chương 9


Chương 9

Ngọc đã thức dậy trong vòng tay của thầy Luân, vẫn cảm nhận được hơi ấm từ hắn và thầy Tâm khi họ vẫn ở bên cạnh cô. Đêm qua, cô khóc đến kiệt sức, nhưng giờ đây, cảm giác nhẹ nhõm, dù không hoàn toàn biến mất, nhưng cũng đã giảm bớt phần nào. Dường như sự hiện diện của hai người thầy này đã khiến cô cảm thấy an tâm hơn. Ngọc không nói gì, chỉ khẽ nhắm mắt lại một lần nữa, nhưng cô biết rằng mình không cô đơn nữa.

Khi cô từ từ mở mắt, ánh sáng yếu ớt của buổi sáng đã chiếu vào phòng. Thầy Luân vẫn ôm cô, nhưng có vẻ như hắn đã thức dậy trước cô, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, khói thuốc bay lượn trong không khí. Ngọc vẫn im lặng, không muốn phá vỡ khoảnh khắc bình yên này. Cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng cũng nhận ra một điều gì đó trong lòng mình đang thay đổi. Sự quan tâm, tình yêu thương mà cô đã không dám mở lòng đón nhận trước đây, bây giờ lại khiến cô có chút ấm áp.

Thầy Tâm ngồi bên cạnh giường, nhìn Ngọc với ánh mắt lo lắng nhưng đầy kiên nhẫn. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát, cảm nhận được sự thay đổi trong cô. Anh biết rằng, dù Ngọc chưa hoàn toàn thoát khỏi vết thương trong lòng, nhưng cô đã bắt đầu mở lòng hơn. Chắc chắn, điều này là một bước đi quan trọng.

"Em thức rồi à?" Thầy Luân khẽ hỏi, giọng hắn nhẹ nhàng, không còn vẻ giễu cợt như thường ngày. Hắn nhìn Ngọc, và trong ánh mắt ấy, có một sự quan tâm mà trước đây cô không nhận thấy.

Ngọc không trả lời ngay lập tức. Cô chỉ cảm nhận được hơi thở của hắn gần gũi, sự ấm áp từ cơ thể hắn như một liều thuốc an thần trong lúc này. Cuối cùng, cô khẽ gật đầu.

Thầy Tâm không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lên vai Ngọc rồi đứng dậy. Anh biết rằng, thầy Luân đang dần làm cho Ngọc cảm thấy tốt hơn, dù anh có sự can thiệp hay không.

"Em cần gì không?" Thầy Luân tiếp tục hỏi, giọng hắn vẫn đầy sự quan tâm.

Ngọc lắc đầu. Cô không muốn nói gì lúc này. Tâm trí cô còn quá rối loạn, những cảm xúc không thể nào dồn nén vào một câu trả lời.

Thầy Luân đứng dậy, bước về phía cửa. Hắn quay lại nhìn Ngọc lần nữa, một chút bối rối lướt qua ánh mắt hắn, nhưng hắn không nói thêm lời nào. Thầy Tâm cũng theo sau, chỉ để lại Ngọc trong phòng một mình.

Ngọc nhìn theo họ một lúc lâu, cảm giác nhẹ nhàng trong lòng không còn là nỗi lo lắng, mà là sự bình yên mà cô đã thiếu suốt thời gian qua.

Mùi hương nhẹ nhàng, ấm áp ấy từ cơ thể Ngọc đã khiến cả hai thầy không thể rời mắt khỏi cô. Thầy Tâm thì trầm lặng và biết quan tâm, còn thầy Luân, dù có sự cứng cỏi, đôi lúc vô tâm, vẫn không thể phủ nhận rằng cô đã chạm vào một phần mềm yếu trong lòng hắn. Ngọc không nhận thấy sự thay đổi rõ rệt, nhưng trong mắt thầy Tâm và thầy Luân, cô đã bắt đầu là một phần không thể thiếu trong thế giới của họ.

Sau khi họ rời đi, Ngọc lại chìm vào dòng suy nghĩ của mình. Dù sự vắng mặt của họ có khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhưng những gì vừa xảy ra vẫn in sâu trong lòng cô. Cô cảm nhận được sự thay đổi, mặc dù không biết phải gọi nó là gì. Là sự quan tâm? Là sự vỗ về? Hay đơn giản chỉ là cảm giác không còn đơn độc nữa?

Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng buổi sáng vẫn ấm áp như vậy, nhưng trong lòng cô lại đầy những suy nghĩ phức tạp. Cô không còn là cô gái đơn giản như trước kia, và cô cũng không thể quay lại những ngày tháng cũ. Mọi thứ đã thay đổi, và cô phải đối mặt với sự thật này.

Nhưng trong những phút giây này, Ngọc không cảm thấy bất kỳ gánh nặng nào. Cô chỉ muốn được sống, dù cho thế giới có tồi tệ thế nào, cô cũng sẽ phải tiếp tục.

Ngày hôm đó, khi cô ngồi học một mình trong phòng, thầy Tâm lại xuất hiện. Lần này, anh không chỉ đến để giảng bài, mà còn để nhìn thấy sự thay đổi trong cô. Anh biết Ngọc đang dần khép lại quá khứ, để bắt đầu bước tiếp vào một con đường mới, dù chưa rõ sẽ đi đến đâu.

"Ngọc," Thầy Tâm nói, giọng anh nhẹ nhàng, "Em không cần phải một mình đâu. Anh luôn ở đây nếu em cần."

Ngọc nhìn lên, ánh mắt của cô không còn lờ đờ như trước. Cô cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của thầy, nhưng vẫn không dám mở lòng hoàn toàn. Nhưng ít nhất, cô biết mình không đơn độc. Và đó đã là một sự an ủi lớn lao.

Khi thầy Tâm rời đi, Ngọc lại cảm thấy một chút trống vắng. Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng tan biến khi cô nhớ lại những phút giây an lành hôm qua, khi cả hai thầy ôm chặt cô trong vòng tay của họ. Mùi hương ấy lại thoang thoảng trong không khí, khiến lòng cô không còn quá nặng nề.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #họcsinh