Hải thượng phồn hoa - Phỉ Ngã Tư Tồn

- "Nếu như tình yêu của anh chỉ càng khiến cho em tổn thương thì anh tình nguyện giữ tình yêu đó trong lòng. Chỉ cần em vui, chỉ cần em có thể quên đi những kí ức đau buồn, anh sẵn sàng buông tay."

- "Tôi biết em hận tôi, tôi cũng hận tôi, tôi hận vì cái quái gì lại yêu em như vậy"

- "Sinh ly tử biệt, dù có trải qua muôn ngàn kiếp, em vẫn mãi chỉ yêu mình anh..."

- Chúng ta yêu một người, rốt cuộc là vì lẽ gì? Vì người ấy có vẻ đáng thương, vì một nụ cười, vì một lời nói, một sự việc? Hay đơn giản chỉ vì đó là chính người ấy, không phải một ai khác?

- Có những lời chỉ người được nghe là nhớ. Có những câu chuyện đẹp nhưng tiếc thay kết thúc lại buồn. Em bảo nó dường như giống tình yêu của chúng ta. Không hề có rào cản, âm thầm chịu đựng nỗi đau mà chẳng hề hay biết. Những câu chuyện động lòng người chỉ có ở trên phim ảnh. Nhưng đến khi tàn cuộc phải chăng giống với tình yêu của chúng ta.

- Mặt nước trong suốt. Em nhìn thấy mây đang lững lờ trôi trên trời. Không khí trong suốt. Em nhìn thấy mưa lãng đãng rơi ngoài cửa sổ. Thủy tinh trong suốt. Em nhìn thấy niềm vui vẻ của anh.

- Trời và biển to lớn hùng vĩ thế này, còn con người lại quá nhỏ bé yếu ớt, dù có bao nhiêu phiền não và đau khổ trên thế gian cũng có thể bị biển trời vĩnh hằng nhấn chìm...

- Cũng giống như một giấc mộng có vô số hoa tuyết nhẹ nhàng bay, rồi lặng lẽ biến mất trên mặt biển. Tất cả chẳng qua là một giấc mộng, cũng như chiếc nhẫn ấy, nhẹ nhàng rơi xuống, sau cùng chìm vào đáy nước...

Đời này kiếp này, không ngày gặp lại.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top