NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ CỦA DARREN SHAN (hettap1)
Chương 24
Tôi phải đợi tới gần mười một giờ. Tôi đã định đi sớm hơn lúc má còn ở bệnh viện, nhưng có mấy người bạn của ba dẫn con họ đến chơi. Tôi phải tiếp chúng nó.
Khoảng mười giờ má về nhà. Bà bị mệt, nên ba vội vàng tiễn khách. Sau đó hai ông bà ngồi trong bếp uống cà phê và nói chuyện, rồi mới lên lầu đi ngủ.
Đợi ba má ngủ say, tôi mới chuồn ra ngoài bằng cửa sau.
Tôi đi như bay trong đêm tối. Một bên túi, tôi thủ một cây thánh giá tìm thấy trong hộp nữ trang của má. Túi kia là một lọ nước thánh, một bạn bốn phương gửi tặng ba từ mấy năm trước. Tôi không tìm được cây gậy nào. Định đem theo một con dao, nhưng tôi là đứa rất vụng về với dao kéo, chỉ tổ cắt đứt chính tay mình.
Rạp hát cũ kỹ tối om om và vắng ngắt. Lần này tôi vào bằng cửa chính.
Tôi không biết sẽ phải làm gì nếu không gặp ma-cà-rồng tại đây, nhưng tôi cảm thấy là sẽ gặp. Giống hôm Steve ném những miếng giấy kèm theo cái vé lên không, tôi nhắm mắt, xòe tay như một người mù. Đó là định mệnh.
Một lúc sau, tôi tìm ra lối xuống hầm. Cái đèn hết pin của tôi nhấp nháy. Không còn thời gian để sợ, tôi đi gấp xuống thang.
Càng xuống, tôi càng thấy sáng sủa hơn. Tới chân cầu thang, tôi thấy năm ngọn nến cao đang bập bùng cháy.
Ông Crepsley đang đợi tôi nơi cuối hầm. Ông ta ngồi bên cái bàn nhỏ, chơi bài một mình. Không nhìn lên, ông nói:
- Chúc một buổi sáng tốt lành, cậu Shan.
Tôi tằng hắng trước khi trả lời:
- Bây giờ là nửa đêm. Không phải buổi sáng.
- Với ta là buổi sáng.
Ông ta ngẩng lên nhe răng cười. Răng ông ta dài và nhọn hoắt. Đây là lần tôi được đến gần ông ta nhất, để có thể nhìn rõ từng chi tiết - răng đỏ, tai dài, mắt hí - nhưng trông ông ta giống một người bình thường, một người bình thường cực kỳ xấu xí. Tôi hỏi:
- Ông đang chờ tôi, phải không?
- Đúng.
- Ông biết quý bà Octa ở đầu từ bao giờ?
- Ngay đêm mi ăn trộm.
- Tại sao ông không lấy lại ngay?
- Ta đã định thế, rồi ta nghĩ đến thằng bé đã cả gan ăn trộm của một ma-cà-rồng, ta quyết định mi xứng đáng được học hỏi nhiều hơn.
- Vì sao?
Tôi ráng giữ hai đầu gối cho khỏi run. Ông t hỏi lại như giễu cợt:
- Ừ, vì sao nhỉ?
Ông búng ngón tay, tất cả những cây bài tự động xếp gọn lại, rồi chui tọt vào hộp.
- Darren Shan, cho ta biết, mi đến đây làm gì? Lại ăn trộm của ta? Mi vẫn còn mê mệt quý bà Octa lắm sao?
- Không bao giờ tôi muốn lấy lại con quái vật đó nữa.
Crepsley ha hả cười:
- Đừng nói thế, quý bà Octa nghe được sẽ buồn lắm đấy.
- Đừng chọc ghẹo tôi. Tôi không muốn bị đem ra làm trò hề đâu.
- Không à? Nhưng ta cứ trêu chọc mi thì sao?
Tôi rút ra cây thánh giá và lọ nước thánh, giơ lên cao. Tưởng con ma-cà-rồng sẽ rú lên khiếp đảm, lăn đùng ra. Nhưng không, ông ta mỉm cười, búng ngón tay. Cây thánh giá và lọ nước thánh bay vèo sang tay ông. Chặc lưỡi, vê vê cây thánh giá thành quả bóng nhỏ tròn xoe, như vê một miếng thiếc mỏng. Mở lọ nước thánh, ông ực một ngụm hết sạch.
- Mi biết ta khoái gì không? Ta rất khoái những con người mê xem phim kinh dị, đọc sách kinh dị. Vì chúng tin những gì chúng xem, nghe và đọc đến nỗi trang bị những thứ vớ vẩn như thánh giá, nước thánh, thay vì những thứ có thể gây tổn thương thật sự như súng hay lựu đạn.
- Nghĩa là... thánh giá không... hại được ông?
- Làm gì có chuyện đó.
- Ông là ma quỷ?
- Ta à?
- Phải. Ông là ma-cà-rồng. Ma-cà-rồng là ma quỷ.
- Mi không nên tin những lời đồn đại. Thật sự thói quen ăn uống của chúng ta hơi lạ lùng. Nhưng không chỉ vì chúng ta uống máu, có nghĩa chúng ta là ma quỷ. Loài dơi hút máu bò và ngựa, chúng có phải là ma quỷ không?
- Không. Chuyện đó lại khác. Chúng là loài vật.
- Con người cũng là một giống động vật. Nếu một ma-cà-rồng giết một mạng người, đúng, như thế là tội ác là ma quỷ. Nhưng chỉ xin một chút máu cho bụng bớt sôi lên vì đói, thì có hại gì đâu.
Tôi chỉ có một mình, yếu đuối, nhỏ bé. Tôi không nên cãi lại thì hơn. Crepsley nói tiếp:
- Ta biết mi không muốn tranh luận lúc này. Được, chuyện này hãy tạm gác qua một bên. Nào, bây giờ cho ta biết, nêu không phải là con nhện của ta, thì mi muốn gì, Darren Shan?
- Nó đã cắn Steve Leonard.
Crepsley gật gù:
- Lại vẫn là cái thằng Steve Leonard...
- Tôi muốn ông làm cho nó khỏe hơn...
- Ta? Ta đâu phải là bác sĩ? Ta chỉ là một diễn viên xiếc. Một quái nhân. Nhớ không?
- Không. Ông còn hơn thế nữa. Tôi biết ông có phép thuật.
- Có thể. Quý bà Octa cắn là cực kỳ nguy hiểm. Nhưng nọc độc nào cũng có thuốc giải. Có thể ta cứu được bạn mi với một chai huyết thanh đặc biệt...
Tôi kêu lên mừng rỡ:
- Tôi biết mà. Tôi biết ông làm được.
Ông ta đưa những ngón tay dài, xương xẩu lên, ngăn tôi lại:
- Nhưng có thể... ta chỉ có một chai nhỏ xíu, nên rất quý giá. Và có thể ta phải để dành cho chính ta khi thật sự khẩn cấp, trong trường hợp ta bị quý bà Octa cắn. Có thể ta không muốn phí hoài thuốc cho thằng nhóc ma quỷ đó.
- Đừng làm thế. Xin ông cho tôi để cứu Steve. Ông không thể để nó chết được.
- Sao lại không? Bạn mi là gì của ta nào? Mi đã nghe nó nói rồi chứ: lớn lên, nó sẽ trở thành kẻ đi săn lùng ma-cà-rồng.
- Nó nói chỉ vì quá giận thôi.
- Nhưng ta hỏi lại: vì sao ta phải cứu Steve Leonard? Chất huyết thanh đó rất hiếm và không gì thay thế được. Giá rất cao, ai trả cho ta?
- Tôi sẽ trả.
Tôi kêu lên. Tôi thấy rõ đó là điều ông ta đang mong đợi: bằng kiểu nghiêng mình ra trước, mắt lim dim, miệng cười cười. Đó là lý do ông ta đã không lấy lại con nhện ngay đêm đầu tiên bị mất, là lý do vì sao ông ta không đi khỏi thành phố này.
Ông ta hỏi, giọng đầy quỷ quyệt:
- Mi trả? Mi chỉ là một đứa trẻ ranh, lấy tiền đâu mà trả?
- Tôi trả dần. Trả mỗi tuần trong vòng năm mươi năm. Hay lâu bao nhiêu là tùy ông. Lớn lên, tôi đi làm, sẽ đưa hết tiền lương cho ông. Tôi thề.
- Không. Ta không quan tâm tới tiền bạc của mi.
- Ông quan tâm tới gì? Tôi biết ông đã định sẵn giá. Vì vậy ông đã đợi tôi phải không?
- Mi là một thiếu niên thông minh. Ta biết điều đó khi thức dậy, thấy mất con nhện và bắt gặp thư mi. ta tự nhủ: "Larten, đây là một đứa trẻ đặc biệt nhất, một con người thật sự phi thường. Đây là một cậu bé có thể tiến xa..."
- Dẹp mấy chuyện lẩm cẩm đó đi, ông hãy nói thẳng là muốn gì?
Ông ta cười sằng sặc, rồi nghiêm túc nói:
- Mi còn nhớ những gì ta và Steve nói với nhau chứ?
- Còn nhớ. Nó muốn thành một ma-cà-rồng. Ông bảo nó còn nhỏ quá, vì vậy nó xin làm đệ tử phụ tá cho ông. Ông đã đồng ý, nhưng khám phá ra nó là ma quỷ, ông từ chối.
- Đúng vậy, nhưng còn một điều mi không nhớ: ta không quá tha thiết nhận đệ tử, có một tên phụ tá cũng tốt thật, nhưng cũng là một gánh nặng. Nhưng... sau đó ta nghĩ lại. Nhất là bây giờ ta đã tách khỏi gánh xiếc, và phải tự xoay trở một mình.
- Ý ông là sẽ nhận Steve?
- Ôi! Không. Không ai biết trước con quái vật đó sẽ làm gì khi nó trưởng thành. Không đâu, Darren Shan. Không bao giờ ta nhận Steve Leonard làm đệ tử.
Ông ta chỉ thẳng ngón tay dài thòng vào tôi. Và tôi biết ông ta sẽ nói gì trước khi ông mở miệng:
Tôi thở dài hỏi:
- Ông muốn tôi làm đệ tử?
Rồi tôi xông vào thoi ông ta.
Và nụ cười hắc ám, thâm hiểm đã cho tôi biết là tôi đoán đúng.
Chương 25
Nhảy bật ra sau, tôi thét lên:
- Ông điên rồi. Không đời nào tôi làm đệ tử của ông. Ông hóa khùng mới nghĩ như vậy.
Ông Crepsley nhún vai, thản nhiên nói:
- Vậy thì Steve Leonard phải chết.
Tôi năn nỉ:
- Xin ông cứu nó. Còn cách nào khác nữa không?
- Không bàn cãi. Nếu mi muốn cứu bạn thì phải theo ta. Nếu mi từ chối, không còn gì để nói thêm nữa.
- Nếu tôi...
Ông Crepsley đập tay xuống bàn, quát lớn:
- Đừng làm mất thì giờ của ta. Ta đã phải sống trong cái hố dơ bẩn đầy gián bọ này hai tuần rồi. Nếu mi không đồng ý với lời đề nghị của ta, cứ việc nói, ta sẽ đi khỏi đây ngay. Nhưng đừng phí thì giờ mặc cả, vì không có một giá nào khác nữa đâu.
Tôi tiến gần ông ta vài bước, chậm chạp gật đầu:
- Cho tôi biết thêm vài điều về những gì phải làm, để trở thành đệ tử của một ma-cà-rồng.
Crepsley mỉm cười cắt nghĩa:
- Mi sẽ là người đồng hành với ta. Cùng ta chu du khắp thế giới. Gác cho ta ngủ, lo cho ta ăn, đem quần áo của ta đến cửa hàng giặt ủi. Mi sẽ đánh giày cho ta. Chăm sóc quý bà Octa. Tóm lại, mi sẽ chu toàn những nhu cầu hàng ngày của ta. Đáp lại, ta sẽ dạy mi cách thức để trở thành một ma-cà-rồng.
- Tôi có "phải" trở thành ma-cà-rồng không?
- Tất nhiên. Nhưng trước tiên mi chỉ có được một vài pháp thuật. Ta sẽ làm mi chỉ có phân nửa là ma-cà-rồng thôi. Phân nửa còn lại mi vẫn là người. Như thế, mi vẫn có thể ra ngoài vào ban ngày. Mi không cần nhiều máu mới có thể sống nổi. Nhưng như vậy tuổi của mi chỉ tính bằng phân nửa ma-cà-rồng chúng ta.
- Nghĩa là sao?
- Ma-cà-rồng không bất tử như người ta tưởng, nhưng chúng ta sống lâu hơn con người. Một tuổi của chúng ta tính bằng mười năm. Còn mi, một tuổi chỉ được tính bằng năm năm.
- Ý ông là cứ sau năm năm, tôi mới già đi một tuổi thôi?
- Chính xác.
- Có vẻ gian lận quá!
- Tùy mi. Ta không thể ép mi làm đệ tử của ta. Nhưng đó là đề nghị duy nhất ta đưa ra. Nếu không đồng ý, không thích, mi cứ thoải mái ra về.
Tôi kêu lên:
- Nhưng nếu tôi không chấp nhận đề nghị của ông, Steve sẽ chết?
- Đúng. Mạng sống của nó tùy thuộc vào sự chọn lựa của mi.
- Không còn chọn lựa nào khác nữa sao?
- Không. Ta chỉ có một đề nghị đó thôi. Mi chấp nhận không?
Tôi suy tính. Thật tình chỉ muốn nói không, rồi chạy ra khỏi nơi này, không bao giờ trở lại. Nhưng tôi làm thế, thì Steve sẽ chết. Nó có đáng để tôi làm điều này không? Tội của mình có đủ để phải hy sinh cả cuộc đời cho nó? Và, câu trả lời là:
Có!
Tôi thở dài nói:
- Được. Dù không thích, nhưng không còn cách nào khác nữa. Tôi muốn ông hiểu một điều: nếu có cơ hội phản bội ông, tôi sẽ làm. Nếu có dịp may thanh toán công nợ với ông, tôi sẽ không bỏ lỡ. Đừng bao giờ đặt niềm tin vào tôi.
- Mi đàng hoàng sòng phẳng lắm. Đó là lý do ta muốn nhận mi làm đệ tử. Phụ tá của một ma-cà-rồng phải có lòng can đảm. Tính cách đấu tranh của mi thực sự hấp dẫn ta. Ta rất biết, để một thiếu niên như mi gần gũi là một điều rất nguy hiểm. Nhưng khi những vỏ bọc bên ngoài không còn nữa, mi sẽ là một đồng minh rất xứng đáng của ta.
Ông ta đứng dậy, xô cái bàn sang một bên. Trông cao sừng sững như một tòa nhà và từ ông bốc ra một mùi gớm ghiếc mà bây giờ tôi mới nhận ra. Mùi máu.
Ông ta đưa hai tay lên, những ngón tay không dài lắm, nhưng nhọn hoắt. Những ngón tay trái cắm vào phần thịt của đầu những ngón tay phải, rồi làm ngược lại. Trông khi làm vậy mặt ông nhăn nhó vì đau đớn. Ông ta bảo tôi:
- Đưa tay mi cao lên.
Nhìn máu nhỏ giọt từ những ngón tay ông, tôi sợ hãi đứng im thin thít. Gầm lên, ông ta chộp hai tay tôi, lật ngửa ra. Tôi thét lên khi những móng nhọn dính móng của ông ta đâm phập vào đầu ngón tay tôi. Ngã ngửa ra sau, tôi rụt tay về, chùi vội vàng lên áo.
- Đừng như trẻ con thế.
- Đau quá.
Ông ta cười lớn.
- Đương nhiên là đau. Ta cũng đau vậy. Mi tưởng trở thành ma-cà-rồng dễ lắm sao? Phải làm quen với đau đớn. Còn nhiều cái đau chờ đợi chúng ta trong tương lai.
Cầm mấy ngón tay tôi, ông ta đưa vào miệng mút chút máu, nếm thử. Sau cùng ông ta gật đầu, bảo:
- Máu tốt. Chúng ta có thể tiếp tục.
Lần lượt những ngón tay tôi bị móng tay ông ta đâm vào như kim tiêm. Hai cánh tay tê dại. Rồi tôi có cảm giác, từ tay trái tôi, máu đang chuyển từ thân thể tôi sang người ông ta, trong khi máu ông ta chuyển ngược sang tôi qua tay phải và lan tỏa đi khắp người tôi. Tim tôi đau nhói như bị đâm. Tôi tưởng mình sắp bị ngất đi. Ông Crepsley cũng không hơn gì tôi: mồ hôi toát ra, răng nghiến chặt.
Mấy giây sau, ông bật lên một tiếng kêu, rồi buông tay tôi ra. Tôi ngã ngửa trên sàn, vừa choáng váng vừa buồn nôn. Ông Crepsley bảo:
- Đưa tay cho ta, nước bọt của ta sẽ làm liền vết thương, nếu không mi sẽ bị chết vì mất hết máu.
Sau khi được ông ta dùng nước bọt cầm máu, trên đầu mười ngón tay tôi còn in rõ mười vết sẹo rất nhỏ. Ông ta bảo:
- Mi sẽ được nhận ra là ma-cà-rồng nhờ mấy cái sẹo này. Còn những cách khác làm biến đổi một con người, nhưng phương pháp này đơn giản và ít đau đớn nhất.
- Vậy là trong tôi, một nửa đã là ma-cà-rồng?
- Đúng.
- Tôi chẳng cảm thấy gì khác hết.
- Mấy ngày nữa ảnh hưởng mới rõ ràng hơn. Phải có thời gian điều chỉnh, nếu không mi sẽ bị sốc rất mạnh.
- Ông trở thành ma-cà-rồng hoàn toàn bằng cách nào?
- Giống như vậy thôi. Nhưng thời gian truyền máu lâu hơn, để lượng máu ma-cà-rồng vào thân thể mi nhiều hơn.
- Với khả năng mới này, tôi có thể làm được những gì? Biến thành con dơi được không?
Ông ta cười tưởng đến nổ tung căn hầm:
- Biến thành một con dơi? Mi không thật sự tin vào những chuyện nhảm nhí đó chứ? Làm sao một con người to đùng như ta và mi lại có thể biến thành con chuột biết bay bé tí xíu đó được.
- Vậy thì chúng ta làm được trò trống gì?
- Ngay lúc này không thể cắt nghĩa hết được. Chúng ta còn phải lo cho bạn mi. Nếu trước buổi sáng mai, nó không có thuốc giải thì ta cũng bó tay luôn. Chúng ta còn nhiều thời gian để trở lại vấn đề ma-cà-rồng. Nên nhớ là còn nhiều, còn rất nhiều thời gian giữa ta và mi trên cõi đời này.
Vừa nói Crepsley vừa nham nhở cười.
Chương 26
Ông Crepsley dẫn lối tôi lên thang và ra khỏi rạp. Ông ta đi phăng phăng trong bóng tối. Tôi thấy mình cũng nhìn rõ hơn một chút đối với lúc vào, nhưng có thể chỉ là vì mắt tôi đã quen với bóng tối, chứ không phải vì trong tôi có máu ma-cà-rồng.
Vừa ra tới bên ngoài, ông ta bảo tôi nhảy lên lưng và dặn dò thêm:
- Ôm chặt cổ ta. Không được buông tay hay nghiêng ngả người.
Ngồi trên lưng nhìn xuống, tôi thấy chân ông mang đôi giày đi trong nhà. Thật lạ, đi đường xa mà lại xỏ đôi giày vải mỏng dính này. Nhưng tôi không hỏi gì.
Lúc ông ta bắt đầu chạy, tôi không nhận ra điều gì khác lạ, nhưng rồi nhà cửa cứ vùn vụt thụt lùi lại phía sau. Đôi chân ông Crepsley dường như không có vẻ di chuyển mau đến thế. Trái lại hình như thế giới vận chuyển nhanh hơn và chúng tôi bị trượt qua nó.
Chỉ vài phút là chúng tôi đã tới bệnh viện. Xuống khỏi lưng ông, tôi hỏi:
- Ông làm cách nào vậy?
- Tốc độ là một phần của ma-cà-rồng.
Ông nói gọn lỏn, rồi buộc chặt cổ áo choàng, kéo tôi vào bóng tối, để không ai nhìn thấy. Ông hỏi:
- Bạn mi nằm phòng nào?
Tôi cho ông biết số phòng. Ông ngẩng lên đếm cửa sổ, rồi bảo tôi nhảy lại lên lưng. Sau khi tôi ôm chặt cổ ông, ông tiến lại bức tường bệnh viện, cởi giày, rồi bấu ngón chân, ngón tay lên tường, lẩm bẩm:
- Hừ, mục nát cả rồi, nhưng không sao. Đừng hoảng, nếu ta bị trượt chân. Ma-cà-rồng thừa sức hạ cánh an toàn. Đừng lo.
Ông bắt đầu leo - những móng tay thọc vào tường như những cái móc. Chỉ một loáng, chúng tôi đã lên tới cửa sổ phòng Steve và bám thành cửa, nhìn vào.
Không biết lúc đó là mấy giờ, nhưng không thấy bóng ai ngoài Steve. Ông Crepsley thử mở, nhưng cửa khóa. Một tay đặt lên tấm kính bên ngoài chốt cửa, tay kia búng nhẹ mấy ngón.
Chốt cửa bung ra. Ông đẩy cửa sổ, leo vào phòng. Tôi tụt xuống khỏi lưng ông và trong khi ông kiểm tra cửa ra vào, tôi đứng nhìn Steve. Hơi thở nó nặng nề hơn trước và trên mình nó đầy dây nhợ mới gắn với cái máy.
Đứng sau lưng tôi, ông Crepsley bảo:
- Tác dụng nọc độc nhanh quá. Chắc không còn kịp nữa rồi.
Tôi lạnh toát người như hóa thành nước đá.
Ông Crepsley cúi xuống vạch mắt Steve. Một lúc lâu ông vừa chăm chú bắt mạch vừa nhìn tròng mắt nó. Sau cùng ông lẩm bẩm:
- Chúng ta đến vừa kịp lúc. Chỉ vài tiếng nữa nó sẽ là cái xác không hồn.
- Hãy tìm cách cứu nó ngay đi.
Tôi không thể nhìn cảnh thằng bạn thân nhất cận kề cái chết như thế này lâu hơn nữa.
Ông Crepsley lục lọi trong cả đống túi của ông, mọi ra một lọ thủy tinh nhỏ. Ông bật đèn đầu giường, soi chai thuốc vào ánh sáng, bảo:
- Phải rất thận trọng, vì thuốc giải này cũng nguy hiểm không kém gì nọc độc. Vài giọt là quá đủ để...
Ông xoay đấu Steve sang một bên, rồi bảo tôi giữ chặt. Dùng móng tay, ông ta rạch một đường nhỏ lên cổ của Steve. Máu ứa ra. Một tay ông giữ vết cắt, tay kia bật mở nút chai.
Ông đưa chai thuốc lên miệng... uống! Tôi cuống quýt hỏi:
- Ông làm trò gì vậy?
- Ta đâu biết dùng kim tiêm như bác sĩ. Phải truyền qua đường miệng chứ sao.
- An toàn không? Có lây vi trùng sang nó không?
- Nếu muốn thì đi gọi bác sĩ đi. Còn không thì phải đặt tin tưởng vào một người đã từng quen với việc này từ trước khi ông nội mi sinh ra kìa.
Ông ta đổ hết chai thuốc vào miệng, rồi súc sùng sục. Cúi xuống ghé môi lên cổ Steve. Phùng hai má, ông thổi mạnh thuốc qua vết cắt.
Xong xuôi, ông ta ngồi thẳng dậy, nhỏ toẹt một bãi xuống sàn, nói:
- Sợ nhất là nuốt phải thứ quỷ này. Rất nguy hiểm. Ta phải tập tành dữ lắm mới tìm được phương pháp truyền thuốc đơn giản và an toàn như thế này đấy.
Tôi chưa kịp trả lời, bỗng thấy Steve nhúc nhích. Nó ngọ nguậy cổ, rồi đầu rồi tới vai. Chân tay nó hơi giật lên. Nó nhăn mặt bật ra tiếng rên.
Tôi giật mình, sợ có chuyện chẳng lành xảy ra, hốt hoảng hỏi:
- Nó sao vậy?
Ông Crepsley cất chai thuốc vào túi, nói:
- Không sao, ổn rồi. Trở về từ mí vực của tử thần có bao giờ thoải mái đâu. Nó sẽ phải chịu đau đớn một thời gian ngắn. Nhưng nó sẽ sống.
- Có bị phản ứng phụ gì không? Như liệt nửa người hay...
- Không. Chỉ hơi bị lựng khựng khi sinh hoạt lại và rất dễ bị cảm lạnh. Còn ngoài ra nó sẽ bình thường như trước.
Thình lình Steve mở choàng hai mắt, chăm chú nhìn tôi và ông Crepsley. Mặt thoáng bối rối, nó ráng nói nhưng đôi môi không hoạt động được. Rồi hai mắt lờ đờ nhắm lại.
Tôi lay gọi:
- Steve! Steve!
- Không sao đâu. Suốt đêm nay nó sẽ khi mê khi tỉnh như vậy đó. Sáng mai nó sẽ thức dậy và tới chiều là đòi ăn. Nào, chúng ta đi thôi.
- Tôi muốn ở lại thêm chút nữa, để biết chắc là nó đã tỉnh lại.
Ông Crepsley cười:
- Mi muốn biết chắc ta có lừa mi không hả? Ngày mai chúng ta sẽ trở lại. Bây giờ phải đi, nếu không...
Thình lình cửa bật mở, một cô y tá bước vào đứng chết sững:
- Trời đất! Các người là ai?
Ông Crepsley phản ứng rất nhanh: giật tấm mềm của Steve, ném trùm lên cô y tá. Cô ta lúng túng vấp ngã khi cố gỡ bỏ tấm mền.
Ông Crepsley vừa chạy tới cửa sổ vừa rít lên nho nhỏ:
- Mau, vọt ngay.
Tôi nhìn bàn tay ông ta đưa ra, rồi nhìn Steve, nhìn cô y tá, nhìn ra cánh cửa bỏ ngỏ.
Ông xuôi tay, buồn rầu nói:
- Ta biết, mi sẽ trở lại thương lượng với ta.
Tôi ngập ngừng mở miệng, nhưng rồi không hề suy nghĩ, chạy ra cửa. Tôi tưởng ông ta sẽ ngăn tôi lại. Nhưng không, ông ta chỉ réo theo:
- Được, chạy đi, Darren Shan. Mi không thoát được đâu. Bây giờ mi đã là một sinh vật của đêm tối rồi. Mi là một trong số chúng ta. Mi sẽ trở lại. Quỳ lết trở lại mà cầu xin ta cứu giúp. Chạy đi, thằng ngu, chạy đi.
Rồi ông bật cười vang.
Tiếng cười của ông ta theo tôi ra hành lang, xuống cầu thang, ra tới cửa bệnh viện. Vừa chạy tôi vừa ngoái nhìn lại sau, nhưng suốt dọc đường về nhà tôi không hề thấy bóng dáng, mùi máu, hay âm thanh nào của ông ta.Chương 27
Tôi làm bộ ngạc nhiên khi má bỏ điện thoại xuống, báo tin Steve đã bình phục. Bà phấn khởi ôm tôi và Annie quay vòng, khiêu vũ trong nhà bếp.
Ba hỏi:
- Tự nhiên nó tỉnh lại à?
- Dạ, các bác sĩ cũng không hiểu và cắt nghĩa được vì sao.
- Thật không thể nào tin nổi.
Nghe ba lẩm bẩm, Annie (mặt mày nghiêm túc) bảo:
- Phép lạ đấy!
Tôi phải quay đi để cười. Đúng là phép lạ!
Khi má ra khỏi nhà để đến nhà bà Leonard, tôi sửa soạn đi học. Bước ra ngoài trời, tôi hơi hoảng, chỉ sợ bị mặt trời thiêu rụi, Nhưng không có gì xảy ra. Tất nhiên. Vì ông Crepsley đã nói tôi có thể đi lung tung vào ban ngày.
Thỉnh thoảng tôi tự hỏi, phải chăng tất cả chỉ là cơn ác mộng? Thâm tâm tôi vẫn biết đó là sự thật, nhưng tôi cứ cố tin ngược lại.
Điều làm tôi căm ghét nhất là ý nghĩ phải gắn bó với thể xác này quá lâu. Mấy năm nữa, tôi sẽ phải cắt nghĩa thế nào với ba má và mọi người, nhất là trong khi các bạn cùng lớp "già" đi, còn tôi thì cứ dường như "trẻ mãi không già".
Tôi đến thăm Steve vào thứ ba. Nó đang ngồi xem TV và ăn sô-cô-la. Gặp tôi nó rất mừng, ríu rít kể chuyện nhà thương, đồ ăn tại đây, những cô y tá và hàng đống quà cáp. Nó nói đùa:
- Tớ khoái được mấy con nhện độc xực thêm vài miếng nữa.
- Nếu là cậu, mình không mong vậy đâu. Bị lần nữa là cậu ngủm luôn.
- Cậu biết không, các bác sĩ ngọng luôn. Các bồ ấy cóc biết nguyên nhân làm tớ bệnh, rồi đùng một phát, bệnh biến mất tiêu.
- Cậu không nói gì về quý bà Octa chứ?
- Không đời nào. Nói ra chỉ tổ gây rắc rối cho cậu.
- Cám ơn.
- Nó sao rồi? Sau khi nó cắn mình, cậu đã làm gì?
Tôi đã nói dối:
- Mình giết nó rồi.
- Thật sao?
- Thật.
Nó gật nhưng vẫn nhìn tôi lom lom:
- Lần đầu tỉnh lại, mình nghĩ là đã nhìn thấy cậu, nhưng có lẽ mình lầm, vì lúc đó là nửa đêm mà, làm sao cậu vào đây được. Nhưng cứ y như thật vậy, rõ ràng mình thấy cậu và một người khác nữa - cao lêu khêu, xấu xí, có một chỏm tóc màu cam và một cái sẹo dài trên mặt.
Tôi im lặng, vặn hai bàn tay, nhìn xuống sàn. Biết nói gì đây? Steve lại nói:
- Còn chuyện kỳ cục nữa, cô y tá đã phát hiện mình tỉnh lại, thề là cô ta đã thấy hai người trong phòng lúc đó: một người đàn ông và một đứa con trai. Các bác sĩ cho là cô ta bị ảo giác. Lạ không?
- Ừa, lạ thật.
Tôi trả lời, nhưng không dám nhìn thẳng nó.
Mấy ngày sau, tôi bắt đầu nhận ra những biến chuyển trong mình: buổi tối, khi vào giường, tôi rất khó ngủ và cứ nửa đêm là tôi choàng tỉnh dậy. Tai tôi thính hơn, có thể nghe mọi người nói chuyện từ xa. Trong lớp, tôi nghe được cả tiếng nói cách lớp tôi hai, ba phòng - cứ như không hề có mấy bức tường ngăn cách. Giờ ra chơi tôi chạy vòng sân, không ai bắt kịp, mà không đổ chút mồ hôi. Tôi hiểu rõ cơ thể mình, điều khiển được nó. Ngoài sân cỏ, tôi có khả năng điều hành đối thủ theo ý muốn của tôi. Hôm thứ năm, tôi ghi mười sáu bàn.
Tôi cũng khỏe đến lạ lùng, có thể hít đất vô tư bao nhiêu cũng được. Tuy không thấy những cơ bắp nổi lên, nhưng rõ ràng trong tôi có một luồng sinh lực tràn trề. Tôi chưa chính thức thử nghiệm, nhưng tôi tin nguồn sinh lực đó là vô tận.
Giấu giếm những khả năng đó không dễ chút nào. Chuyện chạy và bóng đá có thể nói là do tập luyện, nhưng còn biết bao điều khác rất khó lý giải cho mọi người tin được.
Chẳng hạn hôm thứ năm, chuông nghỉ vừa reo, một bạn đá bóng về phía tôi, hai tay tôi đưa lên bắt thì... những móng tay cắm phập qua làn da dày, làm quả bóng nổ tung. Tối hôm đó, đang ngồi ăn tại nhà - tôi không hề lắng nghe - nhưng tiếng cãi nhau bên hàng xóm vẫn ***g lộng vào tai. Đang nhai khoai tây và xúc-xích, tôi bỗng cảm thấy món ăn hình như cứng hơn bình thường. Nhìn xuống, tôi mới biết mình đang nhai rau ráu đầu cái nĩa inox ra từng mảnh nhỏ. Rất may không ai nhìn thấy.
Cũng trong buổi tối thứ năm đó, Steve gọi cho tôi. Nó đã xuất viện và sẽ nghỉ ngơi tới hết tuần mới đi học lại. Nhưng nó phát điên lên vì buồn chán, nên chỉ muốn mẹ nó cho đi học ngay ngày mai.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Cậu mà lại khoái đi học à?
- Hà hà, nghe ngộ không? Tớ luôn tìm cớ để nghỉ học, bây giờ được nghỉ đàng hoàng, lại chỉ khoái tới trường. Cậu không biết đâu, ở nhà vài ngày còn sướng, nhưng cứ ru rú suốt cả tuần trong nhà, ớn tận cổ rồi.
Không biết Steve có thái độ thế nào, nếu tôi cho nó biết mọi chuyện. Vì nó đã từng muốn thành ma-cà-rồng, nhưng ông Crepsley lại chọn tôi thay vì là nó.
Tôi cũng không thể tâm sự gì được với Annie. Từ khi Steve bình phục, nó không hề nhắc tới con nhện, nhưng tôi vẫn luôn bắt gặp cái nhìn của nó. Không biết nó nghĩ ngợi gì, nhưng tôi đoán nó đang thầm bảo: "Anh Steve thoát chết không phải vì anh. Anh đã có dịp cứu anh ấy, nhưng anh đã không làm. Anh nói dối và phó mặc mạng sống của anh ấy cho may rủi, chỉ để tránh cho bản thân anh những rắc rối. Nếu chuyện đó xảy ra cho em, anh cũng xử sự như thế phải không?"
Thứ sáu đó Steve là siêu sao. Cả lớp xúm quanh, năn nỉ nó kể chuyện. Đứa nào cũng muốn biết con gì đã cắn nó, nó thoát chết ra sao, sống trong bệnh viện như thế nào, người ta có mổ nó không...
Nó bảo:
- Tớ cóc biết bị con gì cắn. Đang ngồi bên cửa sổ, trong phòng Darren, tớ nghe có tiếng động, vừa dòm thử ra, xem là cái gì, thì... phập một cú đớp. Tớ cóc còn biết gì nữa.
Đây là câu chuyện hai đứa tôi đã nhất trí từ trong bệnh viện.
Thứ sáu đó thật kỳ lạ đối với tôi. Ngồi trong lớp, tôi luôn nhìn ngắm chung quanh tự nhủ: "Mình không nên có mặt tại đây. Mình đâu còn là một đứa trẻ bình thường nữa. Mình nên đi kiếm sống bằng công việc phụ tá ma-cà-rồng. Anh văn, sử ký, địa lý còn có ích gì cho mình nữa đâu? Khung cảnh này không còn dành cho mình nữa."
Alan và Tommy tíu tít khoe tài năng của tôi trên sân cỏ. Alan bảo:
- Hồi này thằng Darren chạy như gió.
Tommy tán thêm:
- Nó chơi bóng như siêu sao Pele.
Steve nhìn tôi dò hỏi:
- Thật à? Chuyện gì làm mày thay đổi ghê thế?
- Thay đổi **** gì đâu. May mắn thôi.
Tôi lại nói dối. Tommy cười ngặt nghẽo:
- Ôi! Nghe ông Khiêm-Tốn nói kìa! Thầy Dalton đang định đưa nó vào đội U-17 đấy. Cỡ tuổi chúng mình, có thằng nào dám mơ được vào đội U-17 chưa?
Thằng Steve trầm ngâm ra mặt:
- Đúng vậy.
Trong giờ nghỉ trưa, tôi cố tình chơi bóng không tốt, nhưng rõ ràng Steve có vẻ nghi ngờ. Tôi không nghĩ là nó biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nó cảm thấy tôi có điều khác lạ.
Tôi chạy như rùa và bỏ lỡ nhiều dịp làm bàn. Gần cuối trận, Steve không còn dò xét từng đường chuyền, cú nhả bóng của tôi nữa. Nó đã bắt đầu đùa giỡn với tôi. Nhưng rồi một chuyện xảy ra làm hỏng hết màn kịch của tôi.
Alan và tôi cùng rướn theo quả bóng. Thật ra nó không nên làm thế, vì quả bóng gần sát bên tôi, nhưng Alan nhỏ tuổi nhất trong đám và đôi khi nó hành động ngốc vô cùng. Tôi đã định lùi lại, nhưng quá oải kiểu đá "đóng kịch" này, lại sắp hết giờ nghỉ, tôi muốn ít nhất phải ghi một bàn, Thây kệ thằng Alan Morris.
Trước khi **ng tới quả bóng, hai chúng tôi đâm sầm vào nhau. Alan la lớn, bật tung người. Tôi cười ha hả, kềm cứng quả bóng dưới chân rồi xoay mình, sút!
Nhưng chợt thấy máu, tôi khựng lại. Một đứa móc bóng từ chân tôi, tôi không còn quan tâm nữa, chỉ chăm chú nhìn Alan. Đầu gối trái nó sưng tù vù và nó đang khóc la, nằm ngay đơ cho mọi người băng bó vết thương. Tôi nhìn nó, nhìn đầu gối nó, không, chính xác hơn, tôi nhìn máu nó.
Tôi tiến một bước, rồi hai bước về phía nó. Tôi đứng trên nó, che khuất ánh sáng. Nó ngước lên - chắc phải thấy mặt tôi có vẻ kỳ dị lắm - nên nó nín bặt, trừng trừng nhìn tôi hoảng hốt.
Tôi quỳ xuống, và trước khi biết mình đang làm gì, tôi ghé miệng vào vết thương của nó và hút máu.
Hai mắt nhắm trong khi máu trào vào miệng, tôi không biết mình đã uống bao nhiêu và như vậy có hại gì cho Alan không.
Nhớ ra mọi người chung quanh, tôi choàng mở mắt. Tất cả đã ngừng chơi và đang lom lom nhìn tôi khiếp đảm. Tôi ngẩng đầu lên nhìn quanh. Tôi sẽ cắt nghĩa chuyện này thế nào đây?
Chợt nghĩ ra một giải pháp, tôi nhảy lên, hai tay giang rộng, miệng la lớn:
- Ta là chúa tể ma-cà-rồng đây. Ta sẽ hút máu tất cả các ngươi.
Chúng nó giật mình nhìn, rồi hô hố cười. Chúng nó tưởng tôi đùa, giả bộ làm ma. Một đứa bảo:
- Mày khùng quá đi, Shan.
Một đứa con gái nhìn máu dính tèm lem trên cằm tôi, nhăn nhó:
- Khiếp! Trông kinh quá! Cậu phải bị bắt mới đúng.
Chuông reo vào lớp. Tôi khoái trá, cảm thấy tự phục mình. Tôi đã lừa được cả đám. Nhưng rồi tôi nhìn thấy một người, gần cuối đám đông, niềm vui của tôi biến mất. Đó là Steve Leonard - bộ mặt u ám của nó nói với tôi - nó đã biết chính xác chuyện gì xảy ra. Nó không hề bị tôi lừa.
Nó đã biết tất cả!
Buổi chiều, tôi tránh mặt Steve, chạy thẳng về nhà. Tôi xấu hổ quá. Tại sao tôi lại làm chuyện đó? Tôi không muốn uống máu của bất kỳ ai. Tôi không hề có ý định tìm kiếm nạn nhân. Vậy thì tại sao tôi lại nhảy tới Alan như một con dã thú? Nếu chuyện này lại xảy ra nữa thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu lần tới không có ai chung quanh để ngăn tôi lại...
Không. Đó chỉ là một ý nghĩ điên rồ thôi. Thấy máu làm tôi bị quá bất ngờ. Kinh nghiệm này sẽ giúp tôi có thể kiểm soát mình trong lần tới.
Tôi vào phòng tắm súc miệng, đánh răng nhiều lần.
Tôi nhìn kỹ mặt mình trong gương. Chẳng có gì thay đổi. Răng không nhọn hay dài thêm. Mắt và tai vẫn thế. Thân hình vẫn như trước: Không mập thêm, không thêm cơ bắp. Chỉ thấy một điều khác lạ, móng tay tôi thẫm màu và cứng hơn.
Tôi rạch một móng tay lên gương, nó tạo nên một vết xước dài. Tôi tự nhủ: "Mình phải thận trọng với mấy móng tay này".
Ngoài chuyện tấn công Alan, tôi chưa tỏ ra tệ lắm. Càng nghĩ tôi càng bớt sợ. Được, từ nay tôi sẽ cảnh giác khi nhìn thấy máu. Những vụ như thế sẽ giảm đi.
Và đời tôi sẽ tốt đẹp hơn. Tôi khỏe hơn, chạy nhanh hơn tất cả những đứa bằng tuổi. Tôi sẽ trở thành một lực sĩ, võ sĩ hoặc một cầu thủ.
Thử tưởng tượng: một ma-cà-rồng đầy phép thuật trở thành cầu thủ! Tôi sẽ làm ra bạc triệu, sẽ xuất hiện trên truyền hình, người ta sẽ viết sách, làm phim về cuộc đời tôi. Có thể tôi còn sẽ được mời hát chung với một ban nhạc danh tiếng. Có thể tôi sẽ gia nhập làng điện ảnh, đóng thế vai những diễn viên nhí trong những màn nguy hiểm. Hoặc...
Tư tưởng tôi bị ngắt đứt vì tiếng gõ cửa. Tôi hỏi:
- Ai đó?
- Annie. Anh xong chưa? Em chờ đi tắm nãy giờ.
- Vào đi. Anh xong rồi.
Vừa bước vào, nó nói ngay:
- Ghê! Soi gương, ngắm nhan sắc hoài.
- Chứ sao.
- Em có bản mặt giống anh, em phải tránh xa cái gương cả cây số.
Nó chọc tôi. Cuốn khăn tắm quanh người, nó mở nước, rồi đưa tay thử nước đủ nóng chưa. Ngồi bên thành bồn tắm, Annie ngắm nghía tôi, bảo:
- Trông anh kỳ quá.
- Có gì đâu mà kỳ.
- Có mà. Em không biết là cái gì, nhưng trông anh khang khác.
- Chỉ tưởng tượng tào lao. Anh chẳng khác tí nào.
- Không, rõ ràng anh...
Bồn tắm đầy tràn, nó quay lại, cúi mình tắt vòi nước. Tôi chợt chăm chú nhìn gáy nó. Khi ngẩng lên nó trợn mắt nhìn tôi hỏi:
- Darren, anh...
Tôi đưa tay phải lên. Nó im bặt, mắt mở to lặng lẽ nhìn theo ngón tay tôi đang từ từ đưa qua lại, rồi vẽ thành những hình tròn nhỏ. Tôi không biết làm cách nào tôi làm được như thế: tôi đang thôi miên nó! Giọng tôi trầm hơn bình thường:
- Lại đây.
Annie đứng dậy, tiến lại gần tôi như một người mộng du.
Khi nó đứng trước mặt tôi, tôi đưa mấy ngón tay lên cổ nó. Hơi thở nặng nề, tôi nhìn nó như qua một màn sương mù. Tôi liếm môi, trong khi bụng sôi sùng sục. Phòng tắm nóng như lò lửa. Những giọt mồ hôi lã chã trên mặt Annie.
Tôi vòng ra sau lưng nó. Những mạch máu cổ nó phập phồng dưới ngón tay tôi. Miệng mở rộng, răng nhe ra, tôi cúi xuống. Rồi chợt thấy bóng mình trong gương, làm tôi khựng lại.
Đó là một cái mặt nạ rúm ró, xa lạ. Mắt đỏ rực, đầy những vết nhăn. Nụ cười thâm độc. Tôi nhìn sát vào gương. Chính là tôi, mà lại không phải tô. Dường như có hai kẻ chia nhau một thể xác. Một đứa trẻ bình thường và một con thú man rợ của đêm tối.
Trong khi tôi nhìn trừng trừng như thế, cái mặt độc ác mờ dần và sự thèm khát máu biến mất. Tôi khiếp đảm nhìn Annie. Tôi đã định cắn, định giết hại em gái ruột của mình!
Tôi kêu lên, bật người ra sau. Lấy tay che mặt, tôi bàng hoàng sợ hãi, sợ tấm gương và những gì nhìn thấy. Annie ngơ ngác nhìn quanh hỏi:
- Chuyện gì vậy? Em đi tắm mà, phải không? Nước sẵn sàng chưa?
Tôi nhẹ nhàng bảo nó:
- Sẵn sàng rồi, em.
Tôi cũng đã sẵn sàng. Sẵn sàng trở thành một ma-cà-rồng.
Vừa bước ra, tôi vừa nói:
- Anh ra đây, em tắm đi.
Ra tới phòng ngoài, tôi dựa tường thở dốc, cố gắng bình tĩnh lại.
Chuyện đó không thể kiểm soát được như tôi tưởng. Tôi không thể chống lại cơn khát máu. Chỉ nghĩ đến máu cũng đủ làm con quái vật trong tôi xuất hiện.
Tôi lê bước về phòng, lăn trên giường mà khóc. Tôi biết cuộc sống của một con người đã chấm dứt. Đời sống của một thằng Darren Shan chân chất trước kia không còn nữa. Phần ma-cà-rồng trong tôi không thể kiểm soát nổi. Sớm muộn tôi cũng sẽ gây ra những điều khủng khiếp và sẽ có ngày tôi giết ba má và Annie.
Tôi không thể để chuyện đó xảy ra. Sự sống của tôi không còn quan trọng nữa, nhưng sự sống của bạn bè và gia đình tôi rất quan trọng. Vì những người đó, tôi sẽ đi, thật xa, để không có thể làm hại ai được nữa.
Trời vừa sụp tối, tôi đi ngay. Lần này tôi không đợi ba má ngủ say. Tôi không dám, vì biết ba hoặc má sẽ vào phòng tôi trước khi đi ngủ. Tôi có thể hình dung cảnh má cúi xuống hôn, chúc tôi ngủ ngon, và tôi... vùng lên, cắn ngay cổ bà.
Tôi không để lại thư và cũng không mang theo gì. Tôi chỉ nghĩ đến một điều, ra khỏi nhà càng sớm càng tốt.
Với tôi, rạp hát cũ kỹ này chẳng có gì đáng sợ nữa. Tôi đã quen thuộc với nó rồi. Vả lại, những ngôi nhà ma ám đối với ma-cà-rồng nào có nghĩa gì.
Ông Crepsley đang chờ tôi ngay sau cửa chính.
- Ta đã nghe tiếng mi tới. Mi nấn ná với loài người lâu hơn ta tưởng.
- Tôi đã hút máu một bạn thân, suýt cắn cả em gái mình.
- Mi ra đi nhẹ nhàng đó. Nhiều ma-cà-rồng tỉnh ra, mới biết đã giết người thân của mình rồi.
- Không còn đường nào trở lại nữa sao? Không có thứ thuốc thân nào giúp tôi trở lại làm người, hay ngăn tôi tấn công người khác sao?
- Bây giờ chỉ có một cách ngăn mi làm điều đó: một cây nhọn đâm xuyên qua tim mi.
Tôi thở dài:
- Cũng được. Dù chẳng mong gì điều đó, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác nữa. Bây giờ tôi đã là của ông. Nếu muốn, ông hãy làm đi.
- Chắc mi không tin những điều ta sắp nói: ta biết những khốn khổ mi phải chịu đựng trong mấy ngày qua. Ta rất thương mi. Nhưng đừng để phí thời gian thêm nữa. Nào, lại đây, Darren Shan, chúng ta còn nhiều việc phải làm trước khi mi chính thức trở thành đệ tử của ta.
- Chẳng hạn là việc gì?
Tôi bối rối hỏi. Với nụ cười tinh quái, ông ta trả lời:
- Trước hết, hai chúng ta phải... giết chết mi.
Chương 29
Tôi dành hai tuần lễ cuối cùng để nói lời vĩnh biệt. Tôi đến thăm tất cả những nơi thân thiết: thư viện, hồ bơi, rạp chiếu phim, công viên, hội trường bóng đá. Tôi đi chơi mấy nơi với má hoặc ba, với Alan Morris hay với Tommy Jones. Tôi muốn dành chút thời gian với Steve, nhưng tôi không dám gặp nó.
Tôi luôn có cảm giác bị theo dõi. Nhưng lần nào quay lại, đều không thấy ai. Dần dần tôi không thèm bận tâm nữa.
Mỗi phút gần gia đình và bạn bè, tôi đều cư xử như đó là những giây phút đặc biệt nhất đời. Tôi ghi nhớ từng khuôn mặt, từng giọng nói, để không bao giờ có thể quên. Biết rằng chẳng bao giờ còn gặp lại những người thân yêu này nữa, làm tim tôi tan nát. Nhưng đâu còn đường nào để trở về nữa đâu?!
Trong những ngày nghỉ cuối tuần đó mọi người thật tuyệt vời. Những nụ hôn của má không làm tôi ngượng ngùng, những lệnh ba đưa ra không làm tôi khó chịu, những trò đùa ngốc nghếch với Alan không làm tôi bực mình.
Tôi dành nhiều thời gian vui đùa với Annie hơn những người khác. Cho nó cưỡi ngựa nhong nhong trên lưng, đưa nó đến hội trường bóng đá với tôi và Tommy. Thậm chí tôi còn chơi búp-bê với nó.
Nhiều khi, nhìn ba má và Annie tôi mới nhận ra tôi đã yêu cha mẹ và em tôi đến ngần nào. Tôi chỉ muốn khóc thôi, đời tôi sẽ ra sao khi thiếu cha mẹ và em. Những lúc đó tôi chỉ biết quay đi, hít sâu một hơi. Nhưng nhiều khi tôi phải bỏ chạy, tìm nơi vắng vẻ để khóc một mình.
Tôi nghĩ ba má đoán tôi có vấn đề. Tối thứ bảy đó, má vào phòng ngồi với tôi thật lâu. Má kể chuyện và lắng nghe tôi nói. Nhiều năm rồi hai mẹ con tôi chưa ngồi bên nhau như thế. Sau khi bà ra khỏi phòng, tôi ân hận vì đã không có nhiều đêm hạnh phúc thế này với mẹ.
Buổi sáng, ba hỏi tôi có gì muốn bàn bạc với ông không. Ông bảo tôi là một chàng trai đang lớn và sẽ có nhiều thay đổi, ông thông cảm nếu tôi có những điều trái tính hoặc muốn ở một mình. Nhưng ông sẽ luôn sẵn sàng có mặt để chuyện trò cùng tôi.
"Ba ơi! Từ nay ba luôn có mặt tại nhà, còn con thì không!" Tôi thầm nhủ và lại muốn khóc. Nhưng tôi chỉ lặng lẽ gật đầu cám ơn ba.
Tôi cố gắng hết sức mình, cư xử thật tốt đẹp với mọi người. Tôi muốn để lại một ấn tượng hoàn hảo cuối cùng về mình, để tất cả sẽ nhớ đến tôi như một đứa con hiếu thảo, một người anh, người bạn tốt. Tôi không muốn mọi người có những ý nghĩ xấu về mình sau khi tôi... ra đi.
Chủ nhật đó ba định đưa cả gia đình đến cửa hàng ăn tối. Nhưng tôi xin ba ăn tại nhà. Đây sẽ là bữa ăn cuối cùng của tôi với cha mẹ và em. Để nhiều năm sau, khi nhìn lại, tôi còn có thể nhớ cảnh gia đình sum họp tại nhà. Một gia đình hạnh phúc!
Má đã nấu món tôi yêu thích: thịt gà, khoai tây chiên, ngô nướng. Tôi và Annie uống cam tươi, ba má chung nhau một chai rượu nho. Chúng tôi ăn tráng miệng bằng bánh phô-mát, rưới mứt dâu. Cả nhà đều hào hứng. Chúng tôi hát nhiều bài. Ba làm đủ trò vui nhộn. Má bắt nhịp bằng hai cái muỗng. Annie ngâm thơ. Rồi cùng nhau tham gia trò ra câu đố.
Đó là một ngày tôi đã ước mong không bao giờ chấm dứt. Nhưng cũng đến lúc mặt trời chìm khuất và màn đêm bao phủ bầu trời
Ba nhìn đồng hồ, nói:
- Tới giờ đi ngủ rồi. Sáng mai hai con còn phải đi học sớm.
"Không" tôi nghĩ "Chẳng bao giờ con đi học nữa". Điều đó, trước kia chắc làm tôi khoái lắm. Nhưng bây giờ tôi lại nghĩ: "Điều đó có nghĩa là không còn thầy Dalton, không bạn bè, không sân bóng, không cả con đường mỗi ngày tới lớp".
Tôi lần lữa kéo dài giờ chui vào giường, từ từ thay quần áo, chậm chạp đánh răng rửa mặt. Rồi, không còn có thể nấn ná hơn được nữa, tôi xuống phòng khách. Ba má đang nói chuyện, ngạc nhiên thấy tôi chưa đi ngủ. Má hỏi:
- Con sao vậy? Không bệnh chứ?
- Dạ không. Con khỏe. Con chỉ muốn chúc ba má ngủ ngon.
Tôi vòng tay ôm ba, hôn lên má ông. Tôi cũng hôn má và chúc hai người ngủ ngon.
Ba cười lớn, xoa chỗ má tôi vừa hôn, nói:
- Vụ này viết sách được đây. Angie ơi, lần cuối cậu Cả hôn, chúc bố mẹ ngủ ngon là từ bao giờ nhỉ?
- Quá lâu rồi.
Má vỗ đầu tôi, mỉm cười nói. Tôi bảo:
- Con yêu ba má thật mà. Con biết con ít nói ra. Nhưng con rất yêu ba má, yêu mãi mãi...
- Ba má cũng yêu con. Đúng không ba nó?
- Đúng quá đi chứ.
- Vậy thì nói với con đi.
Ba thở dài, trợn mắt để làm tôi cười:
- Ba yêu con lắm, Darren.
Rồi ông ôm tôi, nghiêm mặt bảo:
- Ba yêu con thật mà.
Tôi miễn cưỡng ra khỏi phòng, nhưng đứng lại sau cửa nghe má nói:
- Anh thấy con có sao không?
- Khó biết tụi trẻ nghĩ gì lắm.
- Không biết chuyện gì, gần đây nó kỳ cục quá.
- Hay cu cậu có bồ?
- Có thể.
Giọng má yếu xìu, không chút tự tin.
Tôi không dám nấn ná thêm, vì sợ sẽ chạy vào thú thật hết mọi chuyện. Và nếu tôi làm thế, ba má sẽ tìm cách ngăn cản kế hoạch của tôi và ông Crepsley. Ông bà không tin ma-cà-rồng có thật, nên không ngại gì chống lại để giữ tôi, dù nguy hiểm.
Nhưng nhớ lại chuyện tôi suýt cắn Annie, tôi không thể để ba má ngăn cản tôi được.
Tôi chạy lên lầu. Đó là một đêm nóng bức, nên cửa sổ phòng tôi mở ngỏ. Đây cũng là điểm mấu chốt trong kế hoạch này.
Nghe tiếng tôi đóng cửa, ông Crepsley nhào ngay ra từ tủ áo, phàn nàn:
- Hôi đến nghẹt thở luôn. Tội nghiệp quý bà Octa phải giam mình trong đó.
- Ông im đi.
- Sao thô lỗ thế? Ta chỉ đưa ra chút nhận xét thôi mà.
- Với ông thì chẳng là gì, nhưng với tôi thì đây là nhà tôi, phòng tôi, tủ áo của tôi. Tôi chỉ còn vài giây phút cuối cùng nhìn những thứ này. Sau đêm nay, chẳng bao giờ tôi còn gặp lại nữa. Đừng chê bai, ông hiểu chứ?
- Ta xin lỗi.
Nhìn quanh phòng lần cuối, tôi thở dài rầu rĩ, lôi từ gầm giường ra một túi xách, đưa cho ông Crepsley. Ông ta nghi ngờ hỏi:
- Cái gì đây?
- Đồ cá nhân. Quyển nhật ký, tấm ảnh gia đình và ít đồ lặt vặt. Ông giữ giùm tôi được chứ?
- Được.
- Nhưng ông phải hứa không được lấy ra xem.
- Không có gì là bí mật giữa ma-cà-rồng với nhau. Nhưng... được rồi, ta hứa.
- Ông đem theo thuốc chứ?
Ông ta gật, đưa cho tôi cái chai nhỏ. Đó là một chất lỏng đen thui, sền sệt và hôi rinh rích.
Ông Crepsley bước ra phía sau, đặt tay lên cổ tôi. Tôi lo lắng hỏi:
- Ông tin cách này thành công chứ?
- Hãy tin ta.
- Tôi tưởng, cổ bị gãy thì làm sao đi lại, nhúc nhích được nữa.
- Không. Xương cổ không là vấn đề. Gãy cột sống mới bị tê liệt. Ta sẽ thận trọng, không phạm tới cột sống.
- Liệu bác sĩ có phát hiện ra không?
- Thuốc sẽ làm tim mi như ngừng thở, cộng thêm cái cổ gãy, chắc chắn họ sẽ tin là mi chết rồi. Nếu là người lớn, họ sẽ giải phẫu tử thi để khám nghiệm. Nhưng chẳng bác sĩ nào ham mổ xác một thằng nhóc như mi đâu. Nào, bây giờ mi có muốn biết tất cả diễn tiến và mi phải hành động như thế nào không?
- Có chứ.
- Nếu mi phạm một sai lầm nhỏ, kế hoạch của chúng ta sẽ bị thất bại.
- Tôi không phải là thằng ngốc. Tôi biết phải làm gì.
- Vậy thì làm đi.
Tức giận, tôi đưa chai thuốc lên tu ừng ực. Nhăn mặt vì vị tanh, rồi toàn thân tôi cứng dần. Không đau đớn lắm, nhưng cảm giác buốt lạnh len lỏi vào xương tủy, mạch máu tôi. Răng tôi va vào nhau.
Chừng mười phút sau ma lực của thuốc mới có tác dụng. Chân tay tôi không còn nhúc nhích được nữa. Tim và phổi ngừng hoạt động (thật ra, chúng hoạt động yếu tới mức không thể nhận ra).
- Ta sắp bẻ cổ mi đây.
Ông ta vừa dứt lời, tôi nghe một tiếng "rắc", cổ tôi bị vặn sang một bên. Ông ta bồng tôi lên, nói:
- Ta phải quăng mi thật mạnh ra ngoài, để tạo hiện trường như thật. Có thể mi sẽ bị gãy thêm mấy cái xương và khi thuốc giảm tác dụng, mi sẽ bị đau vài ngày, nhưng ta sẽ điều trị cho mi. Thôi, chúng ta lên đường.
Ông ta quăng mạnh tôi ra ngoài cửa sổ.
Tôi rơi xuống thật nhanh, ngôi nhà loáng thoáng trôi ngược lại, và tôi nặng nề ngã ngửa trên mặt đất. Mắt tôi vẫn mở để còn có thể nhìn thấy đường cống sát chân tường.
Chưa ai phát hiện ra, nên tôi cứ nằm đó, lắng nghe âm thanh của trời đêm.
Sau cùng, một người hàng xóm đi ngang. Ông ta lại gần, lật mặt tôi lên nhìn, rồi hổn hển chạy vòng ra phía trước nhà tôi, đập cửa. Tôi nghe tiếng ông kêu gào tên ba má tôi, rồi tiếng nói của ba má khi theo ông ta đi trở vòng ra sân sau. Ba tôi lèm bèm bực tức, vì tưởng ông ta gây chuyện khó dễ gì.
Những bước chân ngừng lại ngay lối vòng, khi mọi người phát hiện ra tôi. Im lặng kéo dài một khoảnh khắc lâu khủng khiếp, rồi ba má chạy vội tới, nâng tôi lên. Má ghì tôi vào ngực mà gào:
- DARRRRREN!
- Buông nó ra, Angie.
Ba la lớn, ôm tôi đặt nằm trên cỏ. Má rên rỉ:
- Con làm sao vậy, Dermot?
- Anh không biết. Chắc bị ngã.
Tôi thấy ba ngước nhìn lên cửa sổ phòng tôi bỏ ngỏ, hai tay ông nắm chặt.
Má vừa lay tôi vừa hốt hoảng:
- Nó không còn nhúc nhích gì được nữa này.
Một lần nữa, ba lại nhẹ gạt tay má ra. Ông ngoắc người hàng xóm lại gần, cầm tay má, nói:
- Ông đưa giùm cô ấy vào nhà. Gọi xe cấp cứu. Tôi ở đây trông chừng cháu.
- Cháu nó... chết rồi sao?
Ba nắm nhẹ vai má:
- Không đâu. Cháu bị hôn mê như thằng bạn nó thôi.
Giọng má nuôi chút hy vọng:
- Như thằng Steve?
- Phải, rồi nó sẽ tỉnh lại như Steve.
Ba mỉm cười nói với má. Nhưng ngay khi má đi khuất, nụ cười trên môi ba tôi tắt lịm. Ông cúi xuống kiểm tra mắt và mạch của tôi. Thấy không còn sự sống, ông đặt lại tôi xuống, vuốt lọn tóc phủ trước mắt tôi, rồi ông làm một việc mà chưa bao giờ tôi thấy.
Ba tôi khóc! Nghẹn ngào, tức tưởi!
Tôi đã ra đi như vậy đó. Ra đi để bước vào một giai đoạn mới, một giai đoạn đầy khốn khổ trong cuộc đời tôi.
Chương 30
Sau khi thấy tôi nằm ngay đơ - tim ngừng đập , cổ gẫy - các bác sĩ không mất thời gian để đưa ra phán quyết - Tôi đã chết ( tội nghiệp thèng pé )
Điều khốn khổ nhất của tôi là: biết ráo những gì đang xảy ra chung quanh. Ước gì tôi có thể xin ông Crepsley cho thêm liều thuốc ngủ. Thật khủng khiếp khi phải nghe tiếng khóc của ba má và tiếng kêu gào của Annie gọi tôi trở lại.
Tôi mong sao tránh được cảnh này. Tôi đã muốn trốn đi cùng ông Crepsley lúc nửa đêm, nhưng ông ta bảo như thế sẽ không ổn: "Nếu mi trốn đi, người ta sẽ truy tìm. Hình ảnh mi sẽ tràn lan khắp nơi, rồi báo chí, cảnh sát sẽ vào cuộc. Chúng ta chẳng được yên đâu."
Tạo ra cái chết giả là thượng sách. Họ tưởng tôi chết, tôi sẽ được tự do. Chẳng ai truy lùng một người chết bao giờ.
Nhưng lúc này, nghe những tiếng khóc than thê thảm, tôi nguyền rủa ông Crepsley và cả chính mình. Đáng lẽ tôi không nên làm điều này. Không nên để người thân chịu đựng đến thế.
Tuy nhiên, nhìn từ một khía cạnh khác, ít nhất cảnh này đã chấm dứt mọi chuyện. Người thân của tôi buồn khổ một thời gian, nhưng sẽ nguôi ngoai dần (tôi hy vọng thế). Còn nếu tôi chỉ đơn giản bỏ trốn, sự bất hạnh này sẽ kéo dài mãi mãi: họ sẽ nuôi hy vọng suốt những tháng năm còn lại trên đời - tìm kiếm, tin tưởng ngày tôi trở lại.
Một nhân viên mai táng đến, mời mọi người tránh xa ra nơi khác. Anh ta và một cô y tá cởi quần áo và xem xét toàn thân tôi. Một vài giác quan đã trở lại, nên tôi có thể cảm thấy bàn tay lạnh ngắt của họ bóp nắn thân thể tôi. Anh chàng của tổ mai táng bảo cô y tá:
- Ít khi tôi gặp trường hợp này. Tình trạng xác chết thật tuyệt vời: rắn chắc, tươi rói, chẳng có dấu vết gì. Chỉ cần một tí phấn cho hai má cậu ta hồng hào thêm một chút.
Anh ta vạch mắt tôi lên. Đó là một con người tròn xoe, vui vẻ. Tôi đã sợ anh ta phát hiện ra tôi còn sống. Nhưng anh ta chỉ nhẹ nhàng xoay trở đầu tôi, làm chỗ xương gãy kêu lên răng rắc.
- Con người là sinh vật mong manh thật!
Anh nhân viên nhà đòn, thở dài, triết lý.
Sau đó họ chuyển tôi vào nhà, đặt tôi lên mặt chiếc bàn dài, trong phòng khách. Và hàng xóm, người thân, bạn bè lần lượt đến nói lời vĩnh biệt.
Thật kỳ dị khi nghe mọi người bàn tán về mình, như mình không hề có mặt tại đó. Ngày còn bé tôi ra sao, tôi là một đứa con trai ngoan ngoãn thế nào, và nếu còn sống, sau này tôi sẽ trở thành một người đàn ông mẫu mực.
Tưởng tượng họ sẽ chết khiếp, nếu tôi nhảy vọt ra, la lớn: "HÙ!"
Thời gian như ngừng lại. Tôi không thể cắt nghĩa được hết nỗi buồn chán khi phải nằm im thin thít nhiều giờ đồng hồ, không nhúc nhích, không cười, không gãi mũi được. Thậm chí không thể nhìn lên trần, vì hai mắt tôi... nhắm tịt.
Vì những cảm giác bắt đầu trở lại, tôi phải rất cảnh giác với thân thể mình. Ông Crepsley đã báo trước là chuyện này sẽ xảy ra: cảm giác rần rần, ngứa ngáy sẽ xuất hiện.
Sự ngứa ngáy làm tôi gần phát điên. Tôi cố quên đi mà không được. Khắp người tôi như có những con nhện nhỏ xíu đang bò. Khổ nhất là vùng đầu và cổ, nơi xương bị bẻ gãy.
Mọi người ra về dần. Có lẽ khuya lắm rồi, vì căn phòng dường như trống rỗng và hoàn toàn im lặng.
Rồi tôi chợt nghe một tiếng động.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở.
Tiếng chân bước lại bên bàn. Ruột gan tôi lạnh toát, không vì thuốc. Ai đến đây? Trong một thoáng, tôi tưởng là ông Crepsley, nhưng ông ta không có lý do để mò vào nhà giờ này.
Người đó vô cùng lặng lẽ. Suốt mấy phút không hề gây một tiếng động nào.
Rồi tôi cảm thấy bàn tay đặt lên mặt tôi.
Người đó vạch mắt tôi lên, rọi một tia sáng nhỏ vào con ngươi tôi. Gian phòng quá tối, tôi không thể nhìn rõ ai, nhưng tôi nghe tiếng lầm bầm. Người đó khép mắt tôi lại, rồi vạch miệng, đặt lên lưỡi tôi một thứ giống miếng giấy mỏng, nhưng đắng lạ lùng.
Người đó cầm tay tôi lên, dòm ngó những đầu ngón tay. Tiếp theo tôi nghe tiếng bấm "lách tách" của máy chụp hình.
Sau cùng, người đó đâm một vật nhọn - như kim tiêm - vào tôi, nhưng thận trọng tránh những chỗ có thể chảy máu. Giác quan tôi chưa hoàn toàn hồi phục, nên tôi không cảm thấy đau.
Rồi tôi nghe tiếng bước chân trở ra, tiếng mở và đóng cửa rất nhẹ.
Người khách bất ngờ và bí mật bỏ tôi lại với nỗi lo sợ và thắc mắc.
Tinh mơ hôm sau, ba vào ngồi bên tôi. Ông nói, nói mãi về những dự định ông hằng ấp ủ về tôi: đại học, việc làm...
Ba tôi khóc thật nhiều.
Khi má vào ngồi bên ba, hai người gục lên vai nhau mà khóc và an ủi lẫn nhau: Ít ra vẫn còn Annie và có thể sinh thêm đứa nữa, cùng lắm thì nhận con nuôi.
Như tôi nghĩ và mong ước, mọi khổ đau rồi cũng sẽ qua đi.
Tôi rất ghét mình là nguyên nhân gây nên quá nhiều đau khổ. Tôi muốn đổi tất cả những gì tôi có trên đời, để tránh khổ đau cho ba má.
Sau đó mọi hoạt động rộn rịp hẳn lên. Tôi được đặt vào quan tài. Một linh mục tới ngồi cùng gia đình và họ hàng thân thuộc. Căn phòng lúc nào cũng đầy người ra vào.
Tôi nghe tiếng Annie khóc lóc. Nó năn nỉ tôi đừng đùa nữa, dậy chơi với nó đi. Tôi chỉ mong có ai đưa nó tránh đi nơi khác, nhưng tôi cũng biết không ai nỡ để sau này nó nghĩ rằng, người ta đã không cho nó vĩnh biệt người anh nó từng yêu quý.
Sau cùng thì nắp quan tài cũng được đóng lại và tôi được đưa lên xe tang. Trên đường đám tang từ từ di chuyển tới nhà thờ, tôi không nghe rõ lắm những tiếng nói rì rầm. Sau buổi lễ, người ta chuyển tôi ra nghĩa địa. Tôi lại nghe tiếng cầu kinh, tiếng khóc và than vãn.
Và rồi người ta chôn tôi.
Chương 31
Mọi âm thanh đều tan biến khi người ta hạ tôi xuống cái hố tối tăm lạnh lẽo. Tôi bị nẩy lên, khi chiếc quan tài chạm nền đất, rồi những nắm đất rào rào như mưa xuống nắp quan tài.
Sau đó là sự yên lặng kéo dài, cho đến khi những người phu đào đất, đổ xuống mồ. Tiếng động ình ình làm rung động quan tài. Khi cái mồ đã được lấp đầy và đất chất cao thành đống giữa tôi và thế giới trên kia, những âm thanh của sự sống nhỏ dần.
Sau cùng là những tiếng đập mơ hồ, hình như người ta vỗ cho đống đất gọn gàng hơn.
Rồi... hoàn toàn im lặng.
Tôi nằm trong bóng tối lắng nghe, tưởng tượng tiếng côn trùng đang lách mình qua đất bò lại gần tôi. Tôi đã ngỡ là khủng khiếp lắm, nhưng thật ra lại thấy êm ả vô cùng. Dưới đáy huyệt này, tôi cảm thấy an toàn, được bảo vệ khỏi thế giới trên kia.
Tôi ngẫm nghĩ lại thấy mấy tuần qua: tờ quảng cáo, sức mạnh kỳ lạ thôi thúc tôi nhắm mắt ngửa tay đón tấm vé, hình ảnh đầu tiên của rạp hát tối tăm, cái ban-công lạnh lẽo - nơi tôi chứng kiến Steve và ông Crepsley chuyện trò.
Nếu không bắt đúng tấm vé, tôi đã không tới buổi diễn đó và tôi đã không nằm trong cái mồ này. Nếu không loanh quanh tìm hiểu Steve làm gì, tôi đã không ở đây. Nếu tôi nói "không" với lời đề nghị của ông Crepsley, tôi đã không bị chôn dưới lòng đất tối tăm này.
Nếu, nếu, nếu. Nhưng chẳng còn thay đổi được gì. Chuyện xảy ra đã xảy ra. Quá khứ đã ở lại phía sau. Điều tốt nhất lúc này là đừng ngó lại, đã đến lúc quên đi quá khứ, mà phải nhìn vào hiện tại và tương lai.
Mấy giờ trôi qua, tôi đã có thể bắt đầu cử động. Trước hết là những ngón tay, đã có thể nắm lại, rồi tuột khỏi ngực. Tôi gãi lòng bàn tay bằng những ngón cong vào.
Tôi mở mắt, nhưng dù mở hay đóng, trong quan tài hoàn toàn tối thui như hũ nút. Lưng tôi - bị quăng từ cửa sổ xuống đất - đau buốt. Tim và phổi - đập lại sau một thời gian không hoạt động - nhức nhối. Hai chân tê cóng, cổ cứng đờ. Phần duy nhất của thân thể tôi không bị đau đớn gì là ngón chân cái bên phải.
Ngay khi bắt đầu thở lại, tôi lo ngại: không khí trong cái hòm này đủ cho tôi thở được bao lâu? Ông Crepsley bảo tôi có thể sống như trong tình trạng hôn mê tới một tuần - không cần ăn uống.
Tôi không hốt hoảng. Sự hốt hoảng sẽ làm tôi thở dốc và cần nhiều không khí hơn.
Không có cách nào để biết thời gian. Tôi cố thầm đếm, nhưng những con số trở nên lộn xộn và tôi phải đếm lại từ đầu.
Tôi cũng thầm hát và kể chuyện. Phải chi người ta chôn tôi cùng một cái radio hay một bộ TV.
Rồi, dường như cả thế kỷ sau, tôi nghe những tiếng đào đất đầu tiên. Khoảng mười lăm phút, ba tiếng gõ cồm cộp trên nắp quan tài. Tiếp theo là tiếng vặn mở những con ốc. Vài phút sau, nắp quan tài bật mở. Trước mắt tôi là bầu trời đêm đẹp tuyệt vời.
Hít mạnh một hơi, tôi ngồi dậy, bật ho. Ở trong lòng đất quá lâu, nên với tôi, bóng đêm dường như sáng tợ ban ngày.
Ông Crepsley hỏi:
- Mi ổn chứ?
- Mệt chết được.
Tôi cười như mếu. Ông ta cũng cười:
- Đứng lên để ta kiểm tra coi.
Tôi nhăn nhó đứng dậy. Ông ta đưa mấy ngón tay nhẹ rờ rẫm từ sau tới trước tôi:
- Mi may mắn thật. Không bị gãy xương nào, chỉ có vài vết bầm thôi. Vài ngày sẽ hết.
Nhảy lên khỏi mộ, ông ta đưa tay xuống, kéo tôi lên. Tôi vẫn cảm thấy còn hơi bị tê. Ông Crepsley bảo:
- Mấy hôm nữa mới bình thường lại được. Nhưng chúng ta rất may mắn: cơ thể mi còn tốt. Nếu để thêm vài ngày nữa, người ta mới chôn, tình hình sẽ rất căng.
Ông ta nhảy lại xuống mồ, đậy nắp quan tài, rồi trở lên, xúc đất đắp lại gò mả. Tôi hỏi:
- Ông cần tôi giúp không?
- Không, mi còn làm quẩn chân ta hơn. Đi lang thang cho giãn gân cốt. Xong việc ta sẽ gọi.
- Ông có đem theo cái túi của tôi không?
Ông hất đầu về cái túi xách, treo trên một mộ bia gần đó.
Tôi mở túi xách, tất cả không suy suyển, nhưng chưa chắc là ông ta đã không lục lọi. Tôi chỉ còn biết tin vào lời hứa của ông ta thôi. Dù sao vấn đề cũng chẳng có gì nghiêm trọng lắm: vì những gì trong nhật ký của tôi đều là những chuyện ông ta đã biết rồi.
Vừa vung vẩy chân tay, tôi vừa đi giữa những hàng mồ mả. Thị giác tôi mạnh hơn bao giờ hết. Tôi có thể đọc tên và ngày tháng trên những bia mộ từ xa. Đó là nhờ máu ma-cà-rồng trong tôi. Chẳng phải ma-cà-rồng chỉ sống trong bóng tối sao? Tôi biết mình chỉ có một nửa là ma-cà-rồng, nhưng...
Thình lình, một bàn tay vươn lên từ sau một ngôi mộ, bịt miệng tôi và lôi tôi xuống đất, khuất khỏi tầm nhìn của ông Crepsley.
Tôi vùng vẫy, mở miệng kêu. Nhưng tôi chợt thấy một vật làm tôi nín bặt. Kẻ tấn công tôi đang lăm lăm một cây búa và một cây gậy. Đầu nhọn của cây gậy chĩa thẳng ngay tim tôi.
Chương 32
- Nếu mày chỉ hơi nhúc nhích, tao đóng gậy xuyên qua tim mày trong nháy mắt.
Mấy câu nói không làm tôi khiếp đảm bằng giọng nói quen thuộc đó:
- Steve!
Tôi hổn hển nói, ngước nhìn từ mũi gậy nhọn lên mặt nó. Đúng là Steve. Cố lấy giọng bình tĩnh, tôi hỏi:
- Steve, tại sao cậu...
Nó thúc cây gậy vào tôi, rít nho nhỏ:
- Câm. Tao không muốn bạn mày nghe thấy.
- Bạn mình... À, cậu nói ông Crepsley hả?
- Larten Crepsley, Vur Horston, mày muốn gọi sao thì mặc mày. Lão là ma-cà-rồng. Tao chỉ quan tâm đến điều đó thôi.
- Cậu làm gì ở đây?
- Săn ma-cà-rồng. Tao vớ được một cặp. Hay không?
Bực tức nhiều hơn lo sợ (nếu nó định giết tôi thì giết ngay rồi, không ngồi tán nhảm như trong phim thế này) tôi bảo:
- Cậu nghe đây, nếu muốn đâm cây gậy này vào mình, đâm đi. Nếu muốn nói chuyện, dẹp mẹ cây gậy mắc dịch đó đi. Mình chịu đau đớn nhiều rồi, cậu đâm thêm vài lỗ chẳng nhằm nhò gì đâu.
Nó nhìn tôi lom lom, rút cây gậy về vài phân. Tôi hỏi:
- Tại sao cậu ở đây? Tại sao biết mà đến?
- Tao theo dõi mày. Theo dõi suốt từ sau khi thấy mày làm gì với Alan. Tao thấy lão Crepsley vào nhà mày, thấy lão ném mày qua cửa sổ.
- Cậu chính là người đã lẻn vào phòng khách nhà mình?
Tôi như nghẹn thở, nhớ lại người khách bí mật đêm qua.
- Đúng. Bác sĩ đã quá hấp tấp ký giấy khai tử cho mày. Tao muốn tự kiểm tra, xem mày còn thoi thóp không?
- Còn mảnh giấy cậu bỏ vào miệng mình?
- Giấy tẩm hóa chất. Nó đổi màu khi gặp chất ẩm, khi tiếp xúc với một cơ thể... sống. Miếng giấy và những dấu trên đầu ngón tay của mày đã cho tao biết sự thật.
- Cậu biết cả về những dấu đó sao?
- Tao đọc trong sách. Cũng nhờ vậy mà tao phát hiện ra Vur Horston.
Tôi không còn nghe tiếng xúc đất nữa. Im lặng một lúc, rồi có tiếng ông Crepsley:
- Darren, mi ở đâu?
Mặt Steve đờ ra vì hoảng sợ. Tôi nghe tim nó đập thình thình và thấy mồ hôi lăn dài trên má nó. Nó không tính tới tình huống này.
Tôi kêu lớn:
- Tôi khỏe, không sao đâu.
- Ở đâu?
- Đây. Chân còn yếu, tôi nằm nghỉ một lát nữa.
Tôi nhìn sát mặt Steve. Nó không còn quá dũng khi nữa. Cây gậy cắm trên mặt đất. Toàn thân nó run rẩy, rất tội nghiệp. Tôi nhỏ nhẹ hỏi:
- Cậu đến đây làm gì?
- Để giết mày.
- Giết mình? Chúa ôi, vì sao?
- Mày là ma-cà-rồng. Còn lý do nào xác đáng hơn thế nữa?
- Nhưng cậu có chống đối ma-cà-rồng đâu? Chính cậu cũng muốn trở thành như họ mà?
- Đúng. Tao muốn thế, nhưng lão ta đã chọn mày. Mày đã lên kế hoạch từ lâu, phải không? Mày bảo với lão tao là ma quỷ, để lão từ chối tao, mày mới có thể...
- Khổ quá. Cậu khùng rồi. Cậu biết là mình không bao giờ muốn thành ma-cà-rồng. Mình chỉ đồng ý theo ông ta để cứu mạng sống của cậu. Cậu đã chết, nếu mình không chịu làm đệ tử ông ta.
- Hừ, lâm ly như tiểu thuyết. Mày tưởng tao vẫn coi mày là bạn sao?
Tôi kêu lên, gần như phát khóc:
- Mình là bạn cậu. Steve, cậu không hiểu rồi. Mình không bao giờ làm bất cứ chuyện gì hại cậu. Mình chỉ phải làm vì...
- Tha cho tao phải nghe mấy chuyện lâm ly bi đát đó đi. Mày lên kế hoạch này bao lâu rồi? Chắc mày đã đến gặp lão ta ngay trong đêm đó, vì thế mày mới có được con nhện, đúng không? Lão cho mày con nhện, đổi lại mày trở thành đệ tử của lão.
- Không, Steve. Sự thật không đúng như thế. Cậu phải tin mình.
Nhưng nó không tin! Tôi nhìn thấy điều đó trong mắt nó. Không lời nói nào của tôi làm nó có thể thay đổi định kiến được nữa. Nó nghĩ là tôi đã phản bội, đã ăn cắp cuộc đời đáng lẽ là của nó. Sẽ chẳng bao giờ nó tha thứ cho tôi.
Vừa bò đi, nó vừa nói:
- Tao đi đây. Tưởng có thể hạ mày đêm nay, nhưng tao lầm. Tao còn quá nhỏ, không đủ mạnh hay... chưa đủ can đảm. Nhưng hãy đợi đấy, Darren. Tao sẽ lớn lên, già hơn, mạnh hơn, can đảm hơn. Đến ngày đó, tao sẽ hiến cả cuộc đời - rèn luyện cơ thể và ý chí - sẵn sàng để... săn lùng và giết mày. Tao sẽ trở thành một thợ săn ma-cà-rồng tài giỏi nhất thế giới. Không một hang hố nào mày dung thân mà không bị tao tìm ra. Tao sẽ truy lùng mày cùng trời cuối đất.
Mặt nó ngời lên vẻ điên loạn:
- Mày và sư phụ của mày. Tao sẽ đâm xuyên tim ma-cà-rồng chúng mày bằng ngọn sắt nung, ngâm đầu bọn mày trong tỏi. Tao sẽ đốt hết ma-cà-rồng ra tro, rồi rải trên sông nước.
Nó lấy ra một con dao, rạch chữ thập lên bàn tay trái, rồi xòe ra cho tôi thấy máu ròng ròng, nhỏ giọt từ vết thương:
- Với máu này, tao thề sẽ làm những gì đã nói.
Thề xong, nó chạy biến vào đêm tối.
Tôi có thể theo vết máu, đuổi theo nó. Hoặc nếu tôi gọi ông Crepsley, chúng tôi có thể hạ được nó, chấm dứt mạng sống Steve Leonard cũng những lời nguyền của nó.
Nhưng tôi đã không làm thế. Tôi không thể. Nó là bạn của tôi...
Chương 33
Nhìn ông Crepsley đang o bế cho ngôi mộ được tươm tất, nhẵn nhụi hơn, tôi thấy cái xẻng to lớn, nặng nề trong tay ông như được làm bằng giấy. Tôi tự hỏi, ông mạnh đến cỡ nào, và một ngày kia, tôi sẽ mạnh đến cỡ nào?
Tôi không cho ông biết về Steve, vì sợ ông đuổi theo nó. Nó cũng đã quá khổ tâm rồi, vả lại những lời hăm dọa của nó chỉ là chuyện điên rồ. Rồi Steve sẽ quên tôi và ông Crepsley trong vài tuần nữa, khi có những chuyện mới lôi cuốn nó. Tôi hy vọng thế.
Ông Crepsley chau mày nhìn tôi:
- Mi chắc không sao chứ? Sao trông đờ đẫn thế?
- Nếu ông phải nằm trong quan tài cả ngày, thì cũng thế thôi.
Ông ta ha hả cười:
- Cậu Shan ơi! Ta nằm trong quan tài nhiều lần hơn tất cả những người chết thật sự đấy. Mi hết tê chưa?
- Khá hơn rồi. Nhưng tôi mong đừng bao giờ phải chết giả nữa.
- Ta cũng hy vọng thế. Trò này nguy hiểm lắm. Sai lầm như chơi.
- Sao ông bảo là rất an toàn?
- Ta nói dối. Thuốc đó có thể làm người ta chết, hay hôn mê không bao giờ tỉnh lại. Và ta cũng không chắc việc mi có bị mổ để khám nghiệm không. Và... Mi có muốn nghe tất cả sự thật không?
- Không.
Ném cho ông ta cái nhìn giận dữ, tôi gào lên:
- Chính ông bảo là tôi sẽ rất an toàn. Thì ra ông nói láo.
- Vì không còn cách nào khác.
- Lỡ tôi chết thì sao?
- Ta sẽ mất một đệ tử. Cũng chẳng phải là mất mát to lớn gì. Chắc chắn sẽ tìm ra một tên khác.
- Ông... ông là... Ôi!
Có cả đống danh từ xứng đáng để tôi réo lên mà nguyền rủa ông ta. Nhưng tôi không quen nói tục giữa những mồ mả của người quá cố. Sau này, tôi sẽ cho ông ta biết tôi đã nghĩ gì về trò lừa đảo đó.
Ông ta hỏi:
- Mi sẵn sàng đi chưa?
- Khoan đã.
Tôi nhảy lên một bia đá cao, nhìn về thị trấn. Không thấy rõ lắm, nhưng đây là lần cuối cùng tôi nhìn lại nơi tôi đã sinh ra và lớn lên. Tôi cố tìm từng con đường, góc phố, những ngôi nhà lụp xụp, những tầng lầu vươn cao...
Đứng trên ngôi mộ kế bên, ông Crepsley lẩm bẩm:
- Rồi mi sẽ quen dần với những cảnh chia ly. Ma-cà-rồng luôn luôn phải nói lời vĩnh biệt. Chúng ta chẳng bao giờ dừng chân lâu dài tại một nơi. Mãi mãi bứt rời khỏi cội nguồn, lang thang khắp chốn tìm nguồn ăn mới. Đời sống chúng ta là thế đó.
- Khó khăn nhất là lần đầu tiên, phải không?
- Đúng vậy.
- Bao giờ tôi mới quen nổi?
- Có thể vài thập kỷ, có thể hơn.
Thập kỷ? Là mười năm! Vậy mà ông ta nói cứ như vài tháng. Tôi lại hỏi:
- Chúng ta sẽ không bao giờ có bạn bè, vợ con, gia đình sao?
- Không bao giờ.
- Như vậy có cô đơn không?
- Cô đơn khủng khiếp.
Tôi buồn rầu gật đầu. Ít ra ông ta cũng tỏ ra thành thật. Như tôi đã nói, thà biết sự thật, dù không tốt đẹp, còn hơn giả dối. Với sự thật, bạn còn có thể biết vị trí của bạn đang ở đâu.
Tôi nhảy xuống, nhặt cái túi xách, phủi bụi nói:
- Xong. Tôi sẵn sàng rồi.
- Nếu muốn, hãy cưỡi lên lưng ta.
- Thôi, cám ơn ông. Có thể sau này, còn bây giờ tôi muốn đi bộ cho bớt tê chân.
- Được thôi.
Tôi xoa bụng nói:
- Suốt từ ngày chủ nhật tới giờ, tôi chưa được ăn uống gì. Đói quá.
Ông ta nắm tay tôi cười cười:
- Ta cũng vậy. Nào, đi ăn.
Tôi thở dài, không dám nghĩ thực đơn có gì. Gật đầu, tôi nắm tay ông Crepsley. Hai chúng tôi, sát bên nhau, ma-cà-rồng và đệ tử ra khỏi nghĩa trang... bước vào đêm tối.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top