Chuyện của mèo

Nó là một con mèo đang rúc vào người cô chủ, nơi dễ chịu nhất trần đời.

Cô chủ năm nay đã ngoài 30 tuổi. Cô chủ vừa đi gặp một anh chàng bảnh như Mã Giám Sinh về. Khách quan mà nói thì gã không tệ như Mã Gíam Sinh, chỉ là mèo không thích gã. Nó là mèo, chẳng ai cấm lũ mèo ích kỉ cả.

Mèo nhớ hồi cô chủ đôi mươi, cô chủ kể khi đang trên một chuyến xe về Sài Gòn, có một người phụ nữ cầm tay cô nói rằng: "Vào năm 27 tuổi, cô sẽ có tất cả..." ngẫm nghĩ một lúc, bà nói tiếp: "Nhưng đó cũng là quãng thời gian khó chịu nhất đời cô". Cô chỉ cười và cảm ơn bà. Mèo biết tính cô chủ. Cô không phải là người mê tín, nhưng mấy chuyện vui thì cô vẫn tin, tức là cô tin vế đầu, còn vế sau thì cô ghi nhớ lấy để đề phòng.

Giờ đây ngẫm lại cô chủ thấy bà ấy đã đúng. Năm 27 tuổi, cô có một cô con gái lên hai. Năm 27 tuổi, cô đã là giám đốc của một công ty luật có tiếng nhất nhì ở Việt Nam. Nhưng cũng vào năm 27 tuổi ấy, cô li dị chồng. Li dị đối với cô không khó chịu, chỉ khó chịu ở chỗ anh chồng cũ của cô cứ nằng nặc đòi níu kéo. Níu kéo thế nào được khi anh qua lại với người khác? Không, cô quyết không để một kẻ phản bội dạy dỗ con gái mình.

Hôm cầm tờ quyết định li dị của tòa sẽ có hiệu lực trong khoảng hai tuần nữa, cô ngồi bên nôi nhìn con gái mình ngủ yên bình, lòng cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết. Cô giữ được căn hộ và em bé, còn chồng cô ra đi với vài cái thẻ ATM trong túi áo, tự do và không còn bị bó buộc bởi bất cứ thứ gì. Cô gặp chồng cô vào năm tư đại học. Sau đó 3 năm, cô bất chấp gia đình ngăn cản để cưới anh vì mến tính anh hiền lành chất phác. Nhưng chỉ là mến chứ chưa đến ngưỡng yêu, cả khi tới lúc cô cưới anh. Thật sự thì cô thích con mèo hơn anh. Chỉ là cô cần phải lấy chồng. 25 tuổi rồi. Hôm làm lễ kết hôn, nhà trai vui bao nhiêu thì nhà gái rầu bấy nhiêu. Cô còn nhớ trước hôm cưới, mẹ kéo cô vào phòng hỏi nhỏ: "Con nghĩ kĩ chưa? Sao con lấy nó? Mẹ chả thấy nó hợp với con điểm nào, gia cảnh, học vấn, rồi đến cả tuổi cũng chả hợp..." Cô cười trừ: "Con không biết nữa. Chắc tại duyên đó mẹ." Mẹ cô biết tính con gái mình ương ngạnh chẳng kém ông bố nên chỉ biết thở dài: "Thôi tùy cô." Mèo dụi dụi vào bàn tay cô chủ, kêu meo meo. Mèo cũng không thích cô lấy anh nhưng cô phải lấy, con gái lớn phải lấy chồng, và cô còn quá trẻ để đương đầu với tất cả.

Đám cưới kết thúc, mèo quyết định biến mất, không để lại chút dấu vết gì, làm cô buồn suốt tuần trăng mật. Mèo hiểu cô chủ thương yêu mèo như thế nào, nhưng cô chủ vẫn trọng sự nghiệp hơn tất cả. Kiểu gì mèo cũng phải đi...

Hôn nhân không bền lâu, chỉ kéo dài hai năm. Có lẽ nó còn kéo dài hơn nữa nếu không phải vào một buổi sáng thứ bảy nọ, nửa năm sau khi cô hạ sinh con gái đầu lòng, có một cô gái lạ gọi điện thoại đến cho cô, nói giữa những tiếng nức nở đứt quãng: "Chị ơi, em có thai với chồng chị rồi." Cô bóp chặt điện thoại trong bàn tay, thiếu điều chỉ muốn ném nó vỡ tan tành nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh như một luật sư chuyên nghiệp, chuẩn bị nhiều câu đá xoáy, móc xỉa để hạ bệ con đàn bà trắc nết hẳn đang toan tính cướp chồng của mình.

Cô nhẹ nhàng hỏi em là ai, làm nghề gì, sống ở đâu, làm sao quen được chồng chị và làm sao biết được số điện thoại của chị. Cô gái lạ thút thít trả lời từng câu hỏi của cô một cách thật thà đáng ngạc nhiên. Dạ, em là người yêu của anh ấy, em mới là sinh viên năm hai, em sống ở kí túc xá, em biết chồng chị khi em đang làm PG, mới gặp mà mến nhau liền, em không biết ảnh đã có gia đình. Nói đến đây cô gái bật khóc nức nở xin lỗi cô. Cô chủ bóp trán nén tiếng thở dài. Bao câu nói nghiệt ngã dành cho cô gái lạ cứ ứ nghẹn trong cổ họng của cô chủ. Gía như cô gái là cave cao cấp thì cô chẳng tiếc lời chửi rủa, nhưng cô gái chỉ là một sinh viên, quá ngây thơ sự đời để rồi bị lừa làm rau sạch cho một gã đàn ông đang chán vợ mang bầu. Được rồi, cô chủ nói, chúng ta nên gặp nhau, quán MTV Cafe đường Võ Văn Tần, 9 giờ ngày mai nhé, em đến được không? Cô gái dạ một tiếng nặng nề rồi cúp máy. Cô gái quên trả lời tại sao cô gái biết số điện thoại của cô chủ nhưng cô chủ chẳng còn bận tâm nữa. Cô chủ bình thản vào nhà tắm, dựa lưng vào tường, ôm mặt khóc nức nở. May mà chồng cô đã đi công tác ở miền Trung còn em bé thì đang ngủ. Chỉ còn một mình cô...

Cô chủ và cô gái lạ gặp nhau. Trước khi đi, cô chủ đã gửi em bé cho hàng xóm trông nom. Cô gái đẹp, cô chủ thừa nhận về mặt nhan sắc mình kém cô gái này nhiều. Sau một vài câu xã giao, cô chủ có thể rút cho mình kết luận chung nhất về cô gái: đó đích thực là kiểu con gái mà người đàn ông nào cũng sẵn sàng từ bỏ tất cả để có một đêm với cô nhưng sẽ không bao giờ chịu cưới cô làm vợ. Bi kịch nằm ngay trong niềm tự hào. Cô gái lạ mặt non tơ búng ra sữa, ngồi khóc suốt buổi. Cô chủ phải đưa cho cô gái cả bịch khăn giấy mới mua của mình rồi ngồi cắn răng nghe cô gái lạ kể chuyện tình giữa cô gái và chồng mình. Nào là họ gặp nhau như thế nào, đi chơi những đâu, đã vào khách sạn trong những dịp nào... Không phải cô gái lạ cố tình kể để làm cô chủ ghen mà là vì cô gái quá non nớt để biết ý nhị khéo léo. Chốt lại câu chuyện, cô gái lạ dè dặt hỏi: "Chị ơi, thế đứa bé tính thế nào? Em còn hai năm nữa mới ra trường..."

Cô chủ ngước mắt nhìn cô gái lạ. Cô gái lạ vội cúi mặt xuống. Tội lỗi và day dứt là những gì cô gái cảm thấy. Cô chủ chẳng biết mình nên hận hay nên thương hại cô gái. "Thôi thì thế này..." - cô chủ ôn tồn nói sau một khoảng lặng lâu lắc để cân nhắc thiệt hơn. - "Hôm nào em mang cho chị kết quả xét nghiện ADN của đứa bé trong bụng em để chị hoàn tất giấy tờ li hôn." Cô gái sửng sốt nhìn cô chủ. Cô chủ gọi thanh toán, trả tiền cho cả hai li cafe rồi đứng dậy định ra về. Cô gái lạ nắm tay cô chủ giữ lại: "Chị ơi, thế còn đứa bé?" Cô chủ giật tay ra, lạnh lùng nói: "Đó là chuyện giữa cô và anh ấy, không phải chuyện của tôi."

Về tới nhà, cô chủ lại nhốt mình vào phòng tắm, tiếp tục khóc. Ngoài xã hội cô mạnh mẽ, kiêu hãnh bao nhiêu thì trong căn phòng tắm này cô lại yếu đuối, thảm hại bấy nhiêu. Khóc xong, cô chủ rửa mặt, nhìn mình trong gương tự nhủ: "Mày khóc vì vụ này thế là đủ rồi, từ giờ đừng khóc nữa." Và cô đã làm đúng y như thế.

Cô không nhớ mình đã giải quyết với anh chồng cũ thế nào chỉ biết là giờ mọi thứ be bét thế này, hẳn cuối tuần này đưa con sang ngoại chơi, mẹ cô lại chẳng làu bàu: "Thấy chưa, mẹ đã bảo rồi mà mày có thèm nghe đâu..." rồi mẹ sẽ bảo cô sang đây sống, để cháu cho ông bà chăm cho cô đỡ cực. Bà sẽ lo lắng đường tình duyên con gái bà, rồi sẽ gợi ý cho cô anh này chàng nọ mẹ thấy được lắm, con thử xem sao. Mẹ cô là vậy. Sự quan tâm có phần thái quá của bà đôi khi làm cô cảm thấy phiền hà nhưng cô thích thế. Chẳng phải chính cô cũng đang quan tâm tới em bé nhiều như thế sao? Em bé cựa mình thức dậy, quơ quơ tay như tìm gì đó bấu víu. Cô chủ đưa tay cho em bé nắm: "Con là đứa bé đẹp nhất mẹ từng thấy trong đời." Chẳng biết con bé có hiểu điều cô nói hay không mà toét miệng cười nom đáng yêu lạ.

Ba tháng sau li dị chồng, nỗi đau vì sự phản bội đã nguôi ngoai thì cô chủ gặp lại con mèo. Khỏi nói cô chủ mừng thế nào, mèo thì đứng chết trân. Cô chủ đã thay đổi, già hơn, nghiêm trang hơn nhưng đó vẫn là cô chủ của mèo, người mà mèo đã ước được sống cả đời cùng. Vào ngày cưới của cô chủ, mèo đã lên một chiếc máy bay, nó đáp xuống New York, nơi mèo kiếm được cả đống tiền nhờ vào việc tập hợp những con mèo hoang khác như nó thành một ban nhạc biểu diễn giữa phố. Có lẽ chúng nó chơi nhạc quá hay, có lẽ lần đầu con người được thưởng thức một ban nhạc toàn mèo nên họ đã vỗ tay tán thưởng cho chúng nó rất nhiều tiền và cả thức ăn.

Chúng nó, những lũ mèo biết chơi nhạc ở New York, đã nổi tiếng và giàu có như thế đấy. Mèo đã trải phần lớn thời gian của mình để chu du trên bầu trời tới những vùng đất phương Tây huyền thoại, nơi loài mèo sống sung sướng hơn cả con người.

Hơn năm năm sau, trong một lần say rượu, ma đưa quỷ dẫn thế nào mèo lên chuyến bay về Việt Nam, về đúng Sài Gòn, những cái chân dẫn mèo đến đúng chủ nhân của nó.

Cô ấy còn thương mèo nhiều, cô liền đưa mèo tới sống cùng mình và em bé. Lần đầu tiên gặp em bé, mèo không khỏi ngỡ ngàng. Một sinh vật lạ có đôi mắt và nụ cười giống cô chủ. Nó bé tí. Mèo rụt rè chạm vào em bé. Ôi, da nó mềm... Sinh vật nhỏ bé quá nhưng chỉ vài năm nữa nó sẽ to hơn mèo ta. Những hôm cô chủ đi làm, mèo ở nhà trông em bé. Tận dụng danh tiếng vẫn còn lừng lẫy của mình, mèo vòi cô chủ một cái guitar và giẫm và móc vào dây để tạo ra âm điệu, ghi hình lại rồi đăng lên Youtube. Có clip của mèo lượt view lên tới một triệu. Ai chả tò mò về con mèo biết chơi guitar chứ? You tube đã giúp mèo kiếm được một khoản kha khá.

Bao năm thấm thoắt trôi qua, cô chủ đã ngoài 30 mà vẫn chưa tái giá và quyết tâm không tái giá. Trong khi anh chồng cũ của cô đã lấy vợ mới, nhưng không phải lấy cô gái lạ năm nào. Nhắc tới cô ấy, cô chủ cũng chẳng biết họ giải quyết cái thai ấy ra sao mà cô cũng không quan tâm. Đó không phải việc của cô. Tất cả những gì cô chủ quan tâm hồi đó là li dị sao cho nhanh gọn lẹ và giữ được nhà và con gái mình. Cô đã thành công. Mèo tự hào về cô chủ của mình.

Rồi một hôm nọ có chàng trai, nhỏ hơn cô 3 tuổi, bảnh bao, mời cô bữa tối. Không hiểu sao cô lại nhận lời. Tối đó cô trang điểm thật đẹp, ăn mặc thật sang để sánh vai cùng chàng trai ấy. Mèo hụt hẫng. Có lẽ cô chủ sẽ cưới hắn, có lẽ mèo sẽ lại mất cô... Nhưng cô về nhà trước 10 giờ. Có vẻ sớm bất thường.

Tắm xong, cô leo lên giường nằm, chỗ ngủ hàng đêm của mèo. Mèo vẫn chưa ngủ. Cô vòng tay ôm mèo. Ban đầu mèo không chịu, vẫn còn giận, cứ nhích ra xa nhưng cô chủ giữ chặt quá nên mèo đành nằm yên, rúc mặt vào cổ cô, hít hà.

"Anh chàng mới tỏ tình với chị." - Cô chủ thì thầm.

Mèo im lặng chờ cô nói hết, nhe răng cắn cắn cổ cô.

"Chị bảo chị thích con mèo hơn ảnh..."

Con mèo ngưng cắn. Dủ đang nhắm mắt nhưng cô chủ vẫn cảm nhận được mèo ta đang cười:

"...và ảnh nói: "Ghê gớm như thế chồng bỏ theo gái là đúng!""

Thấy chưa? Mèo tự đắc. Tôi đã đúng ngay từ đầu khi nói gã là Mã Giám Sinh mà!

Mèo vòng tay qua eo cô chủ, nhỏ nhẹ nói:

"Lần sau trai mời đi ăn không được đi. Trai tán cũng không được đổ, nghe chưa?"

"Ừ, được rồi." - Cô chủ bật cười. - "Tại hắn càm ràm mời chị nửa năm nay rồi. Đi cho hắn im thôi!"

Lần đầu tiên mèo cảm nhận được rằng người phụ nữ này hoàn toàn thuộc về mình, rằng mình hoàn toàn có thể sống cùng cô suốt đời. Mèo hạnh phúc tới nỗi nước mắt nó ứa ra.

"Em yêu chị..." - Mèo ta thì thầm. Lẽ ra mèo nên nói câu này từ rất lâu trước đó mới phải, từ khi gặp cô hồi năm nhất, từ khi biết rằng cả thế giới này sẽ không ai hiểu nó bằng cô. Nhưng thôi kệ, chỉ là mèo quá cẩn thận không muốn phí phạm lời yêu.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top