Chương 6
Chương 6
Ngày hôm ấy, ánh nắng không quá gắt nhưng cũng đủ để làm nổi bật mọi thứ trong sân trường. Cả hai thầy, thầy Luân và thầy Tâm, đều chú ý đến em, nhưng theo những cách rất khác nhau. Trong khi thầy Tâm luôn thể hiện sự quan tâm, chăm sóc nhẹ nhàng, thì thầy Luân lại không thể giấu nổi sự bực bội khi thấy em gần gũi với thầy Tâm hơn hắn.
Em vẫn như vậy, im lặng và vô hồn, đôi mắt lờ đờ chẳng biểu lộ cảm xúc gì, nhưng thầy Luân không thể không cảm thấy một sự khó chịu cứ dâng lên trong lòng mỗi khi nhìn thấy thầy Tâm đặt tay lên vai em hoặc nói những lời ân cần với em. Hắn cố gắng giữ sự bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không khỏi cồn cào.
Buổi sáng, khi thầy Tâm đến gần em để đưa cho em một cuốn sách, hắn đang đứng từ xa quan sát. Ánh mắt của thầy Luân không thể không rơi vào khoảnh khắc đó, khi thầy Tâm khẽ cười và hỏi em về bài tập hôm qua. Em chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, tuy nhiên ánh mắt lại dường như không còn chứa đựng sự hồn nhiên như trước.
Hắn thở dài, rồi bước lại gần, quyết định phải lên tiếng. Dù không muốn nhưng hắn cảm thấy bức bối, không thể làm ngơ thêm được nữa.
“Em ổn không?” Hắn cất giọng, có phần hơi lạnh lùng, nhưng không giấu nổi sự quan tâm.
Em nhìn hắn một lúc, rồi chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu. Nhưng điều đó chẳng làm hắn yên tâm. Hắn quay sang thầy Tâm, không kìm được sự khó chịu trong ánh mắt.
“cậu có thấy em ấy cần sự giúp đỡ của mình không?” Hắn nói, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự châm chọc. “Hay cậu ujin đang nghĩ mình có thể thay thế tôi?”
Thầy Tâm không trả lời ngay lập tức. Anh chỉ khẽ liếc nhìn hắn một cái, đôi mắt bình thản nhưng cũng có chút gì đó khó đoán. Sau một lúc im lặng, thầy Tâm trả lời bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng đủ để làm thầy Luân cảm thấy bất an.
“Em ấy không cần ai thay thế cả.” Anh trả lời, không chút căng thẳng. “Cả tôi lẫn thầy đều chỉ muốn giúp em ấy vượt qua nỗi đau của mình. Nhưng thầy có thật sự hiểu em ấy không?”
Hắn không nói gì thêm, nhưng sự khó chịu trong lòng lại càng dâng cao. Thầy Tâm đúng, hắn không thể phủ nhận điều đó, nhưng làm sao để hắn chấp nhận rằng có người khác, không phải hắn, đang có thể hiểu em hơn mình? Hắn không thể chấp nhận được điều đó, nhưng hắn không thể làm gì.
Thầy Luân bước lùi lại một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào thầy Tâm. Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự mơ hồ, một sự chua xót không thể nói thành lời. Em vẫn đứng đó, lặng lẽ, không nói gì.
Thầy Tâm, như cảm nhận được không khí đang trở nên căng thẳng, lại lên tiếng một cách điềm tĩnh: “thầy không cần phải ghen tị. Em ấy sẽ tự quyết định ai là người có thể giúp mình.”
Lời nói của thầy Tâm như một cú tát vào lòng thầy Luân, nhưng hắn chỉ đứng đó, không đáp lại. Hắn cảm thấy bất lực, như thể mọi thứ đều ngoài tầm kiểm soát của mình. Thầy Tâm không có vẻ gì là mâu thuẫn, chỉ có vẻ đắc ý, như thể anh đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Cuối cùng, không khí im lặng, chỉ có tiếng bước chân của thầy Luân vang lên khi hắn quay lưng rời đi. Hắn không muốn tiếp tục tranh cãi, nhưng cơn giận vẫn còn lại trong lòng. Đôi mắt hắn vẫn bừng lên một ngọn lửa không thể dập tắt, dù hắn đã cố gắng kìm nén.
Thầy Tâm nhìn theo bóng hắn, trong ánh mắt có một sự tự mãn khó che giấu. Anh biết rằng, dù có một cuộc tranh giành ngầm giữa hai người thầy này, em vẫn là người quyết định cuối cùng. Anh không nói gì thêm, chỉ quay lại nhìn em.
Em vẫn đứng đó, đôi mắt vẩn đục, chẳng biểu lộ một chút cảm xúc nào. Những điều mà thầy Luân và thầy Tâm làm dường như không thể thay đổi được gì trong em, dù cả hai thầy đều đang lo lắng và quan tâm. Nhưng em vẫn chỉ im lặng, như thể đã chấp nhận tất cả và đang sống trong cái bóng mờ của nỗi đau.
Thầy Tâm cảm thấy một chút tiếc nuối, nhưng anh hiểu rằng chỉ có em mới có thể quyết định sẽ đi con đường nào, và liệu em có thể mở lòng với ai, hay sẽ tiếp tục lặng lẽ đi về phía trước một mình.
Thầy Luân không ngần ngại, nhanh chóng đi theo sau. Hắn không muốn để Ngọc đi một mình, không muốn để cô chìm trong cô đơn nữa. Dù có một phần trong hắn cảm thấy lo lắng, hắn vẫn quyết định bước đến gần hơn.
"Em đi đâu vậy?" Hắn hỏi, lần này giọng điệu dịu dàng hơn.
Ngọc dừng lại, quay lại nhìn hắn. "Tôi muốn đi bộ một chút." Cô nói, giọng vẫn lạnh lùng nhưng không còn sự từ chối cứng rắn như trước. Hắn nhìn thấy trong mắt em có gì đó thay đổi, một chút mềm mỏng mà hắn không thể lý giải. Đó có phải là sự mở lòng không? Hắn không chắc, nhưng hắn quyết định đi theo.
Cả hai bước đi bên nhau trong im lặng, chỉ có tiếng bước chân vang lên trên con đường vắng. Dù không ai nói gì, nhưng sự hiện diện của thầy Luân như một sự an ủi lặng lẽ. Hắn không ép buộc em phải nói chuyện, chỉ âm thầm đi bên cạnh.
Khi về đến nhà Ngọc, cô dừng lại trước cửa, không dám mở. Thầy Luân đứng sau, vẫn không rời mắt khỏi cô. Hắn không hỏi cô có cần giúp đỡ gì không, chỉ đứng đó, đơn giản là ở bên.
“Cảm ơn,” Ngọc bất ngờ lên tiếng, nhỏ nhẹ. Đó là lần đầu tiên cô mở lời với hắn kể từ khi mọi chuyện xảy ra. Hắn không đáp lại ngay lập tức mà chỉ nhìn em, rồi từ từ gật đầu.
“Không cần cảm ơn đâu, em cần nghỉ ngơi.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Ngọc không đáp, chỉ đứng nhìn hắn một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng mở cửa bước vào. Thầy Luân đứng ở ngưỡng cửa một lúc, không muốn làm phiền em, nhưng lại không thể dứt ra. Hắn không thể bỏ đi khi em cần sự an ủi như vậy. Sau một hồi lưỡng lự, hắn quyết định bước vào theo.
Bữa tối hôm đó, Ngọc không ăn gì cả. Cô ngồi trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm. Thầy Luân không thể để em như vậy, hắn bước vào phòng và nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
“Em cần ăn gì đó không? Hay em muốn đi ngủ?” Hắn hỏi, giọng nói ấm áp nhưng lại có một chút lo lắng. Ngọc nhìn hắn một lúc, ánh mắt vẫn đầy sự mệt mỏi.
“Tôi không muốn ăn,” Ngọc trả lời, giọng khản đặc. “Tôi chỉ muốn ngủ.”
Thầy Luân gật đầu, không hỏi gì thêm. Hắn kéo ghế lại gần, ngồi bên cạnh Ngọc một lúc. Không ai nói gì, nhưng sự im lặng này lại có một sự ấm áp khó tả. Thầy Luân cảm nhận được nỗi đau mà Ngọc đang phải trải qua, và hắn chỉ biết ngồi đó, ở bên em.
Khi tối đến, Ngọc dần thiếp đi trên chiếc ghế bành. Hơi thở của cô đều đặn, nhưng ánh mắt vẫn khép hờ, không một tia sáng. Thầy Luân nhìn em, cảm giác như trái tim mình thắt lại. Hắn không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy sự bất lực. Cả hai đều lặng im trong bóng tối, nhưng hắn không thể rời đi. Dường như trong giây phút này, Ngọc cần sự hiện diện của hắn hơn bất cứ thứ gì.
Sau một lúc im lặng, hắn đứng dậy, bước lại gần và nhẹ nhàng đặt tay lên vai Ngọc. “Ngọc, em có muốn lên giường không?” Hắn hỏi, giọng thấp, nhẹ nhàng.
Ngọc không trả lời ngay, nhưng rồi cô gật đầu, khuôn mặt có chút mệt mỏi nhưng không từ chối. Thầy Luân giúp em đứng dậy, hỗ trợ Ngọc lên giường và chỉnh lại chăn cho cô. Cả căn phòng chìm trong yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh của hơi thở nhẹ nhàng của hai người.
Hắn ngồi xuống ghế bên cạnh giường, không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ quan sát Ngọc. Đôi mắt Ngọc khép lại, nhưng hắn vẫn cảm thấy cô có chút yên bình hơn khi có hắn ở đây. Thầy Luân không muốn rời đi, hắn chỉ ngồi đó, nhìn em, cho đến khi những giọt nước mắt cuối cùng của Ngọc đã chảy xuống, những nỗi đau dường như đã tạm thời được dỗ dành.
Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng ôm Ngọc vào lòng, vỗ về em như một đứa trẻ. Ngọc không phản kháng, cũng không nói gì, nhưng trong giấc ngủ của cô, thầy Luân cảm nhận được sự thở phào nhẹ nhõm.
"Em ổn rồi," hắn thì thầm, mặc dù không biết liệu đó có phải là sự thật hay không. Nhưng hắn hy vọng, hy vọng rằng một ngày nào đó, Ngọc sẽ tìm thấy sự an yên, dù chỉ là một chút. Hắn sẽ ở đây, cạnh em, cho dù mọi chuyện có ra sao.
Trong vòng tay của thầy Luân, Ngọc chìm vào giấc ngủ, như thể đã tìm thấy một nơi để trốn tránh khỏi nỗi đau. Và thầy Luân, dù trái tim vẫn còn một chút nghi ngờ, nhưng hắn biết mình đã làm đúng khi ở lại với em
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top