Chương 46

Buổi trưa, Peter và hội bạn cậu ta không đủ cơm để ăn, và tôi thì chỉ ăn được mỗi ba viên. "Chúng quá ngon," Peter nhắc đi nhắc lại. Khi cậu ta lấy viên cơm cuối cùng, cậu ta nhìn tôi kiểm tra xem liệu tôi có để ý.

"Cậu ăn nốt đi," tôi nói. Tôi biết là cậu ta đang nghĩ đến điều gì. Là người ăn miếng pizza cuối cùng.

"Không sao mà. Tớ ăn đủ rồi."

"Cậu ăn đi."

"Tớ không muốn ăn nó."

Rồi tôi cầm cơm bằng ngón tay và giơ lên trước mặt cậu ta. "Nói A...a."

Cậu ta bướng bỉnh nói. "Không, tớ không cho cậu được thắng dễ dàng thế đâu."

Darrell cười ra tiếng. "Tớ ghen tị với cậu đấy Kavinsky. Tớ cũng ước có một cô bạn gái đút tớ ăn thế này. Lara Jean, nếu mà tên kia không muốn ăn thì cậu cho tớ đi." Rồi vươn người về phía tôi, miệng mở to.

Peter gạt cậu ta ra một bên, và nói, "Tránh ra! Đây là phần của tớ." Cậu ta mở miệng và tôi cho miếng cơm vào miệng cậu ta như thể Peter là một chú hải cẩu trong khu vui chơi dưới nước. Mắt lim dim, miệng nhồm nhoàm, cậu ta nói, "Nhem nhem ngon quá!"

Tôi cười, vì cậu ta thật đáng yêu. Và trong giây phút đó, tôi đã quên. Tôi quên vì chúng tôi chỉ đang giả vờ.

Peter nuốt nước miếng, và nói, "Sao vậy? Tại sao trông cậu buồn thế?"

"Không, tớ không buồn. Tớ chỉ đói vì các cậu ăn hết bữa trưa của tớ rồi." Tôi nhìn sang để cho cậu ta biết là tôi đang đùa.

Ngay lập tức cậu ta đẩy ghế ra và đứng lên. "Đừng đi, tớ chỉ đùa thôi mà."

"Thật không?"

Tôi gật đầu và cậu ta lại ngồi xuống. "Nếu mà tí nữa cậu đói thì chúng ta có thể dừng lại mua cái gì đó trên đường về nhà."

"À, về việc đó..." tôi nói. "Xe của tớ đã sửa xong rồi nên tớ sẽ không cần cậ cho tớ đi nhờ nửa đâu."

"Ồ, thật sao?" Peter ngồi tựa lưng ra sau. "Nhưng tớ không ngại chuyện đưa cậu đi học. Tớ biết cậu không thích lái xe."

"Cách duy nhất để tớ lái tốt hơn là tớ phải lái thường xuyên," tôi nói, cảm giác như thể mình là chị Margot. "Hơn nữa là thế thì cậu được ngủ thêm năm phút.

peter cười toe toét. "Đúng vậy!"

Ngày 14/4/2023🍀🍀🍀🍀🍀

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top