đầu Hạ Vãn Tình lại đau đớn, cả người co giật, bút cầm không được, kéo một đường trên hai chữ may mắn.

Cô ngẩng đầu lên, máu mũi đỏ tươi nhỏ giọt trên màn hình phẳng, màn hình phẳng cũ kỹ lóe lên hai cái.

- Tệ quá!

Hạ Vãn Tình bất chấp bản thân, cuống quýt rút khăn giấy ra lau máy tính bảng.

Ngày mai là ngày nộp bản thảo, nếu không có bản thảo, phí bản thảo tháng này sẽ không lấy được.

Màu đỏ tươi nhuộm thấm khăn giấy, cô có chút không chịu nổi dựa vào phía sau, ánh đèn xanh trắng trên đỉnh đầu đung đưa.

Vài ngày nữa, cô sẽ trải qua đợt hóa trị đầu tiên.

Bởi vì cô có một khối u trong đầu

Không ai biết chuyện này là khi nào, dù sao ông trời cũng đã cho nó mọc ở đó.

Cô hy vọng hóa trị sẽ có ích ... Cô vẫn chưa muốn chết.

Truyện tranh của cô vẫn chưa nổi, kế hoạch đi du lịch vòng quanh thế giới vẫn chưa bắt đầu,Phó Minh An...cũng không thích cô...

Miên man suy nghĩ, hơn nửa ngày, máu cũng ngừng lại, Hạ Vãn Tình chống người cầm lấy bút vẽ, cẩn thận xoá chỗ vẽ sai.

Cô là một họa sĩ vẽ tranh biếm họa, mặc dù đã vẽ mười năm, nhưng cũng chỉ đủ ấm no qua ngày.

Nhưng đó là kỹ năng duy nhất cô ấy có thể làm và sử dụng để nuôi sống bản thân.

Hơn nữa, bây giờ cô cần tiền.

Ung thư, để chữa khỏi có lẽ sẽ mất rất nhiều tiền ...

Vẽ xong đã hai giờ sáng, Hạ Vãn Tình từ cửa sổ nhỏ trong thư phòng nhìn ra, sắc trời xanh bặm.

Cô rửa mặt nằm trên giường, đầu lại mơ hồ đau đến không ngủ được, chỉ có thể lăn lộn qua lại.

Không biết Phó Minh An ở bệnh viện thế nào, khoa cấp cứu thật sự rất bận rộn sao, anh đã hai ngày không về nhà.

Trong ba năm kết hôn, số lần trở về nhà của anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Chỉ có cô ở nhà, giống như những ngày trước khi kết hôn, cô đơn đến lạnh lẽo.

Thực sự không thể ngủ, cô thức dậy nấu canh.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ dần sáng.

Sáu giờ sáng, chuông gió ở cửa đột nhiên vang lên, Hạ Vãn Tình từ phòng bếp ngạc nhiên thò đầu ra: "Anh đã trở về."

Trước cửa, Phó Minh An một thân màu trắng, áo sơ mi trắng, quần tây trắng.

Trên khuôn mặt đẹp trai của anh mang theo vẻ mệt mỏi, nhìn sắc mặt Hạ Vãn Tình có chút tái nhợt, anh có chút kinh ngạc, nhưng cũng không để trong lòng.

"Tôi trở về thay quần áo."

Anh có một đôi tay sạch sẽ, ngay cả khi anh có bận rộn đến đâu, anh cũng phải về nhà để thay quần áo.

"Em lấy cho anh." bước chân Hạ Vãn Tình nhẹ nhàng đi về phía phòng ngủ.

Điều này đã quá bình thường.

Nhưng cô cũng không tức giận, dù sao nghề bác sĩ, luôn không tránh khỏi hy sinh thời gian gia đình.

Cô đưa quần áo và hỏi: "Bệnh viện gần đây bận rộn như vậy sao?"

Phó Minh An nhận lấy quần áo, thản nhiên nói: "Cũng ổn. "

Thực tế, anh bận rộn để chuẩn bị được thăng chức, lúc đó anh sẽ trở thành bác sĩ trưởng trẻ nhất của bệnh viện.

Nhưng anh cảm thấy không cần phải nói với người phụ nữ này.

"Có một chuyện, chúng ta thương lượng chút đi."

Phó Minh An giọng điệu nói thương lượng, kỳ thật là mệnh lệnh quen thuộc.

Hạ Vãn Tình nhìn anh, trong mắt mang theo nụ cười: "Làm sao vậy? "

Phó Minh An nhìn gương mặt tái nhợt của cô thật lâu, ánh mắt mờ tối.

"Lúc trước cô nói, nếu như tôi không muốn tiếp tục, liền buông tay ly hôn với tôi, vẫn tính không?"

Bất ngờ không kịp đề phòng.

Giống như một cơn mưa lớn vào đêm mùa đông, đóng băng tất cả các giác quan của Hạ Vãn Tình.

Một lúc lâu, cô nghe chính mình nói "Tính."

Mọi người luôn nói rằng chia tay cũng phải thoải mái.

Phản ứng của cô cũng đủ tiêu sái, không giống như vô số lần cô đã từng nghĩ tới, khóc nức nở giữ lại.

Sự tình đến gần, giờ phút này, cô chỉ là đột nhiên biết rõ

—— cô không có tư cách giữ lại.

Phó Minh An thấy cô trả lời dứt khoát, khẽ nhíu mày.

Nhưng chỉ nói, "Được, chờ tôi rảnh rỗi, chúng ta dành thời gian ly hôn."

Hạ Vãn Tình nhìn Phó Minh An, nhất thời không trả lời.

Họa sĩ vẽ tranh biếm họa hạng ba và bác sĩ tiền đồ vô lượng, cô và Phó Minh An vốn là những người như thế nào cũng không hợp nhau.

Một cuộc hẹn hò thất bại, làm cho cô trở thành vợ của anh.

Phó Minh An lúc trước vì sao lại cưới cô, cô không biết.

Cô chỉ biết rằng cô đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.

Phó Minh An thấy Hạ Vãn Tình chỉ nhìn anh không nói lời nào, có chút không kiên nhẫn: "Tôi vội đến bệnh viện, có chuyện gì thì nói sau. "

Thấy anh xoay người muốn đi, Hạ Vãn Tinh không biết nên nói gì, đột nhiên nhớ tới canh cô nấu trong bếp.

"Chờ một chút." Cô đột nhiên hét lên.

Phó Minh An không kiên nhẫn dừng bước, xoay người nhìn cô.

Canh xương nấu gần bốn tiếng đồng hồ đã tươi ngon đậm đà, Hạ Vãn Tình tìm bình giữ nhiệt, múc đầy bình đưa cho anh: "Nấu rất lâu, đem theo đi. "

Thấy anh không nhận, Hạ Vãn Tình nói năng có chút lộn xộn: "Vốn là nấu cho em, luôn thức khuya bổ sung cũng tốt..."

Phó Minh An nhìn đồng hồ, không muốn dây dưa thêm nữa, đem theo canh.

Sắc trời xám xịt mờ mịt, Hạ Vãn Tình đứng ở cửa nhìn bóng lưng anh rời đi.

Như thường lệ, không bao giờ ngoảnh lại.

Đóng cửa lại, cô thu dọn quần áo Phó Minh An đã thay.

Trong tiếng máy giặt xoáy đồ, Hạ Vãn Tình ngơ ngác ngồi trên sô pha, giống như một pho tượng đông cứng.

Không biết ngồi bao lâu, chuông điện thoại chói tai vang lên.

Hạ Vãn Tình cầm lên xem, là biên tập viên của tạp chí-Lâm Hải.

Cô vội vàng nhận máy, giọng nói không kiên nhẫn thúc giục của Lâm Hải vang lên: "Hạ Vãn Tình, bản thảo đâu? Sao cô vẫn chưa nộp? "

Hạ Vãn Tình nhìn thời gian, mới bảy giờ.

Nhưng cô không phản bác, chỉ nói, "Tôi sẽ gửi cho anh ngay lập tức."

"Nhanh lên." Nói xong, Lâm Hải liền cúp máy.

Hạ Vãn Tình hít sâu một hơi, hoạt động tứ chi cứng ngắc.

Không sao đâu, cô tự nhủ mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Mở máy tính bảng ra, Hạ Vãn Tình nhìn truyện tranh tối hôm qua vẽ xong.

Một số người nói rằng điều duy nhất có thể thay đổi một người là gặp gỡ.

"Thỏ và Mèo" là truyện cô bắt đầu vẽ sau khi kết hôn với Phó Minh An và cũng là lần đầu tiên cô vẽ truyện tranh dài.

Cô mong mình là mèo đen hành hiệp trượng nghĩa, và Phó Minh An là thỏ trắng trị bệnh cứu người, giống như trong truyện gặp nhau,hiểu nhau...rồi yêu nhau.

Nhưng sự thật, đây chỉ là một câu chuyện lừa mình dối người mà cô bịa ra.

Trên môi hiện lên nụ cười khổ, cô ở sau lưng mèo đen ghi thêm một câu: Kỳ thật, gặp được anh mới là may mắn lớn nhất trong đời em.

Gửi truyện tranh cho biên tập viên, Hạ Vãn Tình mở tài liệu mới chuẩn bị vẽ tiếp, nhưng vừa mới động bút, trên máy tính bảng lại có vài giọt máu tươi.

Không hề có dấu hiệu báo trước, chỉ một màu đỏ tươi chói mắt.

Rút khăn giấy ra bịt mũi, cô có chút giật mình.

Chảy máu mũi càng ngày càng thường xuyên.

Đến buổi tối, Phó Minh An bất ngờ trở về nhà.

"Cô xem đi. "Anh cầm đơn ly hôn mà luật sư đã soạn sẵn, bình tĩnh, hờ hững giống như đang bàn chuyện làm ăn.

"Sau khi ly hôn, tất cả tài sản chung của vợ chồng đều được chia đôi, cô có thắc mắc gì không?"

Hạ Vãn Tình lật đơn ly hôn, thực tế nhìn không vô một chữ nào.

Trong ánh mắt không kiên nhẫn của Phó Minh An, trong lòng cô dâng lên một ý nghĩ: "Nhà có thể để lại cho em không?"

Đây là phòng cưới của cô và anh, họ ở cùng nhau ba năm, cô không muốn bán, cũng không muốn chuyển đi.

Phó Minh An nhíu mày, Hạ Vãn Tình có chút co quắp: "Ý của em là, em có thể đưa anh tiền, mua một nửa của anh, được không?"

Phó Minh bình tĩnh nhìn hai mắt cô, không hỏi vì sao.

"Tùy cô". Anh thản nhiên nói, "Nếu không có vấn đề gì nữa thì ký tên đi."

Anh bận rộn nhiều việc, hôm nay vì chuyện này khó lắm mới xin nghỉ được.

"Sáng sớm ngày mai, chúng ta đi lĩnh giấy ly hôn."

Nói xong, Phó Minh An liền đứng lên chuẩn bị đi vào phòng tắm.

Ánh đèn xanh trắng chiếu lên lưng anh, Hạ Vãn Tình đột nhiên cảm thấy ủy khuất, cảm xúc khó hiểu dâng lên, cô đứng lên.

"Anh và em ly hôn, là vì anh yêu người khác sao?"

Phó Minh An suy nghĩ một chút, nói không do dự: "Đúng."

Chỉ một chữ, đã tuyên án tử hình cho tình yêu của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top