Bảy Kiếp (P1)

Tên truyện: Bảy Kiếp

Tác giả: Hồng Cửu

Dịch: Vân Du và Yamada.


0

Ban đầu là như thế nào nhỉ?

Đều không còn nhớ rõ nữa rồi.

1

Kiếp thứ nhất

Ngày xửa ngày xưa, nơi đó vốn chỉ là một mảnh rừng nhỏ cây cối rậm rạp, có một đoá bồ công anh nhỏ bé sống một cuộc đời rất đỗi bình yên.

Mỗi ngày, nó đều uống thoả thuê những giọt sương mai của buổi sớm, ban ngày sưởi mình dưới ánh mặt trời rạng rỡ, lúc hoàng hôn lại đắm mình trong ánh chiều tà, và ngủ say trong màn đêm yên tĩnh.

Cuộc sống cứ bình lặng, bình lặng trôi qua như thế.

Nhưng một ngày nọ, có cơn gió đột nhiên thổi tới, bị dáng vẻ mềm mại mỏng manh của bồ công anh hấp dẫn, không nhịn được liền vội vàng bay lên cao, lượn quanh nó một vòng rồi lại một vòng.

Gió vốn không hề có ác ý, chỉ là bị hấp dẫn. Nhưng, nó nào biết rằng, bồ công anh yếu ớt xinh đẹp vẫn luôn e sợ những cơn gió thổi mạnh.

Bồ công anh sau khi giãy dụa trong vô vọng, rốt cục bị gió thổi tan đi.

Nhìn từng phần thân thể của mình tan ra bay theo gió, bồ công anh đau thương mà phẫn hận.

Gió, ngươi chỉ vì thoả mãn lòng hiếu kì của bản thân, mà thổi tan cả thân thể ta. Kiếp này, ta chỉ có thể không cam lòng mà rời đi; nhưng kiếp sau, ta sẽ tìm đến ngươi đòi lại tất cả.

Gió tự trách mình, rồi lại hối hận. Nó nhìn lên khoảng không trên trời hô to, thần linh, tôi nguyện kiếp sau chịu mọi sự trừng phạt của nó, bù đắp lỗi lầm của tôi ở kiếp này.

2

Kiếp thứ hai

Sau đó đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ? Hẳn là đã luân hồi rồi.

Dưới tàng cây của một gốc cổ thụ trăm năm, vốn là nơi sinh sống của một cây nấm rất to. Nhưng mà hôm nay, một nửa thân nấm đã không còn, rốt cục đã bị một con thỏ cái ở trong hốc cây ăn mất.

Còn lại trong hốc cây một con thỏ đực lẻ đôi, chúng nó, vốn là một đôi vợ chồng hạnh phúc.

Không thể nói vì cớ gì, thỏ đực mỗi lần nhìn thấy cây nấm ở trước hốc cây, trong lòng luôn nổi lên cảm giác hổ thẹn. Vì vậy nó không ăn cây nấm đó, cũng không cho vợ ăn, cho dù đói bụng đến cỡ nào cũng không được ăn.

Thế nhưng, vừa vặn lúc đó, thỏ cái vì quá đói bụng mà mất đi lý trí, lại vừa dịp thỏ đực không có ở đây, liền ăn hết một nửa cây nấm.

Song, nó lại có độc trong người. Khi thỏ đực trở về, thì vợ đã chẳng thể chờ được nó.

Thỏ đực vô cùng đau khổ, hỏi nửa cây nấm kia, vì sao độc chết người vợ thương yêu của mình.

Cây nấm run run thân thể không còn nguyên vẹn của mình đáp lại thỏ đực, nếu vợ ngươi cẩn thận không ăn đến ta, mọi thứ đều bình an vô sự. Nhưng cô ta hết lần này đến lần khác đến ăn ta. Ngươi chỉ trách ta độc chết người ngươi thương, ngươi có có biết chăng việc cô ta làm khiến ta chỉ còn lại nửa thân tàn phế, làm sao có thể tiếp tục sống đây?

Nhưng, người ngươi độc chết lại là vợ ta. Thỏ đực phẫn hận.

Cây nấm cười nhạt. Thế thì, ngươi hẳn còn nhớ rõ, kiếp trước ngươi nợ ta. Kiếp này thân thể ta mang độc, chọn sống lại ở trước cửa nhà ngươi, cũng chính là muốn lấy mạng của ta, đòi lại mạng kiếp trước ngươi nợ ta. Ai lại đoán được rằng, mạng ta lấy được lại chính là của vợ ngươi.

Thỏ đực nhớ lại kiếp trước. Nhìn thân thể vợ đã lạnh cứng, cắn răng không để nước mắt trào ra, nói với cây nấm tàn phế kia, kiếp trước ta nợ ngươi, kiếp này bị ngươi độc chết là lẽ tất nhiên. Nhưng ngươi lại độc chết vợ ta. Ta sẽ ăn sạch ngươi, sau đó ta chết đi, trả hết nợ kiếp trước cho ngươi; đợi đến kiếp sau, người đòi nợ sẽ là ta, ta sẽ bắt ngươi trả hết mối hận ngươi đã giết vợ ta.

Trăm năm dưới tàng cây, cây nấm không còn nữa. Nhiều năm như thế, dưới tàng cây vẫn còn hai xác thỏ đã lạnh cứng.

3

Kiếp thứ ba

Sao náo nhiệt vậy ta, hôm nay là ngày mấy nhỉ?

Hoá ra là một đôi tình nhân đang làm hỉ sự.

Đã bái thiên địa, đã bái cao đường, ngay lúc đưa tân nương vào động phòng, thì tân lang lại mềm oặt ngã trên mặt đất.

Vẫn chưa làm rõ sự tình rốt cục là như thế nào, tân nương đã thành quả phụ thủ tiết thờ chồng.

Dù sao tuổi vẫn còn trẻ, mặc dù lúc trượng phu còn sống thương hắn rất đậm sâu, sau khi hắn chết đi cũng nhớ nhung hắn da diết, nhưng đến tột cùng vẫn không thể chịu đựng nổi những tháng ngày cô quạnh, nên đã bị thứ tình yêu ngăn cách của kẻ ấy dụ hoặc.

Song, thế tục làm sao có thể dung thứ; người nàng thương lại là em ruột của chồng mình, là em chồng của mình.

Trong lúc vừa hạnh phúc vừa nơm nớp lo sợ ấy, nàng và hắn cùng bị phát hiện. Nhưng, bị phạt thì chỉ có một mình nàng.

Hắn nói, chính là chị dâu quyến rũ hắn, mà hắn, đã cự tuyệt gần nữ sắc.

Vì thế nàng bị ngàn kẻ chỉ trỏ, bị vạn người thóa mạ.

Mọi người đều khó hiểu, đoan trang hiền thục, không phải là dùng để hình dung về nàng sao? Nàng sao có thể làm ra chuyện bẩn thỉu như thế?

Nàng cũng không hiểu được. Không hiểu được ngày xưa nhu tình như thế, hôm nay lại như kẻ thù.

Tất cả mọi người đều nói, không nên để nàng sống thêm nữa, quá mức sỉ nhục.

Vì thế hắn tự tay đưa rượu độc cho nàng.

Nàng nói, hãy để cho ta chết một cách minh bạch.

Hắn liền cười thâm hiểm. Giết huynh trưởng, dụ dỗ chị dâu, hai người đều đi Tây phương, ta độc chiếm gia sản.

Nàng cũng cười, lạnh lẽo đau thương. Vậy tình cảm của ngươi đối với ta, chẳng lẽ cũng đều là giả dối?

Đương nhiên. Hắn không chút tiếc rẻ cho nói cho nàng biết sự thật.

Nàng ngửa đầu uống cạn rượu độc trong ly. Máu từ khóe miệng chảy xuống.

Nàng nói, kiếp này ta cũng không hối hận vì đã yêu ngươi, có lẽ là kiếp trước ta nợ ngươi, cho nên ly rượu này ta mỉm cười mà uống; nhưng mà, ngươi đã phụ tấm chân tình của ta, kiếp sau, ta ắt sẽ báo thù.

Thời điểm nàng ngã xuống, mắt vẫn chưa khép lại. Nàng muốn nhìn thật kĩ kẻ đứng trước mặt mình, chính là kiếp sau dù dung mạo giọng nói có đổi thay, cũng nhận ra linh hồn của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top