chương 5

Kể từ khi bi kịch xảy ra, em dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác. Em không còn là cô bé hay cười, dễ gần, hòa đồng như trước đây. Đôi mắt em giờ đây vô hồn, lờ đờ nhìn mọi thứ như một người sống mà không sống. Em bước vào lớp học, không còn cảm giác hứng thú hay yêu thích gì nữa, chỉ là một sự tồn tại mờ nhạt.

Sáng nay, khi em đến trường, đôi mắt mệt mỏi của em khiến mọi người đều nhận ra sự thay đổi rõ rệt trong em. Dù cố gắng giữ vẻ ngoài bình thường, em không thể che giấu sự mệt mỏi và đau đớn trong lòng. Những người bạn cùng lớp nhìn em, nhưng không ai dám hỏi, chỉ có thầy Luân là người duy nhất lặng lẽ quan sát em.

Hắn vẫn đứng ở cửa lớp, ánh mắt của hắn không rời khỏi em. Mặc dù không nói gì, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong em. Ánh mắt không còn sáng ngời, không còn sự tươi vui như ngày trước. Em bây giờ giống như một người lạ, không còn là "người nhỏ" mà hắn vẫn quen biết.

Cả lớp học đều chìm trong không khí im lặng. Hắn cố gắng để không để lộ cảm xúc, nhưng những gì hắn nhìn thấy trong ánh mắt của em lại khiến hắn không thể thờ ơ. Hắn biết em đang cố giấu đi nỗi đau, nhưng hắn không biết phải làm gì để giúp em.

Giờ học trôi qua trong lặng lẽ. Em không chú ý đến bài giảng, cũng không tham gia vào những câu chuyện của bạn bè. Em chỉ ngồi đó, mắt nhìn mờ mịt ra ngoài cửa sổ. Hắn có thể thấy rõ em đang chống chọi với những suy nghĩ trong đầu, đang cố gắng giữ cho mình không rơi vào vực thẳm của đau khổ.

Khi tiếng chuông báo hết giờ học vang lên, em đứng dậy, bước nhanh ra khỏi lớp mà không nhìn lại. Hắn nhìn theo bóng em, trái tim không khỏi nhói lên một cảm giác bất an.

Lúc này, thầy Tâm xuất hiện ở hành lang, anh nhìn thấy em đi một mình, dáng vẻ thất thần, và không khỏi lo lắng. Anh đã nhận ra từ lâu rằng em không còn là chính mình nữa, không còn là "người nhỏ" vui vẻ, hoạt bát như trước. Cảm giác đau đớn trong lòng em đã bắt đầu lộ rõ hơn, dù em cố gắng che giấu nó.

"Em không ăn sáng à?" Thầy Tâm bước lại gần, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.

Em không đáp lời. Em chỉ đứng đó, mắt nhìn xuống đất, không dám nhìn thầy. Thầy Tâm hiểu rõ, em đang phải trải qua một nỗi đau quá lớn, và anh chỉ có thể làm điều duy nhất mà anh có thể làm — quan tâm.

Thầy Tâm nhẹ nhàng đặt tay lên vai em, "Em cần ăn sáng, không thể tiếp tục như vậy được. Em không thể cứ nhịn ăn mãi."

Em khẽ lắc đầu, nhưng thầy Tâm đã không để em từ chối. Anh mua cho em một phần bánh mì và sữa, rồi nhẹ nhàng đưa cho em.

"Ăn đi, em cần phải có sức khỏe để đối mặt với mọi thứ."

Em không nói gì, chỉ cầm lấy bánh mì một cách vô hồn, rồi cắn một miếng nhỏ. Em không thể ăn nhiều, nhưng ít nhất em đã cố gắng ăn. Cảm giác thức ăn đi vào bụng khiến em cảm thấy một chút ấm áp, nhưng chỉ là một chút, không đủ để lấp đầy khoảng trống trong lòng em.

Ngay lúc đó, thầy Luân bước ra từ lớp học. Hắn nhìn thấy cảnh tượng này, và ánh mắt của hắn không thể rời khỏi em. Mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn lại chứa đựng đầy sự lo lắng và quan tâm. Hắn bước lại gần, đôi mắt vẫn không rời khỏi em.

"Em ăn rồi à?" Hắn hỏi, giọng hắn hơi trầm, như thể đang cố gắng tìm ra cách nào để em bớt đau khổ.

Em không đáp, chỉ khẽ gật đầu rồi quay đi. Em không muốn đối diện với hắn, không muốn nhìn thấy ánh mắt ấy. Nhưng hắn không thể bỏ qua, hắn biết em đang che giấu những gì bên trong mình.

"Đừng cố gắng chịu đựng một mình." Hắn nói, giọng nhẹ nhàng hơn bình thường. "Em có thể chia sẻ nếu em muốn."

Em vẫn không nói gì, chỉ im lặng bước đi. Thầy Luân đứng đó, nhìn theo bóng em, trái tim hắn nghẹn lại. Em đã thay đổi quá nhiều, và hắn không biết phải làm gì để giúp em vượt qua nỗi đau này.

Thầy Tâm đứng cạnh hắn, cũng không thể làm gì hơn ngoài việc im lặng. Anh biết, em không thể tự mình vượt qua nỗi đau này một mình, nhưng em vẫn chưa sẵn sàng để chấp nhận sự giúp đỡ. Anh chỉ có thể hy vọng rằng, dù thế nào đi nữa, em sẽ tìm được sự an ủi trong tình cảm của những người quan tâm.

Em bước đi trong im lặng, cảm giác đau đớn trong lòng như càng lúc càng sâu hơn. Nhưng dù vậy, em vẫn phải tiếp tục, vì em biết, dù có cô đơn đến đâu, em vẫn phải sống. Những người thầy, những người bạn xung quanh em vẫn sẽ ở lại, dù em có nhận ra hay không.

Thời gian trôi qua, nhưng nỗi đau trong lòng em vẫn không dễ dàng lắng xuống. Em không còn cười nữa, không còn phản ứng với những gì xảy ra xung quanh mình. Em chỉ im lặng, như một cái bóng mờ, lặng lẽ bước qua từng ngày.

Tuy nhiên, dù em có cố gắng giấu kín bao nhiêu, hai người thầy ấy vẫn luôn chú ý đến em. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ của em đều không thoát khỏi sự quan tâm của họ. Họ không thể làm gì nhiều, nhưng trong lòng họ, họ vẫn không ngừng hy vọng rằng một ngày nào đó, em sẽ tìm lại được sự bình yên trong tâm hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #họcsinh