Cẩm Y Dạ Hành (P2)

Yêu biệt ly, cầu không được...

Đợi Thẩm Dạ Hành đứng ở đầu hẻm vắng vẻ sau Vương phủ, hắn mới giật mình thật sự đi theo ra ngoài.
Tô Cẩm Y nói nhỏ: "Huynh trở về đi."
Thẩm Dạ Hành thấy nàng đứng tại nơi treo hai chuỗi đèn lồng dán chữ hỷ đỏ thẫm, trên mặt tái nhợt phiếm đỏ ửng dị thường. Nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, một lát mới nói nhỏ: "Nàng tại sao dùng mũ phượng làm quà mừng."
Tô Cẩm Y thiển thiển cười một tiếng, nói: "Mũ phượng kia là ta tự mình làm, dùng ba nghìn minh châu, bốn trăm bảo thạch, thúy vũ (lông chim trả) trên phượng hoàng là ta tại trong núi rừng tìm một tháng, quan sát vô số thúy điểu mới chọn được. Chẳng qua là nay lại không dùng được rồi, còn không bằng tặng cho huynh. Vốn chính là vì huynh mà làm." Nàng mỗi lần nói một chữ thần sắc liền ảm đạm một phần, thanh âm cũng nhỏ một phần, nói xong lời cuối cùng gần như không thể nghe thấy. Nói xong xoay người liền đi.
Thẩm Dạ Hành bước đi mất trật tự, vội la lên: "Nàng đi đâu vậy?"
Tô Cẩm Y lại cười một tiếng, nói: "Yên tâm, huynh đã lập gia đình, ta từ nay về sau tuyệt sẽ không quấn lấy huynh. Sẽ không xuất hiện trước mặt huynh." Dứt lời lại ngơ ngẩn chảy xuống hai hàng nước mắt, cười đến mức thê tuyệt.

Thẩm Dạ Hành nghe nàng nói đoạn tuyệt xong, trong lòng biết nàng là người nói là làm, nhất thời tâm loạn như ma, cũng phân không ra rốt cuộc là thở phào nhẹ nhõm hay là gì khác. Tô Cẩm Y lại bước nhanh vào khúc quanh ngõ hẻm, chốc lát liền nhìn không thấy. Thẩm Dạ Hành cuối cùng không có đuổi theo nữa.
Hắn thất hồn lạc phách trở lại tân phòng, dưới sự thúc giục của hỉ nương qua quýt khều bỏ khăn hồng của tân nương. Ngọc diện kiều dung của tân nương tử hắn nửa điểm cũng không có nhìn đến, trong lòng chỉ là lặp đi lặp lại hồi tưởng lời nàng vừa mới nói sẽ không tới gặp hắn. Có lẽ là tửu lượng kém, một đêm này, chú rể Thẩm Dạ Hành này vẫn mặc quần áo liền ngã trên giường hỉ.
Về sau Tô Cẩm Y thật sự cũng không có xuất hiện qua. Thẩm Dạ Hành lại cảm giác mình trở nên nghi thần nghi quỷ, có đôi khi cầm sách trên thư án lật tới tới lui lui ba lần, nhưng cái gì cũng tìm không đến, lại nhiều lần tỉnh ngủ đứng dậy nhìn mọi vật trong phòng, muốn nhìn thấy cái gì, lại không thu hoạch được gì. Hắn cũng không biết mình rốt cuộc là thất vọng hay là yên tâm.
Cuộc sống Thẩm Dạ Hành trôi qua bình thản không có gì lạ, lão Vương gia, Vương phi lại cực cao hứng, đều nói hắn là bởi vì lập gia đình, rốt cục thu tâm tư, không làm những chuyện hoang đường nữa. Chỉ có Thẩm Dạ Hành biết, tất cả những chuyện phong nhã trước kia hắn làm luôn luôn thiếu hứng thú.
Lạc Khuynh Tuyết không hổ xuất thân dòng dõi thế gia, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú mọi thứ tinh thông, đối với hắn lại càng ôn nhu như nước ngàn theo trăm thuận. Thẩm Dạ Hành một người hay bắt bẻ lại tìm không ra nửa phần sai của nàng.
Thẩm Dạ Hành giờ phút này mới biết Tô Cẩm Y đối với hắn nhu mặc dù nhu chưa hẳn thuận. Tiện nói đến trà đi, Vương Phủ chi tiêu hao phí xa xỉ, sau khi ăn xong súc miệng chính là dùng cống trà thượng hạng, súc miệng xong không tránh khỏi uống vài ngụm. Ở Tô gia thì Tô Cẩm Y lại không cho hắn sau khi ăn xong được uống trà, lần đầu tiên hết lời khuyên bảo nói sau khi ăn xong uống trà đối với người tính tình kém không tốt, lần thứ hai chỉ nói nhà nàng nghèo cấp dưỡng không nổi, đối với yêu cầu của hắn không rảnh mà để ý.
Một ngày này, Thẩm Dạ Hành đi ngang qua tô trạch Chu Tước Hạng, ma xui quỷ khiến thế nào lại bước vào, thầm nghĩ: bằng võ công của nàng nên sớm phát hiện có người xâm nhập, tính khí lại quật cường như vậy, nói không gặp liền tuyệt không hiện thân tới gặp hắn. Đi thêm chốc lát lại phát hiện có cái gì không đúng, hoa và cây cảnh trong đình vốn được xử lý ngay ngắn rõ ràng, giờ đây lại là hoàng diệp (lá vàng) ở khắp nơi, cỏ dại mặc dù không đến mức mọc thành cụm cũng đã nhú lên.
Không nhịn được đẩy cửa vào. Phòng ngủ ngày trước sáng sủa sạch sẽ đến bàn trang điểm cũng nhiễm một tầng tro bụi. Bên cạnh hộp trang điểm bằng gỗ tử đàn thếp vàng đặt một hạnh hoa tiên, phía trên hoa ba có ba hàng chữ tiểu triện, chữ viết không được tốt lắm, bất quá đều có một cỗ thanh lệ khí.
"Vĩnh dạ phao nhân hà xử khứ?

Tuyệt lai âm.

Hương các yểm, mi liễm, nguyệt tương trầm.

Tranh nhẫn bất tương tầm?
Oán cô cừu.
Hoán ngã tâm, vi nhĩ tâm, thủy tri tương ức thâm."

(Đêm dài bỏ ta đi biệt mãi
Bặt âm hao
Hương các khép
Mày nép
Trăng tà mau

Sao nỡ lãng quên lâu
Gốc ốm rầu
Đem tâm ta
Vì tâm ngươi
Mới thấy tưởng nhớ sâu)
(Tố trung tình - Cố Quýnh)


Nhìn lại ngày tháng, nguyên là đêm Tô Cẩm Y nói với hắn muốn cầu đêm dài tốt lành, trong lòng hắn phiền muộn liền tránh đi "Hàng Vân các". Thẩm Dạ Hành thầm nghĩ trong lòng: ngươi khăng khăng xem thường nàng, lại không biết nàng viết từ lại tốt vậy.
Khôi phục lại nghĩ tới sau đó mình trở về Vương Phủ, một ngày nàng đạp nguyệt mà đến, chỉ vì tặng hắn một đoạn sáo trúc ngọc bích xuất ra từ Vân Tiêu các. Cây sáo trúc kia toàn thân xanh biếc, thủy quang óng ánh, âm sắc truyền xa. Hắn rất thích, thử thổi mấy câu, nàng muốn hắn thổi hết cả từ khúc, hắn lại không chịu, chỉ thở dài một hơi hỏi: "Ngươi bao giờ mới chịu buông tha cho ta?"
Tô Cẩm Y si ngốc nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, nói: "Đến khi hoa Lạc Vân rơi, mùa đông sét đánh tuyết rơi."
Thẩm Dạ Hành thầm nghĩ: hoa Lạc Vân rơi sao, hiện giờ đang tiết cuối thu, cũng thực sự có một chút, chẳng qua là còn chưa tới mùa đông sét đánh tuyết rơi.
Về sau Thẩm Dạ Hành thường một mình nghe tuyết rơi tốc tốc, một mình thưởng Mãn Đình Xuân Hoa, một mình uống rượu, một mình đánh cờ. Trong tay thường cầm đỉnh quan Bạch Ngọc Liên Hoa kia.
Chuyện vui trước kia đều chưa hết, cả đời thâm ý. Tới hôm nay, hết thảy hối hận.
Không biết làm sao.

Cầu không được

Đào Hồng lại là một năm xuân.
Mấy năm này Ngọc Dịch phường sinh ý càng làm càng lớn, này không, hôm nay chính là khách điếm sinh kế tốt đệ nhất tửu phường ở Giang Nam.
Thẩm Dạ Hành vốn không muốn tham gia vào náo nhiệt khai trương đại cát, nhưng lại nhớ tới Tô Cẩm Y từng nói qua phẩm tửu kỳ thật chính là phẩm nhân sinh, ngự ủ trong cung mặc dù ngon, nhưng không có chân vị. Lời này hắn ngày trước không hiểu, nhưng bây giờ chưa chắc đã không hiểu.
Nếu là khai trương đại cát, tránh không được tiếng người ầm ĩ. Nhã gian không còn, Thẩm đại công tử không thể hạ mình vui mừng cùng dân, ngồi ở trong hành lang.
Hắn chọn tự nhiên là Khúc Thuần. Không ngờ dâng rượu cũng không phải tiểu nhị tiếp đãi hắn mà là một người trung niên tầm ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi. Hắn dâng rượu xong cũng không đi, cứ thế ngồi xuống, thay Thẩm Dạ Hành châm một chén, nói: "Vị khách nhân này, ta coi ngươi sợ là có tâm sự. Kỳ thật tâm tư sâu nặng không nên uống Khúc Thuần."
Thẩm Dạ Hành vốn để ý đến hắn, bất quá thấy cử chỉ người này rất có phong phạm danh sĩ, cuối cùng hỏi: "Vì sao không được uống Khúc Thuần?"
"Uống loại rượu nào cũng phải cùng tâm tình người uống tương xứng. Sư phụ làm ra Khúc Thuần cực kỳ vui vẻ mới làm ra loại rượu này, khi đó hắn vừa gặp được ý trung nhân. Rượu gì cũng có thể giải sầu, nhưng rượu này không thể."
Trong bụng Thẩm Dạ Hành run lên: nguyên lai nàng để ta uống cái này, trong lòng còn mang tâm tư phức tạp như thế.
Thẩm Dạ Hành hỏi: "Vậy theo như các hạ thấy, ta nên uống loại rượu nào?"
Người trung niên kia cười cười, nói: "Có tâm sự đương nhiên phải uống "Vong Ưu"."
Thẩm Dạ Hành cũng cười, biết lắng nghe nói: "Hả, vậy tới một bình "Vong Ưu" đi."
Người trung niên lại nghiêm nghị nói: "Công tử nhưng là phải nghĩ kỹ, sau khi uống "Vong Ưu" phiền não tự nhiên tiêu hết, ngay cả người khiến ngươi ưu tư cũng sẽ quên mất không còn một mống. Cho nên rượu này có ba loại người không nên uống."
Thẩm Dạ Hành rốt cục bị hắn gợi lên lòng hiếu kỳ, nói: "Ba loại người nào?"
"Thứ nhất, người có cừu oán. Thứ hai, người cùng thân nhân thất lạc. Thứ ba, người lâm vào khổ luyến."
Thẩm Dạ Hành không hiểu nói: "Hai loại trước đồng ý. Quên cừu gia sẽ tùy thời đưa mình vào trong nguy hiểm, quên thân nhân lại càng không thể. Nhưng là loại thứ ba, quên không phải là tốt hơn sao?"
Người trung niên giải thích: "Nếu uống loại rượu này, quên chuyện tình yêu trước kia vẫn có thể xem là một loại giải thoát. Nhưng mà nếu sau khi quên, đối phương hồi tâm chuyển ý rồi sao?"
Thẩm Dạ Hành nhất thời cứng họng.

Không đợi hắn tinh tế suy xét, người trung niên hơn ba mươi tuổi kia lại nói: "Vị cô nương bên kia chính là uống qua "Vong Ưu". Khi đó Giang Nam Ngọc Dịch phường còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, không bán rượu, nàng lại mỗi ngày đều tới. Ta thật sự nhìn không được liền bán cho nàng."
Thẩm Dạ Hành bừng tỉnh, vị này đại khái chính là lão bản ở đây rồi, một bên theo lời nhìn lại, bỗng nhiên như bị sét đánh. Nữ hài kia ngồi ở bên cửa sổ, mặc váy dài màu tím nhạt, thêm vào một nhánh thoa bạch ngọc lộ ra theo khe hở, vẻ mặt say mê đang phẩm tửu, không phải là Tô Cẩm Y thì là ai. Chỉ là giờ phút này giữa lông mày nàng lộ vẻ vui vẻ, không có nửa điểm tiều tụy thương tâm khi chứng kiến lần trước.
Thẩm Dạ Hành cuối cùng là không có chạm đến "Vong Ưu", hắn nhìn chằm chằm vào Tô Cẩm Y.
Đợi Tô Cẩm Y đứng dậy, hắn không chút do dự liền đuổi theo, nói: "Tô cô nương. Nàng còn nhớ rõ ta không?"
Tô Cẩm Y quay đầu lại, nhìn hắn, mặt lộ vẻ nghi hoặc, nói: "Vị công tử này thiên nhân có tư thế, làm cho người ta thấy đã gặp sẽ không quên. Ta nếu là nhận biết ngươi, như thế nào lại quên mất. Công tử chẳng lẽ nhận lầm người rồi?"
Thẩm Dạ Hành chợt cảm thấy trái tim chìm đến đáy cốc, run giọng hỏi thăm: "Cô nương chính gọi là Tô Cẩm Y? Một năm trước ở tại hạng tử Chu Tước trong kinh thành?"
Vẻ khốn hoặc trên mặt Tô Cẩm Y càng sâu hơn, hỏi: "Đúng vậy. Công tử quả thực là biết ta?"
Thẩm Dạ Hành chợt cảm thấy trong lòng đại thống, nhất thời suy nghĩ lung tung, nói không ra một chữ.
Tô Cẩm Y cũng không để ý đến hắn, vẫn đi.
Ngày đó, Thẩm Dạ Hành ngơ ngác ở cửa Ngọc Dịch phường đứng hai canh giờ. Đợi sau khi hắn bừng tỉnh, tìm kiếm hỏi thăm Tô Cẩm Y một tháng không được, rốt cục trở về kinh thành.
...

Giang Nam, Ngọc Dịch phường. Đêm đã khuya hết giờ kinh doanh.
Tô Cẩm Y vẫn ngồi ở chỗ ngồi ngày gặp lại Thẩm Dạ Hành.
Người trung niên ngày đó cùng Thẩm Dạ Hành nói chuyện phiếm đưa lên sổ sách lợi nhuận tháng này, nói: "Đại tiểu thư, vị Thẩm công tử làm hại Nhị tiểu thư tự sát kia, người tốn nhiều tâm tư như vậy tới Ngọc Câu phường thiết lập ván cục, chẳng lẽ cứ như vậy quên đi, không phải quá tiện nghi cho hắn sao?"
Tô Cẩm Y hỏi: "Ngày đó sau khi ta đi, ngươi thấy tinh thần hắn như thế nào?"
"Thất hồn lạc phách. Hắn bộ dạng vốn phi phàm, vẻ mặt ngây ngô thảm đạm, ngược lại người có vài phần không đành lòng."
Tô Cẩm Y cười nói: "Lão Phùng, ngươi mới vừa rồi còn chê ta thủ đoạn không đủ ngoan mà. Như thế nào hiện giờ lại đồng tình với hắn vậy?"
Lão Phùng nói: "Tiểu thư, ta là người từng trải, hắn quả thật đối với Nhị tiểu thư bội tình bạc nghĩa, nhưng đối với người lại là có chân tình."
Tô Cẩm Y xem thường cười lạnh nói: "Đó là bởi vì ta phải hảo hảo sống, chẳng những không có vì hắn muốn sống muốn chết, ngược lại đem hắn quên không còn một mống."
Tô Cẩm Y âm thầm thở dài: Nếu mình sớm ngày tìm được muội muội thất lạc nhiều năm thật là tốt. Nếu nàng không có lưu lạc đầu đường, không có đi tới trường tư thục kia, không có đụng phải Thẩm Dạ Hành thật là tốt biết bao. Như vậy nàng sẽ không phải chết.
Thiên hạ hi hi, giai hữu sở cầu; thiên hạ nhương nhương, giai hữu bất đắc.
Nhân sinh có bảy khổ, khổ nhất là không thể cầu. Tô Cẩm Y muốn chính là Thẩm Dạ Hành cầu không được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top