Chương 12
Hai vợ chồng ông bà McAnsh bắt đầu một năm mới bằng cách giúp nhau vượt qua mấy cồn cát để về nhà. Chúng tôi thì vẫn ở lại.
Chú Foley đã quay trở lại với một chiếc quần soóc mới, giao lại thùng bia và công việc thay đĩa hát cho người khác. Trông chú ấy không có vẻ gì là bực tức khi phải xông pha ra biển một cách vô nghĩa và đầy nguy hiểm như vậy. Chú ngồi một mình trên chiếc ghế đẩu dựng bên ngoài sân. Ông lõa lắm điều O’Leary, như một con bướm đêm khổng lồ khó tính, đang le ve bên cạnh trút vào tai chú nỗi bực dọc của mình. Chúng tôi nằm cách đó khá xa vì thế nghe câu được câu chăng. Cái bóng của họ đổ dài trên cát, về phía chỗ tụi tôi đang nằm.
“Đã ai được uống thử bia chưa?” – một đứa lên tiếng.
Tất nhiên là chưa thằng nào trong chúng tôi có được vinh dự đó.
“Không biết mùi vị của nó thế nào nhỉ?” – một đứa khác nói, giọng mơ màng.
Không khí lễ hội của đêm giao thừa có lẽ đã khiến cho đầu óc tôi không còn được tỉnh táo. Đột nhiên tôi tự đưa ra lời thách thức, mà không cần biết hậu quả sẽ ra sao: “Ai dám thách tớ không?”.
“Tớ thách”.
Maps và Spark đồng thanh nói, vẻ mặt hai đứa hí hửng thấy rõ khi tìm thêm được một đồng minh tham gia vào trò chơi thách đố mạo hiểm của mình. Tôi nhẹ nhàng trườn từng bước trên cát, từ từ bò tới gần nơi chú Foley và ông O’Leary đang đặt hai cốc bia trên bậu cửa sổ. Khi tay tôi chỉ còn ách cái cốc chưa đầy một gang thì đột nhiên ông O’Leary đứng phắt dậy, dậm cái chân – thô – kệch – như – rễ - cây bình bịch xuống đất. Tôi lăn vội sang góc bên kia của cửa sổ, tim đạp thình thịch như muốn rơi ra khỏi lồng ngực. Thật may là ông ấy không phát hiện ra tôi.
“Hãy nhìn đám trẻ ranh không cha không mẹ kia kìa, thật là láo xược!” – ông gào ầm lên. Còn chú Foley ngoái đầu về phía bốn con mà gày còm đang trườn vội trên cát tìm chỗ trốn.
“Đám ranh con láo toét, dám trốn nhà đi chơi khuya như thế này sao!” – ông ta vẫn tiếp tục quát với theo – “Tụi bay rồi sẽ có kết cục chẳng ra làm sao đâu. Có gì hay ho đâu mà xem, ngoài đám đàn bà con gái say xỉn và lão gàn dở vô tích sự suốt ngày trốn trong hang đánh mấy bài dân ca Scotland dở tệ”.
Chú Foley cười ầm lên và kéo ông O’Leary ngồi xuống ghế.
“Chỉ liếc qua một cái thôi là tôi nhận ra bọn chúng” – ông giải thích. Còn tôi thì đang cố ép mình thật sát vào bức tường kế bên để không bị phát hiện – “Ban đầu tôi còn tưởng lại có thêm mấy đứa con gái nào đang say lướt khướt trên đó chứ. Cặp vợ chồng nghiện rượu đó cần phải canh chừng bọn trẻ nghiêm ngặt hơn mới phải”. Ông vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, dù cho chú Foley có tìm mọi cách kéo ông ngồi xuống ghế thế nào đi nữa. Kế đó ông đã nói ra những điều mà tôi vẫn luôn ngờ ngợ về hai vợ chồng nhà McAnsh: “Tất nhiên, họ bày vẽ nhận chăm sóc tụi nhóc đó là có mục đích cả. Một đằng lợi dụng lòng tốt của bà nhà giàu dòng họ Hodge, mặt khác muốn khoe cho cả đám con chiên ở Serenity thấy mình là cặp đôi đức hạnh đến nhường nào”.
“Bác Lão Làng, ngồi xuống đi” – chú Foley nói đến lần thứ ba – “Rồi, như vậy tốt hơn rồi. Cho dù mục đích của họ có là gì đi chăng nữa thì họ cũng đâu có làm hại gì đến tụi nhỏ đâu. Bác cứ thử nghĩ mà xem. Đây là lần đầu tiên mấy đứa trẻ mới được nhìn thấy biển”.
“Thì đúng là vậy” – ông Lão Làng ngửa cổ nốc cạn chỗ bia còn lại, sau đó lại mở miệng than thở về nỗi ám ảnh của mình – “Và mỗi khi nghĩ về quãng thời gian tôi đã lãng phí vào cái con quỷ Henry đó, tôi lại ước rằng mình chưa bao giờ đặt chân tới biển”.
“Thôi nào, chúng ta cùng cạn” – chú Foley nâng cốc của mình lên.
Ông già ngoan ngoãn làm theo, không chút do dự.
“Mà bác thấy sao về mấy đứa trẻ đó?” – chú Foley hỏi.
“Thấy sao về chúng là thế nào?"
“Thì là bác nghĩ thế nào về chúng?”
“Việc quái gì tôi phải nghĩ về chúng? Tôi còn chưa đủ chuyện phải lo hay sao, hơi đâu quan tâm đến đám trẻ ranh đó”.
Chú Foley khẽ cười.
“Mà tự dưng sao cậu lại hỏi tôi như vậy?”
“Teresa cứ liên tục nói về chúng”.
“Ờ, và để tôi nói cho cậu biết tại sao. Kể từ khi mọi người lũ lượt rời bỏ cái vịnh này đi, thì không còn có nhiều khách hàng khiến cho vợ cậu bận rộn như xưa nữa. Giai đoạn hậu khủng hoảng khó khăn cho tất cả mọi người, tôi rất thông cảm với vợ chồng cậu”. Nói tới đây thôi, bỗng nhiên ông lão ngưng bặt, bởi lúc này mắt ông còn đang mải dán chặt vào vật gì đó ở phía nam của bãi biển.
Chú Foley vẫn còn mệt mỏi thấy rõ sau chuyến cứu người vô nghĩa vừa rồi. Chú vẫn tiếp tục nói trong khi không hề nhận thấy rằng mắt ông Lão Làng giờ đang hướng sang chỗ khác: “Khi chúng cháu mới kết hôn, cả hai quyết định chưa vội sinh con bởi còn bận đi lưu diễn khắp nơi. Sau tai nạn của cô ấy, trong một thời gian dài bác sĩ khuyên chúng cháu không nên có con bởi như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới tính mạng của Teresa. Rồi cơn khủng hoảng nổ ra, và không người làm cha làm mẹ nào lại muốn con cái mình phải sống trong cái thế giới tăm tối đó. Và giờ thì có vẻ như ông trời lại muốn khước từ không cho chúng cháu được một mụn con. Cháu nghĩ là do cháu, cả tuần làm việc dưới lòng đất, hít phải quá nhiều khí độc hại. Tuy nhiên, tối thứ Sáu tuần trước, khi cháu vừa về đến nhà, Teresa đã luôn miệng nhắc tới những đứa trẻ ấy. Và cháu đã nảy ra một ý định…”
“Ừm, cậu lúc nào chẳng lắm ý tưởng tuyệt với” – có lẽ ông Lão Làng cũng chẳng hiểu bản thân mình đang định nói gì.
“Cháu không định vội vã thúc ép gì cô ấy. Cháu muốn để cô ấy có thêm vài tuần nữa và làm quen với đám trẻ nhiều hơn. Sau đó cháu sẽ nói với Teresa rằng: “Chúng ta hãy lấy lại quãng thời gian đã mất. Hãy cho anh biết trong năm đứa trẻ ấy, em thích đứa nào nhất và chúng ta sẽ nhận nó làm con nuôi!” Bác nghĩ sao?”
“Hóa ra chỉ là con ngựa xám già” – ông Lão Làng lạch bạch quay lại ghế ngồi – “Tôi đã giật mình tưởng lại có đứa con gái điên rồ nào say xỉn đi lội nước”.
“Đó là điều cháu định sẽ làm” – chú Foley vẫn tiếp tục đăm chìm trong cái thế giới riêng của mình.
“Cậu luôn làm những điều mà cậu muốn, Foley Can Đảm ạ. Đó là con người cậu. Và giờ thì tôi phải đi lấy thêm một cốc bia đây”.
“Cháu cũng vậy. Ngoài này có vẻ cũng hơi lạnh rồi”.
Cả hai đứng dậy cùng nhau đi vào bên trong.
Còn lại mình tôi, mặt vẫn áp sát vào vách tường, tai ù đặc đi như vừa bị nhỏ I - ốt, toàn thân cứng đờ không nhúc nhích nổi.
Sau khi bình tâm trở lại, tôi hối hả leo qua triền cát chạy thẳng về nhà.
“Có chuyện gì xảy ra không?” – bảy con mắt con lại đổ dồn về phía tôi háo hức chờ đợi.
“Không!” – tôi nói – “Tớ phải đợi cho tới khi chú Foley và ông Lão Làng đi vào trong”.
Tôi quyết định giữ câu chuyện vừa nghe được ấy cho riêng mình và bắt đầu năm mới với một bí mật động trời.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top