Chap 7
"Chào buổi sáng các thính giả thân mến của chương trình radio Từ trái tim tới trái tim! Thời tiết hôm nay thật đẹp phải không? Hãy mở cửa sổ ngắm nhìn tiết trời lung linh dịu nhẹ của ngày hè nơi thủ đô yêu dấu và hãy bật radio lắng nghe chương trình của chúng tôi nào! Các bạn còn nhớ tôi chứ? Vâng...người MC quen thuộc của các bạn đây! Xin chào, tôi là Khánh Chi, rất hân hạnh lại được đồng hành cùng các bạn trong ngày mới nắng đẹp như thế này và cùng các bạn gửi những lời thương yêu nhất tới người mà các bạn yêu quý. Mong các bạn hãy tiếp tục ủng hộ và theo dõi chương trình của chúng tôi nhiều hơn nữa! Mở đầu là lời nhắn của người bạn có tên..."
Tôi nằm xoài ra bàn và lắng nghe giọng nói nhẹ nhàng của chị Khánh Chi từ radio ở tiệm coffee. Tôi không thích nghe radio lắm nhưng tôi muốn nghe giọng nói của chị Khánh Chi, cái giọng thánh thiện như oanh vàng khiến người con gái như tôi còn đang bị thu hút nữa là các đấng mày râu. Tôi nghĩ thế và đột nhiên tôi nghĩ tới anh Phong. Trong đầu tôi chợt xuất hiện câu hỏi:" Hình như chị Khánh Chi thích anh Phong thì phải! "
- Đang nghĩ gì thế cô gái?
Nghe tiếng gọi, tôi bật dậy. Anh Phong đứng trước mặt tôi một cách thần kỳ. Đứng bên cạnh, Hàn Linh vẫy tay cười với tôi, thích thú:
- Chào bà chị, em với anh Phong đến ủng hộ tiệm coffee của chị đây!
Rồi nó nhanh nhảu chạy đến quầy pha chế của Nobita.
- Anh Nobita, cho em một cốc trà sữa trân châu, nhiều sữa và không đá nhé!
- Sao anh lại tới đây thế? - Tôi hỏi.
Hạ Phong cười:
- Không phải Hàn Linh đã nói rồi sao? Anh tới xem nơi làm việc của em! Không tồi nhỉ? Có vẻ nơi này buôn bán rất tốt thì phải!
Rồi anh ngượng ngùng:
- Xin lỗi em nhé!
- Dạ?
- Chuyện hôm qua...anh tới nhà em đường đột mà không báo trước! Và anh xin lỗi vì Hạ Vũ đến nhà em và làm phiền mọi người như thế!
Tôi ngỡ ngàng:
- Hạ Vũ...là...
- À, em trai anh, Hạ Vũ! Em trai anh nói gặp em ở London! Không biết giữa hai người xảy ra hiểu lầm gì nhưng...anh thay mặt Hạ Vũ xin lỗi em!
Tôi bất ngờ nhưng không dám thể hiện ra. Không thể tin được, hai người đó là anh em sao?
Nếu những lời nói Hạ Vũ nói với tôi trên máy bay, rằng hắn là con trai tân thủ tướng, đồng nghĩa với việc...Hạ Phong cũng là...
- Ai đây thế? - Nobita thắc mắc hướng mắt về phía Hạ Phong.
- À, tôi là Hạ Phong, bạn của Thiên Ý! - Rồi anh chìa tay ra định bắt tay với Nobita nhưng Nobita ngó lơ, cúi mắt xuống cốc coffee đang dang dở của anh.
Đến giờ mở cửa tiệm, quán bắt đầu đông khách. Người người bước vào tiệm, tiếng cười nói và tiếng gõ máy tính đều đều khiến tiệm coffee của chúng tôi sôi động hẳn nhưng tôi cũng bận rộn gấp đôi bởi anh Xeko hôm nay không tới làm việc.
Tôi xoay như chong chóng khi hết bưng bê, dọn bàn rồi kiêm cả rửa chén đĩa và cười nói với khách. Đầu tôi sắp nổ tung ra rồi, chân tay bận rối rít đến nỗi tôi luống cuống đánh rơi cốc xuống đất, vỡ choang và mảnh thủy tinh vỡ ra tung tóe.
- Em không sao chứ? - Hạ Phong vội vàng chạy lại chỗ tôi.
Nhanh chóng, Nobita ném cái tạp dề vào tay Hạ Phong, nói như ra lệnh:
- Nếu lo cho Thiên Ý thì giúp cô ấy một tay đi!
Hàn Linh chen ngang:
- Anh Nobita, cho em một cốc trà sữa nữa nhé!
- Còn em nữa, em cũng có việc đấy!
Tức thì chiếc tạp dề cũng được ném về phía Hàn Linh.
Cả Hàn Linh và Hạ Phong đều ngớ người, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tôi vừa nhanh tay nhặt những mảnh vỡ trên sàn, vừa cười:
- Hàn Linh phụ trách khu vực ngoài trời, còn anh Phong phụ trách khu vực sảnh nhé! Bắt đầu thôi!
Phân công công việc xong, tôi vui vẻ vỗ vai hai người họ và thở phào:
- Hôm nay hai người đến không đúng lúc thì phải!
Tiệm coffee dần một đông và tôi cũng đỡ mệt mỏi hơn phần nào khi cả Hàn Linh và Hạ Phong cũng đã dần quen với công việc bồi bàn.
Những người khách nữ cứ dán mắt về phía Hạ Phong, cười tíu tít với nhau và thì thầm gì đó. Điều đó khiến tôi bực bội và có một chút khó chịu!
- Xin hỏi hai bạn uống gì? - Hạ phong từ tốn hỏi hai người khách nữ ngồi bên cửa sổ cùng nụ cười thân thiện.
- Anh mới làm ở đây à? Đẹp trai lại còn dễ thương nữa!
Hạ Phong chỉ gãi tai cười trừ trong khi nỗi tức giận của tôi đã lên tới đỉnh điểm và cây bút trong tay sắp bị tôi bóp đến vỡ vụn. Nhìn cử chỉ yểu điệu của người phụ nữ trước mặt anh Phong đã khiến tôi muốn nổ tung rồi.
- Anh chờ em một chút... - Người phụ nữ loay hoay viết số điện thoại vào tờ giấy ghi chú rồi " vô duyên "dán nó vào má Hạ Phong khiến anh ấy giật mình,ghé sát tai thì thầm. - Có thời gian thì gọi cho em nhá, anh chàng đẹp trai...
Lúc này tôi thấy mình không nhịn thêm được nữa! Không hiểu tôi xuất hiện ở đó từ lúc nào nữa nhưng cũng kịp nghe những lời nói sởn da gà từ cái miệng đỏ chót của con người vô duyên đó, tôi tức giận hét lên:
- Cô đang làm gì vậy hả? Đừng cố dụ dỗ nhân viên của chúng tôi nữa! Đây không phải quán bar, cũng chẳng phải club hay hộp đêm để những hành động của cô diễn ra một cách thái quá như vừa rồi! Tiệm coffee có nội quy riêng của tiệm coffee. Nhân viên của chúng tôi đang trong giờ làm việc nên phải lịch sự với khách hàng nhưng cũng yêu cầu khách hàng hãy cư xử lịch sự với chúng tôi. Nếu cô có chuyện gì để nói với nhân viên của chúng tôi thì đợi anh ấy hết giờ làm đi! Còn nữa... - Tôi lột miếng dán trên má Hạ phong đập mạnh xuống bàn. - Số điện thoại đẹp đấy! Nhưng bây giờ thì không thích hợp đâu!
Tôi hèm giọng và bỏ đi sau khi đã trút được một lô bực dọc và tôi thấy nhẹ cả người. Tôi nghe văng vẳng tiếng lầm bầm của người phụ nữ đó, cố cười tươi trước mặt anh Phong một lần nữa trước khi bước vào trong.
- Vậy...hết giờ làm em chờ anh ở cửa tiệm...
Nghe thế, tôi vội đứng khựng lại như xe gặp đèn đỏ, quay ngoắt:
- Xin lỗi quý khách nhưng 12h đêm nay anh ấy mới hết ca làm, quý khách chờ được thì chờ! Nhưng xem ra, quý khách không phải người kiên nhẫn đâu nhỉ!
Tôi thầm cười trước gương mặt đỏ như gà tây của cô ta. Con bé Hàn Linh chạy thật nhanh tôi chỗ tôi cười toe toét:
- Chị cao tay thật! Xem cô ta kìa, tức không nói thành lời nữa! Để xem từ nay còn dám bước chân tới đây nữa hay không! Chắc là mất mặt lắm!
Đột nhiên, tôi nhận thấy ánh mắt Nobita cứ hướng về phía mình với vẻ mặt khác lạ mặc dù bình thường anh ấy đã quá khác lạ rồi. Bất giác, nụ cười của tôi tắt hẳn, vội vàng quay ngoắt đi. Anh ấy đang làm gì thế? Sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai sao? Hay trò đùa của tôi quá lố?
- Nobita, cậu đây rồi! - Gia Khang đẩy vội chiếc xe nôi vào tiệm với khuôn mặt bơ phờ.
- Gia Khang, cậu...- Nobita ngạc nhiên.
- Đừng nói gì hết, trông Gia Gia giúp tớ nhé, tớ có buổi phát thanh trực tiếp nên phải đi ngay, nhờ cậu đấy! - Nói rồi cậu ta ngó đồng hồ, xốc lại balo và định chạy đi ngay nhưng bị bàn tay Hạ Phong kéo lại. - Khang à, em đang làm gì ở đây vậy?
- Anh Phong, em không nhận ra anh luôn đấy! Có anh ở đây thì tốt quá rồi! Bác Chân và mẹ em đều ở bệnh viện với Gia Hân rồi! Em lại có chương trình trực tiếp ngay bây giờ, nhờ anh lát nữa đưa thằng bé tới bệnh viện giúp em nhé! Nhờ anh đấy, em phải đi đây!
Nói rồi Gia Khang vội vàng chạy đi ngay.
- Anh quen anh ấy à? - Tôi vỗ vai Hạ Phong khi đang nhìn theo vẻ hớt hải của Gia Khang.
- À, đó là chồng của em họ anh! Cậu ta là đạo diễn ở đài phát thanh, cùng nhà đài với Khánh Chi, người em đã gặp ở nhà hàng đó!
- À...
- Ôi thằng bé đáng yêu quá! Trông mắt nó kìa, sáng như sao vậy! Bé cưng à, chị bế nhé! - Hàn Linh thích thú bế đứa nhỏ lên, tức thì thằng bé òa lên khóc, giãy giụa khiến Hàn Linh bối rối. - Sao thế nhóc? Chị bế mà...đừng có khóc chứ! Làm sao bây giờ...sao thằng bé khóc quá vậy?Nó không thích em à?
- Thằng bé không thích người lạ bế đâu! - Nobita chạy vội lại. - Đưa anh bế cho...
Vừa vào tay Nobita, tức thì thằng bé ngừng khóc, còn tỏ ra thích thú, cười khúc khích với tay lên cặp kính của Nobita.
Hạ Phong cười, khoanh tay trước ngực:
- Anh hay thật đấy! Bình thường Gia Gia cũng hay gặp tôi lắm nhưng khi tôi bế thì lại khóc um lên, còn anh thì khác...
- Cũng vì Gia Khang hay mang gửi thằng bé ở đây nên nó mới quen tôi! Thằng bé thích chơi với Xeko lắm nhưng cậu ta không có ở đây mới phiền chứ! Chết rồi...có khách tới kìa...
Nobita vội đặt Gia Gia vào nôi rồi quay trở lại quầy pha chế.Còn tôi thì vội phi tới chỗ khách hàng như bay.
Hàn Linh nhìn Gia Gia, chép miệng:
- Chị không chơi với nhóc đâu! Nhóc khó tính lắm! Nằm ngoan ở đấy nhé, chị phải đi dọn bàn đây!
Mặt trời cứ lên cao dần, cao dần, chiếu những tia nắng vàng hắt qua khung cửa sổ. Cái nóng đang lan tỏa, bừng bừng và chúng tôi cũng bắt đầu thấm mệt. Khách ngày càng đông và chân chúng tôi như đông cứng và mỏi rã rời. Mệt hơn nữa khi Gia Gia chán ngồi một chỗ và bắt đầu khóc nức nở. Nobita không thể cứ bế Gia Gia mãi được vì anh ấy là tay bartender duy nhất của tiệm. Mặc cho tôi và Hàn Linh có bày trò gì đi nữa thằng bé vẫn cứ khóc mãi không thôi.
- Thiên Ý, hay em đưa thằng bé đi dạo một vòng đi, có thể nó sẽ ngừng khóc đấy! - Nobita hướng mắt về phía tôi.
- Em á...hay để Hàn Linh...
- Không, em không đi đâu! Thằng bé đó cứ khóc mãi, nhỡ em đưa nó ra đường mọi người tưởng em là kẻ bắt cóc trẻ con luôn đó, em không biết đâu! - Hàn Linh chối đây đẩy, vội cầm khăn lau bàn chạy nhanh về phía cửa sổ như cố thoái thác trách nhiệm.
Đành thế, tôi ngậm ngùi cố cười với thằng bé và đẩy xe nôi ra khỏi cửa. Tôi thật sự rất ghét trẻ con, chúng thật phiền phức và rắc rối, trái ngược hoàn toàn với vẻ đáng yêu mà chúng luôn dùng như một thứ vũ khí thu hút mọi người vậy.
Tôi thở dài, lẩm bẩm:
- Sao anh Xeko lại mất tích ngay lúc này chứ? Rốt cuộc anh đang ở đâu vậy hả?
Và ngay lúc này, Xeko đang thoải mái trên chiếc ô tô mui trần màu cam chói mắt của anh,thích thú đưa tay hứng những vệt nắng vàng như được rót từ ánh mặt trời rực rỡ,tỏa sáng trên đỉnh đầu.Anh lắc lư theo điệu nhạc sôi động trên xe và miệng lẩm nhẩm hát theo.
Đột nhiên...
Kít...
Chiếc xe màu cam của anh đứng khựng lại trước khi kịp đâm phải một cô gái đang vội vàng băng qua đường và cô gái đó là Khánh Chi.
Khánh Chi bất ngờ ngã xuống trước mũi xe của anh, nhăn nhó ôm cái đầu gối đang rỉ máu và hơn nữa là cái giày gãy gót của mình.
Xeko ló đầu ra khỏi cửa xe nhìn cô:
- Hey cô gái, đi đường phải nhìn chứ!
Khánh Chi không nói gì, chỉ khập khiễng đứng dậy, tay xách đôi guốc đã gãy gót, bước đi một cách vội vàng. Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ tới chương trình trực tiếp của Gia Khang. MC chính của chương trình đột nhiên bị đau ruột thừa, phải cấp cứu ở bệnh viện và Gia Khang đã gọi điện khẩn cấp cho cô đề nghị cô làm MC thay thế. Cô hấp tấp vì chương trình trực tiếp của Gia Khang có thể sẽ bị hủy nếu cô tới muộn.
Xeko xuống khỏi xe, đuổi theo nắm lấy tay Khánh Chi kéo lại:
- Này cô...cô không sao chứ? Sao chưa nói gì mà đã bỏ đi thế?
- Xin lỗi vì sự bất cẩn của tôi, nhưng tôi có việc đột xuất, nên xin phép anh... - Nói rồi cô tiếp tục chạy trên đôi chân trần đau đớn của mình đang tấy đỏ và hơn thế nữa là sự nóng rát của mặt đường đựng nắng càng khiến cô khó chịu.
- Cô đang biến tôi thành kẻ có lỗi đấy...- Xeko gọi vọng theo.
Khánh Chi đứng khựng lại, quay về phía Xeko:
- Tự anh cảm thấy có lỗi đúng không? Được rồi... - Cô nhanh chóng chạy về phía chiếc xe màu cam của Xeko, mở cửa và leo tót lên xe, giục. - Anh còn làm gì ở đó thế? Tôi có việc rất quan trọng, nếu tới muộn là chết chắc đấy! Nếu anh cảm thấy có lỗi và lương tâm cắn rứt vì tôi thì anh có thể đưa tôi tới đó thật nhanh được không? Coi như tôi xin anh đấy, hoặc là cách anh bù đắp lỗi lầm cho tôi cũng được!
Chiếc xe màu cam lao nhanh như tan biến trong không khí. Khánh Chi cứ luôn nhìn đồng hồ, hai chân xoa xoa vào nhau trông thật tội nghiệp.
- Chân cô không sao chứ?
- À...không sao, tôi ổn mà...
- Mặt đường nóng lắm đấy!
- Ừ, nóng thật đấy! Như cái chảo lửa vậy, chân tôi như bị rán trên đó vậy!
- Vậy mà cô nói là mình ổn sao! - Xeko cười,với đôi dép nhồi bông phía sau xe ném về phía Khánh Chi. - Tôi chỉ có dép này thôi!Cô đi vào đi!
Khánh Chi ngạc nhiên:
- Sao trong xe anh lại có dép bông thế?
- Cô quay đầu lại nhìn đi, xe của tôi là khách sạn ngàn sao đấy! - Xeko cười tự mãn.
Quả thật, chiếc xe của Xeko không hiểu là ô tô hay nhà ở nữa. Có gối, có chăn, có TV, hộp cứu thương lắp gọn gàng ở tay nắm cửa và thậm chí là cả một quả bóng đá bằng xốp treo lủng lẳng ở giữa xe, thay cho một chiếc bóng đèn chăng?
- Tôi còn có cả bàn chải đánh răng và máy cạo râu đây nè! - Xeko hãnh diện khoe khoang những thứ đồ buồn cười xuất hiện ở nơi mà nó không nên xuất hiện.
- Anh sống trên xe à? - Khánh Chi cười.
- Cũng có thể gọi là vậy! Xe tôi còn có đèn leb xung quanh xe nữa đấy, cô có muốn xem không?
Khánh Chi gạt phắt đi:
- Thôi đi, sáng này thì nhìn thấy gì mà đèn với điện chứ! Ôi...đèn đỏ kìa...
- Chẳng phải cô nói cô sắp muộn rồi sao? Còn có thời gian mà chờ đèn đỏ à! - Xeko càng đạp ga mạnh hơn khiến Khánh Chi chúi về phía trước, loạng choạng nắm chắc dây đai an toàn và ngó nhìn cảnh sát đang đuổi theo họ hết tốc lực.
- Anh điên rồi à? Cảnh sát đang đuổi theo đấy!
Xeko tặc lưỡi nhìn vào gương chiếu hậu:
- Mấy anh chàng này đúng là nhiệt tình thật đấy!
- Anh định đua với cảnh sát sao?
- Cô có muốn thử một lần không?
Kít...
Khánh Chi thở phào sau khi chiếc xe tử thần dừng bánh. Đến lúc này cô mới dám buông tha dây đai an toàn sau khi đã nắm chắc lấy nó như bùa hộ mệnh.
Và...
Xe cảnh sát cũng dừng ngay bên cạnh họ, lập tức tiến về phía Xeko với vẻ mặt nghiêm trọng.
Xeko hướng nụ cười thân thiện về phía Khánh Chi:
- Cô xuống xe đi, tôi không sao đâu! Cùng lắm là bị giữ xe một tuần chứ gì!
- Dù sao cũng xin lỗi anh...và cảm ơn anh rất nhiều!
Khánh Chi nhìn Xeko vẻ ái ngại và mở cửa xe chạy nhanh về phía đoàn nhân viên.
Xeko còn nhìn mãi theo Khánh Chi, cười nụ cười tiếc nuối.
Tại bệnh viện...
- Mẹ bảo sao? Gia Khánh sẽ về Việt Nam ở sao? - Gia Hân đang nằm trên giường bỗng bật dậy, quát lên trong điện thoại. - Không, con không đồng ý! Sao thằng nhóc đấy đang yên đang lành lại về đây làm gì chứ? Thật là...con đến điên với mẹ mất thôi! Con không biết, con không chấp nhận, kệ mẹ đấy!
Gia Hân bực mình ném phăng cái điện thoại xuống cuối giường, vò đầu:
- Thằng nhóc đó...về đây làm cái gì cơ chứ?
- Có chuyện gì thế? - Bà Chân tò mò.
Gia Hân phụng phịu:
- Thằng nhóc Gia Khánh sắp về đây rồi bác ạ! Cái thằng nhóc khó bảo đó...
Bà Lan hào hứng:
- Có phải cậu nhóc tóc vàng hôm ở lễ cưới của con và Gia Khang không? Mẹ thấy thằng bé cũng nhí nhảnh đáng yêu đấy chứ! Cứ bảo thằng bé về sống với gia đình mình cho vui!
- Không...không...không bao giờ có chuyện đó xảy ra, con ghét nó! Ở với nhau con và nó sẽ cãi nhau suốt ngày thôi! Con không muốn sống chung với nó đâu!
- Xem con bé kìa! - Bà Chân tặc lưỡi. - Ai nhìn vào lại tưởng cháu với Gia Khánh không phải là chị em ruột đấy! Cái con bé này... - Rồi gõ vào đầu Gia Hân. - Không phải lo nữa, mẹ cháu đã đồng ý cho Gia Khánh sống ở nhà bác rồi! Bác chuẩn bị phòng cho nó rồi, cả thủ tục nhập học cũng chuyển đến trường mới rồi! Có gì đâu mà cứ làm quá lên, thêm người thì càng vui chứ sao?
Gia Hân thở dài:
- Bác cứ thử sống với nó xem rồi mới biết được! Cháu là chị nó mà còn không chịu được nó huống chi...bác cứ để nó ở khách sạn đi!
Bà Chân gõ vào đầu Gia Hân quát lên:
- Là chị mà nói như vậy hả? Họ hàng không có hay sao mà phải ở khách sạn? Thật là...muốn cắt cái lưỡi của nó luôn...mà bây giờ có lẽ đồ đạc trong phòng của Gia Khánh được chuyển đến rồi đấy! Bác phải về xem thế nào đã...
- Bác...bác mua đồ cho nó à? - Gia Hân ngạc nhiên.
- Ừ, đồ đạc cần thiết trong phòng, đương nhiên là phải mua rồi!
- Bác đừng mua gì cho nó cả! Thằng nhóc này khó đoán lắm, nó sẽ đem vứt hết những đồ đạc nó không thích đi đấy nên bác cứ để phòng trống đấy cho nó để nó tự mua! Cháu nói thật đấy không có đến lúc đấy bác lại khổ với nó...
- Cháu cứ quan trọng hóa vấn đề, làm gì đến mức ấy chứ! Bác về đây! - Rồi hướng mắt về phía bà Lan đang chăm chú gọt hoa quả. - Tôi về đây bà thông gia, nhờ bà chăm sóc cho Gia Hân nhá!
Bà Chân đi đến đầu cầu thang bệnh viện thì gặp Hạ Vũ đang lon ton đi tới.
- Hello mama, mẹ về nhà ạ?
- Con vào thăm Gia Hân à?
- Vâng!
- Thôi khỏi thăm nom nữa, bây giờ con đi đón Gia Gia cho mẹ, nhanh lên mẹ còn cho nó ăn nữa! Khổ quá, con của chúng nó mà việc gì cũng đến tay bà già này đây! Còn không mau đi đi?
- Không, con còn có việc nữa...
- Không việc gì hết! Mẹ nói đi là đi! Gọi điện hỏi Gia Khang rõ địa chỉ đi, hình như nó đưa thằng bé tới chỗ người bạn nào đó...tiệm coffee gì gì đó...nói tóm lại là hỏi Gia Khang đi! Nhanh lên cho mẹ đấy! Thằng bé chắc đói lắm rồi!
- Ơ..mẹ, sao lại là con chứ? Con có phải bảo mẫu của nó đâu...mẹ...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top