CHƯƠNG 420-422

CHƯƠNG 420LÌ XÌ CỦA LẠC MỘ THÂM

Dáng vẻ điệu bố đó, tôi quả thật thấy khó coi quá. Em họ của tôi, tại sao......

" Cái này không phải anh nói là được." Lạc Mộ Thâm mỉm cười nói, " Hồi chị em ứng tuyển vào Lạc Thị, lúc đó thi viết xếp thứ nhất, cho nên anh mới tuyển dụng cô lấy." Lạc Mộ Thâm cũng nó thẳng.

" Đó không phải do trước đây chưa quen biết sao? Bây giờ quan hệ của chúng ta khác rồi, còn cần em phải thi xếp thứ nhất sao?" Giai Giai mỉm cười nói.

Chú hai tôi hơi ngại, nói: " Tiểu Lạc, Giai Giai vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cháu đừng để bụng nhé."

Lạc Mộ Thâm cười nói: " Chú yên tâm ạ, Giai Giai là em họ của Nhụy Tử, sao cháu có thể để bụng chứ?"

" Chính thế, anh Đại Thâm, em rất thích anh." Giai Giai cười nói, nó nháy mắt với tôi, " Chị Nhụy, chị sẽ không ghen mà tức giận chứ?"

" Sao có thể thế được chứ?" Tôi cười cười nói, mặc dù trong mồm nói như thế, nhưng trong lòng tôi thật sự không thoải mái lắm, tại vì em họ tôi biểu hiện sự mê mẩn thích thú với Lạc Mộ Thâm quá rõ ràng.

Trên nét mặt đều là vẻ ngưỡng mộ yêu thích Lạc Mộ Thâm, gần như sắp phát điên rồi.

Điều này khiến tôi hết sức không thoải mái.

Hơn nữa tôi càng lo hơn đó là, vốn dĩ bố mẹ tôi không thích Lạc Mộ Thâm lắm, không muốn đồng ý quan hệ của chúng tôi, giờ lại thêm Giai Giai như thế này nữa, đó không phải......

" Nhìn chị em chẳng tức giận chút nào." Giai Giai cười nói, " Anh Đại Thâm, anh có muốn ăn hạt dẻ không, em lấy nhân hạt dẻ cho anh ăn nhé?"

" Cảm ơn, anh tự làm được rồi." Lạc Mộ Thâm bình thản nói, tôi biết anh ấy đang cố gắng nhẫn nại, nếu không phải đó là em họ tôi, đổi sang người khác, tôi đoán anh ấy sắp tức đến phát nổ rồi.

" Sao thế được chứ? Để em bóc hạt dẻ cho anh Đại Thâm." Tô Tư Giai vội cầm lấy cái kìm, kẹp hạt dẻ rồi lấy nhân ra, cười đưa cho Lạc Mộ Thâm, giọng nũng nịu nói: " Anh Đại Thâm, nào, anh ăn đi."

Lạc Mộ Thâm mỉm cười, đành phải đưa tay về phía Tư Giai, nhưng Giai Giai lại thu tay lại: " Anh Đại Thâm, như thế không được, anh cầm lấy hạt dẻ ở tay em ăn là được rồi." Ý của nó là muốn để tay Lạc Mộ Thâm chạm vào tay mình.

Tôi quả thật tức điên lên rồi. Xem ra cô em họ này của tôi hạ quyết tâm đạp tôi vào góc tường rồi.

Em họ tình sâu nghĩa nặng là của tôi, thật sự muốn dùng sức hấp dẫn của mình để mê hoặc Lạc Mộ Thâm đây.

Ánh mắt nó nhìn Lạc Mộ Thâm cũng trở nên không bình thường, luôn tranh thủ cơ hội, dùng ánh mắt nũng nịu lả lướt để mê hoặc Lạc Mộ Thâm.

Tôi không kìm được thở dài trong lòng.

Mẹ tôi lo lắng không phải không có đạo lý, người như Lạc Mộ Thâm, dù cho anh ấy không chủ động cám dỗ phụ nữ, thì cũng có phụ nữ vây lấy mà bổ nhào vào anh ấy.

" Thế thì anh không ăn nữa." Lạc Mộ Thâm bình thản nói.

" Để chị ăn." Tôi cố tình nói.

Nhưng Giai Giai liếc mắt lườm tôi, nắm lại nhân hạt dẻ trong tay: " Đây là em bóc cho anh Đại Thâm, không phải cho chị, nếu như chị muốn ăn, tự đi bóc đi."

Con ranh con này!

" Để anh bóc cho em." Lạc Mộ Thâm cười nói, anh ấy cầm lấy cái kìm, bóc hạt dẻ lấy nhân cho tôi.

Anh ấy bóc một hạt, tôi ăn một hạt, khiến Giai Giai vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ.

Lạc Mộ Thâm chăm chú bóc hạt dẻ cho tôi ăn, trong ánh mắt đó là vẻ chiều chuộng yêu thương.

Tôi cũng ngồi ăn những hạt dẻ mà anh ấy bóc cho tôi, ra sức tận hưởng thời khắc đẹp đẽ lúc chúng tôi ở bên nhau và khi anh ấy yêu chiều tôi.

" Chị Nhụy à, chị thật là hạnh phúc! Có thể tìm được người bạn trai vừa nhiều tiền lại vừa đẹp trai như thế." Trong giọng nói của Giai Giai đầy vẻ hậm hực, tôi biết trong lòng nó đang thất vọng, tại sao Lạc Mộ Thâm không phải là bạn trai của nó chứ?

" Thực ra không phải là Nhụy Tử có phúc, là anh có phúc mới đúng." Lạc Mộ Thâm bình thản nói, " Thật sự, lời anh nói là lời từ đáy lòng, có thể tìm được Nhụy Tử, là phúc của cả đời anh, anh quá thích Nhụy Tử, cho nên, anh phải trân trọng cô ấy. cả đời anh, sẽ không có bạn gái nào khác nữa, anh cũng không thể thích bất cứ người phụ nữ nào khác."

Tôi biết lời anh ấy nói là cố tình muốn cho em họ Giai Giai của tôi nghe, ý là, Lạc Mộ Thâm đời này sẽ không thích bất cứ người con gái nào khác, nếu như anh lại tiếp tục theo quá khứ, thì đừng trách em không khách sáo đấy.

Em họ Giai Giai không phải đứa ngốc, nó đương nhiên có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của Lạc Mộ Thâm.

Nó lạnh lùng hừ một tiếng: " Thật cảm động mà? Em nói anh, cũng sắp đến tết rồi, anh có chuẩn bị quà gì cho chị em không? Năm đầu tiên, nói dễ nghe một chút, người đàn ông không muốn tiêu tiền vì người phụ nữ của thì thì đó không phải tình yêu thật sự rồi?"

Nó nói như thế, cả nhà tôi đều nhìn Lạc Mộ Thâm, dường như đang đợi anh ấy trả lời thế nào.

" Đừng nghe Giai Giai nói linh tinh." Tôi khẽ trầm mặt xuống, " Giai Giai, em ăn hạt dẻ đi, đừng nói những chuyện không đâu nữa."

Lạc Mộ Thâm nghĩ một chút, anh ấy gật gật đầu: " Cháu biết, mọi người đều là vì lo lắng cho Nhụy Tử, sợ cô ấy bị lừa, hơn nữa trước đây danh tiếng của cháu đúng là không tốt lắm, cho nên, mọi người lo lắng cô ấy gả cho cháu, sẽ phải chịu khổ, cuộc sống sẽ không hạnh phúc, điều này rất dễ hiểu ạ, Giai Giai nói, không muốn tiêu tiền cho người con gái mình yêu thì không phải là yêu thật lòng, lời nói này mặc dù nghe thì hơi thực dụng, cũng hơi thô thiển, nhưng lời thô nhưng lý lẽ không thô, cháu cũng nguyện bày tỏ chút thành ý của mình, mặc dù thành ý này có lẽ không đáng nhắc đến, nhưng cháu có thể cam đoan với mọi người, nếu như tương lai Nhụy Tử gả cho cháu, cháu nhất định sẽ khiến Nhụy Tử trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất, tết đến rồi, cháu đúng là nên tặng Nhụy Tử một phong bao lì xì to."

Anh ấy quay người đi đến chỗ để hành lý của mình, mở ra, quả nhiên từ bên trong lấy ra một chiếc phong bao to.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của chúng tôi, anh ấy đưa chiếc phong bao đỏ đó hướng về phía tôi: " Nhụy Tử, chúc năm mới em sớm, đây là phong bao của Lạc Mộ Thâm anh tặng cho em."

" Mở ra xem đi, bên trong là cái gì? Chị?" Em họ Giai Giai của tôi vội nói, " Em nói anh Đại Thâm, đừng có để mất mặt đấy."

Những người khác trong nhà tôi cũng nghển cổ nhìn bên trong.

" ....." Tôi chớp chớp mắt.

" Mở ra xem đi." Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

Tôi đành phải mở chiếc phong bao đó ra, vừa mở ra tôi lập tức sững người.

Tôi nhìn thấy bên trong là năm sáu quyển sổ đỏ chứng nhận nhà đất.

Sổ đỏ chứng nhận quyền sở hữu nhà đất?

Tôi hơi ngớ người, vội mở mấy quyển sổ đỏ đó ra, nhìn thấy tên của những căn biệt thự ở Sydney, Đại liên còn có ở Canada....đều đã chuyển hết sang tên tôi rồi, những quyểt sổ đỏ đó đều là tên tôi. Còn có mấy bộ chìa khóa. Xem ra là chìa khóa của những căn biệt thự này.

Tôi đờ đẫn ra, thảo nào mấy ngày trước, anh ấy hỏi mượn tôi chứng minh thư.

" Woa, không phải chứ? Đều là biệt thự sao, bao nhiêu tiền thế?" Giai Giai kinh ngạc cầm lấy mấy quyển chứng nhận nhà đất đó, nhìn trên dưới, " Không phải giả đấy chứ? Không phải tìm người làm giả đấy chứ?"

" Có thể tùy ý dùng các phương thức để tra xem thật hay giả." Lạc Mộ Thâm mỉm cười nói.


CHƯƠNG 421: PHƯƠNG THỨC TẦM THƯỜNG NHẤT

Bố mẹ tôi cũng sững sờ, những quyển sổ đỏ này, cũng không biết giá trị đến mấy triệu tỷ, lại có thể tặng cho con gái họ đơn giản như thế?

Họ không biết phải nói gì vào lúc này.

" Anh Đại Thâm, anh......" tôi nghệt ra nhìn Lạc Mộ Thâm, mặc dù thằng cha này có tiền, hào phóng xa hoa, nhưng tôi cũng không ngờ, anh ấy lại tặng cho tôi nhiều tài sản nhà đất giá trị lên đến mấy triệu tệ một cách dễ dàng như thế.

" Đã có lúc, cháu cảm thấy con người cháu, nghèo nhất chỉ còn mỗi tiền mà thôi, nhà đối với cháu mà nói chỉ là chỗ ở, vốn dĩ không phải là nhà, cho nên, cháu có nhiều nhà đi nữa, cháu cũng không cảm thấy vui vẻ, tại vì tim cháu đã nguội lạnh, Nhụy Tử xuất hiện khiến cháu thật sự cảm thấy ấm áp, nơi cô ấy ở mới là nhà của cháu, cho nên, những tài sản nhà đất này tặng cho Nhụy Tử, một là thể hiện tấm chân tình của cháu, hai là cháu muốn để cô chú yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không để Nhụy Tử đau khổ mà khóc trong xe sang, đồ của Lạc Mộ Thâm cháu, cũng đều là của Nhụy Tử. Đây chỉ là một phần trong đó mà thôi, sau này, những gì cháu có, tất cả sẽ cho Nhụy Tử, cháu thừa nhận làm như thế này, sẽ thể hiện việc dựa dẫm có tiền, nhưng Giai Giai đã nói đến chuyện này, cháu cảm thấy phong bao lì xì vẫn nên có, đây là phong bao cháu lì xì cho Nhụy Tử." Lạc Mộ Thâm nhìn tôi chăm chú nói.

Cả nhà tôi đều sững sờ, đương nhiên cũng bao gồm cả tôi.

Được thôi, tôi thừa nhận, dù sao chúng tôi cũng là người bình thường, người đàn ông xuất sắc tài giỏi như thế dùng cách thức này để biểu đạt tình yêu với tôi, nếu như nói tôi không yêu tiền, thế thì có phải quá kênh kiệu không?

Hơn nữa, nếu như anh ấy thật sự không tốt với tôi, sao anh ấy lại có thể tùy tiện mà tặng cho tôi nhiều tài sản giá trị như thế chứ?

Nếu như nói chỉ là chơi bời, nếu như nói chỉ là vì làm chuyện đó, không đến nỗi phải đem nhiều tiền của xương máu đi tặng như thế chứ?

Mặc dù đàn ông vì người phụ nữ mà tiêu tiền cũng chưa chắc đã chứng minh được tình yêu của họ với phụ nữ, nhưng nếu như cái gì cũng không muốn cho bạn, thì chắc chắn là không yêu bạn.

Anh ấy chẳng do dự mà đem nhiều tài sản của mình như thế để chuyển hết sang tên tôi, có thể nói không yêu tôi được không?

" Anh Đại Thâm......." Tôi khẽ thở dài, " thực ra em nguyện làm công chứng tài sản trước hôn nhân mà."

" Có thể làm mà, những tài sản này bây giờ đều là của em rồi, nếu như làm công chứng, cũng là tài sản trước hôn nhân của em, anh dùng cách thức này, chỉ là muốn bảo đảm với cả nhà, nếu như nói không đủ, anh cũng có thể nhượng cổ phần cho em, anh muốn em không có bất cứ điều gì phải lăn tăn suy nghĩ khi ở bên cạnh anh." Lạc Mộ Thâm nhìn sang bố mẹ tôi, " Chú, cô, cháu biết cháu không nên dùng tiền để làm thế này, nhưng cháu rất ngốc, bây giờ cháu thật sự không biết dùng cách gì để biểu đạt tình yêu của cháu với Nhụy Tử. Cháu không biết như thế này, có khiến cô chú yên tâm được chút nào không?"

Thực ra thái độ của bố mẹ tôi bây giờ với Lạc Mộ Thâm đã thay đổi rất nhiều, bây giờ như thế, họ cũng không biết nói gì, ai mà chẳng hy vọng con gái của mình có thể gả được vào nhà giàu, sống cuộc sống tốt chứ.

Lạc Mộ Thâm mặc dù đưa ra cam đoan với bọn họ không phải là hoàn mỹ, nhưng đây đúng là quả cân nặng mà.

" Hừ, nếu như một người đàn ông như thế với em, không cần nói đến sáu quyển sổ đỏ, chỉ cần có một quyển, em cũng lập tức đồng ý luôn." Em họ Giai Giai của tôi nói.

Nó không ngừng lắc đầu: " Chị Nhụy, chị thật sự khiến em quá ngưỡng mộ rồi, em không biết nói gì nữa rồi."

" cháu ấy à.....Làm cô chú không biết nói gì hơn nữa." Mẹ tôi thở dài nói, " Cô chú chỉ sợ cháu người như cháu dễ thay lòng."

Tôi cố tình cười nói : " Bố, mẹ, dù cho anh ấy có thật sự thay lòng, con cũng trở thành giàu có rồi, sợ gì chứ?"

Cả nhà tôi lập tức cười phá lên.

Có lẽ bố mẹ tôi thực sự đã nhìn thấy Lạc Mộ Thâm thật lòng với tôi, có lẽ do cách thức này của Lạc Mộ Thâm phát huy tác dụng, tóm lại, bố mẹ tôi không còn ghét bỏ Lạc Mộ Thâm như trước nữa.

Họ bây giờ đối với Lạc Mộ Thâm tương đối nhiệt tình, cả nhà tôi vui vẻ cùng nhau xem ca nhạc tết, vừa ăn bánh chẻo, cười cười nói nói, thất sự rất vui.

Tôi ngọt ngào nhìn Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm, có phải anh bây giờ đã cảm nhận được không khí gia đình đầm ấm rồi?

Sau này, em sẽ khiến anh lúc nào cũng được sống trong bầu không khí gia đình thế này.

Ngoảnh mắt đi đã đến mười hai giờ, sau tiếng chuông báo giao thừa, nhà chú hai, chú ba tôi cũng từ biệt để về nhà họ.

Nhà cũng tôi cũng dọn dẹp, bố mẹ tôi lần này cũng không khắt khe với tôi nữa, chỉ bảo tôi và Lạc Mộ Thâm đi ngủ sớm, đương nhiên, mẹ tôi nói với tôi không biết bao nhiêu lần, bây giờ, dù cho có yêu Lạc Mộ Thâm, cũng không được vượt quá giới hạn, tất cả những gì tốt đẹp nhất phải chờ đến đêm tân hôn.

Mẹ tôi vẫn nói đi nói lại câu nói, đàn ông nếu như có được thân thể người phụ nữ sớm quá, sẽ không biết quý trọng.

Bà đương nhiên không biết tôi đã là người của Lạc Mộ Thâm từ lâu rồi, tôi vẫn đang cười thầm, trách bố mẹ tôi nghĩ nhiều quá, Lạc Mộ Thâm và tôi đã trở thành một thể từ lâu rồi, vậy mà anh ấy bây giờ vẫn rất quý trọng tôi, hơn nữa càng ngày càng yêu hơn,

Cứ nghĩ đến đây, tôi rất muốn cười, cảm thấy mẹ tôi hình như xem phim nhiều quá rồi nên thành lo nghĩ hơn.

Bố mẹ và ông bà tôi đều đi ngủ rồi.

Lạc Mộ Thâm ngồi trong phòng tôi, ôm lấy tôi trong lòng, hai đứa tôi cùng nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm pháo hoa.

Các loại pháo hoa với đủ màu sắc lấp lánh rực rỡ trên bầu trời đêm.

" Đẹp quá." Tôi nhìn bầu trời đêm đẹp rồi nói.

" Đẹp quá." Lạc Mộ Thâm nhìn tôi nói.

Tôi lườm anh ấy một cái: " Này, em nói anh Đại Thâm, anh không đúng đâu đấy, anh dùng tiền để lấy lòng bố mẹ em sao, còn đưa ra chứng nhận tài sản nhiều như thế, anh nói bố mẹ em là người gì chứ?"

" Ôi," Lạc Mộ Thâm khẽ thở dài, " Không phải, anh biết bố mẹ em vốn dĩ không yên tâm gả em cho anh, anh có thể làm thế nào được chứ? Dù cho anh có quỳ xuống trước mặt bố mẹ em nói một nghìn lần anh yêu em, anh thích em rất nhiều, anh muốn em hạnh phúc, bố mẹ em cũng không tin anh, anh chỉ có thể dùng cách thức tầm thường này nhất, chẳng còn cách nào, anh chỉ là muốn để bố mẹ em có cảm giác an toàn, để họ cảm thấy anh không phải là chơi đùa em, anh là nghiêm túc."

Tôi cười đưa những quyển sổ đỏ đấy cho Lạc Mộ Thâm: " Anh cầm về đi, tranh thủ thời gian đi sửa lại tên, người em thích là anh, chứ không phải nhà đất, nếu như không có anh, dù cho có nhiều biệt thự thì cũng có ý nghĩa gì chứ? Nếu như anh thật sự có một ngày bỏ rơi em, lẽ nào em phải bò vào biệt thự mà ngồi khóc trong đó sao?"

Lạc Mộ Thâm khẽ lắc đầu: " Đầu lợn, đây là cho em thì là của em, tất cả của anh đều là của em, tiền và nhà của anh cũng là của em. Anh đã nói rồi, đây là phong bao anh cho em, nơi nào có em, nơi đó mới là nhà của anh, nơi nào không có em, chỉ nhà chỗ ở mà thôi." Tôi hạnh phúc dựa vào lòng anh ấy, anh ấy cọ cằm còn chân râu chạm nhẹ lên má tôi.

" Ngứa quá, hôm nay anh không cạo râu à?" Tôi cố tình lầu bầu nói.

" Anh cạo rồi?" Lạc Mộ Thâm sờ vào râu của mình, cười nói.

" Thế sao lại vẫn còn?" Tôi trợn mắt nói.

" buổi sáng anh cạo rồi mà." Lạc Mộ Thâm cười nói, " Buổi sáng anh đi chạy với bố, con người anh hễ hồi hộp, thì râu sẽ mọc rất nhanh."


CHƯƠNG 422: QUẤN QUÝT KHÔNG RỜI

Tôi cười dựa vào lòng anh ấy, anh ấy cũng ôm chặt lấy tôi, hai người cùng ngước lên trời ngắm pháo hoa lung linh, nhìn cũng nhìn không thấy đủ.

Thực ra, tôi đã từng có ước nguyện từ thời còn thiếu nữ: Tôi hy vọng, có môtj ngày, sẽ có người cùng tôi ngắm pháo hoa đầy trời.

Bây giờ, ước nguyện này cuối cùng cũng thành hiện thực rồi.

Cứ như thế, Lạc Mộ Thâm ở nhà tôi thêm mấy ngày nữa, trong ba ngày này, anh ấy thật sự giống như con rể vậy, không đi chạy bộ cùng bố tôi thì sẽ nấu cơm cùng mẹ tôi, còn chơi cờ chăm hoa với ông nội tôi, dần dần ấn tượng của người nhà tôi đối với anh ấy càng ngày càng tốt, tôi không biết mấy quyển sổ đó đó có phải có tác dụng rất lớn không, tại vì dù sao bố mẹ tôi không phải là người yêu thích tiền đến thế.

Năm đó tôi vẫn còn yêu tên tiểu tử Đường Nhiên nghèo như thế, vậy mà bố mẹ tôi cũng không phản đối gì.

Họ chỉ muốn tôi tìm được một người đối tốt với tôi. Còn Lạc Mộ Thâm thể hiện rất yêu chiều tôi như thế, chắc chắn khiến họ rất hài lòng.

Mặc dù trong lòng họ vẫn có chút gì đó lăn tăn, nhưng nhìn thấy Lạc Mộ Thâm thích tôi như thế, họ cũng không nói gì nữa.

Chỉ là, mẹ tôi cũng nói với tôi, đừng nên kết hôn vội với Lạc Mộ Thâm, nhất thiết phải có thời gian tìm hiểu anh ấy thêm mới được.

Miệng tôi thì đồng ý, nhưng trong lòng thì cười thầm, còn xem xét cái gì chứ? Tôi đã xác định ở bên Lạc Mộ Thâm rồi, anh ấy cũng thế.

Cả đời này chúng tôi sẽ không rời xa.

Sau ngày mồng 5, Lạc Mộ Thâm dự định quay về thành phố a, tôi vốn dĩ muốn theo anh ấy về, Lạc Mộ Thâm chiều chuộng tôi nói: " Em mới về nhà với bố mẹ mới có mấy ngày? Em ở nhà thêm vài ngày nữa đi, sau mười ngày, anh sẽ về đón em."

" Thật à? Anh cho em nghỉ phép sao?" Tôi tinh nghịch nhìn Lạc Mộ Thâm, " Có trừ lương em không đấy? Sếp?"

Lạc Mộ Thâm giơ ngón tay ra, vuốt nhẹ trên sống mũi của tôi, anh ấy cười nói: " Anh sao dám trừ lương của em chứ? Em bây giờ là bà chủ của anh rồi, anh bây giờ là làm thuê cho em mà."

" Hì hì, em là bà chủ của anh sao? Được rồi, thế thì anh phải nghe lời em đấy, nếu không nghe lời, em nướng anh lên đấy." Tôi cười nói với Lạc Mộ Thâm.

" Tuân lệnh, vợ bé nhỏ. Tuân lệnh, bà chủ." Lạc Mộ Thâm ôm tôi, thật sự không nỡ rời xa, tôi cũng rất muốn đi cùng anh ấy, nhưng cứ nghĩ đến tôi ở bên anh ấy nhiều rồi, sau này thời gian ở bên cạnh bố mẹ cũng không được nhiều nữa.

Mặc dù tôi có thể tìm nhà ở thành phố a để bố mẹ tôi ở, nhưng chẳng cần tôi mua nhà, Lạc Mộ Thâm cũng có thể tùy ý đưa một căn nhà để bố mẹ tôi ở.

Nhưng đối với bố mẹ tôi mà nói, họ sống ở thành phố a lâu như thế rồi, bạn bè, người thân rồi hàng xóm đều ở nơi này, nếu như họ đi thành phố a, trừ tôi ra, có lẽ đến người nói chuyện cũng không có ai, cũng bí bức mà phát bệnh mất. Khí hậu và phong tục tập quán ở nơi này cũng không phải ngày một ngày hai mà thay đổi được, họ không thích nghi nhanh như thế được.

Cho nên, suy nghĩ muốn đón bố mẹ lên ở gần mình cũng chưa thực hiện được, điều tôi bây giờ có thể làm, chính là ở bên họ nhiều hơn.

Hơn nữa, ông bà nội tôi tuổi cũng cao rồi, họ không thể có nhiều thời gian mà đợi tôi được nữa.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại thấy suy nghĩ của Lạc Mộ Thâm rất chu đáo, anh ấy rất có hiếu, vì người nhà tôi mà nghĩ.

Với lại, mười ngày sau, anh ấy cũng đến đón tôi, thời gian này, tôi cũng ở nhà với ông bà bố mẹ tôi là được rồi.

.....

Hôm đó, tôi đưa Lạc Mộ Thâm ra sân bay, đương nhiên hai người thật sự không nỡ rời xa, giống như lần này chia tay ra sẽ không thể gặp lại được nữa.

Thật sự là bùi ngùi lưu luyến!

Sau khi kiểm tra hành lý, tôi vẫn còn ôm lấy Lạc Mộ Thâm, tôi phát hiện mình thật sự rất thích Lạc Mộ Thâm, thằng cha này rốt cuộc là yêu tinh phương nào, giống như cái gai nhọn đâm vào tim tôi vậy.

" Ôi, anh thật sự hối hận rồi, thật không nên để em lại, hay là em đi cùng anh?" Lạc Mộ Thâm cười ôm lấy eo tôi.

" Ôi, em vẫn phải ở lại với người nhà em, dù sao sau mấy ngày, anh lại về đón em rồi mà." Tôi khẽ nói, " Em ở thêm mấy ngày với ông bà bố mẹ em."

" Đợi anh về đón em nhé." Lạc Mộ Thâm cười dùng ngón tay vuốt vuốt sống mũi tôi.

" Được rồi, sến quá, anh mau vào đi, cứ thế này, em đoán người xung quanh sắp nôn hết cả rồi." Tôi cười nói.

Lạc Mộ Thâm và tôi đều đeo kính râm, người bên cạnh cũng không nhận ra chúng tôi là ai, nhưng dáng vẻ chúng tôi lưu luyến thế này, cũng đủ khiến những ánh mắt người xung quanh phải chú ý.

Tôi thở dài trong lòng, trước đây, tôi nhìn thấy người khác ân ái ở nơi công cộng, thật sự hận không thể đạp bọn họ rơi xuống biển, tóm lại tôi luôn nghĩ, muốn ân ái thì về nhà mà ân ái, nếu không làm thế thì sợ người khác không biết các người đang yêu nhau sao?

Kiếp trước không tìm được đối tượng, kiếp này tìm được phải tranh thủ ân ái sao?

Bây giờ tôi nghĩ có thể tôi hiểu lầm những cặp đôi ân ái đó rồi, có lúc có lẽ bọn họ không phải cố tình làm thế, mà là xuất phát từ trái tim.

Ví dụ bây giờ, tôi và Lạc Mộ Thâm như đôi chim không rời, tôi thật sự không để ý xung quanh có ai nhìn chúng tôi không, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy, để anh ấy hôn tôi, chìm đắm trong mùi nước hoa nhè nhẹ phảng phất trên người anh ấy.

Dường như đến khoảnh khắc cuối cùng, Lạc Mộ Thâm mới đi vào lối lên máy bay, tôi ở bên ngoài ra sức vẫy tay, tôi đang trông ngóng mười ngày sau Lạc Mộ Thâm đến đón tôi.

Nhìn bóng dáng tao nhã của Lạc Mộ Thâm dần mất hút trong tầm mắt, vừa mới chia tay, đã nhớ nhung rồi, ai biết đây là mùi vị cảm giác gì chứ? Ha ha, nói ra, tôi cũng cảm thấy ngại.

Tôi vẫn đang ngẩn ngơ thì điện thoại có tin báo, là tin nhắn của Lạc Mộ Thâm.

Tôi nhìn thấy một trái tim đỏ trong tin nhắn, trong trái tim có mấy chữ: Đầu lợn yêu quý, anh nhớ em, mười ngày sau gặp lại.

Tôi cũng nhanh nhẹn trả lời: Em cũng nhớ anh, mỗi ngày đều nhớ.

Cứ nghĩ cứ nghĩ, tôi vẫn muốn nói chuyện với anh ấy, thế là, tôi nghĩ máy bay chưa bay thì vẫn có thể nói chuyện với anh ấy, nhưng anh ấy đã tắt máy rồi, tôi đành phải cười cười, bản thân tự xem thường mình, dù sao anh ấy xuống máy bay sẽ gọi điện cho tôi thôi.

Tôi nhớ anh ấy, anh ấy cũng nhớ tôi mà.

Khi ngồi lên xe đường dài ở sân bay, tôi ngồi xe quay về nhà mình, trên đường, tôi nhớ lại quãng thời gian quen biết và yêu Lạc Mộ Thâm, trong quá trình yêu đương này có cười có khóc, tôi nhớ lại nụ cười đầy sức hấp dẫn của anh ấy, chỉ cảm thấy trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Về đến nhà, mẹ tôi hỏi tôi: " Tiểu Lạc đó đi rồi sao?"

" Đi rồi ạ." Tôi cười ôm mẹ tôi nói: " Bố mẹ không phải không thích người ta sao, cho nên người ta đi rồi."

Mẹ tôi đặt tấm vải trải bàn lên bàn, thở dài nói: " Thực ra, bố mẹ là muốn tốt cho con, con nói xem tiểu Lạc này, đã không phải là người có tiền bình thường có thể hình dung được, đó là nhà giàu mà chúng ta không với nổi, bố mẹ không phải sợ con có lúc phải đau lòng sao."

" Thế còn bây giờ thì sao ạ?" Tôi tinh nghịch ôm eo mẹ tôi nói.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top