Chap 9


Tối!

Bầu trời đen sẫm lại, giống như căn gác của khu nhà đối diện vậy! Chắc anh Nobita vẫn chưa về. Tôi nghĩ thế và ôm gọn chiếc bình thủy tinh đựng em ốc sên vào lòng. Con ốc sên nhỏ vẫn cứng đầu không chịu chui ra khỏi cái vỏ bọc cứng nhắc của nó làm tôi thấy sốt ruột trong khi tôi đã cố xếp sẵn những lá non xanh xung quanh. Em ấy không thấy đói hay sao? Hay là nó chết rồi?

Tôi ôm chiếc bình vào lòng và quyết đợi anh Nobita về vì nghĩ anh ấy sẽ biết thêm vài điều để cứu em ốc sên bé nhỏ, ít nhất cũng hơn cái đầu trống rỗng của tôi. Tôi ngồi thu lu ở cổng nhà, lặng nhìn ánh đèn đường hiu hắt và ngồi đếm sao cho đỡ buồn, chốc chốc lại ngó về con ngõ ở đầu phố, anh ấy vẫn chưa về sao? Cũng đã muộn lắm rồi mà!

Bầu trời đêm đẹp lung linh, lung linh hơn bởi những vì sao đang tỏa sáng lấp lánh, nháy lên như đang cười với tôi. Gió mát quá! Làn gió đêm khẽ lướt qua nhè nhẹ, mơn man khắp da thịt và đan qua những lọn tóc mượt mà của tôi. Cái không khí trong lành khiến tôi thích thú, chỉ muốn dang tay ra thật rộng và ôm ghì nó vào lòng. Tôi yêu cái hương quyến rũ của những chậu hoa phong lan tỏa ngát hương bên ban công nhà cô Mai, yêu cái hương nồng của những bồn hoa đượm mùi đất mẹ mà cô Mai tự tay trồng lấy mới nồng nàn và ngây ngất làm sao!

Văng vẳng đâu đây tiếng hát hò ầm ĩ, âm vang trong tiếng gió vi vu và hòa cả vào tiếng lá xào xạc trên mặt đường tràn ngập ánh đèn điện. Và kìa...từ xa...dưới ánh đèn đường hiu hắt, bóng ba người con trai bước đi thẫn thờ, chân nam đá chân xiêu đang nghêu ngao hát những bài hát kì lạ với lời tự chế rồi nhìn nhau phá lên cười.

Tôi cố dụi mắt nhìn:

- Cái quái gì thế kia? Nhìn như...anh Nobita, anh Xeko...gì thế này? Cả tên Hạ Vũ nữa sao? Bọn họ quen nhau à? Tôi vội chui tọt vào nhà, chỉ dám ló mắt qua cổng dõi theo ba con người say khướt không biết trời trăng gì đó!

Hạ Vũ nấc liên hồi, cố đảo đôi mắt lờ đờ nhìn xung quanh:

- Sao...đường này...quen quá vậy? - Rồi ngồi khoanh chân trước cổng nhà Nobita, dựa lưng vào tường và lẩm bẩm gì đó.

Xeko khoác vai Hạ Vũ, nói với cái giọng lè nhè của người say:

- Cậu em à, giới thiệu...với cậu em, đây...là đường nhà Nobita, cổng nhà Nobita mà chúng ta đang dựa vào đây! Và kia...những bông hoa đẹp rực rỡ...do chính tay mẹ Nobita trồng...còn cái gì nữa nhỉ? Còn cái gì của Nobita nữa nhỉ...

Nobita bấm chuông cửa inh ỏi, gục đầu vào tường hét toáng lên:

- Mẹ ơi...mở cửa cho con! Mở cửa ra...

- Bọn họ làm sao vậy chứ? Đêm hôm khuya khoắt...đã thế còn say xỉn rồi nói lung tung nữa chứ... -Tôi ôm bình thủy tinh vào lòng. - Ốc sên à, chúng ta vào nhà thôi, anh Nobita không được tỉnh táo...không ai cứu được em lúc này đâu, chịu khó vậy nhé...đợi hôm sau vậy...-Tôi thở dài nhìn bọn họ một lượt rồi bước vào trong nhà.

Cô Mai vội chạy ra mở cổng. Ngay lập tức, Xeko ôm chầm lấy cô Mai rồi lay lay người Hạ Vũ:

- Này cậu em...nhìn kĩ đi, đây là mẹ Nobita, mẹ Nobita đấy...tỉnh táo lại và chào mẹ đi chứ! Này...đừng có ngủ như thế chứ...mở mắt ra đi...này cậu em...

- Có thôi đi không mấy cái thằng này? Đêm hôm khuya khoắt định không cho hàng xóm ngủ à...sao chẳng đứa nào còn tỉnh táo thế này? Dậy nhanh...đi vào trong nhà nhanh lên...dậy nhanh, sao lại uống nhiều thế chứ...thật là...

- Hàn Linh, có dậy ngay không thì bảo? Dậy nhanh...

Mới sáng sớm, tiếng dì Ngọc đã lanh lảnh trong phòng Hàn Linh, lật tung cả chăn nó lên khiến con bé bực bội, vò mớ tóc rối trên đầu hét toáng lên:

- Mẹ làm ơn đừng có lật chăn của con lên có được không? Đang mơ đẹp...

- Mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi đấy...không định đi học hay sao hả? Bánh mì mẹ để ở bàn...mẹ đi luôn đây! À...còn hộp mứt dừa mẹ để ở đó, trưa đi học về nhớ mang cho chú Vinh nhá...mẹ đi đây...

- Dạ...chú Vinh ạ? Không, con không mang đâu...

- Đừng có cãi mẹ, mẹ đi đây...nhớ mang cho chú ấy...còn không mau dậy mà đi học đi? Sáng nào cũng lề mề như thế đấy, không biết đến bao giờ mới lớn đây cơ chứ! - Dì Ngọc khoác vội túi xách và một đống tài liệu rồi chạy nhanh ra cổng.

Hàn Linh đứng phắt dậy gọi vọng theo:

- Mẹ...con đã nói là không mang đâu mà...mẹ ơi...Thôi chết rồi, mình mà gặp chú ấy là xong đời luôn, chú ấy lại bắt bẻ mình vụ bức tranh cho mà xem...Chị Thiên Ý cứu em với...- Nó xông tới phòng tôi gọi rối rít nhưng căn phòng tôi trống trơn bởi tôi đã vội tới tiệm coffee từ rất sớm để tránh mặt "quả bom"đang hẹn giờ ở căn nhà đối diện. Mặc kệ, cứ tránh mặt hắn cái đã, gặp hắn chỉ thêm bực mình mà thôi!

Ra tới cổng, tôi ngước mắt lên cửa phòng tầng 2 của khu nhà đối diện, thở dài:

- Mấy người họ quen nhau sao?

Đi qua thùng rác ở đầu phố. Chợt, tôi đứng khựng lại và nhìn vào thùng rác.

Tôi giống như một tên điên đang bới thùng rác vào sáng sớm thế này khi mọi người qua đường cứ dồn ánh mắt khó hiểu về phía tôi.Tôi cười tươi khi cầm trên tay chiến lợi phẩm sau công cuộc tìm kiếm vất cả và xấu hổ là bộ xếp hình màu xám của Hạ Vũ.

Tôi thở phào:

- May là mày vẫn còn ở đây!

Tôi lấy tay phủi phủi vết bẩn trên chiếc hộp, bặm môi trách:

- Hạ Vũ đáng ghét! Tôi đã nói là vứt đi rồi mà không tin! Tại sao hắn cứ khiến mình cảm thấy có lỗi thế nhỉ?

Tôi nhanh tay đặt chiếc hộp vào balo và lang thang một mình trên con đường Hà Nội quen thuộc. Giờ này tiệm coffee cũng chưa tới giờ mở cửa, mà đứng chờ ở trạm xe buýt lâu cũng nhàm chán. Tôi đi bộ một mình, ngẩn ngơ ngắm nhìn đường phố trải dài màu vàng óng và suy nghĩ về cái cuộc đời hỗn độn nhiều ngã rẽ của mình.

Ánh nắng lên cao dần, cao dần,xua tan không khí loãng tuếch đầy khói bụi nhưng trông nó đáng yêu đến lạ thường. Hà Nội là thế rồi, không có tiếng còi xe inh ỏi, khói bụi ngập tràn thì còn đâu là thủ đô nữa?

Chiếc xe ô tô màu xanh dương đi rì rì bên cạnh tôi và anh Phong ló đầu qua tấm cửa kính xe đang dần hạ xuống, nói bằng giọng thân thiện.

- Hey cô gái, có cần tài xế Taxi không?

Tôi nhìn anh ấy và cười. Thần Đèn của tôi đây rồi! Người con trai đầu tiên trừ Thiên Bảo và bố tôi cho tôi cảm giác bình yên, cũng là người con trai khiến tôi cảm thấy thật an tâm khi ở bên cạnh anh ấy vậy!

- Hình như làm việc ở tiệm coffee rất vui phải không?

Tôi hào hứng gật đầu.

- Nhưng hơi mệt một chút!

- Cái đó thì anh đồng ý!

Tôi kể cho anh ấy nghe những chuyện vui ở tiệm coffee, về Nobita và Xeko. Chúng tôi nói chuyện rất thoải mái và vui vẻ, dường như không có khoảng cách gì giữa chúng tôi cả! Điều đó có thể khiến rất nhiều người hiểu lầm rằng hình như chúng tôi đang yêu nhau nhưng tôi có thể thẳng thắn mà trả lời với con tim mình rằng tôi chỉ coi anh ấy như một người anh trai thân thiết mà thôi!

Chiếc xe dừng ở cửa tiệm coffee. Tôi bước xuống xe, vẫy tay chào anh Phong và nhìn theo mãi cho tới khi chiếc xe khuất hẳn rồi thở phào và bước vào tiệm.

- Hello Thiên Ý, lâu rồi không gặp!

Anh Xeko vẫy tay chào tôi.Nhìn gương mặt rạng rỡ của Xeko và Nobita lúc này tôi lại thầm cười khi nhớ về khoảnh khắc say xỉn đáng xấu hổ của họ đêm qua!

- Hôm qua anh đã đi đâu vậy? Tiệm coffee loạn hết cả lên đấy!

- Hôm qua á? Anh đi làm tóc đấy! - Rồi tự hào vuốt mái tóc mới màu nâu đỏ của anh, cười. - Sao? Tóc đẹp chứ?

Nobita thở dài:

- Cậu lại định đi xem mặt à?

- Ờ! Tớ cũng chẳng muốn đi đâu nhưng tại mẹ tớ ép! Mẹ tớ nói là con gái của bạn mẹ tớ, là phát thanh viên thì phải!

- Khi nào?

- Tối nay!

- Nhanh thế sao?

- Hay tớ cho người ta leo cây một lần nhỉ?

- Cậu muốn bị mẹ cậu tịch thu nhà hay sao?

- Cậu đúng là hiểu mẹ tớ!

Lúc chúng tôi đang "tám"rất vui vẻ thì thủ tướng bước vào!

Điều đó khiến không chỉ tôi, Xeko mà cả Nobita cũng rất ngạc nhiên.

Ngài thủ tướng nhìn quanh tiệm một lượt rồi ngồi trịnh trọng ở bàn trống gần đại sảnh.

Tôi ngượng ngùng bước gần thủ tướng và đột nhiên ngài ấy cười với tôi rất thân thiện.

- Cho tôi một ly coffee được không? Tôi nghe nói coffee ở đây rất ngon!

- Coffee đen ạ?

Thủ tướng gật đầu:

- Thế cũng được!

Xeko hích vai Nobita để thức tỉnh ánh mắt khó hiểu của anh đang hướng về ngài thủ tướng một cách đăm chiêu.

- Pha coffee đi chứ! Coffee đen đó!

Nobita thở dài.

- Thật nực cười đúng không?

- Cậu không sao chứ?

Nobita không nói gì, chỉ chăm chú pha coffee đen cho ngài thủ tướng với tâm trạng không được vui. Xeko lo lắng:

- Này, nếu cậu thấy không thoải mái khi ông ấy ở đây thì...

- Đừng nói những câu vô lý như thế nữa! - Nobita quát lên khiến mọi con mắt đổ dồn về phía anh ấy, cộng thêm cái nhìn ái ngại của thủ tướng nữa mà tôi không thể hiểu nổi cái ái ngại ấy ở đây là gì!

Xeko lúng túng, nói nhỏ:

- Bây giờ thì chính cậu đang nói những lời vô lý đấy! Ông ấy đang nhìn cậu đấy!

Tôi thấy khó hiểu bởi thái độ của những người đàn ông trong tiệm coffee này, nó khiến tôi thấy lạ lẫm quá!

Đúng lúc đó, hai người khách nước ngoài bước vào và tôi cần thấy mình phải đi gấp, gọi là trốn khỏi không khí bụi mờ của cảm xúc đang lẫn lộn nơi đây cũng được!

Tôi nở nụ cười thân thiện và bước về phía hai vị khách nước ngoài ngồi gần đại sảnh.

- Excuse me! Can I help you? What would you like to drink? (Xin lỗi, tôi có thể giúp gì cho các bạn? Các bạn muốn uống gì?)

Người phụ nữ nước ngoài nhìn người bạn trai:

- What? Rather Almonds? (Gì đây? Hạnh nhân chứ?)

- No, you stop them from... (Không, anh ngán chúng lắm rồi!)

Tôi vui vẻ đề nghị:

- What do you think about raspberries anh cherries? It is the position of our new coffee! (Các bạn nghĩ sao về mâm xôi và anh đào? Đó là những vị coffee mới của chúng tôi!)

Người con trai gật đầu:

- Be there, listen to her rather? (Được đó, nghe theo cô ấy chứ?)

- OK! So we like to go... (OK, cho chúng tôi như thế đi!)

- Yeah! - Tôi cười thân thiện và ghi chép đồ uống của khách vào cuốn sổ. - Thanks you! Where are you from? (Cám ơn, các bạn đến từ đâu thế?)

- Canada!

- Woa...Canada? Welcome to Vietnam! You see how about Vietnam? (Woa...Canada sao? Chào mừng tới Việt Nam, các bạn thấy Việt Nam như thế nào?)

- Yeah! Beautiful and friendly, such as her! (Đẹp và thân thiện, như cô chẳng hạn!)

- Oh...thanks you! Really? (Cám ơn...thật chứ?)

- Yeah...- Người phụ nữ cười.

- You too...this is your boyfriend? (Cô cũng thế mà...đó là bạn trai cô à?) - Tôi hướng mắt về phía người con trai ngồi đối diện.

- Yes! We are getting married later this year! (Đúng thế! Chúng tôi sẽ kết hôn vào cuối năm nay!)

- Oh...you guys look good together! (Các bạn thật đẹp đôi!)

Tôi cứ bla bla mãi như thế vì máu nghề nghiệp vẫn đang ngấm trong người tôi và chảy cuồn cuộn, bộc phát bất cứ lúc nào khi có cơ hội.

Tôi trở lại quầy pha chế và đặt phiếu đồ uống của khách hàng xuống bàn và đẩy về phía Nobita.

Xeko ghé sát tai tôi, thì thầm:

- Thiên Ý này, vừa nãy thủ tướng nói gì với em thế?

- Chỉ là khen đồ uống của chúng ta ngon thôi! Ngài ấy còn nói từ nay sáng nào cũng sẽ tới đây uống coffee!

- Sáng nào cũng tới sao?

Xeko ngạc nhiên và nhìn sang Nobita.

- Đừng nhìn tớ! - Nobita lạnh lùng.

- Có chuyện gì thế? - Tôi hỏi nhưng Xeko chỉ cười trừ. - À, không có chuyện gì đâu!

Không có chuyện gì sao? Câu trả lời vô dụng nhất mọi thập kỷ! Mặc kệ, tôi cũng chẳng quan tâm chuyện gì đang diễn ra!

Nhìn thủ tướng đang nhâm nhi tách coffee và đọc tin tức, đột nhiên tôi lại nhớ tới tên Hạ Vũ đáng ghét!

- Hôm qua em thấy các anh say khướt ở trước cổng nhà....

Xeko bối rối, gãi đầu:

- Em thấy sao?

- Mà...anh quen Hạ Vũ sao?

- Hạ Vũ á? Em cũng quen cậu ta à? Mà không biết giờ này cậu ta dậy chưa nữa! Tửu lượng cậu ta đúng là kém thật!

Hạ Vũ vươn vai choàng tỉnh, nhíu đôi mày quyến rũ của hắn khi ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ.

Hắn tiến đến bên cửa sổ, hít thở không khí trong lành của khí trời và mùi hoa lan nồng nàn nơi ban công. Nhanh chóng, hắn đưa mắt về phía căn phòng đối diện, là phòng tôi.

Hắn cười nhếch mép:

- Thì ra là hàng xóm sao? Khu phố này cũng thú vị đấy chứ!

Hạ Vũ với cái áo khoác denim của hắn trên bàn và mặc vào và xốc lại cổ áo. Hắn thấy một khung ảnh bị đập úp xuống mặt bàn. Tò mò, hắn cầm lên và tiếng gọi vọng lên của cô Mai từ nhà dưới khiến hắn giật mình.

- Cháu dậy rồi sao? Xuống ăn sáng nhé!

- Vâng ạ!

Hắn đặt lại khung ảnh bí mật xuống bàn khi chưa kịp xem nó và hắn cũng không có ý định xem nó! Hắn nhặt đôi giày của hắn ở góc phòng và xỏ vào chân rồi bước đều đều trên bậc thang bằng gỗ màu hạt dẻ một cách khỏe khoắn và mạnh mẽ.

Trong giờ học lớp Hàn Linh.....

Cái tiết 5 thế kỷ là thời gian cho những tiếng ngáp, tiếng than ngắn thở dài...có khi là tiếng ngáy của những anh bạn "vùng sâu vùng xa" ngồi cuối lớp. Sột soạt đâu đây tiếng gói snack trong hộc bàn của những cô bạn chuyên gia ăn quà vặt. Vào cái tiết Sử ru ngủ này nói chung lớp nhỏ Hàn Linh mỗi người một thế giới. Đối với Hàn Linh, một đứa chịu trách nhiệm "đội sổ"của lớp thì chăm chỉ là việc của giáo viên và lớp trưởng, còn việc của nó và đám bạn hàng xóm xung quanh nó chỉ là...nghịch ngợm và làm việc riêng!

Nhỏ Hàn Linh thì hí húi vẽ vẽ...rồi tẩy tẩy, xóa xóa trên những bức tranh huyền thoại hái ra tiền của nó.

- Này, Hàn Linh...

Hàn Linh ngó mắt theo tiếng thì thào của nhỏ bạn ngồi bên dãy đối diện, lén lút nhìn cô giáo rồi nhận lấy từ tay cô bạn một mẩu giấy nhỏ.

Nó mở tờ giấy ra xem tờ yêu cầu khách hàng, áp mặt xuống bàn nhìn sang cô bạn, thì thào:

- Này...2 bức tranh cơ à? Này, vẽ chân dung hay toàn thân...khổ to hay bé...

- Khổ to nhất ấy!

- Khổ to cũng có cái giá của khổ to đấy!

- Được rồi khổ quá...tớ trả thêm tiền là được chứ gì? Mà này...cậu phối màu luôn cho tớ! Màu sáng sáng một chút! Còn hình mẫu tối nay tớ sẽ gửi qua facebook cho cậu!

- Lần này không chơi bài nợ nần nữa đâu đấy nhá!

- Được rồi, tiền thì khỏi lo! Vẽ nhanh cho tớ đấy!

- OK!

Con bé vo viên tờ giấy trên tay rồi bỏ vào hộc bàn thế kỷ của nó...cái hộc bàn toàn giấy rác và hơn thế nữa là vỏ chuốt bút chì chất cao như núi. Dễ hiểu thôi, nghề nghiệp của nó mà!

Ngọc Anh quay xuống thì thầm:

- Lại đơn đặt hàng mới hả chủ tịch? Có tham quá không đấy? Còn mấy đơn đặt hàng trước đó của mấy nhỏ lớp bên...cậu đã vẽ xong chưa?

- Haizz...cùng lắm là thức trắng đêm nay...tại dạo này toàn vướng vào mấy chuyện không đâu! - Nó thở dài rồi mở quyển sổ ghi ghi chép chép. - Ngân Hà...2 bức tranh khổ lớn nhất và màu sáng...lần này lấy cậu ta bao nhiêu một bức được nhỉ?

- Chủ tịch này, lúc về đi ăn không? Tớ đã hẹn với mấy đứa trong hội rồi!

- Lúc về á, không được đâu! Mẹ tớ đã dặn phải tới đưa mứt dừa cho chú Vinh..

- Cậu còn có gan mà tới nhà chú họa sĩ đó nữa sao?

- Biết sao giờ? Dạo này tình thế đang căng nên tớ không dám cãi lại mẹ...tớ định sẽ chỉ để hộp mứt trước cửa nhà chú ấy rồi chuồn luôn!

- Có chắc là trốn được mãi không đấy?

- Phải cố thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top