Chap 10

Hàn Linh lén lút mở cánh cổng nhà chú Vinh, liếc ánh mắt một lượt xung quanh ngôi nhà.

Nó nhón chân nhìn vào, cửa nhà chú Vinh vẫn mở. Nó lo lắng ôm chặt lọ mứt dừa trong lòng.

- Chết rồi, chú ấy có ở nhà rồi làm sao bây giờ?

Nó mạnh dạn bước vào. Nó cố nhìn xung quanh và chú Vinh không có ở đó, thay vào là các bức tranh đầy màu sắc đủ mọi trường phái nghệ thuật được đặt trong căn phòng bừa bãi, cùng màu vẽ và cây cọ vứt ngổn ngang.

- Chú ấy không có ở đây sao? Đi đâu mà để nhà cửa mở toang thế này?

Hàn Linh bước tới những bức tranh treo trên tường, số tranh còn lại được đặt ngay dưới chân. Góc nghệ thuật của người nghệ sĩ là thế này đây! Một ông họa sĩ bừa bộn và lười nhác. Nó lắc đầu, dán mắt vào những bức tranh độc đáo mà cố xoay ngược xoay xuôi nó cũng không thể định hình nổi chú Vinh vẽ gì trong đó.

- Thật là...cái thể loại này mà cũng có người thích sao? Thật là vô lý...xem này...- Nó lướt nhẹ ngón tay lên những bức tranh mịn màng bằng sơn mài. - Chú ấy dùng màu gì mà mịn thế nhỉ...lại còn thơm nữa chứ!

- Con bé kia, làm gì ở đấy hả?

Tiếng nói bất chợt vang lên từ người đàn ông khiến con bé giật mình quay phắt lại. Chú Vinh đang đứng đó.Thấy chú, con bé hét lên :

- Chú làm cháu giật cả mình.Chú làm gì mà cứ như ma thế? Cháu có phải trộm đâu mà chú quát lên như thế?

Chú Vinh nhanh tay đẩy con bé ra xa:

- Đừng có chạm vào chúng! Đưa balo của cháu đây chú xem nào, cháu có lấy đi thứ gì không đấy?

Chú Vinh nói rồi giằng lấy cái balo của Hàn Linh khiến con bé giận dữ vùng vằng:

- Chú làm cái gì thế? Chú bị làm sao vậy? Bức tranh to như thế kia làm sao cháu nhét vào balo được?

- Đừng hòng lừa chú. Thế còn bức tranh của chú mà cháu chê không ra gì đâu? Nó đã không cánh mà bay...chẳng cháu lấy thì ai vào đây nữa hả? Muốn chú đánh gãy tay mới chịu chừa à...mau trả nó lại cho chú nhanh lên!

Hàn Linh vội cười xòa:

- Ey...chú đừng nóng chứ! Cháu xin lỗi, thật đấy!Cháu thấy mình thực sự có lỗi với chú...- Nó bám lấy tay chú Vinh làm ra vẻ thống thiết.- Cháu đã đem bán nó rồi!

- Cháu...

- Từ từ đã...chú đừng vội nổi nóng với cháu...nhưng như chú thấy đấy,đối với cháu bức tranh đó không ra gì nhưng đối với người khác thì đó là một tác phẩm kiệt xuất đấy! Sẽ thật độc ác khi ngăn cấm tình yêu nghệ thuật của ai đó đúng không chú, và cháu cũng không muốn mình là người độc ác đó! Người ta thực sự mến mộ những tác phẩm của chú và mua nó với cả tấm lòng mà...- Hàn Linh lục balo lấy ra một hộp màu vẽ cùng cây cọ đẩy về phía chú Vinh. - Đây! Đây coi như là món quà chuộc lại lỗi lầm vậy...với số tiền cháu bán tranh của chú một cách không chính đáng, cháu đã mua cho chú bộ cây cọ xịn. Chú sờ thử xem, nó là hàng tốt nhất đấy! Còn đây là bộ màu vẽ của Pháp mà cháu đã đặt mua trên mạng cho chú...hi vọng chú nể tình mà tha cho cháu. Cháu hứa đây là lần cuối cùng mà...cháu sai rồi...chú tha cho cháu đi! Từ nay cháu không dám mang tranh của chú đi bán nữa!Cháu thề đấy!

- Đừng có ngụy biện nữa! Chú chỉ muốn lấy băng keo dán luôn cái miệng lẻo mép kia lại...cái gì cũng nói được hết! Cháu có biết mỗi bức tranh là đứa con tinh thần của chú không? Cháu bán chúng khác nào bán con chú chứ?

- Chú thật là...ai lại so sánh kiểu vậy bao giờ chứ? Thế mới nói, tranh của chú giá trị như thế sao chú không bán quách chúng đi? Vừa kiếm thêm tiền lại đỡ chật nhà...đợi đến lúc chú lấy mẹ cháu thì gia đình ta sẽ sống hạnh phúc trên một núi tiền ấy chứ! - Nó chắp tay mơ màng.

Chú Vinh quát lên:

- Con bé này lại thế rồi... trật tự không hả?

Hàn Linh giậm chân xuống đất :

- Thế chú còn muốn lấy mẹ cháu không? Nếu thế thì chú phải nghe cháu chứ!

- Đấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đợi đến lúc chú mở triển lãm rồi chẳng phải sẽ kiếm được nhiều tiền hơn sao?

- Nhưng...

- Không nói chuyện đó nữa, chú không bán chúng đâu...

Nó lân la ngồi bên chú Vinh, cười cái điệu cười đểu cáng:

- Chú Vinh này...bức tranh vẽ cây cọn nước bên thác Yaly của chú...bố đứa bạn cháu rất thích và muốn mua nó để đặt ở công ty chú ấy...vì thế...

- Sao người ta biết mà muốn mua?

- Thì cháu chụp ảnh mà mang đi quảng bá hộ chú!

- Cái con bé này!

- Chú có biết giá khởi điểm của nó là bao nhiêu không? Chú sẽ sock lắm đấy! Khi nghe xong cháu còn choáng váng nữa là...cháu tin là chú sẽ phải đổi ý...

Chú Vinh bịt tai lại, quay ngoắt đi :

- Chú không nghe và cũng không muốn nghe...

- Chú Vinh, nghe cháu nói này...- Nó tức giận giậm chân, ngồi phịch xuống đất làm ra vẻ giận dỗi. - Rồi chú sẽ phải hối hận cho mà xem...

Rồi ánh mắt nó chú ý đến bức tranh vẽ dở người phụ nữ với ánh mắt quý phái.

- Ơ...đây là ai thế?

- Thì như cháu thấy đấy...một người phụ nữ...

- Chú chuyển sang vẽ tranh chân dung từ khi nào vậy? Mà người phụ nữ đó là ai thế!

Bà Lan vui vẻ giỏ hoa quả cho cô con dâu và đưa cho cô.

- Ăn đi con, táo ngọt lắm đấy!

Gia Hân nắm lấy tay bà thật chặt và thật tình cảm và đôi mắt cô nhìn bà trìu mến.

- Mẹ ơi, con biết hết rồi! Nhưng con không trách mẹ!

- Con đang nói gì thế?

- Con đã thấy...mẹ hẹn hò cùng một người đàn ông ở hồ Gươm!

- Mẹ...

- Con đã nói con sẽ không trách mẹ! Nhưng...chúng ta nên dừng lại ở đây thôi! Mẹ đừng tới đó nữa, cũng đừng gặp người đàn ông đó nữa!

Bà Lan đứng phắt dậy:

- Con nói mẹ đang hẹn hò sao? Với người đó sao? Người đó là họa sĩ, mẹ chỉ làm người mẫu để họa sĩ vẽ thôi mà!

- Họa sĩ sao? - Gia Hân lúng túng.

- Phải, con lại suy nghĩ lung tung rồi đấy!

Gia Hân thở phào nhẹ nhõm:

- May mà con chưa kể chuyện này với anh Khang không có anh ấy lại mắng con suy nghĩ lung tung!

- Mẹ cũng muốn mắng cho con một trận đấy!

Gia Hân ôm lấy bà Lan, cười nũng nịu:

- Con thật hạnh phúc khi gia đình ta luôn vui vẻ như thế này! Con xin lỗi,sau này con sẽ không suy nghĩ lung tung nữa!

Màn đêm xuống thật nhanh hay lòng người cảm thấy nó đến nhanh quá!

Trước nhà hàng sang trọng, Khánh Chi xuất hiện trong bộ váy màu đỏ bồng bềnh quý phái nhưng gương mặt vẫn đượm buồn. Đôi chân cô bước ngập ngừng trên những bậc thang mà lòng nặng trĩu. Cô ngẩn người ra, đôi mắt buồn mấp máy,thở dài ngước nhìn cánh cửa nhà hàng rồi ngoái nhìn đằng sau như trông chờ điều gì đó. Cô nhìn lên bầu trời, cái bầu trời tối đen cô quạnh như chính lòng cô vậy!

- Anh Nobita, em đi đổ rác đây! -Tôi hồ hởi xách túi rác nặng trịch phi ra cửa trên cơ thể mệt mỏi và đôi chân mỏi rã rời của mình.

Tôi vừa chạy đi thì Xeko lững thững bước vào tiệm coffee với gương mặt ủ dột,thở dài ngồi phịch xuống ghế.

- Cho tớ cốc nước đi, nhanh lên!

Nobita hếch cằm:

- Sao thế anh bạn? Tưởng là đi xem mặt cơ mà? Sao về sớm thế?

- Đừng nhắc nữa, tớ đang bực mình đây này! Mặt thì chẳng xem được,mất công ngồi đợi suốt 3 tiếng ở nhà hàng đến nỗi bị đuổi về một cách thảm hại. Tức chết đi được...lịch sử đi xem mặt của tớ chưa bao giờ nhục nhã như thế! Dám cho Xeko này leo cây à? Cô tưởng cô là ai mà dám giỡn với tôi chứ? Nếu mẹ tớ không dọa tịch thu nhà thì tớ là người cho cô ta leo cây mới phải...thật bực mình quá!

- Nhưng cuối cùng cậu vẫn tới đó và bị cho leo cây đó thôi!

Xeko thở dài áp mặt xuống bàn:

- Thế mới nói, cuộc đời mà,nếu cứ suôn sẻ mãi thì còn gì là cuộc đời nữa...chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi!

Tôi phủi tay sau khi phân loại rác vào thùng. Ngạc nhiên, tôi sững sờ khi thấy Hạ Vũ đang ngồi ở vỉa hè gần đó. Tôi muốn phá lên cười ngay lúc này khi nhìn thấy gương mặt tội nghiệp như gã ăn xin của hắn nhưng việc đầu tiên tiềm thức tôi nghĩ tới bây giờ là phải chuồn nhanh khỏi tên xúi quẩy này. Tôi rón rén bước đi thật mau dưới ngọn đèn đường hiu hắt. Nhưng nhanh chóng, Hạ Vũ nhìn thấy tôi và vội vàng đuổi theo gọi í ới.

- Thiên Ý...Thiên Ý ơi!

Nghe tiếng gọi, tôi cố bước nhanh hơn, không dám ngoảnh đầu lại nhìn.

Hắn chộp lấy tay tôi kéo lại, hét lên:

- Cô bị điếc à? Nghe thấy tôi gọi sao không đứng lại?

- Đã biết tôi bị điếc còn gọi tôi làm gì? Tôi không có gì để nói với anh hết! - Tôi giận dữ quát lên rồi chực đi.

Hắn vẫn bám lấy tôi cùng một loạt những lời nói điên khùng khiến tai tôi như bị chọc thủng:

- Cô thật là vô lễ đấy! Người lớn nói thì phải nghe chứ! Vì vậy nên con người vô lễ như cô mới không tiến bộ được đấy! Đáng ra gặp tôi thì cô nên dừng lại và chào hỏi một câu mới phải chứ!

- Chẳng có lý do gì để tôi phải làm thế cả! Tôi ghét anh, vì thế anh đừng làm phiền tôi nữa!

- Cô nói vậy mà nghe được à?

- Đừng có đi theo tôi nữa, anh muốn cái gì đây hả?

- Vậy...cô mua khoai lang nướng cho tôi đi!

- Cái gì cơ? - Tôi há hốc miệng ngạc nhiên và dường như tôi không tin vào mắt mình nữa. - Này cái tên kia, anh có tự trọng không vậy? Cằn nhằn tôi một hồi rồi muốn tôi mua khoai lang nướng cho anh hay sao? Thật nực cười, anh là ăn xin chắc? Anh nói anh là con trai thủ tướng mà lại xin tôi mua khoai lang nướng cho anh sao? Tiền của anh đâu? Không lẽ anh gặp cướp?

- Ờ!

Câu trả lời ngắn gọn khiến tôi sững người.

- Tôi đã trở nên thảm hại như thế này rồi, kẻ ăn xin còn không khổ sở bằng tôi đâu! Xe thì bị giữ, nhà có mà không thể về. Nếu biết xe tôi bị giữ ở đồn cảnh sát chắc bố tôi đuổi tôi ra khỏi nhà thì còn về nhà làm gì nữa? Trong túi lại không còn một đồng... cùng là con người với nhau cô nỡ lòng nào thấy tôi khổ sở như vậy chứ? - Rồi hắn chạy nhanh chặn giữa đường tôi, ánh mắt trùng xuống kiểu van lơn. - Tôi biết tôi không tốt, đã đối xử tệ với cô rất rất nhiều, tôi biết lỗi rồi, chắc lòng dạ cô cũng không hẹp hòi đâu nhỉ! Tha thứ cho tôi đi mà...- Hắn nở nụ cười thật tươi như chờ đón cái gật đầu từ tôi.

Tôi giẫm vào chân hắn một cái thật mạnh, quát:

Đi mà giở trò khổ sở với mấy người ăn xin ở gầm cầu đi, có lẽ họ sẽ động lòng mà cho anh chút gì để ăn đấy!


Tôi nói rồi bước đi thẳng. Anh ta đang nghĩ hắn giở trò đó ra với ai chứ? Đi chết đi đồ đáng ghét!

- Cô là đồ nhẫn tâm! - Hắn hét lên rồi bực mình ngồi phịch xuống đường,thở dài.

Bước chân dừng hẳn khi nghe thấy tiếng kêu réo rắt phát ra từ bụng hắn. Chắc là hắn đói lắm rồi! Tự nhiên có điều gì đó len lỏi trong con người tôi. Tôi ngoái lại nhìn, khuôn mặt hắn ủ dột dưới ánh đèn đường sáng rực và góc phố vẫn văng vẳng tiếng rao hàng khoai nướng đang bốc khói nghi ngút, lan tỏa trong màn đêm quyến rũ. Trước mắt tôi bây giờ, Hạ Vũ không còn hống hách như lúc tôi gặp hắn. Hắn ngồi đó, ôm cái bụng réo rắt tội nghiệp, ngước nhìn hàng xe cộ đông đúc, khói xe bụi mờ ảo mà không có gì dành cho hắn cả.

Tôi thở dài:

- Dính với anh ta thật mệt mỏi!

Hạ Vũ nhanh tay bóc củ khoai lang nướng nóng hổi và ăn ngon lành, cười thích thú như đứa trẻ vậy!

Lần đầu tiên tôi thấy hắn đáng yêu một cách lạ thường! Một người con trai với trái tim nồng nhiệt và đập rộn ràng. Tôi cảm nhận như mình cũng dần được sưởi ấm bởi trái tim ấy.

- Oa...ngon quá! - Hắn thích thú.

- Anh không thấy nóng sao?

- Cô không biết à...khoai lang nướng ăn nóng mới ngon!

Tôi đứng dậy, xỏ tay túi áo và bước đi.

- Cô đi đâu đấy? - Hạ Vũ gọi vong theo.

- Hỏi thừa, đêm hôm khuya khoắt một cô gái yếu đuối như tôi không về nhà thì đi đâu? Đứng ở đường để mấy tên lưu manh bắt cóc à?

Hắn ho sặc sụa, vội lau miệng cười khanh khách khiến tôi tức chết:

- Cô á? Bắt cóc á? Nói lại đi cô nương...tên ngu đần nào lại bắt cóc sao quả tạ này về làm gì hả?

Tôi hét lên:

- Bắt cóc đàn bà con gái, đương nhiên là làm vợ...không lẽ làm mẹ hay sao?

- Làm osin chẳng hạn?

- Anh...thế đấy! Tôi mua khoai lang cho anh để anh nói móc tôi thế à?

- Lại chuẩn bị cãi nhau rồi đấy! - Hắn hếch cằm rồi chạy về phía trước tôi.

Tôi gọi vọng theo:

- Đừng có đi theo tôi!

- Nực cười thật! Tôi mà thèm đi theo cô sao?

- Thì anh...

- Tôi về nhà hàng xóm của cô ngủ nhờ! Sao? Còn cần cô phải cho phép à?

Trăng vẫn lên cao, cao hơn bao giờ hết hay lòng người cảm thấy nó thật xa vời!

Khánh Chi ngồi dựa lưng vào gốc cây cổ thụ ven hồ, nơi chôn vùi nỗi buồn và thả bay những khát khao tuổi trẻ của cô. Cô ngước mắt lên trời bằng đôi mắt đen đẫm lệ, hai hàng nước mắt trào ra, chảy xuống má và cằm, ướt nhòe khóe mắt.

Khánh Chi khóc! Vầng trăng đang nhòe dần trước mắt cô. Những giọt nước mắt tội nghiệp cứ lăn dài, lăn dài một cách vô tình khiến lòng cô thắt lại.

- Anh biết em sẽ đến đây mà! - Hạ Phong đứng trước mặt cô và cúi xuống thở gấp khi anh vừa chạy một đoạn đường dài để tìm cô.

- Mẹ em đang lo lắng đấy! Về nhà thôi!

Khánh Chi ngước nhìn anh mà nước mắt vẫn chưa thôi rơi.

- Anh không hỏi tại sao em không đến buổi xem mặt à?

Hạ Phong choàng tay ôm chặt Khánh Chi vào lòng, đôi mắt đen rớm lệ ôm lấy bờ vai nhỏ bé mỏng manh của Khánh Chi.

- Là tại anh! Anh xin lỗi...anh thật sự xin lỗi, Khánh Chi à!

- Nhưng đến cuối cùng anh vẫn không thể yêu em, không thể đáp lại tình cảm của em!

Hạ Phong im lặng, cố ủ ấm trái tim đang dậy sóng của Khánh Chi và bờ vai anh đang cố lau khô những giọt nước mắt yếu đuối của cô đang rơi hững hờ.

- Lúc này anh ở ngay cạnh em mà sao em thấy anh ở xa quá! Cảm giác dù em có với tay ra cũng không thể chạm vào anh được vậy! Thật đau khổ biết chừng nào, anh biết không? Đến bây giờ...em vẫn không có đủ dũng cảm để từ bỏ, anh nói đi, em phải làm sao đây? Giúp em với,em mệt mỏi quá rồi!

- Đừng khóc vì anh, cũng đừng yêu anh nữa! Quên anh đi...Khánh Chi à, xin em đấy!

Từ xa, Hạ Vũ chững lại khi nhìn thấy Khánh Chi đang khóc trong vòng tay Hạ Phong.

Tôi tò mò nhìn theo ánh mắt vô hồn của Hạ Vũ và tôi cũng trông thấy cảnh tượng đó. Tôi tiến lại gần Hạ Vũ hơn nhưng anh ta đã bỏ đi, thật giục giã với cảm xúc lẫn lộn đang giằng xé trong thâm tâm.

Tôi nhớ đã có người nói với tôi rằng, cuộc sống không giống như chiếc MP3 để chúng ta nghe những gì mình muốn mà nó giống như chiếc radio khiến chúng ta bắt buộc phải nghe những gì nó phát ra, dù khó nghe đến nhường nào. Giờ đây, tôi nhận thấy chính Hạ Vũ đang cảm nhận rõ âm thanh phát ra từ chiếc radio đó, thật sự...rất khó nghe!

Ngồi trên xe buýt, đầu óc tôi cứ vấn vương mãi biểu cảm khó hiểu của Hạ Vũ và đột nhiên tôi thấy lòng mình nặng nề quá!

Tôi cầm trên tay bộ xếp hình màu xám của Hạ Vũ, cứ mân mê nó và gục đầu vào cửa kính xe, dõi ánh mắt đượm buồn của mình lên bầu trời mà chính tôi cũng không hiểu tại sao mình lại buồn như thế!

Tách...

Vô tình, cái bộ dạng buồn bã vô hồn của tôi lọt vào khung ảnh của ai đó đang lang thang trên con phố hoa lệ lúc nửa đêm.

Ảnh vừa in ra, Gia Khánh cầm lấy nó, thở dài nhìn theo chiếc xe buýt chở tôi đang dần khuất xa sau đoàn người đông nghịt giữa đêm khuya.

- Chị ấy có gì buồn thế nhỉ?

Rồi cậu đút tấm ảnh vào túi áo, bước đi trên đôi chân khỏe khoắn của mình cùng chiếc máy ảnh nặng trịch đeo trên cổ.

Đêm Hà Nội đẹp như mơ,thơm mùa hoa sữa quyện trong gió, nhè nhẹ...mang theo những thứ tình cảm kì lạ của con người bay cao, bay xa...mang dư âm của cuộc sống trong trẻ muôn hình vạn trạng!

Sáng!

Tôi bước ra cổng với gương mặt ủ dột đêm qua! Xốc lại balo trên vai, tôi thở dài áp lưng vào tường, đưa tay dụi đôi mắt thâm quầng vì cả đêm qua tôi thức trắng để lắp ráp cái bộ ghép hình còn dang dở của Hạ Vũ.

Tôi thở dài khi nghĩ về bức thư viết tay đằng sau bức ghép hình được viết rất nắn nót.

"Hạ Vũ thân yêu,

Chúc mừng sinh nhật lần thứ 8 của em, em trai thông minh, đáng yêu của chị! Chị hy vọng sau này em sẽ trở thành một luật sư thật giỏi giang để đòi lại công bằng cho những người vô tội. Nhưng trước hết, đừng có trốn học nữa mà hãy học hành thật chăm chỉ như anh trai em đi! Chuyện hôm qua em trốn học tiết thể dục...suỵt, chị sẽ giữ bí mật hộ em nhưng chỉ nốt lần này thôi đấy nhá!

Quý em nhất!

Chị Khánh Chi"

Thì ra Hạ Vũ thích chị Khánh Chi! Vì thế mà hắn coi bộ xếp hình đó như mạng sống của hắn và giữ nó suốt từ sinh nhật lần thứ 8 tới bây giờ!

Chuyện đêm qua Hạ Vũ nhìn thấy...chắc anh ấy rất buồn thì phải! Một chuyện tình thật éo le chỉ những người trong cuộc mới hiểu nhưng người ngoài cuộc như tôi cũng có thể hiểu được phần nào!

Từ cánh cổng nhà bên, Hạ Vũ bước ra cùng chiếc áo ba lỗ khỏe khoắn có mũ che kín đầu và đôi mắt buồn rầu vô hồn của hắn được che đậy khéo léo bởi mái tóc màu mận đỏ của mình. Thấy tôi, hắn chẳng nói gì mà xỏ tay túi áo và bước đi thẳng.

- Anh không định lấy lại bộ xếp hình của anh à? - Tôi cố gọi vọng theo bởi tôi thấy đó là vật rất quan trọng với hắn.

Hạ Vũ dừng lại một lúc lâu nhưng không ngoảnh lại nhìn tôi. Tôi vẫn kiên nhẫn nhìn theo cái dáng thất thần đó của hắn. Qua cái mũ trùm kín đầu,tôi có thể hiểu rõ tâm trạng hiện giờ của hắn, khác với một Hạ Vũ vui vẻ bình thường nhưng tôi thấy nó chẳng ghê gớm chút nào.

- Bây giờ...nó chẳng còn ý nghĩa gì cả!

Hạ Vũ nói thế rồi bước đi nhanh hơn, hối hả như để che giấu gì đó, hối hả như chính trái tim đang đập rộn ràng từng hồi thổn thức đến khó chịu. Tôi thở dài nhìn theo bóng Hạ Vũ khuất hẳn, như theo dõi một bộ phim bi kịch mà chính tôi cũng thấy rõ sự não nề qua từng bước chân của anh ấy.

- Nhà này không ai chịu xuống ăn sáng hay sao? - Bà Chân bê nốt mấy đĩa thức ăn ra bàn, gọi vọng lên tầng 2. - Đừng làm phí công sức tôi nấu đồ ăn sáng nữa...xuống đây nhanh lên!

Hạ phong đi ngang qua phòng Hạ vũ. Thấy cửa mở, anh mỉm cười bước vào.

- Thằng nhóc này chịu về nhà rồi sao?

Anh Phong vỗ nhẹ lên tấm chăn được cậu trùm kín đầu, gọi:

- Vũ...dậy đi, sáng rồi đấy! Em đi đâu mấy ngày nay thế? Em không định đi làm hay sao? Này...thằng nhóc kia...

Hết chịu nổi, Hạ Phong lật tung cái chăn lên và ngỡ ngàng.

Người trong chăn không phải Hạ Vũ mà thay vào đó là một cậu nhóc tóc vàng hoe đang nhăn nhó vùi đầu vào gối, lẩm bẩm:

- Mới sáng sớm mà om sòm thế?

Hạ Phong ngớ người ngạc nhiên, vỗ vỗ vào lưng cậu nhóc:

- Này...Gia Khánh hả? Có phải Gia Khánh đấy không? Này thằng nhóc kia...em về khi nào thế...sao không báo cho ai biết cả vậy?

Gia Khánh vẫn nhắm nghiền hai mắt, lẩm bẩm:

- Đêm qua...

Hạ Phong hét toáng lên:

- Mẹ ơi...bố ơi, lên đây mà xem này! Gia Khánh nó về rồi này...

- Cái gì cơ? Gia Khánh á?

Tức thì ông Viện và bà Chân chạy ngay lên phòng Hạ Vũ. Bà Chân ngạc nhiên khi nhìn thằng cháu trai đang nằm nhăn nhó trên giường vì bị khua dậy từ sáng sớm.

- Gì thế kia? Gia Khánh...cái thằng kia,về bao giờ sao không báo cho ai biết hả...sao mẹ cháu nói ngày mai cháu mới về cơ mà?

- Thằng bé về từ tối hôm qua mẹ ạ!

Ông Viện chạy tới đánh tới tấp vào người khiến Gia Khánh đau đớn nhảy dựng lên, kêu la chạy khắp giường:

- Sao bác đánh cháu? Cháu có làm gì sai đâu chứ?

- Không làm gì sai à...thằng nhóc ngu ngốc này...cháu nghĩ cháu là ai mà không báo với gia đình một tiếng hả? Cháu nghĩ mình đã thông thuộc hết nơi này rồi hay sao? Tôi điên mất...may mà còn biết lối mà mò về đây...nếu bị lạc rồi xảy ra chuyện gì đó thì bác biết ăn nói làm sao với bố mẹ cháu hả? Cháu mất trí rồi sao?

- Cháu lớn rồi mà...hơn nữa cháu có phải kẻ thiểu năng đâu, cháu tự biết mình phải làm gì!

- Lại còn cãi nữa à?

- Thôi ông đừng mắng thằng bé nữa, nó về được đây là may lắm rồi...mà nhân tiện lát nữa vào viện thăm chị cháu luôn, con bé vẫn chưa ra viện đâu!

- Không, cháu không đi đâu! - Gia Khánh nói rồi nằm xuống giường kéo chăn trùm kín đầu với ý định ngủ tiếp. - Có chết cháu cũng không đi đâu.Gặp nhau chỉ cãi nhau thôi, mà không gặp cháu còn tốt hơn cho chị ấy đấy...gặp cháu bệnh lại nặng thêm lên...

Bà Chân thở dài chống nạnh:

- Thật là...không hiểu nổi hai chị em nhà nó luôn! Chị em ruột mà cứ như oan gia vậy!

Ông Viện đảo mắt nhìn quanh quẩn:

- Mà Hạ Vũ đâu rồi? Sao mấy ngày nay tôi không nhìn thấy nó thế?

Hạ Vũ ư? Hắn ta hoàn toàn hành động như một kẻ mất trí vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top