Nhung dau vat
Phần 1
Nhung đang lim dim trên ghế sofa nên không nghe được người đàn ông vạm vỡ, béo phì đi vào nhà bếp. Lão sờ soạng cho tới khi Nhung phát giác chỗ kín bị xâm phạm. Mắt trợn tròn nhìn người đàn ông chồm qua. Bàn tay lão chẹt giữa đùi và chụm vào bẹn cô
“Ngủ đủ chưa nàng công chúa,” lão lừ nhừ, ngả người lên mình cô, cạ hàm râu chưa cạo, hơi thở nồng nặc mùi whiskey.
“Trời ơi! Làm gì vậy ?!”, Nhung gắt gỏng.
Đó là một ngày xuân ấm áp. Việc nội trợ trong nhà làm Nhung thấy nóng nực, sẵn ở một mình, cô trút bỏ hết quần áo chỉ chừa lại cái quần lót nylon, trước khi nằm lăn trên ghế nghỉ ngơi.
Ngoài với dự liệu khi bị xàm xở, Nhung đưa tay che lấy ngực và khép chân lại. Nhưng lại vô tình kẹp chặt bàn tay của người đàn ông nằm ở giữa đùi.
“Ông làm cái gì kỳ cục vậy?,” cô rống lên.
“Sờ cho biết chứ làm gì,” lão nói, tiếp tục ấn bàn tay cho tới khi cô cảm giác đầu ngón của ông chẹt vào cái quần nylon, vào kẽ giữa bẹn.
“Ông xỉn rồi”, Nhung la choáng lên, quên rằng nhũ hoa bị lộ ra vì hai tay cô phải chụp vào tay lão, và chống trả quyết liệt bằng hết sức lực, dù là không được bao nhiêu, bởi vì cô vừa mới bình phục sau khi xẩy thai và rất còn yếu.
“Có lẽ tôi say,” lão thừa nhận, “Vừa tập dợt đô vật sớm, nên ăn mừng. Bây giờ muốn hưởng một chút, cục cưng. Mở chân ra cho bố nựng chút coi nào”.
“Đừng, bố, đừng,” cô năn nỉ, cố gắng giải bày.
Lão là cha dượng (ghẻ) của chồng cô. Mẹ chồng cô chết. Cô và Phong dọn tới nhà lão bởi vì Phong đang còn đi học và Nhung phải nghỉ việc vì mang thai. Lão đồng ý cho ở với điều kiện Nhung phải giúp việc nhà.
“Ông đừng đối xử con … vậy, bố!”.
Lão móc mấy ngón tay chai sạn dưới đáy quần cô và tuột mạnh xuống gối.
“Bố, đừng! Con xin! Bố kỳ cục quá ? Con là con dâu của bố! Là vợ con trai bố!”
“Vợ … con ghẻ thôi,” lão chỉnh, kéo luôn quần lót cô xuống gót.
“Không thân thuộc máu mủ gì hết. Không nhằm nhò gì nếu có. Đã quá, nhìn con coi, chỉ 19 tuổi mà bắt mắt. Nào, ngoan. Bố không còn đủ sức thêm bao năm nữa. Là một người đô vật con cũng biết đấy!”.
Lão kéo phăng quần lót cô, để cô trần truồng. Nhung vẫn còn ngáy ngủ, tưởng chừng như cơn ác mộng. Ngay cả lão bành chân cô, nắn bóp chỗ kín, cô vẫn không tin là cha dượng chồng lại đối xử thậm tệ như vậy. Dù là, có lần cô đã bắt gặp lão dòm lom lom cô, cô cũng không ngờ tới lão lại bạo dạn như bây giờ.
“Bố, đừng làm nữa được không,” cô cảnh cáo, “con sẽ méc Phong”.
“Tao mặc kệ”, lão thách thức, ấn cô xuống và đút ngón giữa vào trong âm động của cô. “Nói với nó. Nếu nó không thích, DỌN RA”
“Uhh..,” cô mếu máo, khi ngón tay lão ấn vào âm đạo. “Bố, ông biết … tụi con không có khả năng. Tiền thuốc phải trả !”.
Cô đoán qua khuôn mặt nhăn nhó của lão dường như khó chịu. Tự nghĩ: Chống cự chắc vô dụng. Lão lớn con, 1m80, mạnh như con trâu. Là một người giỏi về đô vật.
Khi Nhung tát vào mặt lão, lão đánh trả và chụp lấy đôi tay cô. Cô chỉ còn cách nằm im cho lão hành hạ. Mặc cho nước mắt tủi nhục lăn tròn trên má cô, lão chọt ngón tay vào ra cửa âm động.
“Xin đừng, bố … đừng,” cô van xin, chớp mắt, “Cho con đi, trời ơi!”.
“Ai biểu cô cứ nhỡn nhơ khiêu gợi trước mặt tôi. AI BIỂU !”
“Con có bao giờ trêu ghẹo bố,” cô giải thích, cố gắng tránh né bàn tay ông ngọ nguậy vì nếu không cô sẽ phải buông xuôi theo cảm giác mất.
“Khỉ ! con không trêu bố à,” lão sủa. “Vậy chứ mấy lúc cô nhõng nhõng trong bộ áo ngủ mỏng dính, liếc mắt đưa tình ?”
“Con … con” giọng cô ngắt quản bởi vì cô không thể chối cải, cô chỉ có thể biện luận, “Con tưởng vậy là bình thường … con không có ý”
“Tổ cha mày tưởng. Nhưng mày có biết nó làm tao mất ngủ nhiều đêm”
“Nhưng còn Phong …?”
“Kệ cha nó!”, lão nói.
Và tiếp với ngón tay thúc vào người cô, lão nghiêng người mập ú ngoạm lấy đầu nhũ hoa nút mạnh bằng cái lưỡi nhám ồ, ấm nóng của lão.
“Uhhh … đừng,” cô cầu xin, cố vùng vẫy.
Nhưng vô dụng. Sức của cô quá yếu. Còn lão quá khỏe. Lão đi từ bên vú này quá vú nọ, kích thích chúng bằng cái miệng, trong khi ngón tay lão liên tiếp thụt.
Nhung bất lực phản ứng. Cô không muốn bất trung với Phong, nhưng người cha dượng cứ kéo cô vào con đường ấy. Lão làm cô nấc hơi, làm âm hộ cô mọng nước và bóng nhẵn. Khi lão chắc rằng cô có cảm ứng, lão bèn đứng lên và cởi quần ra.
“Nhìn đây, Nhung.” Lão trợt miếng da cu về phía sau chìa ra cho cô thấy. “Con có bao giờ thấy qua ?”.
“Chưa,” cô nghẹn ngào. Cô chỉ biết có Phong, và cái của Phong nhỏ hơn của lão. Nhung trợn tròn đôi mắt, “Thật không thể tưởng”.
“À, không thể tưởng à … nếu để nó vào trong con còn không thể ngờ nữa kìa”
“Đừng”, cô khẩn khoản, lắc đầu, “Trời ơi, không được.”
“Được và phải được”, lão gừ gừ, bước chân ra khỏi ống quần và đá nó văng vào vách.
Nhung nhóng người khỏi ghế, nghĩ là sẽ chạy nhanh vào phòng, nhốt lại bên trong, có lẽ ông bố chỉ say và nứng, không phá cửa đi vào đâu, Nhung toan tính.
Song, Nhung chỉ chạy được vài bước đã bị lão nắm lại và quẳng cô xuống ghế sofa.
“Ối, trời ơi!”, cô thét lên, ngả ngửa ra sau, mắt kinh sợ.
Cô cố gắng vùng chạy nữa, nhưng lại lão bắt. Lần này, lão không quẳng cô xuống mà vật cô ra. Mồ hôi hâm hấp của lão lấm lem trên người cô. Cô cố chèn chặt hai chân lại nhưng vốn là tay đô vật lâu năm, lão nại đầu gối vào giữa, bật nó sang hai bên một cách dễ dàng.
“Đừng, bố! Thiệt là kỳ cục. ĐỪNG!”, cô rống lên, đưa tay xuống đùi hầu bảo vệ chỗ kín.
Đôi mắt lão bố ghẻ long lanh, thở hồng hộc như con trâu mọng nhìn đứa con dâu trắng phau thèm thuồng. Lão dùng đôi tay khỏe mạnh dán chặt hai tay cô xuống ghế.
“Bỏ con ra!”, cô than vãn, vùng vẫy như con cá bị mắc rọ. “Đừng hiếp con, làm ơn đừng hiếp con!”.
Khi cô cảm giác một vật cực nóng và cứng quét ngang đùi, Nhung đâm hoảng. Trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Cô cố ngoi đầu dậy, định co mình để hất lão ra. Nhưng hết lần này tới lần khác, cô đều thất bại.
Bởi vì Nhung chỉ cao 1 m 62, nặng 48 kg dáng dấp yếu ớt, trong khi lão cao 1 m 80 nặng gần 80 kg khỏe như voi. Ngay khi Nhung ngả về sau và yếu dần, tất cả sự xung đột bắt đầu chuyển sang đoạn mới.
Bất kể hành vi thô bạo của mình, lão còn rúng rẻ cô bằng những lời khinh miệt. Nhung bức xúc rơi lệ. Cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực và ô nhục. Quá cùng đường, cô dùng hết bản năng tự vệ cắn vào bắp tay của lão.
Lão rú lên đau đớn. Da bật máu, cô có thể nếm được vị mằn mặn. Nhưng tưởng sao, lão càng điên tiết. Lão bóp chặt cổ tay cô như thể hai tay cô bị bứt lìa. Cô cũng cảm thấy đầu khấc của lão chỏi vào bẹn, như cố xăm soi cho bằng được vào trong.
Rồi thì khúc thịt của lão cũng tìm ra mục tiêu. Nhung mếu máo. Răng cô mím chặt vào cánh tay lão. Mặc kệ nó đau cỡ nào, lão ấn vào khoảng 2/3 chiều dài vào thân thể bé nhỏ của Nhung, tiếp tục dập xuống liên tiếp, gần như toàn thân đổ ào xuống nhừ tòa bin-đin bị xập.
“ÂY DA!”, Nhung thét lên, miệng cố toạc ra, đầu ngả ngửa. “ĐAU QUÁ! Ô, TRỜI ƠI, TRỜI ƠI!!”.
“Sướng nhé!”, lão rít lên, đ… mạnh cô hơn. “Làm tao chảy máu hả. Dạy cho mày bài học. Cứ việc cắn đi !”.
Lão ấn sâu vào. Mông lão vổ xuống như chày dồ giả gạo.
“Nhẹ … xin làm nhẹ”, cô chấp vái, “Bố giết con rồi!”.
Nhưng không thấy sự thương xót nào, lão muốn làm mạnh để dạy cho cô biết việc cắn lão là tai hại cỡ nào. Dẫu sao thì lão, một tên say rượu và nứng, còn cô quá sexy, đã lỡ rồi. Lão sẽ không chịu dứt cho tới khi nào lão trút hết tinh dịch vào sâu trong tử cung của cô.
Đầu Nhung giật sang trái, sang phải. Môi bấm môi. Móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay như cố chịu cái đau và tủi nhục. Tại sao lão lại ác độc thế này ? Lão là bố dượng kia mà ! Nếu như cô không chết vì cái dương cụ quá khổ của lão, chắc cô cũng chết vì sĩ nhục.
Và rồi, đã quá nhiều đau đớn, Nhung như thả mình theo con sóng. Lão vẫn tiếp tục hành hạ cô, chỉ có điều sự hành hạ bắt đầu đổi sang hướng … tốt!
“Thôi chết,” cô rên khẻ, cố gắng gạt bỏ cái cảm giác chạy rần trên xương sống.
Nhưng vô dụng. Cái cảm giác vô tình ác nghiệt từng ly từng tí len lỏi vào thân thể cô nhưng cây nấm sau cơn mưa. Thay vì chống cự như lúc ban đầu, mông cô bắt đầu đưa đẩy theo nhịp điệu. Cô cứ nhắc nhỡ mình nằm im, vì đây là sự cưỡng bức, nhưng nằm im dường như không còn điều tự chủ được. Âm hộ cô bắt đầu phồng lên.
“Bắt đầu sướng rồi sao ?”, lão lầm bầm kiêu hãnh.
Nhung nghiến răng. Mắt cô nhắm nghiền đầu lắc lư phủ nhận. Nhưng thực sự cô không thể chối bỏ cái cảm giác ấy. Song làm sao dám nói cho lão biết điều đó. Chỉ lương tâm cô cắn rứt, cô đang phản bội lại với chính cô, chỉ vì một thứ nhục dục đê hèn. Chắc cô phải chết quá!
Lão cười khì và tiếp tục cỡi trên mình cô. Mặt cô biến sắc, trong khoảnh khắc, mắt cô trợn tròn, long lanh. Cô nhìn trân trân vào lão.
“Con biết bố đâu có nói sai ?”, lão kên kiệu.
Cô gật đầu một cách ngu dại. Căn phòng như xoay quầng chung quanh cô. Cô thấy khó thở. Nhục dục rõ ràng đang chiếm hữu thân thể. Hai đùi co giựt. Cô chỉ muốn rên to. Môi cô dẻ ra đưa về hướng lão không thể tự chủ.
“Con ra nước nhiều rồi đấy,” lão nói. “Ra nữa đi. Trời ơi! Con dám nói là con không thích ?”.
“Ông đúng là đồ quỷ mà,” cô rít lên, bất chợt nắc ngược lên. “Thằng già mắc dịch mà!”
“Sướng rồi nhé! Bố mắc dịch, đúng, nhưng con cũng ngựa lắm!”.
“Đừng vu cáo con như vậy,” cô nức nỡ, cảm thấy tội lỗi, nhưng lại quàng chân vòng trên mông lão. “Trời ơi, con biết làm sao, làm gì đây nè trời ?!”.
“Hưởng lạc chứ làm gì,” lão nắc nẻ, “Thích chứ ?”
“Thích, thích”, cô nấc ra lời, cố nâng hai chân lên cao. “Trời ơi, cứu con. Thích quá. Chơi đi … chơi !”
Nhung phản ứng với người bố dượng như với chồng. Một phần vì chút máu dâm có sẵn, nhưng phần nhiều do lão làm cho cô quá sướng. Phong luôn nhẹ nhàng vì hắn tôn trọng và yêu cô.
Ngược lại, lão bố dượng coi cô như một con điếm, dọng vào người như cú như trời giáng. Và như, Phong luôn thất bại trong việc thỏa mãn cho cô còn lão đem cô lên chín tầng mây. Rõ ràng cái khúc thịt vĩ đại đã làm cho cô biến thành một người phụ nữ phục tùng. Cứ như là lão đánh thức sự lạnh cảm của cô bấy lâu nay.
“Trời ơi,” cô rên, hòa với nhịp điệu của lão. “Con sướng … Ô … hmmm … bố ơi !”
Cô ngoẹ đầu vào cổ lão, lưỡi cô bắt đầu di chuyển. Nhoẹt, nhoẹt, nhoẹt! Cô hôn cổ lão say sưa. Khi lão buông tay cô ra, cô choàng tay ôm lấy lão như một người tình lâu năm không gặp.
“Bây giờ chịu rồi sao ?”, lão khoái chí, thút mạnh vào người cô.
Nhung cố giải thích với lão về sự hiểu lầm trước đây, rằng Nhung một lòng trung thành với Phong, nhưng lão đã không tin. Lão nói cô lẳng lơ, đĩ ngựa. Cô bực tức không thèm giải thích, mặc cho lão nghĩ sao cũng được, miễn sao bây giờ cô đang có những gì cô muốn.
“Ư … a … ư”, Nhung hổn h ển, khi màn cụp lạc diễn tiến.
Dây lò so ghế kêu ken két.
“Nhún đi, cưng ! Nhúng cho đã !”, lão thì thào bên tai cô.
Cả thân lão ép xuống. Hai thân thể nhễ nhại. Nhung chưa bao giờ thấy mình hưởng ứng như vậy. Nếu như Phong lỡ bước vào bây giờ, cô cũng sẽ không ngừng.
“Bố nói con rồi,” lão rít lên. “Ngựa vẫn là ngựa, không sai”.
“Chơi đi, nói … gì … nữa,” cô nài, cố hấc ngược về phía lão, bấm móng vào đít lão. “Im … đụ ! Mạnh … bố … nhanh! Trời ơi, chết … đầy quá …xé nát con rồi … đừng ngưng! Bố …nắc … trời … con!”
Dâm thủy cô ra càng nhiều. Dương cụ lão bít chặt trong âm đạo cô thụt liên tục tạo ra âm thanh sồn sột. Cả hai đẩm ướt, thở dồn. Hai trái hòn đầy lông của lão cứ quật vào đít cô như muốn tạo ra lửa.
Nhung gần như mất cả lý trí, cũng không ngại mất thiệt nếu nó xảy ra trong lúc này. Cô chưa bao giờ có cuộc làm tình dài như vậy, chưa kể cái quá khổ của lão làm cô điên dại. Nếu là Phong, có lẽ hắn đã xuất tinh rồi, nhưng lão vẫn khỏe hâm hấp. Nhung có thể cảm giác cực khoái gần tới . Cô mong đợi cái cảm giác ấy như người đang chết khát thèm một bình nước.
“Nhanh lên … nhanh,” cô giục, thút cái lồn thèm khát lên người lão. Lão đâm như vậy đã sâu hết mức rồi. Chỉ còn biết bóp vú cô để gia tăng khoái cảm.
“Con … con ra … Trời … muốn …nắc đi … trời … sướng!”.
Lão cũng xém ra. Hai hòn của lão đã kéo cao lên háng, chuẩn bị bắn ra ngoài. Lão kịp thời kìm lại. Nhưng Akiko không thể ngừng được nữa. Cô phải nhất định phải ra lần nữa. Trong khoảnh khắc, họ nắc nhau như điên.
Rồi thình lình Nhung buông mình. Toàn thân bất động, ưỡn lên cao. Lão thì cố ấn cô xuống, vổ mạnh vào thịt, vào da. Cô căng cẳng mếu máo và co giựt toàn thân. Đó là sự bắt đầu của cơn cực khoái lần thứ hai.
“AH………AHHHHH!”, cô thét lên, đầu bật ra sau, bấm chặt móng tay vào đít lão, bắt đầu hưởng cái thú cực đã lan tràn như con sóng.
Âm đạo cô cứ vắt như thế mấy giây liên tục.
“Trời ơi, tới bố … con ơi”, lão gào lên, để mặc cơn khoái cảm lan đến, rõ ràng khi phụ nữ xuất tinh, người đàn ông không “chịu nỗi” sự co bóp ấy.
“Ư …,” lão rừ và rặn từng cơn, “Ưm … ưm … ưmm!”.
Tất cả cơ bắp trong người Nhung khua lên, xiết lấy dương cụ, và một dòng đặt sệt nóng hổi phuột vào trong. Nó như quặn hết mọi thứ bên trong người lão phóng bạt vào tử cung cô, làm cô lịm đi trong sung sướng, quên cả lời bác sĩ dặn không được có sex sau vài tuần.
“BỐ CŨNG RA!”, cô gắt. “CON CÓ CẢM GIÁC … RA ĐI !”.
Lão trút hết tất cả sinh lực vào người cô, cả hai dùn mình sung sướng. Với Nhung là cái lịm đi bất động, với lão, lão gù gừ như con đực thỏa mãn sau khi gieo giống.
Kết thúc thật sướng ngoài ý tưởng, nhưng quá nhanh. Sau đó, Nhung cảm thấy nhân phẫm vị xúc phạm. Cô chợt nhận thức ra cái thực tế phủ phàng làm cô choáng váng.
“Cho tôi ngồi dậy,” cô nói lạnh lùng.
“Chưa xìu mà,” lão nói. “Để bố thở chút … có thể tiếp cú thứ hai”.
“Cho tôi ngồi dậy,” cô lập lại bằng giọng cương nghị.
“Tại sao vội ?”
“Con sợ lại có thai. Bố không đeo áo mưa”
“Trời đất,” lão nói. “Bố tưởng con uống thuốc (ngừa thai)”.
“Bác sĩ bảo khoan dùng cho tới ngày mai. Chuyện vợ chồng bác sĩ cũng dặn kiêng cử”.
“Ý con nói … con chưa … đây là lần đầu sau khi con xuất viện”.
Nhung gật đầu như cái máy.
“Vậy tại sao KHÔNG NÓI SỚM?”, lão la toáng lên.
“Có thay đổi được tình thế lúc đó chăng ? Bố bảo con là con nói dóc?”.
“Ý con nói … là bố … người đàn ông duy nhất trừ Phong ra ? Ô, trời ơi, tôi báo hại rồi ?!”.
“Bố cưỡng bức còn … giả nai … Thôi bố lấy ra để con đi tắm”.
Không hiểu sao, lão trở nên thẩn thờ. Dường như hối hận sau khi nhận thức ra chuyện bậy bạ lão làm.
“Khoan đã,” lão nói và đỡ Nhung đứng dậy. “Bố công nhận bố hơi mạnh bạo, nhưng không phải là cưỡng bức chứ hả”.
“Không, rõ ràng bố đã hiếp con. HIẾP CON!”.
“Được rồi,” lão xuống giọng. “Cứ cho là vậy, nhưng thực sự đã lỡ rồi. Khốn nạn quá. Bố xin lỗi. Con nghe rồi chứ , bố xin lỗi !”
“Có thật bố xin lỗi rồi hãy nói ra miệng”, cô lầm bầm, lượm quần áo lên.
“Hả ? Cái gì ? Nè, nghe … dặn trước … Đừng bao giờ kể lại cho Phong nghe ?”, lão hâm dọa.
“Kể chứ sao lại không … chờ coi !”, cô rít lên, tốc chạy vào phòng tắm.
Hết phần 1
Phần 2
Nhưng Nhung đã không nói với chồng. Cô quá xấu hổ bởi vì cô cũng có phần tham gia. Khi Phong trở về tối hôm đó, Nhung chuẩn bị bữa cơm tối xong, nói rằng cô không đói, và ngồi xuống uống tách trà xanh với chồng.
Khác với thường lệ, cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta, cũng như không mở miệng nói được chữ nào.
“Chuyện gì vậy” Phong, đẹp trai, cao lớn, khoảng 22 tuổi, hỏi người vợ mới cưới nhau vài tháng.
“Không có gì,” Nhung lẫm nhẫm, nhìn chăm chăm vào cái hủ đựng nước sốt để trên bàn như người mất hồn.
“Nhìn em như có đám tang trong nhà”.
“Thật không gì,” cô bực bực. “Em chỉ hơi mệt. Có lẽ em cần phải đi ngủ vì thấy hơi nhức đầu ?”,
Cô nói dối bởi vì cô cần lý do trốn tránh, để khỏi phải bật khóc một lần nữa, trưa đó cô đã khóc nhiều rồi.
“Được, em cứ đi vô trong nghỉ trước. Để hôm nay anh rửa chén”.
“Anh biết thông cảm làm cho em thấy vui lắm,” Nhung lí nhí, đứng lên.
“Em chỉ cảm thấy không xứng với lòng tốt của anh,” cô mêu mếu nói thêm và đi nhanh vào phòng sợ rằng chồng cô thấy hai hàng lệ lăn tròn trên má.
Vào khoảng gần 9 giờ đêm đó, khi lão cha dượng say mèm lót tót mò về từ một quán bar gần nhà. Lão dật dờ đi vào nhà bếp, Phong đang học bài ở đó. Nắm lấy áo anh ta, lão ngả người về phía trước và đưa khuôn mặt ra với vẻ thách thức.
“Mày thấy tao say hay tỉnh,” lão lè nhè.
“Đánh tao đi, tao biết mày … híc …sẽ đánh tao mà! Mày chờ tao từ nãy tới giờ … híc …”
Phong nhíu mày. “Bố say rồi. Đi ngủ đi”.
Phong rời nhà chỉ vài tháng sau khi lão cưới má anh ta, nên đến bây giờ anh ta vẫn không biết nhiều về lão.
“Mày đâu bỏ qua … híc … dễ dàng như vậy phải không ?”, lão hỏi.
“Bỏ qua chuyện gì ?”
“Mày thiệt không biết chuyện gì. Con vợ mày … mày thấy nó sao ?”
“Thấy có sao gì đâu, vẫn bình thường”
“Nó không kể với mày chuyện trưa này … trưa này … híc … sao ?”
“Dạ, không ? Chuyện gì ?”
“Hưm … Thiệt mày không biết vậy … híc … tao đoán là nó chưa có nói cho mày nghe, hả … nó chưa nói … híc … chưa nói …”
“Nói con cái gì ? Ai nói , Nhung hả ? Bố ơi … thôi đi …! Bố nói cái gì khó hiểu quá !”
“Tao có nên … nên nói ra … híc … cái chuyện …”, lão lầm bầm, ngồi sụp xuống ghế. Lão chồm tới, hai tay chống lấy cằm.
“Không nên, tao không nên lấy nó ra khỏi quần … híc … và tao chắc chắn không nên. Cũng tại tao thôi … thằng già mất nết … híc,” lão lè nhè, nhìn lão thật thậm tệ.
“Tao phải nói cho mày biết … híc … tao đã làm ra một chuyện tày trời … phi đạo đức đó mày biết không … híc … mày biết không …”
Cảm nhận ra điều gì không ổn, Phong bắt đầu tập trung lắng nghe.
“Tập dợt xong sáng nay,” lão bắt đầu.
“Tao tính chén tạc chén thù … híc … ăn mừng. Khi tao trở về … buổi trưa …, Nhung đang ngủ … trên ghế …Chỉ với cái quần lót … tao không thể … ánh mắt tao … híc … mày biết không ?”
Phong bắt đầu ngọ ngoậy không yên.
“Hứ, chuyện thường mà bố,” anh ta nói, cố gắng giải bày.
“Lỡ nhìn không sao. Cũng tại vợ con nó không vào phòng ngủ. Để con dạy vợ lại. Mai mốt không làm bố khó xử ”.
“Khó xử cái gì … híc … Mày không hiểu,” lão cắt ngang.
“Tao đâu phải chỉ nhìn không. Tao đúng là thằng già mất nết. Tao say … híc … tao có biết khỉ mẹ gì đâu … cho tới xong chuyện!”.
Phản xạ tự nhiên, Phong nén chặt hai bàn tay lại. Đôi mắt nheo nheo khó hiểu.
“Đâu bố nói rõ chuyện gì đã xảy ra. CHUYỆN GÌ ? XONG CHUYỆN LÀ SAO ?”, anh hơi lớn tiếng.
Không dấu diếm chuyện gì, trừ chuyện Nhung có phần tham gia, lão kể tất cả. Lão cứ nhắc đi nhắc lại đây là lỗi của lão, Phong không nên trách Nhung.
Có điều lão không bao giờ dùng từ “cưỡng bức” ở đây, dù là đã công nhận việc giật quần lót của cô Nhung ra và kềm cô xuống để giao hợp. Để chứng minh với Phong là Nhung có chống trả thật sự, lão chỉ cho Phong thấy dấu răng trên cánh tay.
Thoạt đầu, Phong không tin vào tai mình. Anh ngồi đó chết trân, gần như giận điên người. Nhưng rồi, cứ nghe lão kể lễ, ỉ ôi, và tận tình xin thứ tha, Phong thấy ái ngại và xấu hổ dùm cho lão và cho anh.
Nhưng dần dà, bản năng đàn ông, bản năng tình dục làm cho anh cảm thấy thích thú lắng nghe. Tim anh đập mạnh khi dệt ra cảnh tượng đó trong đầu, cảnh vợ anh nằm ngửa và lão bố dượng hâm hấp ở phía trên.
Và dương vật anh bỗng nhiên cương cứng. Một cảm giác lạ lùng chạy quầng dưới bụng.
Phong thấy thật xấu hổi với một sự phản ứng biến thái của mình, anh không thể hiểu với chính anh về việc này, về cái chuyện lão cha dượng đang hãm hiếp người vợ mới cưới tạo cho anh sự hưng phấn lạ lùng.
“Nếu con muốn trừng phạt bố … híc … cỡ nào, bố cũng chịu,” lão khẩn khoản. “Bố thật là thằng đê tiện mà. Bố biết !”
Phong đồng ý là cha dượng anh khốn kiếp. Anh cũng định dọng cho lão một cú. Nhưng hiện tại, anh hơi ngại ngùng để đứng lên dạy cho lão một bài học, vì khi ấy lão có thể thấy dương cụ anh cương cứng trong lớp quần.
Phong không thể để cho ai biết anh thấy thích thú về sự bị cưỡng bức của vợ mình, và nhất là đây một cách gián tiếp báo cho người hiếp vợ anh hiểu ra điều đó ! Đây không những là một sự nhục nhã mà còn là sự đồng tình, sự cho phép lão tái phạm với Nhung bất cứ lúc nào lão muốn.
“Con giống mẹ hiền từ,” lão thúc thít, nước mắt lưng tròng. “Mẹ con và con rất tốt … híc … tốt với bố, bố biết bố có phước, và bố hứa từ nay không tái phạm. Bây giờ bố có ý nghĩ … con nên … híc … nên đưa vợ ra khỏi đây,”
“Bố nói thật”.
“Bố nói thật … híc … lo cho tụi con … nhưng bố lại sợ sống cô đơn. Nếu con … hay là vợ chồng con cứ ở lại. Bố thề là không đụng tới Nhung nữa. Nếu bố có làm gì sai với lời thề, sẽ bị sét đánh chết”.
“Con biết bố có ý tốt, nhưng chuyện này quá đột ngột và khó xử. Con cần phải bàn thảo với Nhung”, Phong tự nhiên xuống nước.
“Con cứ việc tùy tính, nhớ nói với nó đừng lo lắng quá. Bố sẽ tìm một người xứng với bố về lo chuyện chăn gối, để bố khỏi bị sa ngã nữa … híc … Nhung sẽ không bị hề hấng nào kể từ bây giờ”.
Nghe thoáng qua lời giải bày của bố dượng và người chồng xong, Nhung đang nằm trong vẫn còn tỉnh táo khi Phong bước vào phòng.
Cô khép nép dưới mềm trong khi anh ta cởi đồ trong bóng tối. Bố đã nói bao nhiêu với ảnh ? Cô tự hỏi. Trời ơi, hy vọng rằng bố không kể cho anh ấy biết chuyện mình đạt được hai lần khoái cảm!
Thật là lúc ấy mình không thể tự chủ được. Lão ấy quá hùng hổ đi thôi. Mình chỉ là con người bằng da bằng thịt, làm sao kềm chế được dục vọng. Cho dù lão có kể hết với anh ấy, mình cũng phải chối phăng thôi. Mình không muốn Phong biết chuyện xấu xa này ! Tại sao, trời ơi, tại sao bố lại kể ra làm gì ?! Bố giết con một lần, bố lại giết một lần nữa sao?!
“Nhung ? Em ngủ ?” Phong thì thào.
Thoạt đầu cô nằm im, nhưng nghĩ trước sau gì cũng phải đương đầu. “Còn thức,” cô trả lời ấp úng.
“Bố đã kể chuyện chiều nay,” Phong nói trong khi bước qua bên giường, nằm xuống.
“Em cũng định thuật rõ đầu đuôi,” Nhung mếu máo. “Ngay khi anh đi làm về. Nhưng không hiểu sao em không làm được. Xấu hổ quá !”.
Nhung sụt sùi trong khi chồng cô lách mình vào mền. Cô có vẻ chờ đợi một cú tát vào mặt về chuyện hư đốn của cô. Nhưng anh không làm vậy mà kéo cô vào lòng, mơn trớn trên lưng và mông, đồng thời thỏ thẻ bên tai.
Anh còn giữ cho dương vật cương cứng một khoảng không cho đụng Nhung, Phong trấn an rằng mọi việc anh đều thông cảm với cô hết.
Anh giải thích rằng bố dượng đã nhận lỗi và thề không bao giờ tái phạm. Nhung thấy nhẹ người đôi chút, nhưng nghĩ tới mai này, cô bèn nói :
“Em muốn dọn. Chúng ta cần phải dọn ?”, Nhung cựa mình, khi Phong càng lúc càng nhích tới, cố giải thích dùm cho lão bố dượng.
Phong đem vấn đề tiền nong eo hẹp ra bàn thảo, bảo rằng phải cần lão bố dượng giúp đỡ một thời gian.
“Chúng ta dọn vẫn trả nợ được,” Nhung nói.
“Em khỏe … có thể đi làm ngay. Chỗ làm cũ có hứa sẽ cho em trở lại bất cứ lúc nào”.
“Anh không muốn em lao lực, anh thương em mà”
Phong phân trần, chưa biết có nên để cô đi làm trở lại. Anh từng bảo rằng, phụ nữ phải lo việc nội trợ mới đúng với truyền thống của người Á đông.
Anh nói và lòn tay ra phía trước ngực Nhung. Ngực cô vẫn còn vun cao sau lần xảy thai đó.
Nhung thật không thể hiểu tánh chồng. Nếu như là trước đây, anh sẽ nghe lời cô cùng dọn đồ đi ngay. Còn bây giờ, tình thế thay đổi, anh sẽ không nghe cô đâu.
Mặc kệ, vốn tính là người thương và chìu chồng, cô tin rằng lão bố dượng sẽ giữ lời thề. Thôi thì ở lại !
Thế là Nhung làm theo lời khuyên nhủ của chồng, nhưng vẫn còn lo lắng lắm. Cô chỉ sợ lý trí cô vững nhưng bản năng cô yếu ớt và sẽ hối hận về sau. Lão thực sự khỏe mạnh mà !
Ngay khi Nhung chấp nhận cho lão bố dượng một cơ hội nữa, cô giật mình bởi chiếc giường run khẻ. Bàn tay còn lại của chồng đã đặt lên nhũ hoa của cô từ bao giờ.
Trong tíc tắc cô nghĩ chồng đang gãy ngứa ở chân, rồi cô nhận ra rằng bàn tay anh ấy đang sụt đều đặn trên một vật cương cứng đâm chỏi sau mông cô. Ra là anh ấy đang thủ dâm !
Nhung không biết phải phản ứng như thế nào, cô quyết định nằm im. Nghĩ rằng, đây là cách để hối lỗi với anh ấy. Để cho anh ấy thỏa mãn anh ấy sẽ nguôi ngoai hơn.
Phong từ từ tuột quần cô xuống. Cô vẫn nằm im mặc cho Phong nâng một đùi của cô lên để đi vào trong. Từ phía sau.
Đầu óc anh cứ mường tượng cái cảnh trưa này của người bố dượng và Nhung. Tưởng tượng cái cảnh bố dượng thô bạo thúc mạnh vào thân thể mềm yếu của vợ anh. Anh cũng thúc mạnh.
Nhung bắt đầu rên khẻ, rên nhẹ nhàng hơn. Nhưng chỉ có điều, hình ảnh lão bố dượng cứ chờn vờn trước mắt cô làm cô thấy kích thích mê muội …Hết phần 2
Phần 3
Đúng với lời hứa, lão bố dượng tìm một người bạn tình cho “hạ hỏa”. Đêm sau, lão phone cho người đàn bà góa, tên Ngọc Lan, khoảng 30 tuổi hơn, sống ở cùng dãy nhà cuối đường.
Bà ta đã để ý lão mấy tháng nay. Nghe đâu bà cần một tấm chồng có tiền tài để lo cho ba đứa con. Lão không có ý tái giá nhưng Lan là người phụ nữ gọn gàng và khá xinh đẹp ở lứa tuổi đó. Lão thích bà lắm, nhưng không thích chi tiêu trên mình bà.
Là người góa, bà dĩ nhiên có sự trống vắng. Không khó cho mấy để lão tìm cách “làm đầy” vào ống quần bà. Tự nghĩ rằng, khi đã được rồi, lão có nhiều cách để rút lui mà không cần phải gánh trách nhiệm. Nghĩ vậy lão tiến hành, bắt đầu bằng lời chào hỏi bình thường. Đến khi khá thân quen rồi, lão mới phone hò hẹn.
“Tối nay, chị có rãnh đi ăn tối với tôi”
“Anh lịch sự như vậy tôi sẵn sàng nhưng còn kẹt mấy đứa nhỏ không ai coi”, bà Lan đon đả.
Lão liếc sang Nhung. “Tôi sẽ tìm người cho chị”.
Để tỏ ra có thiện chí về việc tìm người bạn tình cho lão, Nhung đồng ý đi với lão đến nhà bà Chiko.
Đó là một đêm thật mệt mỏi với Nhung. Ba đứa con bà Lan thật phá phách. Không quen trông trẻ, Nhung gặp trở ngại khá nhiều, cho tới sau 11 giờ, khi cô đưa chúng lên giường, cô quá đừ người.
Vài phút sau, xe của lão bố dượng và người tình Ngọc Lan đổ lại trước sân. Nhung thở phào nhẹ nhỏm. Chỉ có điều cô không thấy bà Lan vào nhà. Theo phép lịch sự, cô chờ thêm mấy phút nữa, rồi kéo dài cho tới 15 phút sau. Hết kiên nhẫn, cô bèn vén màn để nhìn ra ngoài sân.
Nơi đó có ánh đèn đường soi chéo góc phía sau xe. Cô thấy hai bóng người đang âu yếm ở ghế trước. Cánh tay bà Lan cứ quơ quơ trên không. Bỗng nhiên, Nhung thấy bừng bực trong bụng. Cô hơi ghen!
Tại sao mình lại màng tới chuyện của họ ? Nhung tự hỏi. Nhưng sự thật cô lại màng tới, dù là lão có gây tội với cô, song chỉ có mình lão mới đem khoái cảm tuyệt với đến cho cô, bây giờ là cho bà Lan. Thật không công bằng. Trong thâm tâm cô, thực sự không muốn lão ái ân với người đàn bà nào khác.
Khi bà Lan trở vào nhà, son môi bà lấm lem, tóc tai bù xù, và bộ áo nhăn nhúm. Người đàn bà goá có vẻ mắc cỡ mở lời cám ơn với Nhung.
Khi Nhung trở ra xe, mở cửa và ngồi sau ghế. Ánh mắt cô không thể rời khỏi cái đủng quần trương phồng của lão bố dượng. Lão đã quá chén nên hơi bất cẩn!
Không nói tiếng nào, lão đề máy và de ra đường. Nhà lão chỉ cách đây một quảng ngắn, nhưng đi được nửa đường bỗng nhiên lão dừng xe lại.
“Bố đậu lại làm gì ?”, cô nói.
Lão cúi xuống, bật cần ghế cho ghế ngả ra sau. Từ trong túi, lão moi ra một cái khăn tay và ném nó lên đùi của Nhung.
“Con mẹ đó làm eo quá … làm cho bố giữa chừng rồi ngưng,” lão nói trong khi kéo zipper xuống và bật ra là cái dương cụ cương cướng, dài ngoằn. “Làm cho bố. Bố năn nỉ. Dùng khăn tay để đựng”.
“Bố giỡn chơi,” Nhung chưng hững, khi lão nhích gần tới. “Bố, không. Con không muốn. Bố đã quên lời thề hay sao”.
“Bố thề không đụng con thôi,” lão biện luận. “Nhưng bố đâu có hứa để cho con làm. Lẹ lên, bố cần giải tỏa. Không làm hại con chút nào, bố chỉ không thích một mình thủ dâm”.
“Bố nói nghe dễ, nhưng lương tâm và cảm tính con không cho phép ?” Nhung phân trần.
“Lương tâm gì giờ này. Bộ bố chưa làm tình với con bao giờ sao. Vả lại tình thân gia đình quan trọng hơn. Con giúp bố, rồi bố sẽ giúp con”, lão gằn gằn, chụp lấy cổ tay cô và kéo vào đùi lão. “Cầm thử coi ! Đúng vậy, nhẹ nhàng mà đều đặn. Không làm con sợ, phải không ? Ô, con … đúng rồi. Lên bên này. Mạnh hơn, nhanh hơn. Đừng có nhát. Nghe lời bố đi ! Ô … sướng quá !”
Nhung trong nhất thời không tự chủ, quên đi chính mình đang làm gì. Có lẽ lòng ghen tuông với bà Lan đã xui khiến cô bất chấp chuyện trước đây và ngay bây giờ.
“Lấy khăn hứng,” lão rên to. “Nhanh lên! Coi chừng dính! LẤY KHĂN HỨNG …. LẸ …. LẤY KHĂN HỨNG.”
Bằng bàn tay trái, cô đưa cái khăn tay hứng phía dưới trong khi bàn tay phải cô sụt nhanh và đều, hầu như không thiếu một nhịp nào. Cô bắt đầu có cảm giác tim đập mạnh khi lão sắp phóng tinh. Lão rên càng lúc càng lớn.
“Cái khăn! Giữ chặt … chặt ! Ô … ư … ư … Ư Ư NG … A …!”
Dương cụ của lão nhào nhào trong lòng bàn tay của Nhung, và thình lình lão kên cứng, phóng ra một chuỗi tinh nóng ướt, thấm xuống khăn và tay cô…
Trong khoảnh khắc, lão thụn người xuống thở dồn.
“Cám ơn, Nhung. Đáng lắm … Đáng lắm!”
“Lần này thôi đó … Con không muốn …”
“Con đừng nói thêm nữa. Bây giờ con tranh thủ lau chùi cho bố, trong khi bố lái xe về. Nhớ rằng con không làm gì sai trái cả, bố cũng giữ được lời hứa với Phong”. Không hiểu sao, Nhung gật đầu đồng ý.
Lão bèn mở đèn lên cho Nhung dọn dẹp. Bây giờ cô có thể thấy dương cụ lão mềm xuống. Chiếc khăn nhuệch nhoạt tinh dịch. Vài giọt còn đọng lại nơi cổ dương vật và ngón tay cô.
“Xong rồi con quăng ra đường dùm bố !,” lão nói, khi cô đưa cái khăn qua cho lão.
“Quăng ra? Không được … người ta biết. Sẵn còn mới con đem về giặt lại”.
“Tùy con. Bố không cần nó nữa”.
Lão nhét lại cái của nợ và kéo zipper lên. Tắt đèn xe, lão chỉnh lại tư thế, đề máy và mở đèn xe hướng về nhà.
“Phải chi bố đừng bắt con làm,” Nhung nói, vẫn còn cầm cái khăn ướt trên tay. Xe vừa chạy tới trước nhà.
Căn nhà tối om, Nhung đoán Phong đã lên giường. “Con thấy mình thật hư đốn, bố ơi!”.
“Lo gì. Đời quá ngắn ngủi, phải biết tự thưởng cho mình,” lão nói.
“Con thấy có lỗi với anh ấy”.
“Nếu con không nói ra, ai biết!”
Thay vì chuẩn bị mở cửa, lão thình lình nắm lấy cô, đẩy vào tường và ngoạm lấy miệng cô hôn tới tắp. “Cũng như bây giờ bố cố tình hôn con đây, nó đâu có biết”, lão nói.
Nhung cố gắng tránh né nhưng cô vẫn còn thấy kích thích sau khi thủ dâm cho lão. Lão ấn bụng dưới vào bụng cô, chà bộ ngực phệ vào vú Nhung. Yếu dần và yếu dần, Akiko đưa tay ra choàng và đưa lưỡi chui sâu vào miệng lão.
“Con có còn muốn bố méc Phong chuyện nữa thôi ?”
“Bố ác độc thiệt mà,” cô hổn hển, lắc lư cái đầu phủ nhận.
Cười đắc trong tâm, thình lình lão đẩy Nhung ra, bước vào nhà, để mặc cho Akiko đứng sững sờ đó, ngỡ ngàng, tưng tức và khó chịu.
Ngày hôm sau, thứ Sáu. Khi lão bố dượng trở về từ nơi tập dợt, Phong đang học bài ở phòng khách, và Nhung đang dọn lên thức ăn tối.
“Chào bố. Bố tập dợt ra sao ?”, Phong tươi cười.
“Bình thường. Bố quật ngả hai thằng”.
“Hai người mau rửa tay chuẩn bị ăn,” Nhung gọi từ sau bếp.
Không đáp lời Nhung, lão bước sang Phong, lấy ra cái bóp và đưa cho Phong một số tiền nhỏ.
“Tiền gì đây ?”
“Bố muốn con dẫn Nhung đi chơi tối nay. Coi phim ?”
Lão cười tưới kể cho Phong nghe buổi hẹn tối qua với bà Lan thật mỹ mãn. Thay vì hẹn thêm lần nữa, bà Lan đề nghị một buổi tối thân mật với ông, sau khi đã cho bọn nhỏ lên giường. Lão sợ bọn nhỏ quấy phá, nên đề nghị buổi tối đó làm ở nhà ông. Bà Lan đồng ý ngay.
Tại rạp chiếu phim, Nhung đứng ngồi không yên. Lòng bàn tay đổ mồ hôi. Cô đang ghen! Thật vô lý nhưng cô thật không tự chủ về điều đó. Cô không phải yêu bố dượng, ngược lại cô ghét lão vì lão hiếp cô. Nhưng, chuyện lão và bà Lan đang hú hí ở nhà làm cho cô thấy khó chịu thật. Tại sao ?
Hình ảnh của bố dượng hùng hục trên mình bà Lan xoay xoáy trong đầu Nhung, làm cô không thể tập trung xem phim được.
Khi họ rời khỏi rạp, Phong nhìn đồng hồ và đề nghị một buổi ăn khuya.
“Em không thấy đói,” Nhung sằn giọng.
“Nhưng còn sớm quá, em” Phong đáp. “Bố có nói …”
“Bố nói ! Bố nói!”, Nhung giận lên cắt ngang lời chồng. “Em không màng tới lời ổng nói nữa! Ổng có quyền gì xen vào đời sống tụi mình?”
“Em, anh đâu nói gì quá đáng, em nạt dữ …,” Phong khuyên, mắc cỡ nhìn mọi người đi chung quanh. “Trước đám đông, em này!”
“Sợ mất mặt hả ? Sợ thì tìm cách đi !”
Phong cầm lấy tay vợ kéo đi. “Chuyện gì kỳ lạ vậy, Nhung ? Tại sao em nổi nóng ? Có phải bố làm chuyện gì không ?”
“PHẢI THÌ SAO”, cô la to và rồi kiềm chế lại, “Không, không có gì. Em chỉ cảm thấy sao sao ấy”.
“Có phải bố mất uy tính không ? Bố làm gì em à ?”
“Không,” Nhung dối. Cô không định kể chuyện thủ dâm tối qua. “Không phải. Bố rất đàng hoàng tối qua khi chở em về từ nhà … nhà bả”.
“Đó, thấy không ? Anh nói bố là người đàng hoàng mà ?”
Ờ, phải rồi, đàng hoàng ! Nhung rủa thầm trong bụng, ngoài mặt vẫn cười cười.
“Thôi bây giờ,” Phong lên tiếng. “Nếu không đói thì kiếm gì uống. Uống rồi sẽ thấy thoải mái hơn”.
“Em không khát,” cô đáp thờ ơ.
“Nhưng phải tìm chuyện gì giải trí, bây giờ chưa về được. Bố có nói …”
“Nói … nói … nói !” Nhung rít lên, hất cái áo sang một bên, dùng dằn dưới đất. “Chở em về nhà đi ? NGAY BÂY GIỜø ?!”.
Sự căng thẳng tăng thêm suốt đoạn đường về. Cô nhảy ra khỏi xe ngay khi Phong đạp thắng trước sân. Giày của cô khua lên mạnh bạo trên ngõ dẫn vào nhà. Rồi, sau khi mở cửa, cô nhón gót đi vào.Thình lình trước mặt cô hiện ra một cảnh tượng. Bà Lan đang nằm ngửa gần như trần truồng trên ghế với đôi vớ còn dính lại nơi chân. Lão bố dượng nằm trên, giữa hai chân bà. Lão kéo quần lót của bà sang một bên, và cùng lúc lách dương vật vào giữa.
“Ối trời ơi !” Lão kêu lên, rút dương cụ ra khỏi mình bà Lan, ngay sau khi thấy Nhung đứng trước cửa.
“Sao ngừng vậy anh,” Bà Lan rên khẻ. “Anh làm em khó chịu quá … đang không giữa chừng …”. Rồi cặp mắt bà dõi theo hướng lão nhìn thấy Akiko. Đầu Phong xuất hiện đàng sau vai Nhung. “Ô, TRỜI ƠI. ANH NÓI HỌ ĐI CHƠI TỚI KHUYA MÀ!”, bà Lan nhảy cựng lên. “ĐỠ TÔI DẬY, TRỜI ƠI … CHẾT RỒI !”
“Tụi con đi ngay, đi ngay” Phong lầm bầm. “Bố, xin lỗi. Đi, Nhung! Mình đi!”
Phong nắm lấy tay Nhung kéo đi, nhưng cô giẩy tay anh ta ra và chỉ đứng đó như trời trồng, nhìn lão bố dượng và người bạn tình. Bà hớt hãi ôm quần áo chạy ra ngoài.
“Khoan, Lan!”, lão gọi, vụt chạy qua người Nhung và Phong, rồi đứng lại nhìn.
“COI ĐÓ … LÀM BÀ TA BỎ ĐI !” lão cằn nhằn, vô tình quay sang hai người với cái dương cụ to đùng còn đọng lại chút dâm thủy của bà Lan. Lão hậm hực nện cánh cửa lại …
“Tụi con xin lỗi,” Nhung nói. “Lỗi con. Con bị nhức đầu … trở về”
“Nhức đầu … nhức đầu”, lão mỉa mai. “Coi đó, bây giờ bố mới nhức cái đầu … đó. Biết giải quyết sao đây. Tại sao không về trễ năm mười phút chứ ?!”, lão hậm hực, tay bịn cu, nói lí nhí như sợ thằng con ghẻ nghe. “Trừ phi … trời ơi … tức quá kiếm ai ra thế”.
“Bố nói sao,” Phong lên tiếng. “Vợ con ra sao.”
“Vợ mày! … không, không phải”, lão nhát gừng. “Tao không có nói vợ mày gì hết. Nói vậy thôi. Tao thề rồi …không đụng tới. Chỉ còn cách tự … tự giải quyết.!"
Nói xong, lão trần truồng đi nhanh vào phòng tắm. Chỉ vài ba phút sau là nghe tiếng lão rên hì hè, tiếng rên của khoái cảm vừa phóng tinh, như cố tình cho Phong và Nhung nghe thấy.
“Rõ là thằng già mắc dịch mà,” Phong lầm bầm. “Nếu không phải tại gia đình mình nhờ vã nó, anh không nễ đâu!”.
Kéo Nhung vào phòng riêng, Phong nói tiếp:
“Chắc anh nghĩ không kiên nhẫn được bao lâu nữa. Anh nghĩ … thôi bây giờ chúng ta tìm cách dọn đi … ngay ngày mai!”
“Chúng ta còn túng thiếu lắm, anh!” Nhung đáp, giọng thật bình tĩnh khác thường. “Anh cũng thừa biết điều đó”.
“Ừ, anh biết, nhưng … suy cho cùng … không biết có đáng chịu đựng với thằng già này thêm nữa ?”.
Nhung cười thầm một cách thần bí. “Em thấy cũng thông cảm với bố trong trường hợp này … dù sao ông cũng giữ lời hứa không đụng tới em”.
“Nhưng ổng cứ thủ dâm và rên rỉ um sùm trong phòng tắm, cố tình cho chúng ta nghe … Hành động đó thật là hết nói nỗi !”
“Thôi kệ bố … Đâu phải ngày nào cũng vậy. Với em, thực tình em không màng chuyện đó. Em cứ coi đó như là anh, em cũng nghe quen tai rồi.
Phong liếc nhìn vợ. Nhung thật đẹp và huyện diệu trong lúc này. Anh quên bẳn đi chuyện của lão bố dượng mà dẫn vợ vào phòng riêng. Khi đèn tắt, Phong choàng tay người vợ mới cưới. Cả hai lần lượt trút hết quần áo, dù không ai gợi ý trước, cả hai đều biết họ sẽ có sex với nhau. Bác sĩ đã có bảo Nhung họ được quan hệ trở lại. Đáng lý là xảy từ tối hôm trước nhưng tại lão bố dượng nhờ Nhung giữ con cho bà Lan, nên về trễ và Phong đã đi ngủ.
Nhung đưa tay mơn trớn và phác hiện dương cụ của chồng cứng và nóng hơn thường ngày. Cô cũng để ý anh lấy tay cô đặt lên mông anh thầm bảo hãy xoa nắn.
Ngược lại, Phong cũng phát hiện vú của Nhung đã cương cứng, khác với trước đây, phải cần anh xoa nắn trước. Anh có thắc mắc về điều nay nhưng rồi không nói ra. Anh thử đặt bàn tay vào giữa đùi Nhung. L… đã tiết khá nhiều dâm thủy. Điều này, trái lại, tạo sự hưng phấn cho anh trước khi ấn ngón tay vào.
”Hôm nay em ăn trúng gì mà nỗi hứng nhanh vậy,” anh nói.
“Bởi vì em mong anh đã lâu rồi, từ ngày bác sĩ dặn dò … em nôn nóng lắm,” cô nhõng nhẽo.
“Em thật nôn nóng !” anh ta đáp vờ, tỏ ra thích thú. Anh trườn lên người, chen vào giữa hai đùi cô, cầm trong tay khúc thịt cứng rà rà vào cái khe ướt đẫm. “Em có còn đau ? Anh sợ vết thương còn chưa lành”
“Không! Em không sao”, cô đáp.
Hai mép đại âm thần trơn ướt lận cái dương cụ vào trong như nuốt trọng. Phong cảm thấy sâu tới tận gốc, đi vào thật là ngọt ngào chưa bao giờ có được.
“Hình như hơi nhiều nước hay của em hơi lớn ?”, Phong hỏi.
“Sao lớn ? Cái gì ?”
“Cái của em đó, … lớn !”
“Thiệt !”
“Có phải nó lớn hơn không ?”, Phong nhắc lại.
“Chắc là vậy,” cô công nhận. “Sau khi xảy thai … em thấy cũng hơi rộng!”.
“Rộng cũng không sao,” anh nói, có vẻ thông cảm. Anh bắt đầu nhấn vào kéo ra nhịp nhàng. “Có đau không, em ? Anh sợ …”
“Không, không đau,” Nhung trấn an chồng, thực lòng muốn anh ấy im miệng và tập trung hơn, hy vọng cô có cơ may đạt khoái cảm mà chưa bao giờ cô có được với chồng.
“Của anh hơi nhỏ … nhỏ hơn của bố … anh thấy qua cái của bố?”, Phong chợt hỏi, khi cảm giác dương vật anh trồi thụt quá dễ dàng.
Nhung im lặng. Cô nắm tay chồng và hôn nhẹ, bắt đầu nút lưỡi. Màn ái ân sắp sửa diễn ra tốt đẹp thì bỗng Phong ngừng lại.
“Thật ra ai lớn hơn ?”
“Không, em không biết,” cô nói dối. “Của anh vừa vặn với em hơn. Dù lớn dù nhỏ em cũng đều thích anh hơn”.
“Vậy là anh làm cho em có cảm giác à ?”.
“Ừ, có,” cô thở nhẹ, khi Phong tiếp tục nắc. “Có nhiều lắm anh. Anh làm em sướng lắm!”.
“Vậy mà anh cứ sợ này sợ nọ …” giọng anh kéo dài. Nhung nảy người lên đón lấy cú thút của Gengyo, làm anh thật thích. Anh bắt đầu gài số cao, đ… nhanh và mạnh hơn.
“Ư …u u … u u …,” Nhung hổn hển, “Chết em! Anh làm hăng quá ! Thương anh quá!”.
“Thiệt hả,” anh đáp, tiếp tục thút người xuống.
Trong vòng nửa phút, Phong nhồi cô vợ xuống nệm. Nhung có thể nghe tiếng lò xo kêu kẽo kẹt. Đây rõ ràng không phải là cách làm tình thường ngày của Phong, cô còn đòi hỏi nào hơn nữa. Sự mạnh bạo này tương tự như lão bố dượng đang hiếp cô. Nếu anh cứ tiếp tục nện cô như vậy thêm một lát nữa, Nhung có thể sẽ không giả vờ đạt khoái cảm như những lần trước!
“Em đã ra rồi à ?”, Phong thở, bơm nhè nhẹ.
“Chưa … chưa … nhưng cũng sắp”.
“Ý anh hỏi … hỏi em có ‘ra’ với bố ?!”
“Quên chuyện của bố đi !”
“Có ‘ra’ không ?”
“Đừng hỏi … ô … ư … làm đi, em sắp rồi !”
“Em có ‘ra’ nè … anh biết. Hèn chi em không … không nói. Bố đem tới … tới … khoái cảm cho em! Nói đi !”
Bực tức hay khó chịu, Nhung nói ngay:
“Ừ, đúng … nếu anh cần biết quá … bố làm em xuất tinh đó ! Anh có im đi và … ahh … tập … tập trung đi?!”
Phong nghe lời vợ tập trung hơn. Sự thú nhận của cô ấy dường như đem một sức sống mới trong trí tưởng biến thái của anh. Sau khoảng vài mười cái dập dồn vào cái “khe” của Nhung, anh thở dốc những tiếng rên gằn giọng, toàn thân bắt đầu co giựt.
“Chưa …! Khoan ! THÊM NỮA … CHÚT NỮA ! KHOAN RA”, cô nói như năn nỉ, nâng cao âm hộ, ngóng lấy dương cụ thụt phâm phấp vào, và thình lình cảm giác một tràng tinh dịch phóng ào vào trong. Nhung trân mình lên hứng lấy, rồi buông mình xuống tỏ vẻ nuối tiếc.
“Em xuất tinh rồi à ?”, Phong chợt hỏi với vẻ ngờ vực, sau khi nằm vài phút, và kéo dương cụ co héo ra ngoài. Anh nằm lăn qua một bên thở đều đều.
“Không phải lần nào với anh em cũng sướng hết sao ?”, cô dấu diếm.
“Tại sao em không trả lời thẳng thừng với anh ? Em có hay không ?”
“Thẳng thừng, được rồi, em có ‘ra’,” cô nói, dù lời nói dối có làm cô thấy đắng cay, nếu như chồng cô ráng thêm giây lát nữa có lẽ cô đã được sướng. “Anh tin chưa ?”
“Anh tưởng em chưa ra … Anh chỉ sợ và lo cho em thôi”
“Em biết anh lo cho em chứ … Lúc cũng tưởng vậy, nhưng vào phút cuối cùng em có ra với anh,” cô nói thêm, “Lần này sướng hơn những lần trước”.
“So với … so với … thôi anh … so với bố thì sao. Em có ra nhiều ?”
“So với ông ta … em không thích ông ta chút nào, ông ấy còn thua xa anh về nghệ thuật làm tình!”
“Thiệt hả … Cưng em quá đi !”
Phong ngủ vùi với một nụ cười thỏa mãn trên gương mặt, trong khi Nhung nằm cạnh anh ta hơn cả tiếng, tỉnh táo, trống rỗng. Cái cảm giác bị kích thích tới mức ứ nghẹn mà không thoát ra được thật khó chịu vô cùng!
Cô cảm thấy tức bực và chỉ muốn thét to lên: “Sao đời chẳng công bằng chút nào, tại sao cô thể sung sướng đến điên người với lão bố dượng chó chết đang ngáy ngủ ở phòng cạnh bên, mà không tìm được chút khoái cảm với chính người chồng yêu quí của mình ?!”
Hết phần 3
Phần 4
Sáng hôm sau, Phong thức dậy, cảm thấy thật nhức đầu. Là ngày Chủ nhật nên anh không tới trường. Anh nằm suốt buổi trên ghế sofa.
Nhung sờ trán chồng, thấy nóng sốt. Cô đi tới tiệm dược mua cho anh một hộp thuốc cảm.
Trưa đó, bệnh của Phong càng trở nặng. Anh bị nóng lạnh. Nhungo gọi bác sĩ nhưng văn phòng đóng cửa. Cô để lại lời nhắn khẩn.
Gần một tiếng sau, Nhung nhận được cú phone. Sau khi chuẩn đoán sơ lược, bác sĩ bảo cô hãy để Phong nghỉ ngơi sau khi uống thật nhiều nước và thuốc cảm. Nếu không thấy khá hơn thì hãy đến gặp bác sĩ vào ngày thứ Hai.
Theo lời chỉ dẫn của bác sĩ, Nhung đặt Phong lên giường. Đây là lần đầu tiên Phongbị cảm từ ngày cưới nhau. Nhung cố gắng hết mình để chăm sóc chồng.
Lão bố dượng lại đi tập võ ngày đó. Lão kiếm cũng khá tiền cho công việc này vì đô vật Sumo khá thịnh hành ở xứ Nhật, chưa kể phần quảng cáo riêng cho các công ty thức ăn và nước uống.
“Bố muốn ăn gì tối nay ?”, Nhung hỏi, khi lão trở về.
“Bố no rồi,” lão nói ởm ờ và đi ngay vào phòng riêng. “Bố có hẹn tối nay … con khỏi chờ bố”.
Sớm sau khi tắm rửa, cạo râu sạch sẻ, và vận đồ ngon lành, lão biến mất ra khỏi cửa. Thêm một lần nữa, Nhung cảm thấy ghen ghen. Cô không ham gì lão, nhưng cô không muốn ai có được lão. Điều này nghe vô lý với địa vị của cô nhưng là sự thực. Sự thực là Nhung cảm thấy phòng không vắng lặng, nhìn chung quanh đâu đâu cũng có hình ảnh lão và người đàn bà khác đang ái ân với nhau.
Dù sao thì Nhung cũng đã lên giường rồi khi lão trở về khoảng 2 giờ sáng. Lão có vẻ hơi xỉn và có vẻ nhiều tức tối. Sau khi ăn tối, rồi nhảy với bà Lan, họ về nhà. Ở đó, lão bỏ ra hai tiếng để dụ bà lên giường nhưng rồi phát giác ra bà đang có kinh nguyệt.
Trước khi đi ngủ, lão đứng như trời trồng trong bồn tắm, dội nước thật lạnh để làm nguôi cơn nóng giận.
“Bố, bố có thể nào vặn TV nhỏ lại không ?” Nhung hỏi vào buổi trưa ngày hôm sau, vừa ngay khi lão chuyển sang đài Sumo đô vật, và ngồi chểm chệ trên ghế sofa với lon bia trên tay. "Phong đang bị sốt. Anh cần phải nghỉ ngơi”.
“Vậy thì đóng cha cửa buồng lại,” lão hậm hực. “Nhà tao, tao muốn làm gì thì làm”.
Nhung giận dỗi đi nhanh vào phòng và đóng sầm cửa lại, nhốt mình ở trong với chồng. TV bên ngoài vẫn ồn ào. Phong còn ngủ, nhưng có vẻ mệt mỏi. Khoảng 10 phút sau, Nhung bước lẩn quẩn trong phòng, nhón gót để khỏi đánh thức Phong và có vẻ khá bực tức tiếng ồn bên ngoài.
Tại sao có người đàn ông nào ích kỷ thế ?! cô lẫm nhẫm. Đúng là khó ưa, dễ ghét quá !
Lão bố dượng đâu có ngờ lão làm cho cô sôi máu đến vậy. Cô như không còn kiên nhẫn thêm giây phút nào nữa. Cô mở cửa trở ra ngoài và nhẹ nhàng khép lại. Cô đi nhanh tới TV và vặn nhỏ TV xuống. Cô như đã sẵn sàng đối chọi với lão nếu lão lên tiếng chống đối.
“Bố vặn lớn như vậy đủ rồi ?”, cô hỏi một cách quả quyết.
“Cũng được. Con dữ quá! Bố thiệt sợ à” lão cười cười đáp, liếc nhìn vào đủng quần của Nhung. Lão đưa lon bia ra. “Hết bia rồi! Sẵn đó, liệng vào xọt rác và lấy cho bố lon khác”.
“Con không rãnh!”, Nhung ngún ngoẩy bỏ đi.
“Vậy con chỉ rãnh làm ‘chuyện đó’ thôi sao”, lão nói, cười khúc khích khi cô đi thẳng ra sau bếp.
Nói lẩy vậy chứ Nhung cũng mang ra lon bia đưa cho lão. Lão cù cưa nắm lấy tay cô chẳng chịu buông. Nhung định tán vào mặt lão, nhưng lão kịp nắm cô bẻ lọi về phía sau.
Đau quá, cô quỳ xuống.
“Đừng bao giờ giở trò tán kiểu đó nữa !,” lão cảnh cáo. “Lần sau mà còn là đừng có trách bố ác độc”.
“Tôi không phải con ở trong cái nhà này,” Nhung dùng dằn thoát ra được. “Lần sau, ông cần gì thì tự lấy!”.
Khi cô đi nhanh vào nhà bếp, lão vẫn còn cười chế giễu. Nhung cảm thấy hơi uất ức. Chỉ còn cách tránh mặt lão, cô đi rửa chén, một đống chén cô bỏ quên từ sáng hôm nay chỉ vì lo săn sóc cho chồng.
Vừa khi rửa xong, cô nghe thấy lão bố dượng gọi, “Này cô chủ quán, uống hết rồi, mang một lon nữa”.
“Bố, làm ơn nói nhỏ chút! Phong đang ngủ”.
“Vậy thì đi lấy mau, bố không nói nữa”.
Nhung cắn răng, bực vọc.
“Được rồi … được rồi. Làm con ở cho ông thật mà”.
“Con đẹp hơn là lúc con giận!”, lão chọc ghẹo.
“Đi chết đi ông già dê”, cô rủa.
“Làm gì lục đục vậy ?”
“Dọn dẹp chứ làm gì”.
“Làm ồn quá không nghe được gì ?”
“Vậy không làm … ai làm đây ?” cô trả lời.
“Bỏ đó đi. Lại đây làm một lon với bố. Coi đô vật nè”
“Thôi không cần. Con phải trở vô buồng, để coi Phong tỉnh chưa”. Nói xong Nhung bỏ đi.
Nhưng Phong vẫn chưa tỉnh. Nhung lại trở ra ngoài bởi lời réo gọi của lão. Như một cái máy, cô đến mở tủ lạnh và lấy một lon uống, rồi đi vào phòng khách.
“Sao nói vào trong lo cho Phong,” lão khích, khi Nhung ngồi xuống đầu sofa đối diện và ngốp một ngụm bia.
“Ảnh ngủ mê rồi”
“Quyết định ra đây coi đô vật ?”.
Nhung gật đầu. Ngốp thêm một ngụm bia.
“Con đâu có thích đô vật ?”, lão hỏi.
Cô nhún vai, hơi bí bởi vì cô cũng không biết tại sao cô lại trở ra ngoài này.
Lão ngồi nhích tới, nắm tay cô và kéo cô sát bên cạnh. Nhung nhìn lão khinh miệt nhưng không chối từ sự sỗ sàng của lão. Khoảng một lúc ngồi cạnh nhau như thế, không nói năng gì, chỉ nhìn lên màn ảnh TV. Rồi lão đặt bàn tay lên đầu gối Nhung. Cô đẩy nó ra. Lão để trở lại. Cô hất đi. Lão vỗ xuống và bám víu vào.
Nhung lấy hơi sâu và cắn răng. Lão làm hơi mạnh tay nên cô nhăn mặt nhưng không hất tay lão ra nữa. Lão thả lỏng ra khi thấy cô không còn chống đối. Nhung nuốt nước miếng. Cô đưa lon bia lên miệng và tu ba ngụm lớn.
Thôi cứ mặc kệ lão làm gì thì làm, Akiko cứ ngồi đó im ỉm dán mắt vào những pha đô vật vô nghĩa đối với cô, cho tới khi lão sai cô mang lon bia khác tới. Khi cô trở lại, lão càng nhích sát vào mình. Cô có thể cảm giác hông lão chạm mạnh vào đùi.
Bàn tay lão lại trở về vị trí cũ ngay đầu gối, vỗ vỗ và năn nắn, rồi lèn nhẹ vào giữa hai đầu gối đang khép. Akiko định nói “đừng”, nhưng cô không làm. Cô chỉ khép hai đùi lại không cho lão mơn trớn vào trong.
“Bố, đừng,” cuối cùng cô lên tiếng, nửa ưng nửa chống, khi lão nại hai chân ra và vuốt dọc theo hai bên.
Chương trình đô vật Sumo còn tiếp diễn. Một tay cầm lon bia, một tay lão hoạt động. Không cần liếc qua, lão bắt đầu tiến sâu vào trong, mỗi lúc mỗi dễ dàng.
“Vật hay quá,” lão cố tình lãng sang chuyện khác. Nhưng bàn tay lão đã đụng vào gần trong.
Nhung thấy choáng váng, chỉ còn nghe tiếng lào xào bên tai, và không còn rõ màn hình đang chiếu cảnh gì. Váy cô mỗi lúc bị kéo cao lên, bàn tay lão đã chạm vào vùng chữ V.
Cứ vậy, lão nắn nót từng thớ thịt nằm sau lớp vải mỏng. Mồ hôi do sức nóng trong người cô rịn ra. Quần lót cô bắt đầu hoen uớt với một cục cưng cứng như đầu ngón tay đội lên. Lão bụm cả âm hộ lại vỗ bụp bụp. Nhung bắt đầu nhón mình đưa đẩy về phía trước. Cô dường như mất sự tự chủ.
TV bỗng chuyển sang màn quảng cao. Lão ngót luôn ngụm cuối cùng rồi sai Nhung lấy bia thêm. Cô lấy cho lão một và cho cô một. Khi cô ngồi xuống, lão choàng tay phải qua, kéo cô vào hôn quyết liệt. Cô định đẩy lão ra, nhưng hai tay cô cầm hai lon bia nên không làm gì được. Trong khi đó, lão chèn bàn tay trái vào quần cô, ấn xuống đáy sì-líp, vạch nó sang một bên, và quét ngón tay dày cui vào cái khe rỉ nước.
Lão lần mò tìm ra âm đạo và thụt nhè nhẹ, càng lúc càng sâu cho tới khi nửa ngón tay đi vào. TV trở lại màn đô vật. Lão rút tay ra, lùi trở lại, và cầm lấy lon bia từ trên tay run run của Nhung. Lão tu một hơi dài khoan khoái tiếp tục nhìn TV, đoạn nói: “Trùi xuống chút được không, bố muốn vừa coi đô vật …vừa …”
Trong khoảnh khắc, Nhung muốn bỏ chạy để làm một người đạo đức tốt. Nhưng rồi cô cảm thấy không thắng nỗi với bản năng ham muốn. Ngoan ngoãn cô tụt người xuống như lời lão nói, ưỡn cao bụng-dưới lên sao cho lão có thể tiện lợi. Lão kéo váy cô lên và cô dạng chân ra chờ đợi.
Một cảnh tượng không thể tưởng đang diễn ra. Là một sự xấu xa của Nhung, cô đã dám nằm dài ra ghế không có ra thể thống gì, để cho lão bố dượng sờ mó, điều mà chỉ có chồng cô mới được quyền. Nhưng Nhung không thể tự chủ để ngăn chặn trong lúc này nữa.
Cái cảm giác hồi hộp bây giờ tương tự như lúc cô thủ dâm cho lão ở trong xe, chỉ khác hơn là bây giờ lão đang thỏa mãn cho cô. Nhung cảm thấy sao mình quá thấp hèn, nhưng đơn thuần quá sướng. Quá phiêu lưu, khi người chồng còn nằm ngủ ngay phòng bên cạnh
Nhung nhắm mắt lại, tay nâng lon bia, húp. Cô không còn ghét lão bố dượng nữa, khi mà lão đang vỗ về chỗ kín đáo dễ chịu nhất của cô. Dù cho lão vẫn còn thô tục, vụng về, nhưng ở mức độ nào đó lão đã đem cô lên tầng ngây ngất, Nhung dường như thấy thích lão làm sao ấy!
Chỉ có miếng vải hẹp và mỏng ngăn giữa phần kín và bàn tay chay sạm. Lên và xuống, lão mơn man, lúc ngưng lúc động vì lão còn mãi tập trung màn đô vật còn chưa vãn. Điều này chứng tỏ lão chỉ coi cô như một món đồ chơi. Cô biết chứ. Nó làm cô thấy thật rẻ tiền dơ bẫn nhưng cô chẳng màng. Thật sự là cô thấy khoan khoái đến không thể ngờ.
Cô bắt đầu cười khẩy, chút máu dâm tăng lên do các ngụm bia nóng đắng thấm vào các động mạch chủ. Cô xoay tròn mông đít, dúi cái “cháy khát” của cô vào bàn tay của lão, cho lão toàn quyền mặc sức.
Lát sau, lão kéo chẹt cái quần lót của cô lên thành cọng, căng nó dọc theo đường chẻ của âm hộ và đít. Những ngón tay cù cưa chung quanh lỗ hậu môn, lâu lâu lão chọt nhẹ một cái.
Nhung rít khẻ qua kẻ môi trong khi tay cô bám chặt vào lon bia. Cô ước gì lão lòn ngón tay đó vào trong quần và nhét vào giữa một lần nữa. Nếu như lão có muốn đưa bộ phận của lão vào ngay bây giờ, tại đây, cô sẵn sàng chấp nhận mà không nói tiếng nào. Rõ ràng vấn đề đúng hay sai không còn hiện hữu trong đầu Nhung nữa, cô đã hoàn toàn mềm nhũn dưới sức nóng của dâm tình luân loạn !
“Trời ơi, quật nó xuống. Xô nó văng ra,” lão nói với một tay đô vật trên màn TV khi tiếp tục hoạt động chung quanh vùng âm động và hậu môn. “Tán vô ngực nó!”
Tay Sumo đó cuối cùng cũng quật ngã tên nọ, một tên to lớn hơn nhiều.
Lão thở phào nhẹ nhổm. Lão vỗ vỗ vào bẹn Nhung rồi lấy tay ra. Một cách tự nhiên, lão kéo zipper xuống và kéo ra dương vật nửa cương cứng.
“Hay là con …làm ?”, lão đề nghị. “Bỏ lon bia đi cho rãnh tay”.
Không quen uống bia, hai lon đã làm Nhung choáng váng. Sẵn đang nóng người, cô không phản đối lời đề nghị đó. Nhung chồm sang, đặt lon bia lên bàn, rồi nằm vào vòng tay lão, chấp nhập nụ hôn cuồng vội của lão, trong khi bàn tay cô bốc hốt cái mà cô đang thèm thuồng.
Sớm sau màn đô vật kế tiếp diễn ra, lão ngả đầu trở về, dứt khỏi nụ hôn cháy bỏng của Nhung và tiếp tục xem trận đấu.
Thật là lão già đê tiện, ích kỹ, Nhung thầm nghĩ, lão có để ý gì đến mình đâu ?! Quá là bất lịch sự. Thật không có gì nhục cho bằng một người đàn ông chỉ lo xem TV hơn là làm tình với người phụ nữ, nhưng Nhung vẫn không phàn nàn.
Cô chỉ việc ngồi cạnh lão, mân mân cái dùi cui bắt đầu cương cứng. Một cảm giác loạn luân kỳ thú châm châm vào lòng cô không thể tưởng nỗi ! Rõ ràng cô biết mình hư hỏng, nhưng cứ lao đầu vào một cách không kềm chế. Song song đó, một chút lương tâm của cô đang chửi bới cô bên trong, nào là con điếm dơ bẫn, con đàn bà dâm loàn bỉ ổi vô liêm sĩ, dám làm điều bần tiện với người bố dượng. Một người mà cô không yêu thích, nhưng lại có cái cô cần ! Cái mà cô đang nắm trong tay, sao mà bự quá, bự hơn nhiều so với cái của Phong!
Để xem xét cho rõ ràng hơn cái giống ấy, Nhung nghiêng đầu qua và nằm hờ trên ngực lão. Lão mân mê lên đùi trần của cô rồi tế nhị đẩy đầu cô xuống, như là cô đang áng màn hình TV.
Sự nhẹ nhàng của cô cũng sớm đem dương vật lão tới mức căng cứng tột độ. Nó bóng nhẵn trồi ra khỏi zipper, dài ngoằn, cong cong, với cái đầu khấc ngơ ngớ nhìn thẳng vào mặt cô.
Trong đời, Nhung chưa bao giờ thấy rõ một uy lực hùng dũng của người đàn ông như thế. Mắt cô càng chú tâm tới bao qui đầu, nơi đang từ từ rịn ra một ít chất lỏng màu đục. Dưới mặt đầu khấc là vài sợi gân to bảng chạy dọc chéo tới tận những búi lông dày đặt lâu năm.
Nhung thử nắm lòng bàn tay lại nhưng cô không quàng được trọn vẹn. Nó lớn gấp đôi cái của chồng cô.
Trong vô thức, cô vuột bàn tay xuống, kéo theo bao qui đầu tuột về sau, đưa ra cái đầu khấc bóng đỏ hơi tím sầm lên trên. Một mùi đặt trưng xốc lên mũi Nhung, kích thích bản năng sinh lý của người phụ nữ. Cô bắt đầu sụt nhè nhẹ theo cảm tính. Đôi mắt to tròn thơ ngây của cô cứ nhìn chầm chầm vào bàn tay tội lỗi, bàn tay cứ đóng và mở cho dương vật trồi lên thụt xuống.
Thoạt đầu, cô làm chậm và nhẹ, sau, sự kích thích tăng lên, cô là mạnh và nhanh. Hơi thở cô dồn dập, tim đập mất tự chủ. Nhung thấy nóng như lửa đốt, dù biết rằng việc này quá phi đạo đức, nhưng cô không ngừng làm … cho tới khi một ít tiền tinh khí từ đâu trích ra, bôi trơn mấy đầu ngón tay.
Cô đoán lão sắp xuất tinh và muốn thấy ngay dòng đặt sệt đó vọt ra, nhưng lão có vẻ kềm chế nó lại. Cô không biết lão đang toan tính gì mà ngưng lại.
Thình lình lão nắm lấy tay Nhung kéo bật xuống, cho tới khi bàn tay cô nằm sát gốc dương vật, làm cho đầu khấc lòi hẳn về phía trước. Đặt lon bia lên bàn, lão để luôn bàn tay phải lên đầu Nhung và ấn nhẹ xuống. Nhung thấy hơi yếu ớt, cô không có tỉnh táo để nghĩ xa xôi hơn, cô chỉ chống chế cho có lệ. Dần dần, đầu khấc lão tiến sâu vào trong miệng cô. Một mùi nồng nồng tăng lên.
Cuối cùng, Nhung mới đoán ra được ý lão. Cô cố gắng giựt đầu trở ra. “Không, bố. Đừng!,” cô mếu máo. “Bố không định bắt con …”
“Nút đi …,” lão dục, cắt ngang lời nói của cô. “Tiếp tục … gần tới rồi … sướng lắm!”.
“Trơi … trời … ời …ơi,” cô khạc, lắc lư cái đầu, cố gắng giựt ra khỏi bàn tay của lão. “Không được. Ghê …ê … quá … á ! Dơ …ơ …ơ ! Chưa bao giờ …ờ … với … cả Phong …g …g”
Lão không đếm xỉa lời cô gắt. Nhung tưởng như nghẹn vì khối thịt bịt chặt lấy cuống họng. Những ngón tay lão cương mãnh bám chặt xuống đầu cô đau thốn. Không còn cách nào hơn là nghe lời lão. Nên cô chỉ còn biết ngoạm môi, nhắm mắt, nút từng lần một hy vọng lão sớm dứt điểm.
Nhưng hy vọng cô tan biến sau vài phút. Lão cứ bắt cô liếm tới liếm lui. Điều gớm ghiết là cô phải chịu cho bàn tay lão ấn xuống và kéo lên, làm cho cô thấy muốn mửa. Phần 5
Một lúc sau, đầu Nhung nhịp nhàng theo quán tính cho tới khi cô phát hiện bàn tay không còn đặt ở trên đầu, nhưng cô vẫn không ngừng động tác “gà ăn thóc”. Đến hồi cô nhận ra mình đang nắm dương vật làm một chuyện ngoài ý muốn, lương tâm cô bỗng nhiên cắn rứt. Cô quyết định không để nó xảy ra tiếp tục nhưng thấy tay chân mình bủn rủn. Lão lại kềm cổ cô xuống, bắt cô phải há to miệng.
“Khô …ông … không được!”, Nhung quyết liệt. Nhưng lão cũng quyết liệt không kém, đối xử cô như một con điếm.
“Ưmm…” cô nghẹn ngào, khi bắt đầu cảm giác cái vị mằn mặn tươm trên lưỡi.
“A … ha …da …nút đi … liếm đi. Liếm sạch đi, con đĩ !”, lão hổn hển.
Lời nói của lão dong dóng bên tai cô thật xốn xang, nhưng tiếc thay lão nói đúng. Cô cảm thấy mình thật là một con đĩ, bởi chính cô cũng thích liếm như vậy. Rõ ràng dục tình đã chiếm lấy lý trí cô !
Con đĩ ! Con đĩ ! Hai tiếng vang vang bên tai cô khi lão tiếp tục gọi. Một giọng nói nào đó từ đáy lòng cô thốt lên: Đúng, đúng. Tôi là một con đĩ … rồi sao … rồi sao !
Cô tiếp tục cuống lưỡi bằng hết khả năng, dù không muốn công nhận cái mùi vị khó ngửi … nhưng rõ ràng cô bắt đầu thấy thích. Người vợ trẻ ngây thơ đã không còn thơ ngây dưới sự “khủng bố” của lão cha ghẻ. Trong một khoảng nhất thời, Nhung chợt nhớ ra, đây là lần đầu tiên cô khẩu dâm. Cảm giác lạ lùng, làm cho cô thấy rẻ rúng, tự khinh miệt mình, nhưng hoan lạc của lão đã đem cô vào một thế giới mới mẻ, thới giới tự do luyến ái, tự do loạn luân!
Trong tít tắt sau đó, đầu Nhung nhịp nhàng một cách thành thạo. Đôi môi cô trở nên mềm mại hơn cả cánh hoa hồng với những giọt mật tiết ra từ hai mép.
“Ưmm…ưmm…”, cô rên rỉ đều đặn, đầu mổ vào giữa hai chân lão. Hơi nóng từ miệng Nhung làm cho lão bị đốt cháy thành tro. Với cái ý nghĩ phá trinh đôi môi cô, lão càng tăng khoái cảm. Lão chỉ muốn phóng ngay bầu tinh khí mà lão còn ức nghẹn từ tối hôm qua, cho cô uống hết.
Dương cụ của lão thình lình co giựt, sức ép của tinh trùng bơm mạnh lên phía trước làm cho đầu khấc lão nở to ra gấp bội. Lão nhóng người tới để đâm thật sâu vào trong. Trước khi Nhung nhận ra điều gì sẽ xảy đến, bàn tay của lão đã ấn chặt cô xuống và một luồng đặt sệt bay thẳng vào âm khẩu của cô.
Cuống cuồng, cô cố gắng nâng đầu lên và lấy miệng ra tránh né. Nhưng sức mạnh của lão dằn cô xuống. Phộc! Phộc! Phộc …
Tất cả những gì lão có từ hai hòn quá khổ tuồng ra hết, dệt thành một chuỗi dài nóng bỏng. Mùi vị đặt trưng trám khắp lưỡi của cô.
Trời ơi … trời ơi …! Nhung thét lên trong tâm tưởng. Ông bắt mình nuốt hết thứ cặn bã! Tôi không muốn! Tôi thà chết !
Nhưng cô đâu có quyền lựa chọn đó. Lão phải bắt cô chịu đựng thật nhiều lão mới thích. Lão thích cô uống hết toàn bộ. Nếu cô không uống, cô sẽ bị nghẹn thở. Chỉ đành, cô nuốt và nuốt hết. Nuốt với sự sỉ nhục chất chồng.
“Chó đẻ,” cô rít lên sau khi ngồi thẳng dậy, sặc sụa nhểu nhảo ra khỏi miệng, chảy ròng hai bên mép. “Khốn nạn!”.
“Nhung ? Nhung, em đâu ??”
Đó là tiếng của Phong. Anh gọi vợ từ phòng trong. Giật mình, Nhung đứng dậy, cảm thấy xấu hổ hơn bao giờ, vội vàng đi nhanh về phòng, không quên chùi sạch tinh dịch còn đọng lại trên mép. Ở đó, Phong đang run rẩy.
“Anh nghĩ anh lên cơn sốt rồi, Nhung,” anh nói khi Nhung bước tới giường.
Cô chồm sang, quên bẳn chuyện lau tay, và sờ lên trán chồng với chút tinh dịch còn dính. “Ừ, đúng rồi anh lên cơn sốt. Để em lấy thuốc”.
Nhung phải đi ngang phòng khách mới vào được nhà bếp lấy thuốc. Lão còn ngồi đó coi đô vật như không có chuyện gì xảy ra.
“À, trở ra … à … Lại đây!,” lão gọi, đưa lon bia rỗng về phía cô mà không nhìn. “Mang thêm một lon”.
Nhung muốn thét lên vì tức giận. Nhưng lại muốn dàn xếp cho im chuyện, cô lẳng lặng làm theo lời lão sai, rồi mới lấy thuốc và nước trở vào phòng.
Lão bố dượng không đụng tới Nhung mấy tuần sau đó. Sự thật, tại lão không có nhà. Cũng chẳng lạ gì lão ngủ đêm ở nhà ai. Khi lão mang đồ dơ cho Nhung giặt, lão chỉ dừng lại ít phút để kể chuyện với Phong, khen lấy khen để cô bạn tình bốc lửa. Nhung bất giác phải lắng nghe lời đối thoại. Dù cô không biểu hiện gì ra mặt, nhưng cô thấy như bị phản bội, và tức giận vì phải giặt quần áo dơ của lão dính lắm lem với người đàn bà khác.
“Tại sao bả không chịu giặt ba cái đồ dơ của ổng ?!” Nhung quát tháo với chồng vào một tối, sau khi lão đã đi ra. “Đúng là con mẹ mắc dịch mà !”
Phong thình lình bị bắt nạt, anh không biết phải tính sao. Tất cả sự nỗi giận cho anh biết rằng cô ghét lão và muốn lão biến khỏi nhà, vì vậy anh không bao giờ hiểu người vợ mới cưới thực sự ghen với người bạn tình của lão, chứ không phải ghét lão.
Khi niên học năm đó dứt, Phong tìm được công việc bán hàng cho một tiệm Computer. Sau vài ngày huấn luyện, họ gởi anh đi làm ngoài thành phố. Lần đầu tiên xa nhà, khoảng 10 ngày, anh để lại Nhung một mình. Điều này làm cô cảm thấy không yên tâm, vì vào khoảng 10 rưỡi của đêm đầu tiên, lão bố dượng đã định lẽn qua phòng cô. Lúc đó, Nhung đã lên giường. Cô đang đọc sách và nghe tiếng lão.
“Nhung,” lão gọi từ cửa ngoài. “Nè, cưng”.
Chỉ nghe giọng nói lão, cô đã cứng mình. Giọng lão lè nhè rõ ràng đã có khá nhiều rượu, và qua cách ca hát của lão, cô biết lão đang muốn dục tình.
Hy vọng lão sẽ bỏ đi, hoặc để cho cô yên, cô bỏ mặc lão không trả lời. Nhưng lão không bỏ qua một cách dễ dàng.
Tim cô trở mạnh khi nghe tiếng gõ thúc dục. Thình lình lão ló cái đầu vô, nửa cười nửa nhíu nhìn thấy Nhung đang ngồi trên giường trong bộ áo ngủ mỏng dính.
“Còn chưa ngủ sao,” lão lè nhè, đứng lại sau cánh cửa, cặp mắt lão săn lùng như muốn uống hết sức sống của cô gái 19 đang nằm co ro trên giường. Tấm mền kéo ngang hông không che được cặp nhũ hoa đội ra khỏi lớp vải mỏng. “Có biết bố tới không ?”, lão hỏi.
Nhung gật đầu run run.
“Tại sao con không lên tiếng ?”
“Hôm nay con mệt!” cô hơi lớn tiếng khi thừa biết lã tới đây làm gì. “Bố ra ngoài được không, đây là phòng con”.
“Ra ngoài ? Căn nhà này của tao mà!”.
“Con biết, nhưng bây giờ không phải lúc. Phong đã đi vắng,” cô năn nỉ.
“Vậy bố mới tới,” lão cười. “Con không muốn vậy sao”. Khi lão nói, lão tiến tới chầm chậm, tay mở từng cút áo.
Cuốn sách trên tay Nhung bắt đầu run rẩy.
“Bố đừng tới gần,” cô cảnh cáo. “Con không muốn gian díu thêm nữa”.
“Bố cần tình …”, lão tính nói “tình dục”.
“Vậy đi tìm bà Lan đi!” Nhung nạt. “Nghe nói là ông khen bà ta lắm. Vậy thì đi đi, đi với bà già thúi đó !”
Lão cười chế giễu khi cởi phăng ra cái áo, thân thể to kềnh của một nhà đô vật Sumo đập vào mắt cô.
“Con ghen với bà ta à ?”
“Ghen !”, cô nhiết. “Đừng nghĩ ông ngon. Ông là cái thá gì mà tôi ghen, cứ đi khỏi phòng ngay là tốt nhất”.
Lần nữa, lão cười. Khi lão cởi giây nịt và bỏ quần xuống, lão nói lão đã dẹp “con mẹ” đó luôn rồi bởi vì bả cứ bắt lão phải làm đám cưới. “Với con, bố không cần đám cưới, phải không ? Bởi con cưới Phong rồi. Bây giờ, nó không có đây bố là chồng hờ thế thân cũng được. Ha … ha … ha”.
“Ảnh không có đây”, Nhung thừa nhận. “Nhưng không có nghĩa con làm chuyện có lỗi nữa”.
“Ờ để chờ coi!”.
“Con nói thiệt”, Nhung la lên, ném cuốn sách về phía lão rồi kéo mền lên cao tới cằm. “Nếu bố đụng tới con. Con la lớn”.
“Phải la thiệt không ? Thấy con run rẩy như vậy ? Con lạnh à ? Hay sợ ? hay là quá kích thích ?”
Lão tránh cuốn sách không cần xoay đầu, để cho nó bay vèo qua vai và rớt xuống sàn. Lão chỉ tập trung nhìn trân trân vào Nhung. Thấy cô có vẻ sợ lão càng khoái. Lão bỏ luôn cái quần đùi rớt xuống sàn.
Nhung bất thần há miệng. Cô không muốn nhìn cái của lão nữa nhưng cô không thể quay đi nơi khác được. Nó nửa mềm nửa cương đổ dồn sang một bên, thòng thỏng, hai hòn đầy lông, làm cho cô càng chú ý. Trong vô thức, cô đưa lưỡi lên liếm nhẹ đầu môi.
“Quá quen thuộc rồi chứ?”, lão trêu.
“Còn lâu!”, cô găng. “Thấy mà ghê!”. Nhưng cô biết cô đang nói dối. Cô thực sự thích, thích lắm.
Song, cô thà chết hơn là công nhận điều đó với lão.
Dương cụ từ từ ngổng đầu cao làm cho cô nhớ lại lần hãm hiếp đó. Cô cảm thấy bất lực và yếu đuối trước uy lực và sự cám dỗ của lão.
“Đừng đến gần,” cô kêu lên, khi lão trần truồng bò lên giường.
Lão chộp tay cô và kéo vào đùi lão, ép những ngón tay thon dài mềm mại vào khối thịt cương cứng.
“Đừng!”, cô chống chọi yếu ớt nhưng rồi cũng không buông.
“Đừng sợ, đâu phải lần đầu”, lão nói.
“Ừ, không phải lần đầu. Ông ham lắm. Muốn lần hai và lần ba nữa à Ông thiệt quá đáng !”.
“Dĩ nhiên, ai mà không ham. Mèo nào lại chê mỡ. Mỡ nào lại chẳng muốn được ăn”, lão cười đắc ý.
Nghe lão cười hô hố, cô bỗng thấy xấu hổ.
“Con không phải hạng gái hư”, cô giải thích, rút tay về. “Con chỉ muốn làm người vợ hiền. Thật ! Bố đừng phá con nữa”.
“Phá, bố đâu có phá. Bố chỉ muốn chìu ý con thôi. Không phải con cũng thích lắm sao … Thôi mà, đừng đóng kịch nữa”.
Nhưng Nhung nhấn mạnh điều cô muốn. Khi lão chộp lấy cô và cố đè cô xuống, cô chống trả quyết liệt, làm cho lão hơi ngạc nhiên. Song, lão vẫn cười hô hố dùng sức mạnh trấn át cô xuống. Lão lột bộ áo ngủ cô ra, tiện chân đá luôn cái mền xuống sàn.
“Đừng mà bố!”, cô nghẹn ngào, hơi thở cắt quảng, khi lão trèo được lên mình và bẹt hai chân cô ra. “Bố không có quyền thô bạo với con. Đừng cưỡng hiếp con mà!”.
Lão thở dốc. Cặp mắt hí càng làm lão thêm dâm dật. Khi đã xếp sẵn tư thế, lão đưa tay xuống nắm lấy dương cụ, kéo tuột bao qui đầu, chểm chệ cho đúng tư thế, rồi mới tìm cách gài cái đầu khấc vào vùng chẻ ít lông của Nhung.
“Trời ơi,” cô rên lên, trong khoảnh khắc, khi cái đầu khấc lão ấn vào cửa mình, cô cảm thấy ham muốn vô hình nào đó đang ập tới. Nhưng cô lại đưa tay lên tán vào mặt lão, “Chó đẻ ! Đồ dơ dáy! Lấy nó ra mau!”.
“Đã nói rồi,” lão gầm lên. “Đừng bao giờ tán tao … vậy đừng có trách !”
Trong cái thế hạ phong, Nhung bất lực. Lão dùng hai chân kẹp chặt cô lại trước khi ra tay. Chưa bao giờ trong đời cô bị ai đánh và vả như thế. Chát! Chát ! Chát. Ba lằn bàn tay in lên trên đùi và hông cô.
“Đừng đánh ! Đừng …” Nhung thét lên. Tay chân giãy dụa chống trả quyết liệt.
“Bố nói rồi, chống chọi với bố không có kết quả tốt !” lão bình tĩnh, kềm chặt tứ chi cô xuống giường. Tiếp tục …
“Chống chọi đó rồi sao !”, Nhung đối đáp, mắt nhìn thẳng vào bộ mặt phinh phính. Một bộ mặt gian ác đầy dâm dục với cặp mắt ti hí. “Ông điên rồi sao. Bỏ tôi ra mau!”.
Khi nói xong, Nhung cố gắng vùng vẫy, nhưng vô dụng. Lão quá khoẻ và đang giận vì cô nói những lời vô lễ.
“Thằng già điên hả ! Mày nói tao chó đẻ hả!”, lão lập lại “Tại sao mày nói …”, giọng lão cắt khúc. Lão nghiến răng, mắt quắc sáng, hàm răng lão gồng cứng, lão vung tay lên. “PHÁT!”
“UI DA !!!”, Akiko thét lên, khi cái đau như xé da thịt.
Lão tiếp tục đánh thêm mấy cái rồi mới ngưng.
“Cho con ngồi dậy … Bố đừng đánh nữa. Đừng …!”, Nhung van nài.
“Có biết nói lời xin lỗi không ?”, lão sủa. “Coi từ nay còn dám …!”
“Dạ … con xin lỗi!”, cô hổn hển. “Mai mốt con không dám hổn với bố nữa.”
Cả hai gò đít và đùi cô đỏ bừng. Lão nhìn đăm đăm trên khuôn mặt nhút nhát của cô mà lúc nãy đây còn làm dữ. Lão đắc ý ra lệnh cho cô nằm úp xuống.
Akiko ngoan ngoãn nghe theo.
“Không phải ở đó”, lão quát lên. “Nằm bên này”.
Lão không cần nói hai lần, cô trườn qua nằm ngay giữa giường đúng như lời dặn của lão.
“Vậy mới ngoan … Mở hai chân ra!”.
Lời nói lão nhẹ nhàng nhưng rắn rỏi. Cô sợ nên từ từ dạng chân ra cho lão nhìn.
“Chua choa … vậy mới là con dâu tốt … rỉ nước rồi đây!”, lão xuýt xoa.
Nhung không nói tiếng nào. Cô biết cô cũng hơi hứng tình. Thật là xấu hổ khi nằm đó với hai chân banh ra, cho phép lão tới gần để nhìn cho rõ. Hai chân cô run run. Trong khoảnh khắc, cô tưởng lão kề môi ngoạm vào chỗ kín, cô nhong nhóng, nửa như tránh né, nửa như chờ đợi cái hôn đó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top