mũi tên xoay chiều ở ngã ba
- Này em, anh nghĩ mình gặp chút rắc rối.
Lần thứ năm trong suốt hai tiếng đồng hồ, tôi chấp nhận buông xuôi và từ chối giữ nguyên dáng vẻ của mình theo khuôn mẫu một kẻ chuẩn mực nào đó. Thở hắt ra với cái lưng đang dần gập xuống và cánh tay được nới lỏng, tôi nhanh chóng tự viện cho mình một cái cớ để nằm xuống cạnh em.
Song người còn lại trong căn phòng lại hoàn toàn bài xích với chuyện chấp nhận để tôi thực hiện động tác duỗi thẳng chân sau hàng giờ đồng hồ ngồi chống thiền. Em gác cái đầu nhỏ của mình lên đùi tôi, nằm say sưa như thể đó là một chiếc gối ruột lông cừu dệt từ xưởng may lớn nhất vùng Bắc Âu chứ không phải đoạn da bọc ngoài xương khẳng khiu không đáng có của cậu trẻ hai hai.
- Anh phiền thật đấy.
Em nói. Và cùng lúc, tôi có thể mường tưởng ra được đứa trẻ kia đang chun mũi lại.
- Chúng mình chẳng nên có chút rắc rối gì với nhau cả đâu, Cheol...
Wonwoo lấy hai tay bắt chéo lại với nhau. Hành xử như thể em cần dạy lại một đứa trẻ vừa phải nhận sự phê bình của người lớn tại trường mẫu giáo.
- Không gì hết.
Sau cùng, em để lại giữa những con chữ lấp lửng của tôi một dấu chấm cảm rồi chìm vào vũ trụ của riêng mình.
Đó là một tật xấu của Wonwoo - cái thói quen phủi tay quay đầu trước bất cứ mối quan hệ giằng co nào mà em cho là phức tạp. Hay nói theo cách của tôi: chúng tôi của hiện tại, tệ làm sao lại chính là điều mà em ghét nhất.
.
- Anh có bật lửa không? Một chút thôi...
Wonwoo nói khi chìa điếu thuốc về phía tôi, thành khẩn như thể em đang chuẩn bị cho mình một nguyện ước.
Tôi bối rối nhìn em, lục lọi rồi lấy từ trong túi áo mình một bao que diêm, quẹt lửa.
Dù có chăng tôi không đồng tình với việc em quyết định hút thuốc để đánh dấu cho sinh nhật tuổi hai mươi của bản thân, thì Wonwoo vẫn là một đứa trẻ bướng bỉnh, em không nói ra ngoài, nhưng em chẳng màng đếm xỉa gì đôi ba kẻ đã sẵn sàng mực bút để rủa xả về mình.
Wonwoo là một đứa trẻ vừa nhổ giò bất trị - trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài lấp lánh, dễ chịu như đôi xấp cậu ấm cô chiêu cùng lứa trạc tuổi. Em bắt đầu hút thuốc từ vài tháng trước - sau ngày sinh nhật lần thứ hai mươi chính thức được tổ chức một cách phô trương tại nhà hàng lớn cùng hăm lăm vài trăm đứa bạn mà em nói rằng mình còn chẳng biết họ là ai.
Ngày hôm đó em đưa tôi một điếu, cười đùa rằng nếu tôi không thể hút thì hãy để Wonwoo gọi bằng em. Tóc em rũ rượi sau cuộc cạn chén, nhảy nhót cùng lũ khách lạ mặt, song thì sau tất cả, Wonwoo của tuổi hai mươi vẫn đẹp - kiểu đẹp mà ta mơ mình có được từ những ngày còn trẻ; cái kiểu mà khi mắt ta nhìn vào và tay ta chạm lên đều bỏng rát mà khoan khoái.
Trước đây tôi chưa từng để ý rằng Wonwoo đẹp. Có đâu cũng chỉ nghe qua loa rằng ai đó đã trỏ vào em trong tập ảnh tốt nghiệp rồi hỏi tên.
.
- Anh bán tranh được bao năm rồi?
Em bắt đầu hỏi khi dường như những con chữ chạy trong đầu không thuyết phục được em ngủ đi. chúng tôi nhàn hạ xem bức hoạ trời lộng gió. câu hỏi thoáng qua đó làm tôi chau mày:
- Không, anh không bán. - Seungcheol đáp và trông em có vẻ lúng túng khi nghe được câu trả lời.
- Oops, xin lỗi nhé,... Em đã nhầm anh với ai đó.
Tôi không mấy để tâm, Wonwoo vẫn thường kì quặc như vậy. Nguyên do đến từ những mối quan hệ nửa mùa mà em hay gào rú lên rằng chúng phiền phức hoặc nặng nề thế nào. Đứa trẻ ấy, đáng lí nên chép ra cho mình hai cuốn sổ nhỏ với dòng cột ngay ngắn: một cho những việc em cần làm trong ngày; một cho những người em đã yêu trong tháng.
- Bạn trai với em dạo này thế nào?
Tôi hỏi, không rõ chủ đích lắm cho mình. Chỉ là tôi bỗng nhiên không biết phải nói gì với em. Wonwoo thì lúc nào cũng im lặng, rằng nếu tôi chẳng chịu bắt đầu, mọi cuộc hội thoại sẽ đều giống như màn dạo đầu trang nghiêm của một buổi lễ.
- hay ho gì lắm, em chỉ gặp cậu ta vài lần trong một tuần.
Wonwoo nhún vai khi với lấy một ít bột màu trong pallate và bắt đầu nghịch ngợm với nó. Em đổ liền màu xanh và tím lại với nhau, tiếp tục cho đến khi tôi rít lên "này, đừng có làm thế" và sẵn sàng đá cái thân hạt tiêu của em cách xa ba mét.
Wonwoo cười rộ lên khi tôi bắt đầu giữ lấy tay và đè em ra sàn. Đám tóc mỏng xơ rối mù như mây thu, một đôi sợi vương trên mí mắt, một vài lại hất ngược lên trên. Em dãy dụa, lao đầu vào ngực tôi như một con mèo quen thói rúc mình vào một hố len to sụ.
- em là đồ ngốc à?
Tôi gào lên khi Wonwoo quắp cả chân lẫn tay lên người mình, thành công kéo cả tôi và em cùng nằm xẹp lép dưới nền xi măng, gồ lên bột màu, ướt sũng vì nước trong cốc đựng.
Jeon Wonwoo cười khanh khách, thoả mãn trong chiến tích của riêng mình về một Choi Seungcheol hai hai tuổi sắp điên lên để chạy nốt đồ án sẽ nộp cho ngày sắp tới đây. Tiếng em cười giòn rã, tan ra, hoà cùng với thanh âm những cột hơi rũ xuống của cả hai.
Tim tôi bỗng trật đi một nhịp.
Dường như do hơi lạnh, hai má em có phiếm chút đỏ. Mà tôi cũng định sẽ áp tay lên má em, thử xem chúng có bỏng rát hay rậm rịt như khối não tôi lúc này không.
Em lại ngừng cười, như thực như mộng, dường như tôi thấy cánh môi Wonwoo vẫn ung dung cong lên một đường. Còn tim tôi cũng từ ấy mà vỡ tan đàn, ngờ nghệch trong mớ suy nghĩ về một mối quan hệ mệt nhoài.
Chúng tôi hôn nhau, môi áp môi và tim đặt bên liền kề.
Tôi nhận ra đôi khi Wonwoo đang run rẩy, còn hoặc là vì tôi hay ai khác, chúng tôi đều đang run lên. Những thớ cơ va chạm khe khẽ vào nhau không tuần tự. Lớp da kẻ này thấm ướt, bồi một tầng hơi mỏng trên tấm áo kẻ kia.
Chúng tôi hôn nhau chậm rãi, miệt mài như đang gia công một thanh gỗ cho nhẵn hay một tấm tranh lụa cho êm. Wonwoo cắn nhẹ lên môi dưới của tôi, đòi hỏi một sự tấn công cuồng nhiệt hơn mà em mong muốn từ những gã đàn ông đã trên mười tám.
Choi Seungcheol chưa từng có bạn gái, bạn tình hay một mối quan hệ mập mờ mà người ta thuờng truyền tai nhau về nụ hôn lén lút trong buồng vệ sinh đêm prom cuối năm, cái ôm khăng khít đến độ nghe được tiếng tim đập và lồng ngực nhô dưới bể bơi ban đêm tĩnh mịch. Vậy nên, theo một lẽ hiển nhiên, tôi trở thành con lừa khờ khạo trước móng vuốt của loài hồ ly cuồng chinh biến như em.
Wonwoo hôn rất giỏi, tôi dám khẳng định chắc chắn với bạn kể cả khi có chưa từng hôn ai. Phiến môi em mềm và có mùi son dưỡng dễ chịu. Tôi không cố tình ví von em như những ả trẻ nóng bỏng trong phim hollywood với con xe mui trần đậu buổi hoàng hôn trên cánh đồng lớn. Nhưng cái hôn của Wonwoo có thể khiến tâm can bạn muốn xáo động, xấu hổ đến tột độ bởi đôi ba ý niệm xấu xa từ bản năng thân thể. Trên tất cả, cái hôn của em đã đánh một dấu chấm hết to lớn trong mối quan hệ tẻ nhạt mơ màng của chúng tôi.
"này anh, em nghĩ mình gặp chút rắc rối"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top