Chương 14

“Xin Cha hãy tha thứ cho con, vì con đã có tội…”

Và đó chính là câu đầu tiên trong buổi lễ xưng tội của tôi.

Lại thêm một tuần nữa trôi qua, và buổi sáng Chủ nhật hôm đó, ông bà McAnsh đưa chúng tôi tới nhà thờ Serenity để xưng tội với Cha Scully trước khi buổi lễ bắt đầu. Cũng tại đây tôi đã được nhận được lời khuyên nên chia sẻ bí mật kia với bốn người bạn còn lại của mình.

Trong suốt buổi lễ sau đó, tôi không nghĩ được điều gì khác ngoài chuyện có nên làm theo lời khuyên bảo của Cha Scully hay không. Buổi lễ đã gần kết thúc, và tôi vẫn chưa tìm ra được kế sách nào cho vẹn toàn.

Ông bà McAnsh bỏ mặc chúng tôi lại cho tự đi về vịnh Captain’s Folly. Họ lấy lý do cần phải đi gặp bạn nhưng từ chỗ chúng tôi đứng có thể dễ dàng thấy hai người đang dắt díu nhau vào cổng sau của quán rượu Dog’s Hind Leg, gần cái quán nơi khi xưa bà McAnsh đã nhận được lời cầu hôn của ông Bandy. Tôi có cảm giác như bước chân của mình ngày một hằn sâu trên cát bởi sức nặng của cái bí mật không – thể - nói – ra đang đè lên hai vai, trong khi Spark đang vui vẻ hát vang bài ca đấu giá của mình. Đến chiều thì tim tôi như có tảng đá đè nặng không gì chống đỡ nổi. Và khi bóng đêm bao trùm lấy căn phòng nhỏ của chúng tôi, khi đã yên ổn bên trên cái ga trải giường và bên dưới mấy cái chăn mang hình tín hiệu xấu, tôi có cảm giác rằng đến những kẻ phạm tội giết người cướp của cũng không thể ăn năn hối lỗi được bằng tôi.

Ánh trăng giờ đã chiếu sáng cả căn buồng, nhưng vẫn chưa có đứa nào ngủ được. “Tớ có thể ngửi thấy mùi sơn mới trên con tàu của ông Bụng Phệ” – một đứa mào đầu, và tiếp sau đó là những câu chuyện bàn luận rôm rả về chiếc tàu. Đây cũng là một thứ tự do xa xỉ mà chúng tôi không bao giờ có được khi còn St. Roderick, sau khi đèn đã tắt. Không hiểu ông Bụng Phệ sẽ làm thế nào để đưa con tàu khổng lồ đó xuống nước? Không đứa nào đưa ra được câu trả lời cho câu hỏi hóc búa đó. Bỗng nhiên Spark đặt ra một câu hỏi không hề liên quan, một câu hỏi khiến tôi phải quay trở về đối mặt với hiện tại đột ngột đến nỗi tôi tưởng như vừa bị ăn một quả đấm vào mạng sườn.

“À này, Choker, sao hôm nay cậu ở chỗ xưng tội lâu thế?”

“Ừ, đúng rồi. Siêu lâu ấy chứ!”

“Cậu đã xưng tội gì thế?”

Tất cả những câu đó đều nhắm vào tôi.

Những tấm ga giường và chăn sặc sỡ nhiều màu sắc là thế bỗng trở nên chỉ còn hai màu xám và đen trong mắt tôi. Mấy cái chăn cái tay ngọ nguậy không ngừng bên dưới lớp chăn bỗng trở nên cứng đờ khi nghe lời xưng tội thứ hai trong ngày của tôi. Tôi kể cho bốn đứa còn lại về những gì tôi đã nghe lỏm được tại câu lạc bộ lướt sóng ngày hôm đó. Tất cả đều hiểu rất rõ tại sao tôi quyết định tiết lộ thông tin này với mọi người. Việc giữ kín bí mật ấy trong lòng sẽ chỉ khiến cho tội lỗi của tôi trở nên trầm trọng hơn. Không một ai nói tiếng nào, tất cả lặng lẽ quay lưng vào nhau và vào góc tường. Có lẽ, cũng như tôi, cả bọn đang hồi tưởng lại quãng thời gian vừa qua cùng với cô Teresa, từng ánh mắt, nụ cười, từng lời ăn tiếng nói của cô dành cho mình, để rồi đánh giá xem cơ hội của mình là bao nhiêu. Tôi đã trải qua tâm trạng đó suốt hơn mười ngày nay vì thế tôi hiểu rất rõ những gì đang diễn ra trong đầu bọn họ.

Không một lời nào được thốt ra, sau khi tôi kết thúc bài xưng tội của mình, ngoài tiếng kèo kẹt của mấy cái lò xo khi có ai đó trở mình. Một sự im lặng đáng sợ bao trùm toàn bộ căn phòng, chỉ còn lại tiếng sóng biển rì rầm ngoài kia.

Tất cả đám chúng tôi đều bị bỏ rơi và được đưa về St. Roderick nuôi dưỡng. Thỉnh thoảng ở trong viện St. Roderick cũng có đứa may mắn được nhận nuôi và bắt đầu cuộc sống mới bên ngoài. Nhưng đã nhiều năm trôi qua và năm đứa chúng tôi vẫn chưa một lần được ai để mắt tới, vậy mà bây giờ mỗi đứa đều nắm trong tay một cơ hội để đổi đời.

Các sơ vẫn luôn trấn an tụi tôi rằng đến một lúc nào đó, mỗi đứa chúng tôi sẽ tìm được bố mẹ cho riêng mình. Và tôi biết, tất cả chúng tôi đứa nào cũng có hình mẫu bố mẹ lý tưởng riêng. Bởi tôi cũng vậy. Nhưng cho dù những ông bố bà mẹ tưởng tượng ấy có tuyệt vời đến thế nào đi chăng nữa thì chắc chắn vẫn không ai hoàn hảo và đáng mến hơn cô Teresa và chú Foley. Do đó, sự lựa chọn của cô Teresa vẫn là ước vọng lớn nhất đời của năm đứa bọn tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: