Chap 5
Vừa về đến nhà, con bé Hàn Linh đã kêu gào ầm ĩ gọi tên tôi với vẻ vô cùng vội vã.
- Còn biết đường mà về nhà cơ đấy! Mẹ nói trước là không còn đồ ăn cho con đâu!
Mặc kệ lời nói mỉa mai của dì Ngọc, Hàn Linh kéo tôi vào phòng nó, nhanh chóng khiến tôi sốt ruột bởi vẻ mặt con bé có vẻ nghiêm trọng.
- Em làm sao thế? Trưa nay em đã ở đâu thế...sao không về nhà? Có biết chị và mẹ em lo lắng thế nào không hả? Con bé này thật biết cách khiến người ta lo lắng mà!
- Chuyện đó không còn quan trọng nữa! Thật không thể tưởng tượng được...chị biết gì chưa? Nói ra chị đừng bảo em nói bậy...nhưng em tự cảm thấy mình có trách nhiệm phải báo cho chị biết về chuyện hệ trọng này! Thực ra...No...Nobita...chị biết đấy! Nobita...có mặt trên đời này đấy...em nói thật mà...
- Em đang nói lảm nhảm cái gì cơ? Nobita là sao? Ý em là Nobita trong truyện Doraemon á?
- Vâng...đúng đấy nhưng thực chất cũng không phải thế! Biết nói làm sao cho chị hiểu bây giờ...
- Em càng làm chị rối hơn rồi đấy! Rốt cuộc là có chuyện gì thế?
Con bé luống cuống. Tôi cũng không hiểu nó luống cuống vì điều gì và nó đang định nói gì với tôi. Nó chỉ làm tôi thêm rối hơn thôi!
Hàn Linh kéo tay tôi vào phòng tôi, rồi hướng ra phía cửa sổ, chỉ tay về căn phòng tầng hai phía đối diện.
- Chị nhìn đi! Căn phòng đó... là phòng của con trai cô Mai đấy! Em mới ở bên đấy trưa nay... và đã gặp con trai cô ấy!
Tôi cười nhạt và ngồi phịch xuống giường:
- Chuyện em cần nói chỉ có thế thôi sao? Không ngờ em lại luống cuống chỉ vì chuyện đó thôi đấy! Vậy mà cứ rối cả lên! Như thế thì sao nào...dù gì cô ấy cũng không phải sống một mình trong căn nhà đó!
Hàn Linh đứng phắt dậy:
- Em phải về phòng và tự trấn an lại bản thân! Em không biết nên kể cho chị như thế nào, tốt hơn hết là để chị tự chứng thực mọi điều!
Nói rồi nó về phòng thật, để lại trong tôi sự hụt hẫng khó tả. Tôi cũng muốn biết người sống trong căn phòng trên tầng 2 như thế nào lắm chứ!
Tôi thở dài, dõi theo ô cửa sổ phía đối diện:" Ít nhất thì nó cũng có chủ nhân! "
Bầu trời xám xịt cuối cùng cũng đã đổ mưa. Mưa không nặng hạt nhưng cứ rền rĩ mãi không tạnh, tôi thấy ghét điều đó hơn. Đối với tôi, cơn mưa giống như nỗi buồn vậy. Nỗi buồn cứ đến một lần, giống như bão táp, hoành hành ngang dọc và trôi qua luôn, vén sang bức màn bão tố là khoảng trời trong với nắng đẹp còn hơn nó cứ dai dẳng mãi đến khó chịu, từng chút, từng chút một cũng khiến con người ta đau đớn đến gấp bội.
Tôi thở dài, lê từng bước chân nặng nề trên con đường ướt mưa, đưa tay hứng những giọt nước tí tách lăn xuống từ chiếc ô tôi đang cầm.
Xốc lại cái ba lô nặng nề trên vai khi vừa trở về từ cửa hàng tạp hóa, lỉnh kỉnh đồ đạc và cả những gói snack ,khoai tây chiên con nhỏ Hàn Linh nhờ mua hộ.
- Gì thế nhỉ?
Trên những cọng cỏ mỏng manh, yếu ớt, con ốc sên nhỏ đang cố rướn mình bò thật chậm rãi, kéo theo cả cái nhà nặng nề phía sau trông thật tội nghiệp .Ngồi xuống ngay bên cạnh, tôi thận trọng dõi theo từng bước đi chậm chạp của con ốc sên nhỏ, nghiêng chiếc ô của mình che cho nó nữa và than thở:
- Mưa gió thế này mày còn ra đây làm gì? Bố mẹ của mày đâu? Họ định bỏ rơi mày ư?
Tôi thở dài nhìn lên bầu trời. Trời tối đen như mực và mưa vẫn rơi đều đều kêu lộp bộp trên chiếc ô nghe não ruột.
- Trời còn mưa lâu lắm! Mày sẽ ra sao đây? Hazz...thật là, xem ra chúng ta cùng cảnh ngộ rồi! Tao khổ sở lắm mày có biết không? Công việc thì mất, tương lai thì mịt mù vô định, tao phải làm gì bây giờ? Tao nên bắt đầu từ đâu đây? Cuộc đời chẳng có điều gì tốt đẹp cả nhỉ?
Một làn gió vụt qua, con ốc sên đung đưa theo ngọn cỏ và rụt đầu vào căn nhà ấm áp của nó thật nhanh chóng.
- Ô...mày sao thế? Không muốn nói chuyện với tao nữa à? Cả mày cũng lảng tránh tao nữa hay sao? Này, mày chui ra đi...đừng cứng đầu nữa, này mày lạnh hả? Làm thế nào bây giờ? Mày sẽ chết vì lạnh mất thôi!
- Cô nên đưa nó về nhà cô thì tốt hơn đấy!
Nghe tiếng nói từ đằng sau, tôi giật mình quay lại.
Đến bây giờ tôi có thể hiểu nổi phần nào sự ngỡ ngàng của con bé Hàn Linh. Tôi thật sự còn sững sờ hơn nó nữa kia! Gì đây? Trước mặt tôi bây giờ,một người con trai...không, nói chính xác hơn, anh chàng Nobita đó đang đứng trước mặt tôi, bằng xương bằng thịt khiến tôi hoàn toàn choáng váng và người tôi đơ toàn tập trước giọng nói ấm áp cùng cái vóc dáng khỏe khoắn như vừa bước ra từ truyện tranh của anh ta...Quá đỗi bất ngờ, cái miệng tôi cứ há hốc, tròn xoe mắt và ngồi phịch xuống đất khi đôi bàn chân mình đang tê cứng.
- No...Nobita ư?
Anh ta cười, rồi chìa bàn tay ra trước mặt tôi như muốn ngỏ ý kéo tôi dậy.
- Cứ gọi tôi như thế nếu cô muốn!
Cảm thấy mình "quê"một cục, tôi luống cuống chống tay xuống đất và tự mình ngồi dậy, không dám nắm lấy tay Nobita vì thấy ngại mặc dù tôi không phải người như thế dù đó là người quen hay người lạ nhưng đối với Nobita lại khác! Có gì ở anh ta khác với mọi người chăng?
Nobita ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt con ốc sên nhỏ vào lòng bàn tay và cố ủ ấm nó, ngước mắt lên trời:
-Trời còn mưa dài dài, nếu cô không muốn nó bị cảm lạnh mà chết thì hãy mang nó về nhà nuôi đi!
Nhìn lại Nobita, tôi thấy anh ta còn không ổn bằng con ốc sên đó nữa. Toàn thân ướt nhẹp, mái tóc ướt nước nhỏ từng giọt xuống mặt đường mịn. Nước lăn dài trên mặt, nhỏ xuống cằm và chảy xuống cổ nữa nhưng đôi mắt anh ta vẫn sáng long lanh ẩn hiện qua gọng kính to mờ hơi nước.
Bất giác, tôi nghiêng ô che cho Nobita và đôi chân tôi tiến gần anh ấy hơn nữa.
- Anh nhìn lại mình xem có khác gì con ốc sên đó không? Người anh ướt hết rồi kìa!
Anh ta chỉ cười trừ rồi bước đi nhanh chóng, cố dùng đôi bày tay ướt mưa của mình ủ ấm cho con ốc sên nhỏ bé.
- Không sao đâu! Chẳng qua tôi quên không mang theo ô thôi!
- Con người mà, ai cũng nói là mình ổn trong khi họ không ổn chút nào nhỉ? Họ thật ngu ngốc và tẻ nhạt!
- Nếu cô không muốn tôi bị cảm lạnh mà chết thì hãy đem tôi về nhà nuôi đi!
- Hả? - Tôi giật mình đánh thót khi nghe Nobita nói thế, đưa mắt nhìn anh ấy với vẻ mặt ngơ không chịu nổi.
- Đùa thôi mà, làm gì mà nhìn dữ vậy? Cô có vẻ là người không thích đùa nhỉ?
- À...không phải, chỉ là...mà nhà anh đối diện nhà tôi đấy!
- Tôi biết chứ! Tôi đã nhìn thấy cô! Cô là Thiên Ý?
Tôi gật đầu và thầm nghĩ:" Anh ấy biết mình ư? "
Chúng tôi đi cùng nhau dưới mưa, dưới một chiếc ô...thật lãng mạn nhỉ nhưng tôi không hề nghĩ tới điều đó bây giờ. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng và ngột ngạt đến khó thở. Cổ họng tôi dường như nghẹn ứ vì không biết mình nên nói gì, thậm chí tôi còn không dám thở mạnh nữa cơ.
- Cảm giác hơi ngại ngùng phải không? - Nobita nhìn tôi và đó cũng là điều mà tôi đang suy nghĩ mà không dám nói ra.
Tôi giật mình gật đầu:
- À...ừm...
- Mẹ tôi nói chị em cô nói nhiều lắm cơ mà!
Tôi nói nhiều thật đấy nhưng cũng biết nói đúng lúc chứ! Và quả thật, có điều gì đó từ Nobita làm tôi trở nên trống rỗng thế này? Anh ta càng nói thế tôi càng không biết mình nên nói gì và bắt đầu từ đâu nữa. Đầu tôi điên lên và rối như tơ vò. Mặc kệ...tôi cứ yên lặng mãi như thế trên con đường về nhà, bước chân nghe sao nặng nề quá, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai, thật đáng ghét!
Mưa vẫn rơi...chúng tôi vẫn cứ đi và không khí vẫn tiếp tục đóng băng.
Cuối cùng cũng tới cổng nhà tôi, tôi đã mong được nhìn thấy nó biết bao và thầm thở phào trong lòng.
Nhẹ nhàng đón con ốc sên nhỏ tội nghiệp từ Nobita, tôi chào anh ấy và không quên nói:
- Tôi sẽ chăm sóc nó cẩn thận! Anh ...anh nên uống chút trà gừng,sẽ đỡ bị cảm khi anh đi mưa về đấy!
- Vậy à! - Nobita chỉ nói có thế rồi bước vào trong nhà.
Một chút thất vọng tràn trề dâng lên trong tôi:" Anh ấy không chào mình sao? "
Cuống cuồng chạy vào nhà, lần này đến lượt tôi gọi Hàn Linh ầm ĩ giống như nó đã từng làm với tôi. Con bé đang nằm dài trên ghế sofa xem kênh ca nhạc mà nó yêu thích, nhìn thấy tôi vội chồm dậy:
- Chị có mua snack cho em không?
Tôi gạt phắt, thở không nên lời:
- Bây giờ snack của em quan trọng hơn sao? Chị...chị mới gặp anh ta ở ngoài kia...
- Ai cơ?
- Nobita đấy! Chị đã gặp anh ấy và anh ấy đã về nhà cùng chị nữa!
Con bé vỗ tay cái "đét":
- Chị thấy chưa? Em đã nói rồi mà! Thì ra trên đời lại có fan cuồng Nobita đến thế! Tại hạ xin bái phục!
- Chị không nghĩ thế! Chắc...
- Mà chị thấy anh ấy thế nào?
- Chị cũng không biết nữa! Nhưng chị sẽ cố tìm hiểu xem sao!
- Đỉnh thật! Anh ấy đúng là cao thủ đấy,em có nên ăn mặc giống LeeTeuk(nhóm trưởng Super Junior)không nhỉ? Mọi người sẽ há hốc mồm thán phục vị chủ tịch chịu chơi như mình đấy nhỉ?
Vừa bước chân vào phòng, điều đầu tiên, ánh mắt tôi hướng thật nhanh tới căn nhà phía đối diện, nơi tầng hai le lói ánh đèn nhưng cánh cửa sổ vẫn đóng im lìm nhàm chán. Cũng phải thôi, bởi trời đang mưa to mà gió vẫn rít lên từng hồi giục giã.Nhưng sự tò mò của tôi đã giảm được phần nào. Chủ nhân của căn phòng đó là Nobita, anh chàng với bao điều bí mật nhưng tôi sẽ cố mở nắp cái hộp bí mật đó bằng mọi giá.
Tôi thận trọng đặt con ốc sên nhỏ vào chiếc bình thủy tinh trong suốt, có lẽ sẽ ấm áp với nó đến nỗi nó không chịu chui đầu ra! Nó vẫn thế, cuộn tròn trong căn nhà ấm áp trông thật đáng yêu làm sao. Tôi cũng thấy buồn ngủ và nhanh chóng trèo lên giường, nhìn con ốc sên và cười vui vẻ:
- Cứ ở yên đấy đừng bò đi lung tung nhé! Chị sẽ chăm sóc cho em! Mà...không biết anh ấy đã uống trà gừng chưa nhỉ?
Sau cơn mưa trời lại sáng. Đúng theo cái quy luật ấy, bầu trời lên cao và xanh hơn mọi khi. Những đám mây trắng bồng bềnh thư thái, rẽ sang hai bên nhường chỗ cho ánh mặt trời ló rạng thật rực rỡ, thổi bùng sức sống tiềm tàng trong vạn vật.
Tôi nhíu mày bởi ánh nắng vàng hắt qua khung cửa sổ. Cố thoát khỏi cơn buồn ngủ đang bám theo tôi thật phiền phức, tôi cố lết mình ra khỏi giường và chồm đến chiếc bình thủy tinh trong suốt.
- Cưng à...thật may em vẫn ở đây! Chị còn tưởng em bò đi mất rồi chứ!
- Chào cô hàng xóm thất nghiệp!
Tiếng nói ấm áp phát ra từ khung cửa sổ phía đối diện đang mở toang và Nobita cười nhìn tôi. Tôi giật mình:
- Sao...sao anh biết tôi đang thất nghiệp?
- Tối qua tôi đã nghe thấy cô nói chuyện với con ốc sên đó!
- À...ờ...
Trời ạ! Anh ta biết nhiều về mình quá trong khi đó mình chẳng biết gì về anh ấy cả!
- Khoảng cách này có vẻ gần nhỉ?
- Sao cơ?
- Giữa phòng tôi và phòng cô ý!
- À...ờ...
- Cô có muốn tìm việc làm không?
- Hả?
- Cô nói cô đang thất nghiệp, tương lai phía trước còn mịt mờ lắm cơ mà! Tại sao không tự mình thắp sáng cái tương lai mịt mờ kia nhỉ?
- Nhưng...
- Nào, quyết định vậy đi! Thay quần áo nhanh lên, tôi chờ cô ở dưới cổng nhà! Nhanh lên...tôi cho cô 10 phút thôi đấy!
- Ơ...kìa...
Chỉ nói có thế, Nobita rời khỏi phòng và chạy nhanh xuống nhà, tôi có thể nghe rõ mồn một tiếng bước chân đều đều của anh ấy trên thềm cầu thang. Trước lời nói như ra lệnh của Nobita, tôi vô thức làm theo như một con rối và lao vào phòng tắm với tốc độ tia chớp. Anh ta đang cố làm gì đây? Chính tôi cũng không hiểu nổi nhưng vẫn cố vệ sinh cá nhân một cách nhanh nhất có thể.
Hùng hục chạy ra cổng trong khi đang cố xỏ nốt chiếc giày còn lại. Tôi còn không nhớ mình đã chải đầu chưa nhưng kệ, tôi lao ra cổng và Nobita đã đứng sẵn ở đó từ khi nào.
Thấy tôi, anh ta cười:
- Cô chậm 2 phút đấy!
- Tôi đã cố nhanh nhất có thể rồi!
- Đừng kêu ca nữa, nhanh lên kẻo muộn bây giờ!
Nobita chạy trước, không quên quay lại ngoắc tôi chạy nhanh lên.
- Này...chờ tôi với...nhưng chúng ta đi đâu mới được cơ chứ?
Tôi chạy theo sau Nobita! Vẫn bộ quần áo quen thuộc ấy và nó có vẻ hợp với anh ấy đấy chứ! Tôi có thể cảm nhận dường như cái khoảng cách giữa chúng tôi đang dần thu hẹp lại, như vậy thật tốt! Có một anh chàng hàng xóm cũng mới lạ đấy chứ!
Tôi theo chân Nobita đến tiệm coffee "LOL" - một cửa tiệm khang trang nằm ngay mặt đường Trần Hưng Đạo với mặt tiền miễn chê vào đâu được ,nơi người qua lại như mắc cửi mà chỉ nghe tiếng còi xe thôi tôi đã thấy rùng mình rồi!
Nobita lịch sự mở cửa, hướng ánh mắt về phía tôi:
- Cô vào đi!
Tôi kéo anh ta lại và thì thầm to nhỏ:
- Anh đưa tôi tới đây làm gì? Tôi không uống coffee đâu, đắt lắm đấy! Anh đừng phí tiền làm gì!
- Tôi không rảnh để đưa cô đi uống coffee! Chẳng phải nói là đưa cô đi kiếm việc làm hay sao? Cứ vào đi, đã có tôi ở đây rồi!
Nobita nắm lấy hai vai tôi và đẩy tôi vào trong.
Đánh liều, tôi mạnh dạn bước vào vì cảm thấy yên tâm hơn với câu nói của Nobita:" Đã có tôi ở đây rồi! "
- Nobita, chào! Hôm nay cậu đi muộn 5 phút đấy! - Một anh chàng cao lớn đang đứng trong quầy lau cốc chén, chỉ một mình anh ta thôi trong cái cửa tiệm rộng lớn như hoàng cung này. Không hiểu anh ta là "boss"hay "staff"nữa.
Nhanh chóng, anh ta nhìn thấy tôi và tôi bắt đầu co rúm lại tránh ánh mắt như sát thủ của anh ta, nhìn lên Nobita cầu cứu.
- Cô gái xinh đẹp này là ai thế?
- Nhân viên mới, được chứ? - Nobita bá vai tôi và hướng mắt về phía anh ta như trông chờ cái gật đầu đồng ý vậy.
- Nhân viên mới ư? - Anh ta đặt chiếc cốc đang cầm trên tay xuống bàn, quay quay chiếc khăn màu trắng tiến gần sát tôi, cúi cái thân hình cao lớn của mình nhìn tôi chằm chằm. - Nói cho tôi biết cô có thể làm gì trong tiệm coffee này?
- Tôi ư...
- Cô ấy có thể làm mọi việc, từ bồi bàn, rửa chén đĩa,lau sàn nhà, thậm chí kiêm luôn tiếp thị và giao hàng tận nơi cho khách!
Gì cơ? Tôi có nghe lầm không đây? Nobita...anh ta vừa nói gì cơ? Tôi có phải là quán quân nữ công gia chánh đâu chứ?
Tôi " sốc "toàn tập trước những lời" điêu toa "từ Nobita, thật kinh khủng! Anh ta mới gặp tôi đêm qua mà đã gán ghép cho tôi đủ thứ giống như biết tôi lâu lắm vậy, thậm chí những chuyện đó tôi còn chưa thử bao giờ!
Lại một lần nữa, cái bản mặt anh chàng cao lớn ghé sát tôi cùng cặp mắt ngờ vực nghiêm trọng:
- Cậu ta nó thật chứ? Cô biết làm mọi thứ sao?
- À...thực ra...tôi chỉ biết một phần trong số đó...
- Hahaha! - Bất ngờ, anh ta cười lớn như được mùa và vỗ bồm bộp vào vai tôi thích chí khiến tôi cũng bất giác cười theo.- Thật may là cô biết một phần trong số đó! Tốt rồi...tôi chính thức tuyển cô. Cô có thể làm việc ngay bây giờ! Nào, bắt đầu luôn đi, sẽ có rất nhiều việc cho chúng ta làm đấy!
Tôi nhanh chóng đón cái tạp dề từ tay Nobita và vội vàng đeo nó vào.
- Cả quán coffee rộng lớn này mà chỉ có hai anh thôi sao?
- Bây giờ đã thành 3 người rồi đó thôi!
- Không...ý em nói trước kia cơ, 2 người không thấy vất vả sao? Sao không thuê thêm nhân viên chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Nobita xắn tay áo, bước vào quầy pha chế:
- Không phải là không muốn thuê...nhưng bọn họ không đáng tin cậy!
- Cô em do chính Nobita chọn thì khoản đáng tin cậy là miễn bàn rồi! Mà...em gái tên gì nhỉ?
- Em...
- Cô ấy là Thiên Ý, hàng xóm mới của tớ đấy! Trước kia cô ấy từng làm hướng dẫn viên nên rất có ích cho quán chúng ta vì thường xuyên có khách nước ngoài lui tới! - Không cần tôi kịp giới thiệu, Nobita đã chen ngang.
- Vậy còn anh này?
- Cứ gọi cậu ta là Xeko! Cậu ta là chủ tiệm, nhà đại gia đấy nên đối xử tốt với cậu ta một chút!
- Cái con người kia! Tớ không có miệng hay sao mà cần cậu phải giới thiệu hộ hả? Không phải việc của mình thì trật tự giùm cái đi ,tập trung vào cốc coffee của cậu ý! Bảo mãi mà không chừa...
Xeko ư? Tiệm coffee này thật lạ! Đã có một Nobita khác người, lại thêm một Xeko nữa ư? Sao họ không đặt tên cửa tiệm là Doraemon đi cho rồi!
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh tiệm coffee một lượt! Một nơi thật sự khang trang với những chiếc bàn lịch sự trang nhã màu trắng sữa cùng chiếc ghế tựa màu nâu ấm áp, giống hệt như cốc coffee sữa thơm ngon vậy! Mỗi bàn đều có một giỏ hoa thật xinh biết mấy! Một công việc không giống trong trí tưởng tượng của tôi nhưng sao tôi thấy vui trong lòng.
Chống cằm nhìn Nobita pha coffee, thật sự rất chuyên nghiệp giống như một chuyên gia vậy! Tôi thầm nghĩ trong đầu:" Đây mà là Nobita hậu đậu ngốc nghếch ư?Không hề, anh ấy vô cùng giỏi giang và nhanh nhẹn! Vẻ bề ngoài chỉ là lớp vỏ bọc che mắt thiên hạ mà thôi! Tôi có thể vỗ ngực tự hào rằng tôi có một anh bạn hàng xóm vô cùng thú vị! Tạm khẳng định như vậy đã! "
- Anh làm ở đây lâu chưa?
- Cũng gần 4 năm rồi!
- À...
Nobita đặt cốc coffee trước mặt tôi:
- Em uống thử chứ?
- Cám ơn anh!
Nhẹ nhàng đặt cốc coffee trong lòng bàn tay, cảm giác ấm áp xuyên vào da thịt. Hơi nóng bốc lên cùng hương thơm dịu nhẹ của chocolate và của sữa nữa, được trang trí bên trên hình một nhành cây tua tủa lá điêu luyện màu trắng nổi bật trên nền nâu ấm áp. Uống ngụm coffee đầu tiên, vị đắng đắng được đầu lưỡi nhận ra trước tiên với mùi thơm đặc trưng. Dần dần, vị đắng tan dần và vị ngọt xuất hiện như một phép màu, thơm dịu và độc đáo.
Tôi cười, giơ ngón tay cái với biểu tượng "like"quen thuộc tỏ ý hài lòng nhìn Nobita.
Ném về phía tôi chiếc khăn lau bàn trắng tinh, Xeko đẩy vai tôi:
- Sẽ còn nhiều thứ về cậu ta khiến em bất ngờ đấy! Cậu ta không hề tầm thường một chút nào đâu! Bây giờ thì làm việc thôi nào em gái!
Thật thế ư? Còn nhiều điều nữa sao? Tôi bắt đầu thấy tò mò quá! Giống như mình đang ghép một bộ xếp hình về Nobita vậy! Một anh chàng vui vẻ, nhanh nhẹn, biết pha chế coffee và....???
Mệt mỏi, đau chân, đau lưng và đau miệng khi phải cười nói không ngớt với khách nhưng tôi không hề cảm thấy nhàm chán. Ngược lại, tinh thần tôi càng sảng khoái và năng động hơn vì thấy được nụ cười của những vị khách, đó là điều hạnh phúc nhất của những con người coi "khách hàng là thượng đế" như chúng tôi!
- Xin mời vào ạ...anh chị muốn uống gì ạ?
"....."
- Bàn 11 hai capuchino, một trà sữa nóng!
"....."
- Chúc quý khách ngon miệng! Quý khách cần gì thêm không ạ?
"....."
- Tạm biệt quý khách, hẹn gặp lại lần sau ạ!Quý khách nhớ tới ủng hộ tiệm coffee của chúng tôi ạ!
"....."
Trình độ nói nhiều của tôi dường như phát huy thật hiệu quả! Người tôi đã thấm mệt khi kiêm cả công việc rửa chén đĩa và dọn bàn,chạy qua chạy lại chóng hết cả mặt!
Tôi gục mặt xuống quầy pha chế và thở hồng hộc, đưa tay quệt mồ hôi đang lăn tăn trên vầng trán mình.
- Em không chịu được nữa rồi! Mệt quá...mệt chết mất,hơn cả đi đánh trận nữa!
- Thôi nào, không còn thời gian để than thở đâu! Còn rất nhiều việc đấy! Cố lên nào! - Xeko vỗ vai tôi.
Mùi coffee luôn tỏa ra ngào ngạt và thơm nồng dưới đôi bàn tay nhanh nhẹn của Nobita. Anh thận trọng đổ từ từ sữa nóng vào ly coffee và kéo nhẹ một vệt dài, tức thì hình trái tim hiện ra thật tròn trịa và sắc nét, long lanh như một bức tranh tuyệt mĩ.
- Oa...anh giỏi thật đấy! Sao anh biết làm chúng chứ? Em chỉ mới nhìn thấy trên TV thôi, không ngờ hôm nay lại được chứng kiến tận mắt, thật là....quá tuyệt! - Nobita vẫn chú ý vào cốc coffee của mình, không biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì nữa,có cảm thấy vui vui chút nào không nhỉ?
- Thiên Ý...hai coffee sữa nóng tới bàn số 7! - Tiếng Xeko gọi vọng vào và tôi lật đật chạy theo! Đúng là không còn thời gian để thở mà! Công việc này là như thế đấy, luôn bận rộn...bận rộn và...bận rộn...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top