Chap 19

Bên bờ hồ đầy ắp gió lạnh, tôi ngồi khoanh tròn ngoan ngoãn đưa đôi mắt đen nhìn lên bầu trời đêm tối mịt mù không một vầng sáng hay bóng dáng một ngôi sao nào. Tôi mặc kệ cơn gió đêm vô tình cuốn phăng mái tóc mình, cố xoa đôi bàn tay lạnh cóng của tôi vào nhau và thổi làn khói mờ mờ ở khoang miệng vào đó như cố ủ ấm nó.

Hạ Vũ vội vàng chạy lại chỗ tôi với những đồ đạc lỉnh kỉnh, thở hồng hộc:

- Chân gà tới rồi đây!

- Anh có mua bia không? - Tôi hỏi vội.

Hạ Vũ gật đầu, nhanh tay mở nắp lon bia và dúi vào tay tôi.

- Dì không được uống nhiều đâu đấy! Chỉ một lon đấy thôi!

Tôi tặc lưỡi:

- 1 lon lại thành 2 lon ý mà!

Tôi cười, ngửa cổ uống một ngụm bia rồi "khà"một cái sảng khoái.Vô tình, vết bọt bia dính trên môi tôi khiến hắn khẽ nhếch mép.

- Thật là! Bọt bia trên môi dì kìa, không có khăn giấy đâu đấy! Dì tưởng sẽ dễ dàng có lovekiss của tôi giống như trong phim hay sao hả? Đừng cố quyến rũ tôi hiểu chưa hả?

Tôi lườm hắn, rồi liếm môi thật nhanh.

- Đừng có hy vọng gì ở tôi!

- Đúng là bẩn thật!

Lần đầu tiên tôi uống bia ở bờ hồ, cảm giác thật mới mẻ, hơn nữa, người bên cạnh mà tôi đã từng rất rất rất ghét bây giờ lại là người khiến tôi thấy rất vui.Hắn uống bia cùng tôi, còn kể những chuyện buồn cười của hắn khiến tôi dường như quên hết tất cả những gì tôi và hắn đã cãi vã trước kia. Và quan trọng nhất...đã khiến tôi quên mất buổi hẹn ở rạp chiếu phim với anh Phong.

Hạ Phong đi đi lại lại ở cửa ra vào rạp chiếu, hết nhìn đồng hồ rồi nhìn dòng người tấp nập cười cười, nói nói về bộ phim vừa chiếu. Không gọi điện thoại được cho tôi khiến anh Phong vô cùng lo lắng. Ruột gan anh như sôi sùng sục và anh chạy ngay ra xe, phi như bay trong vội vã, luôn miệng:

- Em không được có chuyện gì đâu đấy!

Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ khi tôi đang vui vẻ ở bờ hồ và chuẩn bị say mèm khi cầm trên tay lon bia thứ ba. Mặt tôi đỏ rực như mặt trời, vỗ vào hai má Hạ Vũ và cười thích thú:

- Anh say rồi kìa! Có phải say rồi không hả?- Rồi phá lên cười.- Tửu lượng anh đúng là kém thật đấy!

Hạ Vũ thở dài túm lấy cổ tay tôi,lắc vai tôi khi mắt tôi đang chuẩn bị khép chặt,không biết do gió làm cay mắt hay cơn say đang dần tìm đến và ru tôi vào giấc ngủ vậy.

- Tỉnh táo lại đi! Này... dì đừng có ngủ đấy! Dậy đi...

Hắn lay tôi.Tôi nhìn hắn, cười một cái, nụ cười của kẻ sắp trở nên mất trí.

Lúc tôi chuẩn bị gục xuống và ngủ ngon lành thì...

Tạt....

Một luồng nước man mát ập vào mặt tôi khiến tôi choàng tỉnh, hét toáng lên:

- Cái quái gì thế?

Tôi liếm mép, cảm nhận rất rõ vị ngọt ngọt, đắng đắng của bia và bọt bia tan ngay ở đầu lưỡi. Gió từ hồ nước thổi vào khiến cơ mặt tôi lạnh buốt. Tôi nhìn Hạ Vũ bằng ánh mắt không thể khó chịu hơn.

- Anh dám hắt bia vào mặt tôi? Anh mất trí à?

- Dì biết đó là bia thì cũng tỉnh táo một chút rồi đấy!

Rồi Hạ Vũ dìu tôi đứng dậy một cách khó khăn, thở dốc:

- Đứng lên! Đi về thôi!

- Có thế thôi mà anh dám hắt bia vào tôi...anh không thể dùng miệng mà gọi tôi được à?

Hắn cúi lưng về phía tôi rồi giục:

- Lên lưng tôi nhanh lên, trời lạnh lắm rồi đấy!

- Thật nực cười! Anh định làm gì với tôi? Tại sao lại đòi cõng tôi? Đừng nghĩ đó là thói quen của anh đấy! Chẳng phải xe của anh ở ngay bên cạnh đây sao?

- Dì nghĩ tôi có thể lái xe ngay lúc vừa uống bia hay sao? Dì muốn ngủ ở đây lắm à? Đừng nói nhiều nữa,lên lưng tôi! Tôi đưa dì về nhà!

Hắn xốc tôi trên lưng và chân hắn bắt đầu liêu xiêu. Dựa vào lưng hắn mà tôi thấy ấm áp lạ thường. Hắn đi thật chậm, thật chậm. Từng bước chân chắc nịch như in hằn xuống mặt đường Hà Nội đã lên đèn giữa đêm khuya. Bóng chúng tôi chạy dài trên những con đường, trên mặt hồ dập dềnh sóng nước, thả trôi những giây phút thật thoải mái mà lần đầu tiên tôi cảm nhận được ở con người Hạ Vũ.

- Dì lạnh không? - Hạ Vũ quay lại hỏi tôi.

Tôi gật đầu.

- Mặc áo của tôi nhá!

Hạ Vũ định thả tôi xuống để mặc áo khoác của hắn cho tôi nhưng tôi lắc đầu, bất giác ôm hắn thật chặt.

- Như thế này là ấm thôi!

Hắn xốc lại tôi trên lưng và hắn ngước lên bầu trời tối mịt. Đôi mày hắn khẽ dãn ra, nhường chỗ cho nụ cười tỏa sáng giữa góc phố xào xạc tiếng lá khô va vào nhau. Đột nhiên hắn hỏi tôi:

- Dì đã yêu đơn phương ai bao giờ chưa?

Tôi ngưng đôi chút vì tôi không biết phải trả lời hắn như thế nào nữa! Tôi cũng tự hỏi bản thân mình, tôi đã yêu đơn phương chưa nhỉ?

Hắn nói tiếp:

- Chưa đúng không? May cho dì đấy! Nó không hay ho một chút nào đâu! Vì thế nếu tò mò dì cũng đừng thử đấy!

- Anh đang khoe rằng bản thân mình có kinh nghiệm hay sao?

- Hả?

- Chẳng phải anh thích chị Khánh Chi hay sao? Đó là tình yêu đơn phương đúng không?

Hạ Vũ im lặng. Hắn không phủ nhận vì hắn biết tôi không vô duyên đến nỗi nói những lời thừa thãi.

- Dì đã ghép bộ xếp hình đó sao?

Tôi gật đầu và cố cười để giải tỏa bầu không khí dần trở nên căng thẳng.

- Yêu đơn phương không phải xấu đúng không? Vì bây giờ anh cũng đang sống rất tốt!

- Không hề! Tôi sắp phát điên rồi đây, dì có biết không?

- Anh định sẽ làm gì?

- Tôi đã chấp nhận bỏ cuộc! Trò chơi nào kéo dài quá lâu cũng khiến người ta thấy mệt mỏi và nhàm chán!

Hạ Vũ vẫn bước thật đều. Dựa vào lưng hắn mà tôi có thể nghe rõ tiếng hắn thở dài.

- Đúng vậy! Yêu đơn phương không xấu nhưng không hiểu sao luôn bị xa lánh! Chị Khánh Chi đã đặt cược gần như cả cuộc đời để xa lánh cái thứ tình cảm vô vị đó nhưng cuối cùng, chị ấy cũng đã buông tay và trở thành người buông tay chiến thắng. Tôi tự hỏi...có phải chị ấy đang cố dạy cho tôi điều đó hay không?

Tôi không nói gì. Trong tim tôi có chút gì đó lắng lại và tôi nhẹ nhàng dựa tiếp vào lưng Hạ Vũ, nhắm đôi mắt mệt mỏi của mình lại để tránh cơn gió Đông Bắc đang thổi riết.

Tới đầu phố, Hạ Vũ xốc lại tôi trên lưng và quay lại nhìn tôi đang gục trên lưng hắn.Hắn cười khẽ:

- Dì ngủ rồi sao?

Cúi nhìn cái chân quấn bông băng trắng toát của tôi, hắn cười, thở phào rồi bước tiếp từng bước chân chậm rãi mà chắc chắn. Ngồi trên lưng hắn mà tôi cảm thấy thật dễ chịu và an toàn, một cảm giác khác lạ mà chưa bao giờ tôi được cảm nhận khi ở bên cạnh hắn trước đây!

Bước chân Hạ Vũ dừng hẳn khi thấy Hạ Phong đang ngồi ở bậc thềm ngoài cổng nhà tôi.Ánh đèn đường soi rõ đôi môi hơi tái của anh vì lạnh.Anh đứng dậy khi thấy Hạ Vũ và khẽ bất ngờ khi thấy tôi đang ngủ ngon lành trên lưng hắn.

Chưa để Hạ Phong kịp nói gì, Hạ Vũ đã tiến gần cổng nhà tôi và mở nó ra.

- Để em đưa Thiên Ý vào nhà đã, ngoài này lạnh lắm!

Ngước nhìn bóng Hạ Vũ, đột nhiên Hạ Phong cảm thấy hụt hẫng lạ thường.Có gì đó cứ len lỏi trong tim anh khiến anh thấy ngột ngạt quá!

Anh không hỏi Hạ Vũ tại sao lại đưa tôi về.Ngồi trên xe về nhà,Hạ Vũ chỉ nói với anh ấy rằng chân tôi bị bong gân, giống như một lời báo cáo.Anh Phong nghe rõ điều đó,nhưng anh chỉ gật đầu và đáp:"Vậy à!"

Đến cổng nhà, Hạ phong nắm lấy tay nắm cổng định mở nhưng Hạ vũ kéo tay anh lại, ngập ngừng:

- Thật ra...

- Sao thế?

- Quan hệ của hai người...vẫn chỉ dừng ở mức độ bạn bè thôi! Anh...vẫn chưa tỏ tình...đúng không?

Hạ Phong thở dài và gật đầu.Định bước vào nhà, bước chân anh chợt ngưng lại.Anh nói:

- Nhưng anh sẽ sớm nói với Thiên Ý thôi!

- Đừng giống em đấy! Đến bây giờ em luôn hối hận không nói tình cảm của em với chị Khánh Chi, để chị ấy phải nghe được từ người khác! Em đã phải buông tay một cách cô độc! Tình yêu không dành cho kẻ đến sau...Thiên ý sẽ bị ai cướp đi trước mắt anh...em không thể nói trước được đâu, đó chỉ là lời cảnh báo để anh thức tỉnh thôi!

Nhiều khi tôi tự hỏi, tình yêu có phải là thứ tình cảm cô cùng luẩn quẩn không? Tình yêu đôi khi ở ngay bên cạnh nhưng con người ta cứ đi lòng vòng tìm kiếm để rồi mỏi chân và gục ngã! Chính bản thân tôi cũng không hiểu trái tim mình cho lắm! Nhưng có một điều tôi có thể khẳng định rằng...tình yêu của tôi, thứ chỉ dành riêng cho tôi thôi đang ở rất gần tôi rồi!

Sáng....

Anh Phong tới đón tôi đi làm.Chân tôi cũng bớt đau hơn một chút rồi! Tôi có thể tự mình đi ra cổng nhà, chắc chỉ còn mấy ngày nữa là tôi có thể thoát khỏi sự ràng buộc của mấy thứ bông băng yếu đuối kia rồi!

Hạ Phong cười khi thấy tôi. Tôi nhíu mày, ái ngại:

- Chuyện ở rạp chiếu phim...em xin lỗi vì quên mất, để anh phải đợi lâu như vậy!

Hạ Phong lắc đầu:

- Đáng lẽ anh phải biết em bị bong gân từ sớm mới phải!

- Không phải đâu...anh cũng không cần phải tới đón em đi làm đâu...

- Thật ra...anh tới đây là vì...có chuyện muốn nói với em!

- Với em sao? Chuyện gì thế?

- À...anh...- Hạ Phong ngập ngừng nhìn tôi.

Đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó không ổn bởi từ trước tới giờ chưa bao giờ tôi thấy anh Phong ngập ngừng như thế. Một Hạ Phong mang phong thái tự tin, lịch thiệp đột nhiên biến mất ngay trước mắt tôi.

Anh gãi đầu. Chắc không phải một lời nhờ vả hay lời đề nghị nào đó rồi! Tôi thận trọng quan sát từng cử chỉ của anh và đôi mắt trông chờ điều anh sắp nói.

- Thật ra anh...

- Thiên Ý, chưa đi làm sao?

Đúng lúc, Nobita vừa bước ra từ cổng nhà anh ấy và tiến lại gần chúng tôi. Nobita nhìn anh Phong và nhìn sang vẻ nghiêm túc của tôi, hỏi:

- Sao thế? Tôi tới không đúng lúc à?

Tôi lắc đầu và cười. Còn anh Phong thì thở phào, gãi đầu, nhìn tôi và cười trừ. Không biết anh Phong định nói gì với tôi nhưng tôi cũng không có vẻ gì là tò mò lắm!

Bầu trời âm u và bắt đầu mưa. Chớp lóe ở hừng Đông và kéo theo những tiếng sấm rền vang, cứ lũ lượt như cơn thịnh nộ của mùa đông lạnh buốt mang theo bao nỗi bứt rứt của thiên nhiên cây cỏ đang tàn lụi dần.

Mưa dần nặng hạt. Bầu trời tối sầm lại và gió rít lên bên tai, đập vào khung cửa sổ lớp học, nơi Hàn Linh đang áp má nhìn theo cành bằng lăng trơ trụi mà tâm trạng nó trống rỗng.

- Sáng nay tớ tới nhà cậu nhưng cậu đi học rồi...cậu không chờ tớ như mọi khi nữa à?

- Từ nay tớ không chờ cậu nữa đâu! - Hàn Linh nói mà không dám nhìn Gia Khánh.

- Sao thế? Chẳng lẽ...tớ lại làm việc gì sai sao?

Hàn Linh không trả lời.Nó phụng phịu, không biết tại sao nó lại không dám nhìn vào mắt Gia Khánh nhưng cứ nhìn thấy Gia Khánh là nó chỉ muốn co giò và chạy thật nhanh. Ý nghĩ đó cứ luẩn quẩn trong tâm trí nó khiến nó hành động như một đứa ngốc nghếch mà chính nó cũng không biết tiếp theo nó sẽ làm gì nữa? Tiếp tục trốn chạy hay tìm câu trả lời cho ý nghĩ điên rồ luôn bám lấy nó mỗi ngày?

Trống tan trường vừa điểm, Hàn Linh đã nhanh chóng thu dọn sách vở và đống bút màu vứt ngổn ngang trên bàn vào balo. Gia Khánh vừa đeo vội balo lên vai vừa đi theo sau nó.

- Tớ đưa cậu về nhá!

Hàn Linh bước nhanh hơn, không quên ngoái lại:

- Đi theo tớ là cậu chết chắc đấy!

Ra ngoài hành lang, Hàn Linh rùng mình khi cơn gió Đông khẽ lướt qua và mưa hắt xối xả từ mái hiên cửa tầng thượng. Nó bật cái ô màu xanh trong balo nó và bước thẫn thờ giữa sân trường. Đột nhiên, Gia Khánh chạy vội tới, đứng trong ô của nó khiến nó giật mình, ngơ ngác:

- Làm cái gì vậy hả?

- Về cùng đi, tớ không mang ô!

Những hạt mưa vô tình cứ hắt xối xả, rơi bồm bộp trên nóc chiếc ô như xé lòng. Nó nhìn Gia Khánh thật lâu. Đôi mày nó khẽ nhíu lại.

- Cậu thấy nực cười lắm sao? Biết tớ thích cậu nên cậu cười nhạo tớ đúng không? Làm ơn để tớ yên đi!

- Cậu...không còn thích tớ nữa à?

- Tớ ước gì mình có thể làm điều đó! Không biết...lời cậu nói với tớ hôm đó có ý nghĩa như thế nào nhưng...tớ biết cậu thích chị Thiên Ý nên đừng mang tớ ra làm trò cười nữa!

Nó đi, với tâm trạng trống rỗng. Gia Khánh nhìn theo nó bằng ánh mắt khó hiểu. Nước mưa chảy dài xuống má, xuống cổ cậu mang cảm giác lạnh buốt.

Bước xuống đại sảnh lấy coffee, Hạ vũ ngó quanh quẩn, không thấy anh Nobita đâu cả.Hắn ngơ ngác,chống hông:

- Lạ thật, vừa thấy anh ấy ở đây cơ mà?

Cậu nhân viên bước vào từ ngoài cửa, thấy Hạ Vũ loay hoay ở quầy pha chế, cười:

- Nobita đi với thủ tướng tới trại trẻ mồ côi rồi...lái xe bị ốm nên thủ tướng đề nghị anh ấy đi thay!

- Thật sao?

Ngoài trời vẫn mưa to quá! Mưa hắt vào khung cửa kính ô tô hối hả như muốn bám riết không muốn lăn dài vô tình trên đường phố tạo thành những vũng nước mưa vô dụng.

Nobita nắm chắc vô lăng xe. Anh nhìn thủ tướng qua gương chiếu hậu và khẽ thở dài. Không gian trong xe đột nhiên trở nên chật chội quá khi không ai nói với ai câu nào. Cảm giác ngại ngùng cứ len lỏi trong từng người, chỉ dám trộm nhìn để rồi suy nghĩ gì đó.

Chiếc xe dừng bánh trước cổng của trại trẻ mồ côi, nơi thủ tướng vẫn thường tới làm từ thiện, một cách thầm lặng.

Nobita nhanh chóng bật ô và mở cửa xe cho thủ tướng. Một bên vai áo anh ướt đầm nước mưa, lạnh thấu. Thủ tướng ngước nhìn anh rồi khẽ kéo anh đứng gần mình, nói:

- Cậu sẽ bị ướt đấy!

Nobita không nói gì, chỉ từ từ đứng gần thủ tướng và mở cổng bước vào. Trong lòng anh đang lên cảm xúc khó tả khi nhìn cảnh vật nơi đây. Những dãy nhà tập thể san sát và vẫn mang một màu vàng nhạt cổ điển không hề thay đổi gì. Thủ tướng nhìn anh hồi lâu và tim ông thoáng chút buồn phiền, tiếng thở dài của ông hòa cùng tiếng mưa rơi lộp bộp trên nóc ô.

Người phụ nữ đứng tuổi cúi chào ông và nở nụ cười hiền hậu.

- Thủ tướng tới rồi ạ? - Rồi quay vào trong lớp học của bọn trẻ. - Các con...thủ tướng tới rồi!

Lũ trẻ thôi đánh vần theo cô giáo,chạy ùa ra,xốn xác, đứa níu tay, đứa níu chân thủ tướng và dắt thủ tướng vào lớp học để khoe những bức tranh hay những hình thù chúng nặn dược trong giờ thực hành thủ công.

Nobita nhìn theo thủ tướng và lũ trẻ hồi lâu rồi anh sờ tay lên hàng lan can bằng gỗ và bước dọc theo lối hành lang. Ký ức xưa kia trong anh trỗi dậy, anh khẽ nhoẻn miệng cười.

Đến dãy phòng cuối hành lang, anh khẽ miết tay lên những vết vạch sâu trên thân cây cột bằng gỗ. Anh thở dài, sờ lên 1238 vết vạch mà anh đã vạch lên cây cột đó, tương đương với 1238 ngày anh sống trong trại trẻ mồ côi đến khi được cô Mai nhận nuôi.

Anh dừng chân trước căn phòng quen thuộc của ngày nào và nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Cánh cửa đã được thay mới rồi, không còn kêu cọt kẹt như xưa nữa. Anh nhìn quanh, căn phòng vẫn như thế, chẳng có gì thay đổi cả! Nobita tiến gần chiếc tủ quần áo ở góc tường, mở ra và lặng lẽ ngồi vào đó. Anh nhớ trước kia, khi anh được người ta đưa vào trại trẻ mồ côi. Ngày đó, thủ tướng vẫn chưa được ứng cử thủ tướng nhưng ông vẫn thường tới đây làm từ thiện. Những ngày ông tới, anh thường trốn trong chiếc tủ đó, khóc một mình,và căm hận.

Người phụ nữ già nhìn anh qua song cửa sổ.Bà lặng lẽ bước vào, đưa đôi mắt sâu nhăn nheo nhưng hiền từ nhìn anh.

- Đến bây giờ, con vẫn muốn ngồi trong đó và khóc một mình hay sao?

Anh ngước mắt nhìn người phụ nữ, vội đứng bật dậy.Người phụ nữ đặt tay lên má anh. Anh cảm nhận rất rõ đôi bàn tay ấm áp như nhuốm vào da thịt anh và cảm giác trước kia ùa về khiến mắt anh rưng rưng.

- Con đã lớn thế này rồi sao? Còn ta thì già rồi, tóc bạc và da cũng nhăn nheo rồi! Xem này, con đẹp trai thật! Hẳn là người phụ nữ nhận nuôi con rất tốt với con rồi! Con vẫn đang sống rất tốt đúng không?

Nobita chỉ im lặng, cúi đầu xuống, cảm nhận hơi ấm từ đôi bàn tay người phụ nữ, cái cảm giác mà lâu lắm rồi cậu chưa có dịp cảm nhận lại.

- Ta rất nhớ con...nhìn ta đi, con trai!

Các nếp nhăn vì u sầu trên trán người phụ nữ xô lại. Đôi mắt đen thâm của bà đỏ hoe và bà nghẹn ngào rơi nước mắt. Nobita cố nén cảm xúc của bản thân, đưa mắt nhìn bà thật chăm chú và nhìn cả những nếp nhăn trên trán, trên má bà. Anh nghẹn ngào gỡ đôi tay gầy guộc của bà trên má mình, miết ngón tay cái lên những nếp nhăn trên đôi tay đầy những đồi mồi chấm nâu của bà, đôi tay chứa đựng tình yêu thương dạt dào mà không bao giờ anh có thể quên được!

- Cám ơn cô...vì đã nhận ra con!

- Sao ta không nhận ra con được chứ? Con thật sự đã lớn rồi...con trai ta!

Người phụ nữ cười mà nước mắt cứ trào ra, thấm vào môi.

Mưa đã tạnh nhưng bầu trời vẫn âm u đượm buồn. Gió lay mỗi lúc một mạnh. Những cành cây khô khốc đập vào nhau, rung cho những hạt mưa còn sót lại thấm xuống đất, và thấm vào vai Nobita đang ngồi thẫn thờ dưới gốc cây cổ thụ ở khu vườn sau dãy nhà ăn tập thể.

Trời bắt đầu nhá nhem tối và ánh đèn nơi góc vườn đã bật từ bao giờ. Một cậu bé chừng 7 tuổi tiến lại gần anh bên cạnh chiếc xe đạp màu xanh lá, nhìn anh thật thân thiết.

- Anh dạy em tập xe đạp nhá!

Gió vẫn vi vút thổi, cuốn phăng mái tóc đen nhạt màu của cậu bé. Ngồi trên xe đạp được Nobita giữ thật chắc chắn, cậu bé cười giòn tan mặc dù đôi chân đang run lẩy bẩy lo sợ Nobita sẽ buông tay ra.

- Nhìn về đằng trước ấy, nhìn anh làm gì?

- Em sợ anh sẽ buông tay ra!

- Anh không buông đâu, giữ chắc tay lái rồi đạp đi!

Cậu bé nắm chắc lấy tay lái xe, nuốt nước bọt và gồng chân đạp từng vòng quay, nghiêng ngả trước cơn gió Đông lạnh thấu.

- Can đảm lên cậu bé!

Bánh xe đạp quay đều,lăn trên mặt đất mịn ướt nước tạo thành những vết bánh xe in hằn,lõm xuống ngoằn ngoèo.Nobita cười khẽ,chạy theo sau cậu và từ từ buông tay khỏi yên xe,chiếc xe vẫn nhẹ nhàng lăn bánh. Cậu bé vẫn hì hục đạp, đôi mắt vẫn căng lên như dây đàn.

- Tốt lắm! Cứ đạp tiếp đi!

Đột nhiên cậu bé quay phắt lại, đôi tay loạng choạng không làm chủ được và...

Oạch......

Cậu ngã sõng soài ra đất, nhăn mặt phủi tay và thổi khẽ vào cái đầu gối đang chảy máu của cậu.

- Không sao chứ?

Cậu bé cười, vẫn nụ cười rạng rỡ của đứa trẻ kiên cường.

- Chỉ bị ngã thôi mà! Đâu có gì?

Nobita xoa đầu cậu rồi ngồi bên cạnh cậu, thở dài nhìn lên bầu trời tối đen như mực.

- Nhóc ở đây lâu chưa?

- Chắc cũng được hơn 3 năm rồi ạ!

- Cũng lâu rồi nhỉ?

- Anh cũng đã từng ở đây à?

Nobita gật đầu rồi cười:

- Rồi sẽ có người tới nhận nuôi em thôi! Khi đó, phải sống thật tốt đấy nhé!

- Tại sao người khác tới nhận nuôi mà không phải bố mẹ tới tìm em? Các cô nói...em được mẹ đưa đến cổng trại trẻ mồ côi rồi bỏ đi...có khi nào...ít lâu nữa mẹ em cũng sẽ hối hận và tới đón em không?

Nhìn đôi mắt ngấn lệ của cậu bé, Nobita vỗ vai cậu và cố cười:

- Cũng có thể lắm chứ!

Ngưng lại đôi chút, Nobita quay sang cậu bé, ngập ngừng:

- Em không hận người đã bỏ rơi em sao?

Cậu bé lắc đầu.

- Em muốn có bố, có mẹ như bao đứa trẻ khác và dường như điều đó đã trở thành ước mơ của em! Chẳng phải...tha thứ cho họ là điều duy nhất để đạt được ước mơ đó hay sao?

Nghe cậu bé nói mà lòng Nobita nghẹn lại. Anh nén tiếng thở dài. Cậu bé con luôn cười tươi như hoa hướng dương, soi sáng tâm hồn bé bỏng cần được yêu thương. Nobita xoa đầu cậu, lòng anh cứ vấn vương mãi lời nói của cậu bé, đánh thức ý nghĩ trong trái tim mang nhiều vết thương của anh.

Bước thẫn thờ ra cổng trại trẻ mồ côi, ông Viện đã đứng ở đó từ bao giờ và nhìn anh cười thân thiện:

- Cậu đã đi đâu thế?

Nhìn vết đất cát bám trên tay áo anh, ông Viện lấy tay phủi chúng nhưng bất ngờ, Nobita lùi lại, tránh ông rồi tiến lại gần ghế lái xe, định mở cửa.

- Tôi xin lỗi đã ra muộn, chúng ta đi về thôi ạ!

- Cậu có vẻ mệt rồi, để tôi lái xe cho!

Nobita lắc đầu:

- Tôi không sao!

- Cậu nghe lời tôi một lần đi! - Ông Viện nhìn anh bằng ánh mắt cương quyết như muốn đánh gục anh.

Ngồi sau xe, dựa đầu vào cửa sổ, Nobita dõi mắt theo hàng cây phượng khô khốc hắt hiu bởi ánh đèn đường chiếu vào. Anh trộm nhìn ông Viện qua gương chiếu hậu. Ánh mắt không còn lạnh lùng cứng ngắc như trước nữa. Anh khẽ mím môi và xoa hai bàn tay vào nhau và thổi hơi ấm vào chúng.

Trời tối dần. Sương sa dày đặc và mang cảm giác lạnh buốt đến rợn người. Đứng chờ đèn đỏ ở ngã tư, ông Viện ngoái lại nhìn Nobita,anh đã dựa vào khung cửa sổ mờ sương và ngủ gục từ lúc nào. Đôi tay anh khoanh tròn trước ngực, chốc chốc lại xoa xoa cánh tay vì lạnh.

Ông Viện cởi cái áo khoác ngoài của mình, cố rướn người ra ghế sau mà đắp nó lên vai Nobita. Ông khẽ thở phào và nhìn anh một cái thật lâu và thật trìu mến!

Dừng xe trước cổng nhà Nobita, ông Viện ngoái nhìn anh rồi dựa đầu ra ghế, thở dài. Ông suy nghĩ về mọi điều và về chính bản thân mình. Chiếc xe ô tô đậu trước cửa nhà mang cảm giác yên ắng nhưng trong lòng người thì như đang dậy sóng không lối thoát!

Từ trên ban công, cô Mai nhìn xuống chiếc xe ô tô của ông Viện. Cô cố thu mình trong chiếc áo khoác mỏng và dõi mắt theo chiếc ô tô hồi lâu. Lòng cô cũng nặng nề khó tả.

Không ai hiểu chuyện gì đang và sắp diễn ra ở ngôi nhà đó! Nhưng những mối quan hệ bí ẩn cứ thế tiếp diễn và hậu quả của nó chỉ là những vết cứa sâu đậm vào trái tim của mỗi con người mà thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top