61

#G27351

Bây giờ là 01:48 A.M.

Xin đêm nay cho phép bản thân tôi được một lần trải lòng, về một câu chuyện tình cảm mà tôi từng trải qua. Kể ra chỉ để nhẹ lòng đi thôi, không mong nhận lại điều gì nhiều.

----

Tôi nhớ đó là ngày 30/4, trường cấp ba của tôi tổ chức cắm trại nhân ngày 26/3 trước đó. Khi ấy tôi học lớp 12. Chiều hôm ấy, lũ nhóc lớp 10 đem dây ra giữa sân để chơi nhảy dây. Tôi cũng tham gia cho vui. Trong lúc đang chơi, bỗng có một giọng nói "... nhảy giống anh A kìa!".

Quái! Đứa lớp 10 nào mà biết tên tôi? Nhìn lại là một gương mặt khá quen, hình như vài hôm trước, cậu nhóc này vừa gửi lời mời kết bạn trên facebook cho tôi. Trời xui đất khiến thế nào mà sau khi chơi xong, chờ cậu nhóc đó ra ghế ngồi nghỉ, tôi giả vờ bước đến chỉ để hỏi: "Em là S.H. đúng không?" - "Dạ anh!". Tôi mỉm cười quay đi, thấy vui, nhưng không nghĩ rằng cậu nhóc này sẽ là người khiến tôi dây dứt suốt hơn 2 năm dài tiếp theo.

Thứ 5, ngày 5/5/2015, tôi gặp lại nhóc ở phòng vật lý. Không hiểu sao, chỉ lần thứ hai gặp nhau, mà chúng tôi có thể nói chuyện với nhau nhiều đến như vậy, như thể đã quen thân từ lâu. Trong lòng tôi lúc ấy, cậu nhóc này quả là một đứa nhóc dễ thương. Rất dễ thương!

Tối ấy, tôi chấp nhận lời mời kết bạn của nhóc và bắt đầu những cuộc nói chuyện đầu tiên.

Lần đầu tiên, tôi biết đến Zalo chỉ đơn giản vì một người khác yêu cầu để liên lạc cho tiện. Lần đầu tiên, tôi chat, tôi nói chuyện, tôi tâm sự cùng một người suốt từ 6 giờ chiều đến 2 giờ sáng hôm sau. Mỗi một giây rời xa chiếc điện thoại là lòng lại nôn nao. Chúng tôi đã nói rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến mức tôi không thể nhớ là mình đã phải sạc đi sạc lại cái điện thoại của mình bao nhiêu lần cho đủ pin.

Điều quan trọng nhất là: Tôi đã cười hạnh phúc, mỗi khi nhắn những dòng tin.

Sáng hôm sau, cũng lần đầu tiên, tôi nhận được tin nhắn chào ngày mới từ một người khác. Đó là sự kiện lớn trong cuộc đời tôi.

Và cứ như thế, 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày, .... Lúc nào cũng vậy cả, nấu cháo Zalo từ chiều đến khuya. Vậy mà, vẫn cứ tranh nhau thức sớm để thi nhau xem, ai chúc ai trước. Như một ma thuật, tôi thức sớm bất ngờ suốt khoảng thời gian ấy mà lòng không chút nào mệt mỏi. Bước vào trường cũng để nhìn thấy nhau, cười với nhau một chút. Rảnh rỗi thì đứng lại nói tiếp câu chuyện còn đang nói dở trên Zalo.

Đó là chuỗi ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi, tính đến hiện tại.

Bạn có hiểu cái cảm giác yêu và được yêu nó hòa quyện vào sẽ tuyệt vời đến mức nào không? Nó khiến tôi hạnh phúc đến mức có thể phát điên lên được. Nó khiến mọi ngày trở nên thật đẹp, khiến đời ta lúc nào cũng hồng, và khiến tâm trí ta lúc nào cũng chỉ nghĩ đến một người.

Đúng thật! Khi tôi mỉm cười, tôi biết: Tôi đã yêu mất rồi!

Hôm đó, là ngày thứ 7 kể từ ngày chúng tôi lần đầu chấp nhận nhau, tôi và nhóc gặp riêng ở sân ký túc xá. Nhóc kể cho tôi về mối tình trước với một cô bạn gái của nhóc, và nhóc sợ rằng cảm giác với tôi cũng chỉ như cô bạn trước đó, sợ làm người kia tổn thương. Nhóc nói không với tôi. Đến giờ tôi cũng không nhớ nổi là nhóc nói không thích tôi hay không yêu tôi. Tôi chỉ nhớ, ngay sau đó, tôi lao đến ôm nhóc từ phía sau.

Lần đầu tiên tôi ôm một người mà từ đỉnh đầu đến gót chân, không phần nào chịu nghe theo ý tôi. Đầu suy nghĩ đủ thứ, mặt đỏ như lửa, tim đập thình thịch và ... lúc tôi nhận ra thì thằng nhóc của tôi đang thức dậy, chạm nhẹ vào mông của nhóc. Tôi cố vươn đến, chỉ muốn hôn vào môi nhóc một cái. Nhưng nhóc đẩy tôi ra và ngồi bệt xuống đất. Tôi tức giận, để nhóc ở lại, và bảo nhóc suy nghĩ cho kỹ.

Lát sau, chúng tôi gặp nhau ở cầu thang, và cho nhau biết, cuộc hẹn tối nay vẫn sẽ diễn ra.

Tôi còn nhớ rõ địa điểm hẹn là trước Bệnh viện Quân Y, và tôi đã đến sớm hơn giờ hẹn, vì sợ nhóc phải chờ.

À, lúc ấy, tôi gọi nhóc là Ngốc, Nhóc Ngốc. Vì nhóc nhận mình ngốc trong một lần nói chuyện, và tôi cứ gọi em như thế. Tôi lưu tên nhóc vào danh bạ là Nhóc Ngốc Lạ Kỳ - vì nhóc là người cư xử lạ nhất trước giờ tôi từng gặp, đối với tôi. Vì chưa ai dám trả treo với tôi cả, còn nhóc thì dám. Về phía tôi, nhóc gọi tôi là A. A., một cái tên nghe đáng yêu nhỉ? Đúng là chỉ có những con người đang có tình cảm thì mới có thể gọi nhau bằng những cái tên nghe rợn người thế thôi. Đặc biệt, cậu bé trốn sau lớp quần của tôi cũng được nhóc đặt tên, là Tiểu A. A., dù nhóc chưa gặp thằng ranh con đó bao giờ.

Quay lại câu chuyện cũ. Nhóc đến sau tôi một tí, và dẫn đường tôi đến một quán nước gần trường cũ của nhóc. Hôm ấy cúp điện, chúng tôi đành ngồi ngoài cho mát. Nhóc lấy ra một cuốn tập và bày cho tôi một trò chơi không-vui-lắm. Nhưng lạ thay, tôi vẫn chơi mà lòng vui lạ thường. Nói thật, bình thường đứa nào rủ tôi chơi trò đó là tôi bỏ liền, vì hơi xàm. Nhưng đúng là, tôi mê mẩn gương mặt, giọng nói ấy mất rồi. Mãi đến lúc ra về, tôi nhận ra rằng: Hình như chỉ có quán tôi đang ngồi không nhận ra điện đã có từ lâu, từ trước lúc tôi đến luôn kìa. Ôi! Thế là sao? Trời cố chơi chúng tôi, hay muốn cho chúng tôi có một bữa hẹn đáng nhớ?

Chúng tôi đói, nhóc dẫn tôi vào Lotteria. Tôi đã gặp bạn tôi ở đây, nhưng nhóc vẫn là nhân vật chính cho buổi tối này. Nhóc có lấy ra một con thú bông, hình găng tay, đeo vào, và lồng tiếng cho nó nói chuyện với tôi. Ôi! Một cậu nhóc đáng yêu, chiêu trò.

Nhóc muốn về sớm. Tôi xin mãi thì nhóc nói chỉ dẫn tôi đi ăn kem dừa để gỡ lúa thôi rồi sẽ về vì gia đình khó, không cho về muộn. Tôi đi theo nhóc.

Quán kem dừa nhỏ, đã đi ngang nhiều lần nhưng tôi không biết. Tôi cùng nhóc nói chuyện. Lúc ấy, tôi vẫn đinh ninh rằng nhóc dư sức về trễ, chỉ là nhóc ... ngại thôi. Nhưng không, nhóc vẫn kiên quyết về trước 21h30. Tôi không giữ nhóc lại trễ hơn được, nên đành về cùng nhóc đến tận nhà nhóc.

Lúc đó, tôi có linh cảm chẳng lành. Hình như nhóc thật sự không thích tôi như tôi tưởng.

Sau hôm đó, nhóc nói tôi chỉ là một cơn say nắng trong khoảng thời gian qua của nhóc. Nhóc không yêu tôi.

Chuỗi ngày hạnh phúc của tôi chấm dứt, mở đầu cho 2 năm day dứt khôn nguôi, cho một cuộc tình mà tôi vẫn thường tự nhủ: Như một bông hoa đoản mệnh, chưa kịp nở đã vội tàn.

Đúng vậy! Chúng tôi chưa hề nói rằng sẽ yêu nhau, hay thậm chí là quen nhau, hẹn hò. Chỉ đơn giản là tìm hiểu nhau. Và sau một khoảng thời gian tán tỉnh nhau hả hê, nhóc buông tôi, khi mà tôi đang yêu nhóc, say đắm. Vậy là một cuộc tình không có khởi đầu rõ ràng, cũng không có một kết thúc hẳn hoi. Phải chi hai đứa đã nói là quen nhau, hay yêu nhau thì nếu nhóc rời bỏ tôi, còn có thể gọi đó là chia tay. Nhưng đau đớn là, hai đứa chưa bao giờ nói là sẽ yêu nhau hay quen nhau gì cả, vậy hành động nhóc nói không yêu tôi, thưa dần đi những cuộc nói chuyện, gọi là gì? Và mối quan hệ sau cùng của chúng tôi?

Ngày hôm ấy, cho đến giờ, tôi vẫn giữ mãi trong lòng một câu hỏi rất lớn: Thực sự lý do mà nhóc bỏ tôi là gì? Tôi vẫn không hiểu.

Khoảng thời gian ấy, tôi chuẩn bị thi đại học, nhưng tôi chỉ biết có nhóc.

Như một thói quen không thể bỏ vậy, tôi vẫn thức dậy lúc 5h30 để chờ tin nhắn của nhóc và chúc nhóc một ngày mới tốt lành.

Có một sáng trời trong xanh, tôi gọi cho nhóc, hỏi rằng: "Nhóc có thích anh không?", nhóc bảo "Có". Tôi run rẩy hỏi tiếp "Nhóc có yêu anh không?", nhóc bảo "Không". Tôi cũng không biết phải làm sao.

Lúc ấy, tôi khóc.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy một luồng xung thần kinh chạy lan khắp cơ thể khiến tôi đau nhói. Tim tôi lúc đó đau lắm.

Ngày xưa nghĩ rằng, tình yêu làm trái tim đau chỉ là cách nói hoa mỹ. Nhưng giờ, tôi mới hiểu, trái tim đau là có thật. Lúc ấy, tôi đau lắm!

Khoảng thời gian sau, tôi vẫn đau. Thức dậy sớm đã thành một thói quen, mà thói quen ấy khiến tôi thà chết còn hơn. Tôi lay lất qua những ngày tiếp theo, với những dòng tin nhắn dài của tôi và những câu trả lời ngắn ngủn. Tôi dần cảm thấy tôi đang trở thành một thứ phiền phức đối với nhóc. Những dòng tin nhắn đã dần thưa vì tôi lần đầu trải qua tình cảnh đó, chỉ biết buông dần.

Bạn biết không?
Trước đó, tôi từng yêu, nhưng là đơn phương.
Rồi nhóc đến, cho tôi một hy vọng rất lớn về mối tình song phương đầu tiên.
Nhưng rồi, vẫn là đơn phương cho đến tận cùng.

Tôi đã định rằng hết năm lớp 12 sẽ không yêu ai cả, để lên đại học tính, vì 12 yêu rồi sẽ lỡ dở.
Lúc trò chuyện cùng nhóc, tôi đã đấu tranh giữa việc "giữ khoảng cách" bằng cách né tránh nói chuyện với người lạ, hoặc, tôi sẽ thử một lần "được yêu". Và đúng là sau những mối tình đơn phương, khao khát yêu và được yêu của tôi quá lớn.
Tôi đã chọn yêu.

Bạn thấy đấy, tôi vẫn thường tự nhủ:
Tôi là một ngôi nhà hoang, khát khao có người đến sinh sống để khơi dậy nguồn sống của chính nó.
Và nhóc là một người lạ tốt bụng. Nhóc đến quét dọn, trang hoàng lại căn nhà đến mức không ai nghĩ rằng đó từng là một ngôi nhà hoang.
Nhưng nhóc cuối cùng chỉ coi mình là một người khách. Đến rồi vội vã đi, bỏ lại căn nhà ấy.
Hoang vu, lạnh lẽo, và cô quạnh.

Cũng từ ấy, ngôi nhà ấy cũng như tôi, sau một cơn đau quá lớn, quyết không mở cửa cho ai vào cả. Tôi sợ ... tôi sẽ lại đau thêm một lần nữa. Và vì ... căn nhà ấy vẫn chỉ chờ đợi nhóc.

Ngày tôi đậu đại học, nhóc có nhắn tin chúc mừng tôi. Chúng tôi chỉ nói chuyện vài ba câu.
Ngày tôi lên thành phố học đại học, nhóc không nói gì. Tôi cứ thế mà đi, từ từ sẽ quên nhóc thôi.
Tôi đã không dám yêu ai trong suốt hơn 2 năm qua.

Ấy vậy mà 2 năm trôi qua nhanh thật. Hai năm cố khiến mình thật bận rộn để bản thân không có thời gian nhớ về nhóc, cuối cùng cũng khiến tôi dần quên được nhóc, thì, đó cũng là lúc nhóc vừa thi xong đại học và lên thành phố học. Tôi lại bắt đầu nuôi hy vọng: nhóc có yêu tôi nhưng ngày ấy chỉ là nhóc sợ thôi.

Tôi liên lạc lại và có đùa rằng: "Nếu thích thì tui dẫn mấy người đi vòng vòng thành phố chơi cho biết, nhưng sợ tui bận quá thôi!". Nhóc trả lời: "Vậy thì xin cho thằng em này xin một ngày cũng không được sao?". Tôi "OK" mà lòng sướng như điên. Tôi chờ ngày đó.

Chờ từ trước khi nhóc lên đại học, đến đầu năm 2018 - sinh nhật nhóc, tôi sợ nhóc bận nên hẹn nhóc trước 2 tuần để lên kế hoạch đi chơi. Tôi lên hẳn một lịch trình đi chơi, bàn với nhóc nhiều lần để thỏa mãn mong muốn tham quan thành phố của nhóc (À! Nhóc ở làng Đại học trên Thủ Đức nên ít có cơ hội vào trung tâm chơi). Mọi thứ là hoàn hảo trước ngày đi: Vé xem phim đã đặt, quán đã chọn, địa điểm đã ghi lại hết địa chỉ, lịch trình đã rõ ràng, không còn một thiếu sót nào.

Nhưng phút 89 vẫn chưa hết một trận đấu.
Chúng tôi hẹn gặp lúc 14h.
Lúc 12h, nhóc gọi hỏi hủy vé xem phim được không.
Tôi bảo không vì đặt vé online rồi thì đâu lấy lại được.
Nhóc bảo nhóc bệnh rồi, nên chắc chỉ đi xem phim với tôi thôi, còn những địa điểm khác chắc phải hủy.
Lúc đó tôi muốn gục xuống bàn, đập cho nát đầu mình ra thì thôi.
Tôi nói để tôi tính lại.

Và con tim tôi lại thắng.
Tôi từ bỏ hai vé xem phim và bảo nhóc: "Thôi, vé thật ra tui chưa đặt vì rạp ở quận 7 vắng lắm. Bắt mấy người từ Thủ Đức xuống quận 7 mắc công bệnh nặng thêm thì báo tui quá. Nghỉ ngơi đi, 4 giờ chiều tùy theo tình hình sức khỏe mà báo tui coi đi được hay không".

Tôi nghĩ là nhóc cũng đang khỏe dần rồi vì có thể đi xem phim thì chắc cũng ổn.

Tôi nhanh chóng tìm địa điểm trên Thủ Đức gần ký túc xá của nhóc có quán cháo hay thức ăn dạng canh hoặc tiềm để tẩm bổ không. Tôi còn tìm hểu kỹ xem bệnh như nhóc thì ăn gì tốt nhất. Tôi chọn cho nhóc một bộ phim để xem cho lấy lại tinh thần (chứ bệnh mà xem phim kinh dị như tính trước thì chắc nhóc bệnh nặng hơn quá). Tôi còn tính sẽ mua thêm gì cho nhóc để sáng mai ăn nữa. Tôi lấy hẳn bình giữ nhiệt của mình pha sẵn nước ấm với một tí đường phòng khi nhóc thấy mệt.

Sau 16h một tí, khi đồ đạc đã xong và bình nước vừa đóng nắp, nhóc gọi.

"Xin lỗi, em không đi được rồi! Đầu cứ ong ong hoài, càng lúc càng nặng! Để lần khác mình đi nha".
"Ừm thôi, không sao, anh đoán được là hôm nay không đi được rồi, nên để lần khác mình đi cũng được"

Đặt bình nước xuống, tôi đau đến mức không còn cảm xúc. Đâu trách nhóc được, vì nhóc bệnh mà, không lẽ bắt người bệnh phải đi ra ngoài với mình. Đặt bình nước xuống, tôi bước đi thay đồ mà đầu óc trống rỗng, không còn nghĩ được gì. Mà lạ lắm, tôi không cảm thấy mệt mỏi, cũng không khóc. Chỉ là tôi đang cảm thấy cơ hội cuối cùng đang tuột mất.

Tôi định chạy từ quận 11 lên đến Thủ Đức để thăm nhóc, đưa nhóc đi ăn, chăm sóc nhóc một chút để yên tâm hơn rồi về. Nhưng lúc ấy, với những gì tôi đã trải qua, tự tôi hỏi mình một câu: "Mình là gì của nhóc?". Tôi lặng người chạy xe lên trường theo kế hoạch mà tôi đã hủy để dành ra lịch đi với nhóc.

Một cái hẹn mãi từ tết Tây đến tết Ta vẫn chưa gặp được. Nhắn tin cho nhóc bao giờ nhóc cũng trả lời lễ phép, nhưng lại rất lâu sau khi nhận được tin (suốt 2 năm qua rồi).Tôi cũng không biết nhóc muốn gì. Rất nhiều câu hỏi đặt ra, nhưng cũng chỉ là từ hành hạ bản thân. Đúng là khi đã không xem một người là quan trọng, bạn sẽ không mảy may quan tâm đến cảm xúc của họ đâu nhỉ?

---

Ngày hôm nay, khi những người bạn cũ của tôi ngồi lại tâm sự về những câu chuyện tình cảm xung quanh họ, tôi đã im lặng. Cảm xúc tôi nhiều đến mức, sau rất nhiều lần không dám kể ra, không dám viết ra, thì bây giờ tôi tự cho mình một sự giải thoát khi viết ra những dòng chữ này.

Cũng đã hơn 2 giờ đồng hồ kể từ lúc tôi bắt đầu viết. Mệt thật chứ!
Dù không đủ hết mọi chi tiết, và những tình tiết đầy đủ khác, nhưng thôi, vậy là đủ để hạ bớt một tảng đá xuống rồi.

Lần đầu tôi bộc bạch câu chuyện tình cảm của mình như vậy.
Không mong lời khuyên hay nhận xét, góp ý gì đâu.
Chỉ là muốn lòng nhẹ bớt đi một câu chuyện đã giữ trong lòng quá lâu thôi.

---

03:39 A.M.

Gửi những ai đã đọc toàn bộ từ đầu đến đây:
"Cảm ơn rất nhiều, khi bạn đã đọc được toàn bộ câu chuyện dài ngoằng này của tôi!
Xin cảm ơn!
Cảm ơn rất nhiều!"

Gửi Nhóc: "Cho đến giờ, anh vẫn chỉ mong chờ câu trả lời của em: "Lý do ngày trước em đột ngột buông anh là gì?". Hơn hai năm qua, anh vẫn canh cánh trong lòng vì em không cho anh một câu trả lời chính xác. Anh biết giờ có nói hay không đối với em không quan trọng. Nhưng thật sự, anh cần câu trả lời ấy cho một quyết định cuối cùng của anh."
-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top