39
#G28147
" Mày yêu nó thật đấy à ? Tao không phải cấm cản mày hay gì gì cả, mày lại chả sành đời quá đi ý chứ nhưng mà thực sự trong tình yêu mà, mù quáng lắm, tao sợ mày lại tổn thương thêm lần nữa. Dù sao nó cũng còn trẻ, người bình thường come out cũng còn chưa chắc được ủng hộ hết, nó lại còn đang học nghệ thuật... " Câu nói bỏ lửng của con bạn khiến tôi suy nghĩ rất nhiều nhưng đến bây giờ cũng đã có câu trả lời. Tôi là một thằng đàn ông 38 tuổi, đã từng có một đời vợ và một đứa con. Thực ra thì chúng tôi đến với nhau không phải vì tình yêu, chỉ là 1 đêm say làm loạn rồi trót ra sản phẩm, cô ấy sau khi cai sữa thằng bé thì cũng đâm đơn li hôn, và tất nhiên là tôi đã kí. Tôi là gay, tôi biết điều đấy từ khi mình còn là một thằng nhóc choai choai, nhưng đến trước khi cưới vợ cũng chỉ có 2 mối tình đậm sâu, buồn cái là cả 2 lần đều bị phản bội. Rồi sau đó cưới vợ, rồi li hôn. Tôi quyết định một mình nuôi nó đến nay cũng đã 9 năm. Cứ tưởng rằng cuộc đời mình sẽ là nuôi con khôn lớn dựng vợ gả chồng rồi sẽ đi du lịch đến hết đời, lúc nào chết là chết, chẳng còn gì hối tiếc. Nhưng rồi duyên trời thế nào, để tôi gặp phải cậu sinh viên trường nghệ thuật. Một chàng trai trẻ, trẻ hơn tôi 17 tuổi, đầy nhiệt huyết, đam mê cháy bỏng với âm nhạc. Cậu học nhạc từ bé, âm nhạc là nguồn sống của cậu. Nhưng cũng chính vì thế, tôi càng không dám đi sâu vào thứ tình cảm mà tôi tưởng mình đã lãng quên từ lâu, đó là tình yêu. Một thằng nhóc mới qua tuổi đôi mươi, đứng trước mặt tôi nói dõng dạc :'' Em muốn trở thành người đàn ông của anh, một người cha thứ hai của con trai anh, em muốn thay anh gánh vác những khó nhọc, anh vất vả một mình từng ấy năm rồi, giờ đến lúc để em thay anh gánh vác." Nếu là khoảng 7,8 năm trước, khi tôi một mình nuôi con, thì chắc chắn lúc ý tôi chẳng ngại ngần gì mà đồng ý. Nhưng có lẽ bây giờ thì không cần thiết nữa rồi. Tôi không đồng ý vì tôi nghĩ đấy chỉ là tình cảm nhất thời, tôi cũng đã từng ở độ tuổi ấy, dĩ nhiên tôi hiểu. Nhưng có lẽ tuổi trẻ mà, cái gì không chinh phục được lại càng ham, càng muốn chinh phục. Và cuối cùng, tôi cũng bị chinh phục thật. Chinh phục bởi sự kiên nhẫn, tỉ mỉ, chỉn chu của cậu ấy. Cái cách mà cậu ấy chăm sóc con trai tôi, dạy nó đàn, dạy nó học, chơi đùa cùng với nó, cậu ấy làm những công việc mà có lẽ tôi chưa bao giờ làm với con trai mình. Cũng chẳng biết bao lâu rồi tôi mới lại nhìn con trai mình cười vui vẻ đến thế. Thằng bé mong cậu ấy đến từng ngày, để được cậu ấy nấu đồ ăn cho nó. Không phải tôi không biết nấu ăn, nhưng đồ ăn tôi nấu được không nhiều vả lại vị của nó cũng không được tốt cho lắm, đói quá thì vẫn có thể ăn được. Cậu ấy cứ từng bước từng bước bước vào cuộc sống của hai cha con tôi. Tôi cũng đã từng nghĩ cho cậu ấy, về cuộc đời sự nghiệp rồi gia đình nhưng có lẽ con tim mạnh mẽ hơn lý trí, tôi để mặc mình theo con tim, không nghĩ đến chuyện gì nữa, cứ như vậy hưởng thụ cái thứ tình yêu như cơn mưa cho trái tim khô cằn. Tôi ước gì mình cứ ích kỉ được như thế mãi, vì tôi lỡ yêu cậu ấy mất rồi. Cậu ấy từng ôm lấy tôi vào lòng thủ thỉ :'' Em tự thấy em gần như hoàn hảo luôn, đẹp trai này, biết đàn biết hát, nấu ăn ngon nữa nhớ, còn rất yêu trẻ con, duy chỉ có mỗi một cái khuyết điểm, đấy là trái tim lại thuộc về ba con nhà anh." Ừ cậu ấy thật sự rất tốt, rất rất tốt. Nhưng dành tình yêu thương cho hai ba con tôi là một thiệt thòi vô cùng lớn của cậu ấy. Buổi chiều hôm ấy sau khi đi gặp con bạn về, tôi với cậu ấy cãi nhau, tôi biết mình đã nói không ít lời gây tổn thương tới cậu ấy. Lúc bỏ đi, cậu ấy còn đuổi theo đòi đưa tôi về vì sợ nguy hiểm, tôi nói sự chăm sóc của cậu ấy khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, dù sao tôi cũng đâu phải đứa trẻ mới lớn mà cần cậu ấy đối xử ngọt ngào như thế. Cũng cả tuần nay chúng tôi không còn gặp nhau nữa, chắc là cậu ấy cũng đã nhận ra thứ tình cảm này là không đáng. Thế cũng tốt. Cậu ấy còn cả tương lai đường dài phía trước, cậu ấy mới chỉ có 21 tuổi, cậu ấy còn rất trẻ. Còn tôi thì già rồi, tương lai phía trước dường như cũng không còn quá quan trọng nữa. Thôi chấm dứt ở đây cũng được. Mà có lẽ già rồi nên vết thương lâu lành, tuổi trẻ yêu 2 lần đậm sâu, tôi yêu ai cũng thế, đem hết cả ruột gan mình ra tặng họ, đến lúc họ vứt cho chó ăn cũng không cảm thấy đau đớn như lần này. Chắc là lâu rồi mới được hưởng yêu đương ngọt ngào, giờ không có thì thấy không quen, chắc rồi cũng sẽ không sao. Già rồi mà đổ đốn quá. Nửa đời người đã cô độc được, nửa đời sau còn có con trai bên cạnh, lẽ nào lại không chịu được.
Chàng trai, tôi không biết em có thể đọc được những dòng này không, chắc là không đâu, nhưng thôi, tôi vẫn muốn nói một lần cho nhẹ lòng. Em là một chàng trai tốt, rồi em sẽ có được hạnh phúc thôi. 1 năm qua không dài nhưng cảm ơn em đã đem đến cho ba con tôi quãng thời gian hạnh phúc. Với tôi thì có lẽ chắc là hạnh phúc nhất cuộc đời này. Tôi vẫn sẽ cho Bon đi học đàn, tôi cũng sẽ chăm sóc nó tốt hơn. Đời này tôi nợ em, mong em thành công trên con đường mà em đã chọn. Tôi và Bon sẽ là người hâm mộ trung thành của em. Cố gắng học tập thật tốt, nhất định phải thành công, tôi không thể gặp em hằng ngày nữa nên em phải thành công, phải nổi tiếng, như vậy tôi mới có thể nhìn thấy em. Có một câu nói trong quyển tiểu thuyết tôi từng đọc mà khiến tôi nhớ mãi, chắc cũng phù hợp lúc này. Chúc em một đời bình an !
Gửi page vài dòng.
Theo page từ những ngày đầu tiên, hồi mới tập tành dùng facebook tìm kiếm những người giống mình thì vô tình lại thấy tên page. Âu cũng là cái duyên cái số. Chỉ tiếc mỗi cái tôi thì chưa có dịp được tham dự buổi offline của các bạn, chưa được gặp các bạn lần nào. Nhưng mà xin cảm ơn các bạn rất nhiều, những con người thầm lặng lắng nghe tâm sự của người khác vô điều kiện. Chúc các bạn có thật nhiều sức khỏe, chúc page của mình ngày càng lớn mạnh. Tôi vẫn sẽ luôn theo dõi các bạn, nếu có dịp tôi mong được gặp các bạn một lần để gửi lời cảm ơn trực tiếp. Rất cảm ơn các bạn, tập thể những con người làm nên page.
--------------------------------------------------------------
Có thể mọi người nghe xong câu chuyện của anh sẽ có điều gì đó nuối tiếc và mong anh suy nghĩ lại cho tình cảm của cậu ấy... Nhưng em thì không.
Em nghĩ rằng một người đàn ông ở tuổi gần 40, sẽ biết rõ bản thân mình muốn gì, cần gì và chờ đợi điều gì. Mọi thứ cứ để như vậy đi, vì vốn dĩ những thứ hoàn hảo lại là những thứ không bao giờ trọn vẹn cả. Em tin anh thấy hài lòng với lựa chọn đó, và cậu ấy, rồi sẽ sớm bình yên lại để nhớ về quãng thời gian không dài, cũng chẳng ngắn đã ở cạnh anh và Bon.
-#AD20-
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top