Tiêu đề: Ánh Sáng Trong Bóng Tối

Cái Bẫy Không Lối Thoát

Điền Gia Thụy, một nhà doanh nghiệp trẻ tuổi, thành công nhưng lạnh lùng, đã quen với việc nắm quyền kiểm soát mọi thứ xung quanh mình. Anh đứng trên đỉnh của một tòa nhà cao tầng, nhìn xuống thành phố lấp lánh ánh đèn đêm, nơi mọi người sống cuộc đời mà họ tự chọn. Nhưng với Điền Gia Thụy, cuộc sống là một bàn cờ, và anh là người chơi duy nhất có quyền điều khiển.

Tuy nhiên, khi anh gặp Diêm An, một chàng trai với đôi mắt trong veo nhưng đầy bí ẩn, cuộc sống của anh bắt đầu thay đổi theo cách không ngờ tới. Diêm An, một sinh viên nghệ thuật, luôn tìm kiếm sự tự do trong sáng tạo và cuộc sống, nhưng lại lọt vào tầm ngắm của Điền Gia Thụy. Một buổi tối, sau khi tham gia một buổi triển lãm nghệ thuật, Diêm An bị lôi kéo vào một thế giới mà anh chưa từng nghĩ tới.

Diêm An:

Trong căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn mờ từ chiếc đèn bàn chiếu lên khuôn mặt Diêm An, anh nhận ra mình đang bị giam cầm trong một tòa nhà xa hoa nhưng lạnh lẽo. Căn phòng được thiết kế như một phòng triển lãm nghệ thuật nhỏ, với những bức tranh của chính anh treo trên tường, nhắc nhở anh về cuộc sống tự do đã mất. Điền Gia Thụy đứng trước mặt anh, ánh mắt sắc bén như dao, nhưng lại mang một nỗi ám ảnh không thể diễn tả bằng lời.

"Anh là của tôi," Điền Gia Thụy nói, giọng anh trầm và quyết đoán, vang vọng trong không gian im lặng. Anh bước lại gần, mùi hương nồng nặc của nước hoa xa xỉ thoang thoảng trong không khí. "Từ bây giờ, mọi thứ của anh thuộc về tôi."

Diêm An cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng anh đầy sợ hãi và tức giận. Anh nhìn vào đôi mắt không chút cảm xúc của Điền Gia Thụy, cảm thấy như đang nhìn vào một bức tường bê tông vô hình. "Anh không thể giữ tôi như một vật sở hữu. Tôi là con người, không phải đồ vật."

Điền Gia Thụy tiến lại gần, đưa tay lên má Diêm An, cảm nhận sự ấm áp từ làn da của anh, như thể muốn khắc sâu dấu ấn của mình. "Tôi không quan tâm đến những điều đó. Tôi chỉ biết rằng anh sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này, trừ khi tôi cho phép."

Điền Gia Thụy:

Từ khi nhìn thấy Diêm An lần đầu tiên, Điền Gia Thụy đã biết rằng anh muốn chiếm hữu cậu. Anh không thể để Diêm An đi, không phải vì tình yêu mà vì sự ám ảnh, vì nhu cầu kiểm soát. Anh đã sắp đặt mọi thứ để Diêm An không có lối thoát, từ những bức tường cao của biệt thự cho đến những chiếc cửa sổ chỉ mở ra những con đường không đâu. Các cửa sổ được che phủ bằng lưới sắt mảnh mai nhưng vững chắc, như một lời nhắc nhở về sự tự do bị cầm tù.

Mỗi ngày, Điền Gia Thụy quan sát Diêm An từ xa, thấy cậu vùng vẫy, thấy cậu khóc, và thấy cậu từ từ chấp nhận số phận. Điều đó mang lại cho anh một cảm giác thỏa mãn khó tả, nhưng đồng thời cũng là một nỗi đau khi nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt Diêm An dần mờ đi. Anh ép Diêm An phải vẽ, phải sáng tạo dưới sự giám sát của mình, như một cách để kiểm soát cả tâm hồn và tài năng của cậu.

Diêm An nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi chỉ có bóng tối và ánh đèn đường xa xôi. Anh biết rằng mình phải tìm cách thoát khỏi cái lồng vàng này, nhưng liệu có cách nào để thoát khỏi sự chiếm hữu của Điền Gia Thụy, một người mà dường như đã nắm giữ cả tâm hồn anh? Trong lòng, anh giữ một tia hy vọng nhỏ bé, nhưng liệu hy vọng đó có đủ mạnh để chống lại sự kiểm soát của một người quyền lực như Điền Gia Thụy?

Chú ý: Đây chỉ là văn án soạn ra 🥲 ai nhảy hố toai mặc kệ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top