HwaBin
Hợp âm, nhạc và em
•
Giữa lòng thành phố đông đúc, nơi những con đường luôn tràn ngập tiếng còi xe và nhịp sống vội vã, có một góc nhỏ tĩnh lặng, nơi Hwarang thường tìm đến mỗi khi muốn thoát khỏi sự ồn ào của cuộc sống. Đó là một quán cà phê cổ kính, với ánh đèn vàng ấm áp và những bức tường phủ đầy những bản nhạc cổ điển.
Chính tại đây, Hwarang đã gặp Hanbin, chàng trai thường ngồi một mình bên chiếc piano cũ, chơi những giai điệu lạ lẫm nhưng cuốn hút đến kỳ lạ.
Hwarang bị cuốn hút bởi âm nhạc của Hanbin từ lần đầu tiên anh nghe thấy nó. Đó không phải là những bản nhạc thông thường, mà là những nốt nhạc mang theo cảm xúc sâu lắng, như thể mỗi lần ngón tay chạm vào phím đàn, Hanbin đang mở ra một cánh cửa dẫn vào tâm hồn mình.
Hwarang chìm đắm trong âm nhạc, anh chưa từng cảm thấy âm nhạc nào có thể lay động trái tim mình như vậy. Đến khi nhận ra thì việc anh đến đây mỗi ngày để lắnh nghe âm nhạc của Hanbin đã trở thành thói quen.
Còn Hanbin, cậu luôn cảm nhận được sự hiện diện của Hwarang mỗi khi cậu chơi đàn. Chẳng sao cả, vì cậu biết anh cũng là người yêu nó, cậu cũng biết anh có thể hiểu được cái âm nhạc kì lạ của mình. Việc đàn cho Hwarang nghe mỗi ngày cũng đã dần trở nên quen thuộc.
Một ngày nọ, sau khi Hanbin chơi xong một bản nhạc đầy u buồn, Hwarang quyết định tiến lại gần và bắt chuyện. Họ nhanh chóng kết nối qua tình yêu chung với âm nhạc, và rồi Hwarang mời Hanbin cùng sáng tác một bản nhạc mới. Họ bắt đầu cùng nhau làm việc, mỗi người đóng góp một phần của mình vào bản nhạc đang dần hình thành.
Hwarang mang đến những hợp âm ngọt ngào, lạc quan, trong khi Hanbin thêm vào đó những nốt nhạc trầm lắng, như một dòng sông sâu. Sự kết hợp của họ tạo nên một bản nhạc vừa vui tươi nhưng cũng đầy suy tư, giống như cách cuộc sống luôn có những mặt đối lập mà chúng ta phải chấp nhận. Mỗi buổi tối, họ ngồi bên nhau, Hwarang chơi guitar, Hanbin chơi piano, cùng nhau tạo nên những giai điệu độc đáo mà chỉ họ mới có thể hiểu hết ý nghĩa.
Dần dần, mối quan hệ giữa hai người cũng trở nên khăng khít hơn. Những bản nhạc không chỉ là sản phẩm của sự hợp tác, mà còn là những lời tỏ bày thầm lặng giữa Hwarang và Hanbin. Họ không cần phải nói quá nhiều, vì mỗi nốt nhạc đã nói thay tất cả. Hwarang cảm nhận được sự kết nối sâu sắc giữa họ, và dường như, Hanbin cũng vậy.
Thời gian trôi qua, bản nhạc dần hoàn thiện, trở thành một kiệt tác. Nhưng đối với Hwarang, điều quý giá nhất không phải là sự hoàn hảo của bản nhạc, mà là mối liên kết sâu sắc với Hanbin, người đã mang đến cho anh cảm hứng và ý nghĩa trong từng nốt nhạc.
Vào ngày bản nhạc hoàn thành, cả thành phố ngập tràn trong những giai điệu tuyệt đẹp, bầu trời chuyển sang màu tím huyền ảo như gửi lời chúc mừng cho thành công của hai người. Kỳ diệu nhất vẫn là ánh mắt của Hanbin khi cả hai cùng chơi bản nhạc ấy, ánh mắt chứa đựng tất cả những gì mà âm nhạc có thể truyền tải: tình yêu, sự hy vọng, và cả những điều mà chỉ có hai người mới hiểu.
Sau bản nhạc ấy, họ vẫn tiếp tục đồng hành với nhau, cùng nhau tạo nên những kiệt tác. Chỉ số thân mật ngày một cao, tình cảm trong lòng cũng ngày một rõ rệt hơn.
---
Tại một căn phòng nhỏ nằm trên tầng áp mái, ánh nắng cuối chiều len qua cửa sổ, chiếu sáng những trang giấy đầy nốt nhạc chưa hoàn thiện. Hwarang ngồi bên cây đàn guitar cổ điển, đôi mắt chăm chú nhìn vào những hợp âm anh vừa sáng tác. Mỗi nốt nhạc như một nhịp đập của trái tim anh, như một lời tỏ tình thầm kín chưa bao giờ dám nói.
Những hợp âm này không phải là những giai điệu ngẫu nhiên, mà là câu chuyện của hai người, của Hwarang và Hanbin. Mỗi lần Hwarang nhớ đến những khoảnh khắc bên nhau, anh lại viết thêm một nốt. Bài hát dần trở thành bản nhạc không lời, là tiếng lòng mà Hwarang muốn dành tặng cho Hanbin, nhưng chưa từng có cơ hội để chơi cho cậu nghe.
Chiều hôm đó, Hanbin bất ngờ bước vào phòng, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Hwarang. Cả hai không nói gì, chỉ để âm nhạc lên tiếng. Hwarang bắt đầu chơi bài hát anh viết cho Hanbin, những hợp âm vang lên trong không gian tĩnh lặng, từng giai điệu nhẹ nhàng như gió thoảng, mang theo những cảm xúc mà lời nói chẳng thể diễn tả.
Khi những âm thanh cuối cùng tắt dần, Hanbin chỉ khẽ nở nụ cười, đôi mắt lấp lánh.
Không cần lời, Hwarang hiểu rằng anh đã cảm nhận được tất cả những gì cậu muốn nói.
Và từ đó, mỗi buổi chiều lại vang lên tiếng đàn của Hwarang và bên cạnh anh luôn có Hanbin, lắng nghe và cảm nhận.
Những hợp âm không chỉ là nhạc nữa, chúng đã trở thành một phần của hai người, là cách họ hiểu nhau và gắn kết với nhau mà không cần đến lời nói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top