Sope

Lưu ý trước khi đọc:

• Đây là fanfic, nên có thể vài chi tiết có hơi khác với thực tế
_________________

Sope • Và thế là hết || Oneshot

Đôi khi chúng ta biết mình yêu một người quá mù quáng, có rất nhiều lí do để chúng ta rời khỏi ngày đó nhưng chẳng thể nào dừng lại...Bạn đã từng trải qua điều đó chưa?

Tôi và anh luôn có rất nhiều mâu thuẫn. Tôi làm trưởng phòng, thường xuyên gặp gỡ nam giới và phải uống rượu với khách. Mỗi lần tôi kí hợp đồng say khướt trở về, người đầy mùi rượu là anh lại khó chịu, mắng nhiếc tôi một hồi liên tục

"Anh không hiểu em liều mình làm việc vì tiền như thế để làm gì? Có phải anh không đủ tiền để nuôi em? Khiến em cảm thấy không thoải mái, thiệt thòi hơn bạn bè?"

"Anh đừng nói nữa được không? Em rất muốn ngủ!"- Tôi thiều thào nói

"Em suốt ngày đi đêm về hôm thế này, tiếp khách lúc nào cũng uống rượu nặng, đám đàn ông ấy nguy hiểm thế nào đâu phải em không biết? Anh gọi bao nhiêu cuộc em có nghe cuộc nào không?"

Lúc tôi mới vươn tay cầm mấy điện thoại trên bàn. Tám cuộc gọi nhỡ từ anh, tôi chỉ biết nhịn mà thở dài

"Xin lỗi, em không cầm điện thoại"

"Rốt cuộc em coi anh là cái gì? Em có còn tôn trọng anh nữa không? Hay em bị đồng tiền và đám đàn ông lắm tiền ấy làm phát điên lên rồi?"

Tôi vùng dậy đẩy anh ra quát

"Anh nghĩ anh là ai mà dám lớn tiếng với tôi? Công việc đó là đam mê của tôi. Anh biết với một người đàn ông như tôi leo lên vị trí đó khó khăn như thế nào không? Tôi phấn đấu ba năm để có được chỗ ngồi đó. Lương anh hơn tôi được bao nhiêu mà đòi nuôi tôi? Tôi có cuộc sống riêng của tôi, anh có quyền gì mà bắt tôi phải làm theo ý của anh?"

"Được, vậy em đi đâu thì đi, tôi sẽ không xen vào cuộc sống của cậu nữa"

Yoongi chỉ thẳng tay ra ngoài cửa. Tôi hằn học nhìn anh, tôi không thể tin lời này anh cũng có thể nói ra được. Anh nói tôi không tôn trọng anh, vậy anh có tôn trọng tôi không?

Tôi vùng vằng bỏ đi đến một quán bar với đám bạn thân khóc lóc, đứa nào cũng lắc đầu ngán ngẩm hỏi đây là lần thứ bao nhiêu tôi ra khỏi nhà giữa đêm vì cãi nhau với người yêu rồi. Taehyung - bạn thân cùng làm trong công ty tôi nói cố nhịn đi một chút, dù gì cũng gắn bó với nhau bấy lâu rồi, ngay cả chuyện đám cưới cũng tính đến, bây giờ cũng đã 27 tuổi, chia tai rồi liệu còn có thể tìm được người yêu mình không? Còn những đứa còn lại điều cản Taehyung bảo anh ta làm tổn thương mày đến lần này lại lần khác, mày điều bỏ qua nên anh ta càng ngày càng quá đáng, luôn chèn ép mày mà không nghĩ mày đau đớn ra sao. Sao cứ phải ngốc nghếch. Lao đầu vào một tình yêu không hạnh phúc chút nào!

Tôi nốc thêm một chai rượu nữa đến mức lả hẳn đi, tôi lại khóc. Trên đời đàn ông tốt bao nhiêu, tại sao tôi lại yêu một người luôn làm mình phải khóc? Tại sao lúc nào cũng biện hộ cho mỗi lỗi lầm của anh mà không nghĩ đến những giọt nước mắt mình từng rơi? Tại sao lại cứ thích đầy đọa mình như thế?

"Hoseok, mày sao thế? Tỉnh lại đi"

"Chắc nó uống nhiều quá nên sốc rồi, ma gọi taxi đưa nó vào bệnh viện đi"

Mắt tôi chỉ nhìn thấy một màu đen đặc quánh, đầu óc choáng váng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng lũ bạn đang nháo nhác gọi taxi đưa tôi đi

                                     ...

Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, Taehyung và Yoongi đang ngồi cạnh bên giường. Yoongi thấy tôi mở mắt, vội vã nắm chặt lấy bàn tay xanh xao của tôi cuống cuồng hỏi

"Em thấy thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?"

Tôi quay sang nhìn Taehyung như muốn hỏi tại sao lại gọi anh ấy đến, nó thở dài quay sang nhìn Yoongi nói

"Tối qua mày lịm hẳn đi, bọn tao sợ quá nên phải gọi Yoongi đến, tao sợ lỡ mày có xảy ra chuyện gì..."

"Anh ở lại trông Hoseok được rồi. Hoseok trông cả đêm qua chắc cũng mệt, về nghĩ ngơi đi. Mọi chuyện cứ để anh lo!"

Taehyung nhìn tôi có vẻ đã ổn hơn lúc trước nên mới gật đầu quay sang nhìn tôi

"Nhớ ăn nhiều hơn một chút. Hôn qua rửa ruột chẳng còn gì trong người đâu. Bác sĩ bảo nếu mày cố gắng ăn uống đầy đủ thì chủ cần 2 ngày xuất viện rồi, còn không thì mất cả tuần đấy! Tao cũng gọi điện xin sếp cho mày nghĩ 3
ngày rồi, nên không cần lo chuyện công việc đâu. Yên tâm nghĩ ngơi đi nhé!"

Yoongi tiễn Taehyung ra cửa cảm ơn, may là có nó, nếu không đêm qua tôi thừa chết thiếu sống rồi

Yoongi quay lại bên giường hỏi tôi có muốn ăn gì không, tôi quay mặt đi, nước mắt cứ thế mà tự nhiên chảy ra giàn giụa. Những câu nói nặng nề của ngày hôm qua, những nỗi đau của ngày trước đó ập đến bổng dưng đau đến phát nghẹn

Anh lấy tay lau nước mắt cho tôi, hối hận nói

"Hoseok, anh sai rồi. Anh biết bây giờ em không muốn nhìn mặt anh, cành không muốn nghe anh nói bất kỳ điều gì. Anh biết, chắc em ghét anh lắm. Nhưng anh biết lỗi của mình rồi, lẽ ra anh không nên ghen tuông vớ vẩn như thế, anh càng không nên thiếu kiềm chế mà nặng lời với em đến vậy. Anh hứa đây sẽ là lần cuối cùng, không bao giờ có lần sau đâu. Em sẽ không vì anh mà khóc nữa"

"Anh chắc chắn chứ?"

"Anh hứa. Cho anh thêm một cơ hội đi, em biết anh không thể thiếu sống thiếu em mà"

Nước mắt tôi vẫn chảy, tôi không biết lúc này mình phải làm như thế nào, lời hứa này tôi đã nghe vô số lần, lần nào cũng là lần cuối nhưng vẫn cứ tiếp diễn. Tôi nên tiếp tục nhắm mắt bỏ qua hay dứt khoát kết thúc mối tình đau đớn này? Mấy năm nay, đã khi nào anh anh cho tôi hạnh phúc trọn vẹn hay niềm tin vào tương lai của hai đứa chưa? Vậy mà tôi vẫn cố chấp yêu anh, yêu anh đến tận cùng...

                                     ...

Hai ngày sau anh đưa tôi về nhà. Căn hộ của tôi được trang trí rất nhiều hoa và cả ảnh của tôi nữa

"Anh biết em thích hoa nên anh mua bày quanh nhà mình đó! Em thích chứ?"

"Những em đâu có nhiều thời gian ở nhà?"

"Không sao. Em thích thì anh làm, chỉ cần em vui anh sẽ làm mọi thứ vì em"

Lần này nhìn thấy sự chân thành của anh, nếu như bình thường tôi phải cảm động mà cảm ơn anh ríu rít. Nhưng sao lúc này tôi hoàn toàn trống rỗng, không cảm nhận được chút ngọt ngào, chút niềm vui nào hết. Tôi biết sau mỗi lần cãi vã, cảm giác trong tình yêu sẽ chẳng thể nào trọn vẹn như trước kia. Phải chăng sự tin tưởng vào mối tình này đã hết?

Tôi cười lấy lệ nói

"Cảm ơn anh, em rất thích. Hoa anh chọn đẹp lắm"

Tôi biết anh đoán được trong đôi mắt vô hồn của tôi đang trăn trở những gì, liền kéo tay tôi ngồi xuống giường giường, anh ôm tôi vào ngực nói

"Anh quyết định rồi. Bây giờ cũng đã trưởng thành, quen nhau 7 năm. Công việc của anh cũng đã ổn định cả. Tháng sau mình kết hôn được không?"

Tôi giật mình tròn mắt nhìn anh, sao lại chọn thời điểm vào lúc này?

"Anh biết em sẽ bất ngờ, thời gian có hơi gấp gáp nhưng bố mẹ hai đứa cũng giục lâu rồi. Anh cũng muốn chúng ta chính thức làm vợ chồng"

Anh trao nhẫn vào ngón tay tôi, ánh mắt chân thành nhìn tôi nói

"Hoseok, em có đồng ý làm vợ anh không?"

Đây không phải lời cầu hôn mà tôi vẫn từng mong mỏi hay sao? Tôi vẫn luôn đặt nặng vấn đề này với anh nhưng anh luôn nói cả hai cân thời gian tạo dựng sự nghiệp. Vậy mà hôm nay, anh lại cầu hôn tôi vào lúc tôi không ngờ nhất. Tôi cứ suy nghĩ miên man rồi gật đầu trong vô thức. Anh sung sướng bế tôi lên nói "Hoseok, anh yêu em!". Liệu hôn nhân sau này của chúng tôi sẽ ra sao? Trong giây phút được coi là hạnh phúc nhất, tôi lại trăn trở điều này

                                   ...

Từ ngày đó, tôi hạn chế tiếp khách về khuya hơn, thường xuyên cố gắng về nhà sớm chuẩn bị cho bữa tối của cả hai. Dù gì chúng tôi cũng sắp làm vợ chồng, tôi cũng nên làm một cậu vợ tốt, biết quan tâm đến gia đình bé nhỏ này hơn

Mỗi lần về nhà, Yoongi thường bất ngờ ôm tôi từ phía sau khi tôi đang lụi hụi trong bếp rồi hôn nhẹ lên má tôi. Anh bảo tôi mặc đồ ngủ nấu ăn trông rất ra dáng một cậu vợ đảm đang

"Ăn cơm em nấu mãi anh có thấy chán không?"

"Chúng ta ở cạnh nhau hai năm rồi, anh ăn suốt cũng đâu có chán. Anh luôn muốn em nấu cả đời cho anh ăn mà!"

Bổng nhiên tôi hụt hẫng, không hiểu sao trong giây phút đó, tôi lại mong anh rút lại lời cầu hôn của mình

Anh nhẹ nhàng cầm tay tôi lên, ngắm nhìn ngón tay đang đeo nhẫn hỏi

"Em thích nó chứ?"

"Đương nhiên rồi!"

"Thực ra anh đã mua nó từ một năm trước, anh luôn muốn chọn thời điểm thích hợp để trao nó cho em, chỉ là nhiều lúc anh cũng chưa dám tin vào khả năng của mình. Lúc này khi anh tự tin vào bản thân, anh chỉ mong được trao cho em những điều tuyệt vời nhất. Anh muốn em sẽ trở thành một cậu vợ hạnh phúc nhất thế gian"

"Anh mua nó từ một năm trước thật à?"

"Ừ, anh chỉ sợ em không thích, chê nó lỗi mốt thôi"

"Không, vẫn đẹp lắm. Anh đúng là có mắt thẩm mỹ, lại chọn được chiếc nhẫn vừa khích tay em"

Tôi lấy tay xoay xoay chiếc nhẫn chăm chú nhìn. Anh ấy hiện giờ đang dần tập thay đổi, anh ấy rất yêu tôi, rất chiều chuộng tôi, nhưng sao tôi lại không có cảm giác gì? Sao bao lần thăng trầm, rốt cuộc tôi có còn yêu anh hay không? Tình cảm này của tôi, cuối cùng là tình yêu hay lòng thương hại?

Khi tôi kể ra điều này với Taehyung, nó hỏi

"Hiện giờ mày có hạnh phúc khi ở bên Yoongi không?"

"Tao không còn chú cảm giác nào nữa, mặt dù anh ấy luôn làm những điều tốt nhất đối với tao"

"Vậy mày vẫn đồng ý cưới Yoongi à?"

"Cuộc hô nhân trong thời điểm này , tao thật sự không mong muốn. Nhưng nói ra, tao sợ Yoongi đau lòng, anh ấy hiện giờ thay đổi rất nhiều rồi. Với lại từ trước đến giờ, có cãi nhau cũng chỉ vì anh ấy yêu tao quá"

"Mày suy nghĩ cho kĩ đi. Hôn nhân là chuyện cả đời. Đừng vội vàng. Trước kia tao thấy mày yêu Yoongi nên tao không cản, nhưng bây giờ.... Khi tình yêu không còn, nếu cứ cố yêu thì quãng đời còn lại của mày có hạnh phúc không? Với lại tao thấy Sếp cũng rất thích mày mà? Sao không tự cho mình cơ hội lần thứ hai?"

"Taehyung, tao đã 27 tuổi rồi, bây giờ còn có ai đồng ý yêu tao không? Còn sếp,...ổng hơn tao tận 10 tuổi,...nếu giờ tao bỏ Seokjin..."

"Suy nghĩ cho kĩ đi, tao cũng chỉ khuyên mày như thế thôi. Còn như thế nào là tùy thuộc ở mày...."

                                     ...

Đêm đó nằm trong vòng tay anh mà tôi thao thức, người đàn ông này đã ở bên tôi 7 năm rồi, từ thời còn là sinh viên, ở nhà trọ, muốn đi chơi phải tính toán chi li. Hồi đó chính tôi đã từng hạnh phúc đến mức nào. Cho đến khi có việc làm, mua được căn hộ lớn thế này thì tôi biết đó chính là bao sự phấn đấu không ngừng của anh tương lai của chúng tôi. Nhưng mọi chuyện đanh đi theo chiều hướng nào đây?

Tôi đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt Yoongi khiến anh giật mình tỉnh dậy

"Em không ngủ được à?"

"Tự dưng em bị tỉnh, muốn ngắm kĩ lại khuôn mặt anh thôi"

"Thấy thế nào?"

"Đẹp trai"

"Chồng em mà!"

"Anh à, anh có nhớ 7 năm trước không? Khi chúng mình chẳng có tiền, nhưng chẳng bao giờ phải đau đầu suy nghĩ nhiều chuyện như bây giờ.... "

"Sao tự dưng em lại nói thế?"

Yoongi nhìn tôi đầy ngờ hoặc. Tôi bối rối, định nói không có gì, nhưng suy nghĩ một lúc sau, tôi rụt rè nói

"Chúng ta hoãn hôn đi. Em...em thực sự chưa chuẩn bị tâm lý. Em nghĩ mình cần thời gian"

Yoongi sững sờ nhìn tôi, anh không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy...

                                    ...

Những ngày hôm sau, tôi vẫn cố gắng về nhà sớm nấu cơm chờ anh về nhà như mọi ngày. Còn anh thì thường xuyên về muộn, thỉnh thoảng lại có mùi rượu. Nhưng tôi lại không dám mở lời hỏi. Chúng tôi lặng lẽ dùng với nhau nữa cơm mà chẳng hề có bất cứ một câu chuyện nào. Buổi tối anh cũng không vào phòng ngủ sớm đợi tôi như mọi khi. Thỉnh thoảng tôi lại nghe tiếng anh thảo dài, quay sang nhìn trộm tôi như đang muốn nói điều gì đó rồi lại thôi. Chưa bao giờ mối quan hệ giữa 2 chính tôi rơi vào trạng thái nặng nề đến vậy

Ba ngày sau anh liên tục về nhà trong tình trạng say khướt, tôi đỡ anh từ ngoài cửa vào ghế sofa, anh đẩy mạnh tôi ra quát

"Tránh ra! Tôi không cần cậu thương hại"

Tôi chỉ biết đứng lặng nhìn anh. Yoongi thật ra không biết uống rượu, nhưng có lẽ do tôi mà khiến anh thành ra như thế này, tôi biết chắc anh ấy hận tôi lắm. Tôi chỉ tiến lại gần đắp tấm chăn mỏng lên người anh lí nhí nói "Em xin lỗi". Nhưng chắc có lẽ, anh không nghe thấy gì

Chúng tôi không khác gì một cặp vợ chồng li thân suốt trong một tháng. Anh ít về nhà hơn, nếu có về cũng là lúc 2-3 giờ sáng và ngủ ngoài ghế sofa. Thỉnh thoảng nghe tiếng anh ho, tôi đau lòng nhưng chẳng biết làm thế nào, ngay cả lọ chanh muối tôi để trên bàn mong anh mang đi làm để uống khỏi bệnh, anh cũng chẳng thèm cầm đi

Quan hệ của chúng tôi lúc này là gì? Tại sao vẫn có thể sống chung một mái nhà chứ? Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi cũng dũng cảm nhắn tin cho anh, nói tôi sẽ chuyển nhà để cả hai có thời gian suy nghĩ lại mọi chuyện. Thông báo dã được đọc nhưng không trả lời. Tôi vốn dĩ không hi vọng anh sẽ bảo tôi đừng đi, nhưng khi nhìn hai chữ "đã đọc" khiến tôi không khỏi đau lòng

Tôi vẫn sống cuộc sống tất bật nơi văn phòng và tẻ nhạt khi về nhà. Cảm giác tội lỗi, trống vắng, điện thoại vẫn không có bất cứ hồi âm nào từ anh

Bổng 1 ngày, tin nhắn của anh đến lúc nửa đêm. Tôi vồ lấy điện thoại rồi lặng đi khi nhìn dòng chữ

"Em đã lừa dối tôi bao nhiêu lần rồi?"

"Anh nói cái gì? Em không hiểu!"

"Đừng giả vờ nữa, em đã từng cùng bao nhiêu người trong thời gian yêu tôi. Rốt cuộc tôi là người thứ mấy?"

Mắt tôi mờ đi, hóa ra từng bấy lâu nay bên nhau, anh vân hôn ngờ vực mọi thứ về tôi. Anh nói anh tin tôi...thì ra không phải như thế...anh nói anh yêu tôi...hóa ra tình yêu của anh cũng chỉ đến vậy. Tôi cười trong nước mắt, phải rồi, lỗi ở tôi, là do tôi đã khiến anh phải suy nghĩ quá nhiều

"Bỏ đi, không cần nói nữa. Tôi say!"

Hóa ra khi làm tổn thương nhau, người ta có thể dễ dàng mượn cớ say rồi quăng vào nhau hai chữ "bỏ đi" và cho ra rằng mọi việc chưa bao giờ xảy ra, mọi nỗi đau chưa bao giờ có...

"Hoseok, tôi rất yêu em, kể cả trước kia lẫn bây giờ, tình cảm 7 năm nay chưa hề thay đổi, lúc nào tôi cũng nghĩ em sẽ là vợ của tôi. Tôi luôn cố gắng phấn đấu để em có 1 cuộc sống không thua kém gì những người khác, nhưng cũng có thể do tôi làm tổn thương em quá nhiều nên từ lâu em đã chẳng còn tình cảm gì với tôi. Thực sự xin lỗi, là do tôi quá ngu ngốc, chẳng biết kiểm soát bản thân trong những cơn nóng giận để làm vuột mất em khỏi tầm tay...Hôm qua em nói chúng ta hoãn cưới, tôi vô tình đọc được tin nhắn của em và Taehyung, thì ra bấy lâu nay em chỉ thương hại tôi thôi à? Nực cười thật đấy! Hóa ra từ trước giờ tôi yêu một người không hề yêu tôi và cô vẫn luôn cố gắng hết lòng vì người đó? Em muốn hủy hôn đúng chứ? Tôi cũng đã hủy hết thiệp mời rồi! Sẽ chẳng còn đám cưới nào giữa tôi và cô nữa. Coi như tôi tự hoang tưởng, tự vẽ ra mọi thứ đi. Từ giờ tôi sẽ không ở bên em nữa. Em có thể thoải mái uống rượu, thoải mái gặp gỡ giao lưu với những người đàn ông khác mà chẳng cần biết đến sự tồn tại của tôi nữa rồi. Chắc em vui lắm phải không? Nhìn em vui là tôi vui rồi, em nhớ điều đó chứ? Vậy nên em nhớ hạnh phúc và đừng quên chăm sóc mình. Cảm ơn em vì 7 năm ở bên tôi. Tạm biệt!"

Tôi lặng người, nước mắt rơi lã chã

Là do tôi quá ngu ngốc, không biết được tình cảm của anh dành cho tôi lớn như thế nào...

Hôm nay là ngày kỉ niệm tròn 7 năm chúng tôi yêu nhau

Thì ra khi yêu cũng đau, nhưng khi chia tay...còn đau gấp trăm vạn lần.....


                                   |end|

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: