Tình Yêu Âm Thầm

Ngày mới lại bắt đầu với ánh nắng nhạt len lỏi qua cửa sổ ký túc xá, mang theo cả chút se lạnh của mùa xuân đang hé nắng sau mùa đông khắc nghiệt. Park Youngmin thức dậy với một tâm trạng pha trộn giữa hy vọng và băn khoăn – trong lòng anh, hình ảnh Han Haeun luôn hiện hữu như một bản nhạc du dương, lặng lẽ vang vọng qua từng khoảnh khắc của ngày mới.

Suốt những ngày vừa qua, Youngmin âm thầm ghi nhớ từng nụ cười, từng câu nói, và cả những cử chỉ nhỏ của Haeun. Anh nhớ cái cách cô nghiêm túc ôm lấy cuốn sách khi ngồi bên khung cửa sổ thư viện, hay cái cách ánh mắt cô lóe lên khi vừa nghe chuyện đùa của bạn bè. Mỗi lần đó, trái tim anh lại dường như chao đảo, như muốn vỡ òa trước niềm vui lẫn nỗi nhớ.

Trong lớp học, giữa những giờ học căng thẳng, Youngmin lặng lẽ quan sát Haeun – người bạn mà anh luôn mong ước có thể hiểu hết tâm hồn của cô. Cô không chỉ là một sinh viên ngành Cảnh sát đầy nghị lực, mà còn là người mang trong mình một vẻ đẹp giản dị, hiền hậu và mạnh mẽ. Anh trân trọng từng phút giây khi có thể chia sẻ, dù chỉ là qua những tin nhắn hay những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng sau giờ học.

Một buổi chiều, khi ánh nắng vàng của hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời Seoul, Youngmin tình cờ thấy Haeun bước ra khỏi phòng thực hành. Cô khoác chiếc áo khoác dày màu trầm, tóc buộc gọn gàng, và nụ cười mệt mỏi nhưng ấm áp hiện rõ trên khuôn mặt. Anh đứng đó, lặng lẽ nhìn theo, cảm nhận từng hơi thở, từng cử chỉ của cô như những nét vẽ tinh tế trên bức tranh cuộc đời. Anh tự nhủ rằng, dù chỉ là một người bạn, anh cũng muốn bảo vệ và che chở cho cô trong những lúc khó khăn nhất.

Những ngày tiếp theo càng làm Youngmin cảm nhận rõ hơn giá trị của tình yêu âm thầm ấy. Anh tự nhủ không nên vội vàng phá vỡ sự thuần khiết của mối quan hệ hiện tại – sợ rằng, nếu nói ra, những cảm xúc chân thành này có thể làm thay đổi cả thế giới nhỏ bé giữa hai người. Anh thậm chí không dám mơ rằng Haeun sẽ đáp lại, bởi vì, trong ánh mắt anh, cô đã là cả một vũ trụ chứa chan những điều tốt đẹp, quá lớn lao để có thể định nghĩa bằng lời nói đơn giản.

Vào những đêm tĩnh mịch, khi bầu trời Seoul chìm trong sắc đêm đầy sao, Youngmin thường ngồi bên cửa sổ ký túc xá, lặng lẽ suy nghĩ về Haeun. Anh nhớ lại khoảnh khắc cô trao cho anh cốc cà phê ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo, hay lần cô mời anh cùng cô tham dự buổi tập bắn – lúc cô vừa cười vừa ánh lên niềm đam mê, khiến anh như muốn xua tan mọi buồn phiền chỉ bằng một nụ cười của cô.

Trong những giây phút ấy, anh tự nhủ rằng tình yêu không nhất thiết phải hoành tráng, không cần những lời tuyên bố vang dội. Đôi khi, chỉ cần một cái nhìn trìu mến, một cử chỉ quan tâm chân thành đã đủ để làm ấm lòng người mình yêu. Youngmin tin rằng, qua từng hành động nhỏ, anh có thể cho Haeun thấy rằng cô luôn có một chỗ đặc biệt trong lòng anh – dù cho anh chỉ là người bạn bên cạnh, thì lòng anh cũng luôn dành trọn cho cô.

Anh biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, rằng có những rào cản và hiểu lầm có thể xảy ra. Nhưng với Youngmin, tình yêu âm thầm ấy đã dần trở thành nguồn động lực, là sức mạnh để anh vượt qua mọi khó khăn, để từng bước chạm vào trái tim của Haeun.

Đêm qua, khi tiếng mưa rơi nhẹ trên mái nhà, Youngmin đã viết ra vài dòng nhật ký, những dòng chữ chưa đủ để nói hết tình cảm anh dành cho Haeun, nhưng đủ để anh nhắc nhở chính mình rằng:
"Dù chỉ là yêu thầm, nhưng mỗi giây phút bên em là cả một vũ trụ."

Và rồi, trong lòng anh, những âm thầm ấy càng thêm sâu đậm – mong chờ một ngày, có thể sẽ đủ can đảm để bộc lộ tất cả, để Haeun hiểu rằng, dưới tất cả những nụ cười và lời nói thân mật, có một trái tim đang yêu em say đắm, âm thầm và trọn vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top