Chương 4.3: Tình huống [Em gái bro-con kiểu lạnh lùng (sai)]

Tình huống [em gái bro-con kiểu lạnh lùng (sai)]:

Anh đã không về ..........

Tại sao anh vẫn chưa về ..........

Tôi nhớ rằng 9 giờ tối là kết thúc buổi tối tự học, phải không?

Đi bộ từ trường về nhà nhiều nhất sẽ mất khoảng nửa giờ, nếu với những bước chân nhanh chóng thì sẽ chỉ mất khoảng 20 phút để về đến nhà.

Và theo thói quen của anh hai, anh ấy đã đến máy bán hàng tự động ở công viên gần đó để mua một lon cà phê nóng, uống trong khi từ từ đi dạo về nhà, nhưng ngay cả khi nó như vậy, thì tệ nhất là sẽ mất thêm 40 phút  tối đa

Có thể đó là một số giáo viên đã giữ
anh hai lại, nhưng thời gian mở cửa tối đa của trường là đến 10 giờ tối, và giáo viên trực ban đã khóa tất cả các cửa lớp trước đó, vì vậy các giáo viên có thể rời khỏi trường trước 10 giờ  PM..........

Và bây giờ đã là 11 rồi, nhưng anh hai vẫn chưa trở về nhà.

Tôi thực sự muốn gọi cho anh hai và hỏi anh hai anh ấy đang ở đâu, tôi thực sự muốn lao ra ngoài và tìm kiếm anh hai, tôi thực sự muốn ngay lập tức lao về phía anh hai và ôm anh ấy ............  ..

Nhưng tôi phải chịu đựng, tôi phải tiếp tục chịu đựng.

Điều gì sẽ xảy ra nếu anh hai chỉ quay quanh một nơi khác chỉ trong một thời gian ngắn, hoặc có lẽ đã đi đến một quán cà phê internet trong cả đêm, sau đó gọi cho anh ấy sẽ phơi bày sự thật rằng tôi lo lắng cho anh ấy.

Dù thế nào đi chăng nữa, tôi hoàn toàn không thể cho anh hai biết rằng tôi yêu anh ấy.

Tôi đã che giấu sự thật này trong suốt nhiều năm và tôi không thể phơi bày điều này bởi một điều nhỏ nhặt như vậy ........ vâng, tôi phải nghĩ về bức tranh lớn.  Nếu nó đã từng bị phơi bày, Kha Lành, cô ấy chắc chắn sẽ nói với mọi người về những gì tôi đã làm trước đây.

Chúng ta đã hứa với nhau, anh hai sẽ là của cô ấy vào ban ngày, trong khi vào ban đêm, anh hai thuộc về tôi.

Nếu Kha Lành nói bất cứ điều gì tôi đã làm với anh hai .......... nếu như vậy, anh hai kiên quyết sẽ hoàn toàn tránh xa tôi ........... Tôi không thể  hãy để điều đó xảy ra

Nhưng thật lạ khi anh ấy thậm chí chưa về vào lúc này ........

Ngay lúc này, cánh cửa phòng của Kha Lành hé ra, khi Kha Lành bật ra một nửa đầu để nhìn tôi trên hành lang khi cô ấy nói.

"Anh hai chưa trở về?"

"Ừm."

"Chết tiệt, con đĩ nào đó đã quyến rũ anh hai ..........."

Kha Lành cắn móng tay ngón cái của cô, khi lông mày cô nhíu lại, và tiết lộ những biểu cảm mắt nguy hiểm.

Chỉ trước mặt tôi, Kha Lành mới để lộ tính cách thật của nó. Có lẽ mẹ biết về tính cách thực sự của Kha Lành, nhưng đối với cha, anh hai và những người khác, họ không biết về con người thật của Kha Lành.

Tôi không nghĩ rằng đó là một điều xấu cả.

Kha Lành cư xử ngoan ngoãn vì muốn làm cho anh hai yêu cô ấy, và anh hai cũng thực sự thích kiểu em gái ngoan ngoãn và dễ thương này.

Tôi không thể nếu đó là tôi mà thay vào đó ........... ban đầu tôi là kiểu người có biểu cảm lạnh nhạt và tính cách xa cách .......... nếu tôi có thể giống như Kha Lành và trở nên dễ thương hơn một chút, liệu anh hai sẽ thích tôi như vậy chứ?

Nhưng loại tính cách này của tôi cũng giống như của anh hai ........... cảm thấy hơi hạnh phúc vì bất ngờ, nn.

".......... Uuu, chết tiệt, sau đó em đành trông cậy vào chị, chị Tâm Nhiên! Chị phải đợi anh hai, được chứ!"

"Ừm, đi trước và ngủ trước đi, sẽ tốt hơn nếu chị đợi ở đây."

Cánh cửa đóng lại, nhưng Kha Lành có lẽ sẽ không ngủ yên. Giả vờ rằng cô đã ngủ chỉ vì mục đích để lại ấn tượng tốt với anh hai.

Khi thời gian trôi chậm lại ........... lúc nó sắp 1.30, tôi nghe thấy tiếng cửa mở.

Đó là anh hai, anh ấy đã trở lại!

Cuối cùng anh ấy đã trở lại ........... huu, bình tĩnh, An Tâm Nhiên, mày không được thông báo rằng mày đang đợi anh ấy.

Hơi thấy bóng dáng của anh trong bóng tối, tôi đưa ra một câu hỏi với anh ta.
"Ai vậy?"

"À, là anh ......... em chưa ngủ hả, Tâm Nhiên."

Anh hai dường như muốn trở về phòng ngay lập tức, anh ấy không thể ngờ rằng tôi sẽ đợi anh ấy ở đây, huh.  Anh hai sau đó quay lại và trở lại hành lang tầng 2, rồi bật đèn hành lang, khi tôi đứng ngay trước mặt anh ta.

"Wah!"

Anh hai nhảy lên sợ hãi khi anh ấy lùi lại một bước, trong khi tôi tiến lên một bước và theo đuổi: "Sao anh về muộn thế?"

"Ơ ......."

Ánh mắt của anh hai lơ lửng trên đỉnh đầu tôi ......... vậy anh ấy đã làm gì có tội?

"Anh đang nhìn gì đó?"

"Không có gì, không có gì cả ......... dường như chỉ là một lỗi ......... ừm, tại sao em chưa ngủ đã muộn lắm rồi?"

Chỉ cần nghe nó tôi đã biết đó là một lời nói dối, nhưng tại sao anh hai lại trở nên hoảng loạn như vậy?  Không thể nào giống như những gì Kha Lành nói, anh ấy bị quyến rũ bởi một con đĩ nào đó?

Tâm trạng của tôi trở nên chua chát, và giọng điệu của tôi trở nên xa cách hơn.

"Em vừa thức dậy và hơi khát nước. Đừng đổi chủ đề, tại sao enh lại về muộn thế?"

"Đó là, anh đã vô tình ngủ ở công viên .........." '

Lần này nó có vẻ là thật, vì bất cứ khi nào anh hai nói dối, anh ta chắc chắn sẽ dụi mũi, nhưng lần này anh ta chạm vào một bên đầu, điều đó có nghĩa là anh ta thực sự ở lại công viên suốt.

Tâm trạng của tôi hơi trở nên tốt hơn một chút;  Tôi muốn vồ vào vòng tay của anh hai.

Nhưng điều đó phải đợi cho đến khi anh hai ngủ trước.

Anh hai là kiểu người sẽ ngủ như khúc gỗ, thường thì anh ta sẽ không bị đánh thức miễn là cử động của tôi hơi nhẹ nhàng.

Nhưng ngay bây giờ đã là 1giờ hơn rồi rồi, và ai biết rằng anh ta có thể không ngủ nữa ........... nếu vậy, thì tôi không thể làm điều đó .......  .... không, hoàn toàn không, tôi muốn ôm anh ấy ..........

Tôi phải nghĩ cách để cho anh hai ngủ thiếp đi ...........

Tôi lúng túng nhìn vẻ mặt khó coi khi tôi đi xuống cầu thang trong khi hỏi: "Em sẽ đun một ít nước, anh muốn uống gì không?"

"Ồ, vậy thì hãy giúp anh pha một tách cà phê sau đó, anh thậm chí đã quên mua một ít cà phê hôm nay để uống .......... hả?"

Anh ấy thậm chí còn quên mua cà phê, có vẻ như đó không chỉ là vấn đề ngủ ở công viên .......... chính xác thì chuyện gì đã xảy ra ......... nhưng ngay cả là khi tôi hỏi anh hai, anh ấy có lẽ sẽ không nói với tôi về điều đó.

Tâm trạng tôi lại trở nên chua chát.

"Ừm! Không cần phải làm phiền em đâu! Anh sẽ tự làm điều đó!"

"Đừng hiểu lầm, chỉ là tiện tay."

Đi xuống cầu thang, tôi lơ đãng lấy ra một tách và pha cà phê.  Nếu tôi muốn anh hai ngủ, tôi sẽ cần sử dụng thuốc ngủ của bố.  Sau khi hòa tan thuốc ngủ vào cà phê, tôi trở về phòng của anh hai và đặt cà phê lên bàn.

"Em đã đặt nó trên bàn rồi."

"Ừm, à, cảm ơn e ..........."

Thường thì tôi sẽ không giúp anh hai làm bất cứ điều gì cả, nhưng tích cực giúp pha cà phê cho anh ấy lần này, anh ấy chắc chắn sẽ vô cùng biết ơn và ngay lập tức uống nó, bởi vì anh ấy là vậy, một anh hai có trái tim nhân hậu,

Và vì vậy, tôi sẽ cần đợi trong nửa giờ, đợi cho đến khi thuốc ngủ có hiệu lực.

Nửa tiếng sau, tôi bí mật đi vào phòng của anh hai.

Các viên thuốc đã thể hiện tác dụng của nó, vì anh hai đang yên tâm ngủ trên giường.

Tôi đi về phía đầu giường của anh hai và nhìn vào khuôn mặt đang ngủ của gege.

"Anh hai .........."

Cuối cùng tôi không thể cưỡng lại việc gọi ra.

"Anh .......... anh ..........."

Ngay bây giờ, anh ấy chỉ thuộc sở hữu của tôi, anh ấy là của tôi, chỉ thuộc về tôi .......... anh ...........

Tôi bò lên giường của anh hai và ôm cánh tay trái của anh ấy;  Tôi đã thực hiện nó tương tự vô số lần rồi ........... mỗi ngày trong 365 ngày trong một năm, không bỏ sót dù chỉ một ngày.

"Anh ............ anh ............. anh ............. ah .......  ...... "

Mùi hương của anh ùa vào mũi của tôi, tôi thực sự muốn tiếp tục ôm anh hai như thế ...........

Để lại dấu ấn của tôi trên khuôn mặt của anh ...........

"Anh ............ Uuu ................"

Hơi thở của anh hai trở nên hơi cứng lại, ngay lúc đó, tôi lấy lại được cảm giác, lòng bàn tay trái của tôi đã vô tình ấn vào ngực anh.

Mặc dù anh hai đã uống cà phê có thuốc ngủ, nhưng nếu chuyển động của tôi quá ồn ào, vẫn có khả năng anh ấy có thể bị đánh thức.

Cứ như vậy, nằm và ôm anh hai đến 5 giờ; đã đến lúc tôi phải đi rồi.

Thời gian tuyệt vời luôn cực kỳ ngắn.

Trước khi rời khỏi giường của anh hai, tôi không thể cưỡng lại việc hôn lên trán của anha aay.

Em thực sự yêu anh, anh hai ..........

Đó là sự thật, thực sự yêu anh .........

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top